Thực tế chứng minh Lý Nhị là một vị lão đại rất hiểu lòng người, chỗ thành công của ông ta là chưa bao giờ để tiểu đệ thất vọng, khi Vân Diệp đang cố gượng tươi cười, ngày dài hơn năm thì Vô Thiệt vất vả phong trần tới Ung Châu.
Chẳng kịp hàn huyên, trà nước cũng không uống, việc đầu tiên Vô Thiệt làm là kiểm tra bảo khố trong quân doanh, nhìn thấy tài bảo chất đống như núi mới thở phào, khôi phục bộ dạng âm u như trước. Trong quá trình nghiệm tra thần không biết quỷ không hay kiếm mấy thứ cho vào người, cười với Vân Diệp và Hồng Thành:
- Thế là tốt, thế là tốt rồi, cha gia mang tới ý chỉ của bệ hạ, một cấp cho Vân hầu, một cấp cho Hồng tướng quân, đây là Lĩnh Nam, cha gia không tuyên đọc nữa, cha gia cần tìm chỗ nghỉ chân đã.
Hồng Thành đui mắt không ngờ muốn an bài một thái giám ở thanh lâu, đây là kết quả của cái đầu bị lừa đá vô số lần, Vân Diệp nhắm mắt lại không nỡ nhìn, trong tai truyền tới tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết của Hồng Thành. Đại lực ưng trảo của Vô Thiệt đã thăm hỏi khớp xương toàn thân Hồng Thành một lượt, đều là nô phó trung thành của hoàng đế, Hồng Thành nổi tiếng không có óc, tên khốn này dựa vào một tấm lòng son lăn lộn ba mươi năm suốt từ lúc mười tuổi tới giờ chưa bị người ta giết là do Lý Nhị nhân hậu.
Vô Thiệt tới rồi, tất cả phiền não nên do Lý Nhị gánh, đừng nói ba nhi tử của Phùng gia bị dã thú cắn chết, dù tất cả nhi tử bị dã thú cắn chết thì Phúng Áng nên suy nghĩ có sinh thêm vài đứa hay không, chứ không phải tìm ai kiếm chuyện.
Mây đen tan biến hết, đưa Vô Thiệt về phủ công chúa, gia nô thì phải ở trong nhà chủ tử, Vô Thiệt rất thích, đại lễ tham bái công chúa, ai nấy kể chuyện vui xảy ra sau khi chia tay, chủ phó hai người nói chuyện vui vẻ.
Bảo tiêu miễn phí tới rồi, làm gì có chuyện bỏ qua, an bài phòng cho Vô Thiệt ở ngay sát vách với Lý An Lan, Vô Thiệt hiểu vì sao Vân Diệp lại an bài như thế, nhìn tương lai mình còn dựa vào thư viện dưỡng lão, cũng không để ý, tự giác gánh vác an toàn của hai mẹ con Lý An Lan.
Về phòng mở ý chỉ của Lý Nhị ra, toàn bộ là chữ tiền, hai trăm vạn quan là con số thông qua tể tướng, thượng thư hạch toán nhiều lần, ít hơn con số này, Vân Diệp trở về sẽ bị coi là quân lương đưa tới tiền tuyến cho các binh sĩ lót dạ. Uy hiếp xong là khen thưởng, nói với Vân Diệp văn võ toàn triều đạt thành công thức chung, quyên sáu thành thu nhập để hóa giải nguy cấp của triều đình. Bảo Vân Diệp hỏa tốc áp tải tài phú về kinh, bách quan đang đợi phát bổng lộc.
Thích nhất là bốn chữ tùy nghi hành sự, Lý Nhị biết Vân Diệp cần rất nhiều chức vị võ quan cấp thấp, cho nên bảo lãi bộ cho năm trăm hồ sơ trắng, chỉ là làm việc ở Lĩnh Nam, đi cùng còn có một vị thống lĩnh, bốn vị thiên tướng, đem them một trăm thân binh, bọn họ mới là người nắm giữ Lĩnh Nam trong tương lai, Lý Nhị khống chế quan viên chưa bao giờ lơi lỏng, dù ở vùng ma thiêng nước độc như Lĩnh Nam, đó là nguyên nhân chủ yếu vì sao ông ta thành một đế vương thành công.
Với mối quan hệ của Vân Diệp ở trong quân vậy mà chưa bao giờ nghe thấy vị Hoài Hóa trung lang tướng tứ phẩm này, người Quan Trung điển hình, mặt vuông chữ điền, mày đậm mắt to, để râu ngắn, chân tay dfi, xương to, đi lại vù vù, nhìn một cái biết ngay một dũng tướng xông pha ba quân, xem ra cái túi của Lý Nhị sâu lắm.
- Mạt tướng Tôn Nhân Sư ra mắt Vân hầu, quân vụ Lĩnh Nam còn cần Vân hầu chỉ điểm nhiều hơn.
Người ba mấy tuổi hành lễ với một tiểu tử chưa tròn hai mươi, xin chỉ điểm không có chút gượng gạo nào, con người rất sảng khoái.
- Tướng quân khách khí quá, ta chính đang lo lắng vì đắc tội với Phùng công, nghĩ tới Phùng công sắp tới tìm tiểu đệ kiếm chuyện là đứng ngồi không yên, không ngờ tướng quân tới, tiểu đệ nhẹ nhõm hơn nhiều, đám khốn kiếp muốn làm quan bên ngoài giao cho tướng quân xử lý thì hơn, tiểu đệ đi ngủ đây.
Quyền thống binh giao ra ngay lập tức là thông lệ của Đại Đường, ngươi có thể trí hoãn chính vụ chút thời gian, vì kiếm tiền, xử lý hậu họa, mọi người đều hiểu, mười ngày nửa tháng mọi người cũng chỉ cười ha hả, chẳng ai nói nhiều, nhưng thứ khoai nóng như binh quyền, quan mới tới rồi ngươi còn không trả, ngươi muốn làm gì?
- Vân hầu khách khí rồi, khi mạt tướng tới, bệ hạ đã nói, vùng man hoang có quy tắc của vùng man hoang, thường lệ của Quan Trung không dùng được, cho nên mạt tướng phải thỉnh giáo Vân hầu.
- Chẳng gì ngoài dùng cả ân và uy, tiền kỳ ta đã xử lý gần ổn rồi, chỉ có điều Phùng Áng cho rằng ta giết chết ba đứa nhi tử của ông ta, hiện giờ đang thúc ngựa tới tìm ta lý luận, chuyện này không thể không đề phòng.
- Mạt tướng nghe nói ba nhi tử của ông ta bị dã thú giết chết, vì sao lại tính lên đầu Vân hầu? Suy đoán lung tung đâu phải hành vi của hào kiệt như Phùng công?
Tên này xem ra sớm đã liên hệ với gia tướng trong nhà ở Lĩnh Nam, biết một số chuyện, vừa rồi trong kho báu, rõ ràng là cười méo mặt, không biết Lý Nhị lấy mất mấy thành tiền tài nhà hắn.
- Chuyện này không trách ta được, nhàn rỗi không có gì làm, vào núi gõ vài tiếng trống, ai mà ngờ dã thú Lĩnh Nam nhát đến thế, thuận theo sơn đạo bỏ chạy, ba đứa nhi tử của Phùng gia, còn có hơn trăm tên không thích Đại Đường bị dã thú dẫm chết, Lão Lục của Phùng gia đánh tới cửa yêu cầu ta trả lời, giờ ngay Phùng công cũng kinh động, muốn tìm ta tính sổ.
Đều là người thông minh, muốn người ta gánh đỡ cho thì phải nói cho rõ sự việc, nếu không bị người ta oán hận, vô cớ chuốc lấy địch vào thân, Lý Nhị phái hắn tới tức là thừa nhận năng lực và lòng trung thành của hắn, che giấu là ngu xuẩn.
- Thì ra không phải sơn thần đánh trống, mà là Vân hầu đánh trống, chết mấy kẻ lòng dạ bất lương đâu phải chuyện to tát gì. Ở Lĩnh Nam chúng ta ít người, không cho chút cảnh cáo, chẳng lẽ đợi bọn chúng trèo lên cổ mà ỉa hay sao. Lần này Phùng công tới, mạt tướng chiêu đãi là được, cùng đồng chí trong quân, tổn thương tình cảm không tốt, Phùng công nhi tử nhiều, chết vài đứa là gì, sinh thêm là được.
Nói xong bản thân cũng thấy buồn cười, cùng Vân Diệp cười phá lên.
- Lão Tôn, ý chỉ của bệ hạ giục gấp quá, đợi lương thực đưa lên thuyền xong, tiểu đệ phải đi, theo thông lệ, đường phát tài phải giao lại.
Vừa rồi là công vụ, hiện luận tình nghĩa tư, Vân Diệp không mang cái vẻ quan tam phẩm nữa, Tôn Nhân Sư cũng bỏ mũ trụ xuống, khiêm nhường một phen rồi ngồi phía đối diện, bắt đầu uống rượu. Con người Lão Tôn không tệ, hỏm hỉnh khôi hài, am hiểu chuyện ở Trường An, tin lạ trong thành, bí mật quan viên, hoa khôi mỹ nữ, không gì không biết, không gì không hiểu, bất giác mặt trời đã xế bóng.
Cơm lưng lửng bụng, rượu ngà ngà say, Tôn Nhân Sư chắp tay nói:
- Trong nhà ca ca đã suy bại, vốn mong dựa vào thu lợi ở Lĩnh Nam để trong nhà dư dả một ít, giờ bị lão khốn Trương Lượng hủy mất, vừa rồi nhìn đống bảo bối trong kho, ai nấy đều muốn tự sát. Sáu thành, sáu thành đấy, thứ này tới Trường An, Lạc Dương, đổi thành tiền thì quân đội đánh tới chân trời cũng đủ, huống hồ còn nghe nói có lương thực, căn bản không cần tới sáu thành, hai thành là đủ. Trong đó vốn có phần của ca ca, giờ hết rồi, huynh đệ, ngươi là thần tài sống, chỉ cho ca ca một đường phát tài.
Chẳng kịp hàn huyên, trà nước cũng không uống, việc đầu tiên Vô Thiệt làm là kiểm tra bảo khố trong quân doanh, nhìn thấy tài bảo chất đống như núi mới thở phào, khôi phục bộ dạng âm u như trước. Trong quá trình nghiệm tra thần không biết quỷ không hay kiếm mấy thứ cho vào người, cười với Vân Diệp và Hồng Thành:
- Thế là tốt, thế là tốt rồi, cha gia mang tới ý chỉ của bệ hạ, một cấp cho Vân hầu, một cấp cho Hồng tướng quân, đây là Lĩnh Nam, cha gia không tuyên đọc nữa, cha gia cần tìm chỗ nghỉ chân đã.
Hồng Thành đui mắt không ngờ muốn an bài một thái giám ở thanh lâu, đây là kết quả của cái đầu bị lừa đá vô số lần, Vân Diệp nhắm mắt lại không nỡ nhìn, trong tai truyền tới tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết của Hồng Thành. Đại lực ưng trảo của Vô Thiệt đã thăm hỏi khớp xương toàn thân Hồng Thành một lượt, đều là nô phó trung thành của hoàng đế, Hồng Thành nổi tiếng không có óc, tên khốn này dựa vào một tấm lòng son lăn lộn ba mươi năm suốt từ lúc mười tuổi tới giờ chưa bị người ta giết là do Lý Nhị nhân hậu.
Vô Thiệt tới rồi, tất cả phiền não nên do Lý Nhị gánh, đừng nói ba nhi tử của Phùng gia bị dã thú cắn chết, dù tất cả nhi tử bị dã thú cắn chết thì Phúng Áng nên suy nghĩ có sinh thêm vài đứa hay không, chứ không phải tìm ai kiếm chuyện.
Mây đen tan biến hết, đưa Vô Thiệt về phủ công chúa, gia nô thì phải ở trong nhà chủ tử, Vô Thiệt rất thích, đại lễ tham bái công chúa, ai nấy kể chuyện vui xảy ra sau khi chia tay, chủ phó hai người nói chuyện vui vẻ.
Bảo tiêu miễn phí tới rồi, làm gì có chuyện bỏ qua, an bài phòng cho Vô Thiệt ở ngay sát vách với Lý An Lan, Vô Thiệt hiểu vì sao Vân Diệp lại an bài như thế, nhìn tương lai mình còn dựa vào thư viện dưỡng lão, cũng không để ý, tự giác gánh vác an toàn của hai mẹ con Lý An Lan.
Về phòng mở ý chỉ của Lý Nhị ra, toàn bộ là chữ tiền, hai trăm vạn quan là con số thông qua tể tướng, thượng thư hạch toán nhiều lần, ít hơn con số này, Vân Diệp trở về sẽ bị coi là quân lương đưa tới tiền tuyến cho các binh sĩ lót dạ. Uy hiếp xong là khen thưởng, nói với Vân Diệp văn võ toàn triều đạt thành công thức chung, quyên sáu thành thu nhập để hóa giải nguy cấp của triều đình. Bảo Vân Diệp hỏa tốc áp tải tài phú về kinh, bách quan đang đợi phát bổng lộc.
Thích nhất là bốn chữ tùy nghi hành sự, Lý Nhị biết Vân Diệp cần rất nhiều chức vị võ quan cấp thấp, cho nên bảo lãi bộ cho năm trăm hồ sơ trắng, chỉ là làm việc ở Lĩnh Nam, đi cùng còn có một vị thống lĩnh, bốn vị thiên tướng, đem them một trăm thân binh, bọn họ mới là người nắm giữ Lĩnh Nam trong tương lai, Lý Nhị khống chế quan viên chưa bao giờ lơi lỏng, dù ở vùng ma thiêng nước độc như Lĩnh Nam, đó là nguyên nhân chủ yếu vì sao ông ta thành một đế vương thành công.
Với mối quan hệ của Vân Diệp ở trong quân vậy mà chưa bao giờ nghe thấy vị Hoài Hóa trung lang tướng tứ phẩm này, người Quan Trung điển hình, mặt vuông chữ điền, mày đậm mắt to, để râu ngắn, chân tay dfi, xương to, đi lại vù vù, nhìn một cái biết ngay một dũng tướng xông pha ba quân, xem ra cái túi của Lý Nhị sâu lắm.
- Mạt tướng Tôn Nhân Sư ra mắt Vân hầu, quân vụ Lĩnh Nam còn cần Vân hầu chỉ điểm nhiều hơn.
Người ba mấy tuổi hành lễ với một tiểu tử chưa tròn hai mươi, xin chỉ điểm không có chút gượng gạo nào, con người rất sảng khoái.
- Tướng quân khách khí quá, ta chính đang lo lắng vì đắc tội với Phùng công, nghĩ tới Phùng công sắp tới tìm tiểu đệ kiếm chuyện là đứng ngồi không yên, không ngờ tướng quân tới, tiểu đệ nhẹ nhõm hơn nhiều, đám khốn kiếp muốn làm quan bên ngoài giao cho tướng quân xử lý thì hơn, tiểu đệ đi ngủ đây.
Quyền thống binh giao ra ngay lập tức là thông lệ của Đại Đường, ngươi có thể trí hoãn chính vụ chút thời gian, vì kiếm tiền, xử lý hậu họa, mọi người đều hiểu, mười ngày nửa tháng mọi người cũng chỉ cười ha hả, chẳng ai nói nhiều, nhưng thứ khoai nóng như binh quyền, quan mới tới rồi ngươi còn không trả, ngươi muốn làm gì?
- Vân hầu khách khí rồi, khi mạt tướng tới, bệ hạ đã nói, vùng man hoang có quy tắc của vùng man hoang, thường lệ của Quan Trung không dùng được, cho nên mạt tướng phải thỉnh giáo Vân hầu.
- Chẳng gì ngoài dùng cả ân và uy, tiền kỳ ta đã xử lý gần ổn rồi, chỉ có điều Phùng Áng cho rằng ta giết chết ba đứa nhi tử của ông ta, hiện giờ đang thúc ngựa tới tìm ta lý luận, chuyện này không thể không đề phòng.
- Mạt tướng nghe nói ba nhi tử của ông ta bị dã thú giết chết, vì sao lại tính lên đầu Vân hầu? Suy đoán lung tung đâu phải hành vi của hào kiệt như Phùng công?
Tên này xem ra sớm đã liên hệ với gia tướng trong nhà ở Lĩnh Nam, biết một số chuyện, vừa rồi trong kho báu, rõ ràng là cười méo mặt, không biết Lý Nhị lấy mất mấy thành tiền tài nhà hắn.
- Chuyện này không trách ta được, nhàn rỗi không có gì làm, vào núi gõ vài tiếng trống, ai mà ngờ dã thú Lĩnh Nam nhát đến thế, thuận theo sơn đạo bỏ chạy, ba đứa nhi tử của Phùng gia, còn có hơn trăm tên không thích Đại Đường bị dã thú dẫm chết, Lão Lục của Phùng gia đánh tới cửa yêu cầu ta trả lời, giờ ngay Phùng công cũng kinh động, muốn tìm ta tính sổ.
Đều là người thông minh, muốn người ta gánh đỡ cho thì phải nói cho rõ sự việc, nếu không bị người ta oán hận, vô cớ chuốc lấy địch vào thân, Lý Nhị phái hắn tới tức là thừa nhận năng lực và lòng trung thành của hắn, che giấu là ngu xuẩn.
- Thì ra không phải sơn thần đánh trống, mà là Vân hầu đánh trống, chết mấy kẻ lòng dạ bất lương đâu phải chuyện to tát gì. Ở Lĩnh Nam chúng ta ít người, không cho chút cảnh cáo, chẳng lẽ đợi bọn chúng trèo lên cổ mà ỉa hay sao. Lần này Phùng công tới, mạt tướng chiêu đãi là được, cùng đồng chí trong quân, tổn thương tình cảm không tốt, Phùng công nhi tử nhiều, chết vài đứa là gì, sinh thêm là được.
Nói xong bản thân cũng thấy buồn cười, cùng Vân Diệp cười phá lên.
- Lão Tôn, ý chỉ của bệ hạ giục gấp quá, đợi lương thực đưa lên thuyền xong, tiểu đệ phải đi, theo thông lệ, đường phát tài phải giao lại.
Vừa rồi là công vụ, hiện luận tình nghĩa tư, Vân Diệp không mang cái vẻ quan tam phẩm nữa, Tôn Nhân Sư cũng bỏ mũ trụ xuống, khiêm nhường một phen rồi ngồi phía đối diện, bắt đầu uống rượu. Con người Lão Tôn không tệ, hỏm hỉnh khôi hài, am hiểu chuyện ở Trường An, tin lạ trong thành, bí mật quan viên, hoa khôi mỹ nữ, không gì không biết, không gì không hiểu, bất giác mặt trời đã xế bóng.
Cơm lưng lửng bụng, rượu ngà ngà say, Tôn Nhân Sư chắp tay nói:
- Trong nhà ca ca đã suy bại, vốn mong dựa vào thu lợi ở Lĩnh Nam để trong nhà dư dả một ít, giờ bị lão khốn Trương Lượng hủy mất, vừa rồi nhìn đống bảo bối trong kho, ai nấy đều muốn tự sát. Sáu thành, sáu thành đấy, thứ này tới Trường An, Lạc Dương, đổi thành tiền thì quân đội đánh tới chân trời cũng đủ, huống hồ còn nghe nói có lương thực, căn bản không cần tới sáu thành, hai thành là đủ. Trong đó vốn có phần của ca ca, giờ hết rồi, huynh đệ, ngươi là thần tài sống, chỉ cho ca ca một đường phát tài.