Chẳng trách hoàng đế không truyền bá khoai tây đi, nhận thức là một quá trình lâu dài, mỗi lần Vân Diệp hỏi Lý Nhị vì sao tới giờ còn chưa đem khoai tây trống bốn phương, Lý Nhị đều có bộ dạng ác liệt, ông ta đang đợi những kẻ kia tới cầu khẩn, để cho đòn cảnh cáo nhớ đời, thứ được một cách miễn phí thì không ai biết trân trọng cả, lý này có thể đem đi khắp thiên hạ.
Những kẻ kia không thừa nhận, bách tính càng không dám thừa nhận, Vân Diệp bị sự khai sáng ở Vân gia trang che mắt, tưởng rằng toàn thiên hạ đang khao khát chờ đợi khoai tây, ai ngờ tất cả chỉ tồn tại trong mấy nhà mình hay tới. Trang hộ Vân gia trang càng không đem tin tức tốt đẹp này truyền ra ngoài, cả tức phụ về nhà mẹ đẻ cũng bị cấm lắm mồm, nếu tiết lộ đại sự trong trang thì không cần về nữa, lão gia gia tám mươi tuổi ở chuyện này nói một là một, không ai dám trái.
Hoàn cảnh chung như thế, khoai tây còn truyền đi được cái chó gì nữa, khoai tây mọc mầm, bản thân nó có độc, thằng điên nào lấy mầm tím ngắt cho lợn ăn, thứ đó nhìn là biết không hay ho. Hơn nữa lương thực để mốc ăn vào còn chết người nữa là.
Nếu chẳng phải Hoa huyện lệnh chọc thủng ô cửa sổ này, Vân Diệp căn bản không biết, Tân Nguyệt trốn Vân Diệp, hai ngày qua nàng ăn đòn hai lần rồi, tuy nhiên quá trình ăn đòn ướt át vô cùng, có điều mông toàn dấu tay cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Lão Tiền trốn ở Lạc Dương không về, nói là chuyện làm ăn ở Lạc Dương cần kiểm tra kỹ, mất chừng mười ngày nửa tháng mới về được.
Hầu gia mặt xám xịt đã ba ngày rồi, chó trong nhà đã bị đá què hai con, gà trống gáy sáng bị bẻ cổ, cho vào nồi canh, bài tập của các tiểu nương tử càng thêm nhiều, đến canh một rồi mà còn phải lau nước mắt viết chữ.
Tóm lại bầu trời Vân gia mây đen giăng kín, sấm chớp liên hồi, người thường không chịu nổi, cuộc sống như thế sao sống nổi nữa, đám nha hoàn phó dịch nơm nớp lo sợ, tới khi Lý Cương tiên sinh tới, tất cả mới thở phào.
- Tiểu tử, ngươi nổi khùng cái gì, chẳng qua là chuyện khoai tây thôi, nếu như không có chuyện này, thiên hạ sao có nhận thức về nó? Ngươi không nhìn xem những kẻ tới hiện giờ là ai? Đều là những người có quyền thực sự trong nhà, những người này bình thường không ra khỏi cửa, giờ tràn tới ruộng nhà ngươi xem khoai tây, nói rõ năm sau thứ này sẽ phổ biến khắp nơi, hoàng gia, cả ngươi nữa, những nơi mà ngươi không vươn tay tới được cũng trồng kín, có tin không?
Vân Diệp rót trà cho Lý Cương, đặt ở chỗ thuận tay:
- Đều là những con lừa đê tiện, đuổi không đi, đánh không lui, nếu tiểu tử không kiếm một món tiền lớn sẽ không bỏ qua.
- Vậy ngươi cứ kiếm đi, ai nói không cho ngươi kiếm, lần này là bọn họ cam tâm tình nguyện mò tới cửa, vì sao không làm? Ngươi bán rẻ bọn họ còn chẳng chịu, đây là cách bọn họ đi đường vòng bồi tội với bệ hạ, khà khà, nói không chừng hiện giờ hoàng gia đã bán khoai tây quy mô lớn rồi, tiểu tử, ngươi trồng có vài mẫu, hoàng gia trồng không ít hơn năm nghìn mẫu. Hoàng hậu nương nương tinh minh hơn người, lại chẳng nắm lấy cơ hội này sao? Ngươi cho rằng mình bị nhốt ở nhà ba tháng là sao, thế nào hoàng gia cũng bán hết giống khoai tây xong mới gặp ngươi.
Vân Diệp há mồm tựa như vỡ lẽ, rồi cúi đầu ủ rũ nói:
- Chẳng lẽ chuyện Hoa huyện lệnh cũng do nương nương an bài.
- Nghĩ thử xem, một tên huyện lệnh nhỏ bé vô danh, dám lấy thừng treo cổ uy hiếp quan trên, phản rồi, nếu không có hoàng hậu chống lưng, cho mười cái gan hắn cũng không dám, ngươi tưởng thanh danh dễ truyền đi như vậy à, cho một cái tội kéo vào tù giết phéng đi ai biết đấy vào đâu? Nếu như chẳng phải hắn ở gần Vân gia, loại chuyện này đâu tới lượt hắn, hắn là cái thá gì chứ?
Vân Diệp phát hiện tầm nhìn đại cục của mình thua những người này tới một vạn tám nghìn dặm, tính kế người ta trong vô hình, cuối cùng mình còn vươn cổ ra chui vào thòng lọng, vợ chồng Lý Nhị quả nhiên không phải thứ tốt đẹp.
- Đi nấu cho ta ít cháo, lần trước uống cháo ngọc mễ không tệ, tuổi cao rồi, không tiêu hóa nổi cá thịt, chỉ uống được cháo ngọc mễ, ngọc mễ nhà ta ít, không ăn được.
Cùng Lý Cương tiên sinh uống hai bán cháo ngọc mễ lớn, lúc này mới nguôi giận phần nào, quay đầu lại mới phát hiện ra Tân Nguyệt, Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, Trường Tôn phu nhân, Tần phu nhân, Úy Trì phu nhân trốn trong hậu hoa viên Vân gia uống rượu ăn mừng, lão bà của Trình Giảo Kim giọng oang oang mời rượu, cách hai viện tử còn nghe thấy, hình như uống tới có vấn đề rồi, Tân Nguyệt còn miêu tả cảnh mình bị đánh, ông trời ơi, chuyện này mà cũng đem ra kể được sao?
Đợi tới khi trời tối, Tân Nguyệt mặt đỏ bừng bừng phe phẩy khăn tay vào phòng, vừa mở miệng ra mùi rượu nồng nặc làm Vân Diệp thiếu chút nữa ngã lăn, ôm lấy Vân Diệp cọ mặt vào lưng y, luôn miệng nói hôm nay uống thật thống khoái.
Có thể ép cho đám quý tộc truyền thống lâu đời kia phải tới cửa cầu xin, với những quý tộc mới nổi bọn họ mà nói là một thắng lợi cực lớn. Vân gia còn chưa bước chân vào được giới quý tộc truyền thống, lần này nhận được không biết bao nhiêu thiếp mời, nói tóm lại là nhét phồng ngực, lấy thiếp mời trong lòng nàng ra, chẳng có tâm tình nào mà xem, đây là lãnh địa của Tân Nguyệt, Vân Diệp không xen vào, lột sạch y phục, dọn giường, vỗ cái mông trơn bóng của nàng để giải rượu.
Mỹ nữ say rượu nôn ra chẳng đẹp đẽ gì, dù có trần truồng cũng chẳng đẹp, gân xanh trên cổ nhảy loạn xạ, tiếng nôn thốc nôn tháo làm nhìn mà xót xa, mùi rượu trong phòng không tan đi nổi, chẳng biết uống bao nhiêu.
Sáng sớm ngày hôm sau Tân Nguyệt quả nhiên chẳng còn chút quan niệm thời gian nào nữa, trông dáng vẻ nàng thì còn lâu mới tỉnh lại được, Vân Diệp sai nha hoàn nấu cháo gạo cho nàng, dạ dày bị nôn trống rồi, chỉ mong hôm nay nàng thèm ăn cháo.
Thiếp của Nhan gia đã tới, đề danh là Nhan Chi Thôi, hoàng đế nhận được thiếp như thế này cũng hưng phấn, nói gì tới Vân gia nho nhỏ, có tư cách tiếp vị lão tiên sinh này chỉ có Vân gia lão nãi nãi, tối qua định giữ Lý Cương ở lại tiếp khách, ai ngờ bị ông ta nhổ cho một bãi nước bọt, nói lần trước đứng ra vì Vân gia, cho nên già rồi còn bị người ta nhổ cho một bãi nước bọt lên mặt, còn không thể lau. Bãi nước bọt này coi như giáo huấn Vân Diệp không biết tôn kính người già, Đại Đường hiện giờ không tìm ra ai già hơn Nhan Chi Thôi nữa, ông ta ở trước mặt Nhan Chi Thôi cũng là thằng nhóc, có ăn đòn cũng không biết kể với ai, Vân Diệp tự gây họa thì tự chịu, nói xong chạy luôn, xem chừng ông ta thực sự không muốn gặp Nhan Chi Thôi lần nữa.
Đợi tới khi Vân Diệp an bài mọi việc thỏa đáng, lão nãi nãi thay áo thọ bằng y phục tức phụ năm xưa, chải tóc tỉ mỉ, cắm một cái trâm bạch ngọc, không chống gậy nữa, hai tay đặt trước bụng, đợi Nhan Chi Thôi tới, lão già khốn kiến chín tư tuổi còn chưa chịu chết, vác cái mặt dày tới hại Vân gia.
Đáng thương cho Tân Nguyệt mặt trắng bệch, bát cháo sáng chỉ làm ngụm nhỏ rồi không uống nổi nữa, uống bao nhiêu nôn bấy nhiêu, hiện giờ người mềm nhũn, chân lâng lâng, cần nha hoàn đỡ mới đứng vững được.
Vân Diệp đứng từ tận dưới tấm biển Vân gia trang đợi Nhan Chi Thôi tới, lễ số không dám có chút qua loa nào, dù Lý Nhị nghe thấy Nhan Chi Thôi muốn gặp cũng phải tới cửa cung nghênh tiếp, đỡ lão già vào Thái Cực điện rồi mới chính thức nói chuyện.
Nhan gia là văn tông, lão tổ tông là Nhan Hồi, trong nhà đời đời đều làm quan viên thanh quý, đem so với những hào môn thế gia, Nhan gia không có chút uy hiếp nào, là một gia tộc không thể thiếu với mỗi vương triều.
Gia tộc kiểu này càng chú ý canh độc truyền gia, không tham dự triều chính, chỉ vùi đầu nghiên cứu học vấn, Nhan Hồi là con quỷ nghèo, được Khổng Tử tán thưởng là người phẩm đức tối cao, cho nên Nhan gia nối tiếp truyền thống thanh bần, còn xa mới nói tới xa xỉ.
Nhan Chi Thôi ngồi chiếc xe do trâu cày kéo, chiếc xe cũ lắm rồi, gỗ màu đỏ đã nổi màu hổ phách, chỉ có một cái bánh xe là mới, một cái là cũ, lão phó áo lam, khom lưng dẫn đi trước dắt trâu mở đường, phía sau có một phó dịch khỏe mạnh gánh lễ vật.
Nhan Chi Thôi tới, Vân Diệp đi đên, nhận lấy dây thừng trong tay lão phó, đích thân dắt trâu vào Vân gia trang tử, lão già thò cái đầu trọc ra nhìn những cửa hiệu liên miên hai bên đường, lại nhìn những đứa bé khỏe mạnh như nghé con, miệng không ngừng nói:
- Tốt, tốt, trang tử tốt, trẻ tốt.
Đừng xem thường câu này, mặc dù lão già tới kiếm chuyện với mình, nhưng đây là câu đánh giá thừa nhận, làm Vân Diệp có nhận thức đại khái về phẩm cách của lão thọ tinh này, đây là người làm học vấn chân chính, ông ta không chỉ trích Vân gia gần thương cổ, có mùi tiền thối, cũng không nói Vân gia bất chấp phong tục, hạ thân phận để lập chợ trước cửa, chỉ chú ý trang hộ giàu có, trẻ con khỏe mạnh.
Đối diện với vị lão nhân như thế, có tránh xa ba bước cũng sao đâu.
Qua cửa, Vân Diệp đỡ ông cụ xuống xe, bốn kiện phụ khiêng kiệu, đi vào nội viện, Vân gia không có kiệu, là do hôm qua Tân Nguyệt mượn của Trường Tôn gia, khiêng rất vững vàng, ông cụ có vẻ hưởng thụ lắm, kiện phụ áo hoa đi như nước chảy may trôi, có một mỹ cảm của nhịp điệu.
Lão nãi nãi đứng ở nhị môn từ xa đã quỳ bái, nội quyến Vân gia đồng loạt quỳ xuống đất, cung nghênh ông cụ, ông cụ ngồi trên kiệu cúi đầu nhìn Vân gia lão nãi nãi tóc hoa râm:
- Triệu thị, Vân gia gặp đại biến, ngươi ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng cháu nhỏ, cung phụng tổ tiên không thiếu một ngày, hiếm có hơn nữa ngày ngày làm việc thiện, hiện giờ càng chuyên tâm tu đạo, giữ vững phụ đức, đức hạnh không thẹn, Vân gia phục hưng công đầu của ngươi, linh vị trong từ đường Vân thị phải có một chỗ của ngươi.
Những lời này của ông cụ có thể nói là đánh giá cực cao cả cuộc đời của lão nãi nãi, đánh giá này rất quan trọng, thậm chí còn hơn cả đánh giá của hoàng gia với lão nãi nãi, nếu như nói hoàng gia còn mang phần nào công lợi, còn đánh giá của Nhan Chi Thôi với Vân gia lão nãi nãi là đại biểu cho một sự thừa nhận công bằng với sự gian khổ của bà của sĩ lâm.
Phải khấu đầu, Vân Diệp dùng đại lễ khấu tạ, bao nhiêu người muốn có được một câu đánh giá của Nhan Chi Thôi, hiến vạn lượng vàng cũng chẳng được, Vân gia may mắn có được, có thể viết vào bia mộ, thậm chí sử gia cũng nhắc tới trong sử sách, vì lịch sử của Đại Đường có tám phần do ông ta chấp bút hoàn thành.
Khấu tạ xong, ông cụ không ngồi kiệu nữa, thứ đó là một vật mang tính lễ nghi thôi, Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật vội bế hai đứa bé tới cho ông cụ xem. Ông cụ cởi tã ra, dùng bút chấm lên bụng Vân bảo bảo một cái, Tân Nguyệt vui mừng khấu đầu mãi. Khi cởi tã Rong Biển thấy là nữ hài tử, ông cụ ngẩn ra, lập tức mỉm cười, đặt bút xuống, đưa tay quệt ít son trên môi Na Mộ Nhật, chấm vào mi tâm đứa bé. Rong Biển bị ngứa, mồm nhóp nhép, tiếp tục ngủ, chả hay biết gì, còn Hoạn Nương kích động toàn thân run rẩy, kéo Na Mộ Nhật nghẹn ngào khấu tạ, người xung quanh đều mừng cho hai mẹ con, chỉ có Na Mộ Nhật ngơ ngơ ngác ngác.
Thế này là tốt rồi, sau này tuyệt đối không có ai dám lấy huyết mạch của Rong Biển ra đàm tiếu nữa, được lão tổ tông điểm lễ, cho dù lớn lên có tóc vàng mắt xanh thì mọi người cũng chỉ Rong Biển nói:
- Đó là giống của Hán gia.
Vân Diệp đầu nổ uỳnh uỳnh, y tới đây nỗ lực học tập phong tục Đại Đường, sao chẳng biết chấm mực lên bụng Vân bảo bảo là kỳ vọng sau này nó bụng đầy chữ mực, tài hoa dư dật, ân tình này quá lớn. Phải biết rằng khi Lý Nhị sinh tiểu công chúa Hủy Tử muốn mời ông cụ điểm lễ, ông cụ quát:
- Huyết mạch Hán gia chỉ dư ba phần, không thể lẫn lộn.
Câu này làm Trường Tôn thị tí chết nghẹn, nhưng không làm gì được ông cụ, hiện giờ Rong Biển có cơ duyên này, về sau gả cho ai cũng không thành vấn đề, dù gả cho hoàng gia thì giới sĩ tộc cũng coi là hạ mình, huyết mạch của Lý Nhị là huyết mạch của dã nhân, làm sao cao quý bằng huyết mạch của Rong Biển nhà ta.
Ông cụ đã làm tới mức này rồi, Vân Diệp còn có thể nói gì được nữa, chuẩn bị đem đốt ( toán học sơ giai), đời này không nói tới xuất bản nữa. Không có thứ này thì thôi, dù sao trên lịch sử cũng chẳng có nó, cùng lắm thì mọi người cùng đi chăn dê, dùng cách chất đá đếm số cũng không tệ, mấy con số thôi mà, làm sao quan trọng bằng Rong Biển nhà ta được.
Trong đại sảnh lão nãi nãi đích thân dâng trà cho Nhan Chi Thôi, Tân Nguyệt bày bánh, Na Một Nhật được Hoạn Nương giáo dục một chập choàng tỉnh quỳ dâng lên pho mát do nàng tự làm.
Nhan Chi Thôi miệng luôn giữ nụ cười, ăn bánh, thử pho mát, uống trà, khen vài câu rồi bảo nội quyến lui về, được Vân Diệp mời tới thư phòng của mình. Vào thư phòng, ông cụ khoanh chân ngồi trên ghế thái sư, thân thể gầy gò ngồi ở ghế to càng thêm gầy, từ lúc nội quyến lui đi, ông cụ cứ nhìn Vân Diệp chằm chằm, đôi mắt người gần trăm tuổi mà lại có ánh sáng như mắt ưng, làm toàn thân Vân Diệp thiếu tự nhiên.
- Sư phụ Tiêu Dao Tử của ngươi là người Hán hay người Hồ.
Nghĩ tới ngàn vạn khả năng, không ngờ Nhan Chi Thôi hỏi câu đầu lại là chủng tộc của sư phụ, ở trước mặt người bị chủ nghĩa Đại Hán thấm vào tận xương tủy này nếu sư phụ có là Aristotle, Newton hay là Einstein nữa thì đoán chừng kết cục không tốt được. Trong đầu vội vàng xem một loạt tiên hiền các đời người Hán, cho cả Trần Cảnh Nhuận vào, miệng chém đinh chặt sắt nói:
- Lão tổ tông sao lại nói lời này, gia sư tất nhiên là người Hán, từng nói tộc nhân thời Tấn qua sông thì ẩn thế không ra nữa, cuối cùng chỉ còn lại một mình ân sư, lệnh vãn bối truyền thừa tân hỏa, không được đoạn tuyệt.
*** Trần Cảnh Nhuận: Nhà toán học TQ.
Câu này làm ông cụ nước mắt đầm đìa, vỗ bàn nói:
- Đại kiếp, đại kiếp, bao hiêu văn hoa bị hủy ở đó, vó sắt người Hồ đạp nát Quan Sơn, sĩ tử Trung Quyên bỏ nhà chạy loạn, như chó nhà tang, hai mươi mấy đời bút mực, cương đao vung lên thành mây khói, mầm mống đoạn tuyệt, hương hỏa dập tắt, nam làm chó, nữ làm lương, trẻ con chết đói ngoài đồng hoang, thú hoang gào rú, oan hồn khóc than, hận này có gì bằng, hận này có gì bằng.
Nghe ông cụ gào khóc, lòng Vân Diệp tựa hồ có đá đè, năm xưa sĩ tử Hoa tộc đem nhà qua sông, Trung Nguyên thành nơi dị tộc tung hoành, đoạn lịch sử đó nhớ lại lòng không dễ chịu gì.
Lo ông cụ thương tâm quá độ hại người, vội vàng khuyên:
- Tộc ta trải qua ba nghìn năm không suy, vượt bao nhiêu mưa gió, nay vẫn đứng sừng sững, tính mạng người Đột Quyết nắm trong tay chúng ta, Cao Xương đã diệt, Tiết Duyên Đà nơm nớp lo sợ, Thổ Cốc Hồn im như thóc, người Hồi Hột trốn tận cao nguyên, đây là lúc văn đạo của Hoa tộc ta thịnh vượng, từ lần tranh giành xuất bản này có thể nhìn ra, nhiều năm thai nghén, một ngày bùng nở, đúng là chuyện đáng mừng.
Ông cụ vừa rồi thương cảm một hồi, tựa hồ hơi mệt mỏi, co mình trên ghế hỏi:
- Ngươi cho rằng lần này có nhiều sách xuất bản là chuyện tốt? Phải biết rằng như thế sách dương bản của ngươi sẽ bị uy hiếp.
- Gia sư từng nói, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, kiếp này vãn bối không đạt được cảnh giới đó, nhưng lòng cung kính nhường dương bản ra mời các vị trưởng bối đi trước thì vẫn có.
Những kẻ kia không thừa nhận, bách tính càng không dám thừa nhận, Vân Diệp bị sự khai sáng ở Vân gia trang che mắt, tưởng rằng toàn thiên hạ đang khao khát chờ đợi khoai tây, ai ngờ tất cả chỉ tồn tại trong mấy nhà mình hay tới. Trang hộ Vân gia trang càng không đem tin tức tốt đẹp này truyền ra ngoài, cả tức phụ về nhà mẹ đẻ cũng bị cấm lắm mồm, nếu tiết lộ đại sự trong trang thì không cần về nữa, lão gia gia tám mươi tuổi ở chuyện này nói một là một, không ai dám trái.
Hoàn cảnh chung như thế, khoai tây còn truyền đi được cái chó gì nữa, khoai tây mọc mầm, bản thân nó có độc, thằng điên nào lấy mầm tím ngắt cho lợn ăn, thứ đó nhìn là biết không hay ho. Hơn nữa lương thực để mốc ăn vào còn chết người nữa là.
Nếu chẳng phải Hoa huyện lệnh chọc thủng ô cửa sổ này, Vân Diệp căn bản không biết, Tân Nguyệt trốn Vân Diệp, hai ngày qua nàng ăn đòn hai lần rồi, tuy nhiên quá trình ăn đòn ướt át vô cùng, có điều mông toàn dấu tay cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Lão Tiền trốn ở Lạc Dương không về, nói là chuyện làm ăn ở Lạc Dương cần kiểm tra kỹ, mất chừng mười ngày nửa tháng mới về được.
Hầu gia mặt xám xịt đã ba ngày rồi, chó trong nhà đã bị đá què hai con, gà trống gáy sáng bị bẻ cổ, cho vào nồi canh, bài tập của các tiểu nương tử càng thêm nhiều, đến canh một rồi mà còn phải lau nước mắt viết chữ.
Tóm lại bầu trời Vân gia mây đen giăng kín, sấm chớp liên hồi, người thường không chịu nổi, cuộc sống như thế sao sống nổi nữa, đám nha hoàn phó dịch nơm nớp lo sợ, tới khi Lý Cương tiên sinh tới, tất cả mới thở phào.
- Tiểu tử, ngươi nổi khùng cái gì, chẳng qua là chuyện khoai tây thôi, nếu như không có chuyện này, thiên hạ sao có nhận thức về nó? Ngươi không nhìn xem những kẻ tới hiện giờ là ai? Đều là những người có quyền thực sự trong nhà, những người này bình thường không ra khỏi cửa, giờ tràn tới ruộng nhà ngươi xem khoai tây, nói rõ năm sau thứ này sẽ phổ biến khắp nơi, hoàng gia, cả ngươi nữa, những nơi mà ngươi không vươn tay tới được cũng trồng kín, có tin không?
Vân Diệp rót trà cho Lý Cương, đặt ở chỗ thuận tay:
- Đều là những con lừa đê tiện, đuổi không đi, đánh không lui, nếu tiểu tử không kiếm một món tiền lớn sẽ không bỏ qua.
- Vậy ngươi cứ kiếm đi, ai nói không cho ngươi kiếm, lần này là bọn họ cam tâm tình nguyện mò tới cửa, vì sao không làm? Ngươi bán rẻ bọn họ còn chẳng chịu, đây là cách bọn họ đi đường vòng bồi tội với bệ hạ, khà khà, nói không chừng hiện giờ hoàng gia đã bán khoai tây quy mô lớn rồi, tiểu tử, ngươi trồng có vài mẫu, hoàng gia trồng không ít hơn năm nghìn mẫu. Hoàng hậu nương nương tinh minh hơn người, lại chẳng nắm lấy cơ hội này sao? Ngươi cho rằng mình bị nhốt ở nhà ba tháng là sao, thế nào hoàng gia cũng bán hết giống khoai tây xong mới gặp ngươi.
Vân Diệp há mồm tựa như vỡ lẽ, rồi cúi đầu ủ rũ nói:
- Chẳng lẽ chuyện Hoa huyện lệnh cũng do nương nương an bài.
- Nghĩ thử xem, một tên huyện lệnh nhỏ bé vô danh, dám lấy thừng treo cổ uy hiếp quan trên, phản rồi, nếu không có hoàng hậu chống lưng, cho mười cái gan hắn cũng không dám, ngươi tưởng thanh danh dễ truyền đi như vậy à, cho một cái tội kéo vào tù giết phéng đi ai biết đấy vào đâu? Nếu như chẳng phải hắn ở gần Vân gia, loại chuyện này đâu tới lượt hắn, hắn là cái thá gì chứ?
Vân Diệp phát hiện tầm nhìn đại cục của mình thua những người này tới một vạn tám nghìn dặm, tính kế người ta trong vô hình, cuối cùng mình còn vươn cổ ra chui vào thòng lọng, vợ chồng Lý Nhị quả nhiên không phải thứ tốt đẹp.
- Đi nấu cho ta ít cháo, lần trước uống cháo ngọc mễ không tệ, tuổi cao rồi, không tiêu hóa nổi cá thịt, chỉ uống được cháo ngọc mễ, ngọc mễ nhà ta ít, không ăn được.
Cùng Lý Cương tiên sinh uống hai bán cháo ngọc mễ lớn, lúc này mới nguôi giận phần nào, quay đầu lại mới phát hiện ra Tân Nguyệt, Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, Trường Tôn phu nhân, Tần phu nhân, Úy Trì phu nhân trốn trong hậu hoa viên Vân gia uống rượu ăn mừng, lão bà của Trình Giảo Kim giọng oang oang mời rượu, cách hai viện tử còn nghe thấy, hình như uống tới có vấn đề rồi, Tân Nguyệt còn miêu tả cảnh mình bị đánh, ông trời ơi, chuyện này mà cũng đem ra kể được sao?
Đợi tới khi trời tối, Tân Nguyệt mặt đỏ bừng bừng phe phẩy khăn tay vào phòng, vừa mở miệng ra mùi rượu nồng nặc làm Vân Diệp thiếu chút nữa ngã lăn, ôm lấy Vân Diệp cọ mặt vào lưng y, luôn miệng nói hôm nay uống thật thống khoái.
Có thể ép cho đám quý tộc truyền thống lâu đời kia phải tới cửa cầu xin, với những quý tộc mới nổi bọn họ mà nói là một thắng lợi cực lớn. Vân gia còn chưa bước chân vào được giới quý tộc truyền thống, lần này nhận được không biết bao nhiêu thiếp mời, nói tóm lại là nhét phồng ngực, lấy thiếp mời trong lòng nàng ra, chẳng có tâm tình nào mà xem, đây là lãnh địa của Tân Nguyệt, Vân Diệp không xen vào, lột sạch y phục, dọn giường, vỗ cái mông trơn bóng của nàng để giải rượu.
Mỹ nữ say rượu nôn ra chẳng đẹp đẽ gì, dù có trần truồng cũng chẳng đẹp, gân xanh trên cổ nhảy loạn xạ, tiếng nôn thốc nôn tháo làm nhìn mà xót xa, mùi rượu trong phòng không tan đi nổi, chẳng biết uống bao nhiêu.
Sáng sớm ngày hôm sau Tân Nguyệt quả nhiên chẳng còn chút quan niệm thời gian nào nữa, trông dáng vẻ nàng thì còn lâu mới tỉnh lại được, Vân Diệp sai nha hoàn nấu cháo gạo cho nàng, dạ dày bị nôn trống rồi, chỉ mong hôm nay nàng thèm ăn cháo.
Thiếp của Nhan gia đã tới, đề danh là Nhan Chi Thôi, hoàng đế nhận được thiếp như thế này cũng hưng phấn, nói gì tới Vân gia nho nhỏ, có tư cách tiếp vị lão tiên sinh này chỉ có Vân gia lão nãi nãi, tối qua định giữ Lý Cương ở lại tiếp khách, ai ngờ bị ông ta nhổ cho một bãi nước bọt, nói lần trước đứng ra vì Vân gia, cho nên già rồi còn bị người ta nhổ cho một bãi nước bọt lên mặt, còn không thể lau. Bãi nước bọt này coi như giáo huấn Vân Diệp không biết tôn kính người già, Đại Đường hiện giờ không tìm ra ai già hơn Nhan Chi Thôi nữa, ông ta ở trước mặt Nhan Chi Thôi cũng là thằng nhóc, có ăn đòn cũng không biết kể với ai, Vân Diệp tự gây họa thì tự chịu, nói xong chạy luôn, xem chừng ông ta thực sự không muốn gặp Nhan Chi Thôi lần nữa.
Đợi tới khi Vân Diệp an bài mọi việc thỏa đáng, lão nãi nãi thay áo thọ bằng y phục tức phụ năm xưa, chải tóc tỉ mỉ, cắm một cái trâm bạch ngọc, không chống gậy nữa, hai tay đặt trước bụng, đợi Nhan Chi Thôi tới, lão già khốn kiến chín tư tuổi còn chưa chịu chết, vác cái mặt dày tới hại Vân gia.
Đáng thương cho Tân Nguyệt mặt trắng bệch, bát cháo sáng chỉ làm ngụm nhỏ rồi không uống nổi nữa, uống bao nhiêu nôn bấy nhiêu, hiện giờ người mềm nhũn, chân lâng lâng, cần nha hoàn đỡ mới đứng vững được.
Vân Diệp đứng từ tận dưới tấm biển Vân gia trang đợi Nhan Chi Thôi tới, lễ số không dám có chút qua loa nào, dù Lý Nhị nghe thấy Nhan Chi Thôi muốn gặp cũng phải tới cửa cung nghênh tiếp, đỡ lão già vào Thái Cực điện rồi mới chính thức nói chuyện.
Nhan gia là văn tông, lão tổ tông là Nhan Hồi, trong nhà đời đời đều làm quan viên thanh quý, đem so với những hào môn thế gia, Nhan gia không có chút uy hiếp nào, là một gia tộc không thể thiếu với mỗi vương triều.
Gia tộc kiểu này càng chú ý canh độc truyền gia, không tham dự triều chính, chỉ vùi đầu nghiên cứu học vấn, Nhan Hồi là con quỷ nghèo, được Khổng Tử tán thưởng là người phẩm đức tối cao, cho nên Nhan gia nối tiếp truyền thống thanh bần, còn xa mới nói tới xa xỉ.
Nhan Chi Thôi ngồi chiếc xe do trâu cày kéo, chiếc xe cũ lắm rồi, gỗ màu đỏ đã nổi màu hổ phách, chỉ có một cái bánh xe là mới, một cái là cũ, lão phó áo lam, khom lưng dẫn đi trước dắt trâu mở đường, phía sau có một phó dịch khỏe mạnh gánh lễ vật.
Nhan Chi Thôi tới, Vân Diệp đi đên, nhận lấy dây thừng trong tay lão phó, đích thân dắt trâu vào Vân gia trang tử, lão già thò cái đầu trọc ra nhìn những cửa hiệu liên miên hai bên đường, lại nhìn những đứa bé khỏe mạnh như nghé con, miệng không ngừng nói:
- Tốt, tốt, trang tử tốt, trẻ tốt.
Đừng xem thường câu này, mặc dù lão già tới kiếm chuyện với mình, nhưng đây là câu đánh giá thừa nhận, làm Vân Diệp có nhận thức đại khái về phẩm cách của lão thọ tinh này, đây là người làm học vấn chân chính, ông ta không chỉ trích Vân gia gần thương cổ, có mùi tiền thối, cũng không nói Vân gia bất chấp phong tục, hạ thân phận để lập chợ trước cửa, chỉ chú ý trang hộ giàu có, trẻ con khỏe mạnh.
Đối diện với vị lão nhân như thế, có tránh xa ba bước cũng sao đâu.
Qua cửa, Vân Diệp đỡ ông cụ xuống xe, bốn kiện phụ khiêng kiệu, đi vào nội viện, Vân gia không có kiệu, là do hôm qua Tân Nguyệt mượn của Trường Tôn gia, khiêng rất vững vàng, ông cụ có vẻ hưởng thụ lắm, kiện phụ áo hoa đi như nước chảy may trôi, có một mỹ cảm của nhịp điệu.
Lão nãi nãi đứng ở nhị môn từ xa đã quỳ bái, nội quyến Vân gia đồng loạt quỳ xuống đất, cung nghênh ông cụ, ông cụ ngồi trên kiệu cúi đầu nhìn Vân gia lão nãi nãi tóc hoa râm:
- Triệu thị, Vân gia gặp đại biến, ngươi ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng cháu nhỏ, cung phụng tổ tiên không thiếu một ngày, hiếm có hơn nữa ngày ngày làm việc thiện, hiện giờ càng chuyên tâm tu đạo, giữ vững phụ đức, đức hạnh không thẹn, Vân gia phục hưng công đầu của ngươi, linh vị trong từ đường Vân thị phải có một chỗ của ngươi.
Những lời này của ông cụ có thể nói là đánh giá cực cao cả cuộc đời của lão nãi nãi, đánh giá này rất quan trọng, thậm chí còn hơn cả đánh giá của hoàng gia với lão nãi nãi, nếu như nói hoàng gia còn mang phần nào công lợi, còn đánh giá của Nhan Chi Thôi với Vân gia lão nãi nãi là đại biểu cho một sự thừa nhận công bằng với sự gian khổ của bà của sĩ lâm.
Phải khấu đầu, Vân Diệp dùng đại lễ khấu tạ, bao nhiêu người muốn có được một câu đánh giá của Nhan Chi Thôi, hiến vạn lượng vàng cũng chẳng được, Vân gia may mắn có được, có thể viết vào bia mộ, thậm chí sử gia cũng nhắc tới trong sử sách, vì lịch sử của Đại Đường có tám phần do ông ta chấp bút hoàn thành.
Khấu tạ xong, ông cụ không ngồi kiệu nữa, thứ đó là một vật mang tính lễ nghi thôi, Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật vội bế hai đứa bé tới cho ông cụ xem. Ông cụ cởi tã ra, dùng bút chấm lên bụng Vân bảo bảo một cái, Tân Nguyệt vui mừng khấu đầu mãi. Khi cởi tã Rong Biển thấy là nữ hài tử, ông cụ ngẩn ra, lập tức mỉm cười, đặt bút xuống, đưa tay quệt ít son trên môi Na Mộ Nhật, chấm vào mi tâm đứa bé. Rong Biển bị ngứa, mồm nhóp nhép, tiếp tục ngủ, chả hay biết gì, còn Hoạn Nương kích động toàn thân run rẩy, kéo Na Mộ Nhật nghẹn ngào khấu tạ, người xung quanh đều mừng cho hai mẹ con, chỉ có Na Mộ Nhật ngơ ngơ ngác ngác.
Thế này là tốt rồi, sau này tuyệt đối không có ai dám lấy huyết mạch của Rong Biển ra đàm tiếu nữa, được lão tổ tông điểm lễ, cho dù lớn lên có tóc vàng mắt xanh thì mọi người cũng chỉ Rong Biển nói:
- Đó là giống của Hán gia.
Vân Diệp đầu nổ uỳnh uỳnh, y tới đây nỗ lực học tập phong tục Đại Đường, sao chẳng biết chấm mực lên bụng Vân bảo bảo là kỳ vọng sau này nó bụng đầy chữ mực, tài hoa dư dật, ân tình này quá lớn. Phải biết rằng khi Lý Nhị sinh tiểu công chúa Hủy Tử muốn mời ông cụ điểm lễ, ông cụ quát:
- Huyết mạch Hán gia chỉ dư ba phần, không thể lẫn lộn.
Câu này làm Trường Tôn thị tí chết nghẹn, nhưng không làm gì được ông cụ, hiện giờ Rong Biển có cơ duyên này, về sau gả cho ai cũng không thành vấn đề, dù gả cho hoàng gia thì giới sĩ tộc cũng coi là hạ mình, huyết mạch của Lý Nhị là huyết mạch của dã nhân, làm sao cao quý bằng huyết mạch của Rong Biển nhà ta.
Ông cụ đã làm tới mức này rồi, Vân Diệp còn có thể nói gì được nữa, chuẩn bị đem đốt ( toán học sơ giai), đời này không nói tới xuất bản nữa. Không có thứ này thì thôi, dù sao trên lịch sử cũng chẳng có nó, cùng lắm thì mọi người cùng đi chăn dê, dùng cách chất đá đếm số cũng không tệ, mấy con số thôi mà, làm sao quan trọng bằng Rong Biển nhà ta được.
Trong đại sảnh lão nãi nãi đích thân dâng trà cho Nhan Chi Thôi, Tân Nguyệt bày bánh, Na Một Nhật được Hoạn Nương giáo dục một chập choàng tỉnh quỳ dâng lên pho mát do nàng tự làm.
Nhan Chi Thôi miệng luôn giữ nụ cười, ăn bánh, thử pho mát, uống trà, khen vài câu rồi bảo nội quyến lui về, được Vân Diệp mời tới thư phòng của mình. Vào thư phòng, ông cụ khoanh chân ngồi trên ghế thái sư, thân thể gầy gò ngồi ở ghế to càng thêm gầy, từ lúc nội quyến lui đi, ông cụ cứ nhìn Vân Diệp chằm chằm, đôi mắt người gần trăm tuổi mà lại có ánh sáng như mắt ưng, làm toàn thân Vân Diệp thiếu tự nhiên.
- Sư phụ Tiêu Dao Tử của ngươi là người Hán hay người Hồ.
Nghĩ tới ngàn vạn khả năng, không ngờ Nhan Chi Thôi hỏi câu đầu lại là chủng tộc của sư phụ, ở trước mặt người bị chủ nghĩa Đại Hán thấm vào tận xương tủy này nếu sư phụ có là Aristotle, Newton hay là Einstein nữa thì đoán chừng kết cục không tốt được. Trong đầu vội vàng xem một loạt tiên hiền các đời người Hán, cho cả Trần Cảnh Nhuận vào, miệng chém đinh chặt sắt nói:
- Lão tổ tông sao lại nói lời này, gia sư tất nhiên là người Hán, từng nói tộc nhân thời Tấn qua sông thì ẩn thế không ra nữa, cuối cùng chỉ còn lại một mình ân sư, lệnh vãn bối truyền thừa tân hỏa, không được đoạn tuyệt.
*** Trần Cảnh Nhuận: Nhà toán học TQ.
Câu này làm ông cụ nước mắt đầm đìa, vỗ bàn nói:
- Đại kiếp, đại kiếp, bao hiêu văn hoa bị hủy ở đó, vó sắt người Hồ đạp nát Quan Sơn, sĩ tử Trung Quyên bỏ nhà chạy loạn, như chó nhà tang, hai mươi mấy đời bút mực, cương đao vung lên thành mây khói, mầm mống đoạn tuyệt, hương hỏa dập tắt, nam làm chó, nữ làm lương, trẻ con chết đói ngoài đồng hoang, thú hoang gào rú, oan hồn khóc than, hận này có gì bằng, hận này có gì bằng.
Nghe ông cụ gào khóc, lòng Vân Diệp tựa hồ có đá đè, năm xưa sĩ tử Hoa tộc đem nhà qua sông, Trung Nguyên thành nơi dị tộc tung hoành, đoạn lịch sử đó nhớ lại lòng không dễ chịu gì.
Lo ông cụ thương tâm quá độ hại người, vội vàng khuyên:
- Tộc ta trải qua ba nghìn năm không suy, vượt bao nhiêu mưa gió, nay vẫn đứng sừng sững, tính mạng người Đột Quyết nắm trong tay chúng ta, Cao Xương đã diệt, Tiết Duyên Đà nơm nớp lo sợ, Thổ Cốc Hồn im như thóc, người Hồi Hột trốn tận cao nguyên, đây là lúc văn đạo của Hoa tộc ta thịnh vượng, từ lần tranh giành xuất bản này có thể nhìn ra, nhiều năm thai nghén, một ngày bùng nở, đúng là chuyện đáng mừng.
Ông cụ vừa rồi thương cảm một hồi, tựa hồ hơi mệt mỏi, co mình trên ghế hỏi:
- Ngươi cho rằng lần này có nhiều sách xuất bản là chuyện tốt? Phải biết rằng như thế sách dương bản của ngươi sẽ bị uy hiếp.
- Gia sư từng nói, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, kiếp này vãn bối không đạt được cảnh giới đó, nhưng lòng cung kính nhường dương bản ra mời các vị trưởng bối đi trước thì vẫn có.