Trong hậu hoa viên, Vân Diệp và Ly Thạch đi dạo, có lẽ vì sắp làm tân lang, mặt mang nụ cười không thường thấy lắm, chắp tay sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ trong hoa viên Vân gia, tự nhiên như ở nhà mình.
Trong hoa viên Vân gia tất nhiên toàn hoa, đó là do nãi nãi cố ý bảo viên đinh ( người làm vườn) trồng, tử kính mùa xuân nở đẹp nhất, chiếm hết cả một góc vườn, có nha hoàn đang dùng kéo cắt hoa, những thứ này dùng làm nguyên liệu điều hương, còn ngọc lan, hải đường mới là nhân vật chính của hoa viên, những thứ hoa mang mùi thơm ngào ngạt đó là đảm bảo cho Vân gia tiền tài như nước.
Ly Thạch không ngừng thưởng thức hoa, thi thoảng còn cúi xuống ngửi, không sợ ong mật nó đốt cho, ngắt một bông mai đỏ cắm sau tai, tóc trắng mai đỏ trông rất thú vị, mang theo khi chất sái thoát.
Vân Diệp không thích cái hoa trên người, thấy nam nhân mang hoa cực ngu, nhưng Đại Đường lại có tập tục này, thấy tân cô gia gài hoa, đám nha hoàn không có thẩm mĩ còn rải cánh hoa lên người lão già, không biết quý trọng nguyên liệu chút nào, lát về ta phạt.
Ly Thạch cười như một đứa bé, khuôn mặt nhăn nheo hồn nhiên như trẻ nhỏ, lão già này sắp biến thành yêu quái rồi, trong mắt còn có thần quang, xem chừng mình chết rồi lão ta vẫn chưa chết.
Nam nhân trong hoa cỏ luôn nảy ra tâm tư quái đản, bất kể là hoa cỏ thật hay trong đống mỹ nhân, đều muốn khoe khoang, Ly Thạch cũng thế, thơ phú với ông ta cũng dễ như ngắt hoa vậy:
- Hoa đào đỏ thắm quét qua mắt, gió đông thổi khắp chín công thành, hoa vàng dây biếc chẳng ai muốn, phóng túng nghênh xuân đời để danh.
Đọc xong bản thân còn tự gõ phách, ngâm nga hát, hát xong thấy không ai hưởng ứng hơi thất vọng, nhìn Vân Diệp.
Sự bực tức từ tận gót chân dâng lên đầu, hát à, há mồm ra là có:
- Thập bát tân nương, bát thập lang,
Thương thương bạch phát đối hồng trang.
Uyên ương bị lí thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.
Thiếp hai tám lấy chàng tám hai
Tóc sương lại có má hồng kề bên.
Chăn uyên ương ấy một đêm,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!
( Tô Đông Pha)
Ly Thạch nghe xong gân xanh nổi đầy mặt, Vân Diệp lần đầu phát hiện lão già này biết võ công, cào vỏ cây trên cành cây hòe bên tường, cười gằn với Vân Diệp.
Là điển hình của hảo hán không tính cái thiệt trước mắt, Vân Diệp co cẳng chạy luôn, chỉ chạy được mấy bước bị người ta tóm cổ áo xách lên, Ly Thạch quay mặt y lại hỏi:
- Tiểu tử, từ khi lão phu tỉnh lại hình như ngươi không vui, bộ dạng hận lão phu không chết, giờ còn biết làm thơ châm chọc lão phu, có gì muốn nói à?
Lão già này hiện giờ rất mẫn cảm với bên ngoài, Vân Diệp tự nhận ngụy trang rất tốt, ai ngờ ông ta vẫn nhìn ra, cũng được, chuyện này sớm muộn phải làm rõ, làm rõ sớm vẫn hơn.
- Tiên sinh nếu như đem lai lịch tâm học nói ra, tiểu tử nhất định vui vẻ chúc phúc cho cô cô.
Vân Diệp cắn răng nói, dù sao cũng chưa trở mặt với Điền Tương Tử, y không tin Ly Thạch làm gì mình.
Ly Thạch mặt thản nhiên, dường như điều Vân Diệp hỏi không liên quan tới ông ta, đặt y xuống, hỏi lại:
- Lão phu xuất thân tâm học thì sao? Đều là học vấn, chẳng qua chọn con đường khác thôi, ngươi chính là cái thứ khác biệt lớn nhất, còn có mặt mũi đường hoàng hỏi lão phu.
- Tiểu tử mặc kể tâm học hay phế học, chỉ không yên tâm về Điền Tương Tử, người này quá nguy hiểm, lo tiên sinh dính líu tới lão ta, tương lai tổn hại cho Vân gia và thư viện.
Vân Diệp tuy không thích tâm học, nhưng đời sau đủ các loại tu tưởng, Nietzsche cuồng vọng, Schopenhauer bi quan, đã chẳng còn lạ gì, nếu như nói với Ly Thạch lời lẽ vĩ đại như vật đổi sao dời, kẻ thích ứng sống sót, Ly Thạch nhất định há hốc mồm.
- Tiểu tử, lão phu đã phá vỡ chướng ngại, tự lập ra thiên địa, thế gian này không còn ai khiến lão phu cúi đầu nghe theo, từ giờ về sau, ta là trời, ta là đất, ta là gió mát, ta là núi xanh, tự do tự tại. Dù Điền sư tới đây ta cũng luận giao ngang hàng, tuổi ngươi không nhiều, quái bệnh lại chẳng ít, nếu như ngươi luôn mang tâm tư u ám đó thì học vấn làm sao mà tiến bộ được, vị sư phụ như tiên nhân của ngươi không nói với người, chỉ chính đại mới quang minh được sao?
Vân Diệp không biết đạo học tới cảnh giới tông sư thì không còn ràng buộc nào nữa, Lão Tôn thì biết, nhưng lại cứ trốn trong góc xem kịch, Lão Thạch dùng lời lẽ khuyên Vân Diệp, nói những lời này chắc ông ta cười thầm tới chuột rút luôn.
Gian tế cấp tông sư, chẳng hiểu thằng bại não nào có thể nghĩ ra một chuyện như thế, Vân Diệp giờ rất muốn kiếm cái lỗ chui vào.
Muốn che giấu xấu hổ chỉ có nổi giận, cho nên Vân Diệp phẫn nộ, mặt đỏ tới mang tai, chỉ Ly Thạch quát lớn:
- Các ông biết cả rồi, nhưng không nói với ta, nấp trong chỗ tối xem ta bêu xấu, thích lắm phải không? Hôm nay ta cho các ông cười chán thôi.
Ly Thạch cào vỏ cây chứ gì? Lão tử đá gãy cây luôn, tung chân lên, đá vào cây hòe, cây hòe trơ trụi ngay cả một cành khô cũng chẳng rụng, nhưng chân có tiếng kỳ quái.
Vân Diệp ôm chân, mồ hôi ròng ròng, xoa bóp xương, hỏng rồi, trật khớp rồi, Ly Thạch còn chưa thấy ai nổi giận làm gãy chân mình, tuy là tông sư cũng chưa thấy qua, mặt tò mò kéo chân Vân Diệp, thế là xương vào chỗ cũ, thủ pháp đơn sơ, phương thức thô bạo, không đẹp chút nào, vác Vân Diệp trên lưng như vác bao tải, trở về tiền viện.
Không dám gặp ai nữa, nhất là mấy vị Lý Cương, nhốt mình trong phòng tối danh nghĩa là dưỡng thương, sợ gió, sợ ánh sáng, sợ nước, đãi ngộ bản thân ngang hàng với bị bệnh chó dại.
Tôn Tư Mạc tới nhà thăm thương thế của Vân Diệp, Vân Diệp quên lời cổ huấn y sinh không thể đắc tội, luôn mồm trách móc Tôn Tư Mạc, nói từ đạo nghĩa bằng hữu, tới tình đồng sinh cộng tử, phê phán ông ta coi thường tình nghĩa đó, đứng bên xem náo nhiệt có tội lớn.
- Lòng dạ ngươi hẹp hòi còn trách lão đạo, lòng dạ đen tối, làm sai lại còn đẩy cái sai lên người khác, không có lòng dạ quân tử, là rác rưởi của trời đất, là nguồn độc hại nhân gian.
Lão Tôn chửi xong chưa hả, lấy cả Ly Thạch nối xương không đúng, lại tháo khớp ra, nối lại lần nữa, thủ pháp càng tệ hơn Ly Thạch, chẳng có phong phạm thần y, Vân Diệp kêu thảm, ông ta coi như hát.
Cô cô mặc áo cưới tới thăm Vân Diệp, vàng trên y phục nặng tới hai cân, người ta dùng tơ vàng ở mép váy, Vân gia chơi sang, một đóa hoa mẫu đơn cực lớn ngay trước ngực, dưới ánh sáng mặt trời không biết khiến bao nhiêu người mù mắt, cô cô ngồi bên giường, ôm mặt Vân Diệp, áp mặt vào má y khóc sướt mướt, dùng nước mắt rửa mặt cho y một lượt.
Nữ nhân khóc đã đành, nam nhân khóc còn ra gì, Vân Diệp khàn khàn nói với cô cô:
- Nếu lão già đó dám ức hiếp cô cô, cứ nói với cháu, cháu đánh gãy chân lão.
Nói uy phong lắm, nhưng y quên chân mình sưng như cái móng heo.
Lão già khốn kiếp Ly Thạch không ngờ còn mặt mũi mà yêu cầu của hồi môn càng nhiều càng tốt, còn nói tiểu lâu của mình quá nhỏ, không có sân trước sân sau, muốn trồng cây cũng chẳng có chỗ, tương lai có con, cả nhà chen chúc trong tiểu lâu chật hẹp.
Cháu mình là phú ông thì còn phải khách khí gì nữa, nghe nói thằng cháu có tiểu viện tử gần chân núi, cực kỳ trang nhã, mở cửa ra là thấy núi, sông Đông Dương lại chảy qua hậu viện, còn có một bến tàu riêng nho nhỏ, để trống đó cũng phí, liền chuyển vào, coi như tân phòng, rảnh rỗi thả thuyền chơi sông sướng biết bao. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vân Diệp nổi khùng nhảy lò cò định đi tìm Ly Thạch tính sổ, ai ngờ bị nãi nãi, thẩm thẩm sách về phòng, thầm thẩm vuốt ngực cho Vân Diệp, sợ y giận hại người.
Nãi nãi nói như không:
- Cháu ngoan à, một tiểu trạch viện thôi mà, ông ta muốn cho ông ta, một tông sư học vấn đi tới đâu chẳng là nhân thượng nhân, một cái nhà có là gì, thiếu gì người tranh nhau cho ông ta. Nãi nãi biết cháu chê Ly Thạch tuổi quá cao, không xứng với cô cô của cháu, nhưng cô cô cháu bằng lòng mà, Ly Thạch năm nay năm chín, lại là người luyện võ, gân cốt tráng kiện, cô cô cháu chịu tội nhiều rồi, cần người lớn tuổi thương yêu. Nghe nãi nãi, đừng phá nữa, đưa cô cô rời nhà, đây là hôn sự tốt.
Trong hoa viên Vân gia tất nhiên toàn hoa, đó là do nãi nãi cố ý bảo viên đinh ( người làm vườn) trồng, tử kính mùa xuân nở đẹp nhất, chiếm hết cả một góc vườn, có nha hoàn đang dùng kéo cắt hoa, những thứ này dùng làm nguyên liệu điều hương, còn ngọc lan, hải đường mới là nhân vật chính của hoa viên, những thứ hoa mang mùi thơm ngào ngạt đó là đảm bảo cho Vân gia tiền tài như nước.
Ly Thạch không ngừng thưởng thức hoa, thi thoảng còn cúi xuống ngửi, không sợ ong mật nó đốt cho, ngắt một bông mai đỏ cắm sau tai, tóc trắng mai đỏ trông rất thú vị, mang theo khi chất sái thoát.
Vân Diệp không thích cái hoa trên người, thấy nam nhân mang hoa cực ngu, nhưng Đại Đường lại có tập tục này, thấy tân cô gia gài hoa, đám nha hoàn không có thẩm mĩ còn rải cánh hoa lên người lão già, không biết quý trọng nguyên liệu chút nào, lát về ta phạt.
Ly Thạch cười như một đứa bé, khuôn mặt nhăn nheo hồn nhiên như trẻ nhỏ, lão già này sắp biến thành yêu quái rồi, trong mắt còn có thần quang, xem chừng mình chết rồi lão ta vẫn chưa chết.
Nam nhân trong hoa cỏ luôn nảy ra tâm tư quái đản, bất kể là hoa cỏ thật hay trong đống mỹ nhân, đều muốn khoe khoang, Ly Thạch cũng thế, thơ phú với ông ta cũng dễ như ngắt hoa vậy:
- Hoa đào đỏ thắm quét qua mắt, gió đông thổi khắp chín công thành, hoa vàng dây biếc chẳng ai muốn, phóng túng nghênh xuân đời để danh.
Đọc xong bản thân còn tự gõ phách, ngâm nga hát, hát xong thấy không ai hưởng ứng hơi thất vọng, nhìn Vân Diệp.
Sự bực tức từ tận gót chân dâng lên đầu, hát à, há mồm ra là có:
- Thập bát tân nương, bát thập lang,
Thương thương bạch phát đối hồng trang.
Uyên ương bị lí thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.
Thiếp hai tám lấy chàng tám hai
Tóc sương lại có má hồng kề bên.
Chăn uyên ương ấy một đêm,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!
( Tô Đông Pha)
Ly Thạch nghe xong gân xanh nổi đầy mặt, Vân Diệp lần đầu phát hiện lão già này biết võ công, cào vỏ cây trên cành cây hòe bên tường, cười gằn với Vân Diệp.
Là điển hình của hảo hán không tính cái thiệt trước mắt, Vân Diệp co cẳng chạy luôn, chỉ chạy được mấy bước bị người ta tóm cổ áo xách lên, Ly Thạch quay mặt y lại hỏi:
- Tiểu tử, từ khi lão phu tỉnh lại hình như ngươi không vui, bộ dạng hận lão phu không chết, giờ còn biết làm thơ châm chọc lão phu, có gì muốn nói à?
Lão già này hiện giờ rất mẫn cảm với bên ngoài, Vân Diệp tự nhận ngụy trang rất tốt, ai ngờ ông ta vẫn nhìn ra, cũng được, chuyện này sớm muộn phải làm rõ, làm rõ sớm vẫn hơn.
- Tiên sinh nếu như đem lai lịch tâm học nói ra, tiểu tử nhất định vui vẻ chúc phúc cho cô cô.
Vân Diệp cắn răng nói, dù sao cũng chưa trở mặt với Điền Tương Tử, y không tin Ly Thạch làm gì mình.
Ly Thạch mặt thản nhiên, dường như điều Vân Diệp hỏi không liên quan tới ông ta, đặt y xuống, hỏi lại:
- Lão phu xuất thân tâm học thì sao? Đều là học vấn, chẳng qua chọn con đường khác thôi, ngươi chính là cái thứ khác biệt lớn nhất, còn có mặt mũi đường hoàng hỏi lão phu.
- Tiểu tử mặc kể tâm học hay phế học, chỉ không yên tâm về Điền Tương Tử, người này quá nguy hiểm, lo tiên sinh dính líu tới lão ta, tương lai tổn hại cho Vân gia và thư viện.
Vân Diệp tuy không thích tâm học, nhưng đời sau đủ các loại tu tưởng, Nietzsche cuồng vọng, Schopenhauer bi quan, đã chẳng còn lạ gì, nếu như nói với Ly Thạch lời lẽ vĩ đại như vật đổi sao dời, kẻ thích ứng sống sót, Ly Thạch nhất định há hốc mồm.
- Tiểu tử, lão phu đã phá vỡ chướng ngại, tự lập ra thiên địa, thế gian này không còn ai khiến lão phu cúi đầu nghe theo, từ giờ về sau, ta là trời, ta là đất, ta là gió mát, ta là núi xanh, tự do tự tại. Dù Điền sư tới đây ta cũng luận giao ngang hàng, tuổi ngươi không nhiều, quái bệnh lại chẳng ít, nếu như ngươi luôn mang tâm tư u ám đó thì học vấn làm sao mà tiến bộ được, vị sư phụ như tiên nhân của ngươi không nói với người, chỉ chính đại mới quang minh được sao?
Vân Diệp không biết đạo học tới cảnh giới tông sư thì không còn ràng buộc nào nữa, Lão Tôn thì biết, nhưng lại cứ trốn trong góc xem kịch, Lão Thạch dùng lời lẽ khuyên Vân Diệp, nói những lời này chắc ông ta cười thầm tới chuột rút luôn.
Gian tế cấp tông sư, chẳng hiểu thằng bại não nào có thể nghĩ ra một chuyện như thế, Vân Diệp giờ rất muốn kiếm cái lỗ chui vào.
Muốn che giấu xấu hổ chỉ có nổi giận, cho nên Vân Diệp phẫn nộ, mặt đỏ tới mang tai, chỉ Ly Thạch quát lớn:
- Các ông biết cả rồi, nhưng không nói với ta, nấp trong chỗ tối xem ta bêu xấu, thích lắm phải không? Hôm nay ta cho các ông cười chán thôi.
Ly Thạch cào vỏ cây chứ gì? Lão tử đá gãy cây luôn, tung chân lên, đá vào cây hòe, cây hòe trơ trụi ngay cả một cành khô cũng chẳng rụng, nhưng chân có tiếng kỳ quái.
Vân Diệp ôm chân, mồ hôi ròng ròng, xoa bóp xương, hỏng rồi, trật khớp rồi, Ly Thạch còn chưa thấy ai nổi giận làm gãy chân mình, tuy là tông sư cũng chưa thấy qua, mặt tò mò kéo chân Vân Diệp, thế là xương vào chỗ cũ, thủ pháp đơn sơ, phương thức thô bạo, không đẹp chút nào, vác Vân Diệp trên lưng như vác bao tải, trở về tiền viện.
Không dám gặp ai nữa, nhất là mấy vị Lý Cương, nhốt mình trong phòng tối danh nghĩa là dưỡng thương, sợ gió, sợ ánh sáng, sợ nước, đãi ngộ bản thân ngang hàng với bị bệnh chó dại.
Tôn Tư Mạc tới nhà thăm thương thế của Vân Diệp, Vân Diệp quên lời cổ huấn y sinh không thể đắc tội, luôn mồm trách móc Tôn Tư Mạc, nói từ đạo nghĩa bằng hữu, tới tình đồng sinh cộng tử, phê phán ông ta coi thường tình nghĩa đó, đứng bên xem náo nhiệt có tội lớn.
- Lòng dạ ngươi hẹp hòi còn trách lão đạo, lòng dạ đen tối, làm sai lại còn đẩy cái sai lên người khác, không có lòng dạ quân tử, là rác rưởi của trời đất, là nguồn độc hại nhân gian.
Lão Tôn chửi xong chưa hả, lấy cả Ly Thạch nối xương không đúng, lại tháo khớp ra, nối lại lần nữa, thủ pháp càng tệ hơn Ly Thạch, chẳng có phong phạm thần y, Vân Diệp kêu thảm, ông ta coi như hát.
Cô cô mặc áo cưới tới thăm Vân Diệp, vàng trên y phục nặng tới hai cân, người ta dùng tơ vàng ở mép váy, Vân gia chơi sang, một đóa hoa mẫu đơn cực lớn ngay trước ngực, dưới ánh sáng mặt trời không biết khiến bao nhiêu người mù mắt, cô cô ngồi bên giường, ôm mặt Vân Diệp, áp mặt vào má y khóc sướt mướt, dùng nước mắt rửa mặt cho y một lượt.
Nữ nhân khóc đã đành, nam nhân khóc còn ra gì, Vân Diệp khàn khàn nói với cô cô:
- Nếu lão già đó dám ức hiếp cô cô, cứ nói với cháu, cháu đánh gãy chân lão.
Nói uy phong lắm, nhưng y quên chân mình sưng như cái móng heo.
Lão già khốn kiếp Ly Thạch không ngờ còn mặt mũi mà yêu cầu của hồi môn càng nhiều càng tốt, còn nói tiểu lâu của mình quá nhỏ, không có sân trước sân sau, muốn trồng cây cũng chẳng có chỗ, tương lai có con, cả nhà chen chúc trong tiểu lâu chật hẹp.
Cháu mình là phú ông thì còn phải khách khí gì nữa, nghe nói thằng cháu có tiểu viện tử gần chân núi, cực kỳ trang nhã, mở cửa ra là thấy núi, sông Đông Dương lại chảy qua hậu viện, còn có một bến tàu riêng nho nhỏ, để trống đó cũng phí, liền chuyển vào, coi như tân phòng, rảnh rỗi thả thuyền chơi sông sướng biết bao. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vân Diệp nổi khùng nhảy lò cò định đi tìm Ly Thạch tính sổ, ai ngờ bị nãi nãi, thẩm thẩm sách về phòng, thầm thẩm vuốt ngực cho Vân Diệp, sợ y giận hại người.
Nãi nãi nói như không:
- Cháu ngoan à, một tiểu trạch viện thôi mà, ông ta muốn cho ông ta, một tông sư học vấn đi tới đâu chẳng là nhân thượng nhân, một cái nhà có là gì, thiếu gì người tranh nhau cho ông ta. Nãi nãi biết cháu chê Ly Thạch tuổi quá cao, không xứng với cô cô của cháu, nhưng cô cô cháu bằng lòng mà, Ly Thạch năm nay năm chín, lại là người luyện võ, gân cốt tráng kiện, cô cô cháu chịu tội nhiều rồi, cần người lớn tuổi thương yêu. Nghe nãi nãi, đừng phá nữa, đưa cô cô rời nhà, đây là hôn sự tốt.