Trên con đường nhỏ nông thôn, hai bên toàn là cỏ dại cao nửa người, cái thời tiết khốn kiếp, lương thực không mọc nổi nhưng cỏ dại vô cùng tươi tốt.
Hi Đồng vác đao, Vân Diệp kéo mã sóc, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Vượng Tài thi thoảng thì đầu giữa hai người hưởng ứng.
- Đây là Vượng Tài à, hơn một năm không gặp, từ con lợn béo thành tuấn mã, không tệ, tốt, rất tốt.
- Lão Hi, hơn một năm rồi sao không thấy liên hạ với nhà ta? Ta tới Hà Bắc là muốn thăm huynh, nhuynh chắc cũng biết, bằng hữu của ta không nhiều, người không tới được thì gửi thư cũng được mà.
- Bận lắm, suốt cả ngày bận rộn vì mấy chục cái mồm, không làm bọn họ no bụng thì không đi được đến đâu, ngươi là người phú quý nhàn nhã, lần này dẫn đại quân đi dạo, chắc là mọi chuyện thuận lợi.
- Thuận lợi cái rắm ấy, thiếu chút nữa không còn mạng mà về nữa, còn sống mà gặp huynh đã lòng hồng phúc tề thiên rồi.
Những lời này chưa bao giờ nói trước mặt người khác, với Hi Đồng lại nói thao thao bất tuyệt, làm Hi Đồng xưa nay lớn gan cũng phải lau mồ hôi thay y.
- Không ngờ thời gian qua ngươi gặp hiểm nguy như vậy, phú quý có phải thứ hay ho gì đâu, vì nó mà cược cả mạng vào thật không đáng. Hầu gia cũng không thích lăn lộn chốn hồng trần, chẳng bằng cùng ta an gia ở cái thôn nhỏ cho xong, đưa phu nhân và hai lão bà của ngươi tới đây, sống ngày tháng yên bình mới đúng.
Hi Đồng thay đổi rất lớn, khí khái hào hùng cương liệt ngày xưa trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, nếu như không phải vẫn còn tấm thân rèn bằng sắt thì không nhận ra được du hiệp vì trượng nghĩa mà nghìn dặm giết người nữa. Quần dính toàn bùn đất, mặt cũng đen xì xì, chẳng khác gì dân phu trong quân.
- Ta vốn cho rằng trong trận thiên tai lớn này ở Hà Bắc, nói không chừng huynh sẽ lôi kéo một đám người, giết quan phát lương, giết giàu cứu nghèo, thúc ngựa rong ruổi ở Hà Bắc, không phải sảng khoái ân thù là cuộc sống huynh luôn khao khát à?
- Sảng khoái ân thù cái gì, còn giết quan phát lương khỏi nói, nhà thứ sử cũng chẳng có đủ lương hai ngày, giết ông ta thì có ích chó gì, khỏi phải nói, quan viên Lý gia phái tới đây không tệ. Thập Tam đói khóc suốt, ta làm cha không ngồi yên được, ban đêm tới phủ thành, đến nhà thứ sử xem, cả nhà lớn nhỏ cũng uống cháo loãng, tiểu nữ nhi của ông ta cũng khóc lóc đòi ăn bánh hoa quế, bị thứ sử tát cho hai cái, không dám khóc nữa, nhìn mà đau lòng, ta quay đầu bỏ đi, trên đường về gặp may, trong núi có con lợn rừng chạy ra, rất béo, bị ta giết ngay, chuẩn bị đem về nhà nấu thịt cho Thập Tam, nhớ tới cô bé nhà thứ sử, liền cắt một cái đùi lợn, đưa tới nhà ông ta treo ở cổng, để lại thư, nói là cho đứa bé.
- Ha ha ha, huynh luôn làm loại chuyện này, nhà thứ sử chắc là sợ chết khiếp?
- Không, vị thứ sử đó cũng dũng cảm lắm, cắt một miếng thịt cho đứa bé ăn, còn lại đem nấu chia cho những người cô quả. Chuyến này ta không nhìn nhầm người, quan viên Lý gia nếu toàn như thế thì nhà ông ta có chiếm giang sơn vạn năm, ta cũng tâm phục khẩu phục làm lương dân.
Hi đồng nói những lời này rất chân thành, có thể nhìn ra là lời thực lòng, con người kiêu ngạo luôn có giới hạn của mình, một người kiêu ngạo sẽ không đi ức hiếp những người yếu hơn mình.
- Ta còn nhớ khi huynh đi, nãi nãi cho huynh mấy xe đồ, tuy không làm ngươi giàu chảy mỡ, nhưng cả nhà lớn nhỏ ăn uống chi dùng không cần lo, đâu cả rồi? Thôi, huynh không cần nói, khốn kiếp, nhất định là tặng người khác, loại người như huynh có tiền là tội nghiệt.
Hồng Thành cười lớn, vỗ vai Vân Diệp:
- Đúng là tri kỷ của ta, trên đường ta kéo xe về nhà, gặp ăn xin cho lương thực, gặp người thiếu cái mặc cho vải, con bà nó, cái vùng Hà Bắc này nghèo quá, về tới nhà chỉ còn lại một xe lương, năm sáu thớt vải, với ba con trâu, chỉ có thế mà đám lão bà đã mừng rơi nước mắt, đêm hôm đó ta làm tân lang bảy lần, ha ha ha...
Vân Diệp chút nữa chết sặc, chỉ mặt Hi Đồng:
- Ta tưởng ngươi chỉ thương cho số phận cơ khổ của những phụ nhân đó, con mẹ nó, ngươi làm trượng phu của người ta thật à?
Hi Đồng bĩu môi khinh khỉnh nói:
- Khinh đám học giả các ngươi, họ đã là lão bà của ta rồi, vì sao không dùng, ba mươi mốt nàng, ta sẽ không bỏ qua một ai hết, hiện giờ đã có năm nàng bụng to lên rồi, hầu gia ngươi làm thúc thúc phải chuẩn bị sẵn quà, trong nhà nhiều trẻ con, đều đang đợi thúc thúc lắm tiền của chúng cho ăn ngon.
- Đám nhóc cũng biết ta à?
- Thối, ta chỉ có một người bạn giàu có, không lấy ra khoe sao được, buổi tối không thể chỉ biết cùng lão bà làm chuyện kia, phải kể cho bọn nhỏ biết quá khứ của cha chúng chứ. Chuyện Điền sư không tiện kể, cho nên trọng điểm là hầu gia rồi, đám nhỏ đề muốn gặp hầu gia, ngươi mà không tới, bọn chúng sẽ nói ta lừa gạt, nghe nói ngươi tới Hà Bắc, ta đành ra kiếm nguiwu về cho bọn chúng thấy, chứng minh ta không nói dối.
- Khốn kiếp, giờ ta mặc khôi giáp, lấy đâu ra chỗ chứa quà, ta phải về lấy quà đã rồi tới.
Vốn tưởng chỉ có một mình Hi Đồng, đi tay không cũng chẳng sao, giờ mới biết tên này có cả nhà lớn nhỏ thật, cứ đi thế này thì thất lễ.
Hi Đồng đánh miệng về phía sau:
- Thám báo của ngươi theo sau đó, bảo bọn họ về lấy là được.
Vân Diệp quay đầu lại, bảy tám người lén la lét lút theo sau, không chú ý không nhìn ra.
- Xéo ra đây.
Vân Diệp hướng vào phía bụi cây quát:
Một đám thám báo đi ra, nhanh chóng ngăn cách Hi Đồng và Vân Diệp, cảnh giác nhìn Hi Đồng.
- Đây là bằng hữu của ta, vừa rồi chỉ là một trò đùa, các ngươi về nhanh chóng mang cho ta mấy xe lễ vật, lương thực, vải, lụa, nhanh lên, thật nhanh vào, đưa tới thôn phía trước.
- À bánh, quan trọng nhất là bánh, ta nói với đám nhỏ, bánh của Vân gia ngon nhất trên đời, nhất định phải có. Ngươi đang hành quân, nước hoa không cần nữa, nghe nói ngươi giết một con cá lớn ở biển, lớn cỡ nào, ở thôn quê cũng đồn là to như nhà, ngươi không giết côn bằng chứ?
Nói tới chuyện này Vân Diệp rất đắc ý, nhìn hai thám báo nhanh chóng chạy về, mới gật đầu nói:
- Huynh chẳng qua giết mấy con gấu trắng, có là cái chó gì, lão tử mang thuyền ra biển đuổi côn chơi, bị ta dùng nỏ tám trâu bắn chết mấy con. Năm xưa Nhâm công tử câu cá kình ở Đông Hải dùng trâu, săn một con đủ dân Hà Đông ăn no. Lão tử thì bắn, thịt chất thành núi, còn bắt một con để nó kéo thuyền chơi trên biển, tốc độ đó, chậc chậc, huynh nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi đâu, cuối cùng chơi chán ném nó lên bờ biển, giết lấy thịt. Ngươi không biết, con cá đó còn to hơn cái nhà nát của ngươi đợi lát nữa bọn họ đưa tới một ít cho ngươi nếm, thấy thủ đoạn của huynh đệ ngươi, không tin hỏi họ mà xem.
Làm thám báo thì có ngốc được, nghe hầu gia bốc phét như thế, vội vàng góp lời, một kẻ nói phong thái hầu gia khi bắn cá làm cả đời khó quên, kẻ nói hầu gia trong lúc nguy nan vẫn không quên chỉnh trang quần áo, đúng là tâm gương mọi người, con cá kình vạn cân nhanh chóng thành mấy trăm vạn cân.
Vân Diệp nghe mà gật gù liên hồi, Hi Đồng nghe há hốc mồm, đao rơi xuống đất cũng không biết.
Hi Đồng vác đao, Vân Diệp kéo mã sóc, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Vượng Tài thi thoảng thì đầu giữa hai người hưởng ứng.
- Đây là Vượng Tài à, hơn một năm không gặp, từ con lợn béo thành tuấn mã, không tệ, tốt, rất tốt.
- Lão Hi, hơn một năm rồi sao không thấy liên hạ với nhà ta? Ta tới Hà Bắc là muốn thăm huynh, nhuynh chắc cũng biết, bằng hữu của ta không nhiều, người không tới được thì gửi thư cũng được mà.
- Bận lắm, suốt cả ngày bận rộn vì mấy chục cái mồm, không làm bọn họ no bụng thì không đi được đến đâu, ngươi là người phú quý nhàn nhã, lần này dẫn đại quân đi dạo, chắc là mọi chuyện thuận lợi.
- Thuận lợi cái rắm ấy, thiếu chút nữa không còn mạng mà về nữa, còn sống mà gặp huynh đã lòng hồng phúc tề thiên rồi.
Những lời này chưa bao giờ nói trước mặt người khác, với Hi Đồng lại nói thao thao bất tuyệt, làm Hi Đồng xưa nay lớn gan cũng phải lau mồ hôi thay y.
- Không ngờ thời gian qua ngươi gặp hiểm nguy như vậy, phú quý có phải thứ hay ho gì đâu, vì nó mà cược cả mạng vào thật không đáng. Hầu gia cũng không thích lăn lộn chốn hồng trần, chẳng bằng cùng ta an gia ở cái thôn nhỏ cho xong, đưa phu nhân và hai lão bà của ngươi tới đây, sống ngày tháng yên bình mới đúng.
Hi Đồng thay đổi rất lớn, khí khái hào hùng cương liệt ngày xưa trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, nếu như không phải vẫn còn tấm thân rèn bằng sắt thì không nhận ra được du hiệp vì trượng nghĩa mà nghìn dặm giết người nữa. Quần dính toàn bùn đất, mặt cũng đen xì xì, chẳng khác gì dân phu trong quân.
- Ta vốn cho rằng trong trận thiên tai lớn này ở Hà Bắc, nói không chừng huynh sẽ lôi kéo một đám người, giết quan phát lương, giết giàu cứu nghèo, thúc ngựa rong ruổi ở Hà Bắc, không phải sảng khoái ân thù là cuộc sống huynh luôn khao khát à?
- Sảng khoái ân thù cái gì, còn giết quan phát lương khỏi nói, nhà thứ sử cũng chẳng có đủ lương hai ngày, giết ông ta thì có ích chó gì, khỏi phải nói, quan viên Lý gia phái tới đây không tệ. Thập Tam đói khóc suốt, ta làm cha không ngồi yên được, ban đêm tới phủ thành, đến nhà thứ sử xem, cả nhà lớn nhỏ cũng uống cháo loãng, tiểu nữ nhi của ông ta cũng khóc lóc đòi ăn bánh hoa quế, bị thứ sử tát cho hai cái, không dám khóc nữa, nhìn mà đau lòng, ta quay đầu bỏ đi, trên đường về gặp may, trong núi có con lợn rừng chạy ra, rất béo, bị ta giết ngay, chuẩn bị đem về nhà nấu thịt cho Thập Tam, nhớ tới cô bé nhà thứ sử, liền cắt một cái đùi lợn, đưa tới nhà ông ta treo ở cổng, để lại thư, nói là cho đứa bé.
- Ha ha ha, huynh luôn làm loại chuyện này, nhà thứ sử chắc là sợ chết khiếp?
- Không, vị thứ sử đó cũng dũng cảm lắm, cắt một miếng thịt cho đứa bé ăn, còn lại đem nấu chia cho những người cô quả. Chuyến này ta không nhìn nhầm người, quan viên Lý gia nếu toàn như thế thì nhà ông ta có chiếm giang sơn vạn năm, ta cũng tâm phục khẩu phục làm lương dân.
Hi đồng nói những lời này rất chân thành, có thể nhìn ra là lời thực lòng, con người kiêu ngạo luôn có giới hạn của mình, một người kiêu ngạo sẽ không đi ức hiếp những người yếu hơn mình.
- Ta còn nhớ khi huynh đi, nãi nãi cho huynh mấy xe đồ, tuy không làm ngươi giàu chảy mỡ, nhưng cả nhà lớn nhỏ ăn uống chi dùng không cần lo, đâu cả rồi? Thôi, huynh không cần nói, khốn kiếp, nhất định là tặng người khác, loại người như huynh có tiền là tội nghiệt.
Hồng Thành cười lớn, vỗ vai Vân Diệp:
- Đúng là tri kỷ của ta, trên đường ta kéo xe về nhà, gặp ăn xin cho lương thực, gặp người thiếu cái mặc cho vải, con bà nó, cái vùng Hà Bắc này nghèo quá, về tới nhà chỉ còn lại một xe lương, năm sáu thớt vải, với ba con trâu, chỉ có thế mà đám lão bà đã mừng rơi nước mắt, đêm hôm đó ta làm tân lang bảy lần, ha ha ha...
Vân Diệp chút nữa chết sặc, chỉ mặt Hi Đồng:
- Ta tưởng ngươi chỉ thương cho số phận cơ khổ của những phụ nhân đó, con mẹ nó, ngươi làm trượng phu của người ta thật à?
Hi Đồng bĩu môi khinh khỉnh nói:
- Khinh đám học giả các ngươi, họ đã là lão bà của ta rồi, vì sao không dùng, ba mươi mốt nàng, ta sẽ không bỏ qua một ai hết, hiện giờ đã có năm nàng bụng to lên rồi, hầu gia ngươi làm thúc thúc phải chuẩn bị sẵn quà, trong nhà nhiều trẻ con, đều đang đợi thúc thúc lắm tiền của chúng cho ăn ngon.
- Đám nhóc cũng biết ta à?
- Thối, ta chỉ có một người bạn giàu có, không lấy ra khoe sao được, buổi tối không thể chỉ biết cùng lão bà làm chuyện kia, phải kể cho bọn nhỏ biết quá khứ của cha chúng chứ. Chuyện Điền sư không tiện kể, cho nên trọng điểm là hầu gia rồi, đám nhỏ đề muốn gặp hầu gia, ngươi mà không tới, bọn chúng sẽ nói ta lừa gạt, nghe nói ngươi tới Hà Bắc, ta đành ra kiếm nguiwu về cho bọn chúng thấy, chứng minh ta không nói dối.
- Khốn kiếp, giờ ta mặc khôi giáp, lấy đâu ra chỗ chứa quà, ta phải về lấy quà đã rồi tới.
Vốn tưởng chỉ có một mình Hi Đồng, đi tay không cũng chẳng sao, giờ mới biết tên này có cả nhà lớn nhỏ thật, cứ đi thế này thì thất lễ.
Hi Đồng đánh miệng về phía sau:
- Thám báo của ngươi theo sau đó, bảo bọn họ về lấy là được.
Vân Diệp quay đầu lại, bảy tám người lén la lét lút theo sau, không chú ý không nhìn ra.
- Xéo ra đây.
Vân Diệp hướng vào phía bụi cây quát:
Một đám thám báo đi ra, nhanh chóng ngăn cách Hi Đồng và Vân Diệp, cảnh giác nhìn Hi Đồng.
- Đây là bằng hữu của ta, vừa rồi chỉ là một trò đùa, các ngươi về nhanh chóng mang cho ta mấy xe lễ vật, lương thực, vải, lụa, nhanh lên, thật nhanh vào, đưa tới thôn phía trước.
- À bánh, quan trọng nhất là bánh, ta nói với đám nhỏ, bánh của Vân gia ngon nhất trên đời, nhất định phải có. Ngươi đang hành quân, nước hoa không cần nữa, nghe nói ngươi giết một con cá lớn ở biển, lớn cỡ nào, ở thôn quê cũng đồn là to như nhà, ngươi không giết côn bằng chứ?
Nói tới chuyện này Vân Diệp rất đắc ý, nhìn hai thám báo nhanh chóng chạy về, mới gật đầu nói:
- Huynh chẳng qua giết mấy con gấu trắng, có là cái chó gì, lão tử mang thuyền ra biển đuổi côn chơi, bị ta dùng nỏ tám trâu bắn chết mấy con. Năm xưa Nhâm công tử câu cá kình ở Đông Hải dùng trâu, săn một con đủ dân Hà Đông ăn no. Lão tử thì bắn, thịt chất thành núi, còn bắt một con để nó kéo thuyền chơi trên biển, tốc độ đó, chậc chậc, huynh nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi đâu, cuối cùng chơi chán ném nó lên bờ biển, giết lấy thịt. Ngươi không biết, con cá đó còn to hơn cái nhà nát của ngươi đợi lát nữa bọn họ đưa tới một ít cho ngươi nếm, thấy thủ đoạn của huynh đệ ngươi, không tin hỏi họ mà xem.
Làm thám báo thì có ngốc được, nghe hầu gia bốc phét như thế, vội vàng góp lời, một kẻ nói phong thái hầu gia khi bắn cá làm cả đời khó quên, kẻ nói hầu gia trong lúc nguy nan vẫn không quên chỉnh trang quần áo, đúng là tâm gương mọi người, con cá kình vạn cân nhanh chóng thành mấy trăm vạn cân.
Vân Diệp nghe mà gật gù liên hồi, Hi Đồng nghe há hốc mồm, đao rơi xuống đất cũng không biết.