Thị nữ bên cạnh mục dương nữ cũng mặt hoa da phấn, trông thấy hắn hai tay ôm lấy tim, mục dương nữ kia lại chẳng hề ngẩng đầu lên, vẫn cứ lẩm bẩm gì đó với con cừu trong lòng, nói tới chỗ hưng phấn còn lấy tay minh họa, rất là say sưa.
Chỉ nửa khuôn mặt nàng đã làm Trương Tuệ điên đảo thần hồn, nhất là đôi mắt ngây thơ, cái miệng xinh xinh như cánh đào đang thì thầm với con cừu trắng muốt, làm nàng như thiên sứ thánh khiết nhất từ trên trời xuống, tích tắc đó hắn cảm thấy tấm thân mình thật ô uế, nữ tử như thế bị đem đi chăn cừu, Vân Diệp đúng là làm uổng phí của trời.
Trương Tuệ quyết định đi thêm một lượt nữa, nếu chẳng phải bên cạnh mục dương nữ còn một lão hán rậm râu thì hắn đã tới gần bắt chuyện. Trương Tuệ hiểu lắm, mục dương nữ nhất định có tâm sự, nếu không sớm thấy mỹ nam tử như mình rồi.
Đi đi lại lại tới sáu lần, mục dương nữ vẫn cứ chìm đắm trong thế giới của nàng, trò chuyện với con cừu, trong mắt nàng mỹ nam tử như Trương Tuệ hình như chẳng quan trọng bằng con cừu nhỏ đó.
Trương Tuệ mất kiên nhẫn, trước kia hắn quyến rũ nữ tử không bao giờ phiền toái như vậy, đều vươn tay ra là có, giờ bị xỉ nhục như vậy, làm hắn mất đi sự khôn khéo thường ngày.
Vài bước đã tới bên Na Mộ Nhật, giọng trầm ấm:
- Tiểu nương tử, vì sao mặt mày lại ủ dột? Mỹ nhân vốn nên được trời có chiếu cố, nơi này có hoa, có cỏ, có đào hoa vũ, còn tiểu sinh có tiêu, để tiểu sinh thổi một khúc Phượng cầu hoàng, mong nó có thể xua tan nét buồn trên mặt nàng.
Na Mộ Nhật đang kể cho con cừu nghe chuyện của mình và Vân Diệp trên thảo nguyên, đột nhiên nghe thấy câu này thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt bôi son trát phấn, trên mặt còn mang nụ cười ti tiện, một mùi nước hoa sực nức chui vào mũi, bất giác sợ hãi thét lên:
- Giang thúc, Giang thúc.
Lão Giang vừa mới ra sau núi đi tè, quay về nghe thấy Nhị phu nhân gọi mình, nhìn lại, nam tử vừa rồi lởn vởn bên ngoài bãi cỏ không ngờ đứng bên cạnh Nhị phu nhân, ngươi thích làm gì ở đất đai của mình thì cứ làm, giờ chạy tới địa phận Vân gia kiếm chuyện, đúng là muốn chết.
Tay sờ hông một cái, chùy xích to bằng nắm đám bay đi, Trương Tuệ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, mình ân cần với nữ tử mà lại làm nàng hoảng sợ, đang định giải thích thì một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, hắn nghe thấy tiếng xương mặt mình vỡ nát, ngay tức thì, hắn không lo tới tính mạng, mà lo mặt mình có còn khôi phục được như xưa không?
Kim qua chùy tám cạnh không chỉ đánh nát mặt Trương Tuệ, răng rơi đầy đất mà ngay cả một con mắt cũng bị đánh văng ra khỏi tròng, cực kỳ khủng khiếp. Tiểu thị nữ thét kinh hoảng, mông ngã bịch xuống đất, váy ướt luôn. Na Mộ Nhật ở trên thảo nguyên thấy người chết còn nhiều hơn người sống, chút máu me này chẳng tạo thành ảnh hưởng với nàng, đặt cừu xuống, hậm hực đứng dậy đá vào Trương Tuệ đang hôn mê mấy cái cho hả, làm hỏng cả quãng thời gian tươi đẹp của nàng.
Nàng tuy ngây thơ, nhưng không hề ngốc, một chút cũng không, Trương Tuệ vừa mới xuất hiện là nàng đã nhìn thấy rồi, dù sao hắn xuất hiện ở góc độ đó, không muốn nhìn thấy cũng không được. Mới đầu còn cho rằng tình cờ, cảm thấy nam tử này thật tuấn tú, thầm khen một tiếng, nhưng phát hiện hắn cứ lượn lờ trước mắt mình không thôi, biết ngay tâm tư của hắn.
Hoạn Nương đã nói, trong thành Trường An có rất nhiều người như thế, dựa vào cái da mặt kiếm cơm nhão, chỉ cần dính váo, danh tiết của nữ tử sẽ mất hết, cực kỳ ác độc, dù chẳng biết danh tiết là cái gì, nhưng mọi thứ của mình là của phu quân, không cho người khác bất kỳ cái gì, đó là quan điểm của Na Mộ Nhật.
- Giang thúc, ném tên ăn cơm nhão này ra khỏi đất của ta, tránh làm bẩn cỏ của ta, nhà ta đều ăn cơm khô, không ăn cơm nhão.
Lão Giang giơ ngón tay cái lên với Na Mộ Nhật, cười khà khà kéo chân Trương Tuệ, nhấc lên ném ra xa, nếu như vừa rồi ăn một chùy còn chưa chết thì bị ném cú này chết là cái chắc rồi.
- Nhị phu nhân, nếu nhà người ta có hỏi tới thì nói lão hán thấy hắn tới đất nhà ta giương oai, kết quả bị lão hán đánh chết, ngàn vạn lần đừng nhắc tới mình, truyền ra thanh danh không tốt.
Lão Giang nhìn Trương Tuệ nằm im không nhúc nhích đằng xa, Na Mộ Nhật không biết, nhưng Lão Giang rất rõ đối diện là nhà Trương Lượng, tên bôi dầu trát phấn này là trang chủ mới tới, còn là đứa con nuôi mà Trương Lượng rất thích, chuyện này sẽ không qua đơn giản, hiện giờ hầu gia không có nhà, nhà mình phải nhịn, cùng lắm mình đền mạng là được.
- Không phải đâu, Giang thúc, chỉ cần phu quân không bận tâm, ai để ý bọn chúng nói gì, vừa rồi ta cũng giúp mà, ta còn đá hắn hai cái.
Lão Giang cười toét miệng, Vân gia không có kẻ hèn nhát, ngay cả nữ tử cũng có trách nhiệm như vậy, sống trong ngôi nhà như thế thật là sướng.
Tiểu nha hoàn bò từ dưới đất lên, vừa rồi bị người chết dọa cho đái ra quần, xấu hổ kẹp chân đi lề mề đằng sau, quyết định nếu ai hỏi tới thì nói là mưa làm ướt, chỉ là nam tử tuấn tú lúc nãy bị hủy rồi, thật là đáng tiếc.
Lão Giang dẫn Na Mộ Nhật, nha hoàn xua một đám cừu về nhà, trong rừng có một hán tử cẩm y nhảy ra, đâm liền bảy dao lên lồng ngực còn khẽ phập phồng của Trương Tuệ, thủ pháp gọn gàng, người không dính lấy một vết máu, nhìn bốn xung quanh, không thấy có ai khác, lại lặng lẽ chui vào rừng.
Lần này ngay cả chim nhỏ trên cây cũng cảm thụ được hơi thở tử vong, nhảy lên nhảy xuống trên cành cây, thi thoảng rùng mình bắn hạt nước đọng trên lông đi, nấp vào cây không ra nữa.
Mưa lớn dần, giọt nước lạnh băng đập lên khuôn mặt máu thịt bầy nhầy của Trương Tuệ, vệt máu chỉ nước lạnh mới ửa đi được, nước mưa không màu biến thành màu đỏ, tụ thành một dòng máu tảy đi phấn trắng trên mặt hắn thành vệt dài, con mắt trống rỗng không có nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời âm u.
Không thẹn là người từng sống qua chiến trận, làm việc không hề lề mề, Na Mộ Nhật vừa về tới nhà là kể hết cho Tân Nguyệt nghe, lại nói với Tân Nguyệt chuyện này là nàng bảo Lão Giang ra tay, cho nên trách nhiệm là của nàng, bất kể Lão Giang ra tay độc ác, có chuyện gì cứ nhắm vào nàng, làm người rất sảng khoái, dứt khoát.
Vừa mới nói thì mười tám đứa con nuôi của Trương Lượng đã kéo theo thi thể của Trương Tuệ, khí thế hùng hổ tới cửa hỏi tội, kẻ nào kẻ nấy thân mặc giáp trụ, tay cầm vũ khí sắc nhọn, bao vây trước đại môn Vân gia hò hét không thôi, tuy bị hộ vệ Vân gia bao vây, nhưng ỷ vào đông người nên không hề sợ hãi, luôn miệng yêu cầu người có tiếng nói của Vân gia ra trả lời, nếu không sẽ đánh vào Vân gia, tìm Vân gia lão tổ mẫu chất vấn, đã ngông cuồng tới cực điểm.
Na Một Nhật từ sau khi mang thai, Tân Nguyệt không động một ngón tay vào nàng nữa, trong nhà có cơm cũng an bài theo khẩu vị của nàng, cho nên hiện giờ Na Mộ Nhật không sợ Tân Nguyệt chút nào, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tân Nguyệt ánh mắt lóe hàn quang, bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn.
Dặn quản gia không được để các chủ tử ra ngoài, ở yên trong hậu viện, mọi việc đã có mình, sau đó sai gia đinh mở rộng đại môn, Tân Nguyệt đứng trước cổng, không thi lễ, cũng chẳng có vẻ sợ hãi, lạnh nhạt nói với Trương Thậm Kỷ cầm đầu:
- Thi thể người chết ở đâu?
Chỉ nửa khuôn mặt nàng đã làm Trương Tuệ điên đảo thần hồn, nhất là đôi mắt ngây thơ, cái miệng xinh xinh như cánh đào đang thì thầm với con cừu trắng muốt, làm nàng như thiên sứ thánh khiết nhất từ trên trời xuống, tích tắc đó hắn cảm thấy tấm thân mình thật ô uế, nữ tử như thế bị đem đi chăn cừu, Vân Diệp đúng là làm uổng phí của trời.
Trương Tuệ quyết định đi thêm một lượt nữa, nếu chẳng phải bên cạnh mục dương nữ còn một lão hán rậm râu thì hắn đã tới gần bắt chuyện. Trương Tuệ hiểu lắm, mục dương nữ nhất định có tâm sự, nếu không sớm thấy mỹ nam tử như mình rồi.
Đi đi lại lại tới sáu lần, mục dương nữ vẫn cứ chìm đắm trong thế giới của nàng, trò chuyện với con cừu, trong mắt nàng mỹ nam tử như Trương Tuệ hình như chẳng quan trọng bằng con cừu nhỏ đó.
Trương Tuệ mất kiên nhẫn, trước kia hắn quyến rũ nữ tử không bao giờ phiền toái như vậy, đều vươn tay ra là có, giờ bị xỉ nhục như vậy, làm hắn mất đi sự khôn khéo thường ngày.
Vài bước đã tới bên Na Mộ Nhật, giọng trầm ấm:
- Tiểu nương tử, vì sao mặt mày lại ủ dột? Mỹ nhân vốn nên được trời có chiếu cố, nơi này có hoa, có cỏ, có đào hoa vũ, còn tiểu sinh có tiêu, để tiểu sinh thổi một khúc Phượng cầu hoàng, mong nó có thể xua tan nét buồn trên mặt nàng.
Na Mộ Nhật đang kể cho con cừu nghe chuyện của mình và Vân Diệp trên thảo nguyên, đột nhiên nghe thấy câu này thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt bôi son trát phấn, trên mặt còn mang nụ cười ti tiện, một mùi nước hoa sực nức chui vào mũi, bất giác sợ hãi thét lên:
- Giang thúc, Giang thúc.
Lão Giang vừa mới ra sau núi đi tè, quay về nghe thấy Nhị phu nhân gọi mình, nhìn lại, nam tử vừa rồi lởn vởn bên ngoài bãi cỏ không ngờ đứng bên cạnh Nhị phu nhân, ngươi thích làm gì ở đất đai của mình thì cứ làm, giờ chạy tới địa phận Vân gia kiếm chuyện, đúng là muốn chết.
Tay sờ hông một cái, chùy xích to bằng nắm đám bay đi, Trương Tuệ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, mình ân cần với nữ tử mà lại làm nàng hoảng sợ, đang định giải thích thì một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, hắn nghe thấy tiếng xương mặt mình vỡ nát, ngay tức thì, hắn không lo tới tính mạng, mà lo mặt mình có còn khôi phục được như xưa không?
Kim qua chùy tám cạnh không chỉ đánh nát mặt Trương Tuệ, răng rơi đầy đất mà ngay cả một con mắt cũng bị đánh văng ra khỏi tròng, cực kỳ khủng khiếp. Tiểu thị nữ thét kinh hoảng, mông ngã bịch xuống đất, váy ướt luôn. Na Mộ Nhật ở trên thảo nguyên thấy người chết còn nhiều hơn người sống, chút máu me này chẳng tạo thành ảnh hưởng với nàng, đặt cừu xuống, hậm hực đứng dậy đá vào Trương Tuệ đang hôn mê mấy cái cho hả, làm hỏng cả quãng thời gian tươi đẹp của nàng.
Nàng tuy ngây thơ, nhưng không hề ngốc, một chút cũng không, Trương Tuệ vừa mới xuất hiện là nàng đã nhìn thấy rồi, dù sao hắn xuất hiện ở góc độ đó, không muốn nhìn thấy cũng không được. Mới đầu còn cho rằng tình cờ, cảm thấy nam tử này thật tuấn tú, thầm khen một tiếng, nhưng phát hiện hắn cứ lượn lờ trước mắt mình không thôi, biết ngay tâm tư của hắn.
Hoạn Nương đã nói, trong thành Trường An có rất nhiều người như thế, dựa vào cái da mặt kiếm cơm nhão, chỉ cần dính váo, danh tiết của nữ tử sẽ mất hết, cực kỳ ác độc, dù chẳng biết danh tiết là cái gì, nhưng mọi thứ của mình là của phu quân, không cho người khác bất kỳ cái gì, đó là quan điểm của Na Mộ Nhật.
- Giang thúc, ném tên ăn cơm nhão này ra khỏi đất của ta, tránh làm bẩn cỏ của ta, nhà ta đều ăn cơm khô, không ăn cơm nhão.
Lão Giang giơ ngón tay cái lên với Na Mộ Nhật, cười khà khà kéo chân Trương Tuệ, nhấc lên ném ra xa, nếu như vừa rồi ăn một chùy còn chưa chết thì bị ném cú này chết là cái chắc rồi.
- Nhị phu nhân, nếu nhà người ta có hỏi tới thì nói lão hán thấy hắn tới đất nhà ta giương oai, kết quả bị lão hán đánh chết, ngàn vạn lần đừng nhắc tới mình, truyền ra thanh danh không tốt.
Lão Giang nhìn Trương Tuệ nằm im không nhúc nhích đằng xa, Na Mộ Nhật không biết, nhưng Lão Giang rất rõ đối diện là nhà Trương Lượng, tên bôi dầu trát phấn này là trang chủ mới tới, còn là đứa con nuôi mà Trương Lượng rất thích, chuyện này sẽ không qua đơn giản, hiện giờ hầu gia không có nhà, nhà mình phải nhịn, cùng lắm mình đền mạng là được.
- Không phải đâu, Giang thúc, chỉ cần phu quân không bận tâm, ai để ý bọn chúng nói gì, vừa rồi ta cũng giúp mà, ta còn đá hắn hai cái.
Lão Giang cười toét miệng, Vân gia không có kẻ hèn nhát, ngay cả nữ tử cũng có trách nhiệm như vậy, sống trong ngôi nhà như thế thật là sướng.
Tiểu nha hoàn bò từ dưới đất lên, vừa rồi bị người chết dọa cho đái ra quần, xấu hổ kẹp chân đi lề mề đằng sau, quyết định nếu ai hỏi tới thì nói là mưa làm ướt, chỉ là nam tử tuấn tú lúc nãy bị hủy rồi, thật là đáng tiếc.
Lão Giang dẫn Na Mộ Nhật, nha hoàn xua một đám cừu về nhà, trong rừng có một hán tử cẩm y nhảy ra, đâm liền bảy dao lên lồng ngực còn khẽ phập phồng của Trương Tuệ, thủ pháp gọn gàng, người không dính lấy một vết máu, nhìn bốn xung quanh, không thấy có ai khác, lại lặng lẽ chui vào rừng.
Lần này ngay cả chim nhỏ trên cây cũng cảm thụ được hơi thở tử vong, nhảy lên nhảy xuống trên cành cây, thi thoảng rùng mình bắn hạt nước đọng trên lông đi, nấp vào cây không ra nữa.
Mưa lớn dần, giọt nước lạnh băng đập lên khuôn mặt máu thịt bầy nhầy của Trương Tuệ, vệt máu chỉ nước lạnh mới ửa đi được, nước mưa không màu biến thành màu đỏ, tụ thành một dòng máu tảy đi phấn trắng trên mặt hắn thành vệt dài, con mắt trống rỗng không có nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời âm u.
Không thẹn là người từng sống qua chiến trận, làm việc không hề lề mề, Na Mộ Nhật vừa về tới nhà là kể hết cho Tân Nguyệt nghe, lại nói với Tân Nguyệt chuyện này là nàng bảo Lão Giang ra tay, cho nên trách nhiệm là của nàng, bất kể Lão Giang ra tay độc ác, có chuyện gì cứ nhắm vào nàng, làm người rất sảng khoái, dứt khoát.
Vừa mới nói thì mười tám đứa con nuôi của Trương Lượng đã kéo theo thi thể của Trương Tuệ, khí thế hùng hổ tới cửa hỏi tội, kẻ nào kẻ nấy thân mặc giáp trụ, tay cầm vũ khí sắc nhọn, bao vây trước đại môn Vân gia hò hét không thôi, tuy bị hộ vệ Vân gia bao vây, nhưng ỷ vào đông người nên không hề sợ hãi, luôn miệng yêu cầu người có tiếng nói của Vân gia ra trả lời, nếu không sẽ đánh vào Vân gia, tìm Vân gia lão tổ mẫu chất vấn, đã ngông cuồng tới cực điểm.
Na Một Nhật từ sau khi mang thai, Tân Nguyệt không động một ngón tay vào nàng nữa, trong nhà có cơm cũng an bài theo khẩu vị của nàng, cho nên hiện giờ Na Mộ Nhật không sợ Tân Nguyệt chút nào, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tân Nguyệt ánh mắt lóe hàn quang, bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn.
Dặn quản gia không được để các chủ tử ra ngoài, ở yên trong hậu viện, mọi việc đã có mình, sau đó sai gia đinh mở rộng đại môn, Tân Nguyệt đứng trước cổng, không thi lễ, cũng chẳng có vẻ sợ hãi, lạnh nhạt nói với Trương Thậm Kỷ cầm đầu:
- Thi thể người chết ở đâu?