Tân Nguyệt lại một lần nữa ngửa cổ đi qua đám quan viên, sáu bảy hoạn quan khiêng đồ do nương nương ban thưởng rầm rộ theo sau, ngay cả Vân Diệp cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này.
Áo gấm về quê chính là như Tân Nguyệt, năm sáu cỗ xe chở đầy đồ nghênh ngang đi qua chợ tây, đám hoạn quan vì lấy lòng Tân Nguyệt, ra sức tuyên dương với bên ngoài, tin tức Vân gia được hoàng đế và nương nương ban thưởng không chân mà đi, Vân gia gia chủ nay ở Lĩnh Nam, đợi làm xong việc sẽ về nhà.
Trương Lượng nghe được tin tức này liền bắt đầu hoạt động, xin ra ngoài làm quan, nếu không đợi Vân Diệp về nói không chừng hai nhà sẽ nổ ra đại chiến, hoàng gia rõ ràng không ủng hộ mình, không nên tự chuốc khổ vào thân.
Nhớ lại lần trước mưu đồ với Vân gia, hối hận cũng muộn rồi, giờ chỉ đành nghĩ cách hóa giải tai họa này.
Về tới nhà Tân Nguyệt liền tóm lấy Na Mộ Nhật đang nằm trên đống bảo thạch mơ mộng, cho Na Mộ Nhật hai viên bảo thạch, đuổi đi thật xa, bản thân tính toán số bảo thạch còn lại phải chia ra sao.
Màu tím thì làm trang sức cho lão nãi nãi, mình thích thứ màu vàng, Na Mộ Nhật thì cho hai viên lục bảo thạch, nha đầu đó thích màu lục nhất. Nhuận Nương màu lam là được, năm sau Tần gia tới đón, không có vài món trang sức đẹp là không được, Đại Nha đã là đại cô nương, mắt qua mày lại với Đơn Ưng, xem ra không ở nhà được bao lâu nữa, chỉ là Đơn Ưng quá nghèo, hiện giờ còn nợ phu quân một đống tiền, thôi bỏ đi, phu quân nhất định không cần, nghĩ tới đó, lại thêm vào đống của Đại Nha hai viên bảo thạch.
Đám tiểu nha đầu còn lại mỗi đứa một viên, bao gồm cả Thì Thì và Tiểu Vũ, không hiểu vì sao người nhà Tiểu Vũ hình như quên sự tồn tại của tiểu nha đầu này, không ngó ngàng gì tới, hiện giờ ở luôn Vân gia rồi, cũng tốt, tiểu cô nương thông minh xinh đẹp ai cũng thích, đệ tử của phu quân mà, tương lai cùng lắm thêm một phần hồi môn thôi, Vân gia vẫn bỏ nổi.
So với sự sát phạt thời gian trước, Tân Nguyệt càng thích tính toán chuyện lớn nhỏ trong nhà hơn, nhìn mười mấy đống bảo thạch trên giường, bảo nha hoàn đi gọi hết nữ nhân trong nhà tới.
Nữ nhân đầy phòng ríu rít cãi nhau không ngừng, Tiểu Nha lén lút định lấy thêm hai viên, bị Tân Nguyệt đánh cho hai cái vào mông mới ủy khuất bỏ bảo thạch xuống, giảu môi nói:
- Đợi ca ca về cáo trạng.
Tân Nguyệt không để ý đến nó, lấy một viên bảo thạch màu hồng ước lượng trên đầu Tiểu Đông, tiểu cô nương này có món trang sức màu hồng là hợp nhất.
Lão nãi nãi cười suốt, nhìn vãn bối trong nhà náo loạn, sau khi tôn tử truyền tin bình an về, lão nãi nãi lần nữa bái tạ bồ tát, hôm đó cơm tối ăn thêm hẳn một bát, chỉ cần tôn tử bình an, bà muốn sống thêm vài năm, tôn tử xảy ra chuyện, bà cũng thất vọng với cuộc đời này lắm rồi, không còn gì lưu luyến nữa.
Phó dịch Vân gia cũng vui sướng, thời gian qua trong nhà đúng là không sống nổi nữa, tất cả chủ tử không ai có nổi một nụ cười, ngay cả Tiểu Nha nương tử nghịch ngợm cũng dùng thừng buộc Hàm Hàm lại, không cho nó chạy lung tung gây họa. Hiện giờ thì tốt rồi, mây đen đã tan hết, mặt trời lại chiếu lên tòa thôn trang mỹ lệ này.
Vân gia mở tiệc ăn mừng, Đỗ gia mây đen u ám, gia chủ từ khi trở về cứ thở vắn than dài, Đỗ Như Hối cả đời kiếm dê thế tội, nay bản thân trở thành dê thế tội, mà cái tội phải gánh lần này không nhỏ, ông ta không dám nghĩ tới những ánh mắt thù hận sau này trong thành Trường An, nhưng không còn cách nào khác, Lý Nhị không tìm Phòng Huyền Linh đã nói rõ mình là dê thế tội thỏa đáng nhất. Đoạn tài lộ như giết phụ mẫu, lần này kết thù oán lớn rồi.
Chẳng trách được Vân Diệp, y muốn hoàng đế làm dê thế tội, nhưng một chiêu thuận nước đẩy thuyền tuyệt đẹp của hoàng đế đã cuốn mình vào, ngày cẩn thận, đêm đề phòng, vẫn không đề phòng được, thứ của Vân Diệp có phải ai cũng tùy tiện xem được đâu.
Nhìn mặt trời ngoài cửa biến mất, ông ta khao khát nhường nào có đường sợi dây thừng dài buộc lấy mặt trời, để thời gian dừng lại, trong lúc bất lực chỉ biết than thở thôi, ngồi lỳ trong thư phong, nghe tiếng trống canh không ngừng vang lên. Qua một đêm Đỗ Như Hối già đi rất nhiều, bảo phó dịch chuẩn bị nước rửa mặt cho mình, sửa soạn lên triều, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, không tránh nổi.
Lão thê lo lắng mặc y phục cho ông ta, trong mắt đầy nước, lão gia chỉ giảng cho bà nghe chỗ thiệt hơn trong đó, biết cái khó trong đó, càng bi thương cho phu quân làm quan cả đời. Quân vương vô tình, Đỗ Như Hối biết, bà cũng biết. Cả nhà tiễn gia chủ ra cửa, ngay cả Đỗ Hà nghịch ngợm cũng không có bộ dạng ương bướng nữa, quy củ theo sau ca ca tiễn cha ra cửa.
Đỗ Như Hối nhìn người nhà, lấy tinh thần rời đại môn, ông ta biết từ hôm nay trở đi Đỗ gia sẽ dần dần xuống dốc, không một ai cứu nổi.
Nhiều năm làm tể tướng, thà chết đứng chứ không mất phong độ, Đỗ Như Hối ta quyết đoán đệ nhất, nếu đưa quyết định rồi, vậy đi thôi, cắn răng, Đỗ Như Hối thúc ngựa phía dưới phi nhanh.
Đại triều hội vẫn như cũ, các lộ đại quân dọc theo tuyến đường dự định tập kết, từng nơi cung ứng quân nhu cũng được xác định, hộ bộ thượng thư suýt bị ép nhảy sông tự tận, ba lộ đại quân, tổng cộng ba mươi ba vạn nhân mã, chuẩn bị đánh một trận hạ Tiết Duyên Đà, Cao Xương. Lý Tịnh đòi ông ta quân nhu lương thảo, Hầu Quân Tập đòi ông ta quân phí, Lý Tích từ tiền tuyến trở về lớn tiếng trách cứ có phải ông ta tham ô lương thảo của đại quân rồi hay không?
Trường Tôn Vô Kỵ khóc không ra nước mắt, trong thời gian ngắn trù tập lương thảo cho ba mươi ba vạn đại quân không phải là chuyện có thể làm được.
Nói ra lý do, lập tức có quan viên hỏi, lần trước diệt Đột Quyết chẳng phải không có vấn đề gì hay sao? Vì sao bây giờ lại có vấn đề? Có phải do vô dụng gây ra không?
Trường Tôn Vô Kỵ hận không thể đem tên ngu xuẩn đó kéo tới bản đồ cho một bài học, để hắn nhìn xem Tây Đột Quyết ở đâu, Tiết Duyên Đà và Cao Xương ở đâu, hai nơi chênh nhau đâu phải chỉ nghìn dặm, nhân số nhiều hơn lần trước, lộ trình xa hơn lần trước, khó khăn gia tăng đâu phải lên gấp đôi, hộ bộ thì vẫn chỉ có thế, dù là thần tiên cũng không làm nổi chuyện này.
Trên triều đường chửi bới loạn xạ, hộ bộ tuy còn có chút vốn liếng, nhưng không thể vét cạn được, chỉ biết đánh trận, chẳng may trong nước có thiên tai thì ai gánh? Nếu như vứt bỏ bách tính trong nước thì đi vào vết xe đổ của Tiền Tùy.
Đỗ Như Hối biết mình phải xuất hiện rồi, Lý Nhị đã nhìn ông ta không chỉ một lần, vừa định đi ra thì một người giành trước, vốn tưởng vị này cũng công kích Trường Tôn Vô Kỵ, ai ngờ vừa lên tiếng đã làm Đỗ Như Hối mừng khôn siết, hận không thể ôm lấy hôn mấy cái, trên đời này còn có người tốt như thế, cứu cả nhà ông ta, Lão Đỗ mắt đỏ hoe.
- Bệ hạ, chút tiền vốn của quốc khố thực sự không nên dùng tới, thần cho rằng chỉ cần chúng ta vạn người đồng lòng, chút khó khăn này không là gì. Thần tự nguyện quyên hiến ít tiền lương, trước kia nghe Lam Điền hầu Vân Diệp nói, thu lợi của thần ở Lĩnh Nam khá dư dả, nay đã được một năm, hẳn tích được chút tiền, thần đem toàn bộ quyên ra, giải ưu lo cho đại quan. Chẳng những thế vi thần tự nguyện tới Linh Châu đồn trú, làm hậu viện cho đại quân, mong bệ hạ ân chuẩn.
Mỗi một câu Trương Lượng nói đều làm Đỗ Như Hối cảm động, thật không ngờ thói đời hiện nay còn có đấng trượng phu như Trương Lượng, hại mình lợi người.
Áo gấm về quê chính là như Tân Nguyệt, năm sáu cỗ xe chở đầy đồ nghênh ngang đi qua chợ tây, đám hoạn quan vì lấy lòng Tân Nguyệt, ra sức tuyên dương với bên ngoài, tin tức Vân gia được hoàng đế và nương nương ban thưởng không chân mà đi, Vân gia gia chủ nay ở Lĩnh Nam, đợi làm xong việc sẽ về nhà.
Trương Lượng nghe được tin tức này liền bắt đầu hoạt động, xin ra ngoài làm quan, nếu không đợi Vân Diệp về nói không chừng hai nhà sẽ nổ ra đại chiến, hoàng gia rõ ràng không ủng hộ mình, không nên tự chuốc khổ vào thân.
Nhớ lại lần trước mưu đồ với Vân gia, hối hận cũng muộn rồi, giờ chỉ đành nghĩ cách hóa giải tai họa này.
Về tới nhà Tân Nguyệt liền tóm lấy Na Mộ Nhật đang nằm trên đống bảo thạch mơ mộng, cho Na Mộ Nhật hai viên bảo thạch, đuổi đi thật xa, bản thân tính toán số bảo thạch còn lại phải chia ra sao.
Màu tím thì làm trang sức cho lão nãi nãi, mình thích thứ màu vàng, Na Mộ Nhật thì cho hai viên lục bảo thạch, nha đầu đó thích màu lục nhất. Nhuận Nương màu lam là được, năm sau Tần gia tới đón, không có vài món trang sức đẹp là không được, Đại Nha đã là đại cô nương, mắt qua mày lại với Đơn Ưng, xem ra không ở nhà được bao lâu nữa, chỉ là Đơn Ưng quá nghèo, hiện giờ còn nợ phu quân một đống tiền, thôi bỏ đi, phu quân nhất định không cần, nghĩ tới đó, lại thêm vào đống của Đại Nha hai viên bảo thạch.
Đám tiểu nha đầu còn lại mỗi đứa một viên, bao gồm cả Thì Thì và Tiểu Vũ, không hiểu vì sao người nhà Tiểu Vũ hình như quên sự tồn tại của tiểu nha đầu này, không ngó ngàng gì tới, hiện giờ ở luôn Vân gia rồi, cũng tốt, tiểu cô nương thông minh xinh đẹp ai cũng thích, đệ tử của phu quân mà, tương lai cùng lắm thêm một phần hồi môn thôi, Vân gia vẫn bỏ nổi.
So với sự sát phạt thời gian trước, Tân Nguyệt càng thích tính toán chuyện lớn nhỏ trong nhà hơn, nhìn mười mấy đống bảo thạch trên giường, bảo nha hoàn đi gọi hết nữ nhân trong nhà tới.
Nữ nhân đầy phòng ríu rít cãi nhau không ngừng, Tiểu Nha lén lút định lấy thêm hai viên, bị Tân Nguyệt đánh cho hai cái vào mông mới ủy khuất bỏ bảo thạch xuống, giảu môi nói:
- Đợi ca ca về cáo trạng.
Tân Nguyệt không để ý đến nó, lấy một viên bảo thạch màu hồng ước lượng trên đầu Tiểu Đông, tiểu cô nương này có món trang sức màu hồng là hợp nhất.
Lão nãi nãi cười suốt, nhìn vãn bối trong nhà náo loạn, sau khi tôn tử truyền tin bình an về, lão nãi nãi lần nữa bái tạ bồ tát, hôm đó cơm tối ăn thêm hẳn một bát, chỉ cần tôn tử bình an, bà muốn sống thêm vài năm, tôn tử xảy ra chuyện, bà cũng thất vọng với cuộc đời này lắm rồi, không còn gì lưu luyến nữa.
Phó dịch Vân gia cũng vui sướng, thời gian qua trong nhà đúng là không sống nổi nữa, tất cả chủ tử không ai có nổi một nụ cười, ngay cả Tiểu Nha nương tử nghịch ngợm cũng dùng thừng buộc Hàm Hàm lại, không cho nó chạy lung tung gây họa. Hiện giờ thì tốt rồi, mây đen đã tan hết, mặt trời lại chiếu lên tòa thôn trang mỹ lệ này.
Vân gia mở tiệc ăn mừng, Đỗ gia mây đen u ám, gia chủ từ khi trở về cứ thở vắn than dài, Đỗ Như Hối cả đời kiếm dê thế tội, nay bản thân trở thành dê thế tội, mà cái tội phải gánh lần này không nhỏ, ông ta không dám nghĩ tới những ánh mắt thù hận sau này trong thành Trường An, nhưng không còn cách nào khác, Lý Nhị không tìm Phòng Huyền Linh đã nói rõ mình là dê thế tội thỏa đáng nhất. Đoạn tài lộ như giết phụ mẫu, lần này kết thù oán lớn rồi.
Chẳng trách được Vân Diệp, y muốn hoàng đế làm dê thế tội, nhưng một chiêu thuận nước đẩy thuyền tuyệt đẹp của hoàng đế đã cuốn mình vào, ngày cẩn thận, đêm đề phòng, vẫn không đề phòng được, thứ của Vân Diệp có phải ai cũng tùy tiện xem được đâu.
Nhìn mặt trời ngoài cửa biến mất, ông ta khao khát nhường nào có đường sợi dây thừng dài buộc lấy mặt trời, để thời gian dừng lại, trong lúc bất lực chỉ biết than thở thôi, ngồi lỳ trong thư phong, nghe tiếng trống canh không ngừng vang lên. Qua một đêm Đỗ Như Hối già đi rất nhiều, bảo phó dịch chuẩn bị nước rửa mặt cho mình, sửa soạn lên triều, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, không tránh nổi.
Lão thê lo lắng mặc y phục cho ông ta, trong mắt đầy nước, lão gia chỉ giảng cho bà nghe chỗ thiệt hơn trong đó, biết cái khó trong đó, càng bi thương cho phu quân làm quan cả đời. Quân vương vô tình, Đỗ Như Hối biết, bà cũng biết. Cả nhà tiễn gia chủ ra cửa, ngay cả Đỗ Hà nghịch ngợm cũng không có bộ dạng ương bướng nữa, quy củ theo sau ca ca tiễn cha ra cửa.
Đỗ Như Hối nhìn người nhà, lấy tinh thần rời đại môn, ông ta biết từ hôm nay trở đi Đỗ gia sẽ dần dần xuống dốc, không một ai cứu nổi.
Nhiều năm làm tể tướng, thà chết đứng chứ không mất phong độ, Đỗ Như Hối ta quyết đoán đệ nhất, nếu đưa quyết định rồi, vậy đi thôi, cắn răng, Đỗ Như Hối thúc ngựa phía dưới phi nhanh.
Đại triều hội vẫn như cũ, các lộ đại quân dọc theo tuyến đường dự định tập kết, từng nơi cung ứng quân nhu cũng được xác định, hộ bộ thượng thư suýt bị ép nhảy sông tự tận, ba lộ đại quân, tổng cộng ba mươi ba vạn nhân mã, chuẩn bị đánh một trận hạ Tiết Duyên Đà, Cao Xương. Lý Tịnh đòi ông ta quân nhu lương thảo, Hầu Quân Tập đòi ông ta quân phí, Lý Tích từ tiền tuyến trở về lớn tiếng trách cứ có phải ông ta tham ô lương thảo của đại quân rồi hay không?
Trường Tôn Vô Kỵ khóc không ra nước mắt, trong thời gian ngắn trù tập lương thảo cho ba mươi ba vạn đại quân không phải là chuyện có thể làm được.
Nói ra lý do, lập tức có quan viên hỏi, lần trước diệt Đột Quyết chẳng phải không có vấn đề gì hay sao? Vì sao bây giờ lại có vấn đề? Có phải do vô dụng gây ra không?
Trường Tôn Vô Kỵ hận không thể đem tên ngu xuẩn đó kéo tới bản đồ cho một bài học, để hắn nhìn xem Tây Đột Quyết ở đâu, Tiết Duyên Đà và Cao Xương ở đâu, hai nơi chênh nhau đâu phải chỉ nghìn dặm, nhân số nhiều hơn lần trước, lộ trình xa hơn lần trước, khó khăn gia tăng đâu phải lên gấp đôi, hộ bộ thì vẫn chỉ có thế, dù là thần tiên cũng không làm nổi chuyện này.
Trên triều đường chửi bới loạn xạ, hộ bộ tuy còn có chút vốn liếng, nhưng không thể vét cạn được, chỉ biết đánh trận, chẳng may trong nước có thiên tai thì ai gánh? Nếu như vứt bỏ bách tính trong nước thì đi vào vết xe đổ của Tiền Tùy.
Đỗ Như Hối biết mình phải xuất hiện rồi, Lý Nhị đã nhìn ông ta không chỉ một lần, vừa định đi ra thì một người giành trước, vốn tưởng vị này cũng công kích Trường Tôn Vô Kỵ, ai ngờ vừa lên tiếng đã làm Đỗ Như Hối mừng khôn siết, hận không thể ôm lấy hôn mấy cái, trên đời này còn có người tốt như thế, cứu cả nhà ông ta, Lão Đỗ mắt đỏ hoe.
- Bệ hạ, chút tiền vốn của quốc khố thực sự không nên dùng tới, thần cho rằng chỉ cần chúng ta vạn người đồng lòng, chút khó khăn này không là gì. Thần tự nguyện quyên hiến ít tiền lương, trước kia nghe Lam Điền hầu Vân Diệp nói, thu lợi của thần ở Lĩnh Nam khá dư dả, nay đã được một năm, hẳn tích được chút tiền, thần đem toàn bộ quyên ra, giải ưu lo cho đại quan. Chẳng những thế vi thần tự nguyện tới Linh Châu đồn trú, làm hậu viện cho đại quân, mong bệ hạ ân chuẩn.
Mỗi một câu Trương Lượng nói đều làm Đỗ Như Hối cảm động, thật không ngờ thói đời hiện nay còn có đấng trượng phu như Trương Lượng, hại mình lợi người.