Lộc Đông Tán và Đột Thi sớm chuẩn bị kiên thủ, đề phòng Vân Diệp đột vây, bốn vạn đại quân bị vây ở Dã Mã than nho nhỏ, xung quanh là mấy chục vạn quân địch, chỉ cần là con người thì sẽ cảm thấy áp lực cực lớn, cho nên bọn chúng đợi lấy nhàn đánh mỏi, đánh thành sẽ tạo thành vô số thương vong, vậy để thành lạc đà chủ động đánh mình.
Chớp mắt mười ngày đã qua, Lộc Đông Tán thấy quân Đường rửa tay ở dòng nước sạch, thậm chí có người cởi áo tắm, trên thành có cả y phục phụ nhân đem phơi, yên tĩnh vô cùng, tựa hồ Vân Diệp chẳng bận tâm có bao người vây khốn.
Thời gian càng lâu, Lộc Đông Tán càng thấy áp lực, thành lạc đà di chuyển mới có sơ hở, hiện tại nó đứng đò sừng sững như hạch đào, muốn ăn thịt bên trong, phải đập vỡ lớp vỏ cứng ra ngoài.
Ngọc Long Tuyết Sơn đã thất thủ, cứ nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Lý Đạo Tông là Lộc Đông Tán phẫn nộ vô cùng, nhưng cung bắn đi không thể quay đầu, cục diện Tây Vực quan trọng hơn, đó là cái giá phải trả.
- Ta không tin Vân Diệp có thể tiêu dao mãi được, đây là một cái bẫy, bọn chúng cố ý làm cho chúng ta xem, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn thêm vài ngày, Vân Diệp sẽ không ngồi yên được chủ động xuất kích.
Lộc Đông Tán lắc đầu:
- Vân Diệp là kẻ thông minh nhất Đường quốc, mưu kế đa đoan, không thể lấy lẽ thường mà suy đoán, ta ở Đường quốc năm năm, có thể nói là am hiểu quốc gia đó, đường lớn ngõ nhỏ ở Trường An ta đã đi khắp rồi, chỉ có một nơi chưa bao giờ bước tới nữa bước, đó là thư viện Ngọc Sơn.
- Một cái thư viện thôi, toàn là văn nhân đọc sách có gì đáng lo, tương lai chúng ta đạp nát Trường An, ông muốn ở trong đó cũng không thành vấn đề.
Đột Thi vô vị đáp:
Lộc Đông Tán bi ai nhìn minh hữu, thình lình đấp bàn:
- Vân Diệp không đánh, ắt có chỗ dựa vào, mấy ngày qua ta quan sát kỹ quân Đường, bọn chúng thần thái nhàn nhã không phải giả vờ, chỉ có thể nói lên chúng không lo lắng về lương thực. Tiếp tục tiêu hao như vậy, đợi đại quân của Lý Tịnh tới, chúng ta không còn cơ hội nữa. Bất kể ra sao, mai phải xuất binh thăm dò.
Lộc Đông Tán nói xong không thấy Đột Thi có phản ứng, gằn giọng nói:
- Ta biết ông có ý đồ gì, thấy đông chinh không được thì tây chinh chứ gì?
- Đừng nằm mơ, ông giết Quách Hiếu Khác cùng với hai vạn quân tốt, tên hoàng đế cuồng ngạo kia làm sao nuốt được cục tức này, một khi chúng ta thất bại, dù có là chân trời góc bể cũng bị lôi ra xé xác, từ khi chúng ta đông chinh là không còn đường lui nữa rồi.
- Ngày mai xuất chiến đi, dù dùng mạng bù vào cũng phải thăm dò ra hư thực của Vân Diệp. Ông không dám thì để người Thổ Phồn làm.
Đột Thi đành phải gật đầu, tiêu diệt Quách Hiếu Khác đã làm liên quân Đột Quyết tổn thương nguyên khí, hiện đối phó với Vân Diệp mạnh gấp mấy lần, ông ta lại nhìn thấy đống xác chất dưới thành Quy Tư.
Thư của Đại trưởng lão nằm trong lòng ông ta, lúc não cũng quấy nhiễu tâm thần của ông ta, té ra nước Toa Sách rất dễ đánh, té ra người Đại Thực yếu như thế, té ra Thiên Trúc đánh một cái là tan.
Thù hận bị hiện thực tàn khốc đánh tan tành, chỉ còn lại suy tính thiệt hơn, Đại tưởng lão cũng nói tình cảnh gian nan của tộc nhân, cuối cùng nói tình hình Bác Mã tiến vào nước Toa Sách, có thể dùng một câu, vạn người công thành, đánh một trận là thắng.
Vậy sao mình dẫn bốn chục vạn tướng sĩ chọi cứng với kẻ địch hung ác nhất sa mạc? Lúc này Đột Thi mới thấy cái giá báo thù quá lớn, lớn tới mức mình không tiếp nhận được.
Buổi sáng ở sa mạc se se lạnh, thành lạc đà bắt đầu bận rộn, vì kẻ địch vượt qua hào, bắt đầu tấn công.
Trình Xử Mặc dẫn kỵ binh đứng trên dốc cao nhìn quân địch tràn tới như thủy triều, Vân Diệp không cho kỵ binh của hắn xuất chiến, binh sĩ đang cắt cỏ xanh cho lạc đà ăn, thuận tiện chôn thuốc nổ, đây là thứ đạn thuốc nổ loại mới, nghe nói chuyên môn chống bộ binh, không trí mạng, nhưng nguy hại cực lớn cho hai chân.
Một binh sĩ thấy toàn bộ người Thổ Phồn đã vào khu thuốc nổ, đốt dây dẫn chạy về trận địa.
Người Đột Quyết không ngờ rằng mặt đất chúng tin cậy nhất lại nứt ra, tiếng nổ liên tiếp, sau khi khói bụi tan đi, khắp nơi toàn là thương binh, nằm trong vũng máu kêu gào.
Vân Diệp thu kính viễn vọng lại:
- Thuốc nổ vận dụng trên chiến trường đã tới mức độ xuất thần nhập hóa, ta dám khẳng định, ai nắm bí mật của thuốc nổ, người đó nắm quyền chủ động mấy trăm năm tới.
Đỗ Như Hối cũng hạ kính viễn vọng xuống thở dài:
- Lão phu lo lắng sau này chiến tranh phát triển tới mức mọi người chỉ cần vũ khí có thể giết người là sẽ lấy ra dùng. Giống như trước đó người Đột Quyết vứt xác chết khắp nơi vậy.
Lại có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Đỗ Như Hối nhìn khói đen bốc cao, lại nói:
- Tấu chương ngươi viết cho bệ hạ có thích hợp ông? Chúng ta ở đây vũng như núi Thái Sơn, ngươi lại nói thành nguy như trứng chồng, thẩm thẩm ngươi tuổi đã cao, chẳng biết có chịu nổi không.
- Đây là thông lệ trong quân, không viết thật bi tráng tương lai tướng sĩ trở vệ không tiện khoe công, ông xem người Đột Quyết chạm tới là thôi, rõ ràng là bảo tồn thực lực. Ta dám đảm bảo, chúng định lui về thành Toái Diệp, sau đó lập tức bắt đầu tây chinh.
- Ngươi thấy Đột Thi sẽ chơi người Thổ Phồn một vố?
- Rất khó nói, phải xem Đột Thi có phải kiêu hùng hay không, kỳ thực hiện ra chúng ta bị Thổ Phồn níu kéo, ông ta có thể ung dung rút lui, toàn lực tây tiến, vậy mà ông ta vẫn không quyết đoán, chứng tỏ chẳng làm nên được chuyện gì to tát.
- Ngươi nghe xem, người Thổ Phồn vẫn không ngừng tiến công, thuốc nổ đã nổ ba lần, Lộc Đông Tán biết nếu không tiếp tục tiến công thì chuyện trước đó sẽ đổ sông đổ biển, không ngờ người Đột Quyết đã lui ra sau hào rồi.
Đỗ Như Hối hơi thương hại người Thổ Phồn:
- Đem thương binh tới trước hào, để người Đột Quyết mang đi.
Vân Diệp hạ lệnh cho Lưu Chính Vũ:
- Đám người đó không sống được nữa, nếu ngươi có lòng thương không bằng cho chúng một đao.
Lão Đỗ cảm thấy thủ đoạn của Vân Diệp quá đáng:
- Có thể đả kích kẻ địch ta sẽ không bỏ qua, chết trong lòng mình sẽ chấn động hơn chết trên chiến trường, nói không chừng đám thương binh này có thể khiến Đột Thi sớm hạ quyết tâm.
Vân Diệp nói xong ra thành sau, xem cái gì khiến người Đột Quyết biết rõ là cạm bẫy vẫn tiến lên, ra sau liền thấy người Thổ Phồn vẫy đuôi hồ ly ở mũi thương liền hiểu, ai rút lui cái đuôi hồ ly đó sẽ đeo lên cổ, ý nói hắn nhát gan như hồ ly.
- Đại soái, tới giờ còn chưa có kẻ nào lui lại, Lộc Đông Tán quyết lấy mạng người thăm dò hư thực rồi.
Phạm Hồng Nhất phụ trách phòng bị thành sau, đối diện với sự dũng mãnh của người Thổ Phồn, lòng thầm khâm phục vô cùng.
Người Thổ Phồn tiến quân vô cùng cẩn thận, vô thức kéo dãn khoảng cách, làm sát thương không lớn như ban đầu.
Vừa bước qua giới tuyến, nỏ tám trâu vang lên, cả chiến trường chỉ còn tên cầm đuôi hồ ly vẫn đứng vững, do dự một chút, không ngờ tiếp tục tiến lên. Vân Diệp trong kính viễn vọng nhìn thấy, tên này đang khóc, vẻ mặt hung tợn, nhưng bước chân không chút do dự, thậm chí càng đi càng nhanh.
Vân Diệp không hạ lệnh, biết hắn có thể xuyên qua khu vực phòng thủ của cung nỏ, hoàn toàn do cảm giác vinh dự khốn kiếp của thủ hạ mình, người Đường có cái thói ấy, khâm phục kẻ địch hùng mạnh, dù là tử địch cũng tươi cười đón tiếp.
Đó là đứa trẻ không lớn, mặt chưa hết vẻ con nớt, đứng dưới thành điên cuồng dùng thương tấn công, trừ tạo ra vết lõm mờ nhạt trên cự thuẫn thì không có thu hoạch gì.
- Giết nó đi!
Đỗ Như Hối nhẹ nhàng hạ lệnh với Phạm Hồng Nhất.
HẾT
Chớp mắt mười ngày đã qua, Lộc Đông Tán thấy quân Đường rửa tay ở dòng nước sạch, thậm chí có người cởi áo tắm, trên thành có cả y phục phụ nhân đem phơi, yên tĩnh vô cùng, tựa hồ Vân Diệp chẳng bận tâm có bao người vây khốn.
Thời gian càng lâu, Lộc Đông Tán càng thấy áp lực, thành lạc đà di chuyển mới có sơ hở, hiện tại nó đứng đò sừng sững như hạch đào, muốn ăn thịt bên trong, phải đập vỡ lớp vỏ cứng ra ngoài.
Ngọc Long Tuyết Sơn đã thất thủ, cứ nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Lý Đạo Tông là Lộc Đông Tán phẫn nộ vô cùng, nhưng cung bắn đi không thể quay đầu, cục diện Tây Vực quan trọng hơn, đó là cái giá phải trả.
- Ta không tin Vân Diệp có thể tiêu dao mãi được, đây là một cái bẫy, bọn chúng cố ý làm cho chúng ta xem, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn thêm vài ngày, Vân Diệp sẽ không ngồi yên được chủ động xuất kích.
Lộc Đông Tán lắc đầu:
- Vân Diệp là kẻ thông minh nhất Đường quốc, mưu kế đa đoan, không thể lấy lẽ thường mà suy đoán, ta ở Đường quốc năm năm, có thể nói là am hiểu quốc gia đó, đường lớn ngõ nhỏ ở Trường An ta đã đi khắp rồi, chỉ có một nơi chưa bao giờ bước tới nữa bước, đó là thư viện Ngọc Sơn.
- Một cái thư viện thôi, toàn là văn nhân đọc sách có gì đáng lo, tương lai chúng ta đạp nát Trường An, ông muốn ở trong đó cũng không thành vấn đề.
Đột Thi vô vị đáp:
Lộc Đông Tán bi ai nhìn minh hữu, thình lình đấp bàn:
- Vân Diệp không đánh, ắt có chỗ dựa vào, mấy ngày qua ta quan sát kỹ quân Đường, bọn chúng thần thái nhàn nhã không phải giả vờ, chỉ có thể nói lên chúng không lo lắng về lương thực. Tiếp tục tiêu hao như vậy, đợi đại quân của Lý Tịnh tới, chúng ta không còn cơ hội nữa. Bất kể ra sao, mai phải xuất binh thăm dò.
Lộc Đông Tán nói xong không thấy Đột Thi có phản ứng, gằn giọng nói:
- Ta biết ông có ý đồ gì, thấy đông chinh không được thì tây chinh chứ gì?
- Đừng nằm mơ, ông giết Quách Hiếu Khác cùng với hai vạn quân tốt, tên hoàng đế cuồng ngạo kia làm sao nuốt được cục tức này, một khi chúng ta thất bại, dù có là chân trời góc bể cũng bị lôi ra xé xác, từ khi chúng ta đông chinh là không còn đường lui nữa rồi.
- Ngày mai xuất chiến đi, dù dùng mạng bù vào cũng phải thăm dò ra hư thực của Vân Diệp. Ông không dám thì để người Thổ Phồn làm.
Đột Thi đành phải gật đầu, tiêu diệt Quách Hiếu Khác đã làm liên quân Đột Quyết tổn thương nguyên khí, hiện đối phó với Vân Diệp mạnh gấp mấy lần, ông ta lại nhìn thấy đống xác chất dưới thành Quy Tư.
Thư của Đại trưởng lão nằm trong lòng ông ta, lúc não cũng quấy nhiễu tâm thần của ông ta, té ra nước Toa Sách rất dễ đánh, té ra người Đại Thực yếu như thế, té ra Thiên Trúc đánh một cái là tan.
Thù hận bị hiện thực tàn khốc đánh tan tành, chỉ còn lại suy tính thiệt hơn, Đại tưởng lão cũng nói tình cảnh gian nan của tộc nhân, cuối cùng nói tình hình Bác Mã tiến vào nước Toa Sách, có thể dùng một câu, vạn người công thành, đánh một trận là thắng.
Vậy sao mình dẫn bốn chục vạn tướng sĩ chọi cứng với kẻ địch hung ác nhất sa mạc? Lúc này Đột Thi mới thấy cái giá báo thù quá lớn, lớn tới mức mình không tiếp nhận được.
Buổi sáng ở sa mạc se se lạnh, thành lạc đà bắt đầu bận rộn, vì kẻ địch vượt qua hào, bắt đầu tấn công.
Trình Xử Mặc dẫn kỵ binh đứng trên dốc cao nhìn quân địch tràn tới như thủy triều, Vân Diệp không cho kỵ binh của hắn xuất chiến, binh sĩ đang cắt cỏ xanh cho lạc đà ăn, thuận tiện chôn thuốc nổ, đây là thứ đạn thuốc nổ loại mới, nghe nói chuyên môn chống bộ binh, không trí mạng, nhưng nguy hại cực lớn cho hai chân.
Một binh sĩ thấy toàn bộ người Thổ Phồn đã vào khu thuốc nổ, đốt dây dẫn chạy về trận địa.
Người Đột Quyết không ngờ rằng mặt đất chúng tin cậy nhất lại nứt ra, tiếng nổ liên tiếp, sau khi khói bụi tan đi, khắp nơi toàn là thương binh, nằm trong vũng máu kêu gào.
Vân Diệp thu kính viễn vọng lại:
- Thuốc nổ vận dụng trên chiến trường đã tới mức độ xuất thần nhập hóa, ta dám khẳng định, ai nắm bí mật của thuốc nổ, người đó nắm quyền chủ động mấy trăm năm tới.
Đỗ Như Hối cũng hạ kính viễn vọng xuống thở dài:
- Lão phu lo lắng sau này chiến tranh phát triển tới mức mọi người chỉ cần vũ khí có thể giết người là sẽ lấy ra dùng. Giống như trước đó người Đột Quyết vứt xác chết khắp nơi vậy.
Lại có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Đỗ Như Hối nhìn khói đen bốc cao, lại nói:
- Tấu chương ngươi viết cho bệ hạ có thích hợp ông? Chúng ta ở đây vũng như núi Thái Sơn, ngươi lại nói thành nguy như trứng chồng, thẩm thẩm ngươi tuổi đã cao, chẳng biết có chịu nổi không.
- Đây là thông lệ trong quân, không viết thật bi tráng tương lai tướng sĩ trở vệ không tiện khoe công, ông xem người Đột Quyết chạm tới là thôi, rõ ràng là bảo tồn thực lực. Ta dám đảm bảo, chúng định lui về thành Toái Diệp, sau đó lập tức bắt đầu tây chinh.
- Ngươi thấy Đột Thi sẽ chơi người Thổ Phồn một vố?
- Rất khó nói, phải xem Đột Thi có phải kiêu hùng hay không, kỳ thực hiện ra chúng ta bị Thổ Phồn níu kéo, ông ta có thể ung dung rút lui, toàn lực tây tiến, vậy mà ông ta vẫn không quyết đoán, chứng tỏ chẳng làm nên được chuyện gì to tát.
- Ngươi nghe xem, người Thổ Phồn vẫn không ngừng tiến công, thuốc nổ đã nổ ba lần, Lộc Đông Tán biết nếu không tiếp tục tiến công thì chuyện trước đó sẽ đổ sông đổ biển, không ngờ người Đột Quyết đã lui ra sau hào rồi.
Đỗ Như Hối hơi thương hại người Thổ Phồn:
- Đem thương binh tới trước hào, để người Đột Quyết mang đi.
Vân Diệp hạ lệnh cho Lưu Chính Vũ:
- Đám người đó không sống được nữa, nếu ngươi có lòng thương không bằng cho chúng một đao.
Lão Đỗ cảm thấy thủ đoạn của Vân Diệp quá đáng:
- Có thể đả kích kẻ địch ta sẽ không bỏ qua, chết trong lòng mình sẽ chấn động hơn chết trên chiến trường, nói không chừng đám thương binh này có thể khiến Đột Thi sớm hạ quyết tâm.
Vân Diệp nói xong ra thành sau, xem cái gì khiến người Đột Quyết biết rõ là cạm bẫy vẫn tiến lên, ra sau liền thấy người Thổ Phồn vẫy đuôi hồ ly ở mũi thương liền hiểu, ai rút lui cái đuôi hồ ly đó sẽ đeo lên cổ, ý nói hắn nhát gan như hồ ly.
- Đại soái, tới giờ còn chưa có kẻ nào lui lại, Lộc Đông Tán quyết lấy mạng người thăm dò hư thực rồi.
Phạm Hồng Nhất phụ trách phòng bị thành sau, đối diện với sự dũng mãnh của người Thổ Phồn, lòng thầm khâm phục vô cùng.
Người Thổ Phồn tiến quân vô cùng cẩn thận, vô thức kéo dãn khoảng cách, làm sát thương không lớn như ban đầu.
Vừa bước qua giới tuyến, nỏ tám trâu vang lên, cả chiến trường chỉ còn tên cầm đuôi hồ ly vẫn đứng vững, do dự một chút, không ngờ tiếp tục tiến lên. Vân Diệp trong kính viễn vọng nhìn thấy, tên này đang khóc, vẻ mặt hung tợn, nhưng bước chân không chút do dự, thậm chí càng đi càng nhanh.
Vân Diệp không hạ lệnh, biết hắn có thể xuyên qua khu vực phòng thủ của cung nỏ, hoàn toàn do cảm giác vinh dự khốn kiếp của thủ hạ mình, người Đường có cái thói ấy, khâm phục kẻ địch hùng mạnh, dù là tử địch cũng tươi cười đón tiếp.
Đó là đứa trẻ không lớn, mặt chưa hết vẻ con nớt, đứng dưới thành điên cuồng dùng thương tấn công, trừ tạo ra vết lõm mờ nhạt trên cự thuẫn thì không có thu hoạch gì.
- Giết nó đi!
Đỗ Như Hối nhẹ nhàng hạ lệnh với Phạm Hồng Nhất.
HẾT