Sáng sớm đã bị đánh thức, cả doanh náo loạn, người đốt lửa, người chăm sóc ngựa, xa xa có tiếu binh đổi ca. Gió ngừng rồi, nhưng tuyết lại bắt đầu rơi, tuyết không lớn, đi đường không thành vấn đề, chỉ là đất trời trắng ngan ngát làm người ta dạt dào cảm xúc.
Bữa sáng là cháo đặc, là loại cắm đũa vào không được, bột châu chấu được mọi người yêu thích, hiện giờ ăn cơm mà không có thứ này là mọi người không chịu động đũa. Cẩu Tử luôn mồm gọi Lão Trang thúc, vì muốn có thêm ít bột châu chấu trộn vào cơm, thấy hắn còn là đứa trẻ, Lão Trang cho một nắm vào bát, làm Cẩu Tử sung sướng chạy đi khắp nơi khoe.
Công Thâu Giáp mang vành mắt thâm quầng rời động, đêm qua ông ta không sao ngủ nổi, nghĩ tới cha già thích uống Túy Dương Xuân mà mình không mua nổi mấy lần, nghĩ tới thê tử theo mình mấy chục năm mà không có được thứ đồ trang sức nào ra hồn. Cái khóa bạc đeo trên cổ tiểu tôn tử là cái năm xưa mình đeo, áy náy đó làm ông ta không ngủ được, nói thì hay lắm, đại thế gia nghìn năm, nhưng có ai biết quẫn bách khi sống ở chốn hoang dã thiếu cái ăn cái mặc? Cứ nói an bần nhạc đạo, ý chí không đổi, nghe hay lắm, nhưng ngay cả hiếu với cha, thương với vợ, yêu với cháu đều không làm nổi thì nói gì tới đạo, nói gì tới chí?
Về Trường An nhất định phải thay đổi cuộc sống của cả nhà, đám nhỏ đời sau đã không chịu yên phận nữa, học vấn gia truyền tới đời sau sắp không truyền nổi rồi, đám con cháu không muốn học, học một thân bản lĩnh không dùng được chưa nói, còn có nguy hiểm, như thế an toàn lấy ra đổi bạc cũng tốt.
Dùng cơm sáng xong, đội xe tiếp tục xuất phát, mỗi người đều khoác lên một tấm vải trắng, ngay cả ngựa cũng thế, một tên béo gian nan chạy trên tuyết, vắt tấm vải lên càng xe, mồ hôi từ cái đầu lớn chảy xuống ròng ròng, Lão Hà, Hà Thiệu? Sao hắn lại tới đây? Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
- Ngươi chạy tới đây góp vui làm gì? Không biết quanh đây toàn Hồ tử à? Bị bắt được đem nướng thịt thì làm sao?
Vân Diệp tức giận vô cùng, một tên béo sức chiến đấu bằng không chạy tới thảo nguyên làm chó gì?
- Mạng của ca ca đã vượt giá trị rồi, biết số hàng đem về Trường An trước mùa đông được bao tiều không? Sáu nghìn quan! Cho dù ta chết cũng không lỗ nữa, ca ca nằm mơ cũng không ngờ tấm thân béo tốt của mình có thể bán được nhiều tiền như thế, có số tiền này, trong nhà sống mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Ca ca biết mình phát tài được là nhờ cái gốc trên người huynh đệ, nếu không ca ca có muốn bán cái thân này cũng chẳng có chỗ mà bán, càng chẳng nói tới sáu nghìn quan, huynh đệ chạy tới thảo nguyên rồi, ta theo có sao đâu, mạng ta đâu đáng tiền bằng mạng đệ? Vả lại có ta đây, nói không chừng hai ta còn có thể kiếm được chỗ phát tài.
Đúng là tối mắt vì tiền, thèm phát tài tới không biết đâu là đâu nữa, giờ ngay cả mạng cũng không cần. Hết nói, thực sự không còn gì để mà nói nữa, trên sách chính trị có nói thương nhân vì ba trăm phần trăm lợi nhuận dám giết người, vì lợi nhuận gấp mười ngay cả mạng cũng không cần. Hà Thiệu chính là ví dụ sinh động.
- Huynh điên rồi, ta mặc xác, nhưng ta có một câu, giữ cho tốt cái mạng, đừng để mất, nếu không ta chẳng biết ăn nói với cả nhà huynh ra sao.
Nói xong câu này Vân Diệp ngồi lên xe của Công Thâu Giáp, tiếp tục lên đường, Lão Hà dùng thừng buộc chặt vải, mang bảy tên hộ vệ cũng leo lên xe.
Chiếc xe đi đầu quất roi, đại đội bắt đầu nhúc nhích, tốc độ dần tăng lên, hộ vệ Vân gia đi trên cùng thăm dò, đội trưởng thân binh của Lão Ngưu đi cuối cùng áp trận, trông đội xe cũng ra dáng lắm.
Rời khỏi phạm vi khống chế của Sóc Phương, thần kinh mỗi người đều căng như giây đàn, chỉ sợ ở góc nào đó xông ra một đống Hồ Tử.
Hồ Tử mà Vân Diệp chờ đợi không xuất hiện, bọn họ hiện giờ chui hết trong ổ rồi, trừ quý tộc trên thảo nguyên, trời băng tuyết này mục dân không ra ngoài. Mỗi khi tới mùa đông, bọn họ cần tìm chỗ ấm áp cho dê bò, chỗ đó không những phải ấm áp còn cần cỏ khô cho gia súc, bọn họ chuyên môn để lại một vùng cỏ vào cuối thu không thả gia súc, đến mùa đông sẽ lùa dê bò tới đó, không tùy tiện rời đi, dù sao gia súc là mạng sống của bọn họ.
Không có quý tộc triệu tập, bọn họ phân tán ra, lấy đơn vị là gia đình, dù sao bãi cỏ một chỗ không thể chứa quá nhiều gia súc.
Phía trước hơi ồn ào, Vân Diệp ngẩng đầu nhìn lên, không bao lâu Lão Trang tới báo cáo, nói là bao vây được một bầy dê, còn có một mục dân, hỏi xem có giết không.
Cưỡi ngựa tới phía trước xem, chỉ thấy một mục dương nữ béo lùn đang cầm một cái chĩa gỗ chống lại hộ vệ Vân gia, thi thoảng còn nhìn đàn dê chạy loạn khắp nơi, áo da trên người đã nhẵn bóng, tóc cũng dính bết lại, nhưng đôi mắt đen nhánh kia rất quật cường, phát ra tiếng kêu như chó sói, dọa đám hộ vệ Vân gia vừa mới từ chiến trường về.
Mấy tên hộ vệ cười chớt nhả thúc ngựa đi vòng quanh ả, ả cũng xoay vòng theo, chẳng được mấy cái đã ngã lăn ra đất, tuyết dính đầy mặt trông càng thêm nhếch nhác, một hộ vệ lấy cung ra, lắp tên vào thuận tay bắn hạ một con dê, mục dương nữ kêu gào nhào bổ về phía con dê, ôm lấy con dê thổi hơi vào miệng nó, hi vọng có thể cứu sống con dê đáng thương.
- Hầu gia, hay là chúng ta bắt cả ả và dê đi, đám tiểu nhân có dê ăn, tối ngài có người ủ ấm chăn.
Cẩu Tử chẳng biết từ đâu chui ra, đưa cho Vân Diệp một kiến nghị rất xấu xa.
Nhìn mái tóc bê bết của mục dương nữ, lại nhìn bàn tay nứt toác đầy máu của ả, nhất là hiện giờ ả đang kề môi thổi hơi cho dê, Vân Diệp mặt tái đi, đám người kia đói khát chừng nào mới hứng thú với nữ nhân như thế này?
Đá một phát bay luôn Cẩu Tử, tên khốn kiếp này ở trong quân không học được cái gì tử tế, tí tuổi đầu mà làm chó săn lại là hạng nhất.
Con dê trong lòng mục dương nữ cuối cùng không đạp nữa, đầu gục xuống, mục dương nữ nâng lên hai lần, thấy dê chết rồi, tức thì nhảy lên, lao về phía Vân Diệp, theo ả thấy, trong đám người này Vân Diệp có khôi giáp đẹp nhất, cho nên địa vị của y là cao nhất, vì con dê, muốn liều mạng với Vân Diệp, chưa tới gần thì Vân Diệp được hộ vệ bao quanh, người nhanh tay đã rút cả đao ra.
Cẩu Tử hưng phấn chạy ra, ném đao trong tay đi, giang tay ra muốn vật nhau với mục dương nữ, đám hộ vệ xung quanh cổ vũ, Cẩu Tử làm ra vẻ ôm quyền một vòng, ai ngờ nữ tử kia xông tới, ôm lấy chân Cẩu Tử hất hắn ngã chổng vó, rồi lấy mông ngồi lên mặt Cẩu Tử, dập cho mấy phát, làm Vân Diệp và đám hộ vệ nhìn mà ê răng hộ hắn.
Lão Trang nhíu mày, xuống ngựa, tóm lấy ném mục dương nữ đi, kéo Cẩu Tử lên, Cẩu Từ đầu hoa mắt choáng, miễn cưỡng mới đứng vững được, lớn tiếng tuyên bố chuẩn bị tìm mục dương nữ báo thù, bị Lão Trang ném ngay lên xe.
Cũng không biết nữ tử kia đầu óc có vấn đề gì không, Lão Trang ném ả đi là tỏ ý muốn tha cho, ai ngờ ả bò dậy, lau tuyết trên mặt, không chịu bỏ cuộc lao vào Lão Trang, tóm lấy cánh tay Lão Trang cắn luôn. Thời tiết dưới 0 độ, Lão Trang toàn thân giáp trụ, mặt giáp còn lạnh hơn băng, miệng dính vào là không rứt ra được nữa, bị dính rồi, mục dương nữ không dám vùng vẫy sợ bị đứt lưỡi, chỉ biết cuống tới chảy nước mắt.
Vân Diệp thấy mục dương nữ cuối cùng chịu an phận, liền nhìn xung quanh, chỗ này cắm trại không tệ, sau khi trưng cầu ý kiến Lão Trang, liền quyết định cắm trại nghỉ ở đây, mục dương nữ liền đi theo, còn cách nào đâu, miệng vẫn dính vào thiết giáp mà.
***
Đám hộ vệ xua đàn dê chạy tán loạn về, dê rất gầy, xem ra mùa thu vỗ béo chưa đủ, bầy dê thế này không thể sống qua được mùa đông giá rét, năm nay mùa đông tới sớm, với mục dân mà nói thì là điều trí mạng, cả nhà có khi chết đói, đại thảo nguyên không biết thương xót, nơi đây cũng không có kỳ tích.
Lão Trang tháo giáp ra, lấy nước ấm rưới lên, cuối cùng giải thoát miệng mục dương nữ ra khỏi giáp, ả không gây chuyện nữa, cứ nhìn bầy dê của mình khóc không ngừng, ả sợ đám người này ăn hết dê.
Vân Diệp vẫn hạ lệnh giết toàn bộ số dê, hiện giờ lương thực là thứ đáng quý nhất, phụ binh bắt đầu hành động, bọn họ cười nói dựng mấy cái giá, dùng chùy thủ đâm chết từng con dê một rồi treo lên giá, dê không nhiều, tổng cộng chỉ có 20 con, còn chưa tính cả con bị bắn chết, mau chóng lột da, móc nội tạng, có người đã đem dê lên lửa nướng rồi.
Mục dương nữ biết không ngăn được, nằm ngửa ra đất tuyết, đôi mắt lớn không còn chút sinh cơ nào nữa.
Hai mươi cái đầu dê được chất bên cạnh mục dương nữ, còn được xếp theo hình kim tự tháp, da dê cũng bị ném bên cạnh ả, chất thành từng đống, trong mắt ả dần dần có ánh sáng, nhìn Vân Diệp không chớp, thấy hai phụ binh xách rất nhiều túi tới, liền lật đật bò dậy, mở ra xem, trong túi đều là lúa mạch vàng ươm, ả ôm chặt lấy túi không chịu buông, mắt vẫn nhìn Vân Diệp, như con dê con đáng thương.
Vân Diệp chỉ vào thịt dê đang nướng, lại chỉ vào túi trong lòng ả, hai tay đưa ra rồi ngón tay hợp lại vào nhau, ý nói một con dê đổi lấy một bao lương thực, đó là động tác thường dùng khi người Hán giao dịch với người Hồ.
Mục dương nữ cao hứng ôm cái túi nhảy cẫng lên, mò cái tùi này, nhìn cái túi kia, mở hết ra xem, còn dùng tay nắm lúa mạnh cho vào miệng mấy hạt, hình tượng tệ tới mức không thể tệ hơn được nữa. Đột nhiên tựa hồ nghĩ ra cái gì, mồ hôi túa ra, không bao lâu đầu đầy hơi nước, đứng im tại chỗ, không biết là quên mất chuyện quan trọng gì?
Mục dương nữ bực bội đá cái kim tự tháp đầu dê một cái, nhìn đầu dê lăn lông lốc khắp nơi lại vui mừng, ả xách một cái đầu dê tới trước mặt Vân Diệp, toàn thân mùi dê khiến Vân Diệp thiếu chút nữa ngạt thở.
Một cái đầu dê đặt ngay ngắn dưới chân Vân Diệp, mục dương nữ lại chỉ vào túi đựng lương thực.
Nghĩ mãi mới ra, con mẹ nó, té ra mục dương nữ không biết đếm, hai mươi mốt cái túi mà đếm không xong, muốn lấy một đầu dê đổi một túi lương thực, giao dịch cho rõ ràng, điều này khiến Vân Diệp nhớ tới một đoạn tương thanh nổi tiếng đời sau, tên ngốc bán trứng vịt hô:" Năm đồng hai quả, mười đồng không bán." Công hiệu không khác gì mục dương nữ trước mắt.
Không biết đếm còn ranh hơn trộm, Vân Diệp bại trận trước đôi mắt to tội nghiệp đó, đành xách từng cái túi đặt trước từng cái đầu dê, mục dương nữ đặt một cái đầu dê, Vân Diệp xách một cái túi tới...
Khi vụ giao dịch buồn chán nhất thế giới hoàn thành thì cơm tối cũng xong, mục dương nữ ngửi thấy mùi cơm chẳng chút do dự chảy nước miếng, nhìn chằm chằm cái bát lớn của phụ binh.
Khách đói rồi, chủ phải làm sao? Lão Trang xới một bát đầy đưa cho mục dương nữ, ả chẳng chút khách khí, cũng chẳng dùng đũa, lấy tay bới cơm vào miệng, nóng rụt tay lại mà không chịu ăn chậm đi, rất nhanh cả bát cơm lớn đã vào bụng, ả vẫn nhìn bát cơm của Vân Diệp. Vân Diệp còn chưa ăn nổi một phần ba, y thực sự không có dũng khí ăn cơm dưới ánh mắt như sói đói đó, đành đưa bát cơm cho mục dương nữ...
Ăn no uống đủ rồi thiếu nữ người Hồ sảng khoái đem lương thực cho Vân Diệp trông hộ, bản thân gánh hai túi lương thực lên chĩa mộc đi vào bóng tối vô tận.
Cẩu Tử thật đáng thương, thương tâm tới mức ngay cả cơm bột châu chấu thích nhất cũng không nuốt nổi nữa, với hắn thì đáng sợ bị nữ nhân dùng mông nện lên đầu chính là bị nữ nhân người Hồ dùng mông nện lên đầu. Hắn mất hết tinh thần, hùng tâm tráng chí khi xuất phát bị hủy hết dưới mông mục dương nữ.
Lão Trang bám theo mục dương nữ quay về, đó chỉ là một cái lều cực nhỏ, một nửa chôn ở dưới đất, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, đúng là chỉ có mỗi nhà của mục dương nữ, gồm bốn người, hai người già, hai đứa bé, bọn họ không có ngựa, cũng không có dê bò nào khác, hắn ở bên ngoài chỉ nghe thấy mục dương nữ líu la líu lo, có vẻ rất hưng phấn.
Không cần Lão Trang nói nữa, bên kia có bốn người Hồ đi tới, quần áo đều rách rưới, chân buộc một miếng da trâu coi như là giày. Đó là một nhà mục dân cực nghèo, bọn họ ngay cả thứ cơ bản nhất là ngựa cũng không có, chẳng trách mục dương nữ vì hai mươi mốt con dê mà chiến đấu với hộ vệ Vân gia vũ trang tới tận răng, không có số dê đó, cả nhà bọn họ không qua nổi ba ngày.
Lão mục dân tựa hồ không biết nói, chỉ ôm ngực thi lễ với Vân Diệp, đứa bé trai đi sau cũng gầy trơ xương, nhìn lương thực chất đống ở đó, mắt sáng cả lên. Cả nhà cùng kéo, ván trượt dùng cành cây kết thành hơi giống xe trượt tuyết, đặt lương thực lên đó, vất vả kéo về.
Nhìn cả nhà bọn họ đi xe, Vân Diệp ngồi xuống, nếu như y là quân nhân thực sự, khi gặp phải thiếu nữ người Hồ kia phải quyết đoán giết chết, tin rằng không một ai phản đối cả, bọn họ xưa nay không có thiện cảm với người Hồ, nếu nói toàn bộ Đại Đường có ai không chút ân oán với người Hồ thì chỉ có thể là Vân Diệp thôi.
Ở đời sau y có rất nhiều bạn bè là mục dân, bọn họ hào sảng, chân thành, trọng tình nghĩa, sau một chén rượu sữa kính thiên địa thì Vân Diệp thường là người uống đầu tiên, nên y không xuống tay được, dù Lão Trang có kiến nghị nhiều lần Vân Diệp vẫn cố chấp không nghe, đúng hay là sai thì chỉ có trời mới biết.
Hôm nay là ngày thứ sáu vào thảo nguyên, nói cách khác theo kế hoạch thì đại quân của Sài Thiệu phải công phá Tương Thành rồi, Tương Thành bị phá, đại thế coi như đã được định đoạt, Hiệt Lợi chỉ có thể chạy về Âm Sơn, đợi hắn là đại quân của Lý Tích.
Đứng trên sườn núi nhìn về phía Tương Thành xa xôi, Vân Diệp rất lo cho sự an nguy của Trình Xử Mặc, nhưng bất kể thế nào Lão Trang cũng không cho đội ngũ tiến lên nửa bước, đội xe ẩn trong khe núi, thám mã phái đi ba lượt, không ai trở về, làm Vân Diệp nóng lòng hỏi Lão Trang:
- Liệu có xảy ra chuyện không, sao tới giờ vẫn chưa ai về?
- Hầu gia chớ gấp, bọn họ mới đi được hai canh giờ, còn sớm lắm, người cứ vào lều ngủ một giấc dưỡng thần, đêm qua đã không ngủ rồi.
- Ta ngủ sao nổi, Trình Xử Mặc sinh tử chưa rõ, lòng như lửa đốt, chẳng may có bề gì thì ta ăn nói với Trình gia ra sao?
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Lão Trang đẩy Vân Diệp xuống dưới, bản thân úp sấp lên mặt đất, Vân Diệp đang hoang mang thì thấy đất dưới chân rung chuyển, tiếng động như sấm rền từ chân trời truyền tới.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Vân Diệp lớn tiếng hỏi Lão Trang.
- Hầu gia nấp kỹ, có rất nhiều kỵ binh đang tới, nhân số ít nhất hơn vạn, đây không phải quân đội của đại soái, đại soái không có nhiều kỵ binh như thế.
Nghe lời Lão Trang nói xong đầu óc Vân Diệp choáng váng, chẳng lẽ đám Trình Xử Mặc gặp mai phục rồi?
Bữa sáng là cháo đặc, là loại cắm đũa vào không được, bột châu chấu được mọi người yêu thích, hiện giờ ăn cơm mà không có thứ này là mọi người không chịu động đũa. Cẩu Tử luôn mồm gọi Lão Trang thúc, vì muốn có thêm ít bột châu chấu trộn vào cơm, thấy hắn còn là đứa trẻ, Lão Trang cho một nắm vào bát, làm Cẩu Tử sung sướng chạy đi khắp nơi khoe.
Công Thâu Giáp mang vành mắt thâm quầng rời động, đêm qua ông ta không sao ngủ nổi, nghĩ tới cha già thích uống Túy Dương Xuân mà mình không mua nổi mấy lần, nghĩ tới thê tử theo mình mấy chục năm mà không có được thứ đồ trang sức nào ra hồn. Cái khóa bạc đeo trên cổ tiểu tôn tử là cái năm xưa mình đeo, áy náy đó làm ông ta không ngủ được, nói thì hay lắm, đại thế gia nghìn năm, nhưng có ai biết quẫn bách khi sống ở chốn hoang dã thiếu cái ăn cái mặc? Cứ nói an bần nhạc đạo, ý chí không đổi, nghe hay lắm, nhưng ngay cả hiếu với cha, thương với vợ, yêu với cháu đều không làm nổi thì nói gì tới đạo, nói gì tới chí?
Về Trường An nhất định phải thay đổi cuộc sống của cả nhà, đám nhỏ đời sau đã không chịu yên phận nữa, học vấn gia truyền tới đời sau sắp không truyền nổi rồi, đám con cháu không muốn học, học một thân bản lĩnh không dùng được chưa nói, còn có nguy hiểm, như thế an toàn lấy ra đổi bạc cũng tốt.
Dùng cơm sáng xong, đội xe tiếp tục xuất phát, mỗi người đều khoác lên một tấm vải trắng, ngay cả ngựa cũng thế, một tên béo gian nan chạy trên tuyết, vắt tấm vải lên càng xe, mồ hôi từ cái đầu lớn chảy xuống ròng ròng, Lão Hà, Hà Thiệu? Sao hắn lại tới đây? Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
- Ngươi chạy tới đây góp vui làm gì? Không biết quanh đây toàn Hồ tử à? Bị bắt được đem nướng thịt thì làm sao?
Vân Diệp tức giận vô cùng, một tên béo sức chiến đấu bằng không chạy tới thảo nguyên làm chó gì?
- Mạng của ca ca đã vượt giá trị rồi, biết số hàng đem về Trường An trước mùa đông được bao tiều không? Sáu nghìn quan! Cho dù ta chết cũng không lỗ nữa, ca ca nằm mơ cũng không ngờ tấm thân béo tốt của mình có thể bán được nhiều tiền như thế, có số tiền này, trong nhà sống mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Ca ca biết mình phát tài được là nhờ cái gốc trên người huynh đệ, nếu không ca ca có muốn bán cái thân này cũng chẳng có chỗ mà bán, càng chẳng nói tới sáu nghìn quan, huynh đệ chạy tới thảo nguyên rồi, ta theo có sao đâu, mạng ta đâu đáng tiền bằng mạng đệ? Vả lại có ta đây, nói không chừng hai ta còn có thể kiếm được chỗ phát tài.
Đúng là tối mắt vì tiền, thèm phát tài tới không biết đâu là đâu nữa, giờ ngay cả mạng cũng không cần. Hết nói, thực sự không còn gì để mà nói nữa, trên sách chính trị có nói thương nhân vì ba trăm phần trăm lợi nhuận dám giết người, vì lợi nhuận gấp mười ngay cả mạng cũng không cần. Hà Thiệu chính là ví dụ sinh động.
- Huynh điên rồi, ta mặc xác, nhưng ta có một câu, giữ cho tốt cái mạng, đừng để mất, nếu không ta chẳng biết ăn nói với cả nhà huynh ra sao.
Nói xong câu này Vân Diệp ngồi lên xe của Công Thâu Giáp, tiếp tục lên đường, Lão Hà dùng thừng buộc chặt vải, mang bảy tên hộ vệ cũng leo lên xe.
Chiếc xe đi đầu quất roi, đại đội bắt đầu nhúc nhích, tốc độ dần tăng lên, hộ vệ Vân gia đi trên cùng thăm dò, đội trưởng thân binh của Lão Ngưu đi cuối cùng áp trận, trông đội xe cũng ra dáng lắm.
Rời khỏi phạm vi khống chế của Sóc Phương, thần kinh mỗi người đều căng như giây đàn, chỉ sợ ở góc nào đó xông ra một đống Hồ Tử.
Hồ Tử mà Vân Diệp chờ đợi không xuất hiện, bọn họ hiện giờ chui hết trong ổ rồi, trừ quý tộc trên thảo nguyên, trời băng tuyết này mục dân không ra ngoài. Mỗi khi tới mùa đông, bọn họ cần tìm chỗ ấm áp cho dê bò, chỗ đó không những phải ấm áp còn cần cỏ khô cho gia súc, bọn họ chuyên môn để lại một vùng cỏ vào cuối thu không thả gia súc, đến mùa đông sẽ lùa dê bò tới đó, không tùy tiện rời đi, dù sao gia súc là mạng sống của bọn họ.
Không có quý tộc triệu tập, bọn họ phân tán ra, lấy đơn vị là gia đình, dù sao bãi cỏ một chỗ không thể chứa quá nhiều gia súc.
Phía trước hơi ồn ào, Vân Diệp ngẩng đầu nhìn lên, không bao lâu Lão Trang tới báo cáo, nói là bao vây được một bầy dê, còn có một mục dân, hỏi xem có giết không.
Cưỡi ngựa tới phía trước xem, chỉ thấy một mục dương nữ béo lùn đang cầm một cái chĩa gỗ chống lại hộ vệ Vân gia, thi thoảng còn nhìn đàn dê chạy loạn khắp nơi, áo da trên người đã nhẵn bóng, tóc cũng dính bết lại, nhưng đôi mắt đen nhánh kia rất quật cường, phát ra tiếng kêu như chó sói, dọa đám hộ vệ Vân gia vừa mới từ chiến trường về.
Mấy tên hộ vệ cười chớt nhả thúc ngựa đi vòng quanh ả, ả cũng xoay vòng theo, chẳng được mấy cái đã ngã lăn ra đất, tuyết dính đầy mặt trông càng thêm nhếch nhác, một hộ vệ lấy cung ra, lắp tên vào thuận tay bắn hạ một con dê, mục dương nữ kêu gào nhào bổ về phía con dê, ôm lấy con dê thổi hơi vào miệng nó, hi vọng có thể cứu sống con dê đáng thương.
- Hầu gia, hay là chúng ta bắt cả ả và dê đi, đám tiểu nhân có dê ăn, tối ngài có người ủ ấm chăn.
Cẩu Tử chẳng biết từ đâu chui ra, đưa cho Vân Diệp một kiến nghị rất xấu xa.
Nhìn mái tóc bê bết của mục dương nữ, lại nhìn bàn tay nứt toác đầy máu của ả, nhất là hiện giờ ả đang kề môi thổi hơi cho dê, Vân Diệp mặt tái đi, đám người kia đói khát chừng nào mới hứng thú với nữ nhân như thế này?
Đá một phát bay luôn Cẩu Tử, tên khốn kiếp này ở trong quân không học được cái gì tử tế, tí tuổi đầu mà làm chó săn lại là hạng nhất.
Con dê trong lòng mục dương nữ cuối cùng không đạp nữa, đầu gục xuống, mục dương nữ nâng lên hai lần, thấy dê chết rồi, tức thì nhảy lên, lao về phía Vân Diệp, theo ả thấy, trong đám người này Vân Diệp có khôi giáp đẹp nhất, cho nên địa vị của y là cao nhất, vì con dê, muốn liều mạng với Vân Diệp, chưa tới gần thì Vân Diệp được hộ vệ bao quanh, người nhanh tay đã rút cả đao ra.
Cẩu Tử hưng phấn chạy ra, ném đao trong tay đi, giang tay ra muốn vật nhau với mục dương nữ, đám hộ vệ xung quanh cổ vũ, Cẩu Tử làm ra vẻ ôm quyền một vòng, ai ngờ nữ tử kia xông tới, ôm lấy chân Cẩu Tử hất hắn ngã chổng vó, rồi lấy mông ngồi lên mặt Cẩu Tử, dập cho mấy phát, làm Vân Diệp và đám hộ vệ nhìn mà ê răng hộ hắn.
Lão Trang nhíu mày, xuống ngựa, tóm lấy ném mục dương nữ đi, kéo Cẩu Tử lên, Cẩu Từ đầu hoa mắt choáng, miễn cưỡng mới đứng vững được, lớn tiếng tuyên bố chuẩn bị tìm mục dương nữ báo thù, bị Lão Trang ném ngay lên xe.
Cũng không biết nữ tử kia đầu óc có vấn đề gì không, Lão Trang ném ả đi là tỏ ý muốn tha cho, ai ngờ ả bò dậy, lau tuyết trên mặt, không chịu bỏ cuộc lao vào Lão Trang, tóm lấy cánh tay Lão Trang cắn luôn. Thời tiết dưới 0 độ, Lão Trang toàn thân giáp trụ, mặt giáp còn lạnh hơn băng, miệng dính vào là không rứt ra được nữa, bị dính rồi, mục dương nữ không dám vùng vẫy sợ bị đứt lưỡi, chỉ biết cuống tới chảy nước mắt.
Vân Diệp thấy mục dương nữ cuối cùng chịu an phận, liền nhìn xung quanh, chỗ này cắm trại không tệ, sau khi trưng cầu ý kiến Lão Trang, liền quyết định cắm trại nghỉ ở đây, mục dương nữ liền đi theo, còn cách nào đâu, miệng vẫn dính vào thiết giáp mà.
***
Đám hộ vệ xua đàn dê chạy tán loạn về, dê rất gầy, xem ra mùa thu vỗ béo chưa đủ, bầy dê thế này không thể sống qua được mùa đông giá rét, năm nay mùa đông tới sớm, với mục dân mà nói thì là điều trí mạng, cả nhà có khi chết đói, đại thảo nguyên không biết thương xót, nơi đây cũng không có kỳ tích.
Lão Trang tháo giáp ra, lấy nước ấm rưới lên, cuối cùng giải thoát miệng mục dương nữ ra khỏi giáp, ả không gây chuyện nữa, cứ nhìn bầy dê của mình khóc không ngừng, ả sợ đám người này ăn hết dê.
Vân Diệp vẫn hạ lệnh giết toàn bộ số dê, hiện giờ lương thực là thứ đáng quý nhất, phụ binh bắt đầu hành động, bọn họ cười nói dựng mấy cái giá, dùng chùy thủ đâm chết từng con dê một rồi treo lên giá, dê không nhiều, tổng cộng chỉ có 20 con, còn chưa tính cả con bị bắn chết, mau chóng lột da, móc nội tạng, có người đã đem dê lên lửa nướng rồi.
Mục dương nữ biết không ngăn được, nằm ngửa ra đất tuyết, đôi mắt lớn không còn chút sinh cơ nào nữa.
Hai mươi cái đầu dê được chất bên cạnh mục dương nữ, còn được xếp theo hình kim tự tháp, da dê cũng bị ném bên cạnh ả, chất thành từng đống, trong mắt ả dần dần có ánh sáng, nhìn Vân Diệp không chớp, thấy hai phụ binh xách rất nhiều túi tới, liền lật đật bò dậy, mở ra xem, trong túi đều là lúa mạch vàng ươm, ả ôm chặt lấy túi không chịu buông, mắt vẫn nhìn Vân Diệp, như con dê con đáng thương.
Vân Diệp chỉ vào thịt dê đang nướng, lại chỉ vào túi trong lòng ả, hai tay đưa ra rồi ngón tay hợp lại vào nhau, ý nói một con dê đổi lấy một bao lương thực, đó là động tác thường dùng khi người Hán giao dịch với người Hồ.
Mục dương nữ cao hứng ôm cái túi nhảy cẫng lên, mò cái tùi này, nhìn cái túi kia, mở hết ra xem, còn dùng tay nắm lúa mạnh cho vào miệng mấy hạt, hình tượng tệ tới mức không thể tệ hơn được nữa. Đột nhiên tựa hồ nghĩ ra cái gì, mồ hôi túa ra, không bao lâu đầu đầy hơi nước, đứng im tại chỗ, không biết là quên mất chuyện quan trọng gì?
Mục dương nữ bực bội đá cái kim tự tháp đầu dê một cái, nhìn đầu dê lăn lông lốc khắp nơi lại vui mừng, ả xách một cái đầu dê tới trước mặt Vân Diệp, toàn thân mùi dê khiến Vân Diệp thiếu chút nữa ngạt thở.
Một cái đầu dê đặt ngay ngắn dưới chân Vân Diệp, mục dương nữ lại chỉ vào túi đựng lương thực.
Nghĩ mãi mới ra, con mẹ nó, té ra mục dương nữ không biết đếm, hai mươi mốt cái túi mà đếm không xong, muốn lấy một đầu dê đổi một túi lương thực, giao dịch cho rõ ràng, điều này khiến Vân Diệp nhớ tới một đoạn tương thanh nổi tiếng đời sau, tên ngốc bán trứng vịt hô:" Năm đồng hai quả, mười đồng không bán." Công hiệu không khác gì mục dương nữ trước mắt.
Không biết đếm còn ranh hơn trộm, Vân Diệp bại trận trước đôi mắt to tội nghiệp đó, đành xách từng cái túi đặt trước từng cái đầu dê, mục dương nữ đặt một cái đầu dê, Vân Diệp xách một cái túi tới...
Khi vụ giao dịch buồn chán nhất thế giới hoàn thành thì cơm tối cũng xong, mục dương nữ ngửi thấy mùi cơm chẳng chút do dự chảy nước miếng, nhìn chằm chằm cái bát lớn của phụ binh.
Khách đói rồi, chủ phải làm sao? Lão Trang xới một bát đầy đưa cho mục dương nữ, ả chẳng chút khách khí, cũng chẳng dùng đũa, lấy tay bới cơm vào miệng, nóng rụt tay lại mà không chịu ăn chậm đi, rất nhanh cả bát cơm lớn đã vào bụng, ả vẫn nhìn bát cơm của Vân Diệp. Vân Diệp còn chưa ăn nổi một phần ba, y thực sự không có dũng khí ăn cơm dưới ánh mắt như sói đói đó, đành đưa bát cơm cho mục dương nữ...
Ăn no uống đủ rồi thiếu nữ người Hồ sảng khoái đem lương thực cho Vân Diệp trông hộ, bản thân gánh hai túi lương thực lên chĩa mộc đi vào bóng tối vô tận.
Cẩu Tử thật đáng thương, thương tâm tới mức ngay cả cơm bột châu chấu thích nhất cũng không nuốt nổi nữa, với hắn thì đáng sợ bị nữ nhân dùng mông nện lên đầu chính là bị nữ nhân người Hồ dùng mông nện lên đầu. Hắn mất hết tinh thần, hùng tâm tráng chí khi xuất phát bị hủy hết dưới mông mục dương nữ.
Lão Trang bám theo mục dương nữ quay về, đó chỉ là một cái lều cực nhỏ, một nửa chôn ở dưới đất, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, đúng là chỉ có mỗi nhà của mục dương nữ, gồm bốn người, hai người già, hai đứa bé, bọn họ không có ngựa, cũng không có dê bò nào khác, hắn ở bên ngoài chỉ nghe thấy mục dương nữ líu la líu lo, có vẻ rất hưng phấn.
Không cần Lão Trang nói nữa, bên kia có bốn người Hồ đi tới, quần áo đều rách rưới, chân buộc một miếng da trâu coi như là giày. Đó là một nhà mục dân cực nghèo, bọn họ ngay cả thứ cơ bản nhất là ngựa cũng không có, chẳng trách mục dương nữ vì hai mươi mốt con dê mà chiến đấu với hộ vệ Vân gia vũ trang tới tận răng, không có số dê đó, cả nhà bọn họ không qua nổi ba ngày.
Lão mục dân tựa hồ không biết nói, chỉ ôm ngực thi lễ với Vân Diệp, đứa bé trai đi sau cũng gầy trơ xương, nhìn lương thực chất đống ở đó, mắt sáng cả lên. Cả nhà cùng kéo, ván trượt dùng cành cây kết thành hơi giống xe trượt tuyết, đặt lương thực lên đó, vất vả kéo về.
Nhìn cả nhà bọn họ đi xe, Vân Diệp ngồi xuống, nếu như y là quân nhân thực sự, khi gặp phải thiếu nữ người Hồ kia phải quyết đoán giết chết, tin rằng không một ai phản đối cả, bọn họ xưa nay không có thiện cảm với người Hồ, nếu nói toàn bộ Đại Đường có ai không chút ân oán với người Hồ thì chỉ có thể là Vân Diệp thôi.
Ở đời sau y có rất nhiều bạn bè là mục dân, bọn họ hào sảng, chân thành, trọng tình nghĩa, sau một chén rượu sữa kính thiên địa thì Vân Diệp thường là người uống đầu tiên, nên y không xuống tay được, dù Lão Trang có kiến nghị nhiều lần Vân Diệp vẫn cố chấp không nghe, đúng hay là sai thì chỉ có trời mới biết.
Hôm nay là ngày thứ sáu vào thảo nguyên, nói cách khác theo kế hoạch thì đại quân của Sài Thiệu phải công phá Tương Thành rồi, Tương Thành bị phá, đại thế coi như đã được định đoạt, Hiệt Lợi chỉ có thể chạy về Âm Sơn, đợi hắn là đại quân của Lý Tích.
Đứng trên sườn núi nhìn về phía Tương Thành xa xôi, Vân Diệp rất lo cho sự an nguy của Trình Xử Mặc, nhưng bất kể thế nào Lão Trang cũng không cho đội ngũ tiến lên nửa bước, đội xe ẩn trong khe núi, thám mã phái đi ba lượt, không ai trở về, làm Vân Diệp nóng lòng hỏi Lão Trang:
- Liệu có xảy ra chuyện không, sao tới giờ vẫn chưa ai về?
- Hầu gia chớ gấp, bọn họ mới đi được hai canh giờ, còn sớm lắm, người cứ vào lều ngủ một giấc dưỡng thần, đêm qua đã không ngủ rồi.
- Ta ngủ sao nổi, Trình Xử Mặc sinh tử chưa rõ, lòng như lửa đốt, chẳng may có bề gì thì ta ăn nói với Trình gia ra sao?
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Lão Trang đẩy Vân Diệp xuống dưới, bản thân úp sấp lên mặt đất, Vân Diệp đang hoang mang thì thấy đất dưới chân rung chuyển, tiếng động như sấm rền từ chân trời truyền tới.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Vân Diệp lớn tiếng hỏi Lão Trang.
- Hầu gia nấp kỹ, có rất nhiều kỵ binh đang tới, nhân số ít nhất hơn vạn, đây không phải quân đội của đại soái, đại soái không có nhiều kỵ binh như thế.
Nghe lời Lão Trang nói xong đầu óc Vân Diệp choáng váng, chẳng lẽ đám Trình Xử Mặc gặp mai phục rồi?