Nữ nhân thích dạo phố đó là thiên tính, nhất là hai nữ chủ nhân của Vân gia hiện giờ, thêm vào vô số cô cô, thẩm thẩm, tỷ tỷ, muội muội, tới cuối năm tất nhiên phải sắm sửa một phen, mới sáng sớm đã đánh bảy tám cỗ xe, mười mấy nha hoàn, một đống hộ viện, rầm rầm rộ rộ đánh về phía Trường An.
- Đợi đã, đem Thì Thì theo.
Gọi Đại Nha, Tiểu Nha sắp rời cửa, kéo Thì Thì theo giao vào trong tay Đại Nha, đứa bé này một mình nấp sau cánh cửa nhìn bộ dạng vui vẻ của đám nữ nhân, nhưng bản thân lại không muốn đi, nguyên nhân rất đơn giản, nó muốn giữ tiền sư phụ cho để mua cho người cha hòa thượng thanh đao tốt nhất, đao của cha đã cùn mất cả mũi rồi, không dùng được nữa.
Lấy từ trong lòng ra một túi tiền, hai đĩnh bạc nhét cho Thì Thì, vỗ đầu tiểu cô nương:
- Con đó, đừng có hiểu chuyện quá, trẻ con thì phải chơi đùa, muốn mua đao cho cha con cũng không cần ủy khuất bản thân, lần này mua thêm ít đồ thích ăn, một ít đồ chơi, mua cho mình cái trâm cũng được, không được giữ tiền.
Thì Thì rất nghe lời, cười vâng một tiếng to, ôm đống tiền hớn hở lên xe.
Chính lúc Vân Diệp đang mặt đầy thỏa mãn nhìn người nhà náo nức chuẩn bị đi tiêu tiền thì có người kéo áo y, cúi đầu nhìn, thì ra là Tiểu Vũ, một tay kéo áo một tay thò ra rất dài, nó cũng muốn tiền?
- Tiểu Vũ, muội là nha đầu nhà quốc công, gia tài vạn quan sao còn xin ta tiền, nếu ta cho muội tiền, cha muội sẽ thấy ta không biết quy củ, cố ý làm nhà muội xấu mặt.
Vân Diệp khom lưng nói với Tiểu Vũ.
Nha đầu này hiện giờ cắm rễ ở Vân gia rồi, ăn chực, uống chực, chơi chực, học chực, y phục chực là chuyện nhỏ, nếu cha nó mà biết còn xin cả tiền của Vân gia thì Vân Diệp đoán chừng Lão Vũ sẽ nổi điên, thể diện của phủ quốc công sẽ mất sạch.
- Người là sự phụ của con, con không xin tiền người thì xin ai, mẹ con không có tiền, mỗi tháng chỉ cho con năm đồng, cha cũng không cho tiền, chỉ cho ca ca. Con đã gọi người là sư phụ rồi, người cho Thì Thì bạc cũng phải cho con, hai cái.
Đôi mắt vừa to vừa sáng của tiểu nha đầu long lanh, nước mắt chực rơi xuống, hai ngón tay trắng nõn lắc lư trước mặt Vân Diệp, xin tiền rất hiển nhiên.
- Muội gọi ta là sư phụ bao giờ, sao ta không biết, chuyện bái sư này cha muội không đồng ý sao được.
- Hôm nọ khi sư phụ ngủ dưới mặt trời, con gọi sư phụ, người "ừ", bây giờ lại nuốt lời à?
Vân Diệp gãi đầu, có chuyện này sao? Có điều lúc mình ngủ mơ mơ màng màng, có khi có chuyện này thật, nhìn tiểu cô nương khóc tới nơi, không thể cứng rắn nổi. Ai có thể nói không với Vũ Mị Nương chứ? Dù Tiểu Vũ bây giờ chưa phải là Vũ Mị Nương, nhưng cô bé xinh đẹp như thiên sứ này làm người ta khó từ chối được, thôi, đồ đệ mà, dạy một đứa là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, vả lại dạy đọc sách là Văn Phu lão tiên sinh, có phải ta đâu, Vũ Mị Nương tương lai thì trí tuệ không phải là vấn đề, cứ vậy đi, mai viết cho Lão Vũ một tấm thiếp, một vị công gia sa sút, chút thể diện này phải cho ta chứ.
Không có hai đĩnh bạc, tiểu nha đầu liền lục túi tiền lấy hai miếng bạc trông to nhất, trắng nhất, rồi cẩn thận cho vào cái túi nhỏ của mình, hò reo trèo lên xe.
Tân Nguyệt vén rèm lên nhìn, chỉ cười không nói gì, Na Mộ Nhật, bị nàng đẩy vào một cách thô bạo, cô tiểu thiếp này không hiểu quy củ gì hết, không biết Trình phu nhân, Ngưu phu nhân thấy có cười không, thật là đau đầu mà.
Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một cái lò sưởi tay, đưa qua cửa sổ cho Tân Nguyệt, vỗ vỗ lên má nàng, vẫy tay tạm biệt.
Hôm nay có hẹn với Công Thâu Mộc, nếu không Vân Diệp cũng rất muốn tới Trường An chém giết một phen, suốt cả năm cắm mặt kiếm tiền mà không tiêu, thật có lỗi với bản thân.
Đi ra hậu hoa viên, thấy nãi nãi được nha hoàn đi cùng đang xem xét rau trong phòng, lão nhân gia đã coi vườn rau thành nơi hoạt động gân cốt của mình, chuẩn bị dưỡng thân cho tốt còn bế trọng tôn. Mấy năm qua Vân gia phất trở lại, lão nãi nãi tâm tình thư thái, cười như phật Di Lặc vậy, hiện giờ càng thêm từ bi, Vân gia trang đã không còn đối tượng cho bà cứu tế nữa, thường làm bà oán trách, người nghèo đi đâu hết mất rồi.
Người nghèo còn rất nhiều, nhiều lắm, có điều ở Vân gia trang không còn nữa, còn toàn nhà quê phát tài, ai nấy xây nhà, cả thế giới người ta đua thăng quan, ở đây chỉ biết tới nhà gạch lớn ngói xanh, phòng dùng vôi trắng quét, trắng muốt trông thích mắt, nổi bật từng nóc nhà san sát nhau, đẹp vô cùng.
Nông hộ đều dùng đất vàng nén lại làm tường bao, không cao, chỉ tới ngực, trừ Vân gia có thể làm tường bao cao một trượng, những là khác chỉ có thể làm cao tới nửa người, đứng trong trang trông rất vướng mắt.
Nãi nãi đang dùng xẻng xúc đậu bị ngâm nước tới phồng lên, mầm trắng bên trên lộ ra rồi, hai ba ngày nữa là sẽ tự vươn ra thành thân cây, nãi nãi cẩn thận nhặt những hạt đậu bị thối, bị đen, bị hỏng ra, rồi cho vào một cái mâm lót vải, dùng tay giàn đều, cho vào chỗ râm mát.
Vân Diệp đi tới giúp đặt mấy cái mâm khác lên giá thì nghe thấy nãi nãi nói:
- Diệp Nhi, Tiểu Nguyệt thích nhất là ăn giá, hôm qua cháu xào một địa bị nó ăn hết một mình, Na Mộ Nhật hình như cũng thích lắm, chỉ là Tiểu Nguyệt không cho nó động vào. Thời gian qua nãi nãi không hỏi tới việc nhà, không biết cháu xử lý ra sao, hậu viện không yên là tối kỵ của hào môn, không biết bao nhiêu nhà lụi bại vì người trong nhà đấu đá lẫn nhau, nhà ta không được có loại chuyện này, một số lời cháu không tiện nói, để nãi nãi nói. Tiểu Nguyệt là lớn, phải dung đứa nhỏ, mấy miếng rau thôi, muốn ăn thì làm hai đĩa, mỗi đứa một đĩa là được, nhà ta không thiếu đồ ăn.
Vân Diệp cười khổ:
- Nãi nãi, dù người có làm tới tám đĩa thì đáng tranh Tân Nguyệt vẫn tranh, không nữ nhân nào thích trượng phu của mình bị nữ nhân khác cướp đi, tôn nhi nạp thiếp thực ra là có lỗi với nàng, nàng có giận dỗi một chút cũng là rất bình thường.
- Trong nhà phải có quy củ, cháu đường đường là hầu gia mà chỉ có mỗi một tiểu thiếp, ngay cả thông phòng nha hoàn cũng không có, xem như là dị loại trong số quan lớn rồi, Phòng gia tuy không có thiếp, nhưng cái danh phu nhân uống dấm nghe có hay không? Phụ đạo nhân gia không nên quản những chuyện đó, Vân gia con đàn cháu đống mới là điều nó phải quan tâm.
Lãi nãi nãi rất bất mãn vì mình không có một đám trọng tôn vây quanh, nếu chẳng phải Lĩnh Nam thực sự quá xa xôi thì bà đã chạy tới Lĩnh Nam xem đại tôn tử của mình rồi.
Vân Diệp chuẩn bị rất nhiều đồ cho con, búp bê đã nặn mười mấy con, cho vào lò gạnh nung cứng đơ, sơn thêm màu lên, rất đẹp.
Nãi nãi không thỏa mãn, còn dùng tiềng riêng của mình chuẩn bị vô số y phục lớn nhỏ, sợ cháu đi tiểu đêm bị lạnh mông, lấy hai miếng ngọc đặt lên cái bô nhỏ, làm Vân Diệp nhìn mà xót xa.
- Nãi nãi, nhà ta phải cho mọi người nói, nếu giấu ủy khuất trong lòng không nói ra, tới khi đó đâm lén sau lưng nhau mới là kinh khủng. Như thế này rất tốt, khai xuân Na Mộ Nhật về thảo nguyên rồi, trên thảo nguyên còn cả đống chuyện.
- Được, nãi nãi không quản nữa, chỉ là thời gian tới không cho Tân Nguyệt chạy tới phòng cháu nữa, bụng lớn không tiện, nó sẽ ở với nãi nãi.
Nãi nãi là như thế đấy, không quen nhìn Vân Diệp chiều người nhà quá đà, Nhuận Nương đã bị lão nãi nãi đuổi tới biệt viện chuyên môn tiếp nhận sự dạy bảo của hai cung nữ già, nghe Tiểu Nha nước mắt rưng rưng kể lại thì thê thảm vô cùng, sau đó ôm lấy Vân Diệp cầu xin đừng đưa mình tới đó, cùng lắm thì nó sẽ không cho Hàm Hàm trêu người nhà nữa.
Nhìn mặt trời, đã tới trưa rồi, Công Thâu Mộc đang đợi mình, tạm biệt nãi nãi, Vân Diệp vội vã lắp xe cho Vượng Tài, lên xe tới thư viện.
Lão Công Thâu hai năm qua già lắm, nguyên nhân vì ông ta tự kiếm lấy mấy tên đồ đệ hút máu, dưới sự bóp nặn siêng năng của Lý Thái, ông già phải mang một tâm thái gần như bi tráng đi dạy học sinh, Vân Diệp thấy hình ảnh con tằm kéo tơ tới chết chính là Lão Công Thâu.
Một người suốt ngày có ý tưởng lạ, lại có năng lực nghĩ ra là làm, nghiên cứu khoa học là ông ta, thợ cũng là ông ta, nếu như hai năm này không già đi mới là lạ.
Trà pha xong rồi, Lão Công Thâu cũng tới, Lý Thái ở ngoài thò đầu nhìn vào bên trong, không dám vào, Vân Diệp đã nói, chỉ cần hắn vào, thấy lần nào đánh lần đấy, lần trước hắn đem ấm trà của Vân Diệp tặng cho cha, bị Vân Diệp đánh tới ba lần.
Bị đánh mà không biết đi đâu nói lý, cha hắn căn bản không nghe hắn kể khổ, chỉ nói với hắn, có bản lĩnh thì tự đánh lại, đi mách cha còn là bản lĩnh quái gì.
Tội nghiệp cho Lý Thái, đánh nhau hoàn toàn là sở đoản của hắn, đầu óc lại không xoay chuyển nhanh như Vân Diệp, tất nhiên là thua thiệt khắp nơi, bị áp chế không ngóc đầu lên nổi, sau vô số lần bị nếm trái đắng, cuối cùng biết tránh xa Vân Diệp chính là đạo giữ mạng.
- Vân hầu, nói ra không sợ ngài cười, Ngụy vương thiên tuế thiên tư thông minh, hiếm có hơn nữa là chịu bỏ khổ công, hai năm qua những thứ mà lão phu học được đa bị hắn vét sạch rồi, từ diều bay tới máy xay nước rồi máy dệt, lão phu đã kiệt quệ rồi, chống đỡ tới bây giờ, chẳng còn gì để dạy nữa, không chịu nổi cái cảm giác bị đuổi chạy thục mạng sau lưng, cho nên mới tới thỉnh giáo hầu gia, làm sao dạy Ngụy vương điện hạ, cứ tiếp tục thế này thì lão phu không còn mạng nữa.
Lão Công Thâu mặt mày rầu rĩ, học thức trước kia bản thân lấy làm tự hào không ngờ có một ngày bị vét sạch, nghĩ tới mình làm trái tổ huấn, đem rất nhiều bí kỹ bất truyền trong nhà dốc túi truyền thụ là than thở không thôi.
Vân Diệp không nói gì, thứ học sinh thế này quá khốn kiếp, xem ra Lý Thái còn chưa học được cách thông cảm cho người khác, làm người như thế là không hoàn chỉnh, nếu như không cho hắn chút giáo huấn thì hắn không học được điều ấy, chỉ biết đòi hỏi, đó là tính xấu của hoàng gia, phải sửa.
Lấy từ trong góc văn phòng ra hai bán cầu làm bằng sắt, trong đó một cái bên trên có có một cái ống nhỏ, miệng ống có một đoạn gân trâu, không biết là dùng để làm gì. Vân Diệp bôi mỡ heo vào giữa bán cầu, hợp chúng lại, dùng một cái ống bễ nho nho, ra sức kéo, chẳng mấy chốc không kéo được nữa, Vân Diệp dính chặt phần gân trâu ở miệng ống bó chặt vào, cầm cái ống nhấc bán cầu lên, Công Thâu Mộc ngạc nhiên, nửa còn lại không rơi xuống.
Ông ta ra sức kéo, vẫn không kéo được, hoang mang nhìn Vân Diệp.
Lý Thái ở ngoài cửa cũng phát hiện ra hiện tượng này, rón rén chân tay đi vào phòng, ngồi xuống nhìn quả cầu tròn kỳ quái, còn lấy tay đẩy, nhìn quả cầu lăn trên mặt đất một vòng, lại nhặt lên đặt trên bàn, ra sức kéo, không hề nhúc nhích.
Quay ra sau gọi một tiếng, lập tức có hai tên thị vệ vai u thịt bắp đi vào, thi lễ với Vân Diệp, Công Thâu Mộc, rồi bắt đầu kéo bán cầu, Lý Thái ở bên cạnh quan sát.
Vân Diệp kệ xác ba chủ tớ đó, dùng một ấm trà nhỏ rót trà xanh mướt vào hai chén trà cực nhỏ, mời Công Thâu Mộc thưởng thức, ông già nở nụ cười rạng rỡ, cầm cái chén lên, đặt ở dưới mũi ngửi hương trà, rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không nuốt xuống, để hương thơm tận tình lan tỏa trong miệng, vô cùng say mê.
Vân Diệp cầm chén còn lại, vừa uống vừa nói diệu dụng của trà với Lão Công Thâu.
- Tiên sinh không biết, trước kia ta nghe nói tới một loại trà, trà này để càng lâu càng trân quý, nghe nói còn có cả trà được để hai trăm năm, mỗi lần uống vào không khác gì uống vàng. Chỉ tiếc đó là tin đồn, chưa tận mắt nhìn thấy, nghe bảo tư vị ấy mới là tuyệt phẩm nhân gian.
- Hai trăm năm? Như vậy chẳng phải lá trà sớm đã mục nát, còn uống sao được nữa.
- Đúng là có thể uống được, hơn nữa còn cực ngon, điểm này ta hoàn toàn khẳng định, trên đời này đầy những điều kỳ diệu, còn có rất nhiều câu đố mà chúng ta căn bản không giải thích được. Vật lý chính là một môn học như vậy, giải thích thế giới chúng ta từ hành động đi đứng ngồi nghỉ, ta luôn mừng rỡ vì những phát hiện nho nhỏ trên thế giới này.
Hai người nói chuyện cực kỳ say mê, Công Thâu Mộc râu dài phơ phất, Vân Diệp áo xanh tóc đen, thi thoảng lại phát ra tiếng cười lớn vui vẻ.
Trong phòng đã đông người đến hết chỗ rồi, ở bên cạnh có năm tên đại hán cao lớn để thân trần kéo dây, gân xanh cuồn cuộn, dây thừng móc lên quả cầu sắt bị kéo căng, mồ hôi như những con rắn nhỏ chảy uốn lượn từ trên vai chảy xuống.
Quả cầu sắt vẫn nguyên xi, một bên dùng sức hơi yếu một chút, bị bên còn lại kéo ngã, không may va phải chậu hoa của Vân Diệp, chậu ra rơi vỡ tan tành.
Vân Diệp bất mãn nhíu mày, tới bên quả cầu sắt, thảo sợi giây buộc trên ống gân trâu xuống, hai tay kéo ra, quả cầu sắc tách làm hai nửa, thuận tay ném vào góc tường, trừng mắt với Lý Thái chỉ ra ngoài, ý bảo hắn đi được rồi.
Lý Thái đuổi đám thị vệ đi, nhưng bản thân thì ở lại, cân cần rót trà cho Vân Diệp và Công Thâu Mộc, thái độ cung kính. Tên khốn kiếp này là như thế, đừng tin vào cái vẻ khúm núm của hắn, hắn kính trọng học vấn trong bụng ngươi chứ không kính trọng con người ngươi, chỉ cần là có ích cho học vấn của hắn, dù là một người ăn mày, hắn cũng một ngày tới gặp tám lần.
Đợi khi vét sạch học vấn của ngươi, hắn nắm toàn bộ trong tay rồi sẽ lập tức trở mặt, ăn mày sẽ trở lại thành ăn mày, không phải là đối tượng hắn tôn kính nữa. Đặc điểm này không khác gì người Oa, hiện giờ cung kính ngươi chẳng qua là để tương lai xỉ nhục ngươi, sự cung kinh của Ngụy vương dễ nhận vậy sao?
Có tên học sinh khủng bố như vậy, chẳng trách Công Thâu Mộc tiểu tùy, suống ngày phải rầu rĩ vì dạy hắn cái gì.
Có anh tài để dạy đỗ là khát vọng của mỗi một danh sư, tiếc rằng trên đời này còn có một loại anh tài gọi là biến thái, chuyên môn sinh ra để hành hạ sư phụ của mình, ví như tên Lý Thái trước mắt, học một suy ra ba không đủ nói lên tư chất của hắn nữa, hắn là một cái mày bơm cực lớn, không hút sạch học vấn trong bụng sư phụ sẽ không chịu ngừng.
Vân Diệp không có lo lắng này, nếu khi còn sống nhìn thấy Lý Thái làm ra được tàu ngầm hạt nhân thì đó là hạnh phúc lớn lao.
- Thanh Tước, sao ngươi lại bỏ nghiên cứu máy dệt, suốt ngày rảnh rỗi lượn lờ, đó là nguyên tắc làm việc của ngươi đấy à?
Lý Thái nhìn hai cái bán cầu vứt ở góc tường, đầu óc để đẩu đâu:
- Phụ hoàng nói thứ đó không nghiên cứu vội, muốn ta cứ thong thả, hiện giờ làm ra chỉ có hại chứ không có lợi, cho nên ta dừng lại, cố gắng không nghĩ tới nó. Tiên sinh, vì sao tiên sinh có thể tách quả cầu này ra dễ dàng như thế, còn đệ tử dốc hết sức không làm được, trong đó nhất định có học vấn mới mà học sinh không biết, mong tiên sinh giải đáp cho đệ tử.
- Ta trời sinh khỏe mạnh vô cùng, hai cánh tay có sức khỏe chín trâu, nắm đấm cho thể cho người đứng lên, bắp tay có thể kéo ngựa, thứ phàm nhân như ngươi sao có thể sánh bằng.
Lý Thái không che giấu sự khinh bỉ của mình, lớn tiến nói:
- Ta nhìn thấy ngươi tháo sợi giây buộc trên cái ống, ảo diệu nhất định ở đó, nhưng ta không nhìn thấy thứ khác bên trong, ngươi dùng cách gì khiến hai quả bán cầu dính vào nhau như thế. Bên trên có mỡ lợn, nhưng mỡ lợn không kết dính được như vậy, rốt cuộc là sao?
Nói tới đó hắn rống lên:
- Ngươi đừng đánh cược với ta, ta cũng sẽ không đánh cược với ngươi, cái bẫy này đã đã trúng vô số lần rồi, không chịu thiệt như thế nữa đâu, ngươi mau nói cho ta biết.
- Đợi đã, đem Thì Thì theo.
Gọi Đại Nha, Tiểu Nha sắp rời cửa, kéo Thì Thì theo giao vào trong tay Đại Nha, đứa bé này một mình nấp sau cánh cửa nhìn bộ dạng vui vẻ của đám nữ nhân, nhưng bản thân lại không muốn đi, nguyên nhân rất đơn giản, nó muốn giữ tiền sư phụ cho để mua cho người cha hòa thượng thanh đao tốt nhất, đao của cha đã cùn mất cả mũi rồi, không dùng được nữa.
Lấy từ trong lòng ra một túi tiền, hai đĩnh bạc nhét cho Thì Thì, vỗ đầu tiểu cô nương:
- Con đó, đừng có hiểu chuyện quá, trẻ con thì phải chơi đùa, muốn mua đao cho cha con cũng không cần ủy khuất bản thân, lần này mua thêm ít đồ thích ăn, một ít đồ chơi, mua cho mình cái trâm cũng được, không được giữ tiền.
Thì Thì rất nghe lời, cười vâng một tiếng to, ôm đống tiền hớn hở lên xe.
Chính lúc Vân Diệp đang mặt đầy thỏa mãn nhìn người nhà náo nức chuẩn bị đi tiêu tiền thì có người kéo áo y, cúi đầu nhìn, thì ra là Tiểu Vũ, một tay kéo áo một tay thò ra rất dài, nó cũng muốn tiền?
- Tiểu Vũ, muội là nha đầu nhà quốc công, gia tài vạn quan sao còn xin ta tiền, nếu ta cho muội tiền, cha muội sẽ thấy ta không biết quy củ, cố ý làm nhà muội xấu mặt.
Vân Diệp khom lưng nói với Tiểu Vũ.
Nha đầu này hiện giờ cắm rễ ở Vân gia rồi, ăn chực, uống chực, chơi chực, học chực, y phục chực là chuyện nhỏ, nếu cha nó mà biết còn xin cả tiền của Vân gia thì Vân Diệp đoán chừng Lão Vũ sẽ nổi điên, thể diện của phủ quốc công sẽ mất sạch.
- Người là sự phụ của con, con không xin tiền người thì xin ai, mẹ con không có tiền, mỗi tháng chỉ cho con năm đồng, cha cũng không cho tiền, chỉ cho ca ca. Con đã gọi người là sư phụ rồi, người cho Thì Thì bạc cũng phải cho con, hai cái.
Đôi mắt vừa to vừa sáng của tiểu nha đầu long lanh, nước mắt chực rơi xuống, hai ngón tay trắng nõn lắc lư trước mặt Vân Diệp, xin tiền rất hiển nhiên.
- Muội gọi ta là sư phụ bao giờ, sao ta không biết, chuyện bái sư này cha muội không đồng ý sao được.
- Hôm nọ khi sư phụ ngủ dưới mặt trời, con gọi sư phụ, người "ừ", bây giờ lại nuốt lời à?
Vân Diệp gãi đầu, có chuyện này sao? Có điều lúc mình ngủ mơ mơ màng màng, có khi có chuyện này thật, nhìn tiểu cô nương khóc tới nơi, không thể cứng rắn nổi. Ai có thể nói không với Vũ Mị Nương chứ? Dù Tiểu Vũ bây giờ chưa phải là Vũ Mị Nương, nhưng cô bé xinh đẹp như thiên sứ này làm người ta khó từ chối được, thôi, đồ đệ mà, dạy một đứa là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, vả lại dạy đọc sách là Văn Phu lão tiên sinh, có phải ta đâu, Vũ Mị Nương tương lai thì trí tuệ không phải là vấn đề, cứ vậy đi, mai viết cho Lão Vũ một tấm thiếp, một vị công gia sa sút, chút thể diện này phải cho ta chứ.
Không có hai đĩnh bạc, tiểu nha đầu liền lục túi tiền lấy hai miếng bạc trông to nhất, trắng nhất, rồi cẩn thận cho vào cái túi nhỏ của mình, hò reo trèo lên xe.
Tân Nguyệt vén rèm lên nhìn, chỉ cười không nói gì, Na Mộ Nhật, bị nàng đẩy vào một cách thô bạo, cô tiểu thiếp này không hiểu quy củ gì hết, không biết Trình phu nhân, Ngưu phu nhân thấy có cười không, thật là đau đầu mà.
Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một cái lò sưởi tay, đưa qua cửa sổ cho Tân Nguyệt, vỗ vỗ lên má nàng, vẫy tay tạm biệt.
Hôm nay có hẹn với Công Thâu Mộc, nếu không Vân Diệp cũng rất muốn tới Trường An chém giết một phen, suốt cả năm cắm mặt kiếm tiền mà không tiêu, thật có lỗi với bản thân.
Đi ra hậu hoa viên, thấy nãi nãi được nha hoàn đi cùng đang xem xét rau trong phòng, lão nhân gia đã coi vườn rau thành nơi hoạt động gân cốt của mình, chuẩn bị dưỡng thân cho tốt còn bế trọng tôn. Mấy năm qua Vân gia phất trở lại, lão nãi nãi tâm tình thư thái, cười như phật Di Lặc vậy, hiện giờ càng thêm từ bi, Vân gia trang đã không còn đối tượng cho bà cứu tế nữa, thường làm bà oán trách, người nghèo đi đâu hết mất rồi.
Người nghèo còn rất nhiều, nhiều lắm, có điều ở Vân gia trang không còn nữa, còn toàn nhà quê phát tài, ai nấy xây nhà, cả thế giới người ta đua thăng quan, ở đây chỉ biết tới nhà gạch lớn ngói xanh, phòng dùng vôi trắng quét, trắng muốt trông thích mắt, nổi bật từng nóc nhà san sát nhau, đẹp vô cùng.
Nông hộ đều dùng đất vàng nén lại làm tường bao, không cao, chỉ tới ngực, trừ Vân gia có thể làm tường bao cao một trượng, những là khác chỉ có thể làm cao tới nửa người, đứng trong trang trông rất vướng mắt.
Nãi nãi đang dùng xẻng xúc đậu bị ngâm nước tới phồng lên, mầm trắng bên trên lộ ra rồi, hai ba ngày nữa là sẽ tự vươn ra thành thân cây, nãi nãi cẩn thận nhặt những hạt đậu bị thối, bị đen, bị hỏng ra, rồi cho vào một cái mâm lót vải, dùng tay giàn đều, cho vào chỗ râm mát.
Vân Diệp đi tới giúp đặt mấy cái mâm khác lên giá thì nghe thấy nãi nãi nói:
- Diệp Nhi, Tiểu Nguyệt thích nhất là ăn giá, hôm qua cháu xào một địa bị nó ăn hết một mình, Na Mộ Nhật hình như cũng thích lắm, chỉ là Tiểu Nguyệt không cho nó động vào. Thời gian qua nãi nãi không hỏi tới việc nhà, không biết cháu xử lý ra sao, hậu viện không yên là tối kỵ của hào môn, không biết bao nhiêu nhà lụi bại vì người trong nhà đấu đá lẫn nhau, nhà ta không được có loại chuyện này, một số lời cháu không tiện nói, để nãi nãi nói. Tiểu Nguyệt là lớn, phải dung đứa nhỏ, mấy miếng rau thôi, muốn ăn thì làm hai đĩa, mỗi đứa một đĩa là được, nhà ta không thiếu đồ ăn.
Vân Diệp cười khổ:
- Nãi nãi, dù người có làm tới tám đĩa thì đáng tranh Tân Nguyệt vẫn tranh, không nữ nhân nào thích trượng phu của mình bị nữ nhân khác cướp đi, tôn nhi nạp thiếp thực ra là có lỗi với nàng, nàng có giận dỗi một chút cũng là rất bình thường.
- Trong nhà phải có quy củ, cháu đường đường là hầu gia mà chỉ có mỗi một tiểu thiếp, ngay cả thông phòng nha hoàn cũng không có, xem như là dị loại trong số quan lớn rồi, Phòng gia tuy không có thiếp, nhưng cái danh phu nhân uống dấm nghe có hay không? Phụ đạo nhân gia không nên quản những chuyện đó, Vân gia con đàn cháu đống mới là điều nó phải quan tâm.
Lãi nãi nãi rất bất mãn vì mình không có một đám trọng tôn vây quanh, nếu chẳng phải Lĩnh Nam thực sự quá xa xôi thì bà đã chạy tới Lĩnh Nam xem đại tôn tử của mình rồi.
Vân Diệp chuẩn bị rất nhiều đồ cho con, búp bê đã nặn mười mấy con, cho vào lò gạnh nung cứng đơ, sơn thêm màu lên, rất đẹp.
Nãi nãi không thỏa mãn, còn dùng tiềng riêng của mình chuẩn bị vô số y phục lớn nhỏ, sợ cháu đi tiểu đêm bị lạnh mông, lấy hai miếng ngọc đặt lên cái bô nhỏ, làm Vân Diệp nhìn mà xót xa.
- Nãi nãi, nhà ta phải cho mọi người nói, nếu giấu ủy khuất trong lòng không nói ra, tới khi đó đâm lén sau lưng nhau mới là kinh khủng. Như thế này rất tốt, khai xuân Na Mộ Nhật về thảo nguyên rồi, trên thảo nguyên còn cả đống chuyện.
- Được, nãi nãi không quản nữa, chỉ là thời gian tới không cho Tân Nguyệt chạy tới phòng cháu nữa, bụng lớn không tiện, nó sẽ ở với nãi nãi.
Nãi nãi là như thế đấy, không quen nhìn Vân Diệp chiều người nhà quá đà, Nhuận Nương đã bị lão nãi nãi đuổi tới biệt viện chuyên môn tiếp nhận sự dạy bảo của hai cung nữ già, nghe Tiểu Nha nước mắt rưng rưng kể lại thì thê thảm vô cùng, sau đó ôm lấy Vân Diệp cầu xin đừng đưa mình tới đó, cùng lắm thì nó sẽ không cho Hàm Hàm trêu người nhà nữa.
Nhìn mặt trời, đã tới trưa rồi, Công Thâu Mộc đang đợi mình, tạm biệt nãi nãi, Vân Diệp vội vã lắp xe cho Vượng Tài, lên xe tới thư viện.
Lão Công Thâu hai năm qua già lắm, nguyên nhân vì ông ta tự kiếm lấy mấy tên đồ đệ hút máu, dưới sự bóp nặn siêng năng của Lý Thái, ông già phải mang một tâm thái gần như bi tráng đi dạy học sinh, Vân Diệp thấy hình ảnh con tằm kéo tơ tới chết chính là Lão Công Thâu.
Một người suốt ngày có ý tưởng lạ, lại có năng lực nghĩ ra là làm, nghiên cứu khoa học là ông ta, thợ cũng là ông ta, nếu như hai năm này không già đi mới là lạ.
Trà pha xong rồi, Lão Công Thâu cũng tới, Lý Thái ở ngoài thò đầu nhìn vào bên trong, không dám vào, Vân Diệp đã nói, chỉ cần hắn vào, thấy lần nào đánh lần đấy, lần trước hắn đem ấm trà của Vân Diệp tặng cho cha, bị Vân Diệp đánh tới ba lần.
Bị đánh mà không biết đi đâu nói lý, cha hắn căn bản không nghe hắn kể khổ, chỉ nói với hắn, có bản lĩnh thì tự đánh lại, đi mách cha còn là bản lĩnh quái gì.
Tội nghiệp cho Lý Thái, đánh nhau hoàn toàn là sở đoản của hắn, đầu óc lại không xoay chuyển nhanh như Vân Diệp, tất nhiên là thua thiệt khắp nơi, bị áp chế không ngóc đầu lên nổi, sau vô số lần bị nếm trái đắng, cuối cùng biết tránh xa Vân Diệp chính là đạo giữ mạng.
- Vân hầu, nói ra không sợ ngài cười, Ngụy vương thiên tuế thiên tư thông minh, hiếm có hơn nữa là chịu bỏ khổ công, hai năm qua những thứ mà lão phu học được đa bị hắn vét sạch rồi, từ diều bay tới máy xay nước rồi máy dệt, lão phu đã kiệt quệ rồi, chống đỡ tới bây giờ, chẳng còn gì để dạy nữa, không chịu nổi cái cảm giác bị đuổi chạy thục mạng sau lưng, cho nên mới tới thỉnh giáo hầu gia, làm sao dạy Ngụy vương điện hạ, cứ tiếp tục thế này thì lão phu không còn mạng nữa.
Lão Công Thâu mặt mày rầu rĩ, học thức trước kia bản thân lấy làm tự hào không ngờ có một ngày bị vét sạch, nghĩ tới mình làm trái tổ huấn, đem rất nhiều bí kỹ bất truyền trong nhà dốc túi truyền thụ là than thở không thôi.
Vân Diệp không nói gì, thứ học sinh thế này quá khốn kiếp, xem ra Lý Thái còn chưa học được cách thông cảm cho người khác, làm người như thế là không hoàn chỉnh, nếu như không cho hắn chút giáo huấn thì hắn không học được điều ấy, chỉ biết đòi hỏi, đó là tính xấu của hoàng gia, phải sửa.
Lấy từ trong góc văn phòng ra hai bán cầu làm bằng sắt, trong đó một cái bên trên có có một cái ống nhỏ, miệng ống có một đoạn gân trâu, không biết là dùng để làm gì. Vân Diệp bôi mỡ heo vào giữa bán cầu, hợp chúng lại, dùng một cái ống bễ nho nho, ra sức kéo, chẳng mấy chốc không kéo được nữa, Vân Diệp dính chặt phần gân trâu ở miệng ống bó chặt vào, cầm cái ống nhấc bán cầu lên, Công Thâu Mộc ngạc nhiên, nửa còn lại không rơi xuống.
Ông ta ra sức kéo, vẫn không kéo được, hoang mang nhìn Vân Diệp.
Lý Thái ở ngoài cửa cũng phát hiện ra hiện tượng này, rón rén chân tay đi vào phòng, ngồi xuống nhìn quả cầu tròn kỳ quái, còn lấy tay đẩy, nhìn quả cầu lăn trên mặt đất một vòng, lại nhặt lên đặt trên bàn, ra sức kéo, không hề nhúc nhích.
Quay ra sau gọi một tiếng, lập tức có hai tên thị vệ vai u thịt bắp đi vào, thi lễ với Vân Diệp, Công Thâu Mộc, rồi bắt đầu kéo bán cầu, Lý Thái ở bên cạnh quan sát.
Vân Diệp kệ xác ba chủ tớ đó, dùng một ấm trà nhỏ rót trà xanh mướt vào hai chén trà cực nhỏ, mời Công Thâu Mộc thưởng thức, ông già nở nụ cười rạng rỡ, cầm cái chén lên, đặt ở dưới mũi ngửi hương trà, rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không nuốt xuống, để hương thơm tận tình lan tỏa trong miệng, vô cùng say mê.
Vân Diệp cầm chén còn lại, vừa uống vừa nói diệu dụng của trà với Lão Công Thâu.
- Tiên sinh không biết, trước kia ta nghe nói tới một loại trà, trà này để càng lâu càng trân quý, nghe nói còn có cả trà được để hai trăm năm, mỗi lần uống vào không khác gì uống vàng. Chỉ tiếc đó là tin đồn, chưa tận mắt nhìn thấy, nghe bảo tư vị ấy mới là tuyệt phẩm nhân gian.
- Hai trăm năm? Như vậy chẳng phải lá trà sớm đã mục nát, còn uống sao được nữa.
- Đúng là có thể uống được, hơn nữa còn cực ngon, điểm này ta hoàn toàn khẳng định, trên đời này đầy những điều kỳ diệu, còn có rất nhiều câu đố mà chúng ta căn bản không giải thích được. Vật lý chính là một môn học như vậy, giải thích thế giới chúng ta từ hành động đi đứng ngồi nghỉ, ta luôn mừng rỡ vì những phát hiện nho nhỏ trên thế giới này.
Hai người nói chuyện cực kỳ say mê, Công Thâu Mộc râu dài phơ phất, Vân Diệp áo xanh tóc đen, thi thoảng lại phát ra tiếng cười lớn vui vẻ.
Trong phòng đã đông người đến hết chỗ rồi, ở bên cạnh có năm tên đại hán cao lớn để thân trần kéo dây, gân xanh cuồn cuộn, dây thừng móc lên quả cầu sắt bị kéo căng, mồ hôi như những con rắn nhỏ chảy uốn lượn từ trên vai chảy xuống.
Quả cầu sắt vẫn nguyên xi, một bên dùng sức hơi yếu một chút, bị bên còn lại kéo ngã, không may va phải chậu hoa của Vân Diệp, chậu ra rơi vỡ tan tành.
Vân Diệp bất mãn nhíu mày, tới bên quả cầu sắt, thảo sợi giây buộc trên ống gân trâu xuống, hai tay kéo ra, quả cầu sắc tách làm hai nửa, thuận tay ném vào góc tường, trừng mắt với Lý Thái chỉ ra ngoài, ý bảo hắn đi được rồi.
Lý Thái đuổi đám thị vệ đi, nhưng bản thân thì ở lại, cân cần rót trà cho Vân Diệp và Công Thâu Mộc, thái độ cung kính. Tên khốn kiếp này là như thế, đừng tin vào cái vẻ khúm núm của hắn, hắn kính trọng học vấn trong bụng ngươi chứ không kính trọng con người ngươi, chỉ cần là có ích cho học vấn của hắn, dù là một người ăn mày, hắn cũng một ngày tới gặp tám lần.
Đợi khi vét sạch học vấn của ngươi, hắn nắm toàn bộ trong tay rồi sẽ lập tức trở mặt, ăn mày sẽ trở lại thành ăn mày, không phải là đối tượng hắn tôn kính nữa. Đặc điểm này không khác gì người Oa, hiện giờ cung kính ngươi chẳng qua là để tương lai xỉ nhục ngươi, sự cung kinh của Ngụy vương dễ nhận vậy sao?
Có tên học sinh khủng bố như vậy, chẳng trách Công Thâu Mộc tiểu tùy, suống ngày phải rầu rĩ vì dạy hắn cái gì.
Có anh tài để dạy đỗ là khát vọng của mỗi một danh sư, tiếc rằng trên đời này còn có một loại anh tài gọi là biến thái, chuyên môn sinh ra để hành hạ sư phụ của mình, ví như tên Lý Thái trước mắt, học một suy ra ba không đủ nói lên tư chất của hắn nữa, hắn là một cái mày bơm cực lớn, không hút sạch học vấn trong bụng sư phụ sẽ không chịu ngừng.
Vân Diệp không có lo lắng này, nếu khi còn sống nhìn thấy Lý Thái làm ra được tàu ngầm hạt nhân thì đó là hạnh phúc lớn lao.
- Thanh Tước, sao ngươi lại bỏ nghiên cứu máy dệt, suốt ngày rảnh rỗi lượn lờ, đó là nguyên tắc làm việc của ngươi đấy à?
Lý Thái nhìn hai cái bán cầu vứt ở góc tường, đầu óc để đẩu đâu:
- Phụ hoàng nói thứ đó không nghiên cứu vội, muốn ta cứ thong thả, hiện giờ làm ra chỉ có hại chứ không có lợi, cho nên ta dừng lại, cố gắng không nghĩ tới nó. Tiên sinh, vì sao tiên sinh có thể tách quả cầu này ra dễ dàng như thế, còn đệ tử dốc hết sức không làm được, trong đó nhất định có học vấn mới mà học sinh không biết, mong tiên sinh giải đáp cho đệ tử.
- Ta trời sinh khỏe mạnh vô cùng, hai cánh tay có sức khỏe chín trâu, nắm đấm cho thể cho người đứng lên, bắp tay có thể kéo ngựa, thứ phàm nhân như ngươi sao có thể sánh bằng.
Lý Thái không che giấu sự khinh bỉ của mình, lớn tiến nói:
- Ta nhìn thấy ngươi tháo sợi giây buộc trên cái ống, ảo diệu nhất định ở đó, nhưng ta không nhìn thấy thứ khác bên trong, ngươi dùng cách gì khiến hai quả bán cầu dính vào nhau như thế. Bên trên có mỡ lợn, nhưng mỡ lợn không kết dính được như vậy, rốt cuộc là sao?
Nói tới đó hắn rống lên:
- Ngươi đừng đánh cược với ta, ta cũng sẽ không đánh cược với ngươi, cái bẫy này đã đã trúng vô số lần rồi, không chịu thiệt như thế nữa đâu, ngươi mau nói cho ta biết.