- Có thứ này vì sao không lấy ra sớm? Không biết bọn lão phu vì địa hình bên đó mà lo tới bạc tóc à? Nếu ở trong quân, hai ngươi không thoát khỏi cái tội biết mà không báo, đầu đã bị lão phu chặt treo lên cột cờ rồi.
Vân Diệp là hầu gia, nhưng trong mắt những người này không bằng cục phân, bên cạnh là một vị thái tử cũng bị người ta xách lên lắc thì không được rồi.
- Lý Thừa Càn, lần xuất chinh này ngươi làm tướng dưới trướng lão phu, lão phu phạt ngươi là danh chính ngôn thuận, nay ngươi chưa tới quân doanh báo cáo đã phạm quân pháp, lão phu thấy ngươi ngứa mông rồi, muốn đánh ba mươi gậy, hay muốn biệt giam bốn ngày. Tiểu tử, chọn đi rồi nói với lão phu, trận đòn này không có đệm lót cho ngươi đâu.
Ngưu Tiến Đạt giọng âm u truyền tới, ngữ khí không có chút khả năng thông cảm nào.
Lý Tịnh mặt hầm hầm
- Vân tiểu tử, ta biết ngươi không có thiện cảm với ta, có biết lão phu cũng không có thiện cảm với ngươi, tấm bản đồ này nếu chẳng phải hôm nay thái tử điện hạ thành tâm đối đái ngươi thì ngươi đã chẳng lấy ra. Chơi đùa thủ đoạn tới mức này, xem như ngươi tới cực hạn rồi. Ngươi có biết, vì không thông thuộc địa hình, đại quân lão phu không thể nhanh chóng tiến quân, vì không thông thuộc địa hình, cho Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn, Cao Ly cơ hội đối phó?
- Ngươi là hầu tước Đại Đường, nhưng không biết lo lắng đền nợ nước, lại luôn luôn giấu nghề, ngươi giấu nghề không sao, nhưng liên lụy bao nhiêu con cháu Quan Trung vì chút mưu tính của ngươi mà mất mạng. Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi, ngươi có tin trang tử của ngươi sẽ nhận được lệnh triệu tập không, khi đó lão phu để bọn chúng đi dò đường cho toàn quân, xem ngươi có đau lòng không.
Bỏ mẹ, sao chẳng giống như trong tưởng tượng? Rõ ràng bọn ta tới nhận khen ngợi và biểu dương, sao thành lương tâm bị chó ăn rồi? Không biểu dương lại còn bị quân côn với cấm túc.
Lão tử ngày đêm trốn trong thư phòng vẽ bản đồ dễ dàng lắm à? Lão bà của ta vác cái bụng bầu to tướng giúp ta dễ lắm à? Di động của lão tử dùng một lần là hao tổn thêm một phần, các ngươi hiểu cái rắm gì, cả nhà ta phải canh bên máy sạc điện mặt trời đợi sạc pin, dễ lắm à? Vì bảo mật Lão Giang muốn tự moi hai mắt mình, khuyên mãi ông ta mới thôi, cả nhà lão tử phải bỏ đống máu và nước mắt vì nó.
Vân Diệp định phản bác, nhưng thấy bên cạnh Lý Thừa Càn xấu hổ tột độ, cứ như làm chuyện gì sai trái thật vậy, bộ dạng như sẵn sàng tự sát tạ tội.
Cửa bật mở, hai người bị ném ra, rầm một tiếng đóng vào, Lý Hiếu Cung bắt cả hai phải cảnh tỉnh, lát nữa thương lượng xong quân cơ đại sự sẽ tìm cả hai tính sổ.
Nằm trên mặt đất, không ngồi dậy nữa, mông bị đã ngã đau ê ẩm, đoán chừng Lý Thừa Càn cũng thế, Úy Trì Cung không nương tay chút nào. Lá mùa đông chưa rụng hết, thi thoảng còn một hai chiếc là chưa rụng, trong sân vẫn còn vài quả hồng chưa bị Na Mộ Nhật hái, đều khô quắt rồi.
Chuyện không bình thường, Vân Diệp có cảm giác bị người ta bẫy, con mình mới ra đời thôi, thể diện Vân gia còn chưa lớn tới mức tất cả các huân quý đều tới chúc mừng, ví như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối không tới, chỉ phái người tặng lễ, các trưởng bối của thư viện cũng chỉ tới nhìn qua một cái rồi đi, nói không chừng còn là do nể mặt Ngọc Sơn tiên sinh.
Bằng vào cái gì mà toàn bộ huân quý trong hệ thống võ tướng đều đến, đến cũng không sao, ở đâu chẳng thể thương thảo quân cơ, mà lại thương thảo ở Vân gia, lại còn gạt mình và thái tử ra ngoài, trong chuyện này có vấn đề.
Vân Diệp lật đật bò dậy nhìn Lý Thừa Càn chưa hết hối hận:
- Ngươi tặng Minh Nguyệt châu cho con ta là có ý từ trước hay là quyết định đột xuất? Ai góp ý cho ngươi?
Lý Thừa Càn yếu ớt nói:
- Trước đó ta chuẩn bị một tấm ngọc bội tốt nhất, bên trên khắc điềm lành, là do lão bà của ta tuyển chọn rất lâu, Minh Nguyệt châu là bảo vật ta đeo từ nhỏ tới lớn, tuy không đáng tiền bằng ngọc bội, nhưng là vật ta yêu mến, ngươi có mang mười cái ngọc bội ra ta cũng không đổi.
- Tới nhà ngươi, vương thúc hỏi ta chuẩn bị lễ vật gì, ta nói là một tấm ngọc bội thượng hạng. Vương thúc bảo ngươi là nhân tài hiếm có, muốn ta đổi thứ bản thân từng dùng, như thế quan hệ hai ta càng gần gũi hơn, thành thông gia càng tốt, ta cũng thấy với giao tình hai ta mà tặng ngọc bội thì mất giá quá, nên tặng Minh Nguyệt châu.
Hiểu rồi, con mẹ nó đây là cái bẫy, mấy ngày trước mình chuyên môn nói với đám học sinh địa hình Tây Vực, còn thuận tay vẽ một tấm bản đồ đơn giản, để đám học sinh mường tượng được, đám học sinh mang bài về tìm cha thỉnh giáo, tất nhiên bại lộ chuyện mình biết địa hình Tây Vực. Cho nên đám lão già kia sợ mình không cho, bày cãi bãy này để Vân Diệp tự nhảy vào, thằng bé ngốc Lý Thừa Càn bị lợi dụng mà không hay biết gì, giờ vẫn áy náy.
- Đứng lên, hai ta đi uống rượu.
Kéo Lý Thừa Càn dậy, nhìn hắn thương tâm, Vân Diệp cười khổ nói:
- Đừng đau khổ, hai chúng ta chưa chơi nổi với đám lão tặc đó, bị lừa còn ở đây thương tâm, giờ ngươi đã hiểu đám lão già khốn kiếp đó không có kẻ nào tốt rồi chứ?
- Trúng kế? Trúng kế gì? Khi ta cầm lấy bản đồ cũng có ý giấu đi, không ngờ hậu quả đáng sợ như thế, dù bị phạt ta cũng không còn gì để nói.
Lý Thừa Càn bản chất vấn là trẻ ngoan đơn thuần, những năm qua Vân Diệp dày công bao bọc rất có hiệu quả, biết thương tâm vì người khác, biết đau khổ vì tướng sĩ bị chết, chưa học được trò lòng lang dạ sói.
- Ngươi không phát hiện khi chúng ta vào thì bọn họ không có vẻ gì là đang thương lượng quân cơ cả à? Bọn họ đang uống rượu, chỉ đợi hai chúng ta tới nạp mạng, bản đồ bị lừa mất rồi, chuyện này từ đầu tới cuối là một cái bẫy. Nhạc phụ của ngươi, Trình bá bà, Ngưu bá bá chất phác thiện lương của ta đều là đầu sỏ, hợp lại lừa hai tên ngốc chúng ta, hiện giờ chân tướng rõ ràng, hai ta không đi uống rượu giải sầu thì còn làm được gì nữa.
Lý Thừa Càn mắt mở to như cái chuông đồng, hắn cũng không ngốc, ngẫm nghĩ một lúc là hiểu, ngơ ngơ nói:
- Giờ ta hiểu vì sao ngươi nói ta là thằng ngốc trên chiến trường rồi, lời này không sai chút nào, nếu như ta giao chiến với bọn họ, nhất định ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Kéo Lý Thừa Càn ra ngoài, Vân Diệp vừa đi vừa nói:
- Giờ đã biết đám già đó đáng sợ ra sao chưa, ngươi lần đầu bị lừa, nói không chừng ngay cả cha ngươi cũng biết, chỉ không vạch trần ra, chỉ đợi cười nhạo hai ta, thuận tiện cho ngươi một đòn, để ra trận dễ quản thúc. Đám lão già đó, không phục không được, xem ra ngươi muốn tung hoành tứ phương, ta muốn ức hiếp khắp Trường An phải đợi tới thành Lý lão gia tử, Vân lão gia tử mới dễ ra tay.
Trở về thư phòng không thấy Lý Thuần Phong đâu, sư phụ của hắn cũng không thấy đâu, tất nhiên ngay cả cuốn Làm quen với toán học của Vân Diệp cũng không thấy đâu, biết là trộm còn dắt vào nhà, cho nên bị trộm là chuyện đương nhiên.
An bài xong cho Lý Thừa Càn bị đám lão tặc đả kích cho mất sạch nhuệ khí, Vân Diệp bỏ thời gian ra đi xem con mình, rất tốt, hai mẹ con vẫn đang ngủ, lão nãi nãi vẫn chìm trong hạnh phúc cực lớn, nhìn tiểu trọng tôn cười, xem ra hôm nay không bình thường lại được.
Đại Đường không mấy người ăn được cay, Vân Diệp liền bảo nhà bếp nếu như trong mỗi món ăn cho các lão soái mà ít hơn một lạng ớt thì mang đầu tới gặp y, còn phải làm hương sắc vị toàn vẹn, làm bọn họ không kiềm chế được, cho bọn họ biết cơm của Vân gia ăn ngon mà khó nuốt.
Vân Diệp là hầu gia, nhưng trong mắt những người này không bằng cục phân, bên cạnh là một vị thái tử cũng bị người ta xách lên lắc thì không được rồi.
- Lý Thừa Càn, lần xuất chinh này ngươi làm tướng dưới trướng lão phu, lão phu phạt ngươi là danh chính ngôn thuận, nay ngươi chưa tới quân doanh báo cáo đã phạm quân pháp, lão phu thấy ngươi ngứa mông rồi, muốn đánh ba mươi gậy, hay muốn biệt giam bốn ngày. Tiểu tử, chọn đi rồi nói với lão phu, trận đòn này không có đệm lót cho ngươi đâu.
Ngưu Tiến Đạt giọng âm u truyền tới, ngữ khí không có chút khả năng thông cảm nào.
Lý Tịnh mặt hầm hầm
- Vân tiểu tử, ta biết ngươi không có thiện cảm với ta, có biết lão phu cũng không có thiện cảm với ngươi, tấm bản đồ này nếu chẳng phải hôm nay thái tử điện hạ thành tâm đối đái ngươi thì ngươi đã chẳng lấy ra. Chơi đùa thủ đoạn tới mức này, xem như ngươi tới cực hạn rồi. Ngươi có biết, vì không thông thuộc địa hình, đại quân lão phu không thể nhanh chóng tiến quân, vì không thông thuộc địa hình, cho Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn, Cao Ly cơ hội đối phó?
- Ngươi là hầu tước Đại Đường, nhưng không biết lo lắng đền nợ nước, lại luôn luôn giấu nghề, ngươi giấu nghề không sao, nhưng liên lụy bao nhiêu con cháu Quan Trung vì chút mưu tính của ngươi mà mất mạng. Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi, ngươi có tin trang tử của ngươi sẽ nhận được lệnh triệu tập không, khi đó lão phu để bọn chúng đi dò đường cho toàn quân, xem ngươi có đau lòng không.
Bỏ mẹ, sao chẳng giống như trong tưởng tượng? Rõ ràng bọn ta tới nhận khen ngợi và biểu dương, sao thành lương tâm bị chó ăn rồi? Không biểu dương lại còn bị quân côn với cấm túc.
Lão tử ngày đêm trốn trong thư phòng vẽ bản đồ dễ dàng lắm à? Lão bà của ta vác cái bụng bầu to tướng giúp ta dễ lắm à? Di động của lão tử dùng một lần là hao tổn thêm một phần, các ngươi hiểu cái rắm gì, cả nhà ta phải canh bên máy sạc điện mặt trời đợi sạc pin, dễ lắm à? Vì bảo mật Lão Giang muốn tự moi hai mắt mình, khuyên mãi ông ta mới thôi, cả nhà lão tử phải bỏ đống máu và nước mắt vì nó.
Vân Diệp định phản bác, nhưng thấy bên cạnh Lý Thừa Càn xấu hổ tột độ, cứ như làm chuyện gì sai trái thật vậy, bộ dạng như sẵn sàng tự sát tạ tội.
Cửa bật mở, hai người bị ném ra, rầm một tiếng đóng vào, Lý Hiếu Cung bắt cả hai phải cảnh tỉnh, lát nữa thương lượng xong quân cơ đại sự sẽ tìm cả hai tính sổ.
Nằm trên mặt đất, không ngồi dậy nữa, mông bị đã ngã đau ê ẩm, đoán chừng Lý Thừa Càn cũng thế, Úy Trì Cung không nương tay chút nào. Lá mùa đông chưa rụng hết, thi thoảng còn một hai chiếc là chưa rụng, trong sân vẫn còn vài quả hồng chưa bị Na Mộ Nhật hái, đều khô quắt rồi.
Chuyện không bình thường, Vân Diệp có cảm giác bị người ta bẫy, con mình mới ra đời thôi, thể diện Vân gia còn chưa lớn tới mức tất cả các huân quý đều tới chúc mừng, ví như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối không tới, chỉ phái người tặng lễ, các trưởng bối của thư viện cũng chỉ tới nhìn qua một cái rồi đi, nói không chừng còn là do nể mặt Ngọc Sơn tiên sinh.
Bằng vào cái gì mà toàn bộ huân quý trong hệ thống võ tướng đều đến, đến cũng không sao, ở đâu chẳng thể thương thảo quân cơ, mà lại thương thảo ở Vân gia, lại còn gạt mình và thái tử ra ngoài, trong chuyện này có vấn đề.
Vân Diệp lật đật bò dậy nhìn Lý Thừa Càn chưa hết hối hận:
- Ngươi tặng Minh Nguyệt châu cho con ta là có ý từ trước hay là quyết định đột xuất? Ai góp ý cho ngươi?
Lý Thừa Càn yếu ớt nói:
- Trước đó ta chuẩn bị một tấm ngọc bội tốt nhất, bên trên khắc điềm lành, là do lão bà của ta tuyển chọn rất lâu, Minh Nguyệt châu là bảo vật ta đeo từ nhỏ tới lớn, tuy không đáng tiền bằng ngọc bội, nhưng là vật ta yêu mến, ngươi có mang mười cái ngọc bội ra ta cũng không đổi.
- Tới nhà ngươi, vương thúc hỏi ta chuẩn bị lễ vật gì, ta nói là một tấm ngọc bội thượng hạng. Vương thúc bảo ngươi là nhân tài hiếm có, muốn ta đổi thứ bản thân từng dùng, như thế quan hệ hai ta càng gần gũi hơn, thành thông gia càng tốt, ta cũng thấy với giao tình hai ta mà tặng ngọc bội thì mất giá quá, nên tặng Minh Nguyệt châu.
Hiểu rồi, con mẹ nó đây là cái bẫy, mấy ngày trước mình chuyên môn nói với đám học sinh địa hình Tây Vực, còn thuận tay vẽ một tấm bản đồ đơn giản, để đám học sinh mường tượng được, đám học sinh mang bài về tìm cha thỉnh giáo, tất nhiên bại lộ chuyện mình biết địa hình Tây Vực. Cho nên đám lão già kia sợ mình không cho, bày cãi bãy này để Vân Diệp tự nhảy vào, thằng bé ngốc Lý Thừa Càn bị lợi dụng mà không hay biết gì, giờ vẫn áy náy.
- Đứng lên, hai ta đi uống rượu.
Kéo Lý Thừa Càn dậy, nhìn hắn thương tâm, Vân Diệp cười khổ nói:
- Đừng đau khổ, hai chúng ta chưa chơi nổi với đám lão tặc đó, bị lừa còn ở đây thương tâm, giờ ngươi đã hiểu đám lão già khốn kiếp đó không có kẻ nào tốt rồi chứ?
- Trúng kế? Trúng kế gì? Khi ta cầm lấy bản đồ cũng có ý giấu đi, không ngờ hậu quả đáng sợ như thế, dù bị phạt ta cũng không còn gì để nói.
Lý Thừa Càn bản chất vấn là trẻ ngoan đơn thuần, những năm qua Vân Diệp dày công bao bọc rất có hiệu quả, biết thương tâm vì người khác, biết đau khổ vì tướng sĩ bị chết, chưa học được trò lòng lang dạ sói.
- Ngươi không phát hiện khi chúng ta vào thì bọn họ không có vẻ gì là đang thương lượng quân cơ cả à? Bọn họ đang uống rượu, chỉ đợi hai chúng ta tới nạp mạng, bản đồ bị lừa mất rồi, chuyện này từ đầu tới cuối là một cái bẫy. Nhạc phụ của ngươi, Trình bá bà, Ngưu bá bá chất phác thiện lương của ta đều là đầu sỏ, hợp lại lừa hai tên ngốc chúng ta, hiện giờ chân tướng rõ ràng, hai ta không đi uống rượu giải sầu thì còn làm được gì nữa.
Lý Thừa Càn mắt mở to như cái chuông đồng, hắn cũng không ngốc, ngẫm nghĩ một lúc là hiểu, ngơ ngơ nói:
- Giờ ta hiểu vì sao ngươi nói ta là thằng ngốc trên chiến trường rồi, lời này không sai chút nào, nếu như ta giao chiến với bọn họ, nhất định ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Kéo Lý Thừa Càn ra ngoài, Vân Diệp vừa đi vừa nói:
- Giờ đã biết đám già đó đáng sợ ra sao chưa, ngươi lần đầu bị lừa, nói không chừng ngay cả cha ngươi cũng biết, chỉ không vạch trần ra, chỉ đợi cười nhạo hai ta, thuận tiện cho ngươi một đòn, để ra trận dễ quản thúc. Đám lão già đó, không phục không được, xem ra ngươi muốn tung hoành tứ phương, ta muốn ức hiếp khắp Trường An phải đợi tới thành Lý lão gia tử, Vân lão gia tử mới dễ ra tay.
Trở về thư phòng không thấy Lý Thuần Phong đâu, sư phụ của hắn cũng không thấy đâu, tất nhiên ngay cả cuốn Làm quen với toán học của Vân Diệp cũng không thấy đâu, biết là trộm còn dắt vào nhà, cho nên bị trộm là chuyện đương nhiên.
An bài xong cho Lý Thừa Càn bị đám lão tặc đả kích cho mất sạch nhuệ khí, Vân Diệp bỏ thời gian ra đi xem con mình, rất tốt, hai mẹ con vẫn đang ngủ, lão nãi nãi vẫn chìm trong hạnh phúc cực lớn, nhìn tiểu trọng tôn cười, xem ra hôm nay không bình thường lại được.
Đại Đường không mấy người ăn được cay, Vân Diệp liền bảo nhà bếp nếu như trong mỗi món ăn cho các lão soái mà ít hơn một lạng ớt thì mang đầu tới gặp y, còn phải làm hương sắc vị toàn vẹn, làm bọn họ không kiềm chế được, cho bọn họ biết cơm của Vân gia ăn ngon mà khó nuốt.