Lý Khác há hốc mồm, khoảng cách một dặm với hắn mà nói chẳng là cái gì, thác nước cao, tiểu lâu thấp, nước sẽ tự chạy qua, chỉ cần dùng ống trúc nối với nhau là xong, cách đơn giản như thế mà cả hai không nghĩ ra.
Vừa rồi còn lấy dũng khí xách nước, đột nhiên phát hiện mệt nhọc là đáng đời cái tội ngu xuẩn, tức khì tinh thần nhụt hết, sức đâu mà sách nước.
- Tiểu Ảm, Tiểu Hữu, các ngươi xem, đó là kết cục của kẻ ngu xuẩn, bọn chúng đã tự nhận rồi, sau này các ngươi không được học chúng.
Lo cái gì có cái đó, Vân Diệp dẫn Lý Hữu, Lý Ảm từ sau gốc cây đại thụ đi ra. Hai huynh đệ Lý Hữu, Lý Ảm mỗi người xách một hộp cơm, nhìn bộ dạng thì là đưa cơm cho Dương phi, Âm phi.
Lý Thái xưa nay tự cho mình là thông minh, lần này bị Vân Diệp bắt tại trận, mặt đỏ bừng nhưng không cãi nổi, Lý Khác cũng như thế. Vân Diệp đi tới vỗ vai cả hai:
- Có điều các ngươi xuất phát điểm là lòng hiếu thảo, cho nên mới làm việc ngu xuẩn, có thể tha thứ được, dù sao bách thiện lấy hiếu làm đầu. Tên nào nhỉ? Cái tên mà đông dùng thân thể nằm lên đống băng dày để băng tan ra bắt cá cho mẹ ăn, mặc dù lấy đục đục băng ra nhanh hơn một chút nhưng ta không chơi, cách làm ngốc nghếch đó và cách làm hai vị ca ca đây tuy khác nhau nhưng cùng một hiệu quả.
Lý Khác, Lý Thái rất muốn cắn chết Vân Diệp, cái lưỡi y lúc nào cũng phun độc, thư viện sớm đã đưa ra nghi vấn với câu chuyện trong ( hiếu kinh), cuối cùng đưa ra kết luận toàn là một đám lừa gạt nói bịa đặt lung tung, bất kể là khóc trúc mọc măng hay là nằm băng bắt cá đều là chuyện đám bại não mới làm, Vân Diệp đem so hai bọn chúng so với tên Vương Tường kia, chẳng qua là chê cười chúng bại não, mặc dù không biết bại não là cái gì, nhưng mà lời trong miệng Vân Diệp phun ra chắc chắn thối hơn phân, độc hơn rắn.
Khiêng nước được một nửa, không thể bỏ giữa chừng, không nói lần nào xách thùng tiếp tục đi về phía trước, dọc đường bị lời nói của Vân Diệp hành hạ, đi liền một hơi mang nước lên tiểu lâu.
Dương phi, Âm phi đứng ở trước tiểu lốc khóc sướt mướt, đây chính là kết quả giáo dục của thư viện? Âm phi cực kỳ hâm mộ, Dương phi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Lý Thái, Lý Khác vừa lau vừa khóc, Âm phi còn nói tỷ tỷ có phúc, có một đứa con ngoan hiếu thảo như Vương Tường, làm hai huynh đệ nghe chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Bên này Lý Ảm đột nhiên khóc lớn, quỳ dưới đất ôm lấy chân mẫu thân không buông, chỉ khóc tới nấc lên, nước mắt đầy mặt, tủi thân vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngừng khóc được, chỉ Vân Diệp nói với mẫu thân:
- Mẫu phi, con không học ở thư viện đâu, Vân Diệp là ma quỷ, y moi tim Tiểu Hữu ra, thay vào đó một quả tim dê, Tiểu Hữu bây giờ chỉ thích ăn cỏ, không thích ăn thịt, nói không chừng tim của các vương thúc cũng bị thay rồi, đổi bằng tim hồ ly, đều do con tận mắt nhìn thấy. Mẫu phi, con không muốn bị moi tim, con muốn về kinh.
Âm phi nghi hoặc cởi áo Lý Hữu ra, thấy ngực trơn bóng như trước, làm gì có chút dấu vết gì, định mặc áo lại cho Lý Hữu, không ngờ Lý Hữu cũng khóc lớn, kể lể vận mệnh bi thảm của mình.
Vân Diệp đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn hai huynh đệ đó khóc lóc, Lý Thái cười tới không đứng dậy nổi, Lý Khác xấu hổ cực độ, hận không thể khâu miệng Lý Ảm lại, Dương phi hận con mình không ra gì, Âm phi cũng tương tự.
Trước kia hai bọn chúng bịa ra lời nói dối chưa lần nào sinh động chi tiết như vậy, cái gì mà quái nhân mình đầy thương tích, cái gì mà moi tim lấy phổi, làm hai vị nương nương nghe mà sởn gai ốc, nhưng không tin lấy một lời.
Lý Ảm phát hiện chuyện không phát triển theo hướng mình dự tính trước tiên, ca ca hắn đang nổi giận, có điều giận hắn, mẫu phi hắn đang tức giận, cũng là nhắm vào hắn, ngay cả mẹ của kẻ bị hại Lý Hữu cũng bất mãn với cả hai.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khủng bố của Vân Diệp, lập tức ngừng khóc, chấp nhận số mệnh nói:
- Vừa rồi là hài nhi gặp ác mộng, sau này không nói xấu tiên sinh nữa, về sau sẽ ra sức học tập.
Lý Hữu quay đầu nhìn Lý Ảm không hiểu ra sao, hai đứa chúng hiếm khi nói thật một lần, sao lại thành nằm mơ? Còn chuẩn bị tiếp tục cầu khẩn, ai ngờ mẫu thân bợp gáy cho một cái, mặt mày phẫn nộ, giờ mới hiểu vì sao Lý Ảm phải nói dối.
Vân Diệp chắp tay khuyên:
- Nương nương đừng giận, Tiểu Ảm, Tiểu Hữu mới tới thư viện, chuyện gì chũng cần tự làm, tất nhiên thấy không quen, lâu rồi sẽ thích ứng thôi, trẻ con lạ nhà là khó tránh nổi, đánh chúng không giải quyết được vấn đề, chỉ cần chúng thấy rằng phải học tập, mới có thể học được, nếu không đọc sách cả đời cũng không có tác dụng.
Nhân lúc hai vị nương nương đáp lễ, Vân Diệp tránh qua, ném cho Lý Hữu, Lý Ảm một ánh mắt cực kỳ âm hiểm, làm hai huynh đệ đồng loạt rùng mình. Thấy mục đích đã đạt được, Vân Diệp lấy hai cái hộp thức ăn đặt ở dưới đất giao cho Lý Hữu, Lý Ảm, nói:
- Hai vị nương nương, đây là do hai bọn chúng hôm nay ăn sáng ở thư viện thấy bánh báo thư viện cực ngon, muốn mời hai vị nương nương nếm thử, nên mua nhiều một chút, là tâm ý của bọn nhỏ, mong hai vị nương nương nếm thử.
Hai huynh đệ đưa hộp thức ăn cho mẫu thân của mình rồi cực kỳ lễ phép đứng sau lưng Vân Diệp, làm hai vị nương nương nhìn mà vui mừng.
Lấy cái cớ chia lớp cho hai huynh đệ, Vân Diệp cáo từ, đem việc chiêu đãi giao cho Lý Thái, Lý Khác, sau đó đưa hai đứa nhỏ hơn về thư viện. Đi được nửa đường, rẽ qua ngọn núi, Vân Diệp vừa mới dừng lại, hai huynh đệ lập tức quỳ xuống đất, ôm đầu cầu xin, thề không dám đem cơ mật của thư viện tiết lộ ra ngoài nữa.
Hiệu quả rất tốt, hai đứa trẻ thế này không lý do gì mà không dạy bảo được. Hiện giờ chỉ còn lại cái mầm họa Lý Bằng Trình nữa thôi, khi đánh người chỉ trời mắt đất chẳng lắp tí nào, sao đọc sách lại lắp ba lắp bắp, chẳng lẽ nói phải phẫu thuật mới có thể khiến hắn tự tin, xem thêm đã, nếu vẫn không được, xem ra chỉ còn cách đó.
Bộ dạng trầm tư của Vân Diệp làm Lý Ảm, Lý Hữu ở đằng sau sợ chết khiếp, cho rằng Vân Diệp đang nghĩ biện pháp ác độc đối phó với hai huynh đệ mình, nay nói thật tới cả mẹ đẻ còn chẳng tin, ngoại viện đã bị cắt đứt, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mới là đường sống duy nhất, hai đứa không mang chút hi vọng nào tương lai nữa.
Lưu Hiến nhìn Lý Ảm, Lý Hữu cực kỳ quy củ, gọi dạ thưa vâng, thì hết sức ngạc nhiên, đây đâu phải là hai tên ác bá vô pháp vô thiên trong hoàng cung, mà là hai thiếu niên quý tộc lễ độ, thêm vào áo xanh làm tôn lên khí độ hoàng gia. Lại nhìn Vân Diệp cười tủm tỉm, âm thầm đưa ngón cái lên.
- Lý Hữu, Lý Ảm, số hiệu của các ngươi là tám sáu, tám bảy, phòng ở lầu chữ địa, tầng ba, phòng ba lẻ sáu, mỗi ngày thức dậy vào giờ mão, rửa ráy trong một tuần hương, quá giờ bị phạt, chạy bộ bốn dặm, giờ thìn ăn cơm, sau đó có nửa canh giờ làm việc riêng, thời gian còn lại là học tập, các ngươi sẽ được phát thời khóa biểu. Giờ ngọ dùng cơm, nghỉ nửa canh giờ lại tiếp tục đi học, buổi chiều chỉ học một canh giờ, còn lại là thời gian hoạt động tự do, giờ thân ba khắc dùng cơm tối, giờ hợi một khắc đi ngủ, không được làm trái. Nghe rõ chưa.
- Rồi ạ.
Thấy Lý Ám hơi do dự, Lưu Hiến tiếp tục hỏi:
- Lý Ảm, ngươi còn gì mốn hỏi sao?
Hắn phát hiện vấn đề này từ thời khóa biểu, không tin lắm:
- Tiên sinh, chỉ có hai canh giờ để chơi thôi à?
Lưu Hiến chuyên môn giải thích:
- Đúng, các ngươi còn nhỏ, nên học tập chưa nặng, hai canh giờ là thời gian tự hoạt động, ta kiến nghị nên đi đá bóng, hoặc huấn luyện thể thao, sẽ có lợi cho tương lai, có điều là tự nguyện, không tham gia cũng không ai để ý. Thư viện loại người nào cũng có, chỉ không có phế vật, nghe rõ chưa?
Vừa rồi còn lấy dũng khí xách nước, đột nhiên phát hiện mệt nhọc là đáng đời cái tội ngu xuẩn, tức khì tinh thần nhụt hết, sức đâu mà sách nước.
- Tiểu Ảm, Tiểu Hữu, các ngươi xem, đó là kết cục của kẻ ngu xuẩn, bọn chúng đã tự nhận rồi, sau này các ngươi không được học chúng.
Lo cái gì có cái đó, Vân Diệp dẫn Lý Hữu, Lý Ảm từ sau gốc cây đại thụ đi ra. Hai huynh đệ Lý Hữu, Lý Ảm mỗi người xách một hộp cơm, nhìn bộ dạng thì là đưa cơm cho Dương phi, Âm phi.
Lý Thái xưa nay tự cho mình là thông minh, lần này bị Vân Diệp bắt tại trận, mặt đỏ bừng nhưng không cãi nổi, Lý Khác cũng như thế. Vân Diệp đi tới vỗ vai cả hai:
- Có điều các ngươi xuất phát điểm là lòng hiếu thảo, cho nên mới làm việc ngu xuẩn, có thể tha thứ được, dù sao bách thiện lấy hiếu làm đầu. Tên nào nhỉ? Cái tên mà đông dùng thân thể nằm lên đống băng dày để băng tan ra bắt cá cho mẹ ăn, mặc dù lấy đục đục băng ra nhanh hơn một chút nhưng ta không chơi, cách làm ngốc nghếch đó và cách làm hai vị ca ca đây tuy khác nhau nhưng cùng một hiệu quả.
Lý Khác, Lý Thái rất muốn cắn chết Vân Diệp, cái lưỡi y lúc nào cũng phun độc, thư viện sớm đã đưa ra nghi vấn với câu chuyện trong ( hiếu kinh), cuối cùng đưa ra kết luận toàn là một đám lừa gạt nói bịa đặt lung tung, bất kể là khóc trúc mọc măng hay là nằm băng bắt cá đều là chuyện đám bại não mới làm, Vân Diệp đem so hai bọn chúng so với tên Vương Tường kia, chẳng qua là chê cười chúng bại não, mặc dù không biết bại não là cái gì, nhưng mà lời trong miệng Vân Diệp phun ra chắc chắn thối hơn phân, độc hơn rắn.
Khiêng nước được một nửa, không thể bỏ giữa chừng, không nói lần nào xách thùng tiếp tục đi về phía trước, dọc đường bị lời nói của Vân Diệp hành hạ, đi liền một hơi mang nước lên tiểu lâu.
Dương phi, Âm phi đứng ở trước tiểu lốc khóc sướt mướt, đây chính là kết quả giáo dục của thư viện? Âm phi cực kỳ hâm mộ, Dương phi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Lý Thái, Lý Khác vừa lau vừa khóc, Âm phi còn nói tỷ tỷ có phúc, có một đứa con ngoan hiếu thảo như Vương Tường, làm hai huynh đệ nghe chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Bên này Lý Ảm đột nhiên khóc lớn, quỳ dưới đất ôm lấy chân mẫu thân không buông, chỉ khóc tới nấc lên, nước mắt đầy mặt, tủi thân vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngừng khóc được, chỉ Vân Diệp nói với mẫu thân:
- Mẫu phi, con không học ở thư viện đâu, Vân Diệp là ma quỷ, y moi tim Tiểu Hữu ra, thay vào đó một quả tim dê, Tiểu Hữu bây giờ chỉ thích ăn cỏ, không thích ăn thịt, nói không chừng tim của các vương thúc cũng bị thay rồi, đổi bằng tim hồ ly, đều do con tận mắt nhìn thấy. Mẫu phi, con không muốn bị moi tim, con muốn về kinh.
Âm phi nghi hoặc cởi áo Lý Hữu ra, thấy ngực trơn bóng như trước, làm gì có chút dấu vết gì, định mặc áo lại cho Lý Hữu, không ngờ Lý Hữu cũng khóc lớn, kể lể vận mệnh bi thảm của mình.
Vân Diệp đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn hai huynh đệ đó khóc lóc, Lý Thái cười tới không đứng dậy nổi, Lý Khác xấu hổ cực độ, hận không thể khâu miệng Lý Ảm lại, Dương phi hận con mình không ra gì, Âm phi cũng tương tự.
Trước kia hai bọn chúng bịa ra lời nói dối chưa lần nào sinh động chi tiết như vậy, cái gì mà quái nhân mình đầy thương tích, cái gì mà moi tim lấy phổi, làm hai vị nương nương nghe mà sởn gai ốc, nhưng không tin lấy một lời.
Lý Ảm phát hiện chuyện không phát triển theo hướng mình dự tính trước tiên, ca ca hắn đang nổi giận, có điều giận hắn, mẫu phi hắn đang tức giận, cũng là nhắm vào hắn, ngay cả mẹ của kẻ bị hại Lý Hữu cũng bất mãn với cả hai.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khủng bố của Vân Diệp, lập tức ngừng khóc, chấp nhận số mệnh nói:
- Vừa rồi là hài nhi gặp ác mộng, sau này không nói xấu tiên sinh nữa, về sau sẽ ra sức học tập.
Lý Hữu quay đầu nhìn Lý Ảm không hiểu ra sao, hai đứa chúng hiếm khi nói thật một lần, sao lại thành nằm mơ? Còn chuẩn bị tiếp tục cầu khẩn, ai ngờ mẫu thân bợp gáy cho một cái, mặt mày phẫn nộ, giờ mới hiểu vì sao Lý Ảm phải nói dối.
Vân Diệp chắp tay khuyên:
- Nương nương đừng giận, Tiểu Ảm, Tiểu Hữu mới tới thư viện, chuyện gì chũng cần tự làm, tất nhiên thấy không quen, lâu rồi sẽ thích ứng thôi, trẻ con lạ nhà là khó tránh nổi, đánh chúng không giải quyết được vấn đề, chỉ cần chúng thấy rằng phải học tập, mới có thể học được, nếu không đọc sách cả đời cũng không có tác dụng.
Nhân lúc hai vị nương nương đáp lễ, Vân Diệp tránh qua, ném cho Lý Hữu, Lý Ảm một ánh mắt cực kỳ âm hiểm, làm hai huynh đệ đồng loạt rùng mình. Thấy mục đích đã đạt được, Vân Diệp lấy hai cái hộp thức ăn đặt ở dưới đất giao cho Lý Hữu, Lý Ảm, nói:
- Hai vị nương nương, đây là do hai bọn chúng hôm nay ăn sáng ở thư viện thấy bánh báo thư viện cực ngon, muốn mời hai vị nương nương nếm thử, nên mua nhiều một chút, là tâm ý của bọn nhỏ, mong hai vị nương nương nếm thử.
Hai huynh đệ đưa hộp thức ăn cho mẫu thân của mình rồi cực kỳ lễ phép đứng sau lưng Vân Diệp, làm hai vị nương nương nhìn mà vui mừng.
Lấy cái cớ chia lớp cho hai huynh đệ, Vân Diệp cáo từ, đem việc chiêu đãi giao cho Lý Thái, Lý Khác, sau đó đưa hai đứa nhỏ hơn về thư viện. Đi được nửa đường, rẽ qua ngọn núi, Vân Diệp vừa mới dừng lại, hai huynh đệ lập tức quỳ xuống đất, ôm đầu cầu xin, thề không dám đem cơ mật của thư viện tiết lộ ra ngoài nữa.
Hiệu quả rất tốt, hai đứa trẻ thế này không lý do gì mà không dạy bảo được. Hiện giờ chỉ còn lại cái mầm họa Lý Bằng Trình nữa thôi, khi đánh người chỉ trời mắt đất chẳng lắp tí nào, sao đọc sách lại lắp ba lắp bắp, chẳng lẽ nói phải phẫu thuật mới có thể khiến hắn tự tin, xem thêm đã, nếu vẫn không được, xem ra chỉ còn cách đó.
Bộ dạng trầm tư của Vân Diệp làm Lý Ảm, Lý Hữu ở đằng sau sợ chết khiếp, cho rằng Vân Diệp đang nghĩ biện pháp ác độc đối phó với hai huynh đệ mình, nay nói thật tới cả mẹ đẻ còn chẳng tin, ngoại viện đã bị cắt đứt, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mới là đường sống duy nhất, hai đứa không mang chút hi vọng nào tương lai nữa.
Lưu Hiến nhìn Lý Ảm, Lý Hữu cực kỳ quy củ, gọi dạ thưa vâng, thì hết sức ngạc nhiên, đây đâu phải là hai tên ác bá vô pháp vô thiên trong hoàng cung, mà là hai thiếu niên quý tộc lễ độ, thêm vào áo xanh làm tôn lên khí độ hoàng gia. Lại nhìn Vân Diệp cười tủm tỉm, âm thầm đưa ngón cái lên.
- Lý Hữu, Lý Ảm, số hiệu của các ngươi là tám sáu, tám bảy, phòng ở lầu chữ địa, tầng ba, phòng ba lẻ sáu, mỗi ngày thức dậy vào giờ mão, rửa ráy trong một tuần hương, quá giờ bị phạt, chạy bộ bốn dặm, giờ thìn ăn cơm, sau đó có nửa canh giờ làm việc riêng, thời gian còn lại là học tập, các ngươi sẽ được phát thời khóa biểu. Giờ ngọ dùng cơm, nghỉ nửa canh giờ lại tiếp tục đi học, buổi chiều chỉ học một canh giờ, còn lại là thời gian hoạt động tự do, giờ thân ba khắc dùng cơm tối, giờ hợi một khắc đi ngủ, không được làm trái. Nghe rõ chưa.
- Rồi ạ.
Thấy Lý Ám hơi do dự, Lưu Hiến tiếp tục hỏi:
- Lý Ảm, ngươi còn gì mốn hỏi sao?
Hắn phát hiện vấn đề này từ thời khóa biểu, không tin lắm:
- Tiên sinh, chỉ có hai canh giờ để chơi thôi à?
Lưu Hiến chuyên môn giải thích:
- Đúng, các ngươi còn nhỏ, nên học tập chưa nặng, hai canh giờ là thời gian tự hoạt động, ta kiến nghị nên đi đá bóng, hoặc huấn luyện thể thao, sẽ có lợi cho tương lai, có điều là tự nguyện, không tham gia cũng không ai để ý. Thư viện loại người nào cũng có, chỉ không có phế vật, nghe rõ chưa?