Nhìn đám con cháu một lượt, ông cụ nghiêm giọng nói:
- Nhan gia ta có phải suy bại rồi không? Huân quý khắp Trường An đều được bệ hạ ban cho khoai tây, vì sao chỉ Nhan gia không có? Là đức hạnh Nhan gia bại hoại, hay do các ngươi không nỗ lực.
Nhan gia Đại nhi tử Nhan Tử Thiện vội nói:
- Phụ thân, nhà ta cũng được ban, chỉ là hài nhi cho rằng chuyện xằng bậy, làm gì có lương thực một mẫu hai ba chục đảm, chẳng qua Vân Diệp lòe bịp thiên hạ, bày ra thứ điềm lành vô dụng mà thôi, giống như trước kia xuất hiện kỳ lân, chẳng qua là dán vảy bạc lên người lợn, nói là kỳ lân, là thủ đoạn mà triều đình dùng để ổn định lòng người, để lừa đám dân đen ngu muội, chứ bậc trí sĩ như chúng ta sao để bị lửa. Thứ khoai tây đó xấu xí vô cùng, cho nên hài nhi mang nuôi lợn rồi.
Nghe Nhan Tử Thiện nói hết, Nhan Chi Thôi ho liên hồi, khó khăn lắm mới thở đều lại được, nói:
- Tử Thiện, lại đây.
Nhan Tử Thiện mỉm cười đi tới trước phụ thân, cúi mình xuống chuẩn bị nghe phụ thân dạy bảo, nhưng thấy phụ thân run run giơ tay lên, tát vào mặt mình.
Nhìn lão phụ giận dữ vô cùng, không dám hỏi nguyên do, vội quỳ ngay xuống, luôn mồm nói:
- Hài nhi sai rồi, xin phụ thân trách phạt, đừng giận hại người.
Thực tình không thấy mình sai chỗ nào cả.
Thấy phụ thân bị tổ phụ tát, đây là chuyện gần sau mươi năm qua chưa từng có, đám hậu bối Nhan gia quỳ cả xuống, xin lão tổ tông bao trọng thân thể, đừng giận hại người.
- Tử Thiện, lần trước ngươi bị đánh là khoảng năm mười lăm tuổi đi thanh lâu phải không?
Nhan Chi Thôi hồi tưởng lại nói với đứa con đã trên bảy mươi của mình:
Nhan Tử Thiện mặt đỏ lên:
- Khi đó hài nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thân thể chưa phát triển đã đi làm bậy, phụ thân trách phạt đúng lắm, nhưng không ngờ sắp sáu mươi năm rồi, lại lĩnh giáo lời răn dạy của phụ thân, nhìn khắp thiên hạ đại đường, ai có thể được phụ thân trừng phạt khi đã bảy mươi tuổi chứ, phúc khí đó mấy người có được, hài nhi chỉ mong phúc này kéo dài mãi.
Nhan Chi Thôi không để ý tới hành vi lấy lòng của nhi tử, cầm củ khoai tây lớn lên, nói:
- Nhan gia tôn sùng tổ tông, không tin quỷ thần, từ tổ tiên Nhan Hồi, chúng ta truy cầu tiến bộ trên con đường học vấn, học lão nông làm ruộng, hỏi ngư phu đánh cá, tìm lý từ ăn mày, chưa bao giờ dám tự mãn. Chúng ta không tin quỷ thân, nhưng tin sự thực, Tử Thiện, cái gì đã khiến ngươi mất đi dũng khí đi tìm sự thực?
Ông cụ càng nói giọng càng nhiêm:
- Ai nói với ngươi khoai tây không có sản lượng hai ba chục đảm? Ngươi trồng thứ này chưa? Ngươi dựa vào cái gì để xem thường Vân Diệp? Dựa vào suy đoán, ngồi ì một chỗ mà ra quyết định, coi bảo vật thiên hạ là rác rưởi, vậy mà dám chửi người dân ngu muội, tự xưng trí sĩ, hay cho Nhan Tử Thiện có mắt không tròng.
Nhan Tử Thiện đại kinh, ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nhưng thấy phụ thân nhắm mắt lại, vẻ mặt suy sụp, nếp nhăn trên mặt càng hằn sau.
Đành chuyển ánh mắt sang nhìn Nhan Thọ cùng phụ thân ra ngoài, Nhan Thọ là hạ nhân duy nhất trong căn phòng này, thấy Đại thiếu gia nhìn mình, vội đáp:
- Đại thiếu gia nhầm rồi, khoai tây đúng là một mẫu có hai ba chục đảm, hôm nay lão nô và lão thái gia tới ruộng trồng khoai tây, gặp đúng lúc Lam Điền huyện lệnh đang thu hoạch khoai tây, bọn họ làm rất tỉ mỉ, đo ra chính xác một mẫu được hơn ba nghìn cân. Vì xác định sản lượng bình quân, bọn họ đo một mẫu nữa, lão thái gia tính qua, sản lượng không chênh nhau, đó toàn là điều lão thái gia và lão nô tận mắt nhìn thấy, không sai được.
Nhan Thọ nói xong, Nhan Tử Thiện sững sờ, đả kích này với ông ta quá lớn, ông ta trước giờ luôn bác bỏ tin đồn về điềm lành khoai tây với mọi người, những người trồng thứ này sở dĩ không nói gì, thực chất trong lòng cười khẩy, nực cười bản thân mình còn tưởng bọn họ bị lời nói của mình làm không đối đáp lại được, mình còn đợi xem Vân Diệp giải quyết hậu quả trò lừa gạt của y ra sao, thì ra cha chưa tát mình, mình tự tát vô số cái vào mặt rồi.
- Lão phu hôm nay làm trộm, chạy tới ruộng Vân gia trang ăn trộm hoa màu, may mà thành công, chính thứ này đây, tên là ngọc mễ, cũng là một thứ hoa màu mới, vị ngon ngọt, nghe nói không thua kém lúa mạch chút nào, nhưng sản lượng một cái trên trời, một cái dưới đất. Lão phu tính toán qua, một mẫu ít nhất có năm sáu đảm, thứ này khác với khoai tây, nó là lương thực thật sự. Khoai tây bị Nhan gia đem nuôi lợn, đành vậy thôi, nhà ta không tranh ăn với lợn, nhưng ngọc mễ là do lão phu trộm về, nếu đã trộm về được rồi, vậy nó là của nhà ta. Ta đã đi hỏi, còn một tháng nữa là ngọc mễ sẽ chín, đợi chín rồi lão phu sẽ tới Vân gia trộm ngọc mễ một lần nữa, năm sau trồng nhiều một chút, lão phu tranh thủ sống thêm vài năm, xem ngọc mễ nảy mềm phát rễ ở Nhan gia, nếu không ta chết không nhắm mắt.
- Phụ thân, đều là hài nhi tự cho là đúng thành lỗi lớn, chuyện tới nhà xin giống ngọc mễ hãy giao cho hài nhi, dù gian nan tới đâu hài nhi cũng lấy về.
Nhan Chi Thôi vuốt mặt nhi tử một cái, cười nói:
- Nhan gia ta đã bao giờ phải cúi đầu, thể diện của ngươi còn đáng tiền, không thể tủy tiện tổn hại ở Vân gia, một trưởng bối mắng một thiếu niên mười mấy tuổi là coi trọng y, có sai nhà ta cũng không nhận, phụ thân ngươi tã tới cảnh giới tùy tâm sở dục, trộm ngọc mễ của nhà y, hộ viện nhà y còn phải giúp lão phu đẩy xe. Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Khuôn mặt già nua của Nhan Chi Thôi hiện lên sự tinh nghịch của trẻ nhỏ, Nhan Tử Thiện thầm kêu không xong, phụ thân chỉ cần có nụ cười này, nhất định nói ra luận điệu kinh thế hãi tục.
Hết sức hưởng thụ ánh mắt của đám hậu bối, Nhan Chi Thôi cười lớn:
- Lão phu phát hiện, làm trộm đã lắm, lần này thành công làm lòng lão phu khoan khoái, sự khoan khoái này sao có thể trải nghiệm một lần, Vân gia cần mất trộm nhiều hơn mới được, ha ha ha …
Thế cho nên gần đây nhiệm vụ phòng trộm của Vân gia rất nặng, toàn là đám lão tặc, kết bầy kết đội tới tàn phá Vân gia trang tử, đầu tiên là xem tình hình thu hoạch của khoai tây, tự đo đạc một mẫu rồi đào, không dùng tới nhân thủ của quan phủ, toàn dùng gia đinh của mình, đào ra cân rồi bỏ đó, không ai dám chỉ trích.
Hoa huyện lệnh và chủ bạ run lẩy bẩy đứng dưới mặt trời, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng không dám lau, bộ dạng cứ như sắp òa khóc, hai ngày qua bọn họ bị đe dọa vô số lần, phải chiếu cố tốt lão nhân gia, có chuyện xảy ra là bọn họ bị rút gân lột da.
Vân Diệp nấp trong ruộng ngọc mễ nhón chân nhìn đám lão tặc khốn kiếp, trong nhà bọn họ đều có khoai tây, nhưng không kẻ nào coi ra gì, trước kia ở Kim Loan điện Lý Nhị đào ra khoai tây bị bọn họ coi là dàn dựng, là tiết mục hay của hoàng đế, đứng xem như xem kịch, về nhà một cái là bỏ ra khỏi đầu. Tới khi hoàng đế ban khoai tây thì một số mang lên từ đường cúng, một số ném trong hầm cho mọc mầm, đợi mầm dài lấy ra cho lợn ăn, kết quả lợn trúng độc chết mấy con, vì thế đều âm thầm xử lý, nói không chừng quan nuôi lợn cũng bị chết oan mấy người.
Vân Diệp phổi bò lúc này mới phát hiện ra, khắp thế giới chỉ có Vân gia, Trường Tôn gia, Ngưu gia, Trình gia, Tần gia hơn nữa Trường Tôn Vô Kỵ cùng với mấy vị gia chủ còn thương lượng với nhau, không nói với bọn ngu xuẩn kia, nhà mình trồng còn phát tài, cho nên Vân Diệp biết có người lén bán khoai tây, chỉ là không ngờ nhà cung ứng là mấy nhà kia.
- Nhan gia ta có phải suy bại rồi không? Huân quý khắp Trường An đều được bệ hạ ban cho khoai tây, vì sao chỉ Nhan gia không có? Là đức hạnh Nhan gia bại hoại, hay do các ngươi không nỗ lực.
Nhan gia Đại nhi tử Nhan Tử Thiện vội nói:
- Phụ thân, nhà ta cũng được ban, chỉ là hài nhi cho rằng chuyện xằng bậy, làm gì có lương thực một mẫu hai ba chục đảm, chẳng qua Vân Diệp lòe bịp thiên hạ, bày ra thứ điềm lành vô dụng mà thôi, giống như trước kia xuất hiện kỳ lân, chẳng qua là dán vảy bạc lên người lợn, nói là kỳ lân, là thủ đoạn mà triều đình dùng để ổn định lòng người, để lừa đám dân đen ngu muội, chứ bậc trí sĩ như chúng ta sao để bị lửa. Thứ khoai tây đó xấu xí vô cùng, cho nên hài nhi mang nuôi lợn rồi.
Nghe Nhan Tử Thiện nói hết, Nhan Chi Thôi ho liên hồi, khó khăn lắm mới thở đều lại được, nói:
- Tử Thiện, lại đây.
Nhan Tử Thiện mỉm cười đi tới trước phụ thân, cúi mình xuống chuẩn bị nghe phụ thân dạy bảo, nhưng thấy phụ thân run run giơ tay lên, tát vào mặt mình.
Nhìn lão phụ giận dữ vô cùng, không dám hỏi nguyên do, vội quỳ ngay xuống, luôn mồm nói:
- Hài nhi sai rồi, xin phụ thân trách phạt, đừng giận hại người.
Thực tình không thấy mình sai chỗ nào cả.
Thấy phụ thân bị tổ phụ tát, đây là chuyện gần sau mươi năm qua chưa từng có, đám hậu bối Nhan gia quỳ cả xuống, xin lão tổ tông bao trọng thân thể, đừng giận hại người.
- Tử Thiện, lần trước ngươi bị đánh là khoảng năm mười lăm tuổi đi thanh lâu phải không?
Nhan Chi Thôi hồi tưởng lại nói với đứa con đã trên bảy mươi của mình:
Nhan Tử Thiện mặt đỏ lên:
- Khi đó hài nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thân thể chưa phát triển đã đi làm bậy, phụ thân trách phạt đúng lắm, nhưng không ngờ sắp sáu mươi năm rồi, lại lĩnh giáo lời răn dạy của phụ thân, nhìn khắp thiên hạ đại đường, ai có thể được phụ thân trừng phạt khi đã bảy mươi tuổi chứ, phúc khí đó mấy người có được, hài nhi chỉ mong phúc này kéo dài mãi.
Nhan Chi Thôi không để ý tới hành vi lấy lòng của nhi tử, cầm củ khoai tây lớn lên, nói:
- Nhan gia tôn sùng tổ tông, không tin quỷ thần, từ tổ tiên Nhan Hồi, chúng ta truy cầu tiến bộ trên con đường học vấn, học lão nông làm ruộng, hỏi ngư phu đánh cá, tìm lý từ ăn mày, chưa bao giờ dám tự mãn. Chúng ta không tin quỷ thân, nhưng tin sự thực, Tử Thiện, cái gì đã khiến ngươi mất đi dũng khí đi tìm sự thực?
Ông cụ càng nói giọng càng nhiêm:
- Ai nói với ngươi khoai tây không có sản lượng hai ba chục đảm? Ngươi trồng thứ này chưa? Ngươi dựa vào cái gì để xem thường Vân Diệp? Dựa vào suy đoán, ngồi ì một chỗ mà ra quyết định, coi bảo vật thiên hạ là rác rưởi, vậy mà dám chửi người dân ngu muội, tự xưng trí sĩ, hay cho Nhan Tử Thiện có mắt không tròng.
Nhan Tử Thiện đại kinh, ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nhưng thấy phụ thân nhắm mắt lại, vẻ mặt suy sụp, nếp nhăn trên mặt càng hằn sau.
Đành chuyển ánh mắt sang nhìn Nhan Thọ cùng phụ thân ra ngoài, Nhan Thọ là hạ nhân duy nhất trong căn phòng này, thấy Đại thiếu gia nhìn mình, vội đáp:
- Đại thiếu gia nhầm rồi, khoai tây đúng là một mẫu có hai ba chục đảm, hôm nay lão nô và lão thái gia tới ruộng trồng khoai tây, gặp đúng lúc Lam Điền huyện lệnh đang thu hoạch khoai tây, bọn họ làm rất tỉ mỉ, đo ra chính xác một mẫu được hơn ba nghìn cân. Vì xác định sản lượng bình quân, bọn họ đo một mẫu nữa, lão thái gia tính qua, sản lượng không chênh nhau, đó toàn là điều lão thái gia và lão nô tận mắt nhìn thấy, không sai được.
Nhan Thọ nói xong, Nhan Tử Thiện sững sờ, đả kích này với ông ta quá lớn, ông ta trước giờ luôn bác bỏ tin đồn về điềm lành khoai tây với mọi người, những người trồng thứ này sở dĩ không nói gì, thực chất trong lòng cười khẩy, nực cười bản thân mình còn tưởng bọn họ bị lời nói của mình làm không đối đáp lại được, mình còn đợi xem Vân Diệp giải quyết hậu quả trò lừa gạt của y ra sao, thì ra cha chưa tát mình, mình tự tát vô số cái vào mặt rồi.
- Lão phu hôm nay làm trộm, chạy tới ruộng Vân gia trang ăn trộm hoa màu, may mà thành công, chính thứ này đây, tên là ngọc mễ, cũng là một thứ hoa màu mới, vị ngon ngọt, nghe nói không thua kém lúa mạch chút nào, nhưng sản lượng một cái trên trời, một cái dưới đất. Lão phu tính toán qua, một mẫu ít nhất có năm sáu đảm, thứ này khác với khoai tây, nó là lương thực thật sự. Khoai tây bị Nhan gia đem nuôi lợn, đành vậy thôi, nhà ta không tranh ăn với lợn, nhưng ngọc mễ là do lão phu trộm về, nếu đã trộm về được rồi, vậy nó là của nhà ta. Ta đã đi hỏi, còn một tháng nữa là ngọc mễ sẽ chín, đợi chín rồi lão phu sẽ tới Vân gia trộm ngọc mễ một lần nữa, năm sau trồng nhiều một chút, lão phu tranh thủ sống thêm vài năm, xem ngọc mễ nảy mềm phát rễ ở Nhan gia, nếu không ta chết không nhắm mắt.
- Phụ thân, đều là hài nhi tự cho là đúng thành lỗi lớn, chuyện tới nhà xin giống ngọc mễ hãy giao cho hài nhi, dù gian nan tới đâu hài nhi cũng lấy về.
Nhan Chi Thôi vuốt mặt nhi tử một cái, cười nói:
- Nhan gia ta đã bao giờ phải cúi đầu, thể diện của ngươi còn đáng tiền, không thể tủy tiện tổn hại ở Vân gia, một trưởng bối mắng một thiếu niên mười mấy tuổi là coi trọng y, có sai nhà ta cũng không nhận, phụ thân ngươi tã tới cảnh giới tùy tâm sở dục, trộm ngọc mễ của nhà y, hộ viện nhà y còn phải giúp lão phu đẩy xe. Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Khuôn mặt già nua của Nhan Chi Thôi hiện lên sự tinh nghịch của trẻ nhỏ, Nhan Tử Thiện thầm kêu không xong, phụ thân chỉ cần có nụ cười này, nhất định nói ra luận điệu kinh thế hãi tục.
Hết sức hưởng thụ ánh mắt của đám hậu bối, Nhan Chi Thôi cười lớn:
- Lão phu phát hiện, làm trộm đã lắm, lần này thành công làm lòng lão phu khoan khoái, sự khoan khoái này sao có thể trải nghiệm một lần, Vân gia cần mất trộm nhiều hơn mới được, ha ha ha …
Thế cho nên gần đây nhiệm vụ phòng trộm của Vân gia rất nặng, toàn là đám lão tặc, kết bầy kết đội tới tàn phá Vân gia trang tử, đầu tiên là xem tình hình thu hoạch của khoai tây, tự đo đạc một mẫu rồi đào, không dùng tới nhân thủ của quan phủ, toàn dùng gia đinh của mình, đào ra cân rồi bỏ đó, không ai dám chỉ trích.
Hoa huyện lệnh và chủ bạ run lẩy bẩy đứng dưới mặt trời, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng không dám lau, bộ dạng cứ như sắp òa khóc, hai ngày qua bọn họ bị đe dọa vô số lần, phải chiếu cố tốt lão nhân gia, có chuyện xảy ra là bọn họ bị rút gân lột da.
Vân Diệp nấp trong ruộng ngọc mễ nhón chân nhìn đám lão tặc khốn kiếp, trong nhà bọn họ đều có khoai tây, nhưng không kẻ nào coi ra gì, trước kia ở Kim Loan điện Lý Nhị đào ra khoai tây bị bọn họ coi là dàn dựng, là tiết mục hay của hoàng đế, đứng xem như xem kịch, về nhà một cái là bỏ ra khỏi đầu. Tới khi hoàng đế ban khoai tây thì một số mang lên từ đường cúng, một số ném trong hầm cho mọc mầm, đợi mầm dài lấy ra cho lợn ăn, kết quả lợn trúng độc chết mấy con, vì thế đều âm thầm xử lý, nói không chừng quan nuôi lợn cũng bị chết oan mấy người.
Vân Diệp phổi bò lúc này mới phát hiện ra, khắp thế giới chỉ có Vân gia, Trường Tôn gia, Ngưu gia, Trình gia, Tần gia hơn nữa Trường Tôn Vô Kỵ cùng với mấy vị gia chủ còn thương lượng với nhau, không nói với bọn ngu xuẩn kia, nhà mình trồng còn phát tài, cho nên Vân Diệp biết có người lén bán khoai tây, chỉ là không ngờ nhà cung ứng là mấy nhà kia.