Hai người từ tối hôm qua tới giờ chỉ ăn một bát bánh đúc, bánh Lan Lăng mang tới không nuốt nổi, giờ bụng lép kẹp rồi, luôn cho rằng trên đời này không có gì hơn một bát mỳ, cá mú thịt thà, sơn hào hải vị trước mặt hai người đói khát chẳng là cái gì.
Bát to như đầu người, mỗi người một bát, nước canh ngon ngọt thêm vào dấm ớt, đúng là mỹ vị nhân gian, Vân Diệp đã bắt đầu chiến đấu rồi, hộ vệ của Lý Thái muốn tới thử độc, bị Lý Thái đá một phát ngã lăn quay, hai người ôm bát mỳ ngồi ở cái bàn nhỏ trước bếp ăn như rồng cuốn hổ vồ.
Hai bát mỳ to tướng vào bụng, hai kẻ no nứt bụng chuẩn bị xuống hầm bàn chuyện thuốc nổ, đám thị vệ xuống trước, mỗi tấc đất đều kiểm tra, tới ngay vách tường xung quanh cũng dùng trường mâu đâm thử rồi mới mời Vân Diệp, Lý Thái xuống. Hộ vệ vai u thịt bắm gác ở cửa hầm, kẻ nào bước vào phạm vi ba trượng giết không cần hỏi, đó là điều đích thân Lý Nhị ra lệnh, ông ta bỏ luôn cả quá trình cảnh cáo.
Trong hầm chỉ có mấy cái đèn lồng chiếu sáng mặt đất, Vân Diệp tới bên bàn, lấy từ trong ngăn kéo ra ba thứ, mỗi thứ đổ một ít ra giấy, phần còn lại cất đi, nói với Lý Thái:
- Thanh Tước, vật liệu làm thuốc nổ chỉ có ba thứ này, tiêu thạch, lưu huỳnh, than, trộn nó vào nhau sẽ thành thuốc nổ, chỉ cần nhớ kỹ tỉ lệ phối hợp là được là bảy hai một, ta chỉ nghiên cứu tới mức này thôi, phần còn lại dựa vào ngươi. Ta còn phát hiện ra, sau khi trộn đều thêm vào lòng trắng trứng, vê thành viên, uy lực sẽ tăng lên một phần. Đương nhiên những điều này cần ngươi tìm hiểu thêm, từ nay về sau ta không hỏi tới chuyện này nữa, ngươi nhớ khi trộn không được dùng đồ sắt mà phải dùng đồ gỗ, nếu không sẽ nguy hiểm. Số nô lệ kia cùng với Tiếu Thương Sinh, ta cũng sẽ không hỏi tới nữa, ngươi đừng nói với ta.
Nói xong những điều này Vân Diệp cười nhẹ nhõm leo lên mặt đất, nói với đầu lĩnh thị vệ:
- Ngụy vương nghiên cứu bên trong đó, nếu không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu thì đừng làm phiền, kẻ tự ý đi vào chém ngay.
Đầu lĩnh thị vệ chắp tay thưa vâng rồi, Vân Diệp người nhẹ bẫng rời đi, cuối cùng đã bỏ được gánh nặng đi.
Na Mộ Nhật rất ngoan ngoãn tản bộ trong vườn, những ngày qua Vân Diệp không cho nàng ngồi lâu, luôn giục nàng đi bộ nhiều hơn, lần trước Tân Nguyệt sinh con để lại ám ảnh tâm lý lớn cho Vân Diệp.
Đỡ Na Mộ Nhật tản bộ, đó là điều duy nhất Vân Diệp có thể làm, đi trong vườn phát chán rồi, dẫn theo nha hoàn gia tướng, rời cửa sau, đi theo đường lát đá ra ruộng.
Người của Vân gia trang tử có sở thích đặc thù với con đường lát đá, chỉ cần có cơ hội là sẽ làm một đoạn đường, mười mấy mẫu ruộng phía trước trồng toàn ngô, ba năm không ngừng trồng trọt mới có quy mô này, vì nó mà Vân Diệp bỏ vô vàn tâm huyết, nay thu hoạch đã trong tầm mắt, chỉ cần giống không bị thoái hóa, năm sau Vân Diệp sẽ cho đất đai xung quanh trồng ngô hết. Khoai tây đã không còn là thứ hiếm có ở Vân gia trang tử nữa, lão nhân tuổi cao sáng sớm uống trà thuẩn tiện nướng hai củ làm bữa sáng, làm cốc trà đặc, ăn khoai tây nóng hôi hổi, thư thái khó nói lên lời.
Na Mộ Nhật nhìn ngô nhỏ giọng làm nũng với Vân Diệp, nàng muốn ăn ngô, năm ngoái nàng muốn ăn, kết quả Tân Nguyệt không đồng ý, lão nãi nãi dỗ nàng, nói năm nay nhiều rồi sẽ ăn, hiện giờ cả một vùng xanh mươn mướt, nàng thấy nhiều lắm rồi, trượng phu khoe với nàng ngô luộc ngon thế nào, phụ nữ có thai không thể muốn ăn được, chỉ cần muốn ăn là không có chút kiên nhẫn nào.
Ăn chút ngô có là cái gì, nghĩ tới đứa con trong bụng nàng, dù muốn ăn thiên nga, Vân Diệp cũng không ngần ngại tới vườn hoàng gia bắt, trong Phù Dung viên có rất nhiều, chiếm hết một cái hồ, chỉ biết vỗ cách phành phạch bắt cá, quá lãng phí.
Ngô mọc cao vút, bắp ngô chắc nịch mọc nghiêng nghiêng, đầu bắp là sợi râu tơ tim tím, trên cùng còn có hoa, đã bắt đầu tàn, hơi lắc một cái có phấn hoa rơi xuống.
Hoa mầu trong ruộng nhà mình còn khách khí cái gì nữa, Vân Diệp đứng trong ruộng, rắc rắc rắc, bẻ liền ba bắp, nghĩ đã muốn ăn thì không thể tí xíu thế được, lại bẻ một hơi mười mấy bắp nữa, nhìn những bắp ngô dài hơn một xích nặng trĩu được gia tướng ôm trong lòng, Na Mộ Nhật không muốn tản bộ chút nào nữa, thúc Vân Diệp về nhà luộc ngô cho nàng ăn.
Dặn dò hộ vệ trông coi ngô, bảo bọn họ chặt hết cây không bắp đi, đừng để lãng phí dinh dưỡng của đất.
Vượng Tài chưa từng ăn ngô, Vân Diệp bóc cho nó một bắp, cầm trong tay nhìn nó ăn hết chỉ còn lại vỏ ngoài, ngô mà bóc vỏ luộc thì không còn vị ngọt nữa.
Ngô luộc xong tất nhiên mùi thơm mát khắp nơi, Na Mộ Nhật hưng phấn bê cho nãi nãi, cô cô, thẩm thẩm một đĩa, đám nha hoàn không được đụng vào.
Đường đường phủ hầu tước mà ăn ngô cứ như ăn năm mới, nhìn bộ dạng Tân Nguyệt ôm bắp ngô ăn mà chua xót, ăn từng chút từng chút một, đến cả lõi cũng không chừa lại, Na Một Nhật ăn liền một hơi hết bắp của mình, mắt nhìn Vân Diệp chằm chằm, đành tẽ nửa bắp còn lại cho nàng ăn. Tiểu Nha đếm số hạt trên bắp ngô, chuẩn bị lấy dao cắt ra, đếm số lượng ngô không đủ, đám tiểu nha đầu đành phải chia mỗi đứa một nửa.
Rốt cuộc mình làm cái gì đây? Vân Diệp đột nhiên đùng đùng nổi giận, thiên hạ có cơm ăn hay không liên quan chó gì tới lão tử chứ, người nhà mình thích ăn như thế, trong ruộng chẳng phải có mười mấy mẫu sao? Nhà mình ăn một mẫu thì sao nào? Trước kia không có ngô thì tất cả chết đói chắc?
Thích ăn thì hôm nay phải ăn cho đã đời, thân thích bằng hữu trưởng bối đều tặng một ít, bản thân còn không được ăn thì hi vọng gì toàn thiên hạ được ăn? Lý Nhị cho tới nay chỉ truyền bá khoai tây trong phạm vi nhỏ, ông ta làm cái gì vậy? Các lão hán ở Vân gia trang tử đã không thèm khát gì khoai tây nữa rồi vậy mà người bên ngoài vẫn chưa biết khoai tây là cái thứ gì.
Chẳng lẽ ngay cả hoa màu cũng phân ra tôn ti trên dưới? Khoai tây chỉ có phép trồng trong nhà phú quý, không cho bách tính cần nó nhất được trồng.
Mặt dù biết Lý Nhị xuất phát từ sự thận trọng, xưa nay nông tang không phải chuyện nhỏ, nông nghiệp luôn là nền tảng của vương triều phong kiến, có cẩn thận đến đâu cũng không phải quá, nhà phú quý chịu được tổn thất, cho dù đột nhiên khoai tây không thu hoạch được cũng không bị chết đói, còn nhà cùng khổ thì khác, vất vả trồng một năm nếu đột nhiên không có thu hoạch, đó là chuyện lớn gây thay triều đổi đại. Lúa, mạch, kê trồng hơn vạn năm mới thành lương thực chủ yếu của bách tính, khoai tây mới xuất hiện, cần thời gian kiểm chứng.
Nhưng dù là vậy Vân Diệp vẫn thấy tổn thương, khoai tây thế nào thì y rất rõ, ngô thì càng khỏi phải nói, bát trong tay bị bóp kêu răng rắc, lại nhìn thấy mọi người bóc từng hạt từng hạt ngô cho vào bát thì nổi điên ném bát lên bàn, quay đầu ra khỏi cửa, làm người nhà trên bàn đưa mặt nhìn nhau, không biết Vân Diệp lại nổi cơn gì nữa.
Dẫn gia tướng phó dịch tới nơi trồng ngô, chọn một ruộng mọc tốt nhất, hạ lệnh một tiếng đám phó dịch liền xông tới bẻ ngô, Vân Diệp không định để lại một bắp ngô nào ở mảnh ruộng này, tạo phúc nhân gian thì quan trọng nhất là phải tạo phúc cho nhà mình, y chưa bao giờ tin người không biết lo lắng cho vợ con trong nhà lại đi rao giảng đạo đức, không biết loại người đó có còn tính vào phạm trù con người hay không, những kẻ mặc kệ trong nhà khốn khổ, nhưng lại đi mưu cầu phúc lợi cho toàn bộ người chịu khổ trên đời thường chứa mục đích dơ bẩn đằng sau mà không ai biết.
Loại người như vậy ở Đại Đường có rất nhiều, đều là quan lại địa phương, kinh thành không có một ai cả, ngay cả người như Ngụy Trưng còn biết mua cho nhi tử ngốc của mình một căn nhà tốt, sợ tương lai con mình không đủ cơm ăn cái mặc, tình thương đó làm người ta nhìn cũng thoải mái.
Bát to như đầu người, mỗi người một bát, nước canh ngon ngọt thêm vào dấm ớt, đúng là mỹ vị nhân gian, Vân Diệp đã bắt đầu chiến đấu rồi, hộ vệ của Lý Thái muốn tới thử độc, bị Lý Thái đá một phát ngã lăn quay, hai người ôm bát mỳ ngồi ở cái bàn nhỏ trước bếp ăn như rồng cuốn hổ vồ.
Hai bát mỳ to tướng vào bụng, hai kẻ no nứt bụng chuẩn bị xuống hầm bàn chuyện thuốc nổ, đám thị vệ xuống trước, mỗi tấc đất đều kiểm tra, tới ngay vách tường xung quanh cũng dùng trường mâu đâm thử rồi mới mời Vân Diệp, Lý Thái xuống. Hộ vệ vai u thịt bắm gác ở cửa hầm, kẻ nào bước vào phạm vi ba trượng giết không cần hỏi, đó là điều đích thân Lý Nhị ra lệnh, ông ta bỏ luôn cả quá trình cảnh cáo.
Trong hầm chỉ có mấy cái đèn lồng chiếu sáng mặt đất, Vân Diệp tới bên bàn, lấy từ trong ngăn kéo ra ba thứ, mỗi thứ đổ một ít ra giấy, phần còn lại cất đi, nói với Lý Thái:
- Thanh Tước, vật liệu làm thuốc nổ chỉ có ba thứ này, tiêu thạch, lưu huỳnh, than, trộn nó vào nhau sẽ thành thuốc nổ, chỉ cần nhớ kỹ tỉ lệ phối hợp là được là bảy hai một, ta chỉ nghiên cứu tới mức này thôi, phần còn lại dựa vào ngươi. Ta còn phát hiện ra, sau khi trộn đều thêm vào lòng trắng trứng, vê thành viên, uy lực sẽ tăng lên một phần. Đương nhiên những điều này cần ngươi tìm hiểu thêm, từ nay về sau ta không hỏi tới chuyện này nữa, ngươi nhớ khi trộn không được dùng đồ sắt mà phải dùng đồ gỗ, nếu không sẽ nguy hiểm. Số nô lệ kia cùng với Tiếu Thương Sinh, ta cũng sẽ không hỏi tới nữa, ngươi đừng nói với ta.
Nói xong những điều này Vân Diệp cười nhẹ nhõm leo lên mặt đất, nói với đầu lĩnh thị vệ:
- Ngụy vương nghiên cứu bên trong đó, nếu không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu thì đừng làm phiền, kẻ tự ý đi vào chém ngay.
Đầu lĩnh thị vệ chắp tay thưa vâng rồi, Vân Diệp người nhẹ bẫng rời đi, cuối cùng đã bỏ được gánh nặng đi.
Na Mộ Nhật rất ngoan ngoãn tản bộ trong vườn, những ngày qua Vân Diệp không cho nàng ngồi lâu, luôn giục nàng đi bộ nhiều hơn, lần trước Tân Nguyệt sinh con để lại ám ảnh tâm lý lớn cho Vân Diệp.
Đỡ Na Mộ Nhật tản bộ, đó là điều duy nhất Vân Diệp có thể làm, đi trong vườn phát chán rồi, dẫn theo nha hoàn gia tướng, rời cửa sau, đi theo đường lát đá ra ruộng.
Người của Vân gia trang tử có sở thích đặc thù với con đường lát đá, chỉ cần có cơ hội là sẽ làm một đoạn đường, mười mấy mẫu ruộng phía trước trồng toàn ngô, ba năm không ngừng trồng trọt mới có quy mô này, vì nó mà Vân Diệp bỏ vô vàn tâm huyết, nay thu hoạch đã trong tầm mắt, chỉ cần giống không bị thoái hóa, năm sau Vân Diệp sẽ cho đất đai xung quanh trồng ngô hết. Khoai tây đã không còn là thứ hiếm có ở Vân gia trang tử nữa, lão nhân tuổi cao sáng sớm uống trà thuẩn tiện nướng hai củ làm bữa sáng, làm cốc trà đặc, ăn khoai tây nóng hôi hổi, thư thái khó nói lên lời.
Na Mộ Nhật nhìn ngô nhỏ giọng làm nũng với Vân Diệp, nàng muốn ăn ngô, năm ngoái nàng muốn ăn, kết quả Tân Nguyệt không đồng ý, lão nãi nãi dỗ nàng, nói năm nay nhiều rồi sẽ ăn, hiện giờ cả một vùng xanh mươn mướt, nàng thấy nhiều lắm rồi, trượng phu khoe với nàng ngô luộc ngon thế nào, phụ nữ có thai không thể muốn ăn được, chỉ cần muốn ăn là không có chút kiên nhẫn nào.
Ăn chút ngô có là cái gì, nghĩ tới đứa con trong bụng nàng, dù muốn ăn thiên nga, Vân Diệp cũng không ngần ngại tới vườn hoàng gia bắt, trong Phù Dung viên có rất nhiều, chiếm hết một cái hồ, chỉ biết vỗ cách phành phạch bắt cá, quá lãng phí.
Ngô mọc cao vút, bắp ngô chắc nịch mọc nghiêng nghiêng, đầu bắp là sợi râu tơ tim tím, trên cùng còn có hoa, đã bắt đầu tàn, hơi lắc một cái có phấn hoa rơi xuống.
Hoa mầu trong ruộng nhà mình còn khách khí cái gì nữa, Vân Diệp đứng trong ruộng, rắc rắc rắc, bẻ liền ba bắp, nghĩ đã muốn ăn thì không thể tí xíu thế được, lại bẻ một hơi mười mấy bắp nữa, nhìn những bắp ngô dài hơn một xích nặng trĩu được gia tướng ôm trong lòng, Na Mộ Nhật không muốn tản bộ chút nào nữa, thúc Vân Diệp về nhà luộc ngô cho nàng ăn.
Dặn dò hộ vệ trông coi ngô, bảo bọn họ chặt hết cây không bắp đi, đừng để lãng phí dinh dưỡng của đất.
Vượng Tài chưa từng ăn ngô, Vân Diệp bóc cho nó một bắp, cầm trong tay nhìn nó ăn hết chỉ còn lại vỏ ngoài, ngô mà bóc vỏ luộc thì không còn vị ngọt nữa.
Ngô luộc xong tất nhiên mùi thơm mát khắp nơi, Na Mộ Nhật hưng phấn bê cho nãi nãi, cô cô, thẩm thẩm một đĩa, đám nha hoàn không được đụng vào.
Đường đường phủ hầu tước mà ăn ngô cứ như ăn năm mới, nhìn bộ dạng Tân Nguyệt ôm bắp ngô ăn mà chua xót, ăn từng chút từng chút một, đến cả lõi cũng không chừa lại, Na Một Nhật ăn liền một hơi hết bắp của mình, mắt nhìn Vân Diệp chằm chằm, đành tẽ nửa bắp còn lại cho nàng ăn. Tiểu Nha đếm số hạt trên bắp ngô, chuẩn bị lấy dao cắt ra, đếm số lượng ngô không đủ, đám tiểu nha đầu đành phải chia mỗi đứa một nửa.
Rốt cuộc mình làm cái gì đây? Vân Diệp đột nhiên đùng đùng nổi giận, thiên hạ có cơm ăn hay không liên quan chó gì tới lão tử chứ, người nhà mình thích ăn như thế, trong ruộng chẳng phải có mười mấy mẫu sao? Nhà mình ăn một mẫu thì sao nào? Trước kia không có ngô thì tất cả chết đói chắc?
Thích ăn thì hôm nay phải ăn cho đã đời, thân thích bằng hữu trưởng bối đều tặng một ít, bản thân còn không được ăn thì hi vọng gì toàn thiên hạ được ăn? Lý Nhị cho tới nay chỉ truyền bá khoai tây trong phạm vi nhỏ, ông ta làm cái gì vậy? Các lão hán ở Vân gia trang tử đã không thèm khát gì khoai tây nữa rồi vậy mà người bên ngoài vẫn chưa biết khoai tây là cái thứ gì.
Chẳng lẽ ngay cả hoa màu cũng phân ra tôn ti trên dưới? Khoai tây chỉ có phép trồng trong nhà phú quý, không cho bách tính cần nó nhất được trồng.
Mặt dù biết Lý Nhị xuất phát từ sự thận trọng, xưa nay nông tang không phải chuyện nhỏ, nông nghiệp luôn là nền tảng của vương triều phong kiến, có cẩn thận đến đâu cũng không phải quá, nhà phú quý chịu được tổn thất, cho dù đột nhiên khoai tây không thu hoạch được cũng không bị chết đói, còn nhà cùng khổ thì khác, vất vả trồng một năm nếu đột nhiên không có thu hoạch, đó là chuyện lớn gây thay triều đổi đại. Lúa, mạch, kê trồng hơn vạn năm mới thành lương thực chủ yếu của bách tính, khoai tây mới xuất hiện, cần thời gian kiểm chứng.
Nhưng dù là vậy Vân Diệp vẫn thấy tổn thương, khoai tây thế nào thì y rất rõ, ngô thì càng khỏi phải nói, bát trong tay bị bóp kêu răng rắc, lại nhìn thấy mọi người bóc từng hạt từng hạt ngô cho vào bát thì nổi điên ném bát lên bàn, quay đầu ra khỏi cửa, làm người nhà trên bàn đưa mặt nhìn nhau, không biết Vân Diệp lại nổi cơn gì nữa.
Dẫn gia tướng phó dịch tới nơi trồng ngô, chọn một ruộng mọc tốt nhất, hạ lệnh một tiếng đám phó dịch liền xông tới bẻ ngô, Vân Diệp không định để lại một bắp ngô nào ở mảnh ruộng này, tạo phúc nhân gian thì quan trọng nhất là phải tạo phúc cho nhà mình, y chưa bao giờ tin người không biết lo lắng cho vợ con trong nhà lại đi rao giảng đạo đức, không biết loại người đó có còn tính vào phạm trù con người hay không, những kẻ mặc kệ trong nhà khốn khổ, nhưng lại đi mưu cầu phúc lợi cho toàn bộ người chịu khổ trên đời thường chứa mục đích dơ bẩn đằng sau mà không ai biết.
Loại người như vậy ở Đại Đường có rất nhiều, đều là quan lại địa phương, kinh thành không có một ai cả, ngay cả người như Ngụy Trưng còn biết mua cho nhi tử ngốc của mình một căn nhà tốt, sợ tương lai con mình không đủ cơm ăn cái mặc, tình thương đó làm người ta nhìn cũng thoải mái.