Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối nhìn nhau cười:
- Nghe nói nhi tử ngươi chuẩn bị một đội thuyền lớn đi tìm Thái Dương thần quốc trong truyền thuyết, cho hai nhà bọn ta theo đuôi.
- Đây là vụ mua bán lỗ vốn, nếu hai vị muốn tham gia thì tốt quá, thật ra là có hai đội thuyền.
- Vì sao có hai?
- Một đội nữa của thư viện, họ muốn nhìn thấy tận cùng của trời đất, đội thuyền này đi theo hướng nam, xem có thể quay về chỗ cũ không, một đội khác đi về phía bắc với nhiệm vụ tương tự, nếu hai bên gặp nhau, sẽ chứng minh được một suy đoán vĩ đại...
Thư viện vì chuyến đi này chuẩn bị tới hai năm, toàn diện tìm hiểu thế giới của mình, đương nhiên bên trong còn mang theo hi vọng mong manh của Lý Nhị về thần tiên.
Vì thế Vân Diệp thịt của hoàng đế một khoản tiền lớn, còn lấy được quyền lực tối cao ở hai đội thuyền, chứ không phải là tên thái giám nào đó, lúc này Vân Diệp mới lệnh Lý Dung triệu tướng sĩ thối dịch của Thủy sư Lĩnh Nam về, chuẩn bị cuộc thám hiểm chưa từng có.
Tất nhiên danh nghĩa là hoàng hậu nương nương muốn kiếm ít kỳ hoa dị thảo ở hải ngoại, để tổ chức hoạt động hái hoa. Người Lý gia là thế đấy, bản thân khao khát trường sinh, giờ tự miệng Lý Nhị nói ra lại thành hành động tình cảm phu thê.
Giờ có hai cái đầu to Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tham gia vào, Vân Diệp cầu mà chẳng được, nói trắng ra đây là chuyến hành động chỉ đầu tư không đáy mà không có thu hoạch.
- Vì sao ngươi không đi?
Phòng Huyền Linh hỏi ra vấn đề quan trọng nhất:
- Dung Nhi là con ruột của vãn bối đấy.
- Đúng vậy, không ai đưa con vào miệng hổ, đưa con người khác dễ hơn, ngươi nói Phòng gia ta phái đi thì tốt? Trước tiên ngươi nói cho ta biết nguy hiểm lớn cỡ nào?
Vân Diệp chỉ cần nhớ tới vận mệnh bi thảm của những nhà hàng hải vĩ đại trên lịch sử kia là rùng mình, chuyến đi này còn nguy hiểm hơn cả thời đại Đại Hàng Hải.
- Chuyến đi này để chứng minh suy đoán trái đất hình cầu, như vậy nếu cứ hướng thẳng về một phía, cuối cùng sẽ quay về điểm xuất phát. Còn về tính nguy hiểm, ngài tự tính đi, chuyến này đi tới không biết bao nơi chưa ai từng tới, có trời mới biết bọn họ sẽ gặp phải cái gì.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Hiểu rồi, tức là thắp hương xong rồi sống chết đợi ông trời phán chứ gì? Nếu thế thì Đỗ gia có mấy con cháu thích mạo hiểm, đưa chúng đi là được.
Lão già này giờ nói chuyện với Vân Diệp không còn kỵ húy gì nữa, coi Vân Diệp thành nhân vật cùng cấp rồi.
Ba người đang nói tới cao hứng thì nghe đánh sầm một tiếng, cây mã sóc cắm vào giả sơn, tiếp đó là tiếng cười rộ của Trình Giảo Kim, còn có tiếng la hét của Tiết Vạn Triệt.
- Rõ ràng là khí lực không đủ, vuột tay bay đi, còn mặt dày nói là cố ý, tưởng lão phu mù chắc?
Úy Trì Cung khinh bỉ nhất là loại thích bốc phét như Trình Giảo Kim, vì võ công là mọi thứ của ông ta, không cho có chút vấy bẩn nào.
Tiếng loang choang vang lên trong sảnh, ba người bọn họ chẳng lạ gì nữa, Phòng Đỗ vẫy tay với Vân Diệp rời Trình gia, thành thông lệ rồi, chỉ cần đánh nhau là các quan viên rút lui.
Vân Diệp chẳng thể chạy, hâm mộ tiễn hai lão già đi rồi về đại sảnh, lần này không quá tệ, Trình Giảo Kim rất biết khắc chế, chỉ ném chén rượu, sau đó Úy Trì Cung lấy bầu rượu choảng lại, giờ trên bàn bọn họ chẳng còn cái gì, chỉ Lô Chiếu Lân bị cơm canh hất đành người, sợ tái mặt.
- Ngốc à, sao còn chưa chạy?
Thằng bé này nhìn cái là biết đứa thật thà, nếu là đám Vân Thọ thì chúng chạy từ đời nào.
- Rời tiệc giữa chừng là thất lễ.
Lô Chiếu Lân lau canh trên mặt đáp:
- Sau này ngươi còn tham gia nhiều yến tiệc thế này, nhớ ký, chỉ cần các trưởng bối động thủ là chạy ngay lập tức, thân thể ngươi như con gà con, không chịu n ổi một đấm của họ, đây là tướng môn, không phải quan gia, hôm sau không ai trách ngươi cả.
Lô Chiếu Lân nghe vậy chạy luôn, động tác rất thuần thục.
Mấy lão già này đánh nhau có trời khuyên, chỉ đành đợi họ đánh mệt rồi ngừng, nếu vào can là hai người sẽ cùng đánh ngươi. Trình Xử Mặc nhiều lần ăn đòn rồi, kết quả là chỉ cần cha hắn mới khách, hắn sẽ không tham dự.
Vân Diệp trong lúc đi ra ngoài phát hiện cái chén sừng tê trên bàn Đỗ Như Hối đã được mài sáng bóng, lập tức tóm lấy cho vào lòng, sau đó ung dung tới viện tử của Trình Xử Mặc.
Nô phó Trình gia đều gọi Vân Diệp là thiếu gia, cho nên nữ quyến trong nhà cũng không cần kỵ húy, vào trong thấy Trình Xử Mặc đang nâng một đôi tạ đá phát tiết tinh lực dư thừa.
Thấy bên cạnh có cái ghế tựa, thoái mái đi tới nằm xuống, tiểu lão bà của Trình Xử Mặc mang ấm trà tới, Cửu Y cẩn thận hỏi:
- Thúc thúc, hôm nay tới tham gia tửu yến của gia gia à?
Vân Diệp lấy làm lạ, Cứu Y không phải là người vô cớ nói chuyện, nàng không phải là người như vậy:
- Đúng thế, lão gia gọi ta tới, ta dám không tới sao?
- Hoa Hoa sắp gà tới Vân gia, mong thúc thúc quản giáo nhiều hơn! Thiếp thân có một chiếc ngân châm, vốn là một đôi cơ, đại nữ nhi xuất giá cho một cái rồi, cái này cho Hoa Hoa.
Vân Diệp nhíu mày:
- Hoa Hoa là do tẩu sinh ra, tuy đặt dưới danh nghĩa của công chúa cũng không thay đổi được gì, tẩu trực tiếp đưa nó đi.
Mắt Cửu Y ướt nhòe, lí nhí nói:
- Không đâu, người ta sẽ chê cười Hoa Hoa là con tiểu thiếp, huống hồ thiếp thân còn là một ca kỹ, để truyền ra không tốt cho nó.
- Không sao, Hoa Hoa khi xuất môn chẳng những phải bái biệt Thanh Hà, còn phải bái biệt tẩu, đều là mẫu thân cả, không thể bên trọng bên khinh. Tức phụ Vân gia cũng không cần nhìn sắc mặt người khác.
Trình Xử Mặc ném tạ đá xuống, vác tấm thân cơ thịt đi tới, Cửu Y không kịp nói nhiều, vội chạy tới dùng khăn lông lau cho Trình Xử Mặc, lau khô rồi khoác áo choàng cho trượng phu, rồi vội vã rời đi, trước khi đi còn nhìn Vân Diệp cảm kích.
Trình Xử Mặc tu một hơi cạn ấm trà, gồng mình hỏi:
- Ngươi và lão bà của ta liếc mắt đưa tình làm cái gì?
- Sau này nói chuyện thì nghĩ trước hẵng phun ra, để người khác nghe thấy còn thành thể thống gì? Bản thân ngươi không thấy rùng mình à?
- Có gì đâu, huynh đệ như tay chân, lão bà như y phục, mất thì thay cái khác.
- Xéo đi, lão bà của ta quý trọng lắm, ngươi cũng biết ta là loại thấy sắc quên nghĩa, cho nên đừng mong ta cũng như ngươi. Lão bà ngươi cho ta một cây trâm.
Vân Diệp nhướng mày nói:
- À, vậy thì không sao, hai bên có tình là được rồi, khi nào ngươi cần, tối nay ta mang tới cho ngươi nhé? Chỉ là hơi già, ngươi dùng tạm vậy.
Trình Xử Mặc nổi hứng, cũng nhướng mày lên với Vân Diệp:
- Cút xéo! Càng nói càng tởm lợm, nói xem, Hoa Hoa gả qua có kế hoạch gì, nói trước, lúc từ biệt không được quên Cửu Y, nàng cũng là cố nhân của ta.
Trình Xử Mặc gãi đầu gãi tai:
- Ngươi cũng biết tính mẹ ta và Thanh Hà rồi, bao năm qua nếu không có ta bảo vệ, Cửu Y đã chết tới tám mươi lần rồi.
- Mẹ ta luôn muốn kết thông gia với nhà ngươi, còn mong cưới được một khuê nữ, tỷ muội của ngươi thì thôi đi, nhưng khuê nữ của ngươi bị mẹ ta thèm khát lâu rồi. Thanh Hà không có khuê nữ cho nên Hoa Hoa từ khi sinh ra đã mang tới bên Thanh Hà, đó là do mẹ ta an bài, định gả cho nhi tử ngươi.
- Gả cho Thọ Nhi thì không thể nào, mẹ ta cũng biết, cho nên gả cho Hoan Nhi, đứa bé này tới nhà ngươi là tốt nhất rồi, nên ta vô cùng cao hứng, Cửu Y cũng vui vẻ, cho nên ngươi đừng có phá hỏng tâm tình của bọn ta, chuyện này ta nói với Cửu Y rồi, khi Hoa Hoa thành thân, nàng sẽ vào thành ở.
- Nghe nói nhi tử ngươi chuẩn bị một đội thuyền lớn đi tìm Thái Dương thần quốc trong truyền thuyết, cho hai nhà bọn ta theo đuôi.
- Đây là vụ mua bán lỗ vốn, nếu hai vị muốn tham gia thì tốt quá, thật ra là có hai đội thuyền.
- Vì sao có hai?
- Một đội nữa của thư viện, họ muốn nhìn thấy tận cùng của trời đất, đội thuyền này đi theo hướng nam, xem có thể quay về chỗ cũ không, một đội khác đi về phía bắc với nhiệm vụ tương tự, nếu hai bên gặp nhau, sẽ chứng minh được một suy đoán vĩ đại...
Thư viện vì chuyến đi này chuẩn bị tới hai năm, toàn diện tìm hiểu thế giới của mình, đương nhiên bên trong còn mang theo hi vọng mong manh của Lý Nhị về thần tiên.
Vì thế Vân Diệp thịt của hoàng đế một khoản tiền lớn, còn lấy được quyền lực tối cao ở hai đội thuyền, chứ không phải là tên thái giám nào đó, lúc này Vân Diệp mới lệnh Lý Dung triệu tướng sĩ thối dịch của Thủy sư Lĩnh Nam về, chuẩn bị cuộc thám hiểm chưa từng có.
Tất nhiên danh nghĩa là hoàng hậu nương nương muốn kiếm ít kỳ hoa dị thảo ở hải ngoại, để tổ chức hoạt động hái hoa. Người Lý gia là thế đấy, bản thân khao khát trường sinh, giờ tự miệng Lý Nhị nói ra lại thành hành động tình cảm phu thê.
Giờ có hai cái đầu to Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tham gia vào, Vân Diệp cầu mà chẳng được, nói trắng ra đây là chuyến hành động chỉ đầu tư không đáy mà không có thu hoạch.
- Vì sao ngươi không đi?
Phòng Huyền Linh hỏi ra vấn đề quan trọng nhất:
- Dung Nhi là con ruột của vãn bối đấy.
- Đúng vậy, không ai đưa con vào miệng hổ, đưa con người khác dễ hơn, ngươi nói Phòng gia ta phái đi thì tốt? Trước tiên ngươi nói cho ta biết nguy hiểm lớn cỡ nào?
Vân Diệp chỉ cần nhớ tới vận mệnh bi thảm của những nhà hàng hải vĩ đại trên lịch sử kia là rùng mình, chuyến đi này còn nguy hiểm hơn cả thời đại Đại Hàng Hải.
- Chuyến đi này để chứng minh suy đoán trái đất hình cầu, như vậy nếu cứ hướng thẳng về một phía, cuối cùng sẽ quay về điểm xuất phát. Còn về tính nguy hiểm, ngài tự tính đi, chuyến này đi tới không biết bao nơi chưa ai từng tới, có trời mới biết bọn họ sẽ gặp phải cái gì.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Hiểu rồi, tức là thắp hương xong rồi sống chết đợi ông trời phán chứ gì? Nếu thế thì Đỗ gia có mấy con cháu thích mạo hiểm, đưa chúng đi là được.
Lão già này giờ nói chuyện với Vân Diệp không còn kỵ húy gì nữa, coi Vân Diệp thành nhân vật cùng cấp rồi.
Ba người đang nói tới cao hứng thì nghe đánh sầm một tiếng, cây mã sóc cắm vào giả sơn, tiếp đó là tiếng cười rộ của Trình Giảo Kim, còn có tiếng la hét của Tiết Vạn Triệt.
- Rõ ràng là khí lực không đủ, vuột tay bay đi, còn mặt dày nói là cố ý, tưởng lão phu mù chắc?
Úy Trì Cung khinh bỉ nhất là loại thích bốc phét như Trình Giảo Kim, vì võ công là mọi thứ của ông ta, không cho có chút vấy bẩn nào.
Tiếng loang choang vang lên trong sảnh, ba người bọn họ chẳng lạ gì nữa, Phòng Đỗ vẫy tay với Vân Diệp rời Trình gia, thành thông lệ rồi, chỉ cần đánh nhau là các quan viên rút lui.
Vân Diệp chẳng thể chạy, hâm mộ tiễn hai lão già đi rồi về đại sảnh, lần này không quá tệ, Trình Giảo Kim rất biết khắc chế, chỉ ném chén rượu, sau đó Úy Trì Cung lấy bầu rượu choảng lại, giờ trên bàn bọn họ chẳng còn cái gì, chỉ Lô Chiếu Lân bị cơm canh hất đành người, sợ tái mặt.
- Ngốc à, sao còn chưa chạy?
Thằng bé này nhìn cái là biết đứa thật thà, nếu là đám Vân Thọ thì chúng chạy từ đời nào.
- Rời tiệc giữa chừng là thất lễ.
Lô Chiếu Lân lau canh trên mặt đáp:
- Sau này ngươi còn tham gia nhiều yến tiệc thế này, nhớ ký, chỉ cần các trưởng bối động thủ là chạy ngay lập tức, thân thể ngươi như con gà con, không chịu n ổi một đấm của họ, đây là tướng môn, không phải quan gia, hôm sau không ai trách ngươi cả.
Lô Chiếu Lân nghe vậy chạy luôn, động tác rất thuần thục.
Mấy lão già này đánh nhau có trời khuyên, chỉ đành đợi họ đánh mệt rồi ngừng, nếu vào can là hai người sẽ cùng đánh ngươi. Trình Xử Mặc nhiều lần ăn đòn rồi, kết quả là chỉ cần cha hắn mới khách, hắn sẽ không tham dự.
Vân Diệp trong lúc đi ra ngoài phát hiện cái chén sừng tê trên bàn Đỗ Như Hối đã được mài sáng bóng, lập tức tóm lấy cho vào lòng, sau đó ung dung tới viện tử của Trình Xử Mặc.
Nô phó Trình gia đều gọi Vân Diệp là thiếu gia, cho nên nữ quyến trong nhà cũng không cần kỵ húy, vào trong thấy Trình Xử Mặc đang nâng một đôi tạ đá phát tiết tinh lực dư thừa.
Thấy bên cạnh có cái ghế tựa, thoái mái đi tới nằm xuống, tiểu lão bà của Trình Xử Mặc mang ấm trà tới, Cửu Y cẩn thận hỏi:
- Thúc thúc, hôm nay tới tham gia tửu yến của gia gia à?
Vân Diệp lấy làm lạ, Cứu Y không phải là người vô cớ nói chuyện, nàng không phải là người như vậy:
- Đúng thế, lão gia gọi ta tới, ta dám không tới sao?
- Hoa Hoa sắp gà tới Vân gia, mong thúc thúc quản giáo nhiều hơn! Thiếp thân có một chiếc ngân châm, vốn là một đôi cơ, đại nữ nhi xuất giá cho một cái rồi, cái này cho Hoa Hoa.
Vân Diệp nhíu mày:
- Hoa Hoa là do tẩu sinh ra, tuy đặt dưới danh nghĩa của công chúa cũng không thay đổi được gì, tẩu trực tiếp đưa nó đi.
Mắt Cửu Y ướt nhòe, lí nhí nói:
- Không đâu, người ta sẽ chê cười Hoa Hoa là con tiểu thiếp, huống hồ thiếp thân còn là một ca kỹ, để truyền ra không tốt cho nó.
- Không sao, Hoa Hoa khi xuất môn chẳng những phải bái biệt Thanh Hà, còn phải bái biệt tẩu, đều là mẫu thân cả, không thể bên trọng bên khinh. Tức phụ Vân gia cũng không cần nhìn sắc mặt người khác.
Trình Xử Mặc ném tạ đá xuống, vác tấm thân cơ thịt đi tới, Cửu Y không kịp nói nhiều, vội chạy tới dùng khăn lông lau cho Trình Xử Mặc, lau khô rồi khoác áo choàng cho trượng phu, rồi vội vã rời đi, trước khi đi còn nhìn Vân Diệp cảm kích.
Trình Xử Mặc tu một hơi cạn ấm trà, gồng mình hỏi:
- Ngươi và lão bà của ta liếc mắt đưa tình làm cái gì?
- Sau này nói chuyện thì nghĩ trước hẵng phun ra, để người khác nghe thấy còn thành thể thống gì? Bản thân ngươi không thấy rùng mình à?
- Có gì đâu, huynh đệ như tay chân, lão bà như y phục, mất thì thay cái khác.
- Xéo đi, lão bà của ta quý trọng lắm, ngươi cũng biết ta là loại thấy sắc quên nghĩa, cho nên đừng mong ta cũng như ngươi. Lão bà ngươi cho ta một cây trâm.
Vân Diệp nhướng mày nói:
- À, vậy thì không sao, hai bên có tình là được rồi, khi nào ngươi cần, tối nay ta mang tới cho ngươi nhé? Chỉ là hơi già, ngươi dùng tạm vậy.
Trình Xử Mặc nổi hứng, cũng nhướng mày lên với Vân Diệp:
- Cút xéo! Càng nói càng tởm lợm, nói xem, Hoa Hoa gả qua có kế hoạch gì, nói trước, lúc từ biệt không được quên Cửu Y, nàng cũng là cố nhân của ta.
Trình Xử Mặc gãi đầu gãi tai:
- Ngươi cũng biết tính mẹ ta và Thanh Hà rồi, bao năm qua nếu không có ta bảo vệ, Cửu Y đã chết tới tám mươi lần rồi.
- Mẹ ta luôn muốn kết thông gia với nhà ngươi, còn mong cưới được một khuê nữ, tỷ muội của ngươi thì thôi đi, nhưng khuê nữ của ngươi bị mẹ ta thèm khát lâu rồi. Thanh Hà không có khuê nữ cho nên Hoa Hoa từ khi sinh ra đã mang tới bên Thanh Hà, đó là do mẹ ta an bài, định gả cho nhi tử ngươi.
- Gả cho Thọ Nhi thì không thể nào, mẹ ta cũng biết, cho nên gả cho Hoan Nhi, đứa bé này tới nhà ngươi là tốt nhất rồi, nên ta vô cùng cao hứng, Cửu Y cũng vui vẻ, cho nên ngươi đừng có phá hỏng tâm tình của bọn ta, chuyện này ta nói với Cửu Y rồi, khi Hoa Hoa thành thân, nàng sẽ vào thành ở.