Người Đột Quyết chịu lạnh tốt hơn người Đường, đó là một sự hiểu lầm, Vân Diệp phát hiện chịu lạnh chẳng liên quan gì tới cơ thể, đa phần biểu hiện ở tinh thần của con người. Ở trong thời tiết này người Đột Quyết cũng chết cóng, có điều bọn họ tỏ ra hết sức hờ hững, quét dọn thấy xác chết của đồng bạn thì cởi quần áo của người đó ra mặc lên người mình, sau đó đem thi thể cứng đờ kia ném đi như ném viên gạch, đợi có người mang ra khỏi doanh trại.
Người Đường thì khác, khi có đồng bạn bị chết cóng, bọn họ thể hiện đau thương trên mặt, thậm chí có người cởi quần áo cho người đã chết mặc, không ai tùy tiện vứt xác ra ngoài, hoặc là dùng lửa thiêu thành tro, hoặc có bằng hữu quan hệ tốt tự mình cầm công cụ, liều mạng đào cái hố lớn trong thời giết khắc nghiệt, chôn đồng bạn.
Không thể nói là ai đúng ai sai được, chẳng qua là khác biệt về văn hóa, người Đột Quyết chú trọng cảm thụ của người sống hơn, còn người Đường thì quan tâm tới tôn nghiêm của người chết hơn.
Cái lạnh là dùng để chống chọi, đó là kinh nghiệm của người Đột Quyết, bọn họ mặc áo da rách lộ thịt ra ngoài, rất nhiều người xúm lại một chỗ, lạ cái là người cường tráng nhất ở trong cùng, người già yếu ở ngoài, phụ nữ trẻ nhỏ ở giữa. Vị trí tốt nhất cho kẻ mạnh, vị trí kém hơn cho trẻ nhỏ, nữ nhân và người già bị bỏ ngoài tuyết lạnh thi thoảng kêu gào, trên mặt bọn họ không có vẻ bất bình, chỉ có sự trơ lỳ chấp nhận số mệnh.
Đó là do bọn họ quanh năm bị lạnh, chỉ có giữ lấy người cường tráng nhất mới có hi vọng sống sót được, đó cũng là bản năng của dã thú.
Còn nhớ được nghe một câu chuyện, một bầy hươu bị thợ săn bao vây bên núi, vách núi đối diện cách bọn chúng rất xa, dù là con hươu cường tráng nhất cũng không nhảy qua được, thấy toàn bộ sắp bị giết chết, đột nhiên đàn hươu tự động ghép đôi, hai con phối hợp nhảy qua vách núi, một con nhảy cao, một con nhảy thấp, khi sắp hết đà, con nhảy cao đạp lên con nhảy thấp vọt lên, bình an tới vách núi đối diện, con kia rơi xuống vực. Dựa vào cách này đàn hươu sống được một nửa, tiếp tục duy trì bầy, thợ săn chỉ thu được thi thể ngã nát bét.
Đó chính là đạo lý của người Đột Quyết, nếu là người Đường sẽ để người già yếu trong cùng, người khỏe mạnh ở hết bên ngoài. Người Đường gọi hành vi của người Đột Quyết là cầm thú, có lẽ người Đột Quyết cũng cười người Đường cổ hủ.
Đúng và sai chỉ là tương đối, không có tiêu chuẩn. Hiện giờ Hà Thiệu đang nhất định tranh luận đúng sai với Vân Diệp, hắn rất bất mãn với hành vi đuổi hắn ra khỏi nhà tuyết của Vân Diệp, vì hắn là bệnh nhân cần điều dưỡng, không thể ở trong lều vải lạnh giá.
Mặt thì hồng hào, toàn thân bọc trong áo da dày, đi như chim cánh cụt, như thế mà còn dám mặt dày nói mình là người bệnh? Mỗi đêm ngáy như kéo bễ, làm Vân Diệp ôm gối cho tới sáng.
- Xéo cho mau, ngươi mà còn tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa thì tới lượt ta bệnh nặng rồi, ngươi không biết mình ngày kinh thiên động địa thế nào à? Ta đã bốn năm đêm liền không được ngủ ngon, ngươi thương ta một chút được không hả? Hơn nữa cái nhà tuyết thế này huynh cũng tự làm một cái được cơ mà. Hôm nay ta không làm cái gì ngon đâu, ăn "bánh canh" do đầu bếp làm đấy.
Hà Thiệu không phải là bạn cùng phòng tốt, ngủ thì ngáy với nghiến răng là chuyện thường, ở cùng hắn, Vân Diệp thấy không cần thằng điên nào tới hại mình thì mình cũng toi mạng rồi.
Lý Tịnh đã xuất phát năm ngày, tiền phương không có bất kỳ tin tức nào truyền về, dù Vân Diệp biết chắc Lý Tịnh sẽ thẳng lợi trở về, nhưng lòng vẫn lo lắng.
Thời tiết giá lạnh như thế này hoàn toàn không thích hợp xuất động đại quân, mặt dù trời lạnh ngăn cản Hiệt Lợi bỏ chạy, nhưng cũng cản trở quân Đường truy kích. Mỗi một tướng quân Đại Đường đều biết Hiệt Lợi bại vong chỉ là vấn đề thời gian, đường sống duy nhất của hắn là bỏ chạy, nếu để hắn chạy tới mạc bắc, dựa vào Tiết Duyên Đà sẽ rất khó truy kích, toàn bộ chiến lược quân sự của Đại Đường chỉ hoàn thành một nửa.
Có khách đến thăm, ở trong doanh trại thế này là chuyện mới mẻ, nhìn cái tên đó toàn thân đeo bảo thạch châu báu, Vân Diệp chỉ muốn làm cướp một chuyến, bảo thạch toàn thân cũng không che dược mùi tanh nồng, trên bộ râu rậm dính đầy băng tuyết, vừa mới gặp hắn đã dặt cái hộp gỗ gói lụa vàng xuống, quỳ rạp xuống dùng đại lễ. Na Mộ Nhật tò mò nhìn vị tù trưởng thường ngày tôn quý giống như con dê hiền lành trước mặt Vân Diệp, nàng lấy cớ phủi vết bẩn trên áo choàng của Vân Diệp, giương lỗ tai lên nghe trộm.
Còn chưa kịp phản ứng thì một chuỗi mã não đỏ rực đã đeo lên cổ Na Một Nhật, Vân Diệp không tỏ thái độ gì, hiện hắn chỉ là chó nhà tang, chưa có tư cách tặng quà cho mình.
Khang Tô Mật, đại tướng Hiệt Lợi tín nhiệm nhất, chính hắn bắt ép Tiêu hoàng hậu và Nguyên Đức thái tử tới đại doanh quân Đường, quân nhân khinh bỉ nhất là hàng phản chủ, dù hắn có phản bội kẻ địch của quân Đường, cho nên đối xử với Khang Tô Mật trừ khinh bỉ ra thì không có thái độ nào khác nữa.
- Khang Tô Mật, nguyên nhân gì khiến ngươi đi tìm ta, người nhàn tản nhất quân doanh? Ta sẽ không đi gặp Tiêu hoàng hậu, cũng không gặp Nguyên Đức thái tử đâu, ngươi không tiếc vốn lớn để cầu kiến, có thể là sai lầm đó.
Vân Diệp cũng không có thiện cảm gì với Khang Tô Mật, đây là tên tiểu nhân ti tiện, ít tiếp xúc thì hơn.
- Hầu gia tôn quý, Khang Tô Mật tới là vì có một chuyện lớn muốn nói.
Khang Tô Mật cố ý chỉ nói có một nửa, muốn khơi lên sự tò mò của Vân Diệp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nếu như ngươi thấy có thể nói với ta thì nói, nếu không thể nói thì xéo cho mau, bổn hầu gia không có hứng vòng vo với ngươi.
Phiền nhất là thứ khốn kiếp này, tự cho rằng minh thông minh hơn người khác:
- Hầu gia đừng nóng, chuyện này thực sự quá trọng đại, cho nên xin cho Khang Tô Mật chút thời gian thong thả nói.
- Chuyện trọng đại thì ngươi nên tìm Lý Tịnh, hoặc Trương Công Cẩn, chỉ có ta là không nên tìm. Chuyện trọng đại, ngươi còn có chuyện trọng đại gì, chẳng bao lâu nữa bản thân Hiệt Lợi hoặc cái đầu của hắn sẽ xuất hiện trên sách quân công của Đại Đường, còn có chuyện gì xứng đáng gọi là chuyện trọng đại?
Khang Tô Mật chột dạ cúi đầu xuống, lại ngẩng lên:
- Ta không tin hầu gia không để ngọc tỷ truyền quốc vào trong lòng.
Nói xong câu này cái mặt hắn toàn nụ cười hả hê khi kéo được người khác xuống nước. Ngọc tỷ truyền quốc, thứ quỷ quái này chỉ cần là thần tử dính vào là xui xẻo, dù ngươi chỉ có chút ao ước, trong mắt hoàng đế vĩnh viễn sẽ thành khả nghi, không khéo cả nhà xong đời vì nó.
Tên khốn này mấy ngày trước muốn nói cho Lý Tịnh, Lý Tịnh không đợi cho hắn nói ra đã sai hộ vệ đuổi đi. Về sau hắn muốn tìm Trương Công Cẩn, Lão Trương trơn như trạch sao cho hắn nửa cơ hội lợi dụng nào, thấy thời gian dần trôi qua, công lao lớn của mình không ai báo lên, hắn lo khổ công của mình trôi theo dòng nước, sau nghi nghe ngóng được trong quân doanh còn có một vị hầu gia cao quý, quan trọng nhất vị hầu gia này còn rất trẻ, cho nên mới tính chơi vị hầu gia trẻ này một vố.
Chủ ý của hắn không tệ, đường lối là chính xác, trong quân doanh này người thích hợp nhất đem chuyện ngọc tỷ truyền quốc ra là Vân Diệp, vì y là người có quan hệ thân mật nhất với hoàng gia, lúc này không thể nhìn vào công lao, càng là anh hùng cái thế dính vào ngọc tỷ truyền quốc thì càng nhanh chết, đó là chân lý tuyệt đối, ngược lại càng không phải anh hùng, dính vào thứ này chẳng sao, nó không chừng còn có trọng thưởng.
Đó là điều Lý Tịnh nói với Vân Diệp trước khi đi, ông ta rất hi vọng Vân Diệp nhận lấy củ khoai nóng này, ai ngờ Lão Hà đổ bệnh, Vân Diệp bận chăm sóc Lão Hà, vứt béng ngọc tỷ truyền quốc ra sau đầu, tới hôm nay Khang Tô Mật tìm tới tận nơi mới nhớ ra.
Người Đường thì khác, khi có đồng bạn bị chết cóng, bọn họ thể hiện đau thương trên mặt, thậm chí có người cởi quần áo cho người đã chết mặc, không ai tùy tiện vứt xác ra ngoài, hoặc là dùng lửa thiêu thành tro, hoặc có bằng hữu quan hệ tốt tự mình cầm công cụ, liều mạng đào cái hố lớn trong thời giết khắc nghiệt, chôn đồng bạn.
Không thể nói là ai đúng ai sai được, chẳng qua là khác biệt về văn hóa, người Đột Quyết chú trọng cảm thụ của người sống hơn, còn người Đường thì quan tâm tới tôn nghiêm của người chết hơn.
Cái lạnh là dùng để chống chọi, đó là kinh nghiệm của người Đột Quyết, bọn họ mặc áo da rách lộ thịt ra ngoài, rất nhiều người xúm lại một chỗ, lạ cái là người cường tráng nhất ở trong cùng, người già yếu ở ngoài, phụ nữ trẻ nhỏ ở giữa. Vị trí tốt nhất cho kẻ mạnh, vị trí kém hơn cho trẻ nhỏ, nữ nhân và người già bị bỏ ngoài tuyết lạnh thi thoảng kêu gào, trên mặt bọn họ không có vẻ bất bình, chỉ có sự trơ lỳ chấp nhận số mệnh.
Đó là do bọn họ quanh năm bị lạnh, chỉ có giữ lấy người cường tráng nhất mới có hi vọng sống sót được, đó cũng là bản năng của dã thú.
Còn nhớ được nghe một câu chuyện, một bầy hươu bị thợ săn bao vây bên núi, vách núi đối diện cách bọn chúng rất xa, dù là con hươu cường tráng nhất cũng không nhảy qua được, thấy toàn bộ sắp bị giết chết, đột nhiên đàn hươu tự động ghép đôi, hai con phối hợp nhảy qua vách núi, một con nhảy cao, một con nhảy thấp, khi sắp hết đà, con nhảy cao đạp lên con nhảy thấp vọt lên, bình an tới vách núi đối diện, con kia rơi xuống vực. Dựa vào cách này đàn hươu sống được một nửa, tiếp tục duy trì bầy, thợ săn chỉ thu được thi thể ngã nát bét.
Đó chính là đạo lý của người Đột Quyết, nếu là người Đường sẽ để người già yếu trong cùng, người khỏe mạnh ở hết bên ngoài. Người Đường gọi hành vi của người Đột Quyết là cầm thú, có lẽ người Đột Quyết cũng cười người Đường cổ hủ.
Đúng và sai chỉ là tương đối, không có tiêu chuẩn. Hiện giờ Hà Thiệu đang nhất định tranh luận đúng sai với Vân Diệp, hắn rất bất mãn với hành vi đuổi hắn ra khỏi nhà tuyết của Vân Diệp, vì hắn là bệnh nhân cần điều dưỡng, không thể ở trong lều vải lạnh giá.
Mặt thì hồng hào, toàn thân bọc trong áo da dày, đi như chim cánh cụt, như thế mà còn dám mặt dày nói mình là người bệnh? Mỗi đêm ngáy như kéo bễ, làm Vân Diệp ôm gối cho tới sáng.
- Xéo cho mau, ngươi mà còn tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa thì tới lượt ta bệnh nặng rồi, ngươi không biết mình ngày kinh thiên động địa thế nào à? Ta đã bốn năm đêm liền không được ngủ ngon, ngươi thương ta một chút được không hả? Hơn nữa cái nhà tuyết thế này huynh cũng tự làm một cái được cơ mà. Hôm nay ta không làm cái gì ngon đâu, ăn "bánh canh" do đầu bếp làm đấy.
Hà Thiệu không phải là bạn cùng phòng tốt, ngủ thì ngáy với nghiến răng là chuyện thường, ở cùng hắn, Vân Diệp thấy không cần thằng điên nào tới hại mình thì mình cũng toi mạng rồi.
Lý Tịnh đã xuất phát năm ngày, tiền phương không có bất kỳ tin tức nào truyền về, dù Vân Diệp biết chắc Lý Tịnh sẽ thẳng lợi trở về, nhưng lòng vẫn lo lắng.
Thời tiết giá lạnh như thế này hoàn toàn không thích hợp xuất động đại quân, mặt dù trời lạnh ngăn cản Hiệt Lợi bỏ chạy, nhưng cũng cản trở quân Đường truy kích. Mỗi một tướng quân Đại Đường đều biết Hiệt Lợi bại vong chỉ là vấn đề thời gian, đường sống duy nhất của hắn là bỏ chạy, nếu để hắn chạy tới mạc bắc, dựa vào Tiết Duyên Đà sẽ rất khó truy kích, toàn bộ chiến lược quân sự của Đại Đường chỉ hoàn thành một nửa.
Có khách đến thăm, ở trong doanh trại thế này là chuyện mới mẻ, nhìn cái tên đó toàn thân đeo bảo thạch châu báu, Vân Diệp chỉ muốn làm cướp một chuyến, bảo thạch toàn thân cũng không che dược mùi tanh nồng, trên bộ râu rậm dính đầy băng tuyết, vừa mới gặp hắn đã dặt cái hộp gỗ gói lụa vàng xuống, quỳ rạp xuống dùng đại lễ. Na Mộ Nhật tò mò nhìn vị tù trưởng thường ngày tôn quý giống như con dê hiền lành trước mặt Vân Diệp, nàng lấy cớ phủi vết bẩn trên áo choàng của Vân Diệp, giương lỗ tai lên nghe trộm.
Còn chưa kịp phản ứng thì một chuỗi mã não đỏ rực đã đeo lên cổ Na Một Nhật, Vân Diệp không tỏ thái độ gì, hiện hắn chỉ là chó nhà tang, chưa có tư cách tặng quà cho mình.
Khang Tô Mật, đại tướng Hiệt Lợi tín nhiệm nhất, chính hắn bắt ép Tiêu hoàng hậu và Nguyên Đức thái tử tới đại doanh quân Đường, quân nhân khinh bỉ nhất là hàng phản chủ, dù hắn có phản bội kẻ địch của quân Đường, cho nên đối xử với Khang Tô Mật trừ khinh bỉ ra thì không có thái độ nào khác nữa.
- Khang Tô Mật, nguyên nhân gì khiến ngươi đi tìm ta, người nhàn tản nhất quân doanh? Ta sẽ không đi gặp Tiêu hoàng hậu, cũng không gặp Nguyên Đức thái tử đâu, ngươi không tiếc vốn lớn để cầu kiến, có thể là sai lầm đó.
Vân Diệp cũng không có thiện cảm gì với Khang Tô Mật, đây là tên tiểu nhân ti tiện, ít tiếp xúc thì hơn.
- Hầu gia tôn quý, Khang Tô Mật tới là vì có một chuyện lớn muốn nói.
Khang Tô Mật cố ý chỉ nói có một nửa, muốn khơi lên sự tò mò của Vân Diệp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nếu như ngươi thấy có thể nói với ta thì nói, nếu không thể nói thì xéo cho mau, bổn hầu gia không có hứng vòng vo với ngươi.
Phiền nhất là thứ khốn kiếp này, tự cho rằng minh thông minh hơn người khác:
- Hầu gia đừng nóng, chuyện này thực sự quá trọng đại, cho nên xin cho Khang Tô Mật chút thời gian thong thả nói.
- Chuyện trọng đại thì ngươi nên tìm Lý Tịnh, hoặc Trương Công Cẩn, chỉ có ta là không nên tìm. Chuyện trọng đại, ngươi còn có chuyện trọng đại gì, chẳng bao lâu nữa bản thân Hiệt Lợi hoặc cái đầu của hắn sẽ xuất hiện trên sách quân công của Đại Đường, còn có chuyện gì xứng đáng gọi là chuyện trọng đại?
Khang Tô Mật chột dạ cúi đầu xuống, lại ngẩng lên:
- Ta không tin hầu gia không để ngọc tỷ truyền quốc vào trong lòng.
Nói xong câu này cái mặt hắn toàn nụ cười hả hê khi kéo được người khác xuống nước. Ngọc tỷ truyền quốc, thứ quỷ quái này chỉ cần là thần tử dính vào là xui xẻo, dù ngươi chỉ có chút ao ước, trong mắt hoàng đế vĩnh viễn sẽ thành khả nghi, không khéo cả nhà xong đời vì nó.
Tên khốn này mấy ngày trước muốn nói cho Lý Tịnh, Lý Tịnh không đợi cho hắn nói ra đã sai hộ vệ đuổi đi. Về sau hắn muốn tìm Trương Công Cẩn, Lão Trương trơn như trạch sao cho hắn nửa cơ hội lợi dụng nào, thấy thời gian dần trôi qua, công lao lớn của mình không ai báo lên, hắn lo khổ công của mình trôi theo dòng nước, sau nghi nghe ngóng được trong quân doanh còn có một vị hầu gia cao quý, quan trọng nhất vị hầu gia này còn rất trẻ, cho nên mới tính chơi vị hầu gia trẻ này một vố.
Chủ ý của hắn không tệ, đường lối là chính xác, trong quân doanh này người thích hợp nhất đem chuyện ngọc tỷ truyền quốc ra là Vân Diệp, vì y là người có quan hệ thân mật nhất với hoàng gia, lúc này không thể nhìn vào công lao, càng là anh hùng cái thế dính vào ngọc tỷ truyền quốc thì càng nhanh chết, đó là chân lý tuyệt đối, ngược lại càng không phải anh hùng, dính vào thứ này chẳng sao, nó không chừng còn có trọng thưởng.
Đó là điều Lý Tịnh nói với Vân Diệp trước khi đi, ông ta rất hi vọng Vân Diệp nhận lấy củ khoai nóng này, ai ngờ Lão Hà đổ bệnh, Vân Diệp bận chăm sóc Lão Hà, vứt béng ngọc tỷ truyền quốc ra sau đầu, tới hôm nay Khang Tô Mật tìm tới tận nơi mới nhớ ra.