Vân Diệp bất kể thế nào cũng không ngờ thế cục chỗ Trình Giảo Kim lại nguy cấp tới mức đó, với tính cách của Lão Trình, không tới mức không thể kiên trì được nữa thì sẽ không mở miệng cầu người khác, dù là Vân Diệp và Trình Xử Mặc.
Trong các lộ đại quân chỉ có điều kiện của ông ta là ác liệt nhất, quân Quan Trung tinh nhuệ nhất bị Vân Diệp, Quách Hiếu Khác, Lý Tịnh phân chia hết, để lại cho Trình Giảo Kim là phủ binh Hà Tây, trang bị chỉ được tính được hạng ba, dù thế ông vẫn có thể giằng có với hai mươi vạn đại quân Tùng Tán Can Bố suốt hai năm không rơi xuống hạ phong.
Đao gió kiếm sương trên cao nguyên không mài mòn được ý chí của Lão Trình, ngược lại càng thêm kiên định.
Lúc này lời nói cả thiên hạ đánh Đường đã thành chuyện cười trong tửu quán Trường An, bọn họ nâng chén vì mỗi lần chiến thắng của Vân Diệp, khinh bỉ thủ đoạn âm hiểm của Lý Trì, phấn khích vì Lưu Nhân Nguyện đánh đâu thắng đó trên biển, hoan hô vì Lý Tịnh nhanh chóng bóp nát hành động tấn công Sa châu của Thổ Phồn.
Chiến tích của Lão Trình lu mờ dưới những hào quang thắng lợi đó, bản tính con người thích những điều dễ nghe, nếu như lúc này có người nói ông ta đang bị nguy ngập ở Đại Phi Xuyên, nhất định sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Vân Diệp biết lúc này mình nên xung phong với Lý Nhị đi thay thế Lão Trình, Lý Nhị hẳn cũng hiểu nên hạ lệnh cho Lão Trình lui về Hà Tây tính kế về sau.
Trong triều đình không chỉ một người nhìn ra nguy cơ, nhưng mọi người đồng loạt ngậm miệng, lão tướng có tôn nghiêm của lão tướng, nếu Lý Nhị hạ lệnh thay tướng, với tính cách của Lão Trình, cứa cổ mình là cái chắc.
Cho nên Vân Diệp mới trắng trợn đem trang bị của mình tặng cho Tôn Nhân Sư, Tiết Nhân Quý, dụ hoặc Lý Tịnh. Nhưng thành lạc đà luôn giữ một phần trang bị cực kỳ đầy đủ, đó là y chuẩn bị cho Lão Trình, y rất mong Lão Trình lên tiếng xin số vật tư này.
Cho nên khi Chu Trọng xuất hiện, Vân Diệp cao hứng muốn nhảy cẫng lên, rất muốn Chu Trọng ngậm miệng, không nói gì hết mang vật tư cuốn xéo, sợ nghe thấy tin Lão Trình sinh bệnh hoặc trận vong.
Trên chiến trường chẳng có chỗ nào là an toàn, một mũi tên lạc có thể kết liễu tính mạng của tướng quân tôn quý.
Hiện Chu Trọng mang tới tin tức tốt nhất, Lão Trình vẫn kiên cường sống, thế là đủ, Vân Diệp hạ lệnh, thành lạc đà tiến về phía Hắc Thạch Sơn. Lý Tịnh một ngày gửi Vân Diệp tám lá thư hỏi động cơ của y, Vân Diệp lấy cái cớ buồn chán đi tắm nước nóng để đối phó.
Chu Trọng từ khi tới thành lạc đà miệng không nhàn chút nào, ăn một chậu mỳ, vẫn thèm, bảo Trình Xử Mặc mang hoa quả cho ông ta, để mình trần mặc quân y xử lý vết thương cho mình.
Ông ta luôn cho rằng quân tây chinh và quân Hà Tây chẳng có gì khác nhau, đòi tiếp tế từ quân tây chinh là thiên kinh địa nghĩa. Nghĩ tới mình khổ sở cầu khẩn đại soái cầu viện quân tây chinh, lòng lại chua chát, giờ thì rất hài lòng, lắng tai nghe những âm thanh huyên náo bên ngoài, Chu Trọng thấy vô cùng hạnh phúc, đó là do quan quân hậu cần đang chuẩn bị vật tư cho mình.
Loáng thoáng nghe thấy cái gì mà đạn thuốc nổ, tên dầu hỏa, nghe tên thôi đã biết là vũ khí không tầm thường rồi.
Lôi từ trong lọ ra nửa quả đào, ngắm nghía một lúc rồi cho hết vào miệng, nước quả như mật đầy khoang miệng, bà nội nó, lão tử bao lâu rồi chưa ăn hoa quả nhỉ?
- Một trăm y quan, mang theo đầy đủ dược phẩm, mỗi người ba mươi cân trang bị. Một trăm thập trưởng, võ trang hoàn bị, mỗi người mang năm mươi cân trang bị. Mười quan chỉ huy nỏ trận...
Điền Nguyên Nghĩa cực kỳ bận rộn, mùa đông mà toàn thân bốc hơi nóng, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, phải chất đầy hành lý cho ba nghìn người, hơn nghìn lạc đà, hơn vạn thớt chiến mã, ba mươi hai khí cầu, cần kiên nhẫn và kỹ xảo.
Vũ khí, thuốc nổ, dầu hỏa, thêm vào nhiên liệu dùng để đốt, toàn bộ chất lên lưng lạc đà. Còn lương thực, dược phẩm, toàn bộ chất lên lưng chiến mã. Vũ khí lạnh thì Trình soái không thiếu, chỉ có nỏ tiễn là mang được bao nhiêu chất bấy nhiêu.
Khi Chu Trọng từ trong phòng đi ra, ông ta kinh ngạc phát hiện, tất cả vật tư được phân loại bày trên thành lạc đà, chỉ cần qua đêm nay, trước khi mặt trời mọc ngày mai, sẽ nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn phân phối cho mỗi người mỗi con ngựa mỗi con lạc đà, làm Chu Trọng có nhận thức mới về hiệu suất của thành lạc đà.
- Điền tham quân, Lão Chu có yêu cầu nho nhỏ, không biết tham quân có thông cảm được không?
Chu Trọng cười bồi tới bên cạnh Điền Nguyên Nghĩa hỏi nhỏ:
Điền Nguyên Nghĩa nhìn Chu Trọng như nhìn một con súc sinh chuẩn bị chở hàng, chỉ vào gian phòng gỗ:
- Rượu ông muốn trong gian phòng kia, ông mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, nhưng đừng cấp thêm gánh nặng cho người khác, mỗi phần sức lực của họ được ta an bài rồi.
- Cái này không ổn, thế nào phải có hộ vệ chứ? Tham quân an bài tất cả mọi người như thế làm sao cảnh giới, làm sao ngự địch? Để ra một nghìn kỵ binh là yêu cầu tối thiểu.
Chu Trọng nhíu mày nói:
- Cảnh giới có khí cầu phụ trách, tác chiến có trận nỏ phụ trách, mọi người chỉ cần nỗ lực đem hàng hóa tới Đại Phi Xuyên là được. Sau khi mọi người xuất phát, đại quân sẽ lập tức tấn công Hắc Thạch Sơn, Tinh Tinh Hạp, thu hút tất cả kẻ địch, còn về phần thám báo thì mọi người tự xử lý.
- Các vị chỉ có năm ngày để vượt qua khu không người, nhiều người và gia súc như thế sẽ tiêu hao rất nhiều lương thực và cỏ khô, cho nên khi ấy có thể bỏ ra một số chiến mã tác chiến, như vậy tới khu phòng thủ của người Thổ Phồn, thế nào cũng có hơn nghìn kỵ binh, thêm vào nỏ doanh có thể đánh một trận, Trình soái thế nào cũng tiếp ứng. Hiện đây là cách tốt nhất rồi, không nên nghi vấn, đây là kết quả do Vân soái, Đỗ tướng, Lưu lão gia tử và các mạc liêu tính toán ra, ông chỉ cần chấp hành là được.
Điền Nguyên Nghĩa lau mồ hôi, chắp tay với Chu Trọng rồi đi chuẩn bị phân chia lạc đà, lại không thể ảnh hưởng tới thành lạc đà.
Chu Trọng phát hiện ra mọi thứ ở quân tây chinh khác hẳn với quân đội mà ông ta biết, quân tây chinh thuần thục chuẩn bị đồ dục tới Đại Phi Xuyên, còn binh sĩ của mình thì cứ đứng ngẩn ra trước đống vật tư nhiều như núi.
Thời đại mới và thời đại cũ ắt có va chạm, Chu Trọng là người đầu tiên cảm thụ được sự va chạm đó, khi ông ta dẫn đội ngũ lên đường tới Đại Phi Xuyên, Tích Thạch Sơn đã cháy rừng rực, khói bốc lên ngoài năm mươi trượng vẫn nhìn thấy, nơi đó nhất định đã thành địa ngục.
- Tướng quân đừng nhìn, đại soái tấn công là hủy hiệt, người Thổ Phồn không ai còn khả năng sống sót, thành lạc đà tới đâu cỏ không mọc nổi, câu này không phải nói cho có.
Giáo úy nỏ doanh nhắc nhở Chu Trọng, đây không phải lúc ngây ra, vì không có quan hệ phụ thuộc, nên nói rất tùy tiện.
Chu Trọng không giận, ngẩng đầu nhìn ba mươi hai chiếc khí cầu hoa văn dữ dằn, không phát hiện cảnh báo, hô lớn:
- Đi thôi các huynh đệ! Mọi người ở Đại Phi Xuyên đang đợi để ăn mỳ đấy.
Tất cả đều đi bộ, bản thân Chu Trọng mang rất nhiều, cổ đeo hai vò rượu, mang cho đại soái, địa soái hơn một năm không uống rượu đã bắt đầu thích uống sữa ngựa rồi, chuyện này rất phất thường, đại soái phải uống rượu chứ không phải sữa ngựa, chỉ phụ nhân và trẻ nhỏ mới thích cái thứ trắng phớ đó.
Trong các lộ đại quân chỉ có điều kiện của ông ta là ác liệt nhất, quân Quan Trung tinh nhuệ nhất bị Vân Diệp, Quách Hiếu Khác, Lý Tịnh phân chia hết, để lại cho Trình Giảo Kim là phủ binh Hà Tây, trang bị chỉ được tính được hạng ba, dù thế ông vẫn có thể giằng có với hai mươi vạn đại quân Tùng Tán Can Bố suốt hai năm không rơi xuống hạ phong.
Đao gió kiếm sương trên cao nguyên không mài mòn được ý chí của Lão Trình, ngược lại càng thêm kiên định.
Lúc này lời nói cả thiên hạ đánh Đường đã thành chuyện cười trong tửu quán Trường An, bọn họ nâng chén vì mỗi lần chiến thắng của Vân Diệp, khinh bỉ thủ đoạn âm hiểm của Lý Trì, phấn khích vì Lưu Nhân Nguyện đánh đâu thắng đó trên biển, hoan hô vì Lý Tịnh nhanh chóng bóp nát hành động tấn công Sa châu của Thổ Phồn.
Chiến tích của Lão Trình lu mờ dưới những hào quang thắng lợi đó, bản tính con người thích những điều dễ nghe, nếu như lúc này có người nói ông ta đang bị nguy ngập ở Đại Phi Xuyên, nhất định sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Vân Diệp biết lúc này mình nên xung phong với Lý Nhị đi thay thế Lão Trình, Lý Nhị hẳn cũng hiểu nên hạ lệnh cho Lão Trình lui về Hà Tây tính kế về sau.
Trong triều đình không chỉ một người nhìn ra nguy cơ, nhưng mọi người đồng loạt ngậm miệng, lão tướng có tôn nghiêm của lão tướng, nếu Lý Nhị hạ lệnh thay tướng, với tính cách của Lão Trình, cứa cổ mình là cái chắc.
Cho nên Vân Diệp mới trắng trợn đem trang bị của mình tặng cho Tôn Nhân Sư, Tiết Nhân Quý, dụ hoặc Lý Tịnh. Nhưng thành lạc đà luôn giữ một phần trang bị cực kỳ đầy đủ, đó là y chuẩn bị cho Lão Trình, y rất mong Lão Trình lên tiếng xin số vật tư này.
Cho nên khi Chu Trọng xuất hiện, Vân Diệp cao hứng muốn nhảy cẫng lên, rất muốn Chu Trọng ngậm miệng, không nói gì hết mang vật tư cuốn xéo, sợ nghe thấy tin Lão Trình sinh bệnh hoặc trận vong.
Trên chiến trường chẳng có chỗ nào là an toàn, một mũi tên lạc có thể kết liễu tính mạng của tướng quân tôn quý.
Hiện Chu Trọng mang tới tin tức tốt nhất, Lão Trình vẫn kiên cường sống, thế là đủ, Vân Diệp hạ lệnh, thành lạc đà tiến về phía Hắc Thạch Sơn. Lý Tịnh một ngày gửi Vân Diệp tám lá thư hỏi động cơ của y, Vân Diệp lấy cái cớ buồn chán đi tắm nước nóng để đối phó.
Chu Trọng từ khi tới thành lạc đà miệng không nhàn chút nào, ăn một chậu mỳ, vẫn thèm, bảo Trình Xử Mặc mang hoa quả cho ông ta, để mình trần mặc quân y xử lý vết thương cho mình.
Ông ta luôn cho rằng quân tây chinh và quân Hà Tây chẳng có gì khác nhau, đòi tiếp tế từ quân tây chinh là thiên kinh địa nghĩa. Nghĩ tới mình khổ sở cầu khẩn đại soái cầu viện quân tây chinh, lòng lại chua chát, giờ thì rất hài lòng, lắng tai nghe những âm thanh huyên náo bên ngoài, Chu Trọng thấy vô cùng hạnh phúc, đó là do quan quân hậu cần đang chuẩn bị vật tư cho mình.
Loáng thoáng nghe thấy cái gì mà đạn thuốc nổ, tên dầu hỏa, nghe tên thôi đã biết là vũ khí không tầm thường rồi.
Lôi từ trong lọ ra nửa quả đào, ngắm nghía một lúc rồi cho hết vào miệng, nước quả như mật đầy khoang miệng, bà nội nó, lão tử bao lâu rồi chưa ăn hoa quả nhỉ?
- Một trăm y quan, mang theo đầy đủ dược phẩm, mỗi người ba mươi cân trang bị. Một trăm thập trưởng, võ trang hoàn bị, mỗi người mang năm mươi cân trang bị. Mười quan chỉ huy nỏ trận...
Điền Nguyên Nghĩa cực kỳ bận rộn, mùa đông mà toàn thân bốc hơi nóng, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, phải chất đầy hành lý cho ba nghìn người, hơn nghìn lạc đà, hơn vạn thớt chiến mã, ba mươi hai khí cầu, cần kiên nhẫn và kỹ xảo.
Vũ khí, thuốc nổ, dầu hỏa, thêm vào nhiên liệu dùng để đốt, toàn bộ chất lên lưng lạc đà. Còn lương thực, dược phẩm, toàn bộ chất lên lưng chiến mã. Vũ khí lạnh thì Trình soái không thiếu, chỉ có nỏ tiễn là mang được bao nhiêu chất bấy nhiêu.
Khi Chu Trọng từ trong phòng đi ra, ông ta kinh ngạc phát hiện, tất cả vật tư được phân loại bày trên thành lạc đà, chỉ cần qua đêm nay, trước khi mặt trời mọc ngày mai, sẽ nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn phân phối cho mỗi người mỗi con ngựa mỗi con lạc đà, làm Chu Trọng có nhận thức mới về hiệu suất của thành lạc đà.
- Điền tham quân, Lão Chu có yêu cầu nho nhỏ, không biết tham quân có thông cảm được không?
Chu Trọng cười bồi tới bên cạnh Điền Nguyên Nghĩa hỏi nhỏ:
Điền Nguyên Nghĩa nhìn Chu Trọng như nhìn một con súc sinh chuẩn bị chở hàng, chỉ vào gian phòng gỗ:
- Rượu ông muốn trong gian phòng kia, ông mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, nhưng đừng cấp thêm gánh nặng cho người khác, mỗi phần sức lực của họ được ta an bài rồi.
- Cái này không ổn, thế nào phải có hộ vệ chứ? Tham quân an bài tất cả mọi người như thế làm sao cảnh giới, làm sao ngự địch? Để ra một nghìn kỵ binh là yêu cầu tối thiểu.
Chu Trọng nhíu mày nói:
- Cảnh giới có khí cầu phụ trách, tác chiến có trận nỏ phụ trách, mọi người chỉ cần nỗ lực đem hàng hóa tới Đại Phi Xuyên là được. Sau khi mọi người xuất phát, đại quân sẽ lập tức tấn công Hắc Thạch Sơn, Tinh Tinh Hạp, thu hút tất cả kẻ địch, còn về phần thám báo thì mọi người tự xử lý.
- Các vị chỉ có năm ngày để vượt qua khu không người, nhiều người và gia súc như thế sẽ tiêu hao rất nhiều lương thực và cỏ khô, cho nên khi ấy có thể bỏ ra một số chiến mã tác chiến, như vậy tới khu phòng thủ của người Thổ Phồn, thế nào cũng có hơn nghìn kỵ binh, thêm vào nỏ doanh có thể đánh một trận, Trình soái thế nào cũng tiếp ứng. Hiện đây là cách tốt nhất rồi, không nên nghi vấn, đây là kết quả do Vân soái, Đỗ tướng, Lưu lão gia tử và các mạc liêu tính toán ra, ông chỉ cần chấp hành là được.
Điền Nguyên Nghĩa lau mồ hôi, chắp tay với Chu Trọng rồi đi chuẩn bị phân chia lạc đà, lại không thể ảnh hưởng tới thành lạc đà.
Chu Trọng phát hiện ra mọi thứ ở quân tây chinh khác hẳn với quân đội mà ông ta biết, quân tây chinh thuần thục chuẩn bị đồ dục tới Đại Phi Xuyên, còn binh sĩ của mình thì cứ đứng ngẩn ra trước đống vật tư nhiều như núi.
Thời đại mới và thời đại cũ ắt có va chạm, Chu Trọng là người đầu tiên cảm thụ được sự va chạm đó, khi ông ta dẫn đội ngũ lên đường tới Đại Phi Xuyên, Tích Thạch Sơn đã cháy rừng rực, khói bốc lên ngoài năm mươi trượng vẫn nhìn thấy, nơi đó nhất định đã thành địa ngục.
- Tướng quân đừng nhìn, đại soái tấn công là hủy hiệt, người Thổ Phồn không ai còn khả năng sống sót, thành lạc đà tới đâu cỏ không mọc nổi, câu này không phải nói cho có.
Giáo úy nỏ doanh nhắc nhở Chu Trọng, đây không phải lúc ngây ra, vì không có quan hệ phụ thuộc, nên nói rất tùy tiện.
Chu Trọng không giận, ngẩng đầu nhìn ba mươi hai chiếc khí cầu hoa văn dữ dằn, không phát hiện cảnh báo, hô lớn:
- Đi thôi các huynh đệ! Mọi người ở Đại Phi Xuyên đang đợi để ăn mỳ đấy.
Tất cả đều đi bộ, bản thân Chu Trọng mang rất nhiều, cổ đeo hai vò rượu, mang cho đại soái, địa soái hơn một năm không uống rượu đã bắt đầu thích uống sữa ngựa rồi, chuyện này rất phất thường, đại soái phải uống rượu chứ không phải sữa ngựa, chỉ phụ nhân và trẻ nhỏ mới thích cái thứ trắng phớ đó.