Tiểu Vũ không hiểu hắc y nữ tử làm cái gì, trong mắt ả ánh lên phẫn nộ, thù hận, nuối tiếc rồi biến thành dáng vẻ ngây thơ vô tà của trẻ con, cuối cùng rất tự nhiên cho ngón tay cái vào miệng mút chùn chụt.
Ả không hôn mê, vậy mà ả không hôn mê? Thuốc tê của Tôn gia gia chưa bao giờ có vấn đề.
Quá hoang đường, Tiểu Vũ đã một phát vào người hắc y nữ tử, chỉ nghe thấy ả "oa" một tiếng khóc toáng lên, nước mắt nước mũi ròng ròng, cực kỳ ủy khuất.
Giả vờ, đó là phản ứng đầu tiên của Tiểu Vũ, vén áo ả, rút mạnh mũi nỏ ra. "Oa, oa!" Hắc y nữ tử càng khóc to, tiếng khóc vang vọng trong rừng.
Làm sao có thể? Tiểu Vũ quá quen với đôi mắt này, đó là ánh mắt của con nàng, làm sao không quen cho được. Ánh mắt này chỉ xuất hiện ở hai loại người, một là trẻ con, hai là kẻ ngốc.
Không thể, bọ cạp làm gì có độc, Tiểu Vũ vội bới đống loạn thạch, moi con bọ cáp đang ngủ kia ra, xách đuôi nó quan sát kỹ.
Thứ này nhìn thế nào cũng không khác gì thường ngày, cầm đuôi nó đâm vào cây, vỏ cây lõm vào, đúng là không có chất độc tiết ra.
" Oa, oa!" Con khóc rồi, lần này là con của Tiểu Vũ khóc, Tiểu Vũ ném bọ cạp đi, vội vàng vào phòng, đưa con từ ngăn ngầm ra, thấy con vẫn khóc, liền vén áo nhét núm vú vào miệng nó, đứa bé mút chùn chụt, cực ngon.
Đột nhiên cảm giác có người nhìn trộm, Tiểu Vũ tức giận ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắc y nữ tử nhìn bầu ngực no căng của mình với ánh mắt thèm khát, tựa hồ rất muốn ăn.
Đầu Tiểu Vũ như nở to gấp ba, chẳng lẽ mình chẳng những phải cho đứa bé lớn này bú à?
Chuông lớn trong phòng kêu leng keng, ai vậy? Lắc chuông bừa bãi, Lý Cương gia gia chỉ lắc bốn lần, hắn dám bất chấp quy củ lắc mấy chục lần.
Bế con rời tiểu viện tử, thò đầu nhìn cuối con đường, giật mình, chỉ thấy Trường Tôn thị đang chắp tay nhìn quanh, theo sau là Hủy Tử, Đoàn Hồng khom lưng đứng bên hầu hạ. Không thể chậm trễ, Tiểu Vũ vội về viện tử, bắt lấy con bọ cạp vừa về nhà, xách đuôi nó đi ra đón.
Trường Tôn thị thấy Tiểu Vũ, câu đầu tiên hỏi hắc y nữ tử chết chưa.
- Chưa chết, nhưng..
Trường Tôn thị thở phào, vỗ ngực nói:
- Chưa chết là được, chưa chết là được, bị thương cũng không sao, Tôn tiên sinh sẽ chữa khỏi cho nàng ta..
Tiểu Vũ nghe mà chả hiểu gì, chẳng lẽ hắc y nữ tử này có liên quan tới hoàng gia? Tim lần nữa lại vọt lên cổ.
- Dẫn ta vào.
Trường Tôn thị không cho Tiểu Vũ cơ hội suy nghĩ, cất bước đi vào rừng. Hai mắt Đoàn Hồng mở to như cái chuông, áo bào phồng lên, hắn nhìn thấy khắp nơi là độc vật.
Tiểu Vũ vội ném con bọ cạp xuống đất, chỉ thấy chớp mắt độc vật hai bên đường chạy mất, một con rết chạy chậm một chút bị đuôi bọ cạp gim xuống đất, con bọ cạp lấy càng kẹp lấy, nuốt chửng từng chút một. Con bọ cạp bấy giờ mới như nguôi giận, dẫn đoàn người Trường Tôn thị vào tiểu viện.
Trường Tôn thị không có tâm tư nhìn cảnh thần kỳ đó, dù sao khu rừng này cũng là của hoàng gia, mình muốn xem lúc nào chẳng được, không vội. Từ lúc Hủy Tử nói có người trị được bệnh của nó, Trường Tôn thị gạt hết mọi thứ sang một bên, dẫn Đoàn Hồng vội vàng tới mê lâm, Lý Nhị lúc này đang cùng Lý Cương tới hậu sơn, sau khi truyền tin cho hoàng đế, bà muốn lập tức gặp được nữ tử mỹ lệ mà Hủy Tử nói đi như bay kia.
Mới đầu còn không căng thẳng như vậy, chỉ lo không gặp được cao nhân chân chính, về sau nghe Hủy Tử nói nữ tử kia đi vào mê lâm mới khẩn trương. Trường Tôn thị quá rõ mê lâm là cái gì, độc trùng toàn thiên hạ an gia ở đây, nghe nói còn có mấy thứ dị chủng thời hồng hoang, ai vào là chết.
Vậy mà nữ tử đó lại xông vào mê lâm, chẳng phải tự tìm đường chết à? Khi mình và Vân Diệp tán gẫu có nghe y nói độc trùng trong mê lâm được Hỏa Trú dạy dỗ đã biết phối hợp, thậm chí biết sử dụng một số trận pháp đơn giản, có nghĩa là gì? Có nghĩa nơi này đã thành cấm địa của nhân loại.
Chỉ cần là nữ tử thì chẳng mấy ai thích thứ độc trùng xấu xí, nên Trường Tôn thị không mấy hứng thú với mê lâm, thuy duy nhất liên hệ bà ta với mê lập là mật ong.
Hôm nay thì khác, là mẫu thân, chỉ cần con được cứu, dù là nơi khủng bố gấp nghìn lần, Trường Tôn thị cũng không chớp mắt.
Tâm tình Hủy Tử khác hẳn mẫu thân, vì nàng tin vị tỷ tỷ xinh đẹp kia cứu được mình, mỹ nhân như thế sẽ không lừa mình.
Cho nên mắt nàng nhìn chằm chằm vào đuôi con bọ cạp mở đường, càng nhìn càng thích, vừa rồi nàng thấy Tiểu Vũ tỷ tỷ cầm đuôi nó, có vẻ thứ này rất dễ tính, lòng hiếu kỳ nổi lên, tóm lấy đuôi con bọ cạp, hành động này thiếu chút nữa làm Trường Tôn thị sợ đứng tim, mặt Đoàn Hồng càng cắt không ra máu. Chỉ có Tiểu Vũ không lo lắm, mình bị con này chích không dưới ba lần, lần này nó ngoan ngoãn nghe mình, hiện Hủy Tử bắt không có gì đáng ngại.
- Mẫu hậu xem, đẹp không, con cũng muốn có một con.
Trường Tôn thị cố nén cảm giác vấng vất, run giọng nói:
- Ném đi, cẩn thận chút, ném đi.
Đoàn Hồng đang định rút nhuyễn kiếm chém con bọ cạp trong thời gian ngắn nhất thì Tiểu Vũ nhận lấy con bọ cạp, nói:
- Nương nương đừng sợ, con bọ cạp vương này chẳng biết vì sao nuôi mãi thành không có độc, giờ chỉ có thể làm sứ giả dẫn đường, không thể kháng địch.
Trường Tôn thị bấy giờ mới khôi phục bình thường, tò mò nhìn con bọ cạp vương. Đi vào viện tử, bà lại lần nữa sững sờ, chỉ thấy hắc y nữ tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, Tiểu Vũ vừa mới giào liền vươn tay ra như muốn Tiểu Vũ bế.
- Hủy Tử, cao nhân con nói là nàng ta?
Trường Tôn thị cực kỳ thất vọng, vốn chuẩn bị vô số lời nói để thuyết phục cao nhân chữa trị cho Hủy Tử, giờ không nói ra được, vì hắc y nữ tử kia là kẻ ngốc.
- Tỷ tỷ làm sao thế?
Hủy Tử nóng ruột ôm lấy hắc y nữ tử hỏi:
Hắc y nữ tử không đáp, cười khanh khách lấy trang sức trên đầu Hủy Tử rồi cho vào mồm, Hủy Tử vừa đoạt lấy, ả liền khóc toáng lên.
- Mẫu hậu, khi con gặp tỷ tỷ thì tỷ ấy không như vậy, khi ấy rất thông minh, đi như bay, đẹp vô cùng.
Hủy Tử từ bé tới lớn chưa bao giờ nói dối, Trường Tôn thị biết điều ấy, nếu người vừa nãy còn bình thường, sao có thể thoáng cái thành ra thế này, lại nhìn trường kiếm gãy trên mặt đất, một mũi nỏ dính máu, cửa sổ vô số vết chém, lập tức hiểu ra.
- Địch Vũ Thị, chuyện là sao, nếu vị cao nhân này bị ngươi cấm chế, lập tức hóa giải, bản cung cần nàng ta trị bệnh cho Hủy Tử, bất kể các ngươi có thù hận gì cũng phải bỏ qua.
Trường Tôn thị nói lạnh băng, không cho phép Tiểu Vũ trái ý:
Tiểu Vũ cười khổ:
- Bẩm nương nương, từ đầu tới cuối là vị cao nhân này gây chuyện với thiếp thân, ả muốn nữ nhi của thiếp thân, tất nhiên thiếp thân không cho, trốn tới mê lâm ả cũng không buông tha.
- Người nhìn cửa sổ là biết, khi đó thiếp thân run rẩy nấp trong phòng, ả chém cửa sổ như nổi điên, kết quả bị bọ cạp vương cắn, ả sợ hãi quá nói lớn cái gì mà "Nguyên Anh xích tử, duy ngã tâm đăng", thế là thành ra như vậy, thiếp thân còn chưa hiểu gì thì nương nương tới.
Trường Tôn thị lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ rất lâu, không nhìn ra cái gì, mới hỏi Đoàn Hồng:
- Ngươi là hành gia võ học, có bao giờ nghe thấy thứ công pháp này không?
Đoàn Hồng lắc đầu:
- Nô tài không biết, công pháp thiên hạ vốn nhiều vô kể, có điều đã nhắc tới Nguyên Anh, vậy ắt là bí truyền của đạo gia. Nương nương chỉ cần hỏi cao thủ đạo gia là biết, cùng lắm thì tìm Tôn tiên sinh có thể phá giải được.
Ả không hôn mê, vậy mà ả không hôn mê? Thuốc tê của Tôn gia gia chưa bao giờ có vấn đề.
Quá hoang đường, Tiểu Vũ đã một phát vào người hắc y nữ tử, chỉ nghe thấy ả "oa" một tiếng khóc toáng lên, nước mắt nước mũi ròng ròng, cực kỳ ủy khuất.
Giả vờ, đó là phản ứng đầu tiên của Tiểu Vũ, vén áo ả, rút mạnh mũi nỏ ra. "Oa, oa!" Hắc y nữ tử càng khóc to, tiếng khóc vang vọng trong rừng.
Làm sao có thể? Tiểu Vũ quá quen với đôi mắt này, đó là ánh mắt của con nàng, làm sao không quen cho được. Ánh mắt này chỉ xuất hiện ở hai loại người, một là trẻ con, hai là kẻ ngốc.
Không thể, bọ cạp làm gì có độc, Tiểu Vũ vội bới đống loạn thạch, moi con bọ cáp đang ngủ kia ra, xách đuôi nó quan sát kỹ.
Thứ này nhìn thế nào cũng không khác gì thường ngày, cầm đuôi nó đâm vào cây, vỏ cây lõm vào, đúng là không có chất độc tiết ra.
" Oa, oa!" Con khóc rồi, lần này là con của Tiểu Vũ khóc, Tiểu Vũ ném bọ cạp đi, vội vàng vào phòng, đưa con từ ngăn ngầm ra, thấy con vẫn khóc, liền vén áo nhét núm vú vào miệng nó, đứa bé mút chùn chụt, cực ngon.
Đột nhiên cảm giác có người nhìn trộm, Tiểu Vũ tức giận ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắc y nữ tử nhìn bầu ngực no căng của mình với ánh mắt thèm khát, tựa hồ rất muốn ăn.
Đầu Tiểu Vũ như nở to gấp ba, chẳng lẽ mình chẳng những phải cho đứa bé lớn này bú à?
Chuông lớn trong phòng kêu leng keng, ai vậy? Lắc chuông bừa bãi, Lý Cương gia gia chỉ lắc bốn lần, hắn dám bất chấp quy củ lắc mấy chục lần.
Bế con rời tiểu viện tử, thò đầu nhìn cuối con đường, giật mình, chỉ thấy Trường Tôn thị đang chắp tay nhìn quanh, theo sau là Hủy Tử, Đoàn Hồng khom lưng đứng bên hầu hạ. Không thể chậm trễ, Tiểu Vũ vội về viện tử, bắt lấy con bọ cạp vừa về nhà, xách đuôi nó đi ra đón.
Trường Tôn thị thấy Tiểu Vũ, câu đầu tiên hỏi hắc y nữ tử chết chưa.
- Chưa chết, nhưng..
Trường Tôn thị thở phào, vỗ ngực nói:
- Chưa chết là được, chưa chết là được, bị thương cũng không sao, Tôn tiên sinh sẽ chữa khỏi cho nàng ta..
Tiểu Vũ nghe mà chả hiểu gì, chẳng lẽ hắc y nữ tử này có liên quan tới hoàng gia? Tim lần nữa lại vọt lên cổ.
- Dẫn ta vào.
Trường Tôn thị không cho Tiểu Vũ cơ hội suy nghĩ, cất bước đi vào rừng. Hai mắt Đoàn Hồng mở to như cái chuông, áo bào phồng lên, hắn nhìn thấy khắp nơi là độc vật.
Tiểu Vũ vội ném con bọ cạp xuống đất, chỉ thấy chớp mắt độc vật hai bên đường chạy mất, một con rết chạy chậm một chút bị đuôi bọ cạp gim xuống đất, con bọ cạp lấy càng kẹp lấy, nuốt chửng từng chút một. Con bọ cạp bấy giờ mới như nguôi giận, dẫn đoàn người Trường Tôn thị vào tiểu viện.
Trường Tôn thị không có tâm tư nhìn cảnh thần kỳ đó, dù sao khu rừng này cũng là của hoàng gia, mình muốn xem lúc nào chẳng được, không vội. Từ lúc Hủy Tử nói có người trị được bệnh của nó, Trường Tôn thị gạt hết mọi thứ sang một bên, dẫn Đoàn Hồng vội vàng tới mê lâm, Lý Nhị lúc này đang cùng Lý Cương tới hậu sơn, sau khi truyền tin cho hoàng đế, bà muốn lập tức gặp được nữ tử mỹ lệ mà Hủy Tử nói đi như bay kia.
Mới đầu còn không căng thẳng như vậy, chỉ lo không gặp được cao nhân chân chính, về sau nghe Hủy Tử nói nữ tử kia đi vào mê lâm mới khẩn trương. Trường Tôn thị quá rõ mê lâm là cái gì, độc trùng toàn thiên hạ an gia ở đây, nghe nói còn có mấy thứ dị chủng thời hồng hoang, ai vào là chết.
Vậy mà nữ tử đó lại xông vào mê lâm, chẳng phải tự tìm đường chết à? Khi mình và Vân Diệp tán gẫu có nghe y nói độc trùng trong mê lâm được Hỏa Trú dạy dỗ đã biết phối hợp, thậm chí biết sử dụng một số trận pháp đơn giản, có nghĩa là gì? Có nghĩa nơi này đã thành cấm địa của nhân loại.
Chỉ cần là nữ tử thì chẳng mấy ai thích thứ độc trùng xấu xí, nên Trường Tôn thị không mấy hứng thú với mê lâm, thuy duy nhất liên hệ bà ta với mê lập là mật ong.
Hôm nay thì khác, là mẫu thân, chỉ cần con được cứu, dù là nơi khủng bố gấp nghìn lần, Trường Tôn thị cũng không chớp mắt.
Tâm tình Hủy Tử khác hẳn mẫu thân, vì nàng tin vị tỷ tỷ xinh đẹp kia cứu được mình, mỹ nhân như thế sẽ không lừa mình.
Cho nên mắt nàng nhìn chằm chằm vào đuôi con bọ cạp mở đường, càng nhìn càng thích, vừa rồi nàng thấy Tiểu Vũ tỷ tỷ cầm đuôi nó, có vẻ thứ này rất dễ tính, lòng hiếu kỳ nổi lên, tóm lấy đuôi con bọ cạp, hành động này thiếu chút nữa làm Trường Tôn thị sợ đứng tim, mặt Đoàn Hồng càng cắt không ra máu. Chỉ có Tiểu Vũ không lo lắm, mình bị con này chích không dưới ba lần, lần này nó ngoan ngoãn nghe mình, hiện Hủy Tử bắt không có gì đáng ngại.
- Mẫu hậu xem, đẹp không, con cũng muốn có một con.
Trường Tôn thị cố nén cảm giác vấng vất, run giọng nói:
- Ném đi, cẩn thận chút, ném đi.
Đoàn Hồng đang định rút nhuyễn kiếm chém con bọ cạp trong thời gian ngắn nhất thì Tiểu Vũ nhận lấy con bọ cạp, nói:
- Nương nương đừng sợ, con bọ cạp vương này chẳng biết vì sao nuôi mãi thành không có độc, giờ chỉ có thể làm sứ giả dẫn đường, không thể kháng địch.
Trường Tôn thị bấy giờ mới khôi phục bình thường, tò mò nhìn con bọ cạp vương. Đi vào viện tử, bà lại lần nữa sững sờ, chỉ thấy hắc y nữ tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, Tiểu Vũ vừa mới giào liền vươn tay ra như muốn Tiểu Vũ bế.
- Hủy Tử, cao nhân con nói là nàng ta?
Trường Tôn thị cực kỳ thất vọng, vốn chuẩn bị vô số lời nói để thuyết phục cao nhân chữa trị cho Hủy Tử, giờ không nói ra được, vì hắc y nữ tử kia là kẻ ngốc.
- Tỷ tỷ làm sao thế?
Hủy Tử nóng ruột ôm lấy hắc y nữ tử hỏi:
Hắc y nữ tử không đáp, cười khanh khách lấy trang sức trên đầu Hủy Tử rồi cho vào mồm, Hủy Tử vừa đoạt lấy, ả liền khóc toáng lên.
- Mẫu hậu, khi con gặp tỷ tỷ thì tỷ ấy không như vậy, khi ấy rất thông minh, đi như bay, đẹp vô cùng.
Hủy Tử từ bé tới lớn chưa bao giờ nói dối, Trường Tôn thị biết điều ấy, nếu người vừa nãy còn bình thường, sao có thể thoáng cái thành ra thế này, lại nhìn trường kiếm gãy trên mặt đất, một mũi nỏ dính máu, cửa sổ vô số vết chém, lập tức hiểu ra.
- Địch Vũ Thị, chuyện là sao, nếu vị cao nhân này bị ngươi cấm chế, lập tức hóa giải, bản cung cần nàng ta trị bệnh cho Hủy Tử, bất kể các ngươi có thù hận gì cũng phải bỏ qua.
Trường Tôn thị nói lạnh băng, không cho phép Tiểu Vũ trái ý:
Tiểu Vũ cười khổ:
- Bẩm nương nương, từ đầu tới cuối là vị cao nhân này gây chuyện với thiếp thân, ả muốn nữ nhi của thiếp thân, tất nhiên thiếp thân không cho, trốn tới mê lâm ả cũng không buông tha.
- Người nhìn cửa sổ là biết, khi đó thiếp thân run rẩy nấp trong phòng, ả chém cửa sổ như nổi điên, kết quả bị bọ cạp vương cắn, ả sợ hãi quá nói lớn cái gì mà "Nguyên Anh xích tử, duy ngã tâm đăng", thế là thành ra như vậy, thiếp thân còn chưa hiểu gì thì nương nương tới.
Trường Tôn thị lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ rất lâu, không nhìn ra cái gì, mới hỏi Đoàn Hồng:
- Ngươi là hành gia võ học, có bao giờ nghe thấy thứ công pháp này không?
Đoàn Hồng lắc đầu:
- Nô tài không biết, công pháp thiên hạ vốn nhiều vô kể, có điều đã nhắc tới Nguyên Anh, vậy ắt là bí truyền của đạo gia. Nương nương chỉ cần hỏi cao thủ đạo gia là biết, cùng lắm thì tìm Tôn tiên sinh có thể phá giải được.