Một hán tử toàn thân bọc vải bố được người ta đỡ từ trên xe trâu xuống, khiêng vào giường của một tửu lâu, dùng kéo cắt vải băng mặt ra, lộ ra khuôn mặt thê thảm vô cùng, vết đao chằng chịt, người tỉ mỉ còn để ý thấy hắn thiếu hai ngón tay, chân cũng thiếu một nửa, cơ bản là phế nhân rồi.
Cho dù cực kỳ khó coi, tất cả mọi người trong tửu lâu lại như thấy tuyệt thế mỹ nữ, ai cũng muốn ở gần hắn thêm một chút nghe rõ xem mỏ vàng ở đâu.
- Ta chỉ muốn sống sót, vàng không còn quan hệ gì với ta nữa, thành bộ dàng ma quỷ thế này rồi, chỉ mong mọi người thưởng cho bát cơm ăn, để ta không tới mức chết đói chết khát.
Phùng Trí Dũng đổ ra một đĩnh bạc, nặng tới năm lượng, ném lên giường, phế nhân kia cúi người cảm tạ, tức thì trên giường bị bạc ném tới chất đấy, phế nhân vội xua tay:
- Đủ rồi, đủ rồi, ta là một phế nhân, có gian phòng trú thân, có tiền ăn cơm là đủ. Mọi người thưởng nhiều không phải chuyện tốt, mà là bùa lấy mạng của diêm vương.
Phùng Trí Dũng gật đầu:
- Không tệ, ngươi biết điểm dừng đấy, vì điều này ta sẽ không hỏi ngươi, vì sao chỉ có ngươi sống sót, người thông tuệ như ngươi giữ được mạng không có gì là lạ. Nếu tiền tài đã đủ thì nói đi, bọn ta đang đợi đây, nếu ngươi dám nói dối, ta khiến ngươi chết cực kỳ thê thảm.
Phế nhân yếu ớt nói:
- Tất nhiên rồi, công tử, thời gian tới ta ở trong thành, chuẩn bị mua lấy một căn nhà trú thân, nếu công tử thấy ta lừa mọi người cứ đến lấy mạng bất kỳ lúc nào. Bộ dạng ta thế này không chạy xa được.
Phùng Trí Dũng cũng nhận định như thế:
- Nếu chuyện là thật, khi bọn ta trở về sẽ thưởng thêm cho ngươi, coi như là một sự báo đáp. Nói tỉ mỉ một chút.
Phế nhân đang định nói thì nghe thấy tiếng rầm rầm ở cầu thang, Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp trụ đi vào, móc ra một đĩnh bạc ném lên giường, không nói một lời, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc phế nhân nói gì.
- Vân gia ngươi đã chiếm hết lợi ích ở Lĩnh Nam, nay ngay cả mỏ vàng cũng muốn nhúng tay vào à?
Một lão già râu dê ngồi ở cửa ngẩng đầu lên giọng âm trầm:
- Khai phát Lĩnh Nam vốn là chủ ý của hầu gia nhà ta, Vân gia có chiếm nhiều một ít cũng là hợp tình hợp lý, Trương gia ngươi không phục à? Có bản lĩnh tự nghĩ ra cách phát tài, đừng theo đít hầu gia ta nhặt nhạnh.
Lưu Tiến Bảo không chút nể nang, chỉ thẳng mặt chửi.
Lập tức có người ngứa mắt lên tiếng:
- Lưu Tiến Bảo, ngươi chẳng qua là đầu lĩnh hộ viện Vân gia, đợi ta cầu thân công chúa thành công, xem ta xử lý tên nô tài ngươi ra sao?
Lưu Tiến Bảo nhìn người trẻ tuổi đằng sau Phùng Trí Dũng, cười gằn:
- Ngươi nhầm rồi, ta là phó nhân của tiểu thiếu gia, không phải phó nhân của công chúa, dù ngươi dẫm phải phân chó cưới được công chúa cũng chẳng quản nổi lão tử. Chuyện ngươi lấy lòng công chúa không tới lượt kẻ làm hạ nhân như ta lắm mồm, hầu gia nhà ta không bao lâu nữa sẽ tới Lĩnh Nam, ngươi có gan thì tìm hầu gia nói chuyện ngươi muốn cưới công chúa, tới khi đó chẳng cần ngươi tới tìm ta, hầu gia cũng nhất định đi tìm ngươi, rửa sạch cổ đợi chết đi.
Phùng Trí Dũng nghe thế mặt tái dại, hỏi vội:
- Vân Diệp sắp tới Lĩnh Nam à?
Lưu Tiến Bảo chẳng thèm để ý tới hắn, không ngừng thúc giục phế nhân:
- Tiền cầm rồi, mau nói mỏ vàng ở đâu? Ta đã chuẩn bị xong rồi.
Phê nhân cười thê lương chỉ mọi người nói:
- Ta kiến nghị, nhưng kẻ không đủ đầu óc, không đủ can đảm lui ra đi, không phải không cho các ngươi biết, mà là cho các ngươi biết là hại các ngươi, nạp mạng uổng phí, vàng chưa thấy mà mạng đã mất.
Không ai đi, một người cũng không, trên đời này người thông minh quá nhiều, luôn cho rằng người khác là kẻ ngốc, người khác thê thảm là do ngu ngốc gây ra, mình sẽ không như thế.
- Đoàn người chúng tôi có mười bốn người, chuẩn bị vào núi sâu kiếm thuốc cho quý nhân trong thành Trường An dùng... Nhện mặt người to bằng bàn tay đã ai thấy chứ? Bị nó cắn một cái huynh đệ ta lập tức toàn thân tím đen, sưng phù mà chết, đã thấy rết đỏ dài một xích chưa? Thứ đó cắn chân ta, xuyên cả ra giày da, nếu chẳng phải đại ca ta chém đứt nửa bàn chân ta thì ta đã chết rồi, đi dọc theo sông, trên cây là chi chít mã hoàng ( loại đỉa lớn), ngửi thấy mùi thịt, con nào cũng vươn dài người đợi hút máu.
- Còn chưa tới nơi, mười bốn người đếm lại xem còn mấy người? Đúng thế, chỉ còn lại tám người, sáu người khác đều chết, cuối cùng tới đó bọn ta thấy trời tan đất sụp...
Ngay cả tiếng thở của người trong phòng cũng nghe rõ ràng, không ngờ nơi có mỏ vàng lại hiểm ác như thế, sâu trong rừng rậm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên một số kẻ nhát gan đã đánh trống rút lui.
- Ha ha ha.
Lưu Tiến Bảo cười ngang tàng:
- Kẻ nào không có gan cút hết mẹ nó đi, phú quý cầu trong nguy hiểm, tổ tông đã nói rồi, nếu như các ngươi rút lui cả thì Vân gia ta tự đi tìm vàng, tới khi đó đừng thèm thuồng là được.
Biết chỗ rồi không cần phải ở lại đây nữa, Lưu Tiến Bảo xoay người rời tửu lâu, phế nhân nằm bẹp trên giường thở dốc, nói một hồi lâu, tựa hồ vô cùng mỏi mệt.
Phùng Trí Dũng mặt biến đổi không ngừng, thiếu niên sau lưng hắn nhảy ra:
- Lục ca, chúng ta còn đợi gì nữa, Phùng gia ta chẳng lẽ sợ một khu rừng nho nhỏ? Chúng ta chỉ cần dẫn nhiều nhân mã theo là nhất định không sợ gì, có chút độc trùng với dã thú có gì to tát. Giao long cũng bị cha giết mấy con, gặp phải bất trắc cũng vừa vặn cho tiểu đệ thử đao.
Nhảy ra nói là Phùng Trí Tuệ, đệ đệ thứ mười tám của hắn, cùng một mẹ sinh ra, cho nên hết sức thân thiết, từ khi nhìn thấy Lý An Lan là mê mẩn, chỉ một lòng muốn chiếm lấy trái tim công chúa, bỏ Quảng Châu phồn hoa chạy tới đây theo đuổi giai nhân, đem lời dạy của phụ thân, lời căn dặn của Tam ca Trí Đái vứt ra sau đầu. Ở Lĩnh Nam, nếu như không phải thân phận công chúa mẫn cảm, thủ hạ có vô số hộ vệ, Phùng Trí Tuệ đã ra tay cướp về rồi, với địa vị Phùng gia, cướp một hai nữ nhân không là gì.
- Trí Tuệ, đệ gây phiền toái còn chưa đủ à? Vân Diệp không lâu nữa sẽ tới Lĩnh Nam, nếu như y nổi giận, đệ sẽ vô duyên vô cớ chuốc lấy một đại địch cho Phùng gia. Cả cha cũng phải cẩn thận đề phòng Vân Diệp, chúng ta càng phải thận trọng, người này có quan hệ mập mờ với công chúa, vì công chúa đã tận lực nghĩ ra tuyệt kế khiến toàn bộ huân quý tới Lĩnh Nam phát tài, làm Lĩnh Nam yên ổn thành cục diện long xà hỗn tạp như thế này, sao có thể xem thường. Đệ coi chừng đó, cha nói rồi, làm việc gì cũng được, nhưng tự làm tự chịu, ta lo Vân Diệp sẽ không tha cho đệ.
Phù Trí Dũng nói nhỏ bên tai Phùng Trí Tuệ:
Thiếu niên ít thiếu nhất là dũng khí, hắn chưa từng gặp Vân Diệp, chỉ nghe nói là một thiêu niên tuổi tương đương với mình, sao chịu phục, lại có tin đồn Vân Diệp là nam nhân trong lòng của giai nhân, càng không ưa Vân Diệp. Cực kỳ bất mãn với thái độ của ca ca, không giúp mình cưới công chúa đã đành, còn cổ động các huynh đệ khác theo đuổi công chúa, thậm chí gọi tới ít thổ vương lấy thanh thế, làm mình thành trò cười cho đám huynh đệ, hiện giờ lại ngăn mình đi tìm mỏ vàng, không biết có toan tính gì, chẳng lẽ Lục ca cũng có mưu đồ với công chúa.
Nghĩ tới đó quát lên:
- Tiểu Hầu ra dây.
Một thiếu niên con ngươi xoay tròn từ trong đám đông chui ra, không nói gì, đứng bên Phùng Trí Tuệ đợi sai bảo.
- Gọi hết huynh đệ của chúng ta tới, Lục ca không đi tìm vàng thì chúng ta tự đi, phát tài rồi ai cũng có phần.
Tiểu Hầu cười hì hì lại chui vào đám đông bỏ đi, Phùng Trí Dũng cũng không kịp ngăn cản. Phùng Trí Tuệ nói với ca ca:
- Lục ca, huynh tọa trấn Ung Châu, đệ dẫn nhân mã đi tìm vàng, tìm được mỏ vàng, dù Vân Diệp tới cũng chẳng là cái gì, tới khi đó danh vọng của Phùng gia ta sẽ nhấn chìm tên hầu gia nho nhỏ đó ở Lĩnh Nam, đây không phải là Trường An để y hoành hành.
Nói xong đi luôn, không thèm nghe lời khuyên can của Phùng Trí Dũng.
Các đại gia tộc khác đều quan sát, vàng thì ai chẳng thích, nhưng phải còn mạng mà hưởng thụ, không còn mạng thì vô nghĩa hết.
Vân Diệp và Lưu Phúc Lộc ngồi ngay phòng bên cạnh, động tĩnh bên kia nghe rõ ràng, Lưu Phúc Lộc hai ngày qua tìm lại được sự ung dung ngày nào, phẩy quạt nói:
- Hầu gia, kế sách của ngài tựa hồ không khiến những kẻ đó điên cuồng, nếu như hạ quan là quản sự cũng không cho người nhà mình vào rừng mạo hiểm. Lưu Tiến Bảo cũng chuẩn bị đi, hạ quan không biết đó là an bài của hầu gia hay là ý của hắn?
- Toàn bộ an bài hôm nay chỉ tới đây là dừng, biết có vàng là được rồi, dục vọng của con người là vô hạn, cứ thong thả, bọn chúng sẽ vào rừng, ít nhất bọn chúng đã biết trong rừng có bảo bối. Hiện giờ nhất định bọn chúng đang nhìn khu rừng xa, cân nhắc ý chí và quyết tâm của mình, khi dục vọng nhấn chìm lý trí, bọn chúng sẽ đi thôi, trước kia bọn chúng sợ biển còn gì, giờ chẳng phải ngồi bè cũng dám tới các tiểu quốc ngoài biển cướp bóc à? Đại Đường cần duy trì tinh thần thượng võ này, không sợ biển lớn, không sợ sa mạc, không sợ thảo nguyên, khi những nơi có hoàn cảnh khốc liệt nhất cũng có dấu chân người Đại Đường thì Đại Đường mới tính là cường đại thực sự.
- Hành động của Lưu Tiến Bảo là được ta chỉ thị, ta chỉ muốn nhìn xem công chúa điện hạ có ngăn cản hắn không, có bị vàng làm mê muội đầu óc không, có phải trừ tiền tài ra thì không chứa được cái khác nữa hay không?
Vân Diệp nhấp một ngụm trà, mấy ngày qua y không thiếu được thứ này, ai có thể ngờ một vị hầu gia ở trong sơn động ăn cá xong nhớ nhất là một ấm trà nóng?
- Hầu gia, thứ cho hạ quan to gan, hạ quan cảm thấy mục đích của ngài không chỉ ở bồi dưỡng tinh thần thượng võ cho Đại Đường, có phải còn mục đích nào khác? Ví như giết chết vài kẻ?
Lưu Phúc Lộc lúc quen Vân Diệp thì đã biết vị hầu gia này chẳng phải người tốt, chẳng lẽ mấy năm qua tu tâm dưỡng tính thay đổi được lòng dạ một con người? Hắn không nghĩ như thế.
- Lão Lưu, bất kỳ mục đích nào ở trên cõi đời này đều phải xuất phát điểm chính xác, cao quý. Ta là một quý tộc, tất nhiên phải mang nguyên tắc này, dưới mục tiêu lớn, có chút hi sinh nhỏ là cần thiết, nếu không chúng ta làm sao cảnh cáo rừng rậm nguy hiểm cho người sau? Chỉ có điều ta có thể khống chế do kẻ nào hi sinh, trong đám đông này kiếm vài kẻ ngứa mắt cũng là chuyện thường tình của con người, thần linh cũng không trách tội.
- Lời hầu gia từng từ như châu ngọc, hạ quan bội phục, nếu năm xưa có người nói với hạ quan câu này, hạ quan đã đường mây rộng bước, đâu để vì hai trăm quan mà khiến cả nhà suýt chết đói.
Phủ công chúa náo loạn, Lý An Lan sắp nổi điên rồi, danh nghĩa thì đây là nhà mình, thực tế lời nàng không có tác dụng gì, ví như hiện giờ, Lưu Tiến Bảo căn bản không để ý mệnh lệnh của nàng, dẫn mười mấy hộ viện, mang vũ khí tốt, dược vật muốn vào rừng sâu tìm vàng. Hà gia đại nương tử còn ở bên cổ vũ, hi vọng hắn mang về cho tiểu thiếu gia một cục vàng to hơn nữa, luôn miệng nói:
- Người Vân gia chẳng gì không làm được.
Lưu Tiến Bảo mới là đảm bảo an toàn lớn nhất của Lý An Lan ở Lĩnh Nam, mặc dù chẳng bao giờ nghe lời, nhưng trong lòng nàng là nhân thủ đáng tin cậy nhất, một khi xảy ra chuyện sẽ liều mạng bảo vệ hai mẹ con nàng nhất định là người Vân gia. Dù không phải trung thành với nàng, chỉ cần trung thành với nhi tử thì cái gì cũng có thể nhịn được, thời buổi này kiếm được một hộ vệ một dạ trung thành khó hơn ngàn vàng, vậy mà nàng không hiểu vì sao người Vân gia toàn bộ đều như vậy.
- Lưu Tiến Bảo, ai cho ngươi lá gan đi tìm vàng, chuyện này có vấn đề, nói không chừng là cái bẫy, ngươi mang đi một nửa hộ vệ, ta thì phải làm sao? An toàn của thái tử phải làm sao?
Giọng của Lý An Lang mang theo tiếng rít rồi, Tiểu Linh Đang sợ run rẩy, Trương Chi Hoàn đứng sau lưng Lý An Lan ủng hộ quyết định của công chúa, hiện giờ Hồng Thành không có mặt, Lưu Tiến Bảo là chỗ dựa của nữ nhân trong phủ công chúa, không được đi.
Lưu Tiến Bảo đấm mạnh lên ngực, nói với công chúa:
- Người Vân gia không có chuyện gì không làm được, những năm qua có huynh đệ trong nhà nào không xông pha nam bắc vượt sinh tử quan? Trừ về trang ra thì có ai không gối đao mà ngủ từ sáng tới tối. Công chúa nhìn trang bị của bọn tiểu nhân, đám nhà quê sao bì được? Khải giáp do tinh thiết rèn lên, đao thương bất nhập, triều đình quy định, tư nhân không được có khải giáp nặng trên ba mươi cân, khải giáp của Vân gia nặng nhất cũng chỉ hai mươi tám cân, nhưng còn chắc hơn cả quang minh khải năm mươi cân, có thứ này, dù núi đao biển lửa cũng có thể qua lại bảy tám lần.
Lý An Lan luôn muốn có thêm khải giáp của Vân gia, nhưng Tân Nguyệt không cho. Về sau Vân Diệp làm cho nàng và Linh Đang khải giáp kiểu nữ, rất đẹp, rất nhỏ nhẹ, sức phòng hộ lại rất biến thái. Chỉ là cho Linh Đang thật đáng tiếc, bảo nó mặc vào, Lý An Lan chẳng qua muốn thử phòng hộ của khải giáp ra sao, đao mới rút khỏi vỏ thì Linh Đang ôm đầu ngồi xuống đất gào thét inh ỏi, phí cả một bộ giáp tốt, bảo nó cho người khác nhưng nó không chịu, nhất định giữ lại, rảnh rỗi là mang ra lau, cho dầu, thậm chí là nước hoa lên, thi thoảng còn cười ngốc nghếch với bộ giáp, hết thuốc cứu rồi.
Lý An Lan đột nhiên nhìn thấy nhi tử mập mạp của mình trong lòng Hà gia đại nương tử, cướp ngay lấy, nhét vào tay Lưu Tiến Bảo đang vung vẩy minh họa, làm hắn hốt hoảng vứt chùy đi, cẩn thận ôm lấy tiểu thiếu gia, không dám làm bừa.
Lý An Lan cười nói:
- Thiếu gia nhà ngươi lớn rồi, nên ra ngoài thấy thế giới, lần này ngươi đi mang thiếu gia theo cùng, tìm vàng tốt lắm, để thiếu gia nhà ngươi mang về cho mẹ nó hai cục lớn vào, không được nhỏ hơn cục trong nhà.
Lưu Tiến Bảo ủ rũ cúi đầu bế tiểu thiếu gia không nói gì, bực bội vẫy tay với các hộ vệ khác, đám hộ vệ bĩu môi lắc đầu tản đi, không vào rừng được nữa rồi.
Nếu như đưa tiểu thiếu gia đi mạo hiểm, riêng Hà gia đại nương tử, cùng với Lão Lưu đã xé xác bọn họ rồi. Càng khỏi nói tới cha thằng bé còn đang nhìn trộm.
Lý An Lan thu được toàn thắng, hô Hà gia đại nương tử, dẫn Linh Đang, Trương Chu Hoàn tới kho của nhi tử chọn bảo bối, sinh nhật của hoàng đế sắp đến rồi, làm nữ nhi phải có chút tâm ý mới được, đã hỏi nhi tử, nó không có ý kiến gì.
Cửa kho vừa mở ra, Lý An Lan cảm thấy choáng váng, trên giá gỗ tùng bày chật kín các loại bảo bối, khi nàng nhìn thấy một con thỏ lưu ly trong suốt ở giữa giá thì mắt tròn xoe, đó là loại kỳ trân gì chứ, mắt là hồng bảo thạch, không có chút tạp sắc nào, chỉ riêng con thỏ đã đủ nói giá trị vô cùng, bất kể nàng đi tới đâu, con thỏ kia đều như đang cười với nàng.
Linh Đang đã điên rồi, ôm lấy con thỏ không chịu buông, Trương Chu Hoàn nhìn con thỏ không chớp lấy một cái, không ngừng nhéo bản thân, cho rằng mình đang mơ.
Cho dù cực kỳ khó coi, tất cả mọi người trong tửu lâu lại như thấy tuyệt thế mỹ nữ, ai cũng muốn ở gần hắn thêm một chút nghe rõ xem mỏ vàng ở đâu.
- Ta chỉ muốn sống sót, vàng không còn quan hệ gì với ta nữa, thành bộ dàng ma quỷ thế này rồi, chỉ mong mọi người thưởng cho bát cơm ăn, để ta không tới mức chết đói chết khát.
Phùng Trí Dũng đổ ra một đĩnh bạc, nặng tới năm lượng, ném lên giường, phế nhân kia cúi người cảm tạ, tức thì trên giường bị bạc ném tới chất đấy, phế nhân vội xua tay:
- Đủ rồi, đủ rồi, ta là một phế nhân, có gian phòng trú thân, có tiền ăn cơm là đủ. Mọi người thưởng nhiều không phải chuyện tốt, mà là bùa lấy mạng của diêm vương.
Phùng Trí Dũng gật đầu:
- Không tệ, ngươi biết điểm dừng đấy, vì điều này ta sẽ không hỏi ngươi, vì sao chỉ có ngươi sống sót, người thông tuệ như ngươi giữ được mạng không có gì là lạ. Nếu tiền tài đã đủ thì nói đi, bọn ta đang đợi đây, nếu ngươi dám nói dối, ta khiến ngươi chết cực kỳ thê thảm.
Phế nhân yếu ớt nói:
- Tất nhiên rồi, công tử, thời gian tới ta ở trong thành, chuẩn bị mua lấy một căn nhà trú thân, nếu công tử thấy ta lừa mọi người cứ đến lấy mạng bất kỳ lúc nào. Bộ dạng ta thế này không chạy xa được.
Phùng Trí Dũng cũng nhận định như thế:
- Nếu chuyện là thật, khi bọn ta trở về sẽ thưởng thêm cho ngươi, coi như là một sự báo đáp. Nói tỉ mỉ một chút.
Phế nhân đang định nói thì nghe thấy tiếng rầm rầm ở cầu thang, Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp trụ đi vào, móc ra một đĩnh bạc ném lên giường, không nói một lời, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc phế nhân nói gì.
- Vân gia ngươi đã chiếm hết lợi ích ở Lĩnh Nam, nay ngay cả mỏ vàng cũng muốn nhúng tay vào à?
Một lão già râu dê ngồi ở cửa ngẩng đầu lên giọng âm trầm:
- Khai phát Lĩnh Nam vốn là chủ ý của hầu gia nhà ta, Vân gia có chiếm nhiều một ít cũng là hợp tình hợp lý, Trương gia ngươi không phục à? Có bản lĩnh tự nghĩ ra cách phát tài, đừng theo đít hầu gia ta nhặt nhạnh.
Lưu Tiến Bảo không chút nể nang, chỉ thẳng mặt chửi.
Lập tức có người ngứa mắt lên tiếng:
- Lưu Tiến Bảo, ngươi chẳng qua là đầu lĩnh hộ viện Vân gia, đợi ta cầu thân công chúa thành công, xem ta xử lý tên nô tài ngươi ra sao?
Lưu Tiến Bảo nhìn người trẻ tuổi đằng sau Phùng Trí Dũng, cười gằn:
- Ngươi nhầm rồi, ta là phó nhân của tiểu thiếu gia, không phải phó nhân của công chúa, dù ngươi dẫm phải phân chó cưới được công chúa cũng chẳng quản nổi lão tử. Chuyện ngươi lấy lòng công chúa không tới lượt kẻ làm hạ nhân như ta lắm mồm, hầu gia nhà ta không bao lâu nữa sẽ tới Lĩnh Nam, ngươi có gan thì tìm hầu gia nói chuyện ngươi muốn cưới công chúa, tới khi đó chẳng cần ngươi tới tìm ta, hầu gia cũng nhất định đi tìm ngươi, rửa sạch cổ đợi chết đi.
Phùng Trí Dũng nghe thế mặt tái dại, hỏi vội:
- Vân Diệp sắp tới Lĩnh Nam à?
Lưu Tiến Bảo chẳng thèm để ý tới hắn, không ngừng thúc giục phế nhân:
- Tiền cầm rồi, mau nói mỏ vàng ở đâu? Ta đã chuẩn bị xong rồi.
Phê nhân cười thê lương chỉ mọi người nói:
- Ta kiến nghị, nhưng kẻ không đủ đầu óc, không đủ can đảm lui ra đi, không phải không cho các ngươi biết, mà là cho các ngươi biết là hại các ngươi, nạp mạng uổng phí, vàng chưa thấy mà mạng đã mất.
Không ai đi, một người cũng không, trên đời này người thông minh quá nhiều, luôn cho rằng người khác là kẻ ngốc, người khác thê thảm là do ngu ngốc gây ra, mình sẽ không như thế.
- Đoàn người chúng tôi có mười bốn người, chuẩn bị vào núi sâu kiếm thuốc cho quý nhân trong thành Trường An dùng... Nhện mặt người to bằng bàn tay đã ai thấy chứ? Bị nó cắn một cái huynh đệ ta lập tức toàn thân tím đen, sưng phù mà chết, đã thấy rết đỏ dài một xích chưa? Thứ đó cắn chân ta, xuyên cả ra giày da, nếu chẳng phải đại ca ta chém đứt nửa bàn chân ta thì ta đã chết rồi, đi dọc theo sông, trên cây là chi chít mã hoàng ( loại đỉa lớn), ngửi thấy mùi thịt, con nào cũng vươn dài người đợi hút máu.
- Còn chưa tới nơi, mười bốn người đếm lại xem còn mấy người? Đúng thế, chỉ còn lại tám người, sáu người khác đều chết, cuối cùng tới đó bọn ta thấy trời tan đất sụp...
Ngay cả tiếng thở của người trong phòng cũng nghe rõ ràng, không ngờ nơi có mỏ vàng lại hiểm ác như thế, sâu trong rừng rậm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên một số kẻ nhát gan đã đánh trống rút lui.
- Ha ha ha.
Lưu Tiến Bảo cười ngang tàng:
- Kẻ nào không có gan cút hết mẹ nó đi, phú quý cầu trong nguy hiểm, tổ tông đã nói rồi, nếu như các ngươi rút lui cả thì Vân gia ta tự đi tìm vàng, tới khi đó đừng thèm thuồng là được.
Biết chỗ rồi không cần phải ở lại đây nữa, Lưu Tiến Bảo xoay người rời tửu lâu, phế nhân nằm bẹp trên giường thở dốc, nói một hồi lâu, tựa hồ vô cùng mỏi mệt.
Phùng Trí Dũng mặt biến đổi không ngừng, thiếu niên sau lưng hắn nhảy ra:
- Lục ca, chúng ta còn đợi gì nữa, Phùng gia ta chẳng lẽ sợ một khu rừng nho nhỏ? Chúng ta chỉ cần dẫn nhiều nhân mã theo là nhất định không sợ gì, có chút độc trùng với dã thú có gì to tát. Giao long cũng bị cha giết mấy con, gặp phải bất trắc cũng vừa vặn cho tiểu đệ thử đao.
Nhảy ra nói là Phùng Trí Tuệ, đệ đệ thứ mười tám của hắn, cùng một mẹ sinh ra, cho nên hết sức thân thiết, từ khi nhìn thấy Lý An Lan là mê mẩn, chỉ một lòng muốn chiếm lấy trái tim công chúa, bỏ Quảng Châu phồn hoa chạy tới đây theo đuổi giai nhân, đem lời dạy của phụ thân, lời căn dặn của Tam ca Trí Đái vứt ra sau đầu. Ở Lĩnh Nam, nếu như không phải thân phận công chúa mẫn cảm, thủ hạ có vô số hộ vệ, Phùng Trí Tuệ đã ra tay cướp về rồi, với địa vị Phùng gia, cướp một hai nữ nhân không là gì.
- Trí Tuệ, đệ gây phiền toái còn chưa đủ à? Vân Diệp không lâu nữa sẽ tới Lĩnh Nam, nếu như y nổi giận, đệ sẽ vô duyên vô cớ chuốc lấy một đại địch cho Phùng gia. Cả cha cũng phải cẩn thận đề phòng Vân Diệp, chúng ta càng phải thận trọng, người này có quan hệ mập mờ với công chúa, vì công chúa đã tận lực nghĩ ra tuyệt kế khiến toàn bộ huân quý tới Lĩnh Nam phát tài, làm Lĩnh Nam yên ổn thành cục diện long xà hỗn tạp như thế này, sao có thể xem thường. Đệ coi chừng đó, cha nói rồi, làm việc gì cũng được, nhưng tự làm tự chịu, ta lo Vân Diệp sẽ không tha cho đệ.
Phù Trí Dũng nói nhỏ bên tai Phùng Trí Tuệ:
Thiếu niên ít thiếu nhất là dũng khí, hắn chưa từng gặp Vân Diệp, chỉ nghe nói là một thiêu niên tuổi tương đương với mình, sao chịu phục, lại có tin đồn Vân Diệp là nam nhân trong lòng của giai nhân, càng không ưa Vân Diệp. Cực kỳ bất mãn với thái độ của ca ca, không giúp mình cưới công chúa đã đành, còn cổ động các huynh đệ khác theo đuổi công chúa, thậm chí gọi tới ít thổ vương lấy thanh thế, làm mình thành trò cười cho đám huynh đệ, hiện giờ lại ngăn mình đi tìm mỏ vàng, không biết có toan tính gì, chẳng lẽ Lục ca cũng có mưu đồ với công chúa.
Nghĩ tới đó quát lên:
- Tiểu Hầu ra dây.
Một thiếu niên con ngươi xoay tròn từ trong đám đông chui ra, không nói gì, đứng bên Phùng Trí Tuệ đợi sai bảo.
- Gọi hết huynh đệ của chúng ta tới, Lục ca không đi tìm vàng thì chúng ta tự đi, phát tài rồi ai cũng có phần.
Tiểu Hầu cười hì hì lại chui vào đám đông bỏ đi, Phùng Trí Dũng cũng không kịp ngăn cản. Phùng Trí Tuệ nói với ca ca:
- Lục ca, huynh tọa trấn Ung Châu, đệ dẫn nhân mã đi tìm vàng, tìm được mỏ vàng, dù Vân Diệp tới cũng chẳng là cái gì, tới khi đó danh vọng của Phùng gia ta sẽ nhấn chìm tên hầu gia nho nhỏ đó ở Lĩnh Nam, đây không phải là Trường An để y hoành hành.
Nói xong đi luôn, không thèm nghe lời khuyên can của Phùng Trí Dũng.
Các đại gia tộc khác đều quan sát, vàng thì ai chẳng thích, nhưng phải còn mạng mà hưởng thụ, không còn mạng thì vô nghĩa hết.
Vân Diệp và Lưu Phúc Lộc ngồi ngay phòng bên cạnh, động tĩnh bên kia nghe rõ ràng, Lưu Phúc Lộc hai ngày qua tìm lại được sự ung dung ngày nào, phẩy quạt nói:
- Hầu gia, kế sách của ngài tựa hồ không khiến những kẻ đó điên cuồng, nếu như hạ quan là quản sự cũng không cho người nhà mình vào rừng mạo hiểm. Lưu Tiến Bảo cũng chuẩn bị đi, hạ quan không biết đó là an bài của hầu gia hay là ý của hắn?
- Toàn bộ an bài hôm nay chỉ tới đây là dừng, biết có vàng là được rồi, dục vọng của con người là vô hạn, cứ thong thả, bọn chúng sẽ vào rừng, ít nhất bọn chúng đã biết trong rừng có bảo bối. Hiện giờ nhất định bọn chúng đang nhìn khu rừng xa, cân nhắc ý chí và quyết tâm của mình, khi dục vọng nhấn chìm lý trí, bọn chúng sẽ đi thôi, trước kia bọn chúng sợ biển còn gì, giờ chẳng phải ngồi bè cũng dám tới các tiểu quốc ngoài biển cướp bóc à? Đại Đường cần duy trì tinh thần thượng võ này, không sợ biển lớn, không sợ sa mạc, không sợ thảo nguyên, khi những nơi có hoàn cảnh khốc liệt nhất cũng có dấu chân người Đại Đường thì Đại Đường mới tính là cường đại thực sự.
- Hành động của Lưu Tiến Bảo là được ta chỉ thị, ta chỉ muốn nhìn xem công chúa điện hạ có ngăn cản hắn không, có bị vàng làm mê muội đầu óc không, có phải trừ tiền tài ra thì không chứa được cái khác nữa hay không?
Vân Diệp nhấp một ngụm trà, mấy ngày qua y không thiếu được thứ này, ai có thể ngờ một vị hầu gia ở trong sơn động ăn cá xong nhớ nhất là một ấm trà nóng?
- Hầu gia, thứ cho hạ quan to gan, hạ quan cảm thấy mục đích của ngài không chỉ ở bồi dưỡng tinh thần thượng võ cho Đại Đường, có phải còn mục đích nào khác? Ví như giết chết vài kẻ?
Lưu Phúc Lộc lúc quen Vân Diệp thì đã biết vị hầu gia này chẳng phải người tốt, chẳng lẽ mấy năm qua tu tâm dưỡng tính thay đổi được lòng dạ một con người? Hắn không nghĩ như thế.
- Lão Lưu, bất kỳ mục đích nào ở trên cõi đời này đều phải xuất phát điểm chính xác, cao quý. Ta là một quý tộc, tất nhiên phải mang nguyên tắc này, dưới mục tiêu lớn, có chút hi sinh nhỏ là cần thiết, nếu không chúng ta làm sao cảnh cáo rừng rậm nguy hiểm cho người sau? Chỉ có điều ta có thể khống chế do kẻ nào hi sinh, trong đám đông này kiếm vài kẻ ngứa mắt cũng là chuyện thường tình của con người, thần linh cũng không trách tội.
- Lời hầu gia từng từ như châu ngọc, hạ quan bội phục, nếu năm xưa có người nói với hạ quan câu này, hạ quan đã đường mây rộng bước, đâu để vì hai trăm quan mà khiến cả nhà suýt chết đói.
Phủ công chúa náo loạn, Lý An Lan sắp nổi điên rồi, danh nghĩa thì đây là nhà mình, thực tế lời nàng không có tác dụng gì, ví như hiện giờ, Lưu Tiến Bảo căn bản không để ý mệnh lệnh của nàng, dẫn mười mấy hộ viện, mang vũ khí tốt, dược vật muốn vào rừng sâu tìm vàng. Hà gia đại nương tử còn ở bên cổ vũ, hi vọng hắn mang về cho tiểu thiếu gia một cục vàng to hơn nữa, luôn miệng nói:
- Người Vân gia chẳng gì không làm được.
Lưu Tiến Bảo mới là đảm bảo an toàn lớn nhất của Lý An Lan ở Lĩnh Nam, mặc dù chẳng bao giờ nghe lời, nhưng trong lòng nàng là nhân thủ đáng tin cậy nhất, một khi xảy ra chuyện sẽ liều mạng bảo vệ hai mẹ con nàng nhất định là người Vân gia. Dù không phải trung thành với nàng, chỉ cần trung thành với nhi tử thì cái gì cũng có thể nhịn được, thời buổi này kiếm được một hộ vệ một dạ trung thành khó hơn ngàn vàng, vậy mà nàng không hiểu vì sao người Vân gia toàn bộ đều như vậy.
- Lưu Tiến Bảo, ai cho ngươi lá gan đi tìm vàng, chuyện này có vấn đề, nói không chừng là cái bẫy, ngươi mang đi một nửa hộ vệ, ta thì phải làm sao? An toàn của thái tử phải làm sao?
Giọng của Lý An Lang mang theo tiếng rít rồi, Tiểu Linh Đang sợ run rẩy, Trương Chi Hoàn đứng sau lưng Lý An Lan ủng hộ quyết định của công chúa, hiện giờ Hồng Thành không có mặt, Lưu Tiến Bảo là chỗ dựa của nữ nhân trong phủ công chúa, không được đi.
Lưu Tiến Bảo đấm mạnh lên ngực, nói với công chúa:
- Người Vân gia không có chuyện gì không làm được, những năm qua có huynh đệ trong nhà nào không xông pha nam bắc vượt sinh tử quan? Trừ về trang ra thì có ai không gối đao mà ngủ từ sáng tới tối. Công chúa nhìn trang bị của bọn tiểu nhân, đám nhà quê sao bì được? Khải giáp do tinh thiết rèn lên, đao thương bất nhập, triều đình quy định, tư nhân không được có khải giáp nặng trên ba mươi cân, khải giáp của Vân gia nặng nhất cũng chỉ hai mươi tám cân, nhưng còn chắc hơn cả quang minh khải năm mươi cân, có thứ này, dù núi đao biển lửa cũng có thể qua lại bảy tám lần.
Lý An Lan luôn muốn có thêm khải giáp của Vân gia, nhưng Tân Nguyệt không cho. Về sau Vân Diệp làm cho nàng và Linh Đang khải giáp kiểu nữ, rất đẹp, rất nhỏ nhẹ, sức phòng hộ lại rất biến thái. Chỉ là cho Linh Đang thật đáng tiếc, bảo nó mặc vào, Lý An Lan chẳng qua muốn thử phòng hộ của khải giáp ra sao, đao mới rút khỏi vỏ thì Linh Đang ôm đầu ngồi xuống đất gào thét inh ỏi, phí cả một bộ giáp tốt, bảo nó cho người khác nhưng nó không chịu, nhất định giữ lại, rảnh rỗi là mang ra lau, cho dầu, thậm chí là nước hoa lên, thi thoảng còn cười ngốc nghếch với bộ giáp, hết thuốc cứu rồi.
Lý An Lan đột nhiên nhìn thấy nhi tử mập mạp của mình trong lòng Hà gia đại nương tử, cướp ngay lấy, nhét vào tay Lưu Tiến Bảo đang vung vẩy minh họa, làm hắn hốt hoảng vứt chùy đi, cẩn thận ôm lấy tiểu thiếu gia, không dám làm bừa.
Lý An Lan cười nói:
- Thiếu gia nhà ngươi lớn rồi, nên ra ngoài thấy thế giới, lần này ngươi đi mang thiếu gia theo cùng, tìm vàng tốt lắm, để thiếu gia nhà ngươi mang về cho mẹ nó hai cục lớn vào, không được nhỏ hơn cục trong nhà.
Lưu Tiến Bảo ủ rũ cúi đầu bế tiểu thiếu gia không nói gì, bực bội vẫy tay với các hộ vệ khác, đám hộ vệ bĩu môi lắc đầu tản đi, không vào rừng được nữa rồi.
Nếu như đưa tiểu thiếu gia đi mạo hiểm, riêng Hà gia đại nương tử, cùng với Lão Lưu đã xé xác bọn họ rồi. Càng khỏi nói tới cha thằng bé còn đang nhìn trộm.
Lý An Lan thu được toàn thắng, hô Hà gia đại nương tử, dẫn Linh Đang, Trương Chu Hoàn tới kho của nhi tử chọn bảo bối, sinh nhật của hoàng đế sắp đến rồi, làm nữ nhi phải có chút tâm ý mới được, đã hỏi nhi tử, nó không có ý kiến gì.
Cửa kho vừa mở ra, Lý An Lan cảm thấy choáng váng, trên giá gỗ tùng bày chật kín các loại bảo bối, khi nàng nhìn thấy một con thỏ lưu ly trong suốt ở giữa giá thì mắt tròn xoe, đó là loại kỳ trân gì chứ, mắt là hồng bảo thạch, không có chút tạp sắc nào, chỉ riêng con thỏ đã đủ nói giá trị vô cùng, bất kể nàng đi tới đâu, con thỏ kia đều như đang cười với nàng.
Linh Đang đã điên rồi, ôm lấy con thỏ không chịu buông, Trương Chu Hoàn nhìn con thỏ không chớp lấy một cái, không ngừng nhéo bản thân, cho rằng mình đang mơ.