Vân Diệp nhìn thiếu nữ ngủ say, lấy áo choàng được thị nữ gấp chỉnh tề đắp lên người nàng.
- Vân hầu cũng có lòng thương hoa tiếc ngọc, chỉ là không biết ngài thấy tình cảnh của mình ra sao? Huynh đệ của ngài đã chạy khắp thảo nguyên tìm kiếm rồi, chỉ có mười người, ta hơi động lòng, muốn phái người đi tìm hắn, thuận tiện đưa cả hắn về đây.
Dạ Đà tưởng rằng mình đã chiếm thượng phong, bắt đầu dùng tâm thái mèo vờn chuột đối phó với Vân Diệp.
- Dạ Đà huynh xem ra không phải muốn cái mạng của ta, chỉ là không biết có gì chỉ giáo, sảng khoái nói ra đi, nếu như tiểu đệ làm được sẽ tận lực, nếu nhu không làm được dù huynh giết ta cũng vô ích. Tiểu đệ là người sợ chết, cho nên Dạ Đà huynh đừng vòng vo, nói thẳng ra, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.
- Không gấp, ngài cứ nghe Dạ Đà nói hết rồi quyết định cũng không muộn, bất kể thế nào Vân hầu cũng là khách quý của ta, Dạ Đà không dám có chút thất lễ nào.
- Sự thực từ khi ta nhận được văn thư trong quân đã biết có người muốn gặp ta, từ văn thư ngụy tạo nhìn ra được bóng dáng của gia tộc cổ xưa, chỉ không biết Dạ Đà huynh đại biểu cho nhà nào? Thứ cho tiểu đệ nói thẳng, huynh xuất thân từ chín họ Chiêu Vũ, tuy võ dũng, nhưng tuyệt đối không có thủ pháp tinh tế, cho nên huynh không cần che dấu cho người khác làm gì, cứ nói thẳng ra.
Vân Diệp không có hắn thời gian suy nghĩ, chỉ có cách giải quyết nhanh chóng rốt ráo, Trình Xử Mặc đã phát cuồng rồi, không giải quyết sẽ xảy ra biến cố:
- Nghe nói Vân hầu có vẽ một tấm bản đồ cho một vị tăng nhân, có chuyện này không?
Dạ Đà bắt đầu hỏi:
- Đúng là có chuyện này, là Huyền Trang hòa thượng một lòng muốn sang Thiên Trúc lấy kinh Đại Thừa, muốn bù đắp sở đoản và thiếu sót của Phật pháp Đại Đường, cho nên tiểu đệ vẽ cho hắn một tấm bản đồ, mặc dù hơi đơn sơ, nhưng hẳn tới Thiên Trúc không có vấn đề gì.
Không biết vì sao hắn nhắc tới Huyền Trang, chẳng lẽ Đại Đường Tây Vực ký mà mình muốn hỏng rồi?
Dạ Đà vỗ tay gọi:
- Mời Đại Đường cao tăng Huyền Trang đại sư.
Vân Diệp giật mình, Huyền Trang ở đây? Nửa năm rồi mà hắn mới đi tới đây?
Có thị nữ vén rèm cửa, quả nhiên là vị hòa thượng gầy gò đen đúa mặc áo cà sa rách từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Vân Diệp cũng sửng sốt, khoảnh khắc đã khôi phục thái độ bình thản, một tay dựng trược ngực đọc phật hiệu:
- Vô lượng thọ phật, thế sự chuyển dời, không ngờ ở hoang nguyên này gặp được Vân hầu, bần tăng không biết nên vui hay buồn. nguồn TruyệnFULL.vn
- Đại sư là hòa thượng lấy đâu ra nhiều hỉ nộ bi ai, tha hương gặp cố nhân, chỉ có thể là chuyện mừng, không biết đại sư có thể uống một chén không?
Vân Diệp cười tủm tỉm đứng dậy đón khách, không hề để ý tới Hứa Kính Tông đang liên tục nháy mắt, chẳng qua là hắn không muốn bản thân cuốn vào sự việc làm phức tạp thêm tình hình.
Dạ Đà cũng đứng dậy, chỉ là ấn đường xám xịt dự báo mạng hắn không còn lâu lắm nữa, rốt cuộc là đám thế gia sau lưng hắn cố lý làm thế, hay thực lòng muốn tốt cho hắn? Khó mà biết được.
- Ta gặp Huyền Trang đại sư ở Khang quốc, đại sư đang hỏi đường đi Thiên Trúc, ta có hơi tò mò, vừa đúng lúc muốn tới thảo nguyên tìm Vân hầu cho nên đưa đi cùng, tìm người khác hỏi đường, chẳng bằng hỏi người biết như Vân hầu.
Không để ý tới lời nói nhảm của Dạ Đà, Vân Hầu lại hỏi Huyền Trang:
- Không biết đại sư sau khi gặp khốn khổ, lòng cầu Phật có còn nguyên như xưa?
Huyền Trang chắp hai tay lại:
- Bần tăng từng phát thề, không lấy được chân kinh không quay về, lòng như cũ, ý như xưa.
- Đại sư lại có tiến bộ về Phật pháp, thật đáng mừng.
Trong truyền thuyết Đường Tăng đi lấy kinh gặp chín chín tám mốt nạn, đó chỉ là truyền thuyết, Vân Diệp không tận mắt nhìn thấy, giờ thấy Huyền Trang y phục lam lũ, mới tin hắn dùng tính mạng đi chuyến này. Chớp mắt mọi tâm tư xấu xa trong lòng Vân Diệp bị quét sạch, đạo đức và ý chí có hiệu quả truyền nhiễm, Vân Diệp hiện giờ cảm thấy mình có một thứ biến hóa khó diễn tả, lòng bình an hơn nhiều.
Từ khi mình tới Đại Đường đến nay, mưa thuận gió hòa quá nhiều, cho dù có chút nguy hiểm, mình cũng thoát được dưới điều kiện của tiên tri, đây không thể nói là chuyện tốt, bản chất con người là càng gặp khó khăn càng mạnh mẽ, như tùng, như mai, hay như Huyền Trang, mình còn cần phải trải qua rất nhiều mưa gió mới có thể trở thành đại thụ che trời, thư viện mới có thể vạn thế bất suy.
Đỡ Huyền Trang suy nhược ngồi xuống, Vân Diệp quay đầu lại:
- Có gì thì nói đi, thời gian của ta không nhiều, thời gian của đại sư cũng không nhiều, tin rằng thời gian của ngươi càng eo hẹp, muốn nói thì nói, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Dạ Đà nhất thời chưa kịp thích ứng với thái bộ chuyển biến của Vân Diệp, lúc nãy Vân Diệp cũng nói thế, nhưng với kinh nghiệm của hắn nhìn ra Vân Diệp không thật lòng, không ngờ chỉ nói chuyện mấy câu với Huyền Trang, khí chất của y lại biến đổi hoàn toàn, câu này nói lại, mang ý nghĩa khác hẳn.
Hắn cúi đầu không nói, quản gia đem một tờ giấy giao cho hắn, hắn xem xong cho tờ giấy vào miệng, thong thả nhai rồi nuốt xuống.
- Bạch Ngọc Kinh ở đâu, nói cho ta biết, từ nay hai ta hết nợ, không liên quan gì nữa.
- Biết Bạch Ngọc Kinh chỉ khiến ngươi chết càng nhanh hơn thôi, ngươi chắc chắn muốn biết chứ? Ở triều đường ta không nói ra, là vì không muốn có quá nhiều người vì nó mà táng mạng, vì sao các ngươi không hiểu khổ tâm của ta, cứ khư khư ý mình, muốn biết cái nơi đáng chết đó?
Vân Diệp lúc này rất thương tâm, vì một lời vui đùa của mình đã có rất nhiều người chết, vì không để nhiều người nữa gặp phải tai ương, đám khốn kiếp một lòng muốn trường sinh hãy chết cả đi. Đám người đó toàn là lũ chó má cực kỳ tự tư tự lợi, chúng chết hết rồi thế giới sẽ yên tĩnh.
Sau màn có một bàn tay già nua vươn ra, tay nắm một ngọc bội, ngọc bội đó ban ngày mà cũng mơ hồ phát ra hào quang.
Dạ Đà cầm lấy ngọc bội dùng hai tay đưa cho Vân Diệp.
- Bên trên viết gì?
Vân Diệp hỏi, trên ngọc bội toàn là nét ngoằn ngèo, y nhìn ngang ngó ngửa mà không hiểu:
- Vân hầu có biết, trên đó viết ba chữ thượng cổ, là Bạch Ngọc Kinh, Vân hầu không nhận ra?
Một giọng nói già nua vang vọng trong lầu gác:
- Không ngờ ngươi nhận ra văn tự thời Thương? Loại văn tự này gọi là giáp cốt, từ thời viễn cổ đã có cách gọi Bạch Ngọc Kinh, lão tiên sinh không nhầm chứ?
Vân Diệp cuối cùng cũng nhớ ra cái đường nét cổ quái đó, như rìu khảm, như đao tạc, chẳng phải giáp cốt thì là cái gì? Lão già này nói năng lung tung, triều Đường có người biết chữ giáp cốt à?
- Ha ha ha, Vân hầu quả nhiên gia học sâu xa, ân sư ngài hẳn phải là đại gia học vấn tuyệt đỉnh, không ngờ biết đây là văn tự Ân Thương, lão phu hiện giờ tin chắc Vân hầu biết chuyện Bạch Ngọc Kinh rồi, người khác biết Bạch Ngọc Kinh khả năng như Vân hầu nói là hại hắn, chỉ có lão phu biết Bạch Ngọc Kinh chỉ có lợi không có hại, lão phu đã tám mươi ba tuổi, nhiều năm qua bị vây khốn ngoài cửa tiên đạo không tiến vào được nửa bước, lão phu thực sự muốn tới vùng đất thần tiên đó, xin Vân hầu thành toàn, còn về báo đáp, chính là tòa thành này được chăng?
- Vân hầu cũng có lòng thương hoa tiếc ngọc, chỉ là không biết ngài thấy tình cảnh của mình ra sao? Huynh đệ của ngài đã chạy khắp thảo nguyên tìm kiếm rồi, chỉ có mười người, ta hơi động lòng, muốn phái người đi tìm hắn, thuận tiện đưa cả hắn về đây.
Dạ Đà tưởng rằng mình đã chiếm thượng phong, bắt đầu dùng tâm thái mèo vờn chuột đối phó với Vân Diệp.
- Dạ Đà huynh xem ra không phải muốn cái mạng của ta, chỉ là không biết có gì chỉ giáo, sảng khoái nói ra đi, nếu như tiểu đệ làm được sẽ tận lực, nếu nhu không làm được dù huynh giết ta cũng vô ích. Tiểu đệ là người sợ chết, cho nên Dạ Đà huynh đừng vòng vo, nói thẳng ra, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.
- Không gấp, ngài cứ nghe Dạ Đà nói hết rồi quyết định cũng không muộn, bất kể thế nào Vân hầu cũng là khách quý của ta, Dạ Đà không dám có chút thất lễ nào.
- Sự thực từ khi ta nhận được văn thư trong quân đã biết có người muốn gặp ta, từ văn thư ngụy tạo nhìn ra được bóng dáng của gia tộc cổ xưa, chỉ không biết Dạ Đà huynh đại biểu cho nhà nào? Thứ cho tiểu đệ nói thẳng, huynh xuất thân từ chín họ Chiêu Vũ, tuy võ dũng, nhưng tuyệt đối không có thủ pháp tinh tế, cho nên huynh không cần che dấu cho người khác làm gì, cứ nói thẳng ra.
Vân Diệp không có hắn thời gian suy nghĩ, chỉ có cách giải quyết nhanh chóng rốt ráo, Trình Xử Mặc đã phát cuồng rồi, không giải quyết sẽ xảy ra biến cố:
- Nghe nói Vân hầu có vẽ một tấm bản đồ cho một vị tăng nhân, có chuyện này không?
Dạ Đà bắt đầu hỏi:
- Đúng là có chuyện này, là Huyền Trang hòa thượng một lòng muốn sang Thiên Trúc lấy kinh Đại Thừa, muốn bù đắp sở đoản và thiếu sót của Phật pháp Đại Đường, cho nên tiểu đệ vẽ cho hắn một tấm bản đồ, mặc dù hơi đơn sơ, nhưng hẳn tới Thiên Trúc không có vấn đề gì.
Không biết vì sao hắn nhắc tới Huyền Trang, chẳng lẽ Đại Đường Tây Vực ký mà mình muốn hỏng rồi?
Dạ Đà vỗ tay gọi:
- Mời Đại Đường cao tăng Huyền Trang đại sư.
Vân Diệp giật mình, Huyền Trang ở đây? Nửa năm rồi mà hắn mới đi tới đây?
Có thị nữ vén rèm cửa, quả nhiên là vị hòa thượng gầy gò đen đúa mặc áo cà sa rách từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Vân Diệp cũng sửng sốt, khoảnh khắc đã khôi phục thái độ bình thản, một tay dựng trược ngực đọc phật hiệu:
- Vô lượng thọ phật, thế sự chuyển dời, không ngờ ở hoang nguyên này gặp được Vân hầu, bần tăng không biết nên vui hay buồn. nguồn TruyệnFULL.vn
- Đại sư là hòa thượng lấy đâu ra nhiều hỉ nộ bi ai, tha hương gặp cố nhân, chỉ có thể là chuyện mừng, không biết đại sư có thể uống một chén không?
Vân Diệp cười tủm tỉm đứng dậy đón khách, không hề để ý tới Hứa Kính Tông đang liên tục nháy mắt, chẳng qua là hắn không muốn bản thân cuốn vào sự việc làm phức tạp thêm tình hình.
Dạ Đà cũng đứng dậy, chỉ là ấn đường xám xịt dự báo mạng hắn không còn lâu lắm nữa, rốt cuộc là đám thế gia sau lưng hắn cố lý làm thế, hay thực lòng muốn tốt cho hắn? Khó mà biết được.
- Ta gặp Huyền Trang đại sư ở Khang quốc, đại sư đang hỏi đường đi Thiên Trúc, ta có hơi tò mò, vừa đúng lúc muốn tới thảo nguyên tìm Vân hầu cho nên đưa đi cùng, tìm người khác hỏi đường, chẳng bằng hỏi người biết như Vân hầu.
Không để ý tới lời nói nhảm của Dạ Đà, Vân Hầu lại hỏi Huyền Trang:
- Không biết đại sư sau khi gặp khốn khổ, lòng cầu Phật có còn nguyên như xưa?
Huyền Trang chắp hai tay lại:
- Bần tăng từng phát thề, không lấy được chân kinh không quay về, lòng như cũ, ý như xưa.
- Đại sư lại có tiến bộ về Phật pháp, thật đáng mừng.
Trong truyền thuyết Đường Tăng đi lấy kinh gặp chín chín tám mốt nạn, đó chỉ là truyền thuyết, Vân Diệp không tận mắt nhìn thấy, giờ thấy Huyền Trang y phục lam lũ, mới tin hắn dùng tính mạng đi chuyến này. Chớp mắt mọi tâm tư xấu xa trong lòng Vân Diệp bị quét sạch, đạo đức và ý chí có hiệu quả truyền nhiễm, Vân Diệp hiện giờ cảm thấy mình có một thứ biến hóa khó diễn tả, lòng bình an hơn nhiều.
Từ khi mình tới Đại Đường đến nay, mưa thuận gió hòa quá nhiều, cho dù có chút nguy hiểm, mình cũng thoát được dưới điều kiện của tiên tri, đây không thể nói là chuyện tốt, bản chất con người là càng gặp khó khăn càng mạnh mẽ, như tùng, như mai, hay như Huyền Trang, mình còn cần phải trải qua rất nhiều mưa gió mới có thể trở thành đại thụ che trời, thư viện mới có thể vạn thế bất suy.
Đỡ Huyền Trang suy nhược ngồi xuống, Vân Diệp quay đầu lại:
- Có gì thì nói đi, thời gian của ta không nhiều, thời gian của đại sư cũng không nhiều, tin rằng thời gian của ngươi càng eo hẹp, muốn nói thì nói, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Dạ Đà nhất thời chưa kịp thích ứng với thái bộ chuyển biến của Vân Diệp, lúc nãy Vân Diệp cũng nói thế, nhưng với kinh nghiệm của hắn nhìn ra Vân Diệp không thật lòng, không ngờ chỉ nói chuyện mấy câu với Huyền Trang, khí chất của y lại biến đổi hoàn toàn, câu này nói lại, mang ý nghĩa khác hẳn.
Hắn cúi đầu không nói, quản gia đem một tờ giấy giao cho hắn, hắn xem xong cho tờ giấy vào miệng, thong thả nhai rồi nuốt xuống.
- Bạch Ngọc Kinh ở đâu, nói cho ta biết, từ nay hai ta hết nợ, không liên quan gì nữa.
- Biết Bạch Ngọc Kinh chỉ khiến ngươi chết càng nhanh hơn thôi, ngươi chắc chắn muốn biết chứ? Ở triều đường ta không nói ra, là vì không muốn có quá nhiều người vì nó mà táng mạng, vì sao các ngươi không hiểu khổ tâm của ta, cứ khư khư ý mình, muốn biết cái nơi đáng chết đó?
Vân Diệp lúc này rất thương tâm, vì một lời vui đùa của mình đã có rất nhiều người chết, vì không để nhiều người nữa gặp phải tai ương, đám khốn kiếp một lòng muốn trường sinh hãy chết cả đi. Đám người đó toàn là lũ chó má cực kỳ tự tư tự lợi, chúng chết hết rồi thế giới sẽ yên tĩnh.
Sau màn có một bàn tay già nua vươn ra, tay nắm một ngọc bội, ngọc bội đó ban ngày mà cũng mơ hồ phát ra hào quang.
Dạ Đà cầm lấy ngọc bội dùng hai tay đưa cho Vân Diệp.
- Bên trên viết gì?
Vân Diệp hỏi, trên ngọc bội toàn là nét ngoằn ngèo, y nhìn ngang ngó ngửa mà không hiểu:
- Vân hầu có biết, trên đó viết ba chữ thượng cổ, là Bạch Ngọc Kinh, Vân hầu không nhận ra?
Một giọng nói già nua vang vọng trong lầu gác:
- Không ngờ ngươi nhận ra văn tự thời Thương? Loại văn tự này gọi là giáp cốt, từ thời viễn cổ đã có cách gọi Bạch Ngọc Kinh, lão tiên sinh không nhầm chứ?
Vân Diệp cuối cùng cũng nhớ ra cái đường nét cổ quái đó, như rìu khảm, như đao tạc, chẳng phải giáp cốt thì là cái gì? Lão già này nói năng lung tung, triều Đường có người biết chữ giáp cốt à?
- Ha ha ha, Vân hầu quả nhiên gia học sâu xa, ân sư ngài hẳn phải là đại gia học vấn tuyệt đỉnh, không ngờ biết đây là văn tự Ân Thương, lão phu hiện giờ tin chắc Vân hầu biết chuyện Bạch Ngọc Kinh rồi, người khác biết Bạch Ngọc Kinh khả năng như Vân hầu nói là hại hắn, chỉ có lão phu biết Bạch Ngọc Kinh chỉ có lợi không có hại, lão phu đã tám mươi ba tuổi, nhiều năm qua bị vây khốn ngoài cửa tiên đạo không tiến vào được nửa bước, lão phu thực sự muốn tới vùng đất thần tiên đó, xin Vân hầu thành toàn, còn về báo đáp, chính là tòa thành này được chăng?