Tức mà không có chỗ xả, Lý Tịnh không cho mọi người chém hắn, nói là phải áp giải về kinh, chuẩn đưa tới đường Chu Tước khoe khoang, như thế thể diện mọi người càng đẹp hơn, nói không chừng thưởng càng to.
Trương Bảo Tương thật đáng ghét, luôn mồm nói tới hạn thát, làm Vân Diệp bực mình.
- Trương tướng quân hiểu rõ về hạn thát như thế, hẳn có tâm đắc về việc làm sao bắt được hạn thát, hiện giờ trong quân có rất nhiều người bị thương, nghe nói mỡ hạn thát là thánh phẩm trị thương, hay là mời Trương tướng quân đi bắt vài nghìn con về nấu dầu cho quân sĩ trị thương được không?
Vân Diệp không có thiện cảm gì với cái kẻ cứu Hiệt Lợi, hắn đang ở trong hang chuột yên lành làm bạn với hạn thát, lôi hắn ra làm cái gì chứ, làm người ta nhìn mà khó chịu, nếu ngươi thích đào hang như thế thì đi đào tiếp đi.
Trương Bảo Tương bất kể là quan chức hay tước vị đều kém Vân Diệp quá xa, nhận được cái mệnh lệnh không phải mệnh lệnh, yêu cầu chẳng ra yêu cầu này, mặt dài như quả cà nhìn Lý Tích, hi vọng Lý Tích nói đỡ cho mình, giờ là mùa đông, hạn thát ngủ đông hết rồi, chúng trốn trong hang không thò đầu ra, bảo mình đi đâu bắt mấy nghìn con?
- Vân hầu, hiện là mùa đông, hạn thát cũng không có nhiều mỡ để nấu đâu, không bằng đợi tới mùa thu năm sau, khi đó hạn thát béo tốt, lão phu tặng hầu gia vài chum nhé.
Lý Tích ra mặt hộ cho Trương Bảo Tương, Vân Diệp đành cười đồng ý.
Ấm ức bực bội trở về lều, Vân Diệp ném mình lên giường, nhìn nóc lều tới ngây ra, y thừa nhận, kỳ thực cái chết của Nghĩa Thành công chúa kích thích y, cho nên y vọng trượng phu của bà ta cũng hiên ngang, chết giống một quốc vương. Như thế mới thỏa mãn nhận thức của mình về anh hùng, ai ngờ, ôi thôi chẳng nói tới nữa.
Hoạn Nương cởi giày cho Vân Diệp, thấy y nhắm mắt tưởng đã ngủ, lại đắp chăn lên cho y, nhẹ nhàng định đi ra ngoài.
- Hiệt Lợi bị bắt về rồi, ngươi muốn đi gặp hắn không?
Vân Diệp hỏi:
Câu này hỏi ra Hoạn Nương kinh hãi vô cùng, ôm lấy chân Vân Diệp run rẩy nói:
- Đừng để nô gia thấy thứ ma quỷ đó, A Lang, người thương nô gia, đừng để nô gia thấy tên ác ma đó.
Vân Diệp không hỏi nữa, chỉ trấn an:
- Ta không để ngươi phải thấy hắn nữa đâu, hắn cũng không tới gặp ta, ta đi đánh gãy chân hắn ngay.
Hoạn Nương nhìn Vân Diệp khóc:
- Mấy ngày qua ở chỗ A Lang là ngày tháng yên bình nhất của nô gia trong ba mươi năm qua, nô gia thích sống như thế này, mỗi ngày chỉ cần chiếu cố A Lang ăn mặc, thời gian khác có thể thêu hoa, làm vài bộ y phục, cuộc sống thế này trước kia chỉ xuất hiện trong mơ.
- Chỉ cần ngươi thích thì cứ tiếp tục như thế, không ai ngăn cản ngươi, ngươi ở trong lều muốn làm gì thì làm, ta ra ngoài đi dạo một chút.
Vân Diệp đi giày vào, khoác áo choàng, xách hòm thuốc ra ngoài:
Tới lều của Tôn Tư Mạc hỏi:
- Có loại thuốc nào có thế khiến người ta đau tới chết đi sống lại, nhưng không chết được không?
- Có, bản thân ngươi cũng có, thứ ớt của ngươi có hiệu quả này, khi làm nên cẩn thận một chút, nhớ là cho vào kim sang dược ít thôi, phải nghiền thật kỹ mới không để người ta phát hiện ra.
Lão Tôn tựa hồ không biết y đang nói gì, tay vẫn cắt dược thảo, bạch thuật được ông ta cắt ra đều đặn không khác nhau chút nào.
- Đạo trưởng biết ta muốn đối phó với ai à?
- Trừ Hiệt Lợi ra thì ta không nghĩ có ai trêu chọc vào ngươi, buổi chiều lúc ngươi nổi giận với Trương Bảo Tương, lão đạo vừa vặn đi qua, trong lời nói của ngươi có sát khí không che giấu được, về sau lại không thấy gì, giờ chắc là cảnh ngộ của Hoạn Nương khiến ngươi không kiềm chế được chứ gì, cho hắn chút đau khổ là được, đừng giết hắn.
Con người ta chỉ cần già đi là sẽ thành tinh, Tôn Tư Mạc hiện còn chưa thể tính là gì, tóc vẫn đen, râu dài phiêu phiêu, là một ông lão đẹp trai, chỉ là tâm tư quá ác độc, không ngờ muốn dùng ớt trị thương cho Hiệt Lợi, Vân Diệp rất thích ý tưởng sáng tạo này.
- Ở đây có chút dược cao dùng mạn đà la nấu thành, bôi lên một ít, người ta sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng chỉ có tác dụng một canh giờ, ngươi thấy có tác dụng không?
Lão Tôn dùng khẩu khí tham khảo y học khiêm tốn thỉnh giáo Vân Diệp:
- Tiểu tử cho rằng toàn bộ thứ thuốc chưa qua thực nghiệm đều chưa thể gọi là thuốc, hôm nay tiểu tử sẽ làm chút thực nghiệm trên người bệnh nhân, hẳn bệnh nhân không có ý kiến gì, vì kiểm nghiệm hiệu quả thuốc, tiểu tử dùng một loại chất dẫn để tăng cường thêm hiệu quả, kiểm nghiệm hiệu quả thực thế thứ thuốc của đạo trưởng.
Nói xong rất lễ độ gật đầu với Tôn Tư Mạc đi ra ngoài.
Hiệt Lợi đầu bù tóc rối đang ôm một cái đùi dê ăn ngấu nghiến, đường đường phó tổng quản hành quân Trương Bảo Tương cầm một bầu rượu không ngừng rót đầy cho Hiệt Lợi, hắn sợ Hiệt Lợi chết, cho nên về khoản ăn uống vô cùng ưu đãi.
Vân Diệp khoác rương thuốc đi vào lều, bảo Hiệt Lợi đem chỗ bị thương lộ ra, y không muốn tiếp xúc với một kẻ bẩn thỉu, Trương Bảo Tương vội giúp Hiệt Lợi vén ống tay áo, Vân Diệp nhìn thấy da dẻ dơ bẩn của Hiện Lợi là đã buồn nôn, cố nhịn xoa thuốc xong rồi vội vàng rời đi.
- Khả hãn có biết thiếu niên vừa rồi à ai không?
Trương Bảo Tương hỏi:
- Quan y trong quân của các ngươi à? Tài nghệ cũng được, vết thương của ta hiện không cảm thấy đau chút nào nữa.
- Tất nhiên rồi, đó là một trong hai người y thuật cao nhất Đại Đường, hơn nữa còn là một vị hầu gia.
- Y là ai? Tương lai ta sẽ tới nhà bái tạ. Bạn đang đọc chuyện tại
- Hai người biết nhau đấ là Lam Điền hầu Vân Diệp.
Quân Đại Đường bắt đầu ăn mừng thắng lợi, khi cả quan doanh tưng bừng huyên náo thì ở hậu doanh truyền tới tiếng kêu xé gan xé phổi, Trương Bảo Tương cuống cuồng đi tìm Vân Diệp đang trộng lẫn trong đám quân sĩ ăn uống.
Bị người ta kéo ra khỏi cuộc vui tất nhiên là không vui vẻ gì, lườm Trương Bảo Tương đang luống cuống chân tay:
- Lão Trương, ngươi lúc nào cũng làm người ta mất hứng, giờ đang là lúc toàn quân ăn mừng, ngươi kéo ta ra làm gì.
- Vân hầu, chuyện gay go to rồi, Hiệt Lợi đột nhiên cảm thấy chỗ bị thương như có lửa đốt kim đâm, đang lăn lộn trên mặt đất, mạng e không còn lâu nữa.
Toàn bộ phú quý của hắn trói buộc trên người Hiệt Lợi, hiện giờ Hiện Lợi có chuyện còn đáng sợ hơn hắn có chuyện.
- Chỉ là một tên tù binh thôi, có đáng làm ngươi cuống lên thế không, chẳng phải ta khám cho hắn rồi à, tên đó sức khỏe không tệ, không chết được đâu, đây là phản ứng bình thường của thuốc, không sao cả, nếu ngươi thấy hắn kêu gào khó nghe thì lấy vải bị mồm hắn lại không phải là xong à?
Nghe nói là chuyện này, Vân Diệp ngoạm miếng thịt dê trong tay, mặt dửng dưng:
Trương Bảo Tương xoa tay, gấp tới độ đi vòng vòng, nhưng không có cách nào, sớm biết Vân Diệp không có ý tốt với Hiệt Lợi, đáng lẽ ra không để cho y chữa bệnh mới đúng, hiện vết thương cũ chưa trị xong đã thêm bệnh mới, hắn không quan tâm tới vận mệnh của Hiệt Lợi, chỉ quan tâm Hiệt Lợi mang lại bao ích lợi, Hệt Lợi chết không đáng tiền bằng sống.
Vân Diệp muốn xem Hiệt Lợi ra sao lắm, vờ vịt nửa đùn nửa đẩy để Trương Bảo Tương kéo tới lều, Hiệt Lợi đã xé vải băng vết thương, dùng nước sạch rửa vết thương, ớt đâu dễ bị rửa đi như thế, nó dinh vào chẳng khác gì ung nhọt ăn vào xương.
Tay chân đều chảy máu, hắn mặc kệ, hi vọng chảy nhiều một chút, chỉ có không ngừng chảy máu mới làm hắn dễ chịu hơn một chút. Con người ta khi đau đớn tột độ luôn làm chuyện kỳ quá, ví như Hiệt Lợi đang mài chân tay lên mặt đất. Nếu như trên đời có thuốc hối hận thật thì Hiệt Lợi muốn uống ngay bây giờ, trước kia cho mình một đao có phải khỏi tới nơi này chịu tội hay không?
Trương Bảo Tương thật đáng ghét, luôn mồm nói tới hạn thát, làm Vân Diệp bực mình.
- Trương tướng quân hiểu rõ về hạn thát như thế, hẳn có tâm đắc về việc làm sao bắt được hạn thát, hiện giờ trong quân có rất nhiều người bị thương, nghe nói mỡ hạn thát là thánh phẩm trị thương, hay là mời Trương tướng quân đi bắt vài nghìn con về nấu dầu cho quân sĩ trị thương được không?
Vân Diệp không có thiện cảm gì với cái kẻ cứu Hiệt Lợi, hắn đang ở trong hang chuột yên lành làm bạn với hạn thát, lôi hắn ra làm cái gì chứ, làm người ta nhìn mà khó chịu, nếu ngươi thích đào hang như thế thì đi đào tiếp đi.
Trương Bảo Tương bất kể là quan chức hay tước vị đều kém Vân Diệp quá xa, nhận được cái mệnh lệnh không phải mệnh lệnh, yêu cầu chẳng ra yêu cầu này, mặt dài như quả cà nhìn Lý Tích, hi vọng Lý Tích nói đỡ cho mình, giờ là mùa đông, hạn thát ngủ đông hết rồi, chúng trốn trong hang không thò đầu ra, bảo mình đi đâu bắt mấy nghìn con?
- Vân hầu, hiện là mùa đông, hạn thát cũng không có nhiều mỡ để nấu đâu, không bằng đợi tới mùa thu năm sau, khi đó hạn thát béo tốt, lão phu tặng hầu gia vài chum nhé.
Lý Tích ra mặt hộ cho Trương Bảo Tương, Vân Diệp đành cười đồng ý.
Ấm ức bực bội trở về lều, Vân Diệp ném mình lên giường, nhìn nóc lều tới ngây ra, y thừa nhận, kỳ thực cái chết của Nghĩa Thành công chúa kích thích y, cho nên y vọng trượng phu của bà ta cũng hiên ngang, chết giống một quốc vương. Như thế mới thỏa mãn nhận thức của mình về anh hùng, ai ngờ, ôi thôi chẳng nói tới nữa.
Hoạn Nương cởi giày cho Vân Diệp, thấy y nhắm mắt tưởng đã ngủ, lại đắp chăn lên cho y, nhẹ nhàng định đi ra ngoài.
- Hiệt Lợi bị bắt về rồi, ngươi muốn đi gặp hắn không?
Vân Diệp hỏi:
Câu này hỏi ra Hoạn Nương kinh hãi vô cùng, ôm lấy chân Vân Diệp run rẩy nói:
- Đừng để nô gia thấy thứ ma quỷ đó, A Lang, người thương nô gia, đừng để nô gia thấy tên ác ma đó.
Vân Diệp không hỏi nữa, chỉ trấn an:
- Ta không để ngươi phải thấy hắn nữa đâu, hắn cũng không tới gặp ta, ta đi đánh gãy chân hắn ngay.
Hoạn Nương nhìn Vân Diệp khóc:
- Mấy ngày qua ở chỗ A Lang là ngày tháng yên bình nhất của nô gia trong ba mươi năm qua, nô gia thích sống như thế này, mỗi ngày chỉ cần chiếu cố A Lang ăn mặc, thời gian khác có thể thêu hoa, làm vài bộ y phục, cuộc sống thế này trước kia chỉ xuất hiện trong mơ.
- Chỉ cần ngươi thích thì cứ tiếp tục như thế, không ai ngăn cản ngươi, ngươi ở trong lều muốn làm gì thì làm, ta ra ngoài đi dạo một chút.
Vân Diệp đi giày vào, khoác áo choàng, xách hòm thuốc ra ngoài:
Tới lều của Tôn Tư Mạc hỏi:
- Có loại thuốc nào có thế khiến người ta đau tới chết đi sống lại, nhưng không chết được không?
- Có, bản thân ngươi cũng có, thứ ớt của ngươi có hiệu quả này, khi làm nên cẩn thận một chút, nhớ là cho vào kim sang dược ít thôi, phải nghiền thật kỹ mới không để người ta phát hiện ra.
Lão Tôn tựa hồ không biết y đang nói gì, tay vẫn cắt dược thảo, bạch thuật được ông ta cắt ra đều đặn không khác nhau chút nào.
- Đạo trưởng biết ta muốn đối phó với ai à?
- Trừ Hiệt Lợi ra thì ta không nghĩ có ai trêu chọc vào ngươi, buổi chiều lúc ngươi nổi giận với Trương Bảo Tương, lão đạo vừa vặn đi qua, trong lời nói của ngươi có sát khí không che giấu được, về sau lại không thấy gì, giờ chắc là cảnh ngộ của Hoạn Nương khiến ngươi không kiềm chế được chứ gì, cho hắn chút đau khổ là được, đừng giết hắn.
Con người ta chỉ cần già đi là sẽ thành tinh, Tôn Tư Mạc hiện còn chưa thể tính là gì, tóc vẫn đen, râu dài phiêu phiêu, là một ông lão đẹp trai, chỉ là tâm tư quá ác độc, không ngờ muốn dùng ớt trị thương cho Hiệt Lợi, Vân Diệp rất thích ý tưởng sáng tạo này.
- Ở đây có chút dược cao dùng mạn đà la nấu thành, bôi lên một ít, người ta sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng chỉ có tác dụng một canh giờ, ngươi thấy có tác dụng không?
Lão Tôn dùng khẩu khí tham khảo y học khiêm tốn thỉnh giáo Vân Diệp:
- Tiểu tử cho rằng toàn bộ thứ thuốc chưa qua thực nghiệm đều chưa thể gọi là thuốc, hôm nay tiểu tử sẽ làm chút thực nghiệm trên người bệnh nhân, hẳn bệnh nhân không có ý kiến gì, vì kiểm nghiệm hiệu quả thuốc, tiểu tử dùng một loại chất dẫn để tăng cường thêm hiệu quả, kiểm nghiệm hiệu quả thực thế thứ thuốc của đạo trưởng.
Nói xong rất lễ độ gật đầu với Tôn Tư Mạc đi ra ngoài.
Hiệt Lợi đầu bù tóc rối đang ôm một cái đùi dê ăn ngấu nghiến, đường đường phó tổng quản hành quân Trương Bảo Tương cầm một bầu rượu không ngừng rót đầy cho Hiệt Lợi, hắn sợ Hiệt Lợi chết, cho nên về khoản ăn uống vô cùng ưu đãi.
Vân Diệp khoác rương thuốc đi vào lều, bảo Hiệt Lợi đem chỗ bị thương lộ ra, y không muốn tiếp xúc với một kẻ bẩn thỉu, Trương Bảo Tương vội giúp Hiệt Lợi vén ống tay áo, Vân Diệp nhìn thấy da dẻ dơ bẩn của Hiện Lợi là đã buồn nôn, cố nhịn xoa thuốc xong rồi vội vàng rời đi.
- Khả hãn có biết thiếu niên vừa rồi à ai không?
Trương Bảo Tương hỏi:
- Quan y trong quân của các ngươi à? Tài nghệ cũng được, vết thương của ta hiện không cảm thấy đau chút nào nữa.
- Tất nhiên rồi, đó là một trong hai người y thuật cao nhất Đại Đường, hơn nữa còn là một vị hầu gia.
- Y là ai? Tương lai ta sẽ tới nhà bái tạ. Bạn đang đọc chuyện tại
- Hai người biết nhau đấ là Lam Điền hầu Vân Diệp.
Quân Đại Đường bắt đầu ăn mừng thắng lợi, khi cả quan doanh tưng bừng huyên náo thì ở hậu doanh truyền tới tiếng kêu xé gan xé phổi, Trương Bảo Tương cuống cuồng đi tìm Vân Diệp đang trộng lẫn trong đám quân sĩ ăn uống.
Bị người ta kéo ra khỏi cuộc vui tất nhiên là không vui vẻ gì, lườm Trương Bảo Tương đang luống cuống chân tay:
- Lão Trương, ngươi lúc nào cũng làm người ta mất hứng, giờ đang là lúc toàn quân ăn mừng, ngươi kéo ta ra làm gì.
- Vân hầu, chuyện gay go to rồi, Hiệt Lợi đột nhiên cảm thấy chỗ bị thương như có lửa đốt kim đâm, đang lăn lộn trên mặt đất, mạng e không còn lâu nữa.
Toàn bộ phú quý của hắn trói buộc trên người Hiệt Lợi, hiện giờ Hiện Lợi có chuyện còn đáng sợ hơn hắn có chuyện.
- Chỉ là một tên tù binh thôi, có đáng làm ngươi cuống lên thế không, chẳng phải ta khám cho hắn rồi à, tên đó sức khỏe không tệ, không chết được đâu, đây là phản ứng bình thường của thuốc, không sao cả, nếu ngươi thấy hắn kêu gào khó nghe thì lấy vải bị mồm hắn lại không phải là xong à?
Nghe nói là chuyện này, Vân Diệp ngoạm miếng thịt dê trong tay, mặt dửng dưng:
Trương Bảo Tương xoa tay, gấp tới độ đi vòng vòng, nhưng không có cách nào, sớm biết Vân Diệp không có ý tốt với Hiệt Lợi, đáng lẽ ra không để cho y chữa bệnh mới đúng, hiện vết thương cũ chưa trị xong đã thêm bệnh mới, hắn không quan tâm tới vận mệnh của Hiệt Lợi, chỉ quan tâm Hiệt Lợi mang lại bao ích lợi, Hệt Lợi chết không đáng tiền bằng sống.
Vân Diệp muốn xem Hiệt Lợi ra sao lắm, vờ vịt nửa đùn nửa đẩy để Trương Bảo Tương kéo tới lều, Hiệt Lợi đã xé vải băng vết thương, dùng nước sạch rửa vết thương, ớt đâu dễ bị rửa đi như thế, nó dinh vào chẳng khác gì ung nhọt ăn vào xương.
Tay chân đều chảy máu, hắn mặc kệ, hi vọng chảy nhiều một chút, chỉ có không ngừng chảy máu mới làm hắn dễ chịu hơn một chút. Con người ta khi đau đớn tột độ luôn làm chuyện kỳ quá, ví như Hiệt Lợi đang mài chân tay lên mặt đất. Nếu như trên đời có thuốc hối hận thật thì Hiệt Lợi muốn uống ngay bây giờ, trước kia cho mình một đao có phải khỏi tới nơi này chịu tội hay không?