- Tốt lắm, biết ngươi uy phong, chỉ cần ngươi muốn thì cứ làm đi, muốn làm quản gia bao lâu thì làm, không có ai tranh với ngươi. Cho ta một tô mì đến hậu trạch.
Vân Diệp cười mắng lão Tiền một câu rồi với vào Nguyệt Lượng môn, tai lão nãi nãi giờ đã rất nặng, nói cứ như hét lên mới nghe thấy. Có lẽ lão nhân gia biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên mỗi ngày phải thấy tôn tử của mình mới yên tâm.
- Tôn nhi hôm nay ham chơi nên về hơi trễ, thỉnh nãi nãi trách phạt.
Vân Diệp ghé miệng nói lớn vào tai lão nãi nãi, xong bị lão nhân gia gõ cho một cái vào đầu, bảo ta có điếc đâu. Sau đó Vân Diệp đẩy lão nhân gia vào bắc phòng để nha hoàn hầu hạ lão nãi nãi rửa mặt để chuẩn bị ngủ.
Thấy búi tóc trên đầu Tân Nguyệt liền phiền lòng, tóc chia làm hai, ba búi, tóc đen đầy đầu xõa xuống trông chẳng khác nào quỷ nữ.
Tân Nguyệt ủy khuất bĩu môi:
- Biết chàng không thích nhìn búi tóc lão phụ nhân, nhưng thiếp quả thật già rồi, sang năm đã có người gọi là nãi nãi. Nếu vẫn còn búi tóc thiếu phụ như Na Nhật Mộ thì sẽ khiến người ta cười chết.
- Nói bậy, trên mặt còn chưa có lấy một nếp nhăn, chỗ nào mà giống lão phụ nhân? Theo ta thấy giờ nàng vẫn có thể sinh con, đừng đớ ra nữa, tối nay sinh luôn, sinh đôi luôn để cho bọn họ thèm muốn.
Nghe trượng phu nói quàng, Tân Nguyệt phì cười, ôm lấy vai Vân Diệp nói:
- Có phải chàng không muốn cho thiếp sống? Thiếp không cần, dù sao cũng đã có hai nhi tử rồi, chẳng như tiểu Miêu đang muốn lắm, mấy năm rồi mà bụng không có động tĩnh gì, thấy nàng đang đi bái Phật cầu Bồ tát khắp nơi đó.
Vân Diệp cười ha ha:
- Bái nhầm rồi, nên bái ta mới phải.
Phu thê hai người nói chuyện bỉ ổi một hồi thì phòng bếp mang mì tới, y cho tỏi vào xong thì vội vàng xì xụp, cái đầu vừa rồi còn đau vậy mà vừa ăn đã thấy hết.
- Ăn tỏi xong thì đừng bò lên giường của thiếp, khó ngửi lắm.
- Không bò lên giường người nào, hôm nay đã ngủ chán rồi, giờ phải làm chút chuyện, có mấy phong thư khẩn cần trả lời. Nàng cứ ngủ trước, đến lúc ta ngủ chắc cũng nửa đêm rồi, lúc đó dù miệng ta có hôi nàng cũng không ngửi thấy đâu mà lo.
Không quấy rầy người ta ngủ nữa, Vân Diệp trở lại thư phòng, yên lặng ngồi dưới ánh nến chống cằm suy tư. Lúc này thời điểm tuyệt vời nhất của y, đầu óc trống rỗng không cần phải nghĩ gì. Sau khi ngẩn người ra xong thì phải thanh tỉnh đầu óc để đối mặt với thế giới thực tại. Nếu Lý Nhị không chết, như vậy lịch sử trong đầu y không còn chỗ dùng nữa, từ giờ trở đi không còn gì để căn cứ nữa rồi, một thế giới mới được mở ra.Khi cuộc sống gian khổ, mọi người sẽ tập trung vào tổ ấm nhỏ của mình, nhưng khi cuộc sống có biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì mọi người thường sẽ chuyển ánh mắt ra ngoài thế giới rộng lớn hơn.
Khi các thương nhân phải gánh chịu phần lớn thuế vụ đế quốc, thì họ sẽ đòi hỏi quyền được phát biểu nhiều hơn, Hà Thiệu chính là một người như vậy.
- Diệp tử, không được đâu, sa mạc đã chẳng còn gì, ngươi không thể đòi hỏi bọn họ nhiều hơn. Người Đại Đường đều đang dùng dầu hỏa thắp sáng, nếu như ngươi muốn tăng lượng dự trữ trong quân cũng đừng bắt chúng ta tăng giá chứ. Nói chung lợi nhuận của chúng ta không thể giảm bớt.
Vân Diệp liếc Hà Thiệu làm hắn dựng hết tóc gáy, lúc này mới nói:
- Ngươi có gan mặc cả với binh bộ từ khi nào vậy?
Hà Thiệu lau mặt cười khổ:
- Một mình ta đương nhiên không dám, nhưng sau lưng ta có rất nhiều người thì ta không thể không theo. Thập lục vương gia đáng thương ở Tây Vực, giờ đang liều mạng tìm dầu trên đất của mình. Ngươi khoan hãy nói, thực sự bọn họ đã tìm được ba nơi, trước đây bọn họ thề cùng tiến thối đánh thiên hạ, nhưng giờ bị Thổ Hỏa La nhân thu thập, bọn họ lại thề cùng nhau bảo vệ nguồn dầu. Ta chỉ là tốt đầu bọn họ phái tới tìm nguồn tiêu thụ, ngươi nháy mắt muốn lấy đi 3 thành, chẳng lẽ không muốn cho họ sống?
Vân Diệp cười lắc đầu:
- Mập à, năm xưa ta ở Bắc Đình thế nào chắc ngươi cũng rõ, đòi các ngươi 3 thành đã là nể mặt lắm rồi, hay là ta báo Tả thị lang Trưởng Tôn Xung cho ngươi nói chuyện?
Hà Thiệu nghe nói vậy thì lập tức rống lên, trông cực kỳ thương tâm. Vân Diệp biết tên này chỉ là muốn tranh thủ tình cảm của mình, nhưng nhìn mặt mũi hắn tèm lem cũng buồn bực ném cho cái khăn tay:
- Con bà ngươi chỉ biết khóc, không còn chiêu gì sao? Thì ra là còn biết sợ, giờ ta hỏi ngươi, 3 thành giá dầu ngươi có cho hay không?
Hà Thiệu khóc bù lu bù loa nhưng vẫn lớn tiếng:
- Không cho.
Vân Diệp tức xịt khói, thét lên:
- Vậy đi mà nói chuyện với Trưởng Tôn Xung.
Hà Thiệu lại bắt đầu gào khóc, lần này vừa ôm chân Vân Diệp, vừa khóc vừa nói:
- Nếu như ngươi muốn nhìn cả nhà ta bị Trưởng Tôn Xung giết chết, vậy cứ giao ta cho hắn là được. Ra ngoài cũng chết, chi bằng ta chết trong nhà ngươi cho thoải mái, hu hu.
Vân Diệp ra sức rút chân ra mà không được, đành bó tay run rẩy nói:
- Hai thành, giờ nếu ngươi dám nói nửa chữ không, ta lập tức băm ngươi thành 8 khối, không cần phiền Trưởng Tôn Xung.
Nghe Vân Diệp nói chỉ còn 2 thành, Hà Thiệu liền ngưng bặt, ngửa mặt nói:
- Nhất ngôn vi định, sau này không được tăng giá. Không được, phải kí khế ước ngay.
Vừa nói vừa móc trong ngực ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa tới trước mặt Vân Diệp để thỉnh y kí vào.
Vân Diệp chật vật tới sau bàn, uống nửa binh trà lạnh mới bình tĩnh lại, xong mới nhìn qua tờ giấy kia. Trên đó đã có 4 chữ kí, chỉ còn phần để binh bộ thông tri cho biên quan là còn trống.
- Cũng được lắm, Thị bạc ti, công văn thông quan quan nội, trung thư tỉnh ngươi đều đã làm xong, chỉ còn thiếu mỗi binh bộ, còn có thể dự liệu ta sẽ đồng ý 2 thành giá dầu. Tên khốn nhà ngươi tính toán chi li không chừa ra một tí.
Hà Thiệu bước đến bên tường rửa mặt, xong uống hết nửa bình trà Vân Diệp uống còn thừa rồi nói:
- Chiêu này chỉ có thể sử trước mặt ngươi, nếu làm trước mặt Trưởng Tôn Xung chắc ta đã thành đống thịt rồi.
- Ngươi thực không lo ta bắt ngươi đi tìm Trưởng Tôn Xung?
- Không, chúng ta cùng một phe, ngươi tức đến mấy thì cũng chỉ đá ta vài cái là hết. Chúng ta tương giao cũng đã 20 năm, ta còn không rõ tính ngươi? Lão bằng hữu càng ngày càng ít, dù ta không chịu thua thì ngươi cũng bỏ qua, đúng không?
Nhìn Hà Thiệu giơ cái mặt béo thối tha về phía mình, Vân Diệp ấn vội dấu lên giấy rồi ném cho Hà Thiệu, mong hắn mau đi cho khuất mắt. Hà Thiệu cũng không giận mà cười hề hề bắt lấy, cẩn thận thổi khô dấu mực, xong mới chắp tay xá Vân Diệp một cái định đi.
- Nếu Trưởng Tôn gia bức ngươi quá thì lập tức dời đến Vân gia thôn trang ở, nơi đó Trưởng Tôn gia còn chưa dám làm liều.
- À, ta đã mang cả nhà đến Khứ Lạp, loại chuyện nhỏ này ngươi không cần quan tâm.
Hà Thiệu đắc ý cười ha ha, nhét công văn vào lòng rồi rời khỏi đại môn đại đường. Nhìn thấy Trưởng Tôn Xung trong phòng công sự thì chắp tay hành lễ, thấy Trưởng Tôn Xung hình như không thấy thì nhanh chóng rời khỏi binh bộ.
Nhìn Hà Thiệu rời đi, Trưởng Tôn Xung chậm rãi bước đến đại đường, chắp tay nói:
- Cướp đoạt Tây Vực sung vào quốc nội vốn là quốc sách triều đình, Vân hầu sao lại làm như không thấy? Chẳng lẽ Vân hầu lại muốn thấy một Tây Vực phồn vinh thịnh vượng chăng?
Vân Diệp thoáng nhìn Trưởng Tôn Xung, nói:
- Tả thị lang nói có lý, thế nhưng cướp đoạt cũng phải có mức độ. Năm xưa bệ hạ tống thập lục vương đến Tây Vực không phải là muốn họ tự sinh tự diệt, chẳng qua là đơn giản hóa việc tước vương quyền mà thôi, nói cho thì cùng bọn họ vẫn là tử tôn Lý thị. Lại nói thập lục vương với hai ta cũng là chỗ thân tình, chính sách cũng không thể áp dụng cứng nhắc, đừng quá câu chấp.
- Nếu như người tới hôm nay không phải là Hà Thiệu, Vân hầu sẽ xử trí thế nào?
Vân Diệp cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
- Phỏng chừng sẽ là 3 thành, không thể là 2 thành như bây giờ.
Trưởng Tôn Xung thở dài:
- Quốc gia pháp chế được định ra chính là để chấp hành, giờ Vân hầu phá lệ như vậy, không gương mẫu chấp chính. Chỉ cần một cái lỗ nhỏ ngươi khơi ra, thuộc hạ binh bộ sẽ đào thành một cái động lớn, chẳng lẽ Vân hầu đã quên chính giáo huấn năm xưa của mình rồi sao?
Vân Diệp cười nói:
- Đó là cuồng ngôn thời thiếu niên, chúng ta giờ nên có lòng tin tưởng thuộc hạ, không thể hoài nghi quá đáng, làm người trên nên có tâm tính này.
- Hay cho một Vân hầu hòa ái dễ gần, không biết nếu như Vương Hiếu Kiệt đang kêu rên trong đại lao mà nghe được câu này thì có cảm tưởng thế nào?
Trưởng Tôn Xung chỉ cần nhắc tới Vương Hiếu Kiệt là lại phẫn nộ.
Vân Diệp vẫn cười:
- Cái này không thể trách ta, năm đó ta muốn thả hắn ra, bèn phái tiểu lại đến, ai dè Vương Hiếu Kiệt lại còn nói năm xưa chính ta nhốt hắn thì giờ phải tự mình thả hắn, thật là dị. Ta công vụ bề bộn không có thời gian để ý tới hắn, cho nên cứ giam hắn vậy đến giờ.
Một câu nói khiến Trưởng Tôn Xung nghẹn ứ không nói ra lời. Vân Diệp nói không sai, năm đó y đã hạ lệnh thả Vương Hiếu Kiệt ra, nhưng Vương Hiếu Kiệt lại cho rằng đó là do Vân Diệp bị rơi xuống hạ phong trong chính trị nên mới buộc phải thả mình ra, nên để tỏ rõ cõi lòng với Trưởng Tôn gia, để hạ nhục Vân Diệp, hắn đòi Vân Diệp phải tự tới thả người. Vì vậy Vân Diệp liền thu hồi đạo mệnh lệnh kia, bây giờ Vương Hiếu Kiệt đã thành trò cười trong thành Trường An, Trưởng Tôn Xung hắn nhất thời quên mất chuyện này.
Trưởng Tôn Xung hít một hơi dài, ôm quyền nói:
- Trưởng Tôn Xung thỉnh Vân hầu thả Vương Hiếu Kiệt.
Vân Diệp suy nghĩ một chút, ném một đạo lệnh bài cho Trưởng Tôn Xung, nói:
- Phải quản mồm thối của hắn, nếu không lần sau ta sẽ nhốt hắn 30 năm.
Trưởng Tôn Xung gật đầu rồi rời đi, lần này hắn dùng việc Hà Thiệu để trao đổi Vương Hiếu Kiệt mới có thể may mắn rời ngục. Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt đã không còn điểm gì lợi dụng, chẳng qua Trưởng Tôn Xung nghĩ cho mặt mũi nhà mình mới nhịn đau đổi mà thôi.
Vương Hiếu Kiệt hai mắt vô thần nằm trong đống cỏ vụn, trên người rận bò tới bò lui. Đến tận giờ hắn vẫn còn hối hận sao lại nói những lời như vậy, không ngờ tiểu lại đó đi mời Hầu gia mà mời hai năm cũng không đến.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, đây là quan bộ. Vương Hiếu Kiệt biết rõ ràng đây là quan bộ, tiếng bước chân có nhịp điệu như vậy chắc chắn không thể nào là của ngục tốt đưa cơm hàng ngày được.
Tâm tư hắn lập tức trở nên linh hoạt, nhào tới cạnh rào xé giọng hét:
- Vân hầu, Vân hầu, mạt tướng biết sai, cầu Vân hầu cho mạt tướng một cơ hội sửa đổi.
Tiếng bước chân đến gần, quả nhiên là một đôi giày quan, từ độ tinh xảo mà đoán thì nhất định là một thượng quan. Một thân áo bào tím, một đôi tay siết chặt còn chưa nhăn nheo, người trẻ tuổi mà áo bào tím như vậy thì ngoài Vân Diệp liệu còn có ai?
- Vân hầu, mạt tướng biết sai, mạt tướng biết sai, cầu đại soái khai ân.
Vương Hiếu Kiệt dập đầu như giã tỏi thống thiết nói.
Rất lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, Vương Hiếu Kiệt mới đánh bạo nhìn trộm, nhất thời như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, hắn đã quên Trưởng Tôn Xung cũng làm quan tới Ngân thanh quang lộc đại phu, cũng có tư cách mặc áo bào tím.
Vương Hiếu Kiệt đờ người không cầm được nước mắt, hắn biết đời mình sợ rằng không còn cơ hội ra ngoài nữa rồi.
Trưởng Tôn Xung cầm lệnh bài trong tay vẩy vẩy trước mặt Vương Hiếu Kiệt rồi thu vào trong ngực, đoạn xoay người rời khỏi. Hắn có thể cho Vương Hiếu Kiệt rời ngục, nhưng lại không muốn thả. Mặt mũi Trưởng Tôn gia đã được phục hồi, về phần một tên luôn phạm sai lầm, có chết ở nhà giam thì có sao? Nhớ tới câu nói trước kia của Vân Diệp, Trưởng Tôn Xung cảm thấy cực kỳ có lý, Vương Hiếu Kiệt chính là "Đồng bạn heo".
Sau khi Trưởng Tôn Xung đi rồi, Vương Hiếu Kiệt khóc rống lên, không ngừng đấm vào đầu, không ngừng gõ đầu xuống đất, đến nỗi bể đầu chảy máu.
Trưởng Tôn Xung mang lệnh bài trả lại cho Vân Diệp rồi rời binh bộ về nhà. Việc hôm nay đã làm xong, quân kỷ Sóc Phương tán loạn, quả thật nên tới chỉnh đốn một chút. Lâu không tác chiến, hãn tốt cũng trở nên hèn nhát.
Nghe tiểu lại báo cáo, Vân Diệp lắc đầu rồi nói:
- Cầm lệnh bài thả Vương Hiếu Kiệt ra ngoài đi.
Tiểu lại vừa rồi còn thương cảm cho Vương Hiếu Kiệt, cho nên vội vàng trở lại đại lao binh bộ, thấy Vương Hiếu Kiệt máu tươi đầy mặt, ánh mắt như mất hồn thì nói:
- Vương tướng quân, Vân hầu mệnh ta thả ngài ra, giờ ngài có thể về nhà. Vạn lần đừng nói thêm câu nào, mau đi thôi, chậm sẽ sinh biến.
Vương Hiếu Kiệt vô hồn bước theo tiểu lại ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn mặt trời, đầu tiên là cười to hai tiếng, sau đó lại khóc lớn hai tiếng, cứ như vậy khóc khóc cười cười bám vào vách tường lần trở về nhà...Trên bàn xếp cả đống thiệp mời, Vân Diệp lật xem mấy cái rồi vứt sang bên. Không cần phải đi, toàn là yến hội nhàm chán, đến cũng chỉ có ca vũ, tí rượu, lại phải nghe nịnh bợ, phải khen ngợi ca vũ nhà người ta. Vân Diệp giờ không còn là tiểu tử nhìn thấy mỹ sắc là chảy nước miếng, là gia gia rồi, Vân Diệp thế nào cũng phải ra dáng một chút.
- Phu quân, tửu yến Lưu gia chàng không thể không đi.
Tân Nguyệt vừa dọn vừa nói.
- Lưu Chính Vũ? Hắn không ở Trường An, đệ đệ hắn còn chưa có tư cách để ta đến.
Vân Diệp ngửa người gác chân lên bàn, hai tay đỡ gáy nói.
Tân Nguyệt vừa dọn xong lại bị y đá tung lên, nàng tức giận quẳng chân Vân Diệp xuống rồi ngồi xổm dọn lại. Nhìn cái mông tròn trịa mê người, Vân Diệp theo thói quên lại đưa tay tới sờ soạng.
Không ngờ Tân Nguyệt lại như tiểu cô nương mới lớn, giãy nảy ra đỏ mặt nói:
- Sao chàng lại làm vậy, bọn trẻ thấy chúng lại cười cho, chúng ta đều là trưởng bối cả rồi.
Vân Diệp giật mình hỏi:
- Trưởng bối thì không thể sờ lão bà của mình à? Đạo lý khỉ gì vậy? Mấy năm không lần mò rồi, cho nên giờ phải sờ, có mất miếng thịt nào đâu hả?
Tân Nguyệt lủi ra xa, chỉ vào thiệp mời trên bàn nói:
- Ai nói Lưu Chính Vũ, thiếp nói là Lưu lão hán trong thôn trang, hôm nay là đầy tháng chắt trai, mời chàng đến uống rượu.
Vân Diệp lầm bầm:
- Cách có cái vách, ới một tiếng là được, còn phải thiệp mời làm gì, thà để tiền mua kẹo cho cháu còn hơn.
Không cần phải nói, cái thiệp mời đỏ thẫm kia nhất định là của nhà Lưu lão hán, cũng chỉ có nhà lão mới thích rực rỡ như vậy, chữ viết không tệ, chẳng qua phía dưới lại là một dấu vân tay, đây là con dấu chăng?
Thấy thời gian còn sớm, Vân Diệp nằm trên ghế đọc sách, gần đây đọc [Sơn Hải kinh] mới biên lại thấy rất hay, có đoạn: ở phía đông 500 dặm có Kê sơn, trên đó có rất nhiều vàng. Bên dưới bảo thạch chảy ra hắc thủy vào biển, trong biển có một loài cá, hình dáng như cá diếc mà lông như lợn, tiếng như heo, mỗi lần xuất hiện là lại khiến thiên hạ đại hạn.
Không biết có phải do thứ này xuất thế hay không mà năm nay Quan Trung đại hạn. Theo Hộ bộ bẩm báo, không chỉ có Quan Trung, mà Thục trung năm nay cũng không chưa có giọt mưa nào. Nếu như năm ngoái mà đại hạn thế này, nhất định hoàng đế sẽ hạ chiếu giáng tội y, thế nhưng hiện giờ Lý Nhị chỉ nói một câu mở kho thóc, ổn định giá lương rồi thôi.
__________________
Vân Diệp cười mắng lão Tiền một câu rồi với vào Nguyệt Lượng môn, tai lão nãi nãi giờ đã rất nặng, nói cứ như hét lên mới nghe thấy. Có lẽ lão nhân gia biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên mỗi ngày phải thấy tôn tử của mình mới yên tâm.
- Tôn nhi hôm nay ham chơi nên về hơi trễ, thỉnh nãi nãi trách phạt.
Vân Diệp ghé miệng nói lớn vào tai lão nãi nãi, xong bị lão nhân gia gõ cho một cái vào đầu, bảo ta có điếc đâu. Sau đó Vân Diệp đẩy lão nhân gia vào bắc phòng để nha hoàn hầu hạ lão nãi nãi rửa mặt để chuẩn bị ngủ.
Thấy búi tóc trên đầu Tân Nguyệt liền phiền lòng, tóc chia làm hai, ba búi, tóc đen đầy đầu xõa xuống trông chẳng khác nào quỷ nữ.
Tân Nguyệt ủy khuất bĩu môi:
- Biết chàng không thích nhìn búi tóc lão phụ nhân, nhưng thiếp quả thật già rồi, sang năm đã có người gọi là nãi nãi. Nếu vẫn còn búi tóc thiếu phụ như Na Nhật Mộ thì sẽ khiến người ta cười chết.
- Nói bậy, trên mặt còn chưa có lấy một nếp nhăn, chỗ nào mà giống lão phụ nhân? Theo ta thấy giờ nàng vẫn có thể sinh con, đừng đớ ra nữa, tối nay sinh luôn, sinh đôi luôn để cho bọn họ thèm muốn.
Nghe trượng phu nói quàng, Tân Nguyệt phì cười, ôm lấy vai Vân Diệp nói:
- Có phải chàng không muốn cho thiếp sống? Thiếp không cần, dù sao cũng đã có hai nhi tử rồi, chẳng như tiểu Miêu đang muốn lắm, mấy năm rồi mà bụng không có động tĩnh gì, thấy nàng đang đi bái Phật cầu Bồ tát khắp nơi đó.
Vân Diệp cười ha ha:
- Bái nhầm rồi, nên bái ta mới phải.
Phu thê hai người nói chuyện bỉ ổi một hồi thì phòng bếp mang mì tới, y cho tỏi vào xong thì vội vàng xì xụp, cái đầu vừa rồi còn đau vậy mà vừa ăn đã thấy hết.
- Ăn tỏi xong thì đừng bò lên giường của thiếp, khó ngửi lắm.
- Không bò lên giường người nào, hôm nay đã ngủ chán rồi, giờ phải làm chút chuyện, có mấy phong thư khẩn cần trả lời. Nàng cứ ngủ trước, đến lúc ta ngủ chắc cũng nửa đêm rồi, lúc đó dù miệng ta có hôi nàng cũng không ngửi thấy đâu mà lo.
Không quấy rầy người ta ngủ nữa, Vân Diệp trở lại thư phòng, yên lặng ngồi dưới ánh nến chống cằm suy tư. Lúc này thời điểm tuyệt vời nhất của y, đầu óc trống rỗng không cần phải nghĩ gì. Sau khi ngẩn người ra xong thì phải thanh tỉnh đầu óc để đối mặt với thế giới thực tại. Nếu Lý Nhị không chết, như vậy lịch sử trong đầu y không còn chỗ dùng nữa, từ giờ trở đi không còn gì để căn cứ nữa rồi, một thế giới mới được mở ra.Khi cuộc sống gian khổ, mọi người sẽ tập trung vào tổ ấm nhỏ của mình, nhưng khi cuộc sống có biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì mọi người thường sẽ chuyển ánh mắt ra ngoài thế giới rộng lớn hơn.
Khi các thương nhân phải gánh chịu phần lớn thuế vụ đế quốc, thì họ sẽ đòi hỏi quyền được phát biểu nhiều hơn, Hà Thiệu chính là một người như vậy.
- Diệp tử, không được đâu, sa mạc đã chẳng còn gì, ngươi không thể đòi hỏi bọn họ nhiều hơn. Người Đại Đường đều đang dùng dầu hỏa thắp sáng, nếu như ngươi muốn tăng lượng dự trữ trong quân cũng đừng bắt chúng ta tăng giá chứ. Nói chung lợi nhuận của chúng ta không thể giảm bớt.
Vân Diệp liếc Hà Thiệu làm hắn dựng hết tóc gáy, lúc này mới nói:
- Ngươi có gan mặc cả với binh bộ từ khi nào vậy?
Hà Thiệu lau mặt cười khổ:
- Một mình ta đương nhiên không dám, nhưng sau lưng ta có rất nhiều người thì ta không thể không theo. Thập lục vương gia đáng thương ở Tây Vực, giờ đang liều mạng tìm dầu trên đất của mình. Ngươi khoan hãy nói, thực sự bọn họ đã tìm được ba nơi, trước đây bọn họ thề cùng tiến thối đánh thiên hạ, nhưng giờ bị Thổ Hỏa La nhân thu thập, bọn họ lại thề cùng nhau bảo vệ nguồn dầu. Ta chỉ là tốt đầu bọn họ phái tới tìm nguồn tiêu thụ, ngươi nháy mắt muốn lấy đi 3 thành, chẳng lẽ không muốn cho họ sống?
Vân Diệp cười lắc đầu:
- Mập à, năm xưa ta ở Bắc Đình thế nào chắc ngươi cũng rõ, đòi các ngươi 3 thành đã là nể mặt lắm rồi, hay là ta báo Tả thị lang Trưởng Tôn Xung cho ngươi nói chuyện?
Hà Thiệu nghe nói vậy thì lập tức rống lên, trông cực kỳ thương tâm. Vân Diệp biết tên này chỉ là muốn tranh thủ tình cảm của mình, nhưng nhìn mặt mũi hắn tèm lem cũng buồn bực ném cho cái khăn tay:
- Con bà ngươi chỉ biết khóc, không còn chiêu gì sao? Thì ra là còn biết sợ, giờ ta hỏi ngươi, 3 thành giá dầu ngươi có cho hay không?
Hà Thiệu khóc bù lu bù loa nhưng vẫn lớn tiếng:
- Không cho.
Vân Diệp tức xịt khói, thét lên:
- Vậy đi mà nói chuyện với Trưởng Tôn Xung.
Hà Thiệu lại bắt đầu gào khóc, lần này vừa ôm chân Vân Diệp, vừa khóc vừa nói:
- Nếu như ngươi muốn nhìn cả nhà ta bị Trưởng Tôn Xung giết chết, vậy cứ giao ta cho hắn là được. Ra ngoài cũng chết, chi bằng ta chết trong nhà ngươi cho thoải mái, hu hu.
Vân Diệp ra sức rút chân ra mà không được, đành bó tay run rẩy nói:
- Hai thành, giờ nếu ngươi dám nói nửa chữ không, ta lập tức băm ngươi thành 8 khối, không cần phiền Trưởng Tôn Xung.
Nghe Vân Diệp nói chỉ còn 2 thành, Hà Thiệu liền ngưng bặt, ngửa mặt nói:
- Nhất ngôn vi định, sau này không được tăng giá. Không được, phải kí khế ước ngay.
Vừa nói vừa móc trong ngực ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa tới trước mặt Vân Diệp để thỉnh y kí vào.
Vân Diệp chật vật tới sau bàn, uống nửa binh trà lạnh mới bình tĩnh lại, xong mới nhìn qua tờ giấy kia. Trên đó đã có 4 chữ kí, chỉ còn phần để binh bộ thông tri cho biên quan là còn trống.
- Cũng được lắm, Thị bạc ti, công văn thông quan quan nội, trung thư tỉnh ngươi đều đã làm xong, chỉ còn thiếu mỗi binh bộ, còn có thể dự liệu ta sẽ đồng ý 2 thành giá dầu. Tên khốn nhà ngươi tính toán chi li không chừa ra một tí.
Hà Thiệu bước đến bên tường rửa mặt, xong uống hết nửa bình trà Vân Diệp uống còn thừa rồi nói:
- Chiêu này chỉ có thể sử trước mặt ngươi, nếu làm trước mặt Trưởng Tôn Xung chắc ta đã thành đống thịt rồi.
- Ngươi thực không lo ta bắt ngươi đi tìm Trưởng Tôn Xung?
- Không, chúng ta cùng một phe, ngươi tức đến mấy thì cũng chỉ đá ta vài cái là hết. Chúng ta tương giao cũng đã 20 năm, ta còn không rõ tính ngươi? Lão bằng hữu càng ngày càng ít, dù ta không chịu thua thì ngươi cũng bỏ qua, đúng không?
Nhìn Hà Thiệu giơ cái mặt béo thối tha về phía mình, Vân Diệp ấn vội dấu lên giấy rồi ném cho Hà Thiệu, mong hắn mau đi cho khuất mắt. Hà Thiệu cũng không giận mà cười hề hề bắt lấy, cẩn thận thổi khô dấu mực, xong mới chắp tay xá Vân Diệp một cái định đi.
- Nếu Trưởng Tôn gia bức ngươi quá thì lập tức dời đến Vân gia thôn trang ở, nơi đó Trưởng Tôn gia còn chưa dám làm liều.
- À, ta đã mang cả nhà đến Khứ Lạp, loại chuyện nhỏ này ngươi không cần quan tâm.
Hà Thiệu đắc ý cười ha ha, nhét công văn vào lòng rồi rời khỏi đại môn đại đường. Nhìn thấy Trưởng Tôn Xung trong phòng công sự thì chắp tay hành lễ, thấy Trưởng Tôn Xung hình như không thấy thì nhanh chóng rời khỏi binh bộ.
Nhìn Hà Thiệu rời đi, Trưởng Tôn Xung chậm rãi bước đến đại đường, chắp tay nói:
- Cướp đoạt Tây Vực sung vào quốc nội vốn là quốc sách triều đình, Vân hầu sao lại làm như không thấy? Chẳng lẽ Vân hầu lại muốn thấy một Tây Vực phồn vinh thịnh vượng chăng?
Vân Diệp thoáng nhìn Trưởng Tôn Xung, nói:
- Tả thị lang nói có lý, thế nhưng cướp đoạt cũng phải có mức độ. Năm xưa bệ hạ tống thập lục vương đến Tây Vực không phải là muốn họ tự sinh tự diệt, chẳng qua là đơn giản hóa việc tước vương quyền mà thôi, nói cho thì cùng bọn họ vẫn là tử tôn Lý thị. Lại nói thập lục vương với hai ta cũng là chỗ thân tình, chính sách cũng không thể áp dụng cứng nhắc, đừng quá câu chấp.
- Nếu như người tới hôm nay không phải là Hà Thiệu, Vân hầu sẽ xử trí thế nào?
Vân Diệp cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
- Phỏng chừng sẽ là 3 thành, không thể là 2 thành như bây giờ.
Trưởng Tôn Xung thở dài:
- Quốc gia pháp chế được định ra chính là để chấp hành, giờ Vân hầu phá lệ như vậy, không gương mẫu chấp chính. Chỉ cần một cái lỗ nhỏ ngươi khơi ra, thuộc hạ binh bộ sẽ đào thành một cái động lớn, chẳng lẽ Vân hầu đã quên chính giáo huấn năm xưa của mình rồi sao?
Vân Diệp cười nói:
- Đó là cuồng ngôn thời thiếu niên, chúng ta giờ nên có lòng tin tưởng thuộc hạ, không thể hoài nghi quá đáng, làm người trên nên có tâm tính này.
- Hay cho một Vân hầu hòa ái dễ gần, không biết nếu như Vương Hiếu Kiệt đang kêu rên trong đại lao mà nghe được câu này thì có cảm tưởng thế nào?
Trưởng Tôn Xung chỉ cần nhắc tới Vương Hiếu Kiệt là lại phẫn nộ.
Vân Diệp vẫn cười:
- Cái này không thể trách ta, năm đó ta muốn thả hắn ra, bèn phái tiểu lại đến, ai dè Vương Hiếu Kiệt lại còn nói năm xưa chính ta nhốt hắn thì giờ phải tự mình thả hắn, thật là dị. Ta công vụ bề bộn không có thời gian để ý tới hắn, cho nên cứ giam hắn vậy đến giờ.
Một câu nói khiến Trưởng Tôn Xung nghẹn ứ không nói ra lời. Vân Diệp nói không sai, năm đó y đã hạ lệnh thả Vương Hiếu Kiệt ra, nhưng Vương Hiếu Kiệt lại cho rằng đó là do Vân Diệp bị rơi xuống hạ phong trong chính trị nên mới buộc phải thả mình ra, nên để tỏ rõ cõi lòng với Trưởng Tôn gia, để hạ nhục Vân Diệp, hắn đòi Vân Diệp phải tự tới thả người. Vì vậy Vân Diệp liền thu hồi đạo mệnh lệnh kia, bây giờ Vương Hiếu Kiệt đã thành trò cười trong thành Trường An, Trưởng Tôn Xung hắn nhất thời quên mất chuyện này.
Trưởng Tôn Xung hít một hơi dài, ôm quyền nói:
- Trưởng Tôn Xung thỉnh Vân hầu thả Vương Hiếu Kiệt.
Vân Diệp suy nghĩ một chút, ném một đạo lệnh bài cho Trưởng Tôn Xung, nói:
- Phải quản mồm thối của hắn, nếu không lần sau ta sẽ nhốt hắn 30 năm.
Trưởng Tôn Xung gật đầu rồi rời đi, lần này hắn dùng việc Hà Thiệu để trao đổi Vương Hiếu Kiệt mới có thể may mắn rời ngục. Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt đã không còn điểm gì lợi dụng, chẳng qua Trưởng Tôn Xung nghĩ cho mặt mũi nhà mình mới nhịn đau đổi mà thôi.
Vương Hiếu Kiệt hai mắt vô thần nằm trong đống cỏ vụn, trên người rận bò tới bò lui. Đến tận giờ hắn vẫn còn hối hận sao lại nói những lời như vậy, không ngờ tiểu lại đó đi mời Hầu gia mà mời hai năm cũng không đến.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, đây là quan bộ. Vương Hiếu Kiệt biết rõ ràng đây là quan bộ, tiếng bước chân có nhịp điệu như vậy chắc chắn không thể nào là của ngục tốt đưa cơm hàng ngày được.
Tâm tư hắn lập tức trở nên linh hoạt, nhào tới cạnh rào xé giọng hét:
- Vân hầu, Vân hầu, mạt tướng biết sai, cầu Vân hầu cho mạt tướng một cơ hội sửa đổi.
Tiếng bước chân đến gần, quả nhiên là một đôi giày quan, từ độ tinh xảo mà đoán thì nhất định là một thượng quan. Một thân áo bào tím, một đôi tay siết chặt còn chưa nhăn nheo, người trẻ tuổi mà áo bào tím như vậy thì ngoài Vân Diệp liệu còn có ai?
- Vân hầu, mạt tướng biết sai, mạt tướng biết sai, cầu đại soái khai ân.
Vương Hiếu Kiệt dập đầu như giã tỏi thống thiết nói.
Rất lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, Vương Hiếu Kiệt mới đánh bạo nhìn trộm, nhất thời như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, hắn đã quên Trưởng Tôn Xung cũng làm quan tới Ngân thanh quang lộc đại phu, cũng có tư cách mặc áo bào tím.
Vương Hiếu Kiệt đờ người không cầm được nước mắt, hắn biết đời mình sợ rằng không còn cơ hội ra ngoài nữa rồi.
Trưởng Tôn Xung cầm lệnh bài trong tay vẩy vẩy trước mặt Vương Hiếu Kiệt rồi thu vào trong ngực, đoạn xoay người rời khỏi. Hắn có thể cho Vương Hiếu Kiệt rời ngục, nhưng lại không muốn thả. Mặt mũi Trưởng Tôn gia đã được phục hồi, về phần một tên luôn phạm sai lầm, có chết ở nhà giam thì có sao? Nhớ tới câu nói trước kia của Vân Diệp, Trưởng Tôn Xung cảm thấy cực kỳ có lý, Vương Hiếu Kiệt chính là "Đồng bạn heo".
Sau khi Trưởng Tôn Xung đi rồi, Vương Hiếu Kiệt khóc rống lên, không ngừng đấm vào đầu, không ngừng gõ đầu xuống đất, đến nỗi bể đầu chảy máu.
Trưởng Tôn Xung mang lệnh bài trả lại cho Vân Diệp rồi rời binh bộ về nhà. Việc hôm nay đã làm xong, quân kỷ Sóc Phương tán loạn, quả thật nên tới chỉnh đốn một chút. Lâu không tác chiến, hãn tốt cũng trở nên hèn nhát.
Nghe tiểu lại báo cáo, Vân Diệp lắc đầu rồi nói:
- Cầm lệnh bài thả Vương Hiếu Kiệt ra ngoài đi.
Tiểu lại vừa rồi còn thương cảm cho Vương Hiếu Kiệt, cho nên vội vàng trở lại đại lao binh bộ, thấy Vương Hiếu Kiệt máu tươi đầy mặt, ánh mắt như mất hồn thì nói:
- Vương tướng quân, Vân hầu mệnh ta thả ngài ra, giờ ngài có thể về nhà. Vạn lần đừng nói thêm câu nào, mau đi thôi, chậm sẽ sinh biến.
Vương Hiếu Kiệt vô hồn bước theo tiểu lại ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn mặt trời, đầu tiên là cười to hai tiếng, sau đó lại khóc lớn hai tiếng, cứ như vậy khóc khóc cười cười bám vào vách tường lần trở về nhà...Trên bàn xếp cả đống thiệp mời, Vân Diệp lật xem mấy cái rồi vứt sang bên. Không cần phải đi, toàn là yến hội nhàm chán, đến cũng chỉ có ca vũ, tí rượu, lại phải nghe nịnh bợ, phải khen ngợi ca vũ nhà người ta. Vân Diệp giờ không còn là tiểu tử nhìn thấy mỹ sắc là chảy nước miếng, là gia gia rồi, Vân Diệp thế nào cũng phải ra dáng một chút.
- Phu quân, tửu yến Lưu gia chàng không thể không đi.
Tân Nguyệt vừa dọn vừa nói.
- Lưu Chính Vũ? Hắn không ở Trường An, đệ đệ hắn còn chưa có tư cách để ta đến.
Vân Diệp ngửa người gác chân lên bàn, hai tay đỡ gáy nói.
Tân Nguyệt vừa dọn xong lại bị y đá tung lên, nàng tức giận quẳng chân Vân Diệp xuống rồi ngồi xổm dọn lại. Nhìn cái mông tròn trịa mê người, Vân Diệp theo thói quên lại đưa tay tới sờ soạng.
Không ngờ Tân Nguyệt lại như tiểu cô nương mới lớn, giãy nảy ra đỏ mặt nói:
- Sao chàng lại làm vậy, bọn trẻ thấy chúng lại cười cho, chúng ta đều là trưởng bối cả rồi.
Vân Diệp giật mình hỏi:
- Trưởng bối thì không thể sờ lão bà của mình à? Đạo lý khỉ gì vậy? Mấy năm không lần mò rồi, cho nên giờ phải sờ, có mất miếng thịt nào đâu hả?
Tân Nguyệt lủi ra xa, chỉ vào thiệp mời trên bàn nói:
- Ai nói Lưu Chính Vũ, thiếp nói là Lưu lão hán trong thôn trang, hôm nay là đầy tháng chắt trai, mời chàng đến uống rượu.
Vân Diệp lầm bầm:
- Cách có cái vách, ới một tiếng là được, còn phải thiệp mời làm gì, thà để tiền mua kẹo cho cháu còn hơn.
Không cần phải nói, cái thiệp mời đỏ thẫm kia nhất định là của nhà Lưu lão hán, cũng chỉ có nhà lão mới thích rực rỡ như vậy, chữ viết không tệ, chẳng qua phía dưới lại là một dấu vân tay, đây là con dấu chăng?
Thấy thời gian còn sớm, Vân Diệp nằm trên ghế đọc sách, gần đây đọc [Sơn Hải kinh] mới biên lại thấy rất hay, có đoạn: ở phía đông 500 dặm có Kê sơn, trên đó có rất nhiều vàng. Bên dưới bảo thạch chảy ra hắc thủy vào biển, trong biển có một loài cá, hình dáng như cá diếc mà lông như lợn, tiếng như heo, mỗi lần xuất hiện là lại khiến thiên hạ đại hạn.
Không biết có phải do thứ này xuất thế hay không mà năm nay Quan Trung đại hạn. Theo Hộ bộ bẩm báo, không chỉ có Quan Trung, mà Thục trung năm nay cũng không chưa có giọt mưa nào. Nếu như năm ngoái mà đại hạn thế này, nhất định hoàng đế sẽ hạ chiếu giáng tội y, thế nhưng hiện giờ Lý Nhị chỉ nói một câu mở kho thóc, ổn định giá lương rồi thôi.
__________________