- Vì không ai thích làm kẻ ngốc?
Hầu Kiệt không hiểu vì sao Vân Diệp lại hỏi mình điều này, chuyện cấp bách hiện nay là không cho tỷ tỷ tìm thấy mình mới đúng.
- Chuyện chép bài mặc dù là sai, nhưng chưa nghiêm trọng tới mức bắt ngươi làm khổ sai, ngươi không nghĩ ra sai lầm nào trong đó à?
- Đệ sao biết, Ngọc Sơn tiên sinh cực kỳ phẫn nộ, đánh đệ mười mấy gậy, còn phạt đệ chất núi, huynh nói thế đệ mới cảm thấy không ổn, Lăng Quốc Bảo trước kia cũng chép bài sao không thảm như đệ?
Nghe Hầu Kiệt nói vậy, Vân Diệp tức thì nổi giận, quạt trong tay đánh túi bụi, đáng tiếc Hầu Quân Tập là anh kiệt một đời, sao lại sinh ra đứa con như thế.
- Dừng, dừng, nói chuyện cho rõ ra rồi hẵng đánh, dù có đánh chết phải để đệ chết rõ ràng chứ.
Hầu Kiệt nổi nóng, nhích mông về đằng sau, hai tay khua loạn lên.
Vân Diệp dừng lại, thở cho đều, Tiểu Vũ ngồ đằng sau đấm lưng cho sư phụ, không để sư phụ giận làm hại người.
- Tiểu tử, chép bài ở thư viện không phải là lỗi lớn, ăn mười mấy gậy là cùng, nhưng lời răn của thư viện là không làm kẻ ngốc, ngươi lại làm kẻ ngốc, không phạt ngươi thì phạt ai?
- Đệ ngốc chố nào, mẹ đệ còn nói đệ khôn hơn khỉ, nói cái khác đệ nhận, nói đệ ngốc là xỉ nhục đệ, đệ thách đấu với huynh, ở sau giả sơn, ngay bây giờ!
Hầu Kiệt phẫn nộ tới mức lửa muốn bốc lên ở đỉnh đầu:
- Ngươi chép bài của tên Lăng Quốc Bảo đúng không? Còn nói mình không phải là kẻ ngốc, Lăng Quốc Bảo có lần nào qua được kỳ thì? Ngồi bên cạnh toàn học sinh giỏi kiêm toàn học vấn đạo đức, vì sao lại chép bài của Lăng Quốc Bảo? Chép bài của hắn thì qua được à? Đã không qua nổi vì sao còn mạo hiểm chép bài của hắn?
Những lời của Vân Diệp làm Hầu Kiệt tịt ngòi luôn, ôm đầu nói:
- Đúng là không nên, có chép cũng nên chép bài của Lãnh Nguyệt, huynh đánh nhẹ một chút, lưng vác đá đã rách hết da rồi.
Vân Diệp bất lực ngồi xuống nói:
- Chép bài của Lăng Quốc Bảo cũng đành đi, sao ngươi chép cả tên của hắn vào? Lần này không chỉ ngươi là thằng ngốc, ngay tiên sinh của ngươi cũng thành thằng ngốc, ngươi còn nói mình khôn hơn khỉ không?
Nghe Vân Diệp nói thế, Tiểu Vũ cười không đứng lên nổi nữa, người mềm oạt dựa vào lưng Vân Diệp, toàn thân run rẩy như lên cơn động kinh.
Mặt Hầu Kiệt đỏ bừng bừng, rống lên tóm lấy cổ áo Vân Diệp nói:
- Đệ là thằng ngốc, đáng phải vác đá, nhưng nếu huynh dám nói chuyện này ra ngoài, đệ và huynh cắt bào đoạn nghĩa, cả đời không qua lại nữa.
An ủi Hầu Kiệt mãi, thề dứt khoát không nói chuyện này ra, nhưng nhìn đôi mắt to long lanh của Tiểu Vũ ở bên cạnh là biết chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy được.
Hầu Kiệt cũng ý thức được rồi, hết sức phong độ mời Tiểu Vũ qua bên kia nói chuyện, không biết ký bao nhiêu điều ước bất bình đẳng, tóm lại là từ sau cây đại thụ đi ra, Tiểu Vũ cười rất rạng rỡ, còn Hầu Kiệt đầu cúi gằm xuống.
Chưa đợi Vân Diệp và Lý Cương nói chuyện, Lão Tiền đã thở hồng hộc chạy tới bẩm báo, nói ý chỉ của bệ hạ tới, cần Vân Diệp về nhà tiếp chỉ, tuyên chỉ là Ngụy Trưng, đồng hành còn có Hạ Lan Tăng Già, không rõ nội dung ý chỉ.
Vân Diệp hơi nhíu mày, Vĩnh Gia công chúa đi mách Lý Nhị là chuyện đương nhiên, nhưng sao lại phái Ngụy Trưng tới? Tiểu Vũ nghe thấy hoàng đế hạ ý chỉ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, niềm vui vừa rồi bay lên tận chín tầng mây, mặc dù lo lắng, vẫn kiên định theo Vân Diệp về nhà.
Mới tới cửa đã thấy gia tướng của Hạ Lan gia toàn thân giáp trụ, khiêng Hạ Lan Ngọ Đa không ngừng kêu thảm đứng trước cửa Vân gia. Đám gia tướng Lưu Tiến Bảo, Đông Ngư cũng đứng ở cửa, đám Lão Giang toàn thân giới bị sẵn sàng chiến đấu, ai ai cũng tỏ ra hưng phấn, Vân gia trang tử quá thái bình, khó khăn lắm mới gặp được một chuyện thể hiện võ lực, không khoe khoang chút sao được.
Chợ vẫn náo nhiệt, người qua kẻ lại, người nhát gan thì quy củ chăm lo chuyện làm ăn của mình, kẻ lớn gan thì nghển cổ xem náo nhiệt. Từ sau cái lần thiếu phu nhân dùng dao cắt chém rất nhiều chân người, câu cửa miệng của người Vân gia trang tử khi nói chuyện với người ngoài cũng thay đổi, dám gây chuyện là chặt chân ngươi, câu này rất có sức uy hiếp, trộm, cắp, lừa đảo đều tránh xa Vân gia trang tử, cả du hiệp cũng không nhắc tới nơi này.
Hạ Lan Tăng Già cũng mặc một bộ khải giáp, ngồi trên mình ngựa cầm mã sóc, thấy Vân Diệp cùng Tiểu Vũ đánh xe ngựa từ đường lát đá tới, từ xa đã rống lên:
- Vân Diệp, hôm nay ngươi không giao hai cái chân ra thì chuyện này tuyệt đối không bỏ qua.
Vân Diệp nhỏ giọng nói bên tai Lão Tiền vài câu, Lão Tiền chạy ra quán thịt lợn ở chợ ôm về hai cái chân giò, đặt ở trước ngựa Hạ Lan Tăng Già, thấy mắt Hạ Lan Tăng Già muốn tóe ra lửa, vội vàng lấy thêm một cái chân giò, nói:
- Hầu gia chỉ cho hai cái, là lão hán tự ý chủ trương lấy thêm một cái, phò mã đô úy nhận đi ạ, cái chân giò này trừ vào tiền công của lão hán đấy.
Vân Diệp cười hì hì nhìn Hạ Lan Tăng Già nổi trận lôi đình, cái tên chết tiệt này không biết điều, nếu không phải mình làm thịt Đậu Phụng Tiết, ngươi làm sao có cơ hội lấy ả dâm phụ Vĩnh Gia công chúa, không biết báo ơn, còn chạy tới đây làm loạn, dám làm thương người khác thì Vĩnh Gia công chúa đành làm quả phụ lần nữa.
Giết bách tính là đại tội, nhưng giết quý tộc thực sự lại chẳng phải là chuyện lớn, đương nhiên, tiền đề ngươi phải là quý tộc, Lý Nhị giữ thái độ cổ vũ thù hận giữa quý tộc với nhau, lúc nào cũng ba phải, chẳng giải quyết được gì, cho nên tạo thành tình thế quý tộc Đại Đường lúc nào cũng thấy nguy cơ, cho tới giờ sách lược này chấp hành rất thành công.
Ngụy Trưng từ trong phủ đi ra, như vô ý đứng giữa hai người, nói với Vân Diệp:
- Bệ hạ lệnh cho ngươi đóng cửa suy nghĩ ba tháng, trừ Ngọc Sơn thì không được đi đâu hết, tiếp chỉ đi.
Vân Diệp khom người nhận lấy ý chỉ trong tay Ngụy Trưng, nói nhỏ:
- Vi thần lĩnh chỉ.
Cho ý chỉ vào trong lòng, cười với Hạ Lan Tăng Già, mới Ngụy Trưng vào nhà ngồi.
Tới phòng khách, Ngụy Trưng nói:
- Vân hầu, cứ làm bừa thế này mái không được, Vũ gia nữ nhi là nữ nhi của người ta, ngươi ở chuyện này không khác gì cướp đoạt, về đạo lý là thua rồi.
- Ngụy công, chuyện này mà rơi vào đầu ngài, nói không chừng ngài càng làm ầm ĩ hơn ấy chứ, Tiểu Vũ là đệ tử của ta, chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn nó vào hố lửa sao? Đánh gãy chân hắn đã làm ta mất mặt lắm rồi, không chặt đầu nói không chừng huân quý khắp Trường An đang che miệng cười trộm, hiện giờ còn mặc giáp cầm mã sóc tới cửa nhà ta, hắn muốn chết, không trách ta được.
Ngụy Trưng thất kinh, đứng dậy giữ lấy Vân Diệp:
- Vân hầu không thể làm thế, nếu các ngươi va chạm, lại trước mặt bao người sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt, khi ấy chỉ sợ không đơn giản là cấm túc là có thể qua được đâu.
- Ta nhìn thấy người của Vũ gia cũng có mặt, chỉ cần bọn chúng lập giấy, nói sau này việc cưới gả vủa Tiểu Vũ không liên qua tới bọn chúng thì ta sẽ tha cho hắn, nếu không hôm nay hắn ở lại đây đi, hiện giờ Vân gia là soái trướng, thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam, cho nên nếu Vân gia xuất hiện mấy thứ như nỏ tám trâu thì Ngụy công cũng đừng lạ.
Cái tính ngang tàng của Vân Diệp thì Ngụy Trưng quá rõ rồi, lúc này nói không chừng nỏ tám trâu đã nhắm vào Hạ Lan Tăng Già, chỉ cần hạ lệnh một cái là cửa Vân gia sẽ biến thành địa ngục, tới khi đó hoàng đế còn làm gì được Vân Diệp, chỉ cần y không tạo phản, Lý Nhị tuyệt đối không xử Vân Diệp, cùng lắm là đầy đi Lĩnh Nam, nhưng đi đầy Lĩnh Nam với người khác là uy hiếp, với Vân Diệp lại là cơ hội tốt phu thê đoàn tụ, chuyện Thọ Dương công chúa và Vân Diệp có ai trên triều không biết.
- Lão phu biết ngay mà, bệ hạ giao cho lão phu một chuyện khổ sai, hai người trẻ tuổi đánh nhau, lão phu còn làm người đứng giữa, thói đời thay đổi cả rồi, đám trẻ tuổi các ngươi kẻ này hung hăng hơn kẻ kia, kẻ sau lợi hại hơn kẻ trước. Trường Tôn Xung công phá thành Già Sư, buông thả ba ngày, nghe nói máu chảy thành sông, Trình Xử Mặc khi công phá kinh thành Cao Xương, bị bắn thành nhím rồi vẫn là kẻ đầu tiên lên thành, tám trăm người đã đánh Cao Xương vương Cúc Văn Thái bỏ giáp bỏ thành mà chạy, lập đệ nhất quân công. Lý Hoài Nhân rong ruổi hoang nguyên hai ngày hai đêm, bắt sống Cao Xương thái tử, tới đây nước Cao Xương đã không còn tồn tại nữa.
- Tiết Duyên Đà nơm nớp lo sợ, Di Nam khả hãn đã liên tục phái ba sứ tiết tới Trường An xin thuần phục, hiện giờ triều đường không rảnh rỗi xử lý tranh chấp nhỏ của các ngươi nữa. Nên vỗ về hay tiêu diệt Tiết Duyên Đà làm lão phu đau đầu lắm rồi, thương lượng tử tế với Vũ gia đi, đừng động dao động thương nữa.
Vân Diệp nghe mà mắt trợn lên, xưa nay Trường Tôn Xung chẳng phải thứ lương thiện, nhất định là thủ hạ tổn thất thảm trọng nên mới hạ sát thủ. Còn về Trình Xử Mặc, đó là tên khùng, quan chức bị hạ xuống chỉ được lĩnh tám trăm người vẫn muốn phong hầu lập tức, dựa vào khải giáp chắc chắn của mình xông pha mưa tên tấn công thành, may mà không gặp gỗ lăn đá ném, nếu không phải đi phúng hắn rồi.
Lý Hoài Nhân chững chạc hơn chắc chắn bị hai tên kia ép quá nên mới bất chấp sinh tử ngàn dặm truy sát, bắt được tên thái tử coi như cũng không uổng phí, nhưng vì sao không có tin về Lý Thừa Càn? Đánh chết Vân Diệp cũng không tin hắn có chuyện.
Nếu như Lý Thừa Càn có chuyện thì không phải là đại thắng nữa, mà là đại bại, trong quân không biết có bao nhiêu cái đầu rơi xuống đất, cái đầu của đám Lão Ngưu, Lão Trình, Lý Tích cũng khó giữ vững.
- Thái tử sao rồi?
Mặt kệ đám ngu xuẩn ngoài cửa, vội vàng nghe ngóng động tĩnh của thái tử:
Ngụy Trưng uống một ngụm trà, vuốt râu hài lòng nói:
- Chuyên xuất chinh này thái tử có thể nói là quy củ vô cùng, đâu ra đó, Lão Trình, Lão Ngưu đều khen thái tử biết tiến lui, hiểu quân pháp, là tấm gương cho ba quân. Bảy vạn đại quân tung hoành thảo nguyên, hữu soái của thái tử luôn theo sát, thái tử không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa theo quân, ở Bạch Thành còn giết địch, theo quân báo nói, sĩ khí ba quân tức thì tăng vọt, đánh một trận vượt qua tòa thành ma quỷ.
- Thư viện lần này cũng nở mày nở mặt, trong xa mạc lấy vải dầu thu nước, sao nghĩ ra được thế? Nguồn nước bị ô nhiễm hết, đâu đâu cũng có trâu chết ngựa chết, thối mù, nước không uống được, nếu không phải có đệ tử thư viện nghĩ ra cách đào hồ cát dùng vải dầu hứng nước để quân sĩ bổ xung ít nước thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghe tới đây Vân Diệp thở phào, chỉ cần Lý Thừa Càn không phạm sai lầm là một đại công rồi, quy củ vô cùng là đánh giá tốt nhất, chẳng một thần tử nào thích hoàng đế trong đầu có cả nghìn chủ ý, trong mắt các lão tướng quân, giữ quy củ là tốt nhất, còn cái khác có thể học dần dần, có hoàng đế nhà ai cứ ở mãi trong quân doanh đâu.
Ngụy Trưng hôm nay nói rất khỏe, đem chiến dịch Cao Xương kể tỉ mỉ, từ miêu tả của ông ta, quốc thổ của Tiết Duyên Đà hình như đã có một nửa thành mục trường của Đại Đường.
Quân nhân bây giờ biết quý trâu bò cừu dê rồi, không giống trước kia cứ thấy là giết sạch, hiện giờ ai cũng biết chúng đáng tiền, theo sau quân đội là vô số thương đội, thu hoạch của tướng sĩ sau khi chiến tranh kết thúc sẽ biến thành tiền tài một cách nhanh nhất. Chỉ cần nhận một tờ giấy là có thể thông qua bưu cục của Hà Thiệu đem tiền tài gửi cho người nhà, đều thành vạc bạc thật.
Bưu cục của Hà Thiệu mặc dù chỉ mở sớm hơn người khác ba năm, nhưng cái biển lâu năm đã được treo lên, lần này vớ bẩm rồi, chẳng trách thời gian qua không thấy tên này tới tống tiền, Na Một Nhật sinh con cũng chỉ tới một chuyến rồi đi, người càng béo hơn, ngoài ra không có thay đổi nào khác.
Mục đích của Ngụy Trưng đã đạt được tất nhiên phải cáo từ về nhà, hiện giờ nếu không có gì bất ngờ, Hạ Lan Tăng Già đã chạy mất tăm rồi, lảm nhẩm cả đống chẳng qua muốn giữ Vân Diệp trong nhà thôi, để y không rảnh ra ngoài làm thịt mấy kẻ kia.
Bỏ đi, không đáng tốn công với loại người đó, thánh chỉ chỉ không cho Vân Diệp vào thành Trường An, hạn là ba tháng, từ thánh chỉ này có thể nhìn ra, Lý Nhị không định xử lý Tiết Duyên Đà, đại quân sắp về rồi, vừa vặn cần ba tháng, tới lúc đó đám bằng hữu đầu trâu mặt ngựa cũng về hết, nếu như còn không cho Vân Diệp vào thành Trường An sẽ làm y ngột ngạt mà chết.
Đây cũng là một tín hiệu Lý Nhị truyền đạt cho Ngụy Trưng, kết thúc tranh luận, chiến dịch Tiết Duyên tới đây là dừng, mở cánh cửa Cao Xương, thương đạo được đả thông, Tiết Duyên Đà không còn gan làm loạn nữa, đại quân ở ngoài thêm một ngày, trong lòng ông ta có một ngày không yên, cứ đem về phân tán phủ binh ra mới được, đợi nguyên khí khôi phục đi kiếm Cao Ly gây chuyện, Lý Nhị nghĩ như thế.
Khi đưa Ngụy Trưng ra cửa, cửa Vân phủ đã khôi phục nguyên trạng, chỉ là người ở chợ rõ ràng rất bất mãn, khinh bỉ phương thức xử lý đầu voi đuôi chuột của Vân gia.
- Ba tháng, Vân hầu, ba tháng trôi qua rất nhanh, những hảo huynh đệ của ngài cũng sẽ trở về.
Ngụy Trưng cười quỷ dị với Vân Diệp, lão già này cũng chẳng ngốc. ba tháng nữa lúc đó nơi này náo nhiệt lắm, cái đám xấu xa đó hiện giờ không biết thế nào, lâu rồi không gặp cũng nhớ lắm.
Bảo Tiểu Vũ đi chơi với đám Tiểu Nha, không có chuyện gì hết, rồi tới phòng thăm Na Mộ Nhật, thấy trượng phu, Na Mộ Nhật tủi thân rơi nước mắt, trề môi cáo trạng với Vân Diệp, nói bên ngoài gọi Trác Á của nàng là Rong Biển, bảo trượng phu đi đánh gãy chân toàn bộ bọn họ.
Cái này thì không được, nếu muốn đánh què một nửa số người ở Trường An, nhất định Lý Nhị sẽ biến Vân Diệp t hành tên què trước khi Vân gia hành động, vả lại Rong Biển cũng không tệ, nhà phú quý đặt tên cho con cũng lấy tên xấu, vì như Thanh Tước, như Sửu Ngưu, Cẩu Tử, Vân gia đại tiểu thư gọi là Rong Biển cũng không tệ, bao nhiêu người chúc phúc cho con mình như vậy, có gì không hay chứ?
Vân Diệp khen rong biển tận trời, Na Mộ Nhật mới bật cười, ôm bảo tối tâm can của mình gọi Rong Biển không ngừng, thương yêu vô cùng.
Phòng ở cữ là một vấn đề lớn, mùi vị bên trong thực sự không sao ngửi nổi, môi trường thế này rất thích hợp sinh vi khuẩn, Tân Nguyệt định dùng nước hoa trung hòa, bị Vân Diệp nghiêm khắc cấm chỉ, các loại cơ quan của trẻ nhỏ vô cùng non nớt, chẳng may bị mùi đáng sợ sau khi trung hòa làm hại thì không tốt, Vân gia đại tiểu thư tương lai thành một tiểu mỹ nữ thơm phưng phức chứ không phải thành đứa bé không phân biệt được thơm thối.
Muốn mở cửa sổ ra cho thông giá, bị cả nhà chửi mắng chỉ trích tối tăm mặt mày, sức mạnh của thói quen thật khủng khiếp, dù một nghìn năm sau cái mùi trong phòng đẻ cũng chẳng khác là bao.
Hoàng đế không cho phép ra ngoài, càng tốt, ở trong nhà sống cuộc sống bé nhỏ của mình, với Vân Diệp mà nói thực ra đây chẳng phải là trừng phạt, còn là sự tưởng thưởng, là phần thưởng của Lý Nhị cho chuyến đi Lĩnh Nam vất vả của y, hàm ý trong ba tháng sẽ không quấy rầy y nữa.
Hầu Kiệt không hiểu vì sao Vân Diệp lại hỏi mình điều này, chuyện cấp bách hiện nay là không cho tỷ tỷ tìm thấy mình mới đúng.
- Chuyện chép bài mặc dù là sai, nhưng chưa nghiêm trọng tới mức bắt ngươi làm khổ sai, ngươi không nghĩ ra sai lầm nào trong đó à?
- Đệ sao biết, Ngọc Sơn tiên sinh cực kỳ phẫn nộ, đánh đệ mười mấy gậy, còn phạt đệ chất núi, huynh nói thế đệ mới cảm thấy không ổn, Lăng Quốc Bảo trước kia cũng chép bài sao không thảm như đệ?
Nghe Hầu Kiệt nói vậy, Vân Diệp tức thì nổi giận, quạt trong tay đánh túi bụi, đáng tiếc Hầu Quân Tập là anh kiệt một đời, sao lại sinh ra đứa con như thế.
- Dừng, dừng, nói chuyện cho rõ ra rồi hẵng đánh, dù có đánh chết phải để đệ chết rõ ràng chứ.
Hầu Kiệt nổi nóng, nhích mông về đằng sau, hai tay khua loạn lên.
Vân Diệp dừng lại, thở cho đều, Tiểu Vũ ngồ đằng sau đấm lưng cho sư phụ, không để sư phụ giận làm hại người.
- Tiểu tử, chép bài ở thư viện không phải là lỗi lớn, ăn mười mấy gậy là cùng, nhưng lời răn của thư viện là không làm kẻ ngốc, ngươi lại làm kẻ ngốc, không phạt ngươi thì phạt ai?
- Đệ ngốc chố nào, mẹ đệ còn nói đệ khôn hơn khỉ, nói cái khác đệ nhận, nói đệ ngốc là xỉ nhục đệ, đệ thách đấu với huynh, ở sau giả sơn, ngay bây giờ!
Hầu Kiệt phẫn nộ tới mức lửa muốn bốc lên ở đỉnh đầu:
- Ngươi chép bài của tên Lăng Quốc Bảo đúng không? Còn nói mình không phải là kẻ ngốc, Lăng Quốc Bảo có lần nào qua được kỳ thì? Ngồi bên cạnh toàn học sinh giỏi kiêm toàn học vấn đạo đức, vì sao lại chép bài của Lăng Quốc Bảo? Chép bài của hắn thì qua được à? Đã không qua nổi vì sao còn mạo hiểm chép bài của hắn?
Những lời của Vân Diệp làm Hầu Kiệt tịt ngòi luôn, ôm đầu nói:
- Đúng là không nên, có chép cũng nên chép bài của Lãnh Nguyệt, huynh đánh nhẹ một chút, lưng vác đá đã rách hết da rồi.
Vân Diệp bất lực ngồi xuống nói:
- Chép bài của Lăng Quốc Bảo cũng đành đi, sao ngươi chép cả tên của hắn vào? Lần này không chỉ ngươi là thằng ngốc, ngay tiên sinh của ngươi cũng thành thằng ngốc, ngươi còn nói mình khôn hơn khỉ không?
Nghe Vân Diệp nói thế, Tiểu Vũ cười không đứng lên nổi nữa, người mềm oạt dựa vào lưng Vân Diệp, toàn thân run rẩy như lên cơn động kinh.
Mặt Hầu Kiệt đỏ bừng bừng, rống lên tóm lấy cổ áo Vân Diệp nói:
- Đệ là thằng ngốc, đáng phải vác đá, nhưng nếu huynh dám nói chuyện này ra ngoài, đệ và huynh cắt bào đoạn nghĩa, cả đời không qua lại nữa.
An ủi Hầu Kiệt mãi, thề dứt khoát không nói chuyện này ra, nhưng nhìn đôi mắt to long lanh của Tiểu Vũ ở bên cạnh là biết chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy được.
Hầu Kiệt cũng ý thức được rồi, hết sức phong độ mời Tiểu Vũ qua bên kia nói chuyện, không biết ký bao nhiêu điều ước bất bình đẳng, tóm lại là từ sau cây đại thụ đi ra, Tiểu Vũ cười rất rạng rỡ, còn Hầu Kiệt đầu cúi gằm xuống.
Chưa đợi Vân Diệp và Lý Cương nói chuyện, Lão Tiền đã thở hồng hộc chạy tới bẩm báo, nói ý chỉ của bệ hạ tới, cần Vân Diệp về nhà tiếp chỉ, tuyên chỉ là Ngụy Trưng, đồng hành còn có Hạ Lan Tăng Già, không rõ nội dung ý chỉ.
Vân Diệp hơi nhíu mày, Vĩnh Gia công chúa đi mách Lý Nhị là chuyện đương nhiên, nhưng sao lại phái Ngụy Trưng tới? Tiểu Vũ nghe thấy hoàng đế hạ ý chỉ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, niềm vui vừa rồi bay lên tận chín tầng mây, mặc dù lo lắng, vẫn kiên định theo Vân Diệp về nhà.
Mới tới cửa đã thấy gia tướng của Hạ Lan gia toàn thân giáp trụ, khiêng Hạ Lan Ngọ Đa không ngừng kêu thảm đứng trước cửa Vân gia. Đám gia tướng Lưu Tiến Bảo, Đông Ngư cũng đứng ở cửa, đám Lão Giang toàn thân giới bị sẵn sàng chiến đấu, ai ai cũng tỏ ra hưng phấn, Vân gia trang tử quá thái bình, khó khăn lắm mới gặp được một chuyện thể hiện võ lực, không khoe khoang chút sao được.
Chợ vẫn náo nhiệt, người qua kẻ lại, người nhát gan thì quy củ chăm lo chuyện làm ăn của mình, kẻ lớn gan thì nghển cổ xem náo nhiệt. Từ sau cái lần thiếu phu nhân dùng dao cắt chém rất nhiều chân người, câu cửa miệng của người Vân gia trang tử khi nói chuyện với người ngoài cũng thay đổi, dám gây chuyện là chặt chân ngươi, câu này rất có sức uy hiếp, trộm, cắp, lừa đảo đều tránh xa Vân gia trang tử, cả du hiệp cũng không nhắc tới nơi này.
Hạ Lan Tăng Già cũng mặc một bộ khải giáp, ngồi trên mình ngựa cầm mã sóc, thấy Vân Diệp cùng Tiểu Vũ đánh xe ngựa từ đường lát đá tới, từ xa đã rống lên:
- Vân Diệp, hôm nay ngươi không giao hai cái chân ra thì chuyện này tuyệt đối không bỏ qua.
Vân Diệp nhỏ giọng nói bên tai Lão Tiền vài câu, Lão Tiền chạy ra quán thịt lợn ở chợ ôm về hai cái chân giò, đặt ở trước ngựa Hạ Lan Tăng Già, thấy mắt Hạ Lan Tăng Già muốn tóe ra lửa, vội vàng lấy thêm một cái chân giò, nói:
- Hầu gia chỉ cho hai cái, là lão hán tự ý chủ trương lấy thêm một cái, phò mã đô úy nhận đi ạ, cái chân giò này trừ vào tiền công của lão hán đấy.
Vân Diệp cười hì hì nhìn Hạ Lan Tăng Già nổi trận lôi đình, cái tên chết tiệt này không biết điều, nếu không phải mình làm thịt Đậu Phụng Tiết, ngươi làm sao có cơ hội lấy ả dâm phụ Vĩnh Gia công chúa, không biết báo ơn, còn chạy tới đây làm loạn, dám làm thương người khác thì Vĩnh Gia công chúa đành làm quả phụ lần nữa.
Giết bách tính là đại tội, nhưng giết quý tộc thực sự lại chẳng phải là chuyện lớn, đương nhiên, tiền đề ngươi phải là quý tộc, Lý Nhị giữ thái độ cổ vũ thù hận giữa quý tộc với nhau, lúc nào cũng ba phải, chẳng giải quyết được gì, cho nên tạo thành tình thế quý tộc Đại Đường lúc nào cũng thấy nguy cơ, cho tới giờ sách lược này chấp hành rất thành công.
Ngụy Trưng từ trong phủ đi ra, như vô ý đứng giữa hai người, nói với Vân Diệp:
- Bệ hạ lệnh cho ngươi đóng cửa suy nghĩ ba tháng, trừ Ngọc Sơn thì không được đi đâu hết, tiếp chỉ đi.
Vân Diệp khom người nhận lấy ý chỉ trong tay Ngụy Trưng, nói nhỏ:
- Vi thần lĩnh chỉ.
Cho ý chỉ vào trong lòng, cười với Hạ Lan Tăng Già, mới Ngụy Trưng vào nhà ngồi.
Tới phòng khách, Ngụy Trưng nói:
- Vân hầu, cứ làm bừa thế này mái không được, Vũ gia nữ nhi là nữ nhi của người ta, ngươi ở chuyện này không khác gì cướp đoạt, về đạo lý là thua rồi.
- Ngụy công, chuyện này mà rơi vào đầu ngài, nói không chừng ngài càng làm ầm ĩ hơn ấy chứ, Tiểu Vũ là đệ tử của ta, chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn nó vào hố lửa sao? Đánh gãy chân hắn đã làm ta mất mặt lắm rồi, không chặt đầu nói không chừng huân quý khắp Trường An đang che miệng cười trộm, hiện giờ còn mặc giáp cầm mã sóc tới cửa nhà ta, hắn muốn chết, không trách ta được.
Ngụy Trưng thất kinh, đứng dậy giữ lấy Vân Diệp:
- Vân hầu không thể làm thế, nếu các ngươi va chạm, lại trước mặt bao người sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt, khi ấy chỉ sợ không đơn giản là cấm túc là có thể qua được đâu.
- Ta nhìn thấy người của Vũ gia cũng có mặt, chỉ cần bọn chúng lập giấy, nói sau này việc cưới gả vủa Tiểu Vũ không liên qua tới bọn chúng thì ta sẽ tha cho hắn, nếu không hôm nay hắn ở lại đây đi, hiện giờ Vân gia là soái trướng, thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam, cho nên nếu Vân gia xuất hiện mấy thứ như nỏ tám trâu thì Ngụy công cũng đừng lạ.
Cái tính ngang tàng của Vân Diệp thì Ngụy Trưng quá rõ rồi, lúc này nói không chừng nỏ tám trâu đã nhắm vào Hạ Lan Tăng Già, chỉ cần hạ lệnh một cái là cửa Vân gia sẽ biến thành địa ngục, tới khi đó hoàng đế còn làm gì được Vân Diệp, chỉ cần y không tạo phản, Lý Nhị tuyệt đối không xử Vân Diệp, cùng lắm là đầy đi Lĩnh Nam, nhưng đi đầy Lĩnh Nam với người khác là uy hiếp, với Vân Diệp lại là cơ hội tốt phu thê đoàn tụ, chuyện Thọ Dương công chúa và Vân Diệp có ai trên triều không biết.
- Lão phu biết ngay mà, bệ hạ giao cho lão phu một chuyện khổ sai, hai người trẻ tuổi đánh nhau, lão phu còn làm người đứng giữa, thói đời thay đổi cả rồi, đám trẻ tuổi các ngươi kẻ này hung hăng hơn kẻ kia, kẻ sau lợi hại hơn kẻ trước. Trường Tôn Xung công phá thành Già Sư, buông thả ba ngày, nghe nói máu chảy thành sông, Trình Xử Mặc khi công phá kinh thành Cao Xương, bị bắn thành nhím rồi vẫn là kẻ đầu tiên lên thành, tám trăm người đã đánh Cao Xương vương Cúc Văn Thái bỏ giáp bỏ thành mà chạy, lập đệ nhất quân công. Lý Hoài Nhân rong ruổi hoang nguyên hai ngày hai đêm, bắt sống Cao Xương thái tử, tới đây nước Cao Xương đã không còn tồn tại nữa.
- Tiết Duyên Đà nơm nớp lo sợ, Di Nam khả hãn đã liên tục phái ba sứ tiết tới Trường An xin thuần phục, hiện giờ triều đường không rảnh rỗi xử lý tranh chấp nhỏ của các ngươi nữa. Nên vỗ về hay tiêu diệt Tiết Duyên Đà làm lão phu đau đầu lắm rồi, thương lượng tử tế với Vũ gia đi, đừng động dao động thương nữa.
Vân Diệp nghe mà mắt trợn lên, xưa nay Trường Tôn Xung chẳng phải thứ lương thiện, nhất định là thủ hạ tổn thất thảm trọng nên mới hạ sát thủ. Còn về Trình Xử Mặc, đó là tên khùng, quan chức bị hạ xuống chỉ được lĩnh tám trăm người vẫn muốn phong hầu lập tức, dựa vào khải giáp chắc chắn của mình xông pha mưa tên tấn công thành, may mà không gặp gỗ lăn đá ném, nếu không phải đi phúng hắn rồi.
Lý Hoài Nhân chững chạc hơn chắc chắn bị hai tên kia ép quá nên mới bất chấp sinh tử ngàn dặm truy sát, bắt được tên thái tử coi như cũng không uổng phí, nhưng vì sao không có tin về Lý Thừa Càn? Đánh chết Vân Diệp cũng không tin hắn có chuyện.
Nếu như Lý Thừa Càn có chuyện thì không phải là đại thắng nữa, mà là đại bại, trong quân không biết có bao nhiêu cái đầu rơi xuống đất, cái đầu của đám Lão Ngưu, Lão Trình, Lý Tích cũng khó giữ vững.
- Thái tử sao rồi?
Mặt kệ đám ngu xuẩn ngoài cửa, vội vàng nghe ngóng động tĩnh của thái tử:
Ngụy Trưng uống một ngụm trà, vuốt râu hài lòng nói:
- Chuyên xuất chinh này thái tử có thể nói là quy củ vô cùng, đâu ra đó, Lão Trình, Lão Ngưu đều khen thái tử biết tiến lui, hiểu quân pháp, là tấm gương cho ba quân. Bảy vạn đại quân tung hoành thảo nguyên, hữu soái của thái tử luôn theo sát, thái tử không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa theo quân, ở Bạch Thành còn giết địch, theo quân báo nói, sĩ khí ba quân tức thì tăng vọt, đánh một trận vượt qua tòa thành ma quỷ.
- Thư viện lần này cũng nở mày nở mặt, trong xa mạc lấy vải dầu thu nước, sao nghĩ ra được thế? Nguồn nước bị ô nhiễm hết, đâu đâu cũng có trâu chết ngựa chết, thối mù, nước không uống được, nếu không phải có đệ tử thư viện nghĩ ra cách đào hồ cát dùng vải dầu hứng nước để quân sĩ bổ xung ít nước thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghe tới đây Vân Diệp thở phào, chỉ cần Lý Thừa Càn không phạm sai lầm là một đại công rồi, quy củ vô cùng là đánh giá tốt nhất, chẳng một thần tử nào thích hoàng đế trong đầu có cả nghìn chủ ý, trong mắt các lão tướng quân, giữ quy củ là tốt nhất, còn cái khác có thể học dần dần, có hoàng đế nhà ai cứ ở mãi trong quân doanh đâu.
Ngụy Trưng hôm nay nói rất khỏe, đem chiến dịch Cao Xương kể tỉ mỉ, từ miêu tả của ông ta, quốc thổ của Tiết Duyên Đà hình như đã có một nửa thành mục trường của Đại Đường.
Quân nhân bây giờ biết quý trâu bò cừu dê rồi, không giống trước kia cứ thấy là giết sạch, hiện giờ ai cũng biết chúng đáng tiền, theo sau quân đội là vô số thương đội, thu hoạch của tướng sĩ sau khi chiến tranh kết thúc sẽ biến thành tiền tài một cách nhanh nhất. Chỉ cần nhận một tờ giấy là có thể thông qua bưu cục của Hà Thiệu đem tiền tài gửi cho người nhà, đều thành vạc bạc thật.
Bưu cục của Hà Thiệu mặc dù chỉ mở sớm hơn người khác ba năm, nhưng cái biển lâu năm đã được treo lên, lần này vớ bẩm rồi, chẳng trách thời gian qua không thấy tên này tới tống tiền, Na Một Nhật sinh con cũng chỉ tới một chuyến rồi đi, người càng béo hơn, ngoài ra không có thay đổi nào khác.
Mục đích của Ngụy Trưng đã đạt được tất nhiên phải cáo từ về nhà, hiện giờ nếu không có gì bất ngờ, Hạ Lan Tăng Già đã chạy mất tăm rồi, lảm nhẩm cả đống chẳng qua muốn giữ Vân Diệp trong nhà thôi, để y không rảnh ra ngoài làm thịt mấy kẻ kia.
Bỏ đi, không đáng tốn công với loại người đó, thánh chỉ chỉ không cho Vân Diệp vào thành Trường An, hạn là ba tháng, từ thánh chỉ này có thể nhìn ra, Lý Nhị không định xử lý Tiết Duyên Đà, đại quân sắp về rồi, vừa vặn cần ba tháng, tới lúc đó đám bằng hữu đầu trâu mặt ngựa cũng về hết, nếu như còn không cho Vân Diệp vào thành Trường An sẽ làm y ngột ngạt mà chết.
Đây cũng là một tín hiệu Lý Nhị truyền đạt cho Ngụy Trưng, kết thúc tranh luận, chiến dịch Tiết Duyên tới đây là dừng, mở cánh cửa Cao Xương, thương đạo được đả thông, Tiết Duyên Đà không còn gan làm loạn nữa, đại quân ở ngoài thêm một ngày, trong lòng ông ta có một ngày không yên, cứ đem về phân tán phủ binh ra mới được, đợi nguyên khí khôi phục đi kiếm Cao Ly gây chuyện, Lý Nhị nghĩ như thế.
Khi đưa Ngụy Trưng ra cửa, cửa Vân phủ đã khôi phục nguyên trạng, chỉ là người ở chợ rõ ràng rất bất mãn, khinh bỉ phương thức xử lý đầu voi đuôi chuột của Vân gia.
- Ba tháng, Vân hầu, ba tháng trôi qua rất nhanh, những hảo huynh đệ của ngài cũng sẽ trở về.
Ngụy Trưng cười quỷ dị với Vân Diệp, lão già này cũng chẳng ngốc. ba tháng nữa lúc đó nơi này náo nhiệt lắm, cái đám xấu xa đó hiện giờ không biết thế nào, lâu rồi không gặp cũng nhớ lắm.
Bảo Tiểu Vũ đi chơi với đám Tiểu Nha, không có chuyện gì hết, rồi tới phòng thăm Na Mộ Nhật, thấy trượng phu, Na Mộ Nhật tủi thân rơi nước mắt, trề môi cáo trạng với Vân Diệp, nói bên ngoài gọi Trác Á của nàng là Rong Biển, bảo trượng phu đi đánh gãy chân toàn bộ bọn họ.
Cái này thì không được, nếu muốn đánh què một nửa số người ở Trường An, nhất định Lý Nhị sẽ biến Vân Diệp t hành tên què trước khi Vân gia hành động, vả lại Rong Biển cũng không tệ, nhà phú quý đặt tên cho con cũng lấy tên xấu, vì như Thanh Tước, như Sửu Ngưu, Cẩu Tử, Vân gia đại tiểu thư gọi là Rong Biển cũng không tệ, bao nhiêu người chúc phúc cho con mình như vậy, có gì không hay chứ?
Vân Diệp khen rong biển tận trời, Na Mộ Nhật mới bật cười, ôm bảo tối tâm can của mình gọi Rong Biển không ngừng, thương yêu vô cùng.
Phòng ở cữ là một vấn đề lớn, mùi vị bên trong thực sự không sao ngửi nổi, môi trường thế này rất thích hợp sinh vi khuẩn, Tân Nguyệt định dùng nước hoa trung hòa, bị Vân Diệp nghiêm khắc cấm chỉ, các loại cơ quan của trẻ nhỏ vô cùng non nớt, chẳng may bị mùi đáng sợ sau khi trung hòa làm hại thì không tốt, Vân gia đại tiểu thư tương lai thành một tiểu mỹ nữ thơm phưng phức chứ không phải thành đứa bé không phân biệt được thơm thối.
Muốn mở cửa sổ ra cho thông giá, bị cả nhà chửi mắng chỉ trích tối tăm mặt mày, sức mạnh của thói quen thật khủng khiếp, dù một nghìn năm sau cái mùi trong phòng đẻ cũng chẳng khác là bao.
Hoàng đế không cho phép ra ngoài, càng tốt, ở trong nhà sống cuộc sống bé nhỏ của mình, với Vân Diệp mà nói thực ra đây chẳng phải là trừng phạt, còn là sự tưởng thưởng, là phần thưởng của Lý Nhị cho chuyến đi Lĩnh Nam vất vả của y, hàm ý trong ba tháng sẽ không quấy rầy y nữa.