Đậu Yến Sơn chết rồi, giống như tất cả mọi người, hắn cũng chết, chết rồi cũng gọi tới một đám ruồi nhặng, chẳng biết thứ đó sống thế nào, chỉ cần nơi nào có máu thịt là có bọn chúng.
Khí hậu Nam Chiếu nóng ẩm, chỉ một ngày thi thể đã sinh giòi, không tới ba ngày máu thịt sẽ bị những sinh vật nhỏ đó nuốt chửng sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương trắng mặc gió thổi mưa sa, cuối cùng trở về với bản nguyên.
Đậu Yến Sơn chết rồi, Vân Diệp phát hiện mình chẳng hề vui, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, đám ruồi nhặng kia đuổi cũng không đi, thoải mái đậu ở mặt, vết thương của hắn thả giòi, lấy cành trúc quét, đánh chết cả một đám, làm nát luôn cả da của Đậu Yến Sơn. Vân Diệp kệ, dù sao hắn cũng chết rồi, với tính thích sạch của hắn mà nói, rách chút da còn đỡ hơn là có ruồi thả giòi vào người.
Vân Diệp dùng đao của Đậu Yến Sơn đào hố, đây là một thanh bảo đao, thân đao có hoa văn hoa cúc rất đẹp, bảo đao như vậy không ai đối xử thô bạo với nó, ai cũng xoa mỡ gác lên cao, khi nhàn hạ dùng thứ vải mềm mại nhất lau lưỡi đao, cho tới khi nó thấy máu.
Bảo đao dùng không tiện như xẻng, đó là cảm xúc lúc này của Vân Diệp, tránh có thêm nhiều ruồi đậu lên người Đậu Yến Sơn, Vân Diệp nỗ lực đào hố.
Đậu Yến Sơn thân thể hùng vĩ, là nam tử Quan Trung tiêu chuẩn, cao tới một mét chín làm Vân Diệp phải đào cái hố dài hai mét mới chôn được hắn. Cao có lợi mẹ gì đâu, mặc quần áo tốn vải, ăn cũng nhiều hơn người khác, khốn nạn nhất là mộ cũng tốn chỗ hơn người ta. Đuổi đám ruồi đi, kéo chân Đậu Yến Sơn tới bên hố, mặc dù đầu hắn va vào đá phía dưới kêu cồng cộc, nhưng Đậu Yến Sơn cũng không tỏ ra phản đối, vẫn cứ nhếch miệng cười.
Chẳng còn gì để nói với hắn, nên nói đã nói cả rồi, thơ của Trịnh Bản Kiều cũng đọc cho hắn nghe, một người triều Đường tốt phúc.
Lót một ít trúc dưới người của hắn, trên người cũng phủ một ít, coi như quan tài, Đậu Yến Sơn xưa nay thích phong nhã hẳn là rất thích, trong sách chẳng phải nói đấy à, thà ăn không thịt còn hơn ở không trúc, an bài thế này phong nhã bỏ mẹ còn gì, người thường làm quái gì có đãi ngộ như thế.
Đào ra nhiều đất quá, cho nên mộ đắp rất cao, chỉ cần không có mưa to như hôm qua thì cái mộ này hẳn là giữ được rất lâu. Bên cạnh có hố nước nhỏ, Vân Diệp lấy gậy trúc đẩy nửa người quản gia xuống, mùi nội tạng rất khó ngửi, không khác gì lợn. Vân Diệp không muốn tắm rửa lần nữa dưới mưa. Đẩy một cái chân dính mông bên cạnh miệng con cá sấu xuống, đứng bên hố đếm, phát hiện ra thiếu một cái chân, nghĩa tử là nghĩa tận, nếu có năng lực để ông ta chết toàn thây thì giúp một chút vậy, Vân Diệp quyết định rạch bụng con cá sấu tìm chân của ông ta.
Nếu là trước kia Vân Diệp nhất định sẽ không bỏ qua da cá sấu, cũng không bỏ qua thịt cá sấu, một thứ là nguyên liệu tốt làm túi, một là thứ dược liệu trị ho, hiện giờ cầm đao thuận theo vết thương dùng lực rạch ra, nội tạng đổ ồng ộc ra ngoài, kều cái chân dính nhớp, Vân Diệp kinh ngạc phát hiện ra Tham Qua nữ vương, mặc dù chỉ còn lại cái bộ xương, nhưng hai hàm răng vàng còn nguyên, chẳng có ai răng dài tới nửa tấc, sắp thành răng nanh rồi.
Mặc cái chân của quản gia, bê bộ xương không kia tới bên sông, dùng nước rửa sạch, vốn đã xấu, lại còn bẩn nữa thì không ai dám nhìn.
Là cá sấu mang Tham Qua tới, hay là Tham Qua mang cá sấu tới? Vân Diệp không muốn truy cứu chuyện này, Tham Qua đấu không lại Đậu Yến Sơn, cho nên đừng chôn một chỗ, một cái tên định quậy tung cả âm phủ thì không phải một nữ vương thổ dân có thể chọc vào nổi.
Đợi tới khi Vân Diệp đắp mộ cho quản gia, kiếm hai khúc gỗ, lột vỏ trắng, dùng đao khắc tên lên xong, lần lượt cắm trước hai ngôi mộ, phần mộ khí phái thế là xong. Cứ cảm giác thiêu thiếu cái gì đó, mộ của Vân gia luôn có đồ cúng, mặc dù hay bị Vân Thập Bát ăn vụng mất, nhưng nói chung là có, bốn mùa không bao giờ thiếu, hai cái mộ này hơi thảm, không có gì cả, không muốn lấy cục đá lừa gạt, Tham Qua cũng tới rồi, cái vùng Nam Chiếu này đúng là tà môn.
Nhặt một cục đá ném về phía đám khỉ xem náo nhiệt ở vách đá, nghiêm trọng rồi, cả đám khỉ dùng hoa quả trong tay đánh trả, cứ như mưa rào, lần trước bọn chúng cũng đối xử với con cá sấu như thế.
Cũng không biết thứ quả dại này ăn được không, khỉ ăn được, thường thì người ăn cũng không thành vấn đề, về gen thì người và khỉ không khác nhau bao nhiêu.
Quả xanh rì bày ở trước mộ tức thì tăng sắc hơn rất nhiều, khi Vân Diệp sức cùng lực kiệt nằm trên bãi cát, cắn một miếng, bị chất chua khủng khiếp trong quả lại kéo ra khỏi trạng thái đờ đẫn, y mới phát hiện ra mình đúng là ăn no rửng mỡ làm chuyện vô nghĩa.
Cầm đao, cánh tay kẹp đầu Tham Qua, chỉ thoáng cái đã quay trở lại bờ đối diện, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, trạng thái của mình hôm nay không bình thường, hình như bỏ quên chuyện gì đó.
Vì kiểm tra xem mình không ổn ở đâu, Vân Diệp quyết định diễn lại một lần lúc qua sông vừa nãy, chỉ mới quay đầu lại đã nhận ra rồi.
Hồ nước không thấy đâu nữa, nước không ngờ lại đang chảy ngược, chẳng trách không nghe thấy tiếng thác đổ, Vân Diệp xưa nay không tin quỷ thần gần như quỳ xuống đất cầu khẩn ông trời tha thứ cho sự bất kính của mình với lão nhân gia.
Về sau nhớ ra là mình có bơi qua một cái hang ngầm, thế là đầu gối đang quỳ đứng trở lại, có cái mẹ gì đâu, chẳng qua cái hồ này giờ thành sông ngầm, phí công cầu khẩn.
Thái độ vô ơn, cực giống hệt con gà ăn xong quẹt mỏ.
Vừa rồi còn lo làm sao ra được, giờ không cần nghĩ nữa, cứ men theo dòng sông mà đi là được, nói không chừng quay trở lại quốc gia của Tham Qua, tên khốn Khúc Trác ở đó, nhà của Tham Qua hiện giờ nhất định là lãnh thổ của Đại Đường rồi.
Vượng Tài thấy Vân Diệp quay về liền vui sướng chạy tới làm nũng, Vân Diệp ôm đầu nó vò mạnh, coi như an ủi.
Hôm nay không đi nữa, chuẩn bị cho tốt, ngày mai lên đường, đi đêm chết ngay, nếu như không muốn biến thành một đống phân động vật thì tốt nhất tới tối nên tìm một chỗ an toàn nấp đi.
Buộc xong sợi tơ, tự làm cho mình ít đồ ăn, khi rảnh dùng móng cá sấu chải đầu cho Vượng Tài, gối đầu lên gỗ long não chuẩn bị ngủ, nhìn thấy đầu lâu Tham Qua giống như đang cười với mình, bực tức ném một miếng vải lớn, che kín mụ đi.
Mẹ cái lũ khỉ ngu thi thoảng lại rú lên, trong tiếng kêu tràn ngập vui xướng, chúng đang liên hoan, thi thể con cá sấu kia sáng mai sẽ hoàn toàn biến mất, khỉ đôi khi cũng ăn thịt...
Tiếng ồn ào suốt cả nửa đêm, sau đó im phăng phắc, tựa hồ mọi thứ đều đi vào mộng đẹp.
Trong mơ có thể bay qua mọi không gian thời gian, nơi đó Vân Diệp là người không gì không làm được, lúc thì ở xã hội hiện đại phồn hoa, khi thì ở Yến Lai lâu nghe ca vũ, lúc thì là khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Na Mộ Nhật, khi thì là dáng vẻ tay chống nạnh mày dựng ngược của Tân Nguyệt, thậm chí còn cảnh Tiểu Linh Đang xấu hổ, có một khuôn mặt không nhìn rõ, lúc bối cảnh là building trọc chời, khi lại là hoàng thành ngói xanh, thấp thoáng dưới mặt trời đỏ...
Cô độc là tội lỗi, vì tìm kiếm an ủi trong lòng, Vân Diệp không biết mệt mỏi bôn ba giữa mộng tưởng và hiện thực, xuyên qua hiện tại và tương lai, đến khi trời sáng, Vân Diệp thấy mệt mỏi vô cùng, một đêm nghỉ ngơi không bồi bổ tinh lực, ngược lại còn tiêu hao vô số.
Vượng Tại giương cái lỗ tai lên, nó không cách nào kể Vân Diệp hôm qua dùng chân đá nó suốt một đêm.
Xong rồi, quay về với tiến độ bình thường
Khí hậu Nam Chiếu nóng ẩm, chỉ một ngày thi thể đã sinh giòi, không tới ba ngày máu thịt sẽ bị những sinh vật nhỏ đó nuốt chửng sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương trắng mặc gió thổi mưa sa, cuối cùng trở về với bản nguyên.
Đậu Yến Sơn chết rồi, Vân Diệp phát hiện mình chẳng hề vui, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, đám ruồi nhặng kia đuổi cũng không đi, thoải mái đậu ở mặt, vết thương của hắn thả giòi, lấy cành trúc quét, đánh chết cả một đám, làm nát luôn cả da của Đậu Yến Sơn. Vân Diệp kệ, dù sao hắn cũng chết rồi, với tính thích sạch của hắn mà nói, rách chút da còn đỡ hơn là có ruồi thả giòi vào người.
Vân Diệp dùng đao của Đậu Yến Sơn đào hố, đây là một thanh bảo đao, thân đao có hoa văn hoa cúc rất đẹp, bảo đao như vậy không ai đối xử thô bạo với nó, ai cũng xoa mỡ gác lên cao, khi nhàn hạ dùng thứ vải mềm mại nhất lau lưỡi đao, cho tới khi nó thấy máu.
Bảo đao dùng không tiện như xẻng, đó là cảm xúc lúc này của Vân Diệp, tránh có thêm nhiều ruồi đậu lên người Đậu Yến Sơn, Vân Diệp nỗ lực đào hố.
Đậu Yến Sơn thân thể hùng vĩ, là nam tử Quan Trung tiêu chuẩn, cao tới một mét chín làm Vân Diệp phải đào cái hố dài hai mét mới chôn được hắn. Cao có lợi mẹ gì đâu, mặc quần áo tốn vải, ăn cũng nhiều hơn người khác, khốn nạn nhất là mộ cũng tốn chỗ hơn người ta. Đuổi đám ruồi đi, kéo chân Đậu Yến Sơn tới bên hố, mặc dù đầu hắn va vào đá phía dưới kêu cồng cộc, nhưng Đậu Yến Sơn cũng không tỏ ra phản đối, vẫn cứ nhếch miệng cười.
Chẳng còn gì để nói với hắn, nên nói đã nói cả rồi, thơ của Trịnh Bản Kiều cũng đọc cho hắn nghe, một người triều Đường tốt phúc.
Lót một ít trúc dưới người của hắn, trên người cũng phủ một ít, coi như quan tài, Đậu Yến Sơn xưa nay thích phong nhã hẳn là rất thích, trong sách chẳng phải nói đấy à, thà ăn không thịt còn hơn ở không trúc, an bài thế này phong nhã bỏ mẹ còn gì, người thường làm quái gì có đãi ngộ như thế.
Đào ra nhiều đất quá, cho nên mộ đắp rất cao, chỉ cần không có mưa to như hôm qua thì cái mộ này hẳn là giữ được rất lâu. Bên cạnh có hố nước nhỏ, Vân Diệp lấy gậy trúc đẩy nửa người quản gia xuống, mùi nội tạng rất khó ngửi, không khác gì lợn. Vân Diệp không muốn tắm rửa lần nữa dưới mưa. Đẩy một cái chân dính mông bên cạnh miệng con cá sấu xuống, đứng bên hố đếm, phát hiện ra thiếu một cái chân, nghĩa tử là nghĩa tận, nếu có năng lực để ông ta chết toàn thây thì giúp một chút vậy, Vân Diệp quyết định rạch bụng con cá sấu tìm chân của ông ta.
Nếu là trước kia Vân Diệp nhất định sẽ không bỏ qua da cá sấu, cũng không bỏ qua thịt cá sấu, một thứ là nguyên liệu tốt làm túi, một là thứ dược liệu trị ho, hiện giờ cầm đao thuận theo vết thương dùng lực rạch ra, nội tạng đổ ồng ộc ra ngoài, kều cái chân dính nhớp, Vân Diệp kinh ngạc phát hiện ra Tham Qua nữ vương, mặc dù chỉ còn lại cái bộ xương, nhưng hai hàm răng vàng còn nguyên, chẳng có ai răng dài tới nửa tấc, sắp thành răng nanh rồi.
Mặc cái chân của quản gia, bê bộ xương không kia tới bên sông, dùng nước rửa sạch, vốn đã xấu, lại còn bẩn nữa thì không ai dám nhìn.
Là cá sấu mang Tham Qua tới, hay là Tham Qua mang cá sấu tới? Vân Diệp không muốn truy cứu chuyện này, Tham Qua đấu không lại Đậu Yến Sơn, cho nên đừng chôn một chỗ, một cái tên định quậy tung cả âm phủ thì không phải một nữ vương thổ dân có thể chọc vào nổi.
Đợi tới khi Vân Diệp đắp mộ cho quản gia, kiếm hai khúc gỗ, lột vỏ trắng, dùng đao khắc tên lên xong, lần lượt cắm trước hai ngôi mộ, phần mộ khí phái thế là xong. Cứ cảm giác thiêu thiếu cái gì đó, mộ của Vân gia luôn có đồ cúng, mặc dù hay bị Vân Thập Bát ăn vụng mất, nhưng nói chung là có, bốn mùa không bao giờ thiếu, hai cái mộ này hơi thảm, không có gì cả, không muốn lấy cục đá lừa gạt, Tham Qua cũng tới rồi, cái vùng Nam Chiếu này đúng là tà môn.
Nhặt một cục đá ném về phía đám khỉ xem náo nhiệt ở vách đá, nghiêm trọng rồi, cả đám khỉ dùng hoa quả trong tay đánh trả, cứ như mưa rào, lần trước bọn chúng cũng đối xử với con cá sấu như thế.
Cũng không biết thứ quả dại này ăn được không, khỉ ăn được, thường thì người ăn cũng không thành vấn đề, về gen thì người và khỉ không khác nhau bao nhiêu.
Quả xanh rì bày ở trước mộ tức thì tăng sắc hơn rất nhiều, khi Vân Diệp sức cùng lực kiệt nằm trên bãi cát, cắn một miếng, bị chất chua khủng khiếp trong quả lại kéo ra khỏi trạng thái đờ đẫn, y mới phát hiện ra mình đúng là ăn no rửng mỡ làm chuyện vô nghĩa.
Cầm đao, cánh tay kẹp đầu Tham Qua, chỉ thoáng cái đã quay trở lại bờ đối diện, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, trạng thái của mình hôm nay không bình thường, hình như bỏ quên chuyện gì đó.
Vì kiểm tra xem mình không ổn ở đâu, Vân Diệp quyết định diễn lại một lần lúc qua sông vừa nãy, chỉ mới quay đầu lại đã nhận ra rồi.
Hồ nước không thấy đâu nữa, nước không ngờ lại đang chảy ngược, chẳng trách không nghe thấy tiếng thác đổ, Vân Diệp xưa nay không tin quỷ thần gần như quỳ xuống đất cầu khẩn ông trời tha thứ cho sự bất kính của mình với lão nhân gia.
Về sau nhớ ra là mình có bơi qua một cái hang ngầm, thế là đầu gối đang quỳ đứng trở lại, có cái mẹ gì đâu, chẳng qua cái hồ này giờ thành sông ngầm, phí công cầu khẩn.
Thái độ vô ơn, cực giống hệt con gà ăn xong quẹt mỏ.
Vừa rồi còn lo làm sao ra được, giờ không cần nghĩ nữa, cứ men theo dòng sông mà đi là được, nói không chừng quay trở lại quốc gia của Tham Qua, tên khốn Khúc Trác ở đó, nhà của Tham Qua hiện giờ nhất định là lãnh thổ của Đại Đường rồi.
Vượng Tài thấy Vân Diệp quay về liền vui sướng chạy tới làm nũng, Vân Diệp ôm đầu nó vò mạnh, coi như an ủi.
Hôm nay không đi nữa, chuẩn bị cho tốt, ngày mai lên đường, đi đêm chết ngay, nếu như không muốn biến thành một đống phân động vật thì tốt nhất tới tối nên tìm một chỗ an toàn nấp đi.
Buộc xong sợi tơ, tự làm cho mình ít đồ ăn, khi rảnh dùng móng cá sấu chải đầu cho Vượng Tài, gối đầu lên gỗ long não chuẩn bị ngủ, nhìn thấy đầu lâu Tham Qua giống như đang cười với mình, bực tức ném một miếng vải lớn, che kín mụ đi.
Mẹ cái lũ khỉ ngu thi thoảng lại rú lên, trong tiếng kêu tràn ngập vui xướng, chúng đang liên hoan, thi thể con cá sấu kia sáng mai sẽ hoàn toàn biến mất, khỉ đôi khi cũng ăn thịt...
Tiếng ồn ào suốt cả nửa đêm, sau đó im phăng phắc, tựa hồ mọi thứ đều đi vào mộng đẹp.
Trong mơ có thể bay qua mọi không gian thời gian, nơi đó Vân Diệp là người không gì không làm được, lúc thì ở xã hội hiện đại phồn hoa, khi thì ở Yến Lai lâu nghe ca vũ, lúc thì là khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Na Mộ Nhật, khi thì là dáng vẻ tay chống nạnh mày dựng ngược của Tân Nguyệt, thậm chí còn cảnh Tiểu Linh Đang xấu hổ, có một khuôn mặt không nhìn rõ, lúc bối cảnh là building trọc chời, khi lại là hoàng thành ngói xanh, thấp thoáng dưới mặt trời đỏ...
Cô độc là tội lỗi, vì tìm kiếm an ủi trong lòng, Vân Diệp không biết mệt mỏi bôn ba giữa mộng tưởng và hiện thực, xuyên qua hiện tại và tương lai, đến khi trời sáng, Vân Diệp thấy mệt mỏi vô cùng, một đêm nghỉ ngơi không bồi bổ tinh lực, ngược lại còn tiêu hao vô số.
Vượng Tại giương cái lỗ tai lên, nó không cách nào kể Vân Diệp hôm qua dùng chân đá nó suốt một đêm.
Xong rồi, quay về với tiến độ bình thường