Có thể nhìn ra Bùi Anh nói thật, chỉ một câu nói dùng ba lần thích để chứng minh mình thích chỗ này. Vân Diệp vỗ vai hắn rồi đóng cửa lại rời đi. Cơm nước của hắn tới từ nhà ăn nhỏ, giống đồ ăn Lý Thái, Lý Khác ăn, cũng qua kiểm nghiệm Vân Diệp không muốn hắn chết không rõ ràng ở đây.
Lại leo lên tháp nước hỏi Lý Thái:
- Biểu ca của ngươi đi mấy lượt rồi?
- Sáu lượt, có điều hình như hắn chưa định từ bỏ, hiện giờ ngồi trong quán của Anh Nương ăn cơm, lấy đủ tinh thần rồi lại tiếp tục.
Lý Thái thích nhất chính là loại dạy bảo nhân tính hóa này, dùng người thật để biểu diến sự vật phát triển là điều hắn thích nhất.
Đột nhiên hắn hỏi:
- Diệp Tử, nếu như ta không thể phá mê cung này, ta đục xuyên tường hoặc đào địa đạo vào thì sao?
- Ồ, sao ngươi không thử, Đậu Yến Sơn rõ ràng thông minh hơn ngươi, vì sao hắn không chọn hai cách đó, đừng nói đục tường, xung quanh thư viện đâu có quây kín, hắn tìm đâu chẳng có chỗ vào thư viện, vì sao vắt óc nghĩ cách phá mê cung? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.
Công Thâu Mộc đột nhiên mở mắt ra nói:
- Tiểu Thái, ngươi đừng nghĩ tới đào địa đạo hay đục tường nữa, cả hai là con đường chết, lúc làm nó ta đã nghĩ tới vấn đề này rồi, chỉ cần làm đổ một bức tường, tất cả tường sẽ đổ, cho nên ai đục tường kẻ đó sẽ chết, hơn nữa vật liệu xây tường là đá làm nhà dư, công cụ thường không làm nổi đâu, trừ khi dùng chùy công thành mới được, còn về phần đào địa đạo, tự mình nghĩ đi.
Vân Diệp liếc nhìn Công Thâu Mộc, ông gia này có vẻ quan tâm tới Lý Thái lắm, xem chừng có xu thế nhận hắn làm quan môn đệ tử.
Lý Thái không nói gì, cúi đầu trầm tư.
Đậu Yến Sơn lại lần nữa uổng công vô ích, mỗi một ngã rẽ hắn đều để lại dấu hiệu, đi hết mọi con đường, không bỏ qua chỗ nào, mỗi lần hắn tưởng tìm được con đường chính xác thì đón hắn lại là đại môn thư viện. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mệt mỏi ngồi ở đại môn ăn rượu nếp hộ vệ mang cho, thấy hộ vệ thư viện mặt thương hại, hỏi:
- Đã có ai phá được cơ quan này chưa?
- Bẩm công tử, ngay trước khi công tử tới, hầu gia nhà tại hạ vừa đi qua, còn đem theo một người.
Hộ vệ thư viện hỏi sao trả lời vậy:
- Hầu gia nhà ngươi mất bao lâu qua được?
Đậu Yến Sơn biết người đem theo kia nhất định là Bùi Anh, hắn không bận tâm, giờ hắn chỉ muốn biết Vân Diệp phá cơ quan mất bao lâu.
- Hầu gia tổng cộng đi ba lần, lần thứ tư mất một tuần hương.
Thủ lĩnh hộ vệ Đậu gia rống lên:
- Công tử, y là viện phán thư viện, đương nhiên biết cơ quan ở đâu, người không biết gì về nơi này, tất nhiên mất nhiều thời gian, chúng ta mặc xác cái trận thối tha đó, cứ xông vào xem y làm được gì?
Lời chưa dứt Đậu Yến Sơn tát ngay cho một cái, còn chưa đợi tên thủ lĩnh hộ hộ vệ hiểu ra đã nói với những hộ vệ khác:
- Thư viện này tên đầy đủ là " thư viện hoàng gia Ngọc Sơn", nói cách khác, đây là nơi của hoàng gia, còn dám nói lung tung xử theo gia pháp.
Cả đám thất kinh, gia pháp không phải ai cũng hưởng thụ được, nhẹ thì rách da nát thịt, nặng thì đứt gân gãy xương, đó là nguyên nhân vì sao mấy nghìn nhân khẩu Đậu gia rất ít hoàn khố. Tiểu công tử do được lão tổ tông trong quà yêu chiều quá mức, mọi người đành nhắm một mắt mở một mặt bỏ qua, nên tạo thành tính ngang ngược, cuối cùng rước lấy thảm họa. Hiện giờ nghe Đậu Yến Sơn cảnh cáo, tất nhiên khom người vâng dạ.
Hộ vệ thư viện lại nói:
- Vị đại ca vừa rồi ăn đòn không oan, hầu gia nhà tại hạ hôm qua mới về, hôm nay lần đầu tới thư viện, Công Thâu tiên sinh chuẩn bị làm khó hầu gia một chuyến, tất nhiên không đem bí mật nói ra, ngay tại hạ cũng bị Ngụy vương điện hạ cảnh cáo nghiêm khắc, không cho tiết lộ chút tin tức nào. Tại hạ dám dùng đầu đảm bảo, hầu gia không biết chút gì, không tin công tử có thể đi hỏi Lý Cương tiên sinh, lão nhân gia người chính trực nhất, sẽ không lừa các vị đâu.
Chút nghi ngờ của Đậu Yến Sơn bị câu nói này của hộ vệ thư viện xua tan, hắn có thể hoài nghi học vấn của Lý Cương, nhưng không hoài nghi nhân phẩm của ông ta, nhân phẩm cả hoa giáp rèn nên rất chắc chắn.
Đậu Yến Sơn đột nhiên nhớ ra mình vì sao tới đây tỉ thí cơ quan học gì chứ, chỉ cần vào hoàng cung xin một đạo ý chỉ của thái thượng hoàng, Vân Diệp dù gan to bằng trời cũng không dám cản trở.
Giờ thì phiền rồi, hiện mà tới hoàng cung chắc chắn Vân Diệp nói với cả Trường An là Đậu gia không phá nổi trận pháp của thư viện, chỉ biết ỷ vào cường quyền, còn có cái gì gọi là hào môn thi lễ truyền gia, mấy nghìn năm truyền thừa chỉ truyền lại dùng thế ép người.
Hỏng rồi, từ giây phút mình bước qua đại môn là tính chất sự việc đã biến đổi, nhà mình từ bên bị ức hiếp đã biến thành tới thư viện đập phá, khiếu chiến học vấn của thư viện.
Mình từ lúc xuất hiện tới lúc tiến thoái lưỡng nan hiện giờ là đâm đầu vào cái bẫy người ta đã sắp đặt trước, nực cười mình còn tưởng chẳng qua chỉ là vở hài kịch nhỏ, lật tay là có thể phá mê trận của thư viện, ai ngờ tốn hai canh giờ mà không có chút manh mối nào, mình không thể vào được thư viện, tòa đại môn này sẽ là tảng đá lớn trên con đường báo thù của Đậu gia.
Hối lại thì đã muộn rồi, thư viện lại phá một đoạn tường vây cách đó không xa, một đám học sinh xúm quanh, vây kín Đậu Yến Sơn, mồm năm miệng mười hỏi rốt cuộc hắn có phá được mê trận không, mình đã đặt cược cả rồi.
- Biểu ca, huynh có phá được trận không, ta đã đặt năm trăm phiếu ăn cược huynh thắng, ngàn vạn lần đừng thua, nếu không nửa tháng sau đệ chỉ có bánh bao mà gặm thôi.
Lý Thái dùng ánh mắt sùng bái nhìn biểu ca của mình, dáng vẻ bỉ ổi:
Nghe tiếng vó ngựa đằng sau là Đậu Yến Sơn biết mình thua rồi, người cưỡi ngựa chẳng cần nói cũng biết tới Trường An rêu rao chuyện này, hắn không bao lâu nữa toàn Trường An đều biết Đậu gia khiêu chiến Ngọc Sơn thư viện, còn về thảm kịch của tiểu đệ mình sẽ không ai nhắc tới nữa, thế gian chẳng qua thêm một tên thái giám thôi mà, đâu kích thích bằng gia tộc vạn thế khiếu chiến thư viện Ngọc Sơn mới toanh.
Đậu Yến Sơn nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch, hắn cắn răng nói:
- Đậu gia nhất định phá giải mê trận, băm thây hung thủ hại tiểu đệ nhà ta, Đậu Yến Sơn tài nông học cạn, tự nhận không thể giải mê trận, ta không tin một cái mê trận nho nhỏ ngăn được con đường báo thù của Đậu gia, Bùi Anh ngươi nghe đây, hôm nay cho ngươi thở thêm một ngày, mai ta lại tới.
Nói xong gạt đám đông cưỡi ngựa chạy về Trường An:
Vân Diệp từ trong quán của Anh Nương chui ra, vẻ mặt u ám nhìn bóng lưng Đậu Yến Sơn, đại gia tộc không thiếu nhân tài, nói một câu đã dồn thư viện vào góc chết, trên đời không có mê trận nào không giải được, đó là kiến thức phổ thông, Đậu Yến Sơn tự nhân thua, nhận một cách quan minh lỗi lạc, còn nói rõ không phải mình đố kỵ học thức của thư viện, mà vì thư viện bao che hung thủ hại người, Đậu gia mới phải ứng chiến, tới khi đó thư viện không còn kiếm cớ nào ngăn cản họ báo thù rửa hận được nữa, kế hoạch của Lý Nhị sẽ hỏng bét, dù Vân Diệp không biết kế hoạch của Lý Nhị là gì.
Liệu ta có nên đổi "ba người đồng hành ắt có thày ta" đổi thành tám số đáng yêu một hai ba bốn năm sáu bảy tám không nhỉ? Mật mã tám số, muốn dựa vào cách thủ công phải giải thì Đậu gia phải truyền thừa thêm hai đời nữa mới được. Vân Diệp cảm thấy mình rất vô sỉ, ít nhất hiện giờ rất vô sỉ.
Lại leo lên tháp nước hỏi Lý Thái:
- Biểu ca của ngươi đi mấy lượt rồi?
- Sáu lượt, có điều hình như hắn chưa định từ bỏ, hiện giờ ngồi trong quán của Anh Nương ăn cơm, lấy đủ tinh thần rồi lại tiếp tục.
Lý Thái thích nhất chính là loại dạy bảo nhân tính hóa này, dùng người thật để biểu diến sự vật phát triển là điều hắn thích nhất.
Đột nhiên hắn hỏi:
- Diệp Tử, nếu như ta không thể phá mê cung này, ta đục xuyên tường hoặc đào địa đạo vào thì sao?
- Ồ, sao ngươi không thử, Đậu Yến Sơn rõ ràng thông minh hơn ngươi, vì sao hắn không chọn hai cách đó, đừng nói đục tường, xung quanh thư viện đâu có quây kín, hắn tìm đâu chẳng có chỗ vào thư viện, vì sao vắt óc nghĩ cách phá mê cung? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.
Công Thâu Mộc đột nhiên mở mắt ra nói:
- Tiểu Thái, ngươi đừng nghĩ tới đào địa đạo hay đục tường nữa, cả hai là con đường chết, lúc làm nó ta đã nghĩ tới vấn đề này rồi, chỉ cần làm đổ một bức tường, tất cả tường sẽ đổ, cho nên ai đục tường kẻ đó sẽ chết, hơn nữa vật liệu xây tường là đá làm nhà dư, công cụ thường không làm nổi đâu, trừ khi dùng chùy công thành mới được, còn về phần đào địa đạo, tự mình nghĩ đi.
Vân Diệp liếc nhìn Công Thâu Mộc, ông gia này có vẻ quan tâm tới Lý Thái lắm, xem chừng có xu thế nhận hắn làm quan môn đệ tử.
Lý Thái không nói gì, cúi đầu trầm tư.
Đậu Yến Sơn lại lần nữa uổng công vô ích, mỗi một ngã rẽ hắn đều để lại dấu hiệu, đi hết mọi con đường, không bỏ qua chỗ nào, mỗi lần hắn tưởng tìm được con đường chính xác thì đón hắn lại là đại môn thư viện. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mệt mỏi ngồi ở đại môn ăn rượu nếp hộ vệ mang cho, thấy hộ vệ thư viện mặt thương hại, hỏi:
- Đã có ai phá được cơ quan này chưa?
- Bẩm công tử, ngay trước khi công tử tới, hầu gia nhà tại hạ vừa đi qua, còn đem theo một người.
Hộ vệ thư viện hỏi sao trả lời vậy:
- Hầu gia nhà ngươi mất bao lâu qua được?
Đậu Yến Sơn biết người đem theo kia nhất định là Bùi Anh, hắn không bận tâm, giờ hắn chỉ muốn biết Vân Diệp phá cơ quan mất bao lâu.
- Hầu gia tổng cộng đi ba lần, lần thứ tư mất một tuần hương.
Thủ lĩnh hộ vệ Đậu gia rống lên:
- Công tử, y là viện phán thư viện, đương nhiên biết cơ quan ở đâu, người không biết gì về nơi này, tất nhiên mất nhiều thời gian, chúng ta mặc xác cái trận thối tha đó, cứ xông vào xem y làm được gì?
Lời chưa dứt Đậu Yến Sơn tát ngay cho một cái, còn chưa đợi tên thủ lĩnh hộ hộ vệ hiểu ra đã nói với những hộ vệ khác:
- Thư viện này tên đầy đủ là " thư viện hoàng gia Ngọc Sơn", nói cách khác, đây là nơi của hoàng gia, còn dám nói lung tung xử theo gia pháp.
Cả đám thất kinh, gia pháp không phải ai cũng hưởng thụ được, nhẹ thì rách da nát thịt, nặng thì đứt gân gãy xương, đó là nguyên nhân vì sao mấy nghìn nhân khẩu Đậu gia rất ít hoàn khố. Tiểu công tử do được lão tổ tông trong quà yêu chiều quá mức, mọi người đành nhắm một mắt mở một mặt bỏ qua, nên tạo thành tính ngang ngược, cuối cùng rước lấy thảm họa. Hiện giờ nghe Đậu Yến Sơn cảnh cáo, tất nhiên khom người vâng dạ.
Hộ vệ thư viện lại nói:
- Vị đại ca vừa rồi ăn đòn không oan, hầu gia nhà tại hạ hôm qua mới về, hôm nay lần đầu tới thư viện, Công Thâu tiên sinh chuẩn bị làm khó hầu gia một chuyến, tất nhiên không đem bí mật nói ra, ngay tại hạ cũng bị Ngụy vương điện hạ cảnh cáo nghiêm khắc, không cho tiết lộ chút tin tức nào. Tại hạ dám dùng đầu đảm bảo, hầu gia không biết chút gì, không tin công tử có thể đi hỏi Lý Cương tiên sinh, lão nhân gia người chính trực nhất, sẽ không lừa các vị đâu.
Chút nghi ngờ của Đậu Yến Sơn bị câu nói này của hộ vệ thư viện xua tan, hắn có thể hoài nghi học vấn của Lý Cương, nhưng không hoài nghi nhân phẩm của ông ta, nhân phẩm cả hoa giáp rèn nên rất chắc chắn.
Đậu Yến Sơn đột nhiên nhớ ra mình vì sao tới đây tỉ thí cơ quan học gì chứ, chỉ cần vào hoàng cung xin một đạo ý chỉ của thái thượng hoàng, Vân Diệp dù gan to bằng trời cũng không dám cản trở.
Giờ thì phiền rồi, hiện mà tới hoàng cung chắc chắn Vân Diệp nói với cả Trường An là Đậu gia không phá nổi trận pháp của thư viện, chỉ biết ỷ vào cường quyền, còn có cái gì gọi là hào môn thi lễ truyền gia, mấy nghìn năm truyền thừa chỉ truyền lại dùng thế ép người.
Hỏng rồi, từ giây phút mình bước qua đại môn là tính chất sự việc đã biến đổi, nhà mình từ bên bị ức hiếp đã biến thành tới thư viện đập phá, khiếu chiến học vấn của thư viện.
Mình từ lúc xuất hiện tới lúc tiến thoái lưỡng nan hiện giờ là đâm đầu vào cái bẫy người ta đã sắp đặt trước, nực cười mình còn tưởng chẳng qua chỉ là vở hài kịch nhỏ, lật tay là có thể phá mê trận của thư viện, ai ngờ tốn hai canh giờ mà không có chút manh mối nào, mình không thể vào được thư viện, tòa đại môn này sẽ là tảng đá lớn trên con đường báo thù của Đậu gia.
Hối lại thì đã muộn rồi, thư viện lại phá một đoạn tường vây cách đó không xa, một đám học sinh xúm quanh, vây kín Đậu Yến Sơn, mồm năm miệng mười hỏi rốt cuộc hắn có phá được mê trận không, mình đã đặt cược cả rồi.
- Biểu ca, huynh có phá được trận không, ta đã đặt năm trăm phiếu ăn cược huynh thắng, ngàn vạn lần đừng thua, nếu không nửa tháng sau đệ chỉ có bánh bao mà gặm thôi.
Lý Thái dùng ánh mắt sùng bái nhìn biểu ca của mình, dáng vẻ bỉ ổi:
Nghe tiếng vó ngựa đằng sau là Đậu Yến Sơn biết mình thua rồi, người cưỡi ngựa chẳng cần nói cũng biết tới Trường An rêu rao chuyện này, hắn không bao lâu nữa toàn Trường An đều biết Đậu gia khiêu chiến Ngọc Sơn thư viện, còn về thảm kịch của tiểu đệ mình sẽ không ai nhắc tới nữa, thế gian chẳng qua thêm một tên thái giám thôi mà, đâu kích thích bằng gia tộc vạn thế khiếu chiến thư viện Ngọc Sơn mới toanh.
Đậu Yến Sơn nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch, hắn cắn răng nói:
- Đậu gia nhất định phá giải mê trận, băm thây hung thủ hại tiểu đệ nhà ta, Đậu Yến Sơn tài nông học cạn, tự nhận không thể giải mê trận, ta không tin một cái mê trận nho nhỏ ngăn được con đường báo thù của Đậu gia, Bùi Anh ngươi nghe đây, hôm nay cho ngươi thở thêm một ngày, mai ta lại tới.
Nói xong gạt đám đông cưỡi ngựa chạy về Trường An:
Vân Diệp từ trong quán của Anh Nương chui ra, vẻ mặt u ám nhìn bóng lưng Đậu Yến Sơn, đại gia tộc không thiếu nhân tài, nói một câu đã dồn thư viện vào góc chết, trên đời không có mê trận nào không giải được, đó là kiến thức phổ thông, Đậu Yến Sơn tự nhân thua, nhận một cách quan minh lỗi lạc, còn nói rõ không phải mình đố kỵ học thức của thư viện, mà vì thư viện bao che hung thủ hại người, Đậu gia mới phải ứng chiến, tới khi đó thư viện không còn kiếm cớ nào ngăn cản họ báo thù rửa hận được nữa, kế hoạch của Lý Nhị sẽ hỏng bét, dù Vân Diệp không biết kế hoạch của Lý Nhị là gì.
Liệu ta có nên đổi "ba người đồng hành ắt có thày ta" đổi thành tám số đáng yêu một hai ba bốn năm sáu bảy tám không nhỉ? Mật mã tám số, muốn dựa vào cách thủ công phải giải thì Đậu gia phải truyền thừa thêm hai đời nữa mới được. Vân Diệp cảm thấy mình rất vô sỉ, ít nhất hiện giờ rất vô sỉ.