Khi trời sáng, hai người Vân Diệp cuối cùng hài lòng trở về, người đeo đầy ống trúc, còn bày ra bộ dạng đại tướng quân chiến thắng trở về, chỉ húp qua loa bát cháo, mồm ngậm banh báo bắt đầu bày chiến trường.
Vân Diệp nhổ một sợi lông trên bờm của Vượng Tài, một chân dẫm lên ghế, khinh miệt nhìn Lý Thái, lấy một cái ống trúc, đổ con dế mèn to vào cái chậu sành.
- Thiết giáp đại tướng quân đây, kẻ tới là ai?
- Thiết giáp đại tướng quân cái chó gì, nhìn cái biết ngay là hạng giá áo túi cơm, đợi xem Hồng bào tiểu tướng của ta chém địch xuống ngựa.
Lý Thái cởi áo bào, cũng thả một con dế mèn ra.
Ai ngờ hai con dế mèn không đánh nhau, bất kể Vân Diệp dùng lông ngựa khiêu khích ra sao, Đại tướng quân không chịu lên chiến trường, Lý Thái cũng cầm một cái lông ngựa thúc giục, nhưng Hồng bào tiểu tướng lơ đi.
- Chọi dế không chơi như thế, chậu sành không tốt, dế đứng trên đó không vững, các ngươi lấy một cái chậu gạch lại đây, chậu cũng phải chôn ở dưới đất nửa năm, trừ đi hỏa khí, ta thấy cái chậu chứa nước trên bệ cửa sổ cũng được.
Nghe một cái biết ngay là chuyên gia, lời của chuyên gia sao có thể không nghe, Trường Tôn thị rất có kinh nghiệm, đẩy Lý Thái đi, nhìn vào trong:
- Dế mèn Quan Trung không sánh bằng ở Sơn Đông, ở đó mới có dế mèn tốt, loại này đầu, cổ, cánh, chân có màu sanh mứi có phong độ đại tướng, các ngươi chỉ bắt được hai con dế mèn bình thường, thôi, chơi cũng tạm.
Trường Tôn thị nhận lấy chậu gạch, dùng vải đen che lấy chậu sành, đổ hai con dế mèn vào chậu gạch, ngắt một sợi tóc, gấp làm đôi vê lại thắt nút, khẽ chọc hai con dế mèn, chỉ thấy chúng hung dữ lao vào nhau.
Vân Diệp thấy mình hơi thất sách, chỉ chú ý tới chân to, không chú ý tới tính linh hoạt, bị Hồng bào tiểu tưởng nhảy lên lưng không chịu buông, chẳng mấy chốc rụng một cái râu, chật vật chạy quanh chậu, con dế mèn đỏ giang cánh kêu liên hồi, tuyên bố chủ quyền với cái chậu.
Lý Thái ngửa mặt cười lớn, ôm lấy Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp cắn răng móc ra một đĩnh vàng lớn đặt vào tay hắn.
Từ đó trở đi sơn cốc đầy tiếng cười vui hoặc chửi bới, bất tri bất giác quên đi Trường An máu me.
Lý Nhị sắc mặt đỏ một cách không bình thường, Tôn Tư Mạc ngồi bên bắt mạch, hồi lâu nói:
- Thuốc hổ lang không nên dùng nữa, thứ này tuy có thể giúp bệ hạ thi triển hùng phong nhất thời, nhưng bất tri bất giác đào cạn thần tủy của bệ hạ, lúc này bệ hạ nên thanh tâm quả dục thì hơn.
Lý Nhị gật đầu:
- Lời tiên sinh tất nhiên là khuôn vàng thước ngọc, đáng tiếc gần đây trẫm làm ai cũng ghét, hoàng hậu, Thanh Tước vào trong núi. Vân Diệp dẫn vợ con đi dưỡng bệnh, Hủy Tử suốt ngày khóc lóc trốn trong phòng ấm của Dương phi, tiếp tục thế này trẫm lo cho sức khỏe của nó. Giờ không có trói buộc gì chỉ có đạo trưởng thôi.
Tôn Tư Mạc lắc đầu:
- Nếu không có ý xuất gia thì tốt nhất đừng trò chuyện quá sâu với người xuất gia, vì chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, mà bệ hạ lúc này tâm tình sa sút, dễ bị mê hoặc, bần đạo nghĩ bệ hạ nhất định có cách giải quyết, cần gì bần đạo nhiều lời.
Lý Nhị nhìn Tôn Tư Mạc rời điện Lưỡng Nghi, hỏi Đoàn Hồng:
- Có phải hiện chẳng ai muốn nhiều lời với trẫm nữa không?
Đoàn Hồng ôm phất trần đáp:
- Toàn thiên hạ đang đợi bệ hạ lên tiếng, bất kể bệ hạ thì thầm hay lớn tiếng, bọn họ đều tập trung lắng nghe.
- Hoàng hậu làm gì trong cái sơn cốc đó.
- Nương nương suốt ngày cùng đám Vân Diệp đấu dế mèn, ngược lại hai nhi tử của Vân gia lại suốt ngày cần cù học tập.
- Đấu dế mèn à, hoàng hậu được trẫm dạy đấy, không biết nàng ở đó có chiến thắng không.
Chú tớ đang tán gẫu thì hoạn quan vào báo Trường Tôn Vô Kỵ cầu kiến. Lý Nhị nhíu mày, không biết lúc này ông ta tới có chuyện gì.
Nói là Trường Tôn Vô Kỵ cầu kiến, kết quả còn có Trường Tôn Xung đi cùng, Đoàn Hồng định chất vấn, Lý Nhị đưa mắt ngăn lại. Trường Tôn Vô Kỵ đi tới thi lễ nói:
- Bệ hạ, thần đàn hặc Vân Diệp trễ nải vương sự, thời gian đã trôi qua nửa năm, trước kia y hứa dựng xưởng vũ khí nhưng lề mề không làm, nay Sóc Phương, Hà Bắc cung ứng không đủ, nguy tới biên phòng, thần xin bệ hạ thay tướng.
Lý Nhị thản nhiên hỏi:
- Ái khanh thấy ai có thể gánh vác trọng trách.
- Tiến cử không tránh người thân, Trường Tôn Xung đối nhân xử thế lão luyện, tinh minh tháo vát, lại am hiểu hỏa khí, thêm vào là binh bộ tả thị lang, đủ gánh trọng trách.
Trường Tôn Xung quỳ xuống lớn tiếng nói:
- Thần nhất định dốc toàn lực đảm bảo đại quân cung ứng không còn chuyện thiếu hụt nữa.
Lý Nhị gật đầu:
- Trung thư môn hạ có kế hoạch gì, thái độ Vân Diệp ra sao, ái khanh có biết không?
Trường Tôn Vô Kỵ nghe tới đó nhíu mày, phó xạ của Môn hạ tỉnh là mình, Trung thư tỉnh nay chỉ còn mấy lão thần nắm giữ, ý kiến của mình hẳn thông qua một cách dễ dàng, vì sao hoàng đế lại hỏi tới Vân Diệp?
- Hả? Chưa thương lượng với bọn họ à, vậy đi thương lượng rồi hẵng nói.
Lý Nhị thấy Trường Tôn Vô Kỵ không trả lời, nhẹ nhàng phán một câu.
Hoàng đế đã nói vậy rồi, cha con Trường Tôn Vô Kỵ đành lui ra, Lý Nhị bảo:
- Đánh chết tên hoàng môn vừa mới báo danh đi.
Đoàn Hồng lĩnh chỉ vội vã rời đi.
….
- Bệ hạ vẫn còn cành giác với ngoại đình, hôm nay chỉ thăm dò sơ qua một cái là rõ.
Trường Tôn Vô Kỵ nói với Trường Tôn Xung:
- Hoàng môn đã bị đánh chết, phụ thân, phải chăng nhà ta vẫn phải ẩn nhẫn? Cô cô con lúc này tới Ngọc Sơn, còn phái người phong tỏa sơn cốc, làm chúng ta không cách nào vào được, phụ thân, đám Vân Diệp và Lý Thái rốt cuộc làm gì trong sơn cốc?
Trường Tôn Xung có chút mất kiên nhẫn:
Trường Tôn Vô Kỵ thở dài:
- Mười năm trước từ khi con bị lão ưng của Bạch Thạch cung tập kích liền mất đi khí phách, tâm trí có thiếu sót, khó bù đắp được, khiến con không theo kịp bước tiến của Vân Diệp, tụt hậu từng bước, cuối cùng tới mức này. Vân Diệp là người không thể thành kẻ địch, nếu có thể thành cánh tay thì tốt nhất, đáng tiếc, con không có năng lực hàng phục y, ngược lại còn bị y dắt mũi đi, bước đi lần này của con làm phụ thân rất vui, đó là biểu hiện tự chém lồng giam.
- Kinh doanh của Trường Tôn gia sụp đổ, kỳ thực do Vân Diệp ban cho, chúng ta vốn kinh doanh đồ sắt, từ xưa nuôi ngựa và đồ sắt là hai loại kinh doanh kiếm lợi nhất, dựa vào luyện sắt, chúng ta có thể gián tiếp ảnh hưởng tới hướng đi của triều chính, thậm chí ảnh hưởng tới quyết tâm của hoàng đế.
- Cách luyện sắt mới ra đời, Vân Diệp vô cùng hào phóng truyền thụ cho con, trong thì ngu xuẩn nhưng là một nước cờ cao minh, vì chúng ta tham thuật luyện sắt mới, nhà xưởng tu sửa, tức thì sản lượng tăng gấp trăm lần, Trường Tôn gia nếm đủ mật ngọt. Chỉ tiếc rằng trong mật có độc, từ khi đi vào đường này, Trường Tôn gia liền bị kiềm chế, chỉ cần thư viện ra kỹ thuật mới, là chúng ta phải mua, rồi xưởng sắt của công bộ ở Hạn Nguyên lập ra, nghề sắt của chúng ta cũng tới ngày tận thế.
- Mất nghề sắt, cha ba năm không ra khỏi nhà, nghĩ mãi phát hiện ra trúng phải gian kế của Vân Diệp, năm xưa đáng nhẽ bóp chết nghề luyện sắt từ trong trứng nước, chúng ta có cái năng lực ấy, cũng có cơ hội. Có điều lòng tham gây hại, Vân Diệp không đối lập với nhà ta, lại rộng rãi truyền bí phương, ai bóp chết con mình? Kết quả con độc long lớn lên, nuốt chửng cơ nghiệp trăm năm của Trường Tôn gia.
- Tiếp đó sư phụ định dùng khí cầu, không ngờ tên vô sỉ Hạ Thiệu nhờ hơi Vân Diệp lần nữa đối lập với Trường Tôn gia, khí cầu tuy mới mẻ, nhưng vận chuyển hàng hóa bị thời tiết ảnh hưởng, cho nên chúng ta lần nữa thất bại. Đến khi cha muốn ra tay với Hà Thiệu thì hắn đã chạy tới sa mạc, nhà ta đành nhìn hắn tiêu diêu tự tại.
- Ai cũng nói Trường Tôn gia là nhà cự phú, ai biết sau hai chuyến làm ăn thất bại, Trường Tôn gia còn mỗi cái vỏ rỗng? Nếu không nhờ cô cô con ngầm tiếp tế, nhà ta đã thành trò cười khắp đại đường.
- Ha ha ha, thua một nước cờ, nói cho cùng do bản lĩnh của chúng ta không đủ, nên cha tâm phục khẩu phục, nếu không làm kinh doanh nữa thì làm việc khác, cái gì sở trường nhất, đương nhiên là chính vụ.
- Năm xưa Lã Bất Vi từng nói, buôn gạo chỉ lãi hai phần, buôn ngọc lãi ba mươi lần, còn buôn người thì lãi vô cùng, vậy thì chúng ta buôn ngươi là được rồi.
Vân Diệp nhổ một sợi lông trên bờm của Vượng Tài, một chân dẫm lên ghế, khinh miệt nhìn Lý Thái, lấy một cái ống trúc, đổ con dế mèn to vào cái chậu sành.
- Thiết giáp đại tướng quân đây, kẻ tới là ai?
- Thiết giáp đại tướng quân cái chó gì, nhìn cái biết ngay là hạng giá áo túi cơm, đợi xem Hồng bào tiểu tướng của ta chém địch xuống ngựa.
Lý Thái cởi áo bào, cũng thả một con dế mèn ra.
Ai ngờ hai con dế mèn không đánh nhau, bất kể Vân Diệp dùng lông ngựa khiêu khích ra sao, Đại tướng quân không chịu lên chiến trường, Lý Thái cũng cầm một cái lông ngựa thúc giục, nhưng Hồng bào tiểu tướng lơ đi.
- Chọi dế không chơi như thế, chậu sành không tốt, dế đứng trên đó không vững, các ngươi lấy một cái chậu gạch lại đây, chậu cũng phải chôn ở dưới đất nửa năm, trừ đi hỏa khí, ta thấy cái chậu chứa nước trên bệ cửa sổ cũng được.
Nghe một cái biết ngay là chuyên gia, lời của chuyên gia sao có thể không nghe, Trường Tôn thị rất có kinh nghiệm, đẩy Lý Thái đi, nhìn vào trong:
- Dế mèn Quan Trung không sánh bằng ở Sơn Đông, ở đó mới có dế mèn tốt, loại này đầu, cổ, cánh, chân có màu sanh mứi có phong độ đại tướng, các ngươi chỉ bắt được hai con dế mèn bình thường, thôi, chơi cũng tạm.
Trường Tôn thị nhận lấy chậu gạch, dùng vải đen che lấy chậu sành, đổ hai con dế mèn vào chậu gạch, ngắt một sợi tóc, gấp làm đôi vê lại thắt nút, khẽ chọc hai con dế mèn, chỉ thấy chúng hung dữ lao vào nhau.
Vân Diệp thấy mình hơi thất sách, chỉ chú ý tới chân to, không chú ý tới tính linh hoạt, bị Hồng bào tiểu tưởng nhảy lên lưng không chịu buông, chẳng mấy chốc rụng một cái râu, chật vật chạy quanh chậu, con dế mèn đỏ giang cánh kêu liên hồi, tuyên bố chủ quyền với cái chậu.
Lý Thái ngửa mặt cười lớn, ôm lấy Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp cắn răng móc ra một đĩnh vàng lớn đặt vào tay hắn.
Từ đó trở đi sơn cốc đầy tiếng cười vui hoặc chửi bới, bất tri bất giác quên đi Trường An máu me.
Lý Nhị sắc mặt đỏ một cách không bình thường, Tôn Tư Mạc ngồi bên bắt mạch, hồi lâu nói:
- Thuốc hổ lang không nên dùng nữa, thứ này tuy có thể giúp bệ hạ thi triển hùng phong nhất thời, nhưng bất tri bất giác đào cạn thần tủy của bệ hạ, lúc này bệ hạ nên thanh tâm quả dục thì hơn.
Lý Nhị gật đầu:
- Lời tiên sinh tất nhiên là khuôn vàng thước ngọc, đáng tiếc gần đây trẫm làm ai cũng ghét, hoàng hậu, Thanh Tước vào trong núi. Vân Diệp dẫn vợ con đi dưỡng bệnh, Hủy Tử suốt ngày khóc lóc trốn trong phòng ấm của Dương phi, tiếp tục thế này trẫm lo cho sức khỏe của nó. Giờ không có trói buộc gì chỉ có đạo trưởng thôi.
Tôn Tư Mạc lắc đầu:
- Nếu không có ý xuất gia thì tốt nhất đừng trò chuyện quá sâu với người xuất gia, vì chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, mà bệ hạ lúc này tâm tình sa sút, dễ bị mê hoặc, bần đạo nghĩ bệ hạ nhất định có cách giải quyết, cần gì bần đạo nhiều lời.
Lý Nhị nhìn Tôn Tư Mạc rời điện Lưỡng Nghi, hỏi Đoàn Hồng:
- Có phải hiện chẳng ai muốn nhiều lời với trẫm nữa không?
Đoàn Hồng ôm phất trần đáp:
- Toàn thiên hạ đang đợi bệ hạ lên tiếng, bất kể bệ hạ thì thầm hay lớn tiếng, bọn họ đều tập trung lắng nghe.
- Hoàng hậu làm gì trong cái sơn cốc đó.
- Nương nương suốt ngày cùng đám Vân Diệp đấu dế mèn, ngược lại hai nhi tử của Vân gia lại suốt ngày cần cù học tập.
- Đấu dế mèn à, hoàng hậu được trẫm dạy đấy, không biết nàng ở đó có chiến thắng không.
Chú tớ đang tán gẫu thì hoạn quan vào báo Trường Tôn Vô Kỵ cầu kiến. Lý Nhị nhíu mày, không biết lúc này ông ta tới có chuyện gì.
Nói là Trường Tôn Vô Kỵ cầu kiến, kết quả còn có Trường Tôn Xung đi cùng, Đoàn Hồng định chất vấn, Lý Nhị đưa mắt ngăn lại. Trường Tôn Vô Kỵ đi tới thi lễ nói:
- Bệ hạ, thần đàn hặc Vân Diệp trễ nải vương sự, thời gian đã trôi qua nửa năm, trước kia y hứa dựng xưởng vũ khí nhưng lề mề không làm, nay Sóc Phương, Hà Bắc cung ứng không đủ, nguy tới biên phòng, thần xin bệ hạ thay tướng.
Lý Nhị thản nhiên hỏi:
- Ái khanh thấy ai có thể gánh vác trọng trách.
- Tiến cử không tránh người thân, Trường Tôn Xung đối nhân xử thế lão luyện, tinh minh tháo vát, lại am hiểu hỏa khí, thêm vào là binh bộ tả thị lang, đủ gánh trọng trách.
Trường Tôn Xung quỳ xuống lớn tiếng nói:
- Thần nhất định dốc toàn lực đảm bảo đại quân cung ứng không còn chuyện thiếu hụt nữa.
Lý Nhị gật đầu:
- Trung thư môn hạ có kế hoạch gì, thái độ Vân Diệp ra sao, ái khanh có biết không?
Trường Tôn Vô Kỵ nghe tới đó nhíu mày, phó xạ của Môn hạ tỉnh là mình, Trung thư tỉnh nay chỉ còn mấy lão thần nắm giữ, ý kiến của mình hẳn thông qua một cách dễ dàng, vì sao hoàng đế lại hỏi tới Vân Diệp?
- Hả? Chưa thương lượng với bọn họ à, vậy đi thương lượng rồi hẵng nói.
Lý Nhị thấy Trường Tôn Vô Kỵ không trả lời, nhẹ nhàng phán một câu.
Hoàng đế đã nói vậy rồi, cha con Trường Tôn Vô Kỵ đành lui ra, Lý Nhị bảo:
- Đánh chết tên hoàng môn vừa mới báo danh đi.
Đoàn Hồng lĩnh chỉ vội vã rời đi.
….
- Bệ hạ vẫn còn cành giác với ngoại đình, hôm nay chỉ thăm dò sơ qua một cái là rõ.
Trường Tôn Vô Kỵ nói với Trường Tôn Xung:
- Hoàng môn đã bị đánh chết, phụ thân, phải chăng nhà ta vẫn phải ẩn nhẫn? Cô cô con lúc này tới Ngọc Sơn, còn phái người phong tỏa sơn cốc, làm chúng ta không cách nào vào được, phụ thân, đám Vân Diệp và Lý Thái rốt cuộc làm gì trong sơn cốc?
Trường Tôn Xung có chút mất kiên nhẫn:
Trường Tôn Vô Kỵ thở dài:
- Mười năm trước từ khi con bị lão ưng của Bạch Thạch cung tập kích liền mất đi khí phách, tâm trí có thiếu sót, khó bù đắp được, khiến con không theo kịp bước tiến của Vân Diệp, tụt hậu từng bước, cuối cùng tới mức này. Vân Diệp là người không thể thành kẻ địch, nếu có thể thành cánh tay thì tốt nhất, đáng tiếc, con không có năng lực hàng phục y, ngược lại còn bị y dắt mũi đi, bước đi lần này của con làm phụ thân rất vui, đó là biểu hiện tự chém lồng giam.
- Kinh doanh của Trường Tôn gia sụp đổ, kỳ thực do Vân Diệp ban cho, chúng ta vốn kinh doanh đồ sắt, từ xưa nuôi ngựa và đồ sắt là hai loại kinh doanh kiếm lợi nhất, dựa vào luyện sắt, chúng ta có thể gián tiếp ảnh hưởng tới hướng đi của triều chính, thậm chí ảnh hưởng tới quyết tâm của hoàng đế.
- Cách luyện sắt mới ra đời, Vân Diệp vô cùng hào phóng truyền thụ cho con, trong thì ngu xuẩn nhưng là một nước cờ cao minh, vì chúng ta tham thuật luyện sắt mới, nhà xưởng tu sửa, tức thì sản lượng tăng gấp trăm lần, Trường Tôn gia nếm đủ mật ngọt. Chỉ tiếc rằng trong mật có độc, từ khi đi vào đường này, Trường Tôn gia liền bị kiềm chế, chỉ cần thư viện ra kỹ thuật mới, là chúng ta phải mua, rồi xưởng sắt của công bộ ở Hạn Nguyên lập ra, nghề sắt của chúng ta cũng tới ngày tận thế.
- Mất nghề sắt, cha ba năm không ra khỏi nhà, nghĩ mãi phát hiện ra trúng phải gian kế của Vân Diệp, năm xưa đáng nhẽ bóp chết nghề luyện sắt từ trong trứng nước, chúng ta có cái năng lực ấy, cũng có cơ hội. Có điều lòng tham gây hại, Vân Diệp không đối lập với nhà ta, lại rộng rãi truyền bí phương, ai bóp chết con mình? Kết quả con độc long lớn lên, nuốt chửng cơ nghiệp trăm năm của Trường Tôn gia.
- Tiếp đó sư phụ định dùng khí cầu, không ngờ tên vô sỉ Hạ Thiệu nhờ hơi Vân Diệp lần nữa đối lập với Trường Tôn gia, khí cầu tuy mới mẻ, nhưng vận chuyển hàng hóa bị thời tiết ảnh hưởng, cho nên chúng ta lần nữa thất bại. Đến khi cha muốn ra tay với Hà Thiệu thì hắn đã chạy tới sa mạc, nhà ta đành nhìn hắn tiêu diêu tự tại.
- Ai cũng nói Trường Tôn gia là nhà cự phú, ai biết sau hai chuyến làm ăn thất bại, Trường Tôn gia còn mỗi cái vỏ rỗng? Nếu không nhờ cô cô con ngầm tiếp tế, nhà ta đã thành trò cười khắp đại đường.
- Ha ha ha, thua một nước cờ, nói cho cùng do bản lĩnh của chúng ta không đủ, nên cha tâm phục khẩu phục, nếu không làm kinh doanh nữa thì làm việc khác, cái gì sở trường nhất, đương nhiên là chính vụ.
- Năm xưa Lã Bất Vi từng nói, buôn gạo chỉ lãi hai phần, buôn ngọc lãi ba mươi lần, còn buôn người thì lãi vô cùng, vậy thì chúng ta buôn ngươi là được rồi.