Vân Diệp đều bị những hòn đá kia thu hút, xưa nay chỉ nghe nói tới thứ này, chưa từng thấy, đời sau đại bộ phận cho rằng xá lợi là giả, hiện nó lại thực sự bày ra trước mắt Vân Diệp, xá lợi trắng là xương cốt, đen là tóc, đỏ là cơ thịt, vậy màu xanh là thuộc về bộ phận nào? Điền Tương Tử chết rồi cũng không làm người ta yên, coi như để lại một truyền thuyết liên quan tới thần tiên, nhìn bộ dạng kích động của Lý Thái là biết tin này sẽ mau chóng lan đi.
Trước kia nghe người ta nói khi hỏa táng dùng lửa nhỏ đốt chậm, ở nhiệt độ xương người còn thành hình nhưng đã biến thành tro, sẽ có phần xương không bị biến thành tro. Đó là xương hình người trông giống hệt người đang ngồi, có thể đại biểu cho một số tinh túy, rất nhiều người khi hỏa táng thân nhân đều hi vọng có thể để lại thứ này, nhưng chưa thấy bao giờ, chẳng hiểu thật giả ra sao?
Điều duy nhất có thể khẳng định là hai năm trước phó dịch từng dùng sừng linh dương đập nát đá kim ương được Phiên tăng gọi là răng Phật, không biết sừng linh dương có đập nát được xá lợi không?
- Huynh không để lại làm tưởng niệm à?
- Tưởng niệm cái rắm, người chết như đèn tắt, không lên được trời, sống ở cái nhân gian này chịu tội, cái xác thối có tác dụng gì, nếu như không phải tôn kính Điền sư, ngay cả thi thể ta cũng không kéo ra. Mấy cục đá này nghe nói rất cát tường, tặng cho mấy muội muội của hầu gia làm của hồi môn.
Lý Thái cuống lên, sinh nhật của cha hắn sắp tới rồi, đang lo không biết tặng quà gì, hiện thứ trước mắt là lễ vật tốt nhất, vừa cát tường, lại quý giá, chỉ có thể gặp không thể cầu, còn về xá lợi từ cao tăng hay từ Điền Tương Tử với hắn không khác biệt gì.
- Thích thì lấy mấy viên, trông cái bộ dạng của ngươi thật mất mặt.
Thấy Lý Thái đang bị dày vò vì không tiện mở miệng, Vân Diệp liền lên tiếng giải vây, tránh lát nữa hắn phải làm chuyện của ăn cướp.
Sau khi uống một ngụm rượu lớn, Hi Đồng chùi mép nói:
- Không biết năm xưa hầu gia và sư phụ ngài đi như thế nào, cái nơi quỷ quái đó nửa năm là ban đêm, chỉ ở chân trời có vầng sáng bạc, như là trời sắp sáng, gió thổi qua như dao cắt thịt, ta nghe thấy quỷ gào, không ngừng ù ù quanh quẩn bên tai ….
Lý Thái nghe mà nước dãi nhỏ ròng ròng, tên này có cái bệnh chỉ cần là thứ chưa thấy qua thì đều muốn biết, tính cách tuy cao ngạo, nhưng gặp phải cao nhân là dứt khoát hạ mình xuống, dùng đũa không ngừng gắp thức ăn cho Hi Đồng, rượu cũng rót đầy liên tiếp, hầu hạ chu đáo. Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Hi Đồng vỗ đùi tiếp tục kể.
- Trời không đổ tuyết, nhưng gió lốc cuốn tuyết bay lên cứ nhằm khe hở của y phục để chui vào, nếu không phải hầu gia nói trước cho bọn ta y phục không được có khe hở, tất cả mọi chỗ phải dùng đai thắt chặt thì số người mất trong tuyết trắng đã hơn một nửa. Lạnh thì chịu được, xây một căn nhà tuyết là xong. Loại hải báo ngốc nghếch mà hầu gia nói có khắp bờ biển, bắt một hai con về lấy mỡ đốt không tệ, toàn thân mỡ màng, chỉ mỗi tội thịt quá tanh, không dễ ăn.
Vân Diệp mặt ảm đạm, Hi Đồng nói nhẹ nhàng, nhưng tình hình thực tế nhất định tồi tệ tới cực điểm, mình ngay cả cái lạnh ở thảo nguyên đã không chịu được, nói gì ở địa cực lạnh hơn mấy lần. Lý Thái không động đũa vào thức ăn ngon lành trước mặt, tràn đầy khao khát với những điều Hi Đồng nói.
Một cái chân gà vào miệng Hi Đồng thoáng cái chỉ còn khúc xương không phun ra, dùng đũa chỉ con cá trên đĩa:
- Trước kia hầu gia nói trên đời này có côn bằng, ta còn nghĩ ngài nói bậy, khi đi qua biển, mặt nước có một cái cột nước cực lớn nhô lên, tưởng là quái vật, ai ngờ cả một vùng nước lớn bị đẩy lên, nhân lúc mặt trời ngắn ngủi mỗi ngày nhìn, mẹ nó, một con cá thật lớn.
Nói rồi giang tay ra, khả năng thấy như thế không đủ diễn tả độ lớn. Liền chỉ vào tiểu lâu của Vân gia, ý bảo lớn như thế.
- Một con cá to bằng cả cái nhà ấy à?
Lý Thái thấy khó tin, liền chất vấn:
- Mơ à, cái nhà chỉ bằng đầu cá.
Hi Đồng nhìn Lý Thái không cười, xem thường đầu óc hạn hẹp của hắn:
- Nói một câu tiên sinh không vui, sao ta thấy như tiên sinh đang bịa chuyện.
Lý Thái rất dũng cảm, mặc dù bộ dạng của Hi Đồng rất đáng sợ, vẫn cả gan nói ra nghi vấn của mình:
Đoán chừng trước kia Hi Đồng cũng kể cho người khác, không ai tin, đều chẳng làm gì nổi, hiện giờ có nhân chứng tất nhiên hứng thú nói chuyện tăng mạnh, chỉ Vân Diệp:
- Không tin thì hỏi Vân hầu.
Lý Thái hồ nghi quay mặt về phía Vân Diệp.
- Hi Đồng nói không sai, đó vẫn chưa phải là con cá lớn nhất, theo ta biết có một loại cực kinh sản sinh ra long diên hương, tên là mạt hương kình ( cá nhà táng), lúc sinh ra đã dài ba trượng, mạt hương kình trưởng thành dài tới bảy tám trượng, trọng lượng tối thiểu một vạn cân. Còn một loại khác tên là Lam kình ( cá voi xanh), một cái lưỡi đã tới sáu nghìn cân, cho nên Hi Đồng nói thấy con cá to hơn cái nhà không là gì cả.
Lý Thái chắp tay bồi tội với Hi Đồng, còn rót đầy rượu cho hắn, Hi Đồng hài lòng uống cạn, lại nói:
- Bọn ta đi rất lâu, mãi không thấy cực quang mà hầu gia nói, rất nhiều người cho rằng ngài lừa bọn ta, muốn về xé xác hầu gia. Điền sư nói không cần, nếu như đêm vĩnh cửu, cự kình mà hầu gia nói đã xuất hiện rồi thì không có lý do gì không có bạch hùng và cực quang, bảo mọi người chớ nóng lòng. Ai ngờ...
Nói tới đó Hi Đồng nghẹn ngào không kể được nữa, Lý Thái không chút do dự cống hiến khăn tay của mình, hi vọng Hi Đồng kiềm chế bi thương, tiếp tục kể chuyện.
Khóc một lúc, Hi Đồng cười khổ:
- Tất cả đều hoài nghi, ai ngờ ngay một khắc sau đã gặp bạch hùng, tấm thân nặng hơn nghìn cân nhào tới cắn xé, Lão Chu còn chưa kịp phản kháng đã chết đến đít rồi, Lão Lương nổi danh mình đồng da sắt, ai ngờ chỉ một cái tát mà không tìm thấy đâu nữa. Đợi khi bọn ta đồng tâm hiệp lực diệt con bạch hùng rồi đi tìm Lão Lương, ngực đã lõm tới tận lưng, nội tạng ộc ra khỏi miệng, thảm lắm, thế là không ai dám nói tìm hầu gia tính xổ nữa.
Lý Thái nhai đậu phộng ngon lành, loại chuyện này rất hợp khẩu vị của hắn, Lão Tiền bê thức ăn lên ở bên cũng nghe tới mê mẩn, lề mề không chịu đi, nói là không ai hầu hạ thì không hay.
Một miếng tim lợn vào miệng, Hi Đồng uống thêm ngụm trà, thấy trà ngon, lại uống ngụm nữa:
- Khi ta và Vân hầu chia tay có nhận lời mang mấy tấm da ở đó về cho ngài, còn may về sau ta tìm được một cách tốt giết bạch hùng, như thế mới giảm thiểu thương vong, trong bọc là da năm con bạch hùng, ta mang tới cho hầu gia, coi như xong một tâm sự.
Lý Thái đứng ngay dậy chạy tới bên cái bọc, mở bọc ra, bảo Lão Tiền giúp trải tấm da bạch hùng. Lý Thái kêu lên kinh hãi, tấm da trải kín chu vi năm xích, có thể tưởng tượng con bạch hùng này khi còn sống to thế nào, một nghìn cân, chắn chắn Hi Đồng còn khiêm tốn.
- Đừng có xin, trong đó có hai tấm ta sẽ hiến lên bệ hạ, xin văn thư miễn tội cho Hi Đồng, ngày sau hắn còn phải sống, không thể lang bạt khắp nơi nữa, cho nên văn thư thân phận rất quan trọng, số còn lại ta muốn đem bán đấu giá, kiếm ít tiền. Chuẩn bị cho các ngươi ít đồ thì nghiệm, vì thế miễn mở miệng.
Nghe Vân Diệp nói vậy, Lý Thái làu bàu:
- Văn thư đó ta cũng có thể viết, cần gì chuyên môn tìm phụ hoàng của ta.
- Nói vớ vẩn, văn thư của ngươi sao so với của bệ hạ được, đây là đại sự liên quan tới cả đời Hi Đồng, phải do bệ hạ đưa ra mới được, chuyện này ngươi nhớ kỹ, đừng xen vào, ngươi không biết Điền Tương Tử đại biểu cho cái gì đâu.
Trước kia nghe người ta nói khi hỏa táng dùng lửa nhỏ đốt chậm, ở nhiệt độ xương người còn thành hình nhưng đã biến thành tro, sẽ có phần xương không bị biến thành tro. Đó là xương hình người trông giống hệt người đang ngồi, có thể đại biểu cho một số tinh túy, rất nhiều người khi hỏa táng thân nhân đều hi vọng có thể để lại thứ này, nhưng chưa thấy bao giờ, chẳng hiểu thật giả ra sao?
Điều duy nhất có thể khẳng định là hai năm trước phó dịch từng dùng sừng linh dương đập nát đá kim ương được Phiên tăng gọi là răng Phật, không biết sừng linh dương có đập nát được xá lợi không?
- Huynh không để lại làm tưởng niệm à?
- Tưởng niệm cái rắm, người chết như đèn tắt, không lên được trời, sống ở cái nhân gian này chịu tội, cái xác thối có tác dụng gì, nếu như không phải tôn kính Điền sư, ngay cả thi thể ta cũng không kéo ra. Mấy cục đá này nghe nói rất cát tường, tặng cho mấy muội muội của hầu gia làm của hồi môn.
Lý Thái cuống lên, sinh nhật của cha hắn sắp tới rồi, đang lo không biết tặng quà gì, hiện thứ trước mắt là lễ vật tốt nhất, vừa cát tường, lại quý giá, chỉ có thể gặp không thể cầu, còn về xá lợi từ cao tăng hay từ Điền Tương Tử với hắn không khác biệt gì.
- Thích thì lấy mấy viên, trông cái bộ dạng của ngươi thật mất mặt.
Thấy Lý Thái đang bị dày vò vì không tiện mở miệng, Vân Diệp liền lên tiếng giải vây, tránh lát nữa hắn phải làm chuyện của ăn cướp.
Sau khi uống một ngụm rượu lớn, Hi Đồng chùi mép nói:
- Không biết năm xưa hầu gia và sư phụ ngài đi như thế nào, cái nơi quỷ quái đó nửa năm là ban đêm, chỉ ở chân trời có vầng sáng bạc, như là trời sắp sáng, gió thổi qua như dao cắt thịt, ta nghe thấy quỷ gào, không ngừng ù ù quanh quẩn bên tai ….
Lý Thái nghe mà nước dãi nhỏ ròng ròng, tên này có cái bệnh chỉ cần là thứ chưa thấy qua thì đều muốn biết, tính cách tuy cao ngạo, nhưng gặp phải cao nhân là dứt khoát hạ mình xuống, dùng đũa không ngừng gắp thức ăn cho Hi Đồng, rượu cũng rót đầy liên tiếp, hầu hạ chu đáo. Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Hi Đồng vỗ đùi tiếp tục kể.
- Trời không đổ tuyết, nhưng gió lốc cuốn tuyết bay lên cứ nhằm khe hở của y phục để chui vào, nếu không phải hầu gia nói trước cho bọn ta y phục không được có khe hở, tất cả mọi chỗ phải dùng đai thắt chặt thì số người mất trong tuyết trắng đã hơn một nửa. Lạnh thì chịu được, xây một căn nhà tuyết là xong. Loại hải báo ngốc nghếch mà hầu gia nói có khắp bờ biển, bắt một hai con về lấy mỡ đốt không tệ, toàn thân mỡ màng, chỉ mỗi tội thịt quá tanh, không dễ ăn.
Vân Diệp mặt ảm đạm, Hi Đồng nói nhẹ nhàng, nhưng tình hình thực tế nhất định tồi tệ tới cực điểm, mình ngay cả cái lạnh ở thảo nguyên đã không chịu được, nói gì ở địa cực lạnh hơn mấy lần. Lý Thái không động đũa vào thức ăn ngon lành trước mặt, tràn đầy khao khát với những điều Hi Đồng nói.
Một cái chân gà vào miệng Hi Đồng thoáng cái chỉ còn khúc xương không phun ra, dùng đũa chỉ con cá trên đĩa:
- Trước kia hầu gia nói trên đời này có côn bằng, ta còn nghĩ ngài nói bậy, khi đi qua biển, mặt nước có một cái cột nước cực lớn nhô lên, tưởng là quái vật, ai ngờ cả một vùng nước lớn bị đẩy lên, nhân lúc mặt trời ngắn ngủi mỗi ngày nhìn, mẹ nó, một con cá thật lớn.
Nói rồi giang tay ra, khả năng thấy như thế không đủ diễn tả độ lớn. Liền chỉ vào tiểu lâu của Vân gia, ý bảo lớn như thế.
- Một con cá to bằng cả cái nhà ấy à?
Lý Thái thấy khó tin, liền chất vấn:
- Mơ à, cái nhà chỉ bằng đầu cá.
Hi Đồng nhìn Lý Thái không cười, xem thường đầu óc hạn hẹp của hắn:
- Nói một câu tiên sinh không vui, sao ta thấy như tiên sinh đang bịa chuyện.
Lý Thái rất dũng cảm, mặc dù bộ dạng của Hi Đồng rất đáng sợ, vẫn cả gan nói ra nghi vấn của mình:
Đoán chừng trước kia Hi Đồng cũng kể cho người khác, không ai tin, đều chẳng làm gì nổi, hiện giờ có nhân chứng tất nhiên hứng thú nói chuyện tăng mạnh, chỉ Vân Diệp:
- Không tin thì hỏi Vân hầu.
Lý Thái hồ nghi quay mặt về phía Vân Diệp.
- Hi Đồng nói không sai, đó vẫn chưa phải là con cá lớn nhất, theo ta biết có một loại cực kinh sản sinh ra long diên hương, tên là mạt hương kình ( cá nhà táng), lúc sinh ra đã dài ba trượng, mạt hương kình trưởng thành dài tới bảy tám trượng, trọng lượng tối thiểu một vạn cân. Còn một loại khác tên là Lam kình ( cá voi xanh), một cái lưỡi đã tới sáu nghìn cân, cho nên Hi Đồng nói thấy con cá to hơn cái nhà không là gì cả.
Lý Thái chắp tay bồi tội với Hi Đồng, còn rót đầy rượu cho hắn, Hi Đồng hài lòng uống cạn, lại nói:
- Bọn ta đi rất lâu, mãi không thấy cực quang mà hầu gia nói, rất nhiều người cho rằng ngài lừa bọn ta, muốn về xé xác hầu gia. Điền sư nói không cần, nếu như đêm vĩnh cửu, cự kình mà hầu gia nói đã xuất hiện rồi thì không có lý do gì không có bạch hùng và cực quang, bảo mọi người chớ nóng lòng. Ai ngờ...
Nói tới đó Hi Đồng nghẹn ngào không kể được nữa, Lý Thái không chút do dự cống hiến khăn tay của mình, hi vọng Hi Đồng kiềm chế bi thương, tiếp tục kể chuyện.
Khóc một lúc, Hi Đồng cười khổ:
- Tất cả đều hoài nghi, ai ngờ ngay một khắc sau đã gặp bạch hùng, tấm thân nặng hơn nghìn cân nhào tới cắn xé, Lão Chu còn chưa kịp phản kháng đã chết đến đít rồi, Lão Lương nổi danh mình đồng da sắt, ai ngờ chỉ một cái tát mà không tìm thấy đâu nữa. Đợi khi bọn ta đồng tâm hiệp lực diệt con bạch hùng rồi đi tìm Lão Lương, ngực đã lõm tới tận lưng, nội tạng ộc ra khỏi miệng, thảm lắm, thế là không ai dám nói tìm hầu gia tính xổ nữa.
Lý Thái nhai đậu phộng ngon lành, loại chuyện này rất hợp khẩu vị của hắn, Lão Tiền bê thức ăn lên ở bên cũng nghe tới mê mẩn, lề mề không chịu đi, nói là không ai hầu hạ thì không hay.
Một miếng tim lợn vào miệng, Hi Đồng uống thêm ngụm trà, thấy trà ngon, lại uống ngụm nữa:
- Khi ta và Vân hầu chia tay có nhận lời mang mấy tấm da ở đó về cho ngài, còn may về sau ta tìm được một cách tốt giết bạch hùng, như thế mới giảm thiểu thương vong, trong bọc là da năm con bạch hùng, ta mang tới cho hầu gia, coi như xong một tâm sự.
Lý Thái đứng ngay dậy chạy tới bên cái bọc, mở bọc ra, bảo Lão Tiền giúp trải tấm da bạch hùng. Lý Thái kêu lên kinh hãi, tấm da trải kín chu vi năm xích, có thể tưởng tượng con bạch hùng này khi còn sống to thế nào, một nghìn cân, chắn chắn Hi Đồng còn khiêm tốn.
- Đừng có xin, trong đó có hai tấm ta sẽ hiến lên bệ hạ, xin văn thư miễn tội cho Hi Đồng, ngày sau hắn còn phải sống, không thể lang bạt khắp nơi nữa, cho nên văn thư thân phận rất quan trọng, số còn lại ta muốn đem bán đấu giá, kiếm ít tiền. Chuẩn bị cho các ngươi ít đồ thì nghiệm, vì thế miễn mở miệng.
Nghe Vân Diệp nói vậy, Lý Thái làu bàu:
- Văn thư đó ta cũng có thể viết, cần gì chuyên môn tìm phụ hoàng của ta.
- Nói vớ vẩn, văn thư của ngươi sao so với của bệ hạ được, đây là đại sự liên quan tới cả đời Hi Đồng, phải do bệ hạ đưa ra mới được, chuyện này ngươi nhớ kỹ, đừng xen vào, ngươi không biết Điền Tương Tử đại biểu cho cái gì đâu.