Tham Qua nữ vương có một loại bản lĩnh, đó chính là bất kể vừa mới thu dọn sạch sẽ thế nào, nàng cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất khiến bản thân bẩn như heo, hiện tại nàng đã thành một tượng đất.
Đậu Yến Sơn không để bụng sự tồn tại của Tham Qua, cho rằng đây chỉ là một con ruồi kêu o o, chỉ cần mình muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tát một cái chết, hắn đang chờ đợi đại quân của hắn, Đại Đường lúc nào cũng có một số tên mộng tưởng phát tài nguyện ý đi tới Nam Chiếu, vàng chính là sự kêu gọi tốt nhất.
Vừa nghĩ đến bản thân lập tức sẽ sở hữu mấy nghìn dũng sĩ, Đậu Yến Sơn hưng phấn trắng đêm khó ngủ, hắn rất muốn để cho Vân Diệp nhìn lực lượng của mình. Khi y kinh ngạc nhất, giết chết y, coi như là một loại tôn trọng đối với y rồi, Đậu Yến Sơn thậm chí đã nghĩ sẵn điếu văn khi tưởng nhớ Vân Diệp.
Tìm một mảnh nơi có phong cảnh đẹp nhất mai táng người thông minh trên thế giới này ở nơi đó, nhất định rất thú vị, chỉ cần lúc rảnh rỗi mình sẽ đi tới trước mộ của Vân Diệp nói cho y nghe các công tích vĩ đại của mình.
Nhân mã tàn dư của Đậu gia toàn bộ đã đến Nam Chiếu, đội ngũ hơn 300 người đứng kín làng, địa hình của Nam Chiếu đã được hắn vẽ thành địa đồ treo trên tường, ngày đêm suy nghĩ sách lược tiến quân.
Không tâm tư quản thúc bộ hạ của mình, sau khi họ bị thương nặng tại Đậu gia còn có thể đi theo mình tới nơi thâm sơn rừng già rồi, bản thân họ rất được rồi, về phần giết người, cưỡng gian đám phụ nữ thổ dân, trong mắt hắn đều là chuyện nhỏ.
Vân Diệp nằm mơ cũng không ngờ được mình sẽ thấy Khúc Trác, tiểu tử láu cá đó hiện tại đã biến thành một vị quản sự, khi hắn nhìn thấy Vân Diệp thì trợn tròn mắt, tuy nhiên loại tâm tình này rất nhanh liền biến thành một loại tư thái cao cao tại thượng, quát tháo vị du hiệp đến từ Đại Đường này xuống ngựa vận chuyển các loại khí giới, lương thực, giống như chưa từng gặp qua Vân Diệp vậy.
Không có cơ hội nói chuyện, mặc dù Vân Diệp rất muốn thăm tình huống trong nhà, nhưng không có cơ hội, Khúc Trác lúc thì chỉ huy dựng nhà, lúc thì quát bảo mọi người đem lương thực ra phơi, tránh bị ẩm ướt.
Mỗi khi Tham Qua thấy một đội người Đường đến làng, sắc mặt lại thêm dữ tợn, đứng ở lập trường của Vân Diệp, nó vừa đồng tình đối với thổ dân, lại thêm một chút hy vọng đối với những người Đường này, cuối cùng cho ra kết luận, sống chết của những người này không có chút quan hệ với mình.
Lão quản gia chết tiệt kia hiện tại trông giữ mình cực nghiêm, đến mức một tấc cũng không rời, chỉ cần Vân Diệp muốn đi bộ ra ngoài, hắn nhất định sẽ nửa đường đợi Vân Diệp, rất cung kính, chỉ là sự châm biếm nơi khóe miệng bất kể như thế nào cũng không che giấu được.
Khi đi qua chỗ Khúc Trác thuận miệng nói một câu:
- Sáng sớm ngày mai cầm chân quản gia nửa canh giờ.
Rồi tiến vào trúc lâu của Đậu Yến Sơn, hiện tại gian tiểu lâu này đã biến thành soái trướng, trên bàn chất đống các loại công văn, bên cạnh còn có hai văn thư đang giúp Đậu Yến Sơn xử lý công văn.
- Vân hầu, ngươi đã đến rồi, ngươi là chuyên gia về quân trận, ngươi giúp ta nhìn xem kế hoạch này có cạm bẫy gì không?
- Tác chiến trong rừng, người Đường chúng ta không chiếm thiên thời, cũng không chiếm địa lợi, chỉ nắm giữ được nhân, ở đây núi cao rừng rậm, địa thế hiểm yếu, nếu ngươi muốn thành công thì nhất định phải làm được một lần là xong, bằng không thổ dân trốn vào sơn lâm, muốn tiêu diệt từng tên đó là nằm mơ, bọn họ vĩnh viễn tập kích, sẽ làm ngươi mệt mỏi, mệt chết ở trong rừng, cho nên, ngươi phải làm tốt chuẩn bị lấy ít địch nhiều. Các tướng sĩ muốn lấy một đánh mười phải làm được binh kiên giáp lợi, Đậu Yến Sơn, ta biết ngươi nóng lòng kiến công lập nghiệp, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng trước, nhất định phải chuẩn bị cho chắc, không ra tay thì thôi, hễ ra tay nhất định phải dốc hết toàn lực.
- Vân hầu quả nhiên nói lời vàng ngọc, chúng ta đều là con dân Hoa Hạ, trên vùng này thành lập một quốc gia thì phấn chấn nhân tâm thế nào chứ, đến lúc đó vùng này sẽ do ta khai phát cho bách tính Trung Nguyên cần cù, nhất định sẽ càng khiến người khác hướng tới hơn cả đào hoa nguyên. Vân Diệp, hai ta bắt tay nhau, cho dù ngày sau hai ta xung đột đó cũng là chuyện sau này, hiện tại, trước tiên chúng ta cứ thanh trừ đàn khỉ trong khu rừng này đi?
Vân Diệp không chút nghi ngờ lòng chân thành lúc này của Đậu Yến Sơn, toàn bộ các nhân vật vĩ đại đều có một đặc điểm chung, đó chính là miêu tả tương lai vô cùng tốt đẹp, mọi lúc mọi nơi chân tâm đối đãi với mỗi một người hữu dụng, chỉ là loại chân tâm này là có hạn chế thời gian, tựa như giọt sương trên lá cây vào sáng sớm, không thể gặp ánh sáng mặt trời.
- Lão Đậu, Nam Chiếu là của ngươi, ngươi nhiều lần vất vả mới có thành tích như hiện tại, đừng để kẻ không liên quan như ta phân đi vinh quang của ngươi, ngươi có lý tưởng, ta làm sao không có, nếu như có thể chúng ta sẽ đều phấn đấu vì lý tưởng của chính mình, ta không muốn núp dưới quang mang của ngươi, vì lý tưởng của ta, chết cũng không tiếc.
Vân Diệp nói xong những lời này chắp tay đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, từ trong ánh mắt tiếc hận của Đậu Yến Sơn y biết Đậu Yến Sơn tuyệt đối sẽ không để cho mình sống rời khỏi khu rừng này.
Không rõ bản thân vì sao phải nói những lời này, lẽ nào ở chung với Tham Qua nữ vương thời gian dài khiến cho chỉ số thông minh của mình hạ thấp? Ngay cả lá mặt lá trái cũng không biết nữa?
Trở lại trúc lâu của mình, trắng đêm khó ngủ, có chút biến động nhỏ cũng ngồi bật dậy, làm hại Vượng Tài cũng không ngủ ngon, có thể nó cảm nhận được nỗi bất an của Vân Diệp, gối đầu lên bên giường, dựa vào Vân Diệp cả đêm không phát ra tiếng phì mũi nào.
Khi trời sắp sáng, Tham Qua nữ vương không biết từ đâu chui vào, nói với Vân Diệp đã mặc dã y:
- Nếu như ngươi còn muốn chạy, hiện tại là thời gian tốt nhất, tên quản gia kia và đại bộ phận người trông coi ngươi có việc bị gọi đi rồi, hai người hắn để lại đã bị ta giết, nếu như ngươi muốn cùng họ khi dễ bọn ta, coi như ta chưa làm cái gì hết.
Nghe lời này Vân Diệp đại hỉ, vỗ vỗ Vượng Tài liền muốn ra ngoài, Tham Qua kéo lại Vân Diệp, móc ra một cây đao từ sau lưng, nói với Vân Diệp:
- May là ngươi lựa chọn rời đi, bằng không hiện tại ta sẽ giết ngươi. Lần này bọn ta tụ tập lực lượng của cửu động thập bát trại, muốn giết sạch toàn bộ người Đường, lựa chọn của ngươi làm cho ta thoải mái rất nhiều.
- Ít nói nhảm, nhanh chạy đi, có bao nhiêu ngu xuẩn chính là bởi vì nói nhiều mới đánh mất cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Vân Diệp kéo cửa vội vã đi ra ngoài.
Tham Qua nữ vương chạy vụt đi trên con đường nhỏ, Vân Diệp cưỡi Vượng Tài ở theo sát ở phía sau, mới đến bờ sông, Vân Diệp đã nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp phía sau, thanh thế rất lớn.
Mặc kệ mọi chuyện, vội vàng nhảy lên bè trúc Tham Qua nữ vương kéo tới từ dưới sông, trước đây Vượng Tài thường hay ngồi bè trúc tại Nhật Bản, nhìn thấy bè vui mừng kêu một tiếng, cũng nhảy lên, vừa lên bè lập tức nằm xuống, hình như đang chờ đợi bọn Tiểu Nha kỳ bụng cho mình.
Tham Qua nữ vương đẩy mạnh bè trúc ra giữa sông, còn mình nhảy lên bờ, cầm một gậy trúc rất to lao tới con đường... Vân Diệp nghe được tiếng người la ngựa hí, cũng không dám dừng lại, trở lại trên bờ ngoại trừ chết chung với Tham Qua thì không có chút tác dụng nào, cắn răng cố đẩy bè trúc qua bờ bên kia sông.
Đậu Yến Sơn khoác bì giáp xuất hiện tại bờ sông, lớn tiếng kêu gọi Vân Diệp đầu hàng:
- Vân hầu, nếu như ngươi còn thương tính mạng của Tham Qua thì chèo bè qua đây, bằng không, ta sẽ lập tức chặt đầu của nó.
Vân Diệp nghe được thanh âm nhìn lại, ngực cảm thấy khó chịu, Tham Qua bị hai tráng hán kéo đứng ở bờ sông, tên cắm đầy trên người, đầu cúi thấp, sinh tử không biết.
Đang lúc Vân Diệp đấu tranh tâm lý thì Tham Qua nữ vương đột nhiên ngẩng đầu, cười ha hả, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong sơn cốc:
- Ta là con gái của đại sơn, không cần đám chó Đường các ngươi tới cứu!
Vân Diệp ngã ngồi trên bè thấy Tham Qua há mồm cắn vào cổ họng một tráng hán, một đoạn lưỡi dao dính máu lộ ra trước ngực nàng.
Tham Qua ôm tráng hán giống như cặp tình nhân hạnh phúc té trên mặt đất, Đậu Yến Sơn phát điên giơ Hoành đao chém xuống đầu Tham Qua, cái đầu như bóng cao su lăn xuống lòng sông.
Vân Diệp ôm Vượng Tài gào khóc, giống như một đứa trẻ bất lực...Mặt sông tiễn như mưa rơi xuống, Vân Diệp hình như đã quên tránh né, cũng không cầm lấy gậy trúc Tham Qua chuẩn bị cho y làm thuẫn bài, để mặc bè trúc đưa y trôi theo dòng nước.
Phía sau Đậu Yến Sơn có khói đen bốc lên, Vân Diệp biết đó là thổ dân của cửu động thập bát trại đã động thủ rồi.
Đậu Yến Sơn oán hận bắn ra mũi tên cuối cùng của mình, mũi tên mới tới giữa sông liền hết lực, nhẹ nhàng theo gió bay xuống, rơi cộp lên bè, không dính lên trúc, bật rơi vào trong tay Vân Diệp.
Nhặt tiễn lên, bẻ gãy một nửa, vứt đuôi đi bỏ một nửa mũi tên vào trong người, có thể tương lai một ngày nào đó mũi tên này sẽ cắm lên ngực Đậu Yến Sơn.
Đậu Yến Sơn đi rồi, nếu như hắn dọc theo bờ sông tiếp tục đuổi theo, nói không chừng sẽ chặn lại Vân Diệp ở một khúc sông hẹp nào đó, nhưng tiếng chém giết phía sau càng ngày càng ác liệt, hắn là chủ soái rời khỏi vị trí chỉ huy chính là thất trách, hắn không thể kéo dài dù chốc lát, quay đầu ngựa phóng tới nơi có khói đặc bốc lên.
Trong lũng sông hình như còn có thanh âm của Tham Qua, Vân Diệp tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, y muốn nhớ kỹ thanh âm ngọt ngào này, bản thân nợ người Nam Chiếu một mạng.
Thật ra chính mình đã hủy diệt vương quốc của Tham Qua, nếu như mình không thả vàng ra, con ác ma thôn phệ sinh mệnh, nói không chừng Tham Qua sẽ không chết, mặc dù cuộc sống có hơi vất vả, nhưng bất kể như thế nào sẽ không chết, Đậu Yến Sơn muốn đặt chân tại Nam Chiếu thì sẽ không giết chết các nô lệ của mình.
Đậu Yến Sơn đã định trước không kết quả tốt, tên khốn khiếp như Khúc Trác cũng trà trộn được vào đội ngũ của hắn, lại còn là quản sự, như vậy nhất định sẽ có rất nhiều mật thám Bách Kỵ Ti cũng bu quanh Đậu Yến Sơn.
Nếu như Lý Nhị có thể giải được mật ngữ của Vân Diệp để lại, nói không chừng các du hiệp nhi sau này đều sẽ là quân nhân chuyên nghiệp của Đại Đường, đây là suy đoán của Vân Diệp, suy đoán lý tưởng nhất, chỉ là Đậu Yến Sơn, ngươi tuyệt đối đừng chết ở trong tay Lý Nhị, nhất định phải chạy thoát khỏi tay đại sư quyền mưu Lý Nhị, bằng không, sau trăm tuổi làm sao mình dám đối mặt với vong linh của Tham Qua?
Đậu Yến Sơn không để bụng sự tồn tại của Tham Qua, cho rằng đây chỉ là một con ruồi kêu o o, chỉ cần mình muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tát một cái chết, hắn đang chờ đợi đại quân của hắn, Đại Đường lúc nào cũng có một số tên mộng tưởng phát tài nguyện ý đi tới Nam Chiếu, vàng chính là sự kêu gọi tốt nhất.
Vừa nghĩ đến bản thân lập tức sẽ sở hữu mấy nghìn dũng sĩ, Đậu Yến Sơn hưng phấn trắng đêm khó ngủ, hắn rất muốn để cho Vân Diệp nhìn lực lượng của mình. Khi y kinh ngạc nhất, giết chết y, coi như là một loại tôn trọng đối với y rồi, Đậu Yến Sơn thậm chí đã nghĩ sẵn điếu văn khi tưởng nhớ Vân Diệp.
Tìm một mảnh nơi có phong cảnh đẹp nhất mai táng người thông minh trên thế giới này ở nơi đó, nhất định rất thú vị, chỉ cần lúc rảnh rỗi mình sẽ đi tới trước mộ của Vân Diệp nói cho y nghe các công tích vĩ đại của mình.
Nhân mã tàn dư của Đậu gia toàn bộ đã đến Nam Chiếu, đội ngũ hơn 300 người đứng kín làng, địa hình của Nam Chiếu đã được hắn vẽ thành địa đồ treo trên tường, ngày đêm suy nghĩ sách lược tiến quân.
Không tâm tư quản thúc bộ hạ của mình, sau khi họ bị thương nặng tại Đậu gia còn có thể đi theo mình tới nơi thâm sơn rừng già rồi, bản thân họ rất được rồi, về phần giết người, cưỡng gian đám phụ nữ thổ dân, trong mắt hắn đều là chuyện nhỏ.
Vân Diệp nằm mơ cũng không ngờ được mình sẽ thấy Khúc Trác, tiểu tử láu cá đó hiện tại đã biến thành một vị quản sự, khi hắn nhìn thấy Vân Diệp thì trợn tròn mắt, tuy nhiên loại tâm tình này rất nhanh liền biến thành một loại tư thái cao cao tại thượng, quát tháo vị du hiệp đến từ Đại Đường này xuống ngựa vận chuyển các loại khí giới, lương thực, giống như chưa từng gặp qua Vân Diệp vậy.
Không có cơ hội nói chuyện, mặc dù Vân Diệp rất muốn thăm tình huống trong nhà, nhưng không có cơ hội, Khúc Trác lúc thì chỉ huy dựng nhà, lúc thì quát bảo mọi người đem lương thực ra phơi, tránh bị ẩm ướt.
Mỗi khi Tham Qua thấy một đội người Đường đến làng, sắc mặt lại thêm dữ tợn, đứng ở lập trường của Vân Diệp, nó vừa đồng tình đối với thổ dân, lại thêm một chút hy vọng đối với những người Đường này, cuối cùng cho ra kết luận, sống chết của những người này không có chút quan hệ với mình.
Lão quản gia chết tiệt kia hiện tại trông giữ mình cực nghiêm, đến mức một tấc cũng không rời, chỉ cần Vân Diệp muốn đi bộ ra ngoài, hắn nhất định sẽ nửa đường đợi Vân Diệp, rất cung kính, chỉ là sự châm biếm nơi khóe miệng bất kể như thế nào cũng không che giấu được.
Khi đi qua chỗ Khúc Trác thuận miệng nói một câu:
- Sáng sớm ngày mai cầm chân quản gia nửa canh giờ.
Rồi tiến vào trúc lâu của Đậu Yến Sơn, hiện tại gian tiểu lâu này đã biến thành soái trướng, trên bàn chất đống các loại công văn, bên cạnh còn có hai văn thư đang giúp Đậu Yến Sơn xử lý công văn.
- Vân hầu, ngươi đã đến rồi, ngươi là chuyên gia về quân trận, ngươi giúp ta nhìn xem kế hoạch này có cạm bẫy gì không?
- Tác chiến trong rừng, người Đường chúng ta không chiếm thiên thời, cũng không chiếm địa lợi, chỉ nắm giữ được nhân, ở đây núi cao rừng rậm, địa thế hiểm yếu, nếu ngươi muốn thành công thì nhất định phải làm được một lần là xong, bằng không thổ dân trốn vào sơn lâm, muốn tiêu diệt từng tên đó là nằm mơ, bọn họ vĩnh viễn tập kích, sẽ làm ngươi mệt mỏi, mệt chết ở trong rừng, cho nên, ngươi phải làm tốt chuẩn bị lấy ít địch nhiều. Các tướng sĩ muốn lấy một đánh mười phải làm được binh kiên giáp lợi, Đậu Yến Sơn, ta biết ngươi nóng lòng kiến công lập nghiệp, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng trước, nhất định phải chuẩn bị cho chắc, không ra tay thì thôi, hễ ra tay nhất định phải dốc hết toàn lực.
- Vân hầu quả nhiên nói lời vàng ngọc, chúng ta đều là con dân Hoa Hạ, trên vùng này thành lập một quốc gia thì phấn chấn nhân tâm thế nào chứ, đến lúc đó vùng này sẽ do ta khai phát cho bách tính Trung Nguyên cần cù, nhất định sẽ càng khiến người khác hướng tới hơn cả đào hoa nguyên. Vân Diệp, hai ta bắt tay nhau, cho dù ngày sau hai ta xung đột đó cũng là chuyện sau này, hiện tại, trước tiên chúng ta cứ thanh trừ đàn khỉ trong khu rừng này đi?
Vân Diệp không chút nghi ngờ lòng chân thành lúc này của Đậu Yến Sơn, toàn bộ các nhân vật vĩ đại đều có một đặc điểm chung, đó chính là miêu tả tương lai vô cùng tốt đẹp, mọi lúc mọi nơi chân tâm đối đãi với mỗi một người hữu dụng, chỉ là loại chân tâm này là có hạn chế thời gian, tựa như giọt sương trên lá cây vào sáng sớm, không thể gặp ánh sáng mặt trời.
- Lão Đậu, Nam Chiếu là của ngươi, ngươi nhiều lần vất vả mới có thành tích như hiện tại, đừng để kẻ không liên quan như ta phân đi vinh quang của ngươi, ngươi có lý tưởng, ta làm sao không có, nếu như có thể chúng ta sẽ đều phấn đấu vì lý tưởng của chính mình, ta không muốn núp dưới quang mang của ngươi, vì lý tưởng của ta, chết cũng không tiếc.
Vân Diệp nói xong những lời này chắp tay đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, từ trong ánh mắt tiếc hận của Đậu Yến Sơn y biết Đậu Yến Sơn tuyệt đối sẽ không để cho mình sống rời khỏi khu rừng này.
Không rõ bản thân vì sao phải nói những lời này, lẽ nào ở chung với Tham Qua nữ vương thời gian dài khiến cho chỉ số thông minh của mình hạ thấp? Ngay cả lá mặt lá trái cũng không biết nữa?
Trở lại trúc lâu của mình, trắng đêm khó ngủ, có chút biến động nhỏ cũng ngồi bật dậy, làm hại Vượng Tài cũng không ngủ ngon, có thể nó cảm nhận được nỗi bất an của Vân Diệp, gối đầu lên bên giường, dựa vào Vân Diệp cả đêm không phát ra tiếng phì mũi nào.
Khi trời sắp sáng, Tham Qua nữ vương không biết từ đâu chui vào, nói với Vân Diệp đã mặc dã y:
- Nếu như ngươi còn muốn chạy, hiện tại là thời gian tốt nhất, tên quản gia kia và đại bộ phận người trông coi ngươi có việc bị gọi đi rồi, hai người hắn để lại đã bị ta giết, nếu như ngươi muốn cùng họ khi dễ bọn ta, coi như ta chưa làm cái gì hết.
Nghe lời này Vân Diệp đại hỉ, vỗ vỗ Vượng Tài liền muốn ra ngoài, Tham Qua kéo lại Vân Diệp, móc ra một cây đao từ sau lưng, nói với Vân Diệp:
- May là ngươi lựa chọn rời đi, bằng không hiện tại ta sẽ giết ngươi. Lần này bọn ta tụ tập lực lượng của cửu động thập bát trại, muốn giết sạch toàn bộ người Đường, lựa chọn của ngươi làm cho ta thoải mái rất nhiều.
- Ít nói nhảm, nhanh chạy đi, có bao nhiêu ngu xuẩn chính là bởi vì nói nhiều mới đánh mất cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Vân Diệp kéo cửa vội vã đi ra ngoài.
Tham Qua nữ vương chạy vụt đi trên con đường nhỏ, Vân Diệp cưỡi Vượng Tài ở theo sát ở phía sau, mới đến bờ sông, Vân Diệp đã nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp phía sau, thanh thế rất lớn.
Mặc kệ mọi chuyện, vội vàng nhảy lên bè trúc Tham Qua nữ vương kéo tới từ dưới sông, trước đây Vượng Tài thường hay ngồi bè trúc tại Nhật Bản, nhìn thấy bè vui mừng kêu một tiếng, cũng nhảy lên, vừa lên bè lập tức nằm xuống, hình như đang chờ đợi bọn Tiểu Nha kỳ bụng cho mình.
Tham Qua nữ vương đẩy mạnh bè trúc ra giữa sông, còn mình nhảy lên bờ, cầm một gậy trúc rất to lao tới con đường... Vân Diệp nghe được tiếng người la ngựa hí, cũng không dám dừng lại, trở lại trên bờ ngoại trừ chết chung với Tham Qua thì không có chút tác dụng nào, cắn răng cố đẩy bè trúc qua bờ bên kia sông.
Đậu Yến Sơn khoác bì giáp xuất hiện tại bờ sông, lớn tiếng kêu gọi Vân Diệp đầu hàng:
- Vân hầu, nếu như ngươi còn thương tính mạng của Tham Qua thì chèo bè qua đây, bằng không, ta sẽ lập tức chặt đầu của nó.
Vân Diệp nghe được thanh âm nhìn lại, ngực cảm thấy khó chịu, Tham Qua bị hai tráng hán kéo đứng ở bờ sông, tên cắm đầy trên người, đầu cúi thấp, sinh tử không biết.
Đang lúc Vân Diệp đấu tranh tâm lý thì Tham Qua nữ vương đột nhiên ngẩng đầu, cười ha hả, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong sơn cốc:
- Ta là con gái của đại sơn, không cần đám chó Đường các ngươi tới cứu!
Vân Diệp ngã ngồi trên bè thấy Tham Qua há mồm cắn vào cổ họng một tráng hán, một đoạn lưỡi dao dính máu lộ ra trước ngực nàng.
Tham Qua ôm tráng hán giống như cặp tình nhân hạnh phúc té trên mặt đất, Đậu Yến Sơn phát điên giơ Hoành đao chém xuống đầu Tham Qua, cái đầu như bóng cao su lăn xuống lòng sông.
Vân Diệp ôm Vượng Tài gào khóc, giống như một đứa trẻ bất lực...Mặt sông tiễn như mưa rơi xuống, Vân Diệp hình như đã quên tránh né, cũng không cầm lấy gậy trúc Tham Qua chuẩn bị cho y làm thuẫn bài, để mặc bè trúc đưa y trôi theo dòng nước.
Phía sau Đậu Yến Sơn có khói đen bốc lên, Vân Diệp biết đó là thổ dân của cửu động thập bát trại đã động thủ rồi.
Đậu Yến Sơn oán hận bắn ra mũi tên cuối cùng của mình, mũi tên mới tới giữa sông liền hết lực, nhẹ nhàng theo gió bay xuống, rơi cộp lên bè, không dính lên trúc, bật rơi vào trong tay Vân Diệp.
Nhặt tiễn lên, bẻ gãy một nửa, vứt đuôi đi bỏ một nửa mũi tên vào trong người, có thể tương lai một ngày nào đó mũi tên này sẽ cắm lên ngực Đậu Yến Sơn.
Đậu Yến Sơn đi rồi, nếu như hắn dọc theo bờ sông tiếp tục đuổi theo, nói không chừng sẽ chặn lại Vân Diệp ở một khúc sông hẹp nào đó, nhưng tiếng chém giết phía sau càng ngày càng ác liệt, hắn là chủ soái rời khỏi vị trí chỉ huy chính là thất trách, hắn không thể kéo dài dù chốc lát, quay đầu ngựa phóng tới nơi có khói đặc bốc lên.
Trong lũng sông hình như còn có thanh âm của Tham Qua, Vân Diệp tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, y muốn nhớ kỹ thanh âm ngọt ngào này, bản thân nợ người Nam Chiếu một mạng.
Thật ra chính mình đã hủy diệt vương quốc của Tham Qua, nếu như mình không thả vàng ra, con ác ma thôn phệ sinh mệnh, nói không chừng Tham Qua sẽ không chết, mặc dù cuộc sống có hơi vất vả, nhưng bất kể như thế nào sẽ không chết, Đậu Yến Sơn muốn đặt chân tại Nam Chiếu thì sẽ không giết chết các nô lệ của mình.
Đậu Yến Sơn đã định trước không kết quả tốt, tên khốn khiếp như Khúc Trác cũng trà trộn được vào đội ngũ của hắn, lại còn là quản sự, như vậy nhất định sẽ có rất nhiều mật thám Bách Kỵ Ti cũng bu quanh Đậu Yến Sơn.
Nếu như Lý Nhị có thể giải được mật ngữ của Vân Diệp để lại, nói không chừng các du hiệp nhi sau này đều sẽ là quân nhân chuyên nghiệp của Đại Đường, đây là suy đoán của Vân Diệp, suy đoán lý tưởng nhất, chỉ là Đậu Yến Sơn, ngươi tuyệt đối đừng chết ở trong tay Lý Nhị, nhất định phải chạy thoát khỏi tay đại sư quyền mưu Lý Nhị, bằng không, sau trăm tuổi làm sao mình dám đối mặt với vong linh của Tham Qua?