Sáng sớm tỉnh lại, miệng Vân Diệp há như gà mã, ngáp một cái là nước mắt chảy ra, Na Nhật Mộ và Linh Đang bịt miệng cười trộm, Tân Nguyệt mặt đỏ dừ, Tiểu Miêu nhìn trái nhìn phải lòng đầy kiêu ngạo, hiện giờ nàng có tư cách ngồi ở cái bàn này rồi, không cần chen chúc cùng bàn với đám Vân Mộ nữa.
Cháo gạo trong nhà Vân Diệp húp không biết chán, ba bốn bát vào bụng, lau miệng định tới thư phòng, trong thư phòng có một cái giường rất thoải mái, trời lạnh thế này vào đó ngủ nướng là tốt nhất.
Vân Thọ, Vân Hoan ném bát xuống chạy theo cha, Vân Mộ cũng nuốt trợn nuốt trạo, miệng cũng chẳng lau, nhảy lên lưng cha, lau bừa miệng vào lưng Vân Diệp, mang theo tràng cười dài đắc ý định leo lên cổ Vân Diệp ngồi.
Tân Nguyệt ho một tiếng, Vân Mộ liền ngoan ngoãn từ lưng cha trượt xuống, cúi đầu mân mê ngón tay, Vân Diệp cười ha hả, bế Vân Lộ lên cổ, lại dùng một cánh tay kẹp đại khuê nữ vào nách, rời đại sảnh trong tiếng quát mắng của Tân Nguyệt, thời gian hôm nay của lão tử thuộc về các con, ai tới cũng mặc.
Kỳ thực đám nhóc không cần Vân Diệp chăm sóc, tới thư phòng, Vân Thọ liền mở một cuốn sách ra bắt đầu đọc, Vân Hoan tự giác viết chữ, chỉ có Vân Mộ và Vân Lộ nhảy lên giường quấn lấy cha đòi nghe chuyện Tây Vực.
- Tiểu Mộ, Tiểu Lộ Châu, không được quấy cha nghỉ ngơi, cha quanh năm chinh chiến bên ngoài, người mệt mỏi, cần ngủ, các muội qua đây cùng ca đọc sách.
Vân Thọ đã mơ hồ có phong phạm đại ca.
Vân Diệp cười, vén chăn để Tiểu Lộ Châu chui vào, ôm khuê nữ tính ngủ tới trưa hẵng hay.
Vân Diệp lại lần nữa ngáp sái quai hàm, Vân Thọ liền thấy cũng buồn ngủ, cũng muốn học Vân Mộ nằm bên cạnh cha, nhưng là đại ca, hắn lại thấy làm thế không thích hợp.
Vân Hoan lựa chọn rất dứt khoát, đá giày trèo lên giường, kệ Tiểu Lộ Châu đẩy mình thế nào cũng kiên quyết không chui ra khỏi chăn.
Tiếng ngáy khe khẽ của cha truyền ra, cả Vân Mộ, Vân Hoan, Vâm Lộ đều ngủ rồi, hôm qua cha từ hoàng cung về, ba đứa quá hưng phấn không ngủ ngon.
Vân Thọ vứt luôn sách đi, ngó ngoài thư phòng cũng chui lên giường, chăn không đủ đắp, nửa cái mông của hắn lộ ra ngoài, kệ, mệt lắm rồi.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu ánh nắng ấm áp lên giường, cha con Vân gia ngủ tít thò lò, Tân Nguyệt nhìn vào phòng một cái là chảy nước mắt, Linh Đang đã khóc sưng húp mắt rồi, Tiểu Miêu tò mò nhìn Tân Nguyệt, lại nhìn lên giường, không hiểu cha con ngủ với nhau có gì mà khóc.
Na Nhật Mộ ôm khuê nữ vừa lớn tiếng gọi nãi nương bế khuê nữ đi thì nhìn thấy hai mắt đỏ như mắt thỏ của Tân Nguyệt, vội rụt cổ chuồn về tiểu viện của mình.
Vân Diệp tỉnh ngủ, thực ra y vẫn muốn ngủ, hôm qua không đơn giản chỉ là kể chuyện, nhưng tiểu khuê nữ ngủ rất hỗn, hai cái tay nhỏ tóm lung tung, cuối cùng tóm lấy tai Vân Diệp không chịu buông, mà Tân Nguyệt ngồi bên giường như Quan Âm giúp mấy cha con đuổi ruồi muỗi.
- Dừng lại, mùa đông đâu ra ruồi muỗi, thích sán tới thì cứ ở đó, vờ vịt cái gì. Ta đi liền một lèo ba năm, Tiểu Nha gả đi, Đông Tây Nam Bắc cũng thành vợ người cả rồi, nhà trông không. Nàng lèo lái chuyện làm ăn của hơn vạn người, đủ vất vả, thèm ngủ thì cũng lên đây.
Tân Nguyệt đang định nói thì thấy mí mất Vân Thọ nhúc nhích, cười vỗ má nhi tử một cái:
- Chàng thích cứ ngủ, chàng ngủ mọi người nói là Đại tướng quân ở ngoài chinh chiến vất vả, không có chàng tắm máu chiến đấu ở Tây Vực, thì không có sự yên binh bây giờ, nên chàng làm gì cũng được.
- Cướp dân nữ được không?
Vân Diệp nghiêm túc hỏi, sau đó vỗ mông nhi tử:
- Tỉnh rồi thì đừng vờ vịt nữa, dẫn cha đi làm quen nhà một chuyến, đi ba năm nhìn cái gì cũng thấy lạ, mẹ con biến nhà thành Giang Nam rồi, hừ, đất bắc phải cái hùng hồn rộng lớn, làm mấy cái ao tù, treo mới con thú là thành Giang Nam à? Cẩn thận nuôi muỗi.
Vân Thọ đỏ mặt bò dậy, thiếu niên mười lăm tuổi vẫn có chút xấu hổ, lông tơ trên miệng đã biến thành màu đen, nhưng vẫn rất non nớt, không biết Lý Dung mười sáu tuổi có khá hơn không?
- Sao lại nói chuyện này trước mặt con? Để mấy đứa nhỏ ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo, chàng cứ lử lỳ trong phòng mãi cũng không tốt.
Tân Nguyệt thấy nhi tử quẫn bách liền giải vây, cái gọi là con hư tại mẹ chính là thế.
Vân Diệp vừa ngồi dậy, ba đứa bé còn lại cũng bật dậy theo, Vân Hương ở cùng mẫu thân không tới kịp làn sóng ngủ nướng, đang dựa vào cửa thư phòng nhìn trộm, toàn là do Linh Đang dạy hư con, cái gì mà con của thị thiếp chứ? Ở điểm này Na Nhật Mộ hơn Linh Đang nhiều, Vân Mộ phóng khoáng hơn Vân Hương.
Cả nhà nói nói cười cười đùa nghịch, tay Vân Hương bị cha nắm rịt lấy, cảm thấy tay nó toàn mồ hôi, càng thế Vân Diệp càng không, khuê nữ không thân với cha không được, như thế dễ nuôi thành Lâm Đại Ngọc, đa sầu đa cảm không có lợi cho sức khỏe.
Nữ nhi Vân gia phải như Vân Mộ mới phải, dũng mãnh mới là khí khái của khuê nữ tướng môn, cha là danh tướng giết người như ngóe, khuê nữ phải trăm ngã không sờn. Chỉ có loại võ tướng như Lâm Như Hải mới ngu xuẩn mới nuôi khuê nữ thành đứa ho lao, thích một nam nhân mà không chiếm được, kết cục chết bi thảm.
Đối với Linh Đang chỉ cần cưỡng ép một chút là nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau đó thuận nước lấn tới, Vân Hương không thẹn là do Linh Đang sinh ra, được cha nắm tay đi chưa hết hoa viên đã biết ôm tay cha làm nũng rồi...
- Phụ thân, Vân Diệp từ lúc về chưa từng rời nhà nửa bước.
- Làm thế là đúng, lời đồn là thứ xấu xa nhất trên cõi đời này, muốn rửa sạch vết bẩn này chỉ có thời gian, Vân Diệp tuổi không nhiều, nhưng nắm bắt nhân tâm còn sâu sắc hơn nhiều lão già. Đại điển Nguyên Đán, chư tướng đều có phong thưởng, chỉ Vân Diệp không có, hà hà, bệ hạ đúng là sủng ái phúc tướng của mình.
- Sủng ái? Phụ thân, hiện khắp Trường An đều nói Vân Diệp đã mất đế sủng, chẳng mấy ngày nữa sẽ có đại họa giáng xuống, e vì thế nên y mới đóng cửa không ra ngoài.
Trường Tôn Vô Kỵ đặt chén trà trong tay xuống, thở dài:
- Ngươi là đứa ta kỳ vọng cao nhất trong tất cả số con cái của ta, hiện giờ xem ra ngươi vẫn không bằng Vân Diệp, ta chỉ lấy làm lạ, ngươi nhìn ở đâu thấy đại họa sắp giáng xuống Vân gia? Vì sao ta chỉ thấy Vân gia sẽ vì thế mà vĩnh viễn hưng thịnh?
- Vì y gây hấn ngoài biên cương, hay vì y bức tử Hoắc Vương? Không phải ngươi thấy Vân Diệp kế thừa quan chức của Hầu Quân Tập nên mới phán đoán như thế chứ?
- Ngươi chẳng qua là Ngân thanh quang lộc đại phu, người ta đã là binh bộ thượng thư, ngươi đã phân tích kỹ chữ "tham nghị triều chính" chưa? Đó là quyền mà chỉ thừa tướng mới có.
- Từ khi lập quốc tới nay, ngươi đã thấy ai đánh thắng trận mà bị giáng tội chưa? Nếu Vân Diệp bại trận, tất nhiên bệ hạ sẽ hỏi y vì sao gây hấn với người Đại Thực, giờ đánh thắng rồi, dù tên ngôn quan ngu xuẩn nhất cũng không hỏi.
- Còn về Hoắc vương, chẳng lẽ ngươi không biết từ khi đám thân vương đó cố chấp tới Tây Vực lập quốc là đã tách mình khỏi Đại Đường, dù vì dã tâm hay hùng tâm tráng chí thì cũng là phản bội, một tên phản thần tấn công quân đội Đại Đường, chẳng lẽ đường đường Bắc Đình đại đô hộ không được chặt đầu? Chuyện này rơi vào tay ta, ta còn làm quyết liệt hơn Vân Diệp.
- Chuyện ở Tinh Tinh Hạp chẳng đáng kể, huống hồ lão thất phu Lý Tịnh còn tự dâng thư nói là ông ta mời Vân Diệp.
- Khí phách và lá gan là thứ bẩm sinh, Xung Nhi, ngươi thiếu hai thứ này, sắp tới đừng ra ngoài bêu mặt nữa, ở nhà giúp mẹ ngươi xử lý gia sự đi.
Cháo gạo trong nhà Vân Diệp húp không biết chán, ba bốn bát vào bụng, lau miệng định tới thư phòng, trong thư phòng có một cái giường rất thoải mái, trời lạnh thế này vào đó ngủ nướng là tốt nhất.
Vân Thọ, Vân Hoan ném bát xuống chạy theo cha, Vân Mộ cũng nuốt trợn nuốt trạo, miệng cũng chẳng lau, nhảy lên lưng cha, lau bừa miệng vào lưng Vân Diệp, mang theo tràng cười dài đắc ý định leo lên cổ Vân Diệp ngồi.
Tân Nguyệt ho một tiếng, Vân Mộ liền ngoan ngoãn từ lưng cha trượt xuống, cúi đầu mân mê ngón tay, Vân Diệp cười ha hả, bế Vân Lộ lên cổ, lại dùng một cánh tay kẹp đại khuê nữ vào nách, rời đại sảnh trong tiếng quát mắng của Tân Nguyệt, thời gian hôm nay của lão tử thuộc về các con, ai tới cũng mặc.
Kỳ thực đám nhóc không cần Vân Diệp chăm sóc, tới thư phòng, Vân Thọ liền mở một cuốn sách ra bắt đầu đọc, Vân Hoan tự giác viết chữ, chỉ có Vân Mộ và Vân Lộ nhảy lên giường quấn lấy cha đòi nghe chuyện Tây Vực.
- Tiểu Mộ, Tiểu Lộ Châu, không được quấy cha nghỉ ngơi, cha quanh năm chinh chiến bên ngoài, người mệt mỏi, cần ngủ, các muội qua đây cùng ca đọc sách.
Vân Thọ đã mơ hồ có phong phạm đại ca.
Vân Diệp cười, vén chăn để Tiểu Lộ Châu chui vào, ôm khuê nữ tính ngủ tới trưa hẵng hay.
Vân Diệp lại lần nữa ngáp sái quai hàm, Vân Thọ liền thấy cũng buồn ngủ, cũng muốn học Vân Mộ nằm bên cạnh cha, nhưng là đại ca, hắn lại thấy làm thế không thích hợp.
Vân Hoan lựa chọn rất dứt khoát, đá giày trèo lên giường, kệ Tiểu Lộ Châu đẩy mình thế nào cũng kiên quyết không chui ra khỏi chăn.
Tiếng ngáy khe khẽ của cha truyền ra, cả Vân Mộ, Vân Hoan, Vâm Lộ đều ngủ rồi, hôm qua cha từ hoàng cung về, ba đứa quá hưng phấn không ngủ ngon.
Vân Thọ vứt luôn sách đi, ngó ngoài thư phòng cũng chui lên giường, chăn không đủ đắp, nửa cái mông của hắn lộ ra ngoài, kệ, mệt lắm rồi.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu ánh nắng ấm áp lên giường, cha con Vân gia ngủ tít thò lò, Tân Nguyệt nhìn vào phòng một cái là chảy nước mắt, Linh Đang đã khóc sưng húp mắt rồi, Tiểu Miêu tò mò nhìn Tân Nguyệt, lại nhìn lên giường, không hiểu cha con ngủ với nhau có gì mà khóc.
Na Nhật Mộ ôm khuê nữ vừa lớn tiếng gọi nãi nương bế khuê nữ đi thì nhìn thấy hai mắt đỏ như mắt thỏ của Tân Nguyệt, vội rụt cổ chuồn về tiểu viện của mình.
Vân Diệp tỉnh ngủ, thực ra y vẫn muốn ngủ, hôm qua không đơn giản chỉ là kể chuyện, nhưng tiểu khuê nữ ngủ rất hỗn, hai cái tay nhỏ tóm lung tung, cuối cùng tóm lấy tai Vân Diệp không chịu buông, mà Tân Nguyệt ngồi bên giường như Quan Âm giúp mấy cha con đuổi ruồi muỗi.
- Dừng lại, mùa đông đâu ra ruồi muỗi, thích sán tới thì cứ ở đó, vờ vịt cái gì. Ta đi liền một lèo ba năm, Tiểu Nha gả đi, Đông Tây Nam Bắc cũng thành vợ người cả rồi, nhà trông không. Nàng lèo lái chuyện làm ăn của hơn vạn người, đủ vất vả, thèm ngủ thì cũng lên đây.
Tân Nguyệt đang định nói thì thấy mí mất Vân Thọ nhúc nhích, cười vỗ má nhi tử một cái:
- Chàng thích cứ ngủ, chàng ngủ mọi người nói là Đại tướng quân ở ngoài chinh chiến vất vả, không có chàng tắm máu chiến đấu ở Tây Vực, thì không có sự yên binh bây giờ, nên chàng làm gì cũng được.
- Cướp dân nữ được không?
Vân Diệp nghiêm túc hỏi, sau đó vỗ mông nhi tử:
- Tỉnh rồi thì đừng vờ vịt nữa, dẫn cha đi làm quen nhà một chuyến, đi ba năm nhìn cái gì cũng thấy lạ, mẹ con biến nhà thành Giang Nam rồi, hừ, đất bắc phải cái hùng hồn rộng lớn, làm mấy cái ao tù, treo mới con thú là thành Giang Nam à? Cẩn thận nuôi muỗi.
Vân Thọ đỏ mặt bò dậy, thiếu niên mười lăm tuổi vẫn có chút xấu hổ, lông tơ trên miệng đã biến thành màu đen, nhưng vẫn rất non nớt, không biết Lý Dung mười sáu tuổi có khá hơn không?
- Sao lại nói chuyện này trước mặt con? Để mấy đứa nhỏ ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo, chàng cứ lử lỳ trong phòng mãi cũng không tốt.
Tân Nguyệt thấy nhi tử quẫn bách liền giải vây, cái gọi là con hư tại mẹ chính là thế.
Vân Diệp vừa ngồi dậy, ba đứa bé còn lại cũng bật dậy theo, Vân Hương ở cùng mẫu thân không tới kịp làn sóng ngủ nướng, đang dựa vào cửa thư phòng nhìn trộm, toàn là do Linh Đang dạy hư con, cái gì mà con của thị thiếp chứ? Ở điểm này Na Nhật Mộ hơn Linh Đang nhiều, Vân Mộ phóng khoáng hơn Vân Hương.
Cả nhà nói nói cười cười đùa nghịch, tay Vân Hương bị cha nắm rịt lấy, cảm thấy tay nó toàn mồ hôi, càng thế Vân Diệp càng không, khuê nữ không thân với cha không được, như thế dễ nuôi thành Lâm Đại Ngọc, đa sầu đa cảm không có lợi cho sức khỏe.
Nữ nhi Vân gia phải như Vân Mộ mới phải, dũng mãnh mới là khí khái của khuê nữ tướng môn, cha là danh tướng giết người như ngóe, khuê nữ phải trăm ngã không sờn. Chỉ có loại võ tướng như Lâm Như Hải mới ngu xuẩn mới nuôi khuê nữ thành đứa ho lao, thích một nam nhân mà không chiếm được, kết cục chết bi thảm.
Đối với Linh Đang chỉ cần cưỡng ép một chút là nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau đó thuận nước lấn tới, Vân Hương không thẹn là do Linh Đang sinh ra, được cha nắm tay đi chưa hết hoa viên đã biết ôm tay cha làm nũng rồi...
- Phụ thân, Vân Diệp từ lúc về chưa từng rời nhà nửa bước.
- Làm thế là đúng, lời đồn là thứ xấu xa nhất trên cõi đời này, muốn rửa sạch vết bẩn này chỉ có thời gian, Vân Diệp tuổi không nhiều, nhưng nắm bắt nhân tâm còn sâu sắc hơn nhiều lão già. Đại điển Nguyên Đán, chư tướng đều có phong thưởng, chỉ Vân Diệp không có, hà hà, bệ hạ đúng là sủng ái phúc tướng của mình.
- Sủng ái? Phụ thân, hiện khắp Trường An đều nói Vân Diệp đã mất đế sủng, chẳng mấy ngày nữa sẽ có đại họa giáng xuống, e vì thế nên y mới đóng cửa không ra ngoài.
Trường Tôn Vô Kỵ đặt chén trà trong tay xuống, thở dài:
- Ngươi là đứa ta kỳ vọng cao nhất trong tất cả số con cái của ta, hiện giờ xem ra ngươi vẫn không bằng Vân Diệp, ta chỉ lấy làm lạ, ngươi nhìn ở đâu thấy đại họa sắp giáng xuống Vân gia? Vì sao ta chỉ thấy Vân gia sẽ vì thế mà vĩnh viễn hưng thịnh?
- Vì y gây hấn ngoài biên cương, hay vì y bức tử Hoắc Vương? Không phải ngươi thấy Vân Diệp kế thừa quan chức của Hầu Quân Tập nên mới phán đoán như thế chứ?
- Ngươi chẳng qua là Ngân thanh quang lộc đại phu, người ta đã là binh bộ thượng thư, ngươi đã phân tích kỹ chữ "tham nghị triều chính" chưa? Đó là quyền mà chỉ thừa tướng mới có.
- Từ khi lập quốc tới nay, ngươi đã thấy ai đánh thắng trận mà bị giáng tội chưa? Nếu Vân Diệp bại trận, tất nhiên bệ hạ sẽ hỏi y vì sao gây hấn với người Đại Thực, giờ đánh thắng rồi, dù tên ngôn quan ngu xuẩn nhất cũng không hỏi.
- Còn về Hoắc vương, chẳng lẽ ngươi không biết từ khi đám thân vương đó cố chấp tới Tây Vực lập quốc là đã tách mình khỏi Đại Đường, dù vì dã tâm hay hùng tâm tráng chí thì cũng là phản bội, một tên phản thần tấn công quân đội Đại Đường, chẳng lẽ đường đường Bắc Đình đại đô hộ không được chặt đầu? Chuyện này rơi vào tay ta, ta còn làm quyết liệt hơn Vân Diệp.
- Chuyện ở Tinh Tinh Hạp chẳng đáng kể, huống hồ lão thất phu Lý Tịnh còn tự dâng thư nói là ông ta mời Vân Diệp.
- Khí phách và lá gan là thứ bẩm sinh, Xung Nhi, ngươi thiếu hai thứ này, sắp tới đừng ra ngoài bêu mặt nữa, ở nhà giúp mẹ ngươi xử lý gia sự đi.