Lý Khác thừa dịp cơ hội này nói cho hoàng hậu, hồ Thái Dịch hiện tại chính là một hố chất thải khổng lồ, tuy nói hiện tại sông Kim Thủy có nước sạch đổ vào, so sánh với nước sạch bên ngoài, nước hồ Thái Dịch xám ngắt khiến hắn thấy buồn nôn, nếu như nương nương muốn thay nước bẩn, người làm con như hắn nên tận một phần hiếu tâm, đương nhiên, hai anh em Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không chạy mất, chỉ cần 3000 quan tiền thì có thể giải quyết, ba anh em họ hoàn toàn có thể gánh vác.
Chẳng qua có một phiền phức, khi thay nước hồ các quý nhân trong cung cần phải có một bộ phận tạm thời ở ngoài cung, để tránh bị quấy nhiễu, tỷ như mẫu thân hắn Dương phi, ở gần hồ Thái Dịch quá, rất cần tạm thời ra ngoài cung ở, tỷ như Ngọc Sơn, ở nơi đó hắn có một gian nhà, có thể cho ra đấy.
Trưởng tôn coi chuyện này như một trò cười nói cho Lý Nhị nghe, sau khi Lý Nhị nghe xong cười đến ná thở, đứa con trai 14 tuổi bắt đầu giở trò quỷ rồi, mấy trò này hắn rất thích nghe ngóng, chỉ cần tiền đề là nhân hiếu, thì trò này chính là một loại phúc khí.
Hắn còn nói chuyện này cho Dương phi nghe, ai ngờ Dương phi xưa nay luôn tươi cười lại ở trước mặt hắn khóc rống.
- Ái phi, nàng biết Khác nhi vì tạo cho nàng cơ hội xuất cung giải sầu, phải trả giá lớn thế nào không? Nghe Thanh Tước nói, hiện tại nó thiếu Vân Diệp 2 quan tiền, 2 quan tiền này cũng không bình thường, yêu cầu Khác nhi cạn kiệt tâm lực mới có thể kiếm trở về từng văn một, Khác nhi thay Vân Diệp tu kiến Hưng Hóa phường, toàn bộ chi phí vượt quá một vạn quan, lợi nhuận trông đợi trên 10 vạn quan, như thế mà Vân Diệp không hài lòng, chỉ đồng ý hắn thay thế món nợ 500 văn, phần còn lại phải cần Khác nhi vượt qua Thanh Tước về học nghiệp, đạt được vị trí thứ nhất học sinh gương mẫu, mới có thể có được một quan, học nghiệp Thanh Tước ưu tú thế nào chắc nàng biết, muốn vượt qua, khó, rất khó.
Dứt lời hắn cất tiếng cười to, cực kỳ đắc ý, hai đứa con trai của hắn tại thư viện nắm giữ hai vị trí đầu thời gian dài, nghe Thanh Tước nói Vân Diệp cũng có chút phẫn nộ rồi, lần này ở trong thư viện đã hô hào các học sinh khác lấy Thanh Tước và Lý Khác làm mục tiêu vượt qua, chỉ cần vượt qua hai đứa chúng nó sẽ ban thưởng gấp bội, còn biếu tặng một độc môn tiểu viện tại Hưng Hóa phường. Hiện giờ học sinh thư viện đã điên rồi, canh ba thức dậy, canh năm ngủ đã là việc cơm bữa, trên đầu cột vải đả đảo Lý Thái ngày đêm khổ học, làm cho Lý Thái rất là lo lắng.
Có thể làm cho Vân Diệp kinh ngạc là chuyện vui lớn nhất hiện tại của Lý Nhị, cái cảm giác khiến cho đối thủ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết làm thế nào đã bao nhiêu năm chưa từng từng có rồi, hôm nay cảm thụ được trên người con trai, thật sự là chuyện vui nhân gian.
- Vân Diệp này cũng thật quá đáng, khắt khe con ta như vậy, thiếp thân phải đến thư viện đòi công đạo cho nó!
Hiện tại Dương phi đã ngồi không yên, vừa nghĩ đến Lý Khác người đầy bụi tất bật ở công trường, thân thể gầy yếu ngả nghiêng trong mưa gió, chỉ vì cho mình có được đoạn cuộc sống thảnh thơi vui vẻ lòng liền đau như cắt.
- Trẫm lại cho rằng cách làm của Vân Diệp rất khá, ái phi cũng là người đọc sách, hẳn là biết đạo lý sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc, hôm nay Vân Diệp cố chèn ép Thanh Tước và Khác nhi, đó là đạo vi sư chân chính, chúng nó một khi chưa tốt nghiệp thư viện, trong thiên hạ vẫn chưa mặc cho chúng nó tung hoành, con trai của Lý Thế Dân ta cũng nên làm côn bằng, ngày phong ba đến chắc chắn sẽ khiến thiên địa biến sắc.
****
Thành Trường An trong năm nay đã có một số biến hóa, thời gian buôn bán trong thành chịu giới nghiêm ban đêm chỉ ba canh giờ, hàng hóa bày bán trên đường Chu Tước sẽ bị quan tuần thành ném cả hàng lẫn người vào lao, mua bình dấm chua cũng cần phải đi hết nửa thành Trường An, làm cho bọn trẻ chờ ăn vằn thắn ở nhà rất chán nản.
Người Quan Trung không thích buôn bán, khinh thường nhất là người buôn bán, lợi thì nhiều nhưng bôi nhọ tổ tông. Hà Thiệu không để bụng, tổ tiên hắn xuất thân ăn mày, đương nhiên không để bụng nhục hay không nhục, trên trung đường nhà hắn treo tổ huấn "Trời lớn, đất lớn, ăn cơm lớn nhất". Vì ăn cơm, thân chịu tước vị nhưng không để bụng danh tiếng, làm sinh ý đến mức phong sinh thủy khởi.
Tại mỗi phường thị đều mua một khu đất nhỏ, chuẩn bị mở một cửa hàng tạp hoá, từ kim chỉ đến mớ rau, không cái gì không có, quản chi nhà ngươi cần một con ngựa mới có thể kéo chiếc xe ngựa chạy khắp nơi, cửa hàng tạp hoá cũng sẽ cung ứng.
108 phường thị, hắn tổng cộng xây 80 cửa hàng, trong thành Trường An được cho là làm ăn lớn số một, chỉ là cổ đông hơi nhiều, Lý Thừa Càn cũng ném qua 200 quan tiền. Sự thực chứng minh, quyết định của hắn luôn luôn là anh minh, hai trăm quan tiền đến tháng thứ 3 thì về tới tay hắn, cửa hàng tạp hóa gọi Tiện nghi phường này khiến hắn nhìn với con mắt khác, không phải là vì 200 quan tiền, là bởi vì cửa hàng tạp hóa luôn có số lượng lớn tiền, còn liên miên không dứt.
Phương diện này không ai phải chịu thiệt, Lý Thừa Càn cố ý phái nội thị kiểm tra toàn bộ lưu trình từ đầu tới đuôi của cửa hàng tạp hóa, nông gia cung cấp rau xanh, còn có gà vịt, trứng, thịt heo, đều có khế ước hết. Nông gia mỗi tháng từ cửa hàng tổng kết sổ sách một lần, giá cả rất công đạo, không có việc ăn hiếp nông hộ, việc này cũng rất hợp quy củ của thương gia, nông hộ cũng chấp nhận.
Mã xa hành càng không ngừng vận chuyển hàng hóa đến mỗi cửa hàng trong thành Trường An, lại do cửa hàng bán hàng hóa cho các cư dân trong phường thị, giá chỉ bằng chín thành hai chợ đông tây, còn không phải đi đường xa, các phường dân cũng được lợi.
Nội thị mắt mở trừng trừng nhìn cửa hàng tạp hoá trống không trong một buổi sáng đã bị hàng hóa nhét đầy, trong quá trình này cửa hàng không phải trả một đồng tiền, các nhà cung cấp tranh nhau đưa hàng tới cửa hàng, có người còn tặng cả lễ.
Đến ngày cuối cùng trong tháng, trong đại sảnh tổng điếm mới sửa trên đường thuỷ Hưng Hóa phường, đầu người nhung nhúc, mười hai vị trướng phòng xếp thẳng hàng, dựa theo chủng loại hàng hóa, trả tiền cho mỗi nhà cung cấp, từng xe tiền đồng được đưa qua. Vàng chất đống dưới ánh mặt trời, túi vải đựng đầy đồng tiền dựa theo hóa đơn mà trả tiền, công việc diễn ra liên tục.
Thuế lại của huyện nha an vị tại một bên, thập ngũ thuế nhất, mỗi người lĩnh xong tiền đều đi tới chỗ thuế lại nộp thuế. Thuế lại không dám thu nhiều, thị vệ thái tử điện hạ phái tới nắm đao đang đứng ở một bên.
Các thương hộ chưa từng nộp thuế như bây giờ, thập ngũ thuế nhất, đơn giản, ta bán một ghế gỗ ba quan tiền, thuế 200 văn, cái này ta nộp. Cửa hàng trong nhà ta còn bán 2 quan, có phải cũng nộp luôn không?
Sắc mặt thuế lại càng lúc càng đen, tiền trong giỏ trúc bên cạnh càng lúc càng nhiều, cuối cùng thuế lại muốn khóc luôn, tiếp tục như vậy, bảo các thuế lại của khắp Đại Đường làm sao mà sống đây.
Trong đám người có hai lão đầu, một người mặt đen, giống nông phu, một người khác mặt gầy, thỉnh thoảng lại vuốt chòm râu ở cằm, giống như một vị tiên sinh dạy học.
- Huyền Thành huynh, nếu như đều dùng tiền đồng nộp thuế như thế, không còn mấy thứ Tô dung điều nữa, Đại Đường ta tái hiện văn cảnh cũng không phải việc khó. Đáng tiếc là chỉ có một Tiện nghi phường, nếu như nhiều hơn thì tốt rồi.
- Huyền Linh huynh, thứ ta coi trọng không phải là nộp thuế nhiều hay ít, mà là sắc mặt của thuế lại, các bách tính đang thành thật nộp thuế, hắn chỉ cần khai ra chứng minh nộp thuế là được, thu thuế thuận lợi như vậy, hắn vốn nên cao hứng mới phải, vì sao lại trông như cha mẹ chết, lão phu cảm thấy phải làm rõ chuyện này, cũng rõ ràng nguyên nhân vì sao Đại Đường ta thương thuế nghiêm trọng không đủ.
Hà Thiệu khom người cười theo nói:
- Liên quan đến tiền vàng, là người thì phải nghĩ đến trục lợi, hôm nay tại Tiện nghi phường, bách tính nộp thuế đều là rõ ràng, họ không nhúng tay vào được chút nào, không khóc mới là lạ.
Ngụy Chinh rất ghét cái kiểu con buôn của Hà Thiệu, vung tay áo, hừ một tiếng không nói. Phòng Huyền Linh đến liền cười nói:
- Nếu nhìn ra mánh khóe, thủ đoạn sấm sét của Huyền Thành huynh chắc hẳn sẽ khiến họ cả đời khó quên.
Nội thị nhận ra hai người họ, không dám nói toạc ra, chỉ có thể tiến lên chào. Ngụy Chinh hỏi:
- Mấy ngày này nếu ngươi vẫn luôn xem lưu trình, có phát hiện việc làm loạn nào không?
- Hồi Ngụy thị trung, mấy ngày này tiểu nhân quan sát từng công đoạn, đều có hóa đơn có thể kiểm tra, không phát hiện chỗ không ổn, chỉ là khó hiểu, Hà huyện tử chỉ mua cửa hiệu, trong đó rất nhiều vẫn là đi mượn, trong cửa hàng trống không, đều là bản thân các tiểu thương gia đưa hàng vào, chưởng quỹ của Tiện nghi phường kén cá chọn canh, hàng hơi kém chất lượng cũng không cần, tiểu nhân khó hiểu là, họ không có chút hàng nào, một đồng tiền cũng không bỏ ra, nhưng có thể phát tài, thay đổi khiến mọi người đều có lợi, chuyện này là sao.
Phòng Huyền Linh quay đầu lại nhìn Hà Thiệu chờ hắn giải thích, Hà Thiệu cười ha ha:
- Một số thủ đoạn không thể bày ra, nói ra trước mặt hai vị thật sự là làm xấu tổ tông, hay là chư vị cho tại hạ một cơ hội giữ thể diện đi.
Người ta không muốn nói, họ cũng không thể cưỡng cầu, Tiện nghi phường của Hà Thiệu không có chỗ khác thường nào, các tiểu thương hộ và nông gia tự nguyện một tháng sau lấy tiền, quan phủ ngươi cũng không thể ép buộc họ một tay giao tiền, một tay giao hàng được.
Đây là nguyên lý của siêu thị, Vân Diệp nói qua cho Hà Thiệu, hắn cũng chỉ hiểu sơ sơ, chỉ biết là xây một số siêu thị, để cho người khác tới bán đồ, đây là một loại bổ sung cho sân chơi thương nghiệp còn khuyết thiếu của Trường An hiện nay.
Lấy tiềm chất gian thương của Hà Thiệu, không làm rõ cái siêu thị này là sẽ không dừng tay.
Mũ của thiên khả hãn được Lý Nhị đeo chặt ở trên đầu mình, thiên hạ vạn bang đều là con dân, sau khi bày tỏ với thiên địa, vì nghịch ý chí trời xanh, 11 thổ vương của Lĩnh Nam ý đồ gây rối bị chém đầu thị chúng, khiến cho các dị tộc vốn trong lòng vẫn còn may mắn vì được thưởng lớn, cực kỳ sợ hãi.
Đầu tháng 5 năm Trinh Quán thứ 4, có một nhân vật quan trọng tới Trường An, toàn bộ Trường An vẩy nước sạch trên đường, trải đất vàng, ngay cả công trường Hưng Hóa phường mấy ngày nay đã sắp hoàn thành cũng đình công một ngày. Đây là tư thế của thiên tử chính thức xuất hành, đã nhiều năm không làm như thế rồi, hoàng đế hay nói tốn công tốn tiền chỉ vì một mình hắn, không phải là điều một hoàng đế tốt nên làm, hôm nay lại làm một chuyện lạ, còn hạ lệnh, buổi tối có thể giăng đèn kết hoa, lệnh cấm ban đêm trễ hai canh giờ, không khỏi làm cho thị dân Trường An nhao nhao nghị luận, không biết vì sao như vậy.
Cũng may không mù mờ bao lâu, trong cung truyền ra tin tức, Cao Châu tổng quản, thượng trụ quốc, Ngô quốc công và Phùng Áng tiến kinh yết kiến hoàng đế, Phòng Huyền Linh suất lĩnh bách quan ngoài thành 30 dặm chờ đón Phùng Áng. Sau đó, hoàng đế bộ hành xuất cung, tại cửa cung nghênh tiếp cháu của Tiển phu nhân, người đã vì dân tộc làm ra cống hiến to lớn.
Vân Diệp cũng cho rằng lễ ngộ cả nhà Phùng Áng tiếp nhận thế nào cũng không tính quá mức, vào thời Tùy mạt, vị đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến này đã nắm giữ một vùng 2000 dặm, vượt qua cả Triệu Đà thời Hán, có người khuyên hắn, thừa dịp Lý Đường đặt chân chưa ổn, học Triệu Đà tự lập làm Bách Việt Vương, bị vị đại tướng quân cực kỳ cơ trí này thẳng thắn đuổi đi.
- Ta đời đời ở Nam Việt, đến tận thời Ngũ Đại, đại quan biên cương Lĩnh Nam cũng chỉ một họ ta, con cái tiền tài ta đều có, người nhân sinh phú quý giống ta cũng không nhiều. Điều ta thường lo lắng là làm sao mới có thể không thẹn với công lao sáng lập của tổ tiên, sao dám tự ý xưng vương chứ!
Năm đầu Trinh Quán, Phùng Áng đã từng cự tuyệt tới triều, khỏi cần nói là chán ghét việc của Lý Nhị, Lý Nhị thẹn quá thành giận, chuẩn bị phái Giang Lĩnh dẫn binh thảo phạt, bị Ngụy Chinh khuyên can.
Sự thực chứng minh, Ngụy Chinh là đúng, Phùng Áng vào lúc tạo phản tốt nhất cũng không phản loạn, sao lại vào lúc thiên hạ thái bình mới bắt đầu tạo phản, vì khiến người lòng dạ hẹp hòi như Lý Nhị yên tâm, trưởng tử Phùng Trí Đái của hắn vào triều phụng dưỡng hoàng đế, hiện giờ đang ở trong thư viện.
Người này sau khi tìm ra cây ngải bụi chống bệnh sốt rét đã đạt được thưởng 2 quan tiền, tại thư viện vênh váo tiêu xài, mời Lý Cương tiên sinh làm tế biểu cho lão tổ tông Tiển phu nhân của hắn, lại mời Tôn Tư Mạc kiểm tra sức khỏe cho cha hắn, hai người trước rất tự giác chỉ lấy nửa giá, chỉ Vân Diệp được mời tới làm đầu bếp thì ác ôn chém hắn 1 quan tiền.
Lão nãi nãi đối với Phùng Áng cũng là nghe tiếng đã lâu, không phải vì chiến công của hắn, mà là bởi vì hắn có 30 nhi tử, hiện giờ, lão nhân gia nàng mỗi ngày không có việc gì chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng của Tân Nguyệt, thấy Tân Nguyệt cước bộ mềm mại, thân thủ mạnh mẽ thì thở dài, sao không có động tĩnh chứ?
Trồng củ cải cũng phải đợi đủ thời gian mới có thể nẩy mầm, đây là nãi nãi mong cháu đến sốt ruột rồi. Tân Nguyệt dưới sự hun đúc của Vân Diệp cũng đã quen đối với chuyện này, lại còn thêm bản thân luôn luôn khỏe mạnh, Tôn tiên sinh cũng nói con cái chỉ là chuyện sớm hay muộn, không cần phải gấp gáp, cho nên yên lòng, toàn lực tiếp quản đại quyền của nội viện Vân gia, chỉ bỏ lại nãi nãi một mình thương cảm.
Thực đơn của Phùng Áng không dễ xác định, Trí Đái nói lão tử hắn ăn khỏe, cái gì cũng ăn được, cái gì cũng dám ăn, rất có khí độ của người Lĩnh Nam hậu thế.
Cua là không thiếu được, chỉ là hiện tại cách ăn thật sự khiến người khác không dám khen tặng, một mâm ướp bằng đường dính dính liền bưng lên, Trưởng Tôn Trùng còn đắc ý hỏi, chắc chưa bao giờ ăn qua thứ này chứ? Thấy ánh mắt khinh thường của Vân Diệp hắn đành phải xấu hổ thôi khoe khoang.
Ăn một lần liền vĩnh viễn không quên được, không có gì, ăn đường mà thôi, mùi vị của cua không thấy tí gì, chỉ toàn ăn đường.
Cua hấp, lại thêm dấm gừng, rượu vàng là đủ. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trí Đái, thịt kho tàu không thể thiếu, thịt viên không thể thiếu, sườn xào chua ngọt không thể thiếu, gà ăn mày thế nào cũng phải có hai con, lão tử hắn ăn nhiều, mỗi bữa ăn một đấu gạo.
Cái khác không nói, mấy lời một bữa cơm một đấu gạo đã chọc tức Vân Diệp, tóm lấy Trí Đái muốn hắn giải thích rõ, dạ dày lão tử ngươi to thế nào, còn một đấu gạo, hai cân gạo cũng đủ lão tử ngươi ăn rồi. Ghét nhất họ dùng những tính từ này, nói không chuẩn xác có đôi khi sẽ dẫn phát nghĩa khác.
Chẳng qua có một phiền phức, khi thay nước hồ các quý nhân trong cung cần phải có một bộ phận tạm thời ở ngoài cung, để tránh bị quấy nhiễu, tỷ như mẫu thân hắn Dương phi, ở gần hồ Thái Dịch quá, rất cần tạm thời ra ngoài cung ở, tỷ như Ngọc Sơn, ở nơi đó hắn có một gian nhà, có thể cho ra đấy.
Trưởng tôn coi chuyện này như một trò cười nói cho Lý Nhị nghe, sau khi Lý Nhị nghe xong cười đến ná thở, đứa con trai 14 tuổi bắt đầu giở trò quỷ rồi, mấy trò này hắn rất thích nghe ngóng, chỉ cần tiền đề là nhân hiếu, thì trò này chính là một loại phúc khí.
Hắn còn nói chuyện này cho Dương phi nghe, ai ngờ Dương phi xưa nay luôn tươi cười lại ở trước mặt hắn khóc rống.
- Ái phi, nàng biết Khác nhi vì tạo cho nàng cơ hội xuất cung giải sầu, phải trả giá lớn thế nào không? Nghe Thanh Tước nói, hiện tại nó thiếu Vân Diệp 2 quan tiền, 2 quan tiền này cũng không bình thường, yêu cầu Khác nhi cạn kiệt tâm lực mới có thể kiếm trở về từng văn một, Khác nhi thay Vân Diệp tu kiến Hưng Hóa phường, toàn bộ chi phí vượt quá một vạn quan, lợi nhuận trông đợi trên 10 vạn quan, như thế mà Vân Diệp không hài lòng, chỉ đồng ý hắn thay thế món nợ 500 văn, phần còn lại phải cần Khác nhi vượt qua Thanh Tước về học nghiệp, đạt được vị trí thứ nhất học sinh gương mẫu, mới có thể có được một quan, học nghiệp Thanh Tước ưu tú thế nào chắc nàng biết, muốn vượt qua, khó, rất khó.
Dứt lời hắn cất tiếng cười to, cực kỳ đắc ý, hai đứa con trai của hắn tại thư viện nắm giữ hai vị trí đầu thời gian dài, nghe Thanh Tước nói Vân Diệp cũng có chút phẫn nộ rồi, lần này ở trong thư viện đã hô hào các học sinh khác lấy Thanh Tước và Lý Khác làm mục tiêu vượt qua, chỉ cần vượt qua hai đứa chúng nó sẽ ban thưởng gấp bội, còn biếu tặng một độc môn tiểu viện tại Hưng Hóa phường. Hiện giờ học sinh thư viện đã điên rồi, canh ba thức dậy, canh năm ngủ đã là việc cơm bữa, trên đầu cột vải đả đảo Lý Thái ngày đêm khổ học, làm cho Lý Thái rất là lo lắng.
Có thể làm cho Vân Diệp kinh ngạc là chuyện vui lớn nhất hiện tại của Lý Nhị, cái cảm giác khiến cho đối thủ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết làm thế nào đã bao nhiêu năm chưa từng từng có rồi, hôm nay cảm thụ được trên người con trai, thật sự là chuyện vui nhân gian.
- Vân Diệp này cũng thật quá đáng, khắt khe con ta như vậy, thiếp thân phải đến thư viện đòi công đạo cho nó!
Hiện tại Dương phi đã ngồi không yên, vừa nghĩ đến Lý Khác người đầy bụi tất bật ở công trường, thân thể gầy yếu ngả nghiêng trong mưa gió, chỉ vì cho mình có được đoạn cuộc sống thảnh thơi vui vẻ lòng liền đau như cắt.
- Trẫm lại cho rằng cách làm của Vân Diệp rất khá, ái phi cũng là người đọc sách, hẳn là biết đạo lý sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc, hôm nay Vân Diệp cố chèn ép Thanh Tước và Khác nhi, đó là đạo vi sư chân chính, chúng nó một khi chưa tốt nghiệp thư viện, trong thiên hạ vẫn chưa mặc cho chúng nó tung hoành, con trai của Lý Thế Dân ta cũng nên làm côn bằng, ngày phong ba đến chắc chắn sẽ khiến thiên địa biến sắc.
****
Thành Trường An trong năm nay đã có một số biến hóa, thời gian buôn bán trong thành chịu giới nghiêm ban đêm chỉ ba canh giờ, hàng hóa bày bán trên đường Chu Tước sẽ bị quan tuần thành ném cả hàng lẫn người vào lao, mua bình dấm chua cũng cần phải đi hết nửa thành Trường An, làm cho bọn trẻ chờ ăn vằn thắn ở nhà rất chán nản.
Người Quan Trung không thích buôn bán, khinh thường nhất là người buôn bán, lợi thì nhiều nhưng bôi nhọ tổ tông. Hà Thiệu không để bụng, tổ tiên hắn xuất thân ăn mày, đương nhiên không để bụng nhục hay không nhục, trên trung đường nhà hắn treo tổ huấn "Trời lớn, đất lớn, ăn cơm lớn nhất". Vì ăn cơm, thân chịu tước vị nhưng không để bụng danh tiếng, làm sinh ý đến mức phong sinh thủy khởi.
Tại mỗi phường thị đều mua một khu đất nhỏ, chuẩn bị mở một cửa hàng tạp hoá, từ kim chỉ đến mớ rau, không cái gì không có, quản chi nhà ngươi cần một con ngựa mới có thể kéo chiếc xe ngựa chạy khắp nơi, cửa hàng tạp hoá cũng sẽ cung ứng.
108 phường thị, hắn tổng cộng xây 80 cửa hàng, trong thành Trường An được cho là làm ăn lớn số một, chỉ là cổ đông hơi nhiều, Lý Thừa Càn cũng ném qua 200 quan tiền. Sự thực chứng minh, quyết định của hắn luôn luôn là anh minh, hai trăm quan tiền đến tháng thứ 3 thì về tới tay hắn, cửa hàng tạp hóa gọi Tiện nghi phường này khiến hắn nhìn với con mắt khác, không phải là vì 200 quan tiền, là bởi vì cửa hàng tạp hóa luôn có số lượng lớn tiền, còn liên miên không dứt.
Phương diện này không ai phải chịu thiệt, Lý Thừa Càn cố ý phái nội thị kiểm tra toàn bộ lưu trình từ đầu tới đuôi của cửa hàng tạp hóa, nông gia cung cấp rau xanh, còn có gà vịt, trứng, thịt heo, đều có khế ước hết. Nông gia mỗi tháng từ cửa hàng tổng kết sổ sách một lần, giá cả rất công đạo, không có việc ăn hiếp nông hộ, việc này cũng rất hợp quy củ của thương gia, nông hộ cũng chấp nhận.
Mã xa hành càng không ngừng vận chuyển hàng hóa đến mỗi cửa hàng trong thành Trường An, lại do cửa hàng bán hàng hóa cho các cư dân trong phường thị, giá chỉ bằng chín thành hai chợ đông tây, còn không phải đi đường xa, các phường dân cũng được lợi.
Nội thị mắt mở trừng trừng nhìn cửa hàng tạp hoá trống không trong một buổi sáng đã bị hàng hóa nhét đầy, trong quá trình này cửa hàng không phải trả một đồng tiền, các nhà cung cấp tranh nhau đưa hàng tới cửa hàng, có người còn tặng cả lễ.
Đến ngày cuối cùng trong tháng, trong đại sảnh tổng điếm mới sửa trên đường thuỷ Hưng Hóa phường, đầu người nhung nhúc, mười hai vị trướng phòng xếp thẳng hàng, dựa theo chủng loại hàng hóa, trả tiền cho mỗi nhà cung cấp, từng xe tiền đồng được đưa qua. Vàng chất đống dưới ánh mặt trời, túi vải đựng đầy đồng tiền dựa theo hóa đơn mà trả tiền, công việc diễn ra liên tục.
Thuế lại của huyện nha an vị tại một bên, thập ngũ thuế nhất, mỗi người lĩnh xong tiền đều đi tới chỗ thuế lại nộp thuế. Thuế lại không dám thu nhiều, thị vệ thái tử điện hạ phái tới nắm đao đang đứng ở một bên.
Các thương hộ chưa từng nộp thuế như bây giờ, thập ngũ thuế nhất, đơn giản, ta bán một ghế gỗ ba quan tiền, thuế 200 văn, cái này ta nộp. Cửa hàng trong nhà ta còn bán 2 quan, có phải cũng nộp luôn không?
Sắc mặt thuế lại càng lúc càng đen, tiền trong giỏ trúc bên cạnh càng lúc càng nhiều, cuối cùng thuế lại muốn khóc luôn, tiếp tục như vậy, bảo các thuế lại của khắp Đại Đường làm sao mà sống đây.
Trong đám người có hai lão đầu, một người mặt đen, giống nông phu, một người khác mặt gầy, thỉnh thoảng lại vuốt chòm râu ở cằm, giống như một vị tiên sinh dạy học.
- Huyền Thành huynh, nếu như đều dùng tiền đồng nộp thuế như thế, không còn mấy thứ Tô dung điều nữa, Đại Đường ta tái hiện văn cảnh cũng không phải việc khó. Đáng tiếc là chỉ có một Tiện nghi phường, nếu như nhiều hơn thì tốt rồi.
- Huyền Linh huynh, thứ ta coi trọng không phải là nộp thuế nhiều hay ít, mà là sắc mặt của thuế lại, các bách tính đang thành thật nộp thuế, hắn chỉ cần khai ra chứng minh nộp thuế là được, thu thuế thuận lợi như vậy, hắn vốn nên cao hứng mới phải, vì sao lại trông như cha mẹ chết, lão phu cảm thấy phải làm rõ chuyện này, cũng rõ ràng nguyên nhân vì sao Đại Đường ta thương thuế nghiêm trọng không đủ.
Hà Thiệu khom người cười theo nói:
- Liên quan đến tiền vàng, là người thì phải nghĩ đến trục lợi, hôm nay tại Tiện nghi phường, bách tính nộp thuế đều là rõ ràng, họ không nhúng tay vào được chút nào, không khóc mới là lạ.
Ngụy Chinh rất ghét cái kiểu con buôn của Hà Thiệu, vung tay áo, hừ một tiếng không nói. Phòng Huyền Linh đến liền cười nói:
- Nếu nhìn ra mánh khóe, thủ đoạn sấm sét của Huyền Thành huynh chắc hẳn sẽ khiến họ cả đời khó quên.
Nội thị nhận ra hai người họ, không dám nói toạc ra, chỉ có thể tiến lên chào. Ngụy Chinh hỏi:
- Mấy ngày này nếu ngươi vẫn luôn xem lưu trình, có phát hiện việc làm loạn nào không?
- Hồi Ngụy thị trung, mấy ngày này tiểu nhân quan sát từng công đoạn, đều có hóa đơn có thể kiểm tra, không phát hiện chỗ không ổn, chỉ là khó hiểu, Hà huyện tử chỉ mua cửa hiệu, trong đó rất nhiều vẫn là đi mượn, trong cửa hàng trống không, đều là bản thân các tiểu thương gia đưa hàng vào, chưởng quỹ của Tiện nghi phường kén cá chọn canh, hàng hơi kém chất lượng cũng không cần, tiểu nhân khó hiểu là, họ không có chút hàng nào, một đồng tiền cũng không bỏ ra, nhưng có thể phát tài, thay đổi khiến mọi người đều có lợi, chuyện này là sao.
Phòng Huyền Linh quay đầu lại nhìn Hà Thiệu chờ hắn giải thích, Hà Thiệu cười ha ha:
- Một số thủ đoạn không thể bày ra, nói ra trước mặt hai vị thật sự là làm xấu tổ tông, hay là chư vị cho tại hạ một cơ hội giữ thể diện đi.
Người ta không muốn nói, họ cũng không thể cưỡng cầu, Tiện nghi phường của Hà Thiệu không có chỗ khác thường nào, các tiểu thương hộ và nông gia tự nguyện một tháng sau lấy tiền, quan phủ ngươi cũng không thể ép buộc họ một tay giao tiền, một tay giao hàng được.
Đây là nguyên lý của siêu thị, Vân Diệp nói qua cho Hà Thiệu, hắn cũng chỉ hiểu sơ sơ, chỉ biết là xây một số siêu thị, để cho người khác tới bán đồ, đây là một loại bổ sung cho sân chơi thương nghiệp còn khuyết thiếu của Trường An hiện nay.
Lấy tiềm chất gian thương của Hà Thiệu, không làm rõ cái siêu thị này là sẽ không dừng tay.
Mũ của thiên khả hãn được Lý Nhị đeo chặt ở trên đầu mình, thiên hạ vạn bang đều là con dân, sau khi bày tỏ với thiên địa, vì nghịch ý chí trời xanh, 11 thổ vương của Lĩnh Nam ý đồ gây rối bị chém đầu thị chúng, khiến cho các dị tộc vốn trong lòng vẫn còn may mắn vì được thưởng lớn, cực kỳ sợ hãi.
Đầu tháng 5 năm Trinh Quán thứ 4, có một nhân vật quan trọng tới Trường An, toàn bộ Trường An vẩy nước sạch trên đường, trải đất vàng, ngay cả công trường Hưng Hóa phường mấy ngày nay đã sắp hoàn thành cũng đình công một ngày. Đây là tư thế của thiên tử chính thức xuất hành, đã nhiều năm không làm như thế rồi, hoàng đế hay nói tốn công tốn tiền chỉ vì một mình hắn, không phải là điều một hoàng đế tốt nên làm, hôm nay lại làm một chuyện lạ, còn hạ lệnh, buổi tối có thể giăng đèn kết hoa, lệnh cấm ban đêm trễ hai canh giờ, không khỏi làm cho thị dân Trường An nhao nhao nghị luận, không biết vì sao như vậy.
Cũng may không mù mờ bao lâu, trong cung truyền ra tin tức, Cao Châu tổng quản, thượng trụ quốc, Ngô quốc công và Phùng Áng tiến kinh yết kiến hoàng đế, Phòng Huyền Linh suất lĩnh bách quan ngoài thành 30 dặm chờ đón Phùng Áng. Sau đó, hoàng đế bộ hành xuất cung, tại cửa cung nghênh tiếp cháu của Tiển phu nhân, người đã vì dân tộc làm ra cống hiến to lớn.
Vân Diệp cũng cho rằng lễ ngộ cả nhà Phùng Áng tiếp nhận thế nào cũng không tính quá mức, vào thời Tùy mạt, vị đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến này đã nắm giữ một vùng 2000 dặm, vượt qua cả Triệu Đà thời Hán, có người khuyên hắn, thừa dịp Lý Đường đặt chân chưa ổn, học Triệu Đà tự lập làm Bách Việt Vương, bị vị đại tướng quân cực kỳ cơ trí này thẳng thắn đuổi đi.
- Ta đời đời ở Nam Việt, đến tận thời Ngũ Đại, đại quan biên cương Lĩnh Nam cũng chỉ một họ ta, con cái tiền tài ta đều có, người nhân sinh phú quý giống ta cũng không nhiều. Điều ta thường lo lắng là làm sao mới có thể không thẹn với công lao sáng lập của tổ tiên, sao dám tự ý xưng vương chứ!
Năm đầu Trinh Quán, Phùng Áng đã từng cự tuyệt tới triều, khỏi cần nói là chán ghét việc của Lý Nhị, Lý Nhị thẹn quá thành giận, chuẩn bị phái Giang Lĩnh dẫn binh thảo phạt, bị Ngụy Chinh khuyên can.
Sự thực chứng minh, Ngụy Chinh là đúng, Phùng Áng vào lúc tạo phản tốt nhất cũng không phản loạn, sao lại vào lúc thiên hạ thái bình mới bắt đầu tạo phản, vì khiến người lòng dạ hẹp hòi như Lý Nhị yên tâm, trưởng tử Phùng Trí Đái của hắn vào triều phụng dưỡng hoàng đế, hiện giờ đang ở trong thư viện.
Người này sau khi tìm ra cây ngải bụi chống bệnh sốt rét đã đạt được thưởng 2 quan tiền, tại thư viện vênh váo tiêu xài, mời Lý Cương tiên sinh làm tế biểu cho lão tổ tông Tiển phu nhân của hắn, lại mời Tôn Tư Mạc kiểm tra sức khỏe cho cha hắn, hai người trước rất tự giác chỉ lấy nửa giá, chỉ Vân Diệp được mời tới làm đầu bếp thì ác ôn chém hắn 1 quan tiền.
Lão nãi nãi đối với Phùng Áng cũng là nghe tiếng đã lâu, không phải vì chiến công của hắn, mà là bởi vì hắn có 30 nhi tử, hiện giờ, lão nhân gia nàng mỗi ngày không có việc gì chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng của Tân Nguyệt, thấy Tân Nguyệt cước bộ mềm mại, thân thủ mạnh mẽ thì thở dài, sao không có động tĩnh chứ?
Trồng củ cải cũng phải đợi đủ thời gian mới có thể nẩy mầm, đây là nãi nãi mong cháu đến sốt ruột rồi. Tân Nguyệt dưới sự hun đúc của Vân Diệp cũng đã quen đối với chuyện này, lại còn thêm bản thân luôn luôn khỏe mạnh, Tôn tiên sinh cũng nói con cái chỉ là chuyện sớm hay muộn, không cần phải gấp gáp, cho nên yên lòng, toàn lực tiếp quản đại quyền của nội viện Vân gia, chỉ bỏ lại nãi nãi một mình thương cảm.
Thực đơn của Phùng Áng không dễ xác định, Trí Đái nói lão tử hắn ăn khỏe, cái gì cũng ăn được, cái gì cũng dám ăn, rất có khí độ của người Lĩnh Nam hậu thế.
Cua là không thiếu được, chỉ là hiện tại cách ăn thật sự khiến người khác không dám khen tặng, một mâm ướp bằng đường dính dính liền bưng lên, Trưởng Tôn Trùng còn đắc ý hỏi, chắc chưa bao giờ ăn qua thứ này chứ? Thấy ánh mắt khinh thường của Vân Diệp hắn đành phải xấu hổ thôi khoe khoang.
Ăn một lần liền vĩnh viễn không quên được, không có gì, ăn đường mà thôi, mùi vị của cua không thấy tí gì, chỉ toàn ăn đường.
Cua hấp, lại thêm dấm gừng, rượu vàng là đủ. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trí Đái, thịt kho tàu không thể thiếu, thịt viên không thể thiếu, sườn xào chua ngọt không thể thiếu, gà ăn mày thế nào cũng phải có hai con, lão tử hắn ăn nhiều, mỗi bữa ăn một đấu gạo.
Cái khác không nói, mấy lời một bữa cơm một đấu gạo đã chọc tức Vân Diệp, tóm lấy Trí Đái muốn hắn giải thích rõ, dạ dày lão tử ngươi to thế nào, còn một đấu gạo, hai cân gạo cũng đủ lão tử ngươi ăn rồi. Ghét nhất họ dùng những tính từ này, nói không chuẩn xác có đôi khi sẽ dẫn phát nghĩa khác.