Hàn thị ở Ngọc Sơn mười ngày, đúng lúc thương đội của Vân gia quay lại Thục, liền quyết định đi theo, trên đường cũng tiện có người chiếu cố, hạ quyết tâm lau nước mắt rời đi trong tiếng gào khóc của Địch Nhân Kiệt, cái thời đại mà một lần chia ly có thể là vĩnh viễn này, lời dạy cổ cha mẹ còn không được đi xa có đạo lý nhất định.
Trải qua vài ngày va chạm, sau khi Tiểu Vũ xác định địa vị nhị tỷ của mình liền đối xử tốt hơn với Địch Nhân Kiệt, mẹ nó cũng tới Thục rồi, hai người bây giờ có thể xem là đồng hương, bất kể thế nào cũng phải chiếu cố cho nhau, dù là trong cuộc sống hay học tập, Tiểu Vũ đều giúp đỡ Địch Nhân Kiệt rất nhiều.
Vân Diệp làm lão sư kỳ thực rất không hợp cách, chỉ giảng dạy học sinh qua loa về số học, phương pháp học tập, sau đó là bỏ mặc, học được bao nhiêu phải xem khả năng lĩnh ngộ cá nhân. May mà Địch Nhân Kiệt không phải là hạng tầm thường, mấy đề toán cộng trừ nhanh chóng thích ứng, thêm vào sự giúp đỡ của Tiểu Vũ, có thể nói là tiến bộ thần tốc, không bao lâu sẽ vượt qua Tiểu Nha, một năm sau vượt qua Thì Thì cũng chẳng phải khó.
Thiên phú là thứ rất quan trọng, đôi khi Vân Diệp chẳng cần giảng nhiều, Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt đã hiểu, còn đám Tiểu Nha vẫn giương đôi mắt ngây thơ nhìn ca ca, mỗi lần như thế Vân Diệp đều giảng riêng cho đám Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc một lượt, không cần bọn chúng hiểu hoàn toàn, chỉ cần bọn chúng có khái niệm cơ bản về toán học là được.
Hôm nay giảng bài song thì bên ngoài trời đổ mưa, thủy sư Lĩnh Nam đã phụng mệnh lên đường, chuẩn bị vận chuyển một chuyến lương thực nữa, Quan Trung là cái nơi chưa bao giờ đủ lương thực để ăn, bất kể có bao nhiêu đều ăn hết.
Lý Nhị không cho Vân Diệp đi Lĩnh Nam nữa, mệnh lệnh Lưu Nhân Nguyện tạm thời mang quân đi vận lương, lương thực mang tới sẽ đưa trực tiếp tới Hà Bắc, rồi dùng thuyền đưa về kinh thành.
Đại trưởng lão của người Thổ Cốc Hồn lại tới kinh, hiến lễ cho Lý Nhị, sứ tiết Tiết Duyên Đà cũng tới Trường An, các bộ tộc lẻ tẻ cũng phái sứ tiết tới, lần này khác với mọi lần, ai nấy mang theo mỹ nữ bộ tộc cùng với ca vũ đoàn, Quy Tư, Vu Điền thì càng dốc hết cao thủ ca vũ trong nước chuẩn bị biểu diễn ở Trường An. Đây chỉ là thủ đoạn lấy lòng triều Đường, cao minh thực sự là hiến cho Lý Nhị cái mũ vạn vương chi vương, chính là Thiên khả hãn, ý tứ là vị vua tối cao do trời phái xuống.
Đây là thành tựu thiên cổ, Lý Nhị mừng lắm, toàn quốc oanh động, quan lại lũ lượt dâng biểu chúc mừng đế vương, văn nhân sĩ tử đua nhau khen ngợi, tức thì Trường An từng bừng náo nhiệt.
Vân Diệp và Viên Thiên Cương ngồi ở nơi cao nhất trên Ngọc Sơn, bên ngoài mưa vẫn rả rích không ngừng, Thì Thì và Tiểu Vũ pha trà, Địch Nhân Kiệt rót rượu, Lý Thuần Phong không có việc gì làm dựa vào cột buồn chán ngắm phong cảnh.
Mỗi khi rượu trong chén của Viên Thiên Cương cạn là Địch Nhân Kiệt ân cần rót đầy, sùng bái nhìn vị thần tiên sống trước mắt, còn về phần chén sư phụ trống, cần gõ đầu nó mới biết.
- Có một đám mây tím giá lâm Trường An, không biết là vị sứ tiết nước nào tới chúc mừng bệ hạ.
Viên Thiên Cương vuốt râu làm vẻ cao thâm, khiến Địch Nhân Kiệt kích động không thôi.
- Lão Viên, có thể thay đổi cách nói chuyện của ông đi không, đừng có làm ra cái vẻ tiên tri buồn nôn đó, dưới chân núi có đội ngũ lớn thế kia, thằng ngốc cũng biết có sư tiết tới triều, không cần nói với ta.
Không chịu nổi kiểu nói chuyện hư hư thực thực này, Vân Diệp bóc trần luôn bản chất thần côn của ông ta, khiến ánh sao lấp lánh trong mắt Địch Nhân Kiệt mau chóng tối đi.
- Vân hầu, ngài có biết mình nhàm chán lắm không? Ngài thông minh, chẳng lẽ ngài có thể khiến tất cả mọi người thông minh như mình? Bọn họ cần dẫn dắt, cần giáo hóa, cần chỗ dựa tâm linh, bần đạo chính là làm việc đó, ngài cứ làm thế sẽ hủy đi đại cơ hội ngàn năm khó gặp của đạo gia ta.
- Nay thiên hạ lừa ngốc khắp nơi, ngài không có thiện cảm gì với Phật giáo, vì sao lại giúp đám lừa ngốc đó, Tây Du Ký do ngài bịa ra đã thành tiết mục chính khi Phật môn tục giảng, hương dân vô tri thích nhất là thứ thần thần quỷ quái đó, giờ Phật môn đã có thế sống lại từ tro tàn. Nay vạn quốc tới triều bái, nghe nói bọn họ tổ chức một trăm tên gọi là cao tăng đắc đạo, chuẩn bị tổ chức lễ bi tế ( giống cầu siêu) ba ngày ba đêm cho vong linh chiến tử, ngài nói ta phải ứng phó ra sao?
Phật Đạo giao phong chưa bao giờ ngừng, chuyến này Đạo Tín chơi lớn rồi, lễ bi tế đời sau có tên gọi là thủy lục đạo tràng, là lễ bày đồ chay cung phụng chúng quỷ siêu độ.
Truyền thuyết kể trong một lần Lương Vũ đế ngủ, trong mơ có một vị hòa thượng nói với ông ta: Lục đạo tứ sinh, thủ khổ vô lượng, sao không làm thủy lục đại trai tế vong linh? Cho nên vị hoàng đế cực kỳ tôn sùng Phật môn này chuyên nghiên cứu ra một nghi thức, lập thủy lục đạo tràng ở Trấn Giang, cung phụng ba loại đối tượng thượng trung hạ.
Thượng là cung dưỡng chư Phật, chư vị bồ tát, duyên giác, thanh văn, minh vương, bát bộ, bà la môn. Trung là cung dưỡng phạm vương đế thích, tất cả tôn thần. Hạ là cũng dưỡng long thần trời đất biển, a tu la, u hồn, quỷ thần không trốn về....
Không nói tới hiệu quả ra sao, chỉ nói tới chi phí thì đây là khoản chi tiêu cực lớn, cần phải lập chùa miếu riêng, diện tích ít hơn bốn trăm mẫu thì mất mặt quá, kỳ hoàn công ngắn, nhiệm vụ nặng nề, xem ra đội xây dựng Vân gia có thể kiếm khoản lớn rồi.
- Lão Viên, ta giúp ông thế nào đây, mỗi lần có chuyện cầu khẩn là toàn đến nhà ta ăn uống miễn phí, còn lấy đồ mang về, Đạo Tín làm việc đàng hoàng hơn ông, hỏi ta một câu đã cho nãi nãi ta chuỗi tràng hạt tốt nhất, ông tay trắng túi rỗng mà cũng mặt dày mò tới.
- Ngươi là đồ khốn kiếp lòng tham không đáy, cả Hoàng Đình Kinh cũng bị ngươi lừa mất rồi, giờ còn dám đòi hỏi, mau nghĩ cách đi, nghĩ ra cách thì ngươi muốn gì cũng được, không nghĩ ra cách thì ta dẫn toàn bộ đạo quán tới nhà ngươi ăn cơm.
Viên Thiên Cương nổi điên chẳng buồn lịch sự nữa, nói chuyện với lưu manh thì phải dùng thái độ của lưu manh:
Thì Thì bê trà cho Vân Diệp, nhưng không cho Viên Thiên Cương, bấy giờ y mới nhớ ra, vừa rồi Lão Viên có nói mấy câu lừa trọc, cha của Thì Thì là một con lừa trọc, cô bé nghe được tất nhiên không vui.
Chẳng nhắc Thì Thì, ai bảo ông thần khẩu hại xác phàm:
- Lão Viên nếu như ông chịu đem Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ của Tây Hoa pháp sư tặng cho ta, ta sẽ nói cho ông một bí mật cực lớn, bi tế hội chỉ là một thủ đoạn, chuyện quan trọng thực sự thì ông không biết, cũng không hiểu, vừa khéo ta là người duy nhất biết chân tướng. Lần trước ta hỏi xin Thành Huyền Anh, hắn không thèm để ý, nói pháp điển mật tàng của đạo gia không cho người ngoài biết, chỉ là cuốn sách nát thôi, ta cũng viết sách, còn toàn là dương bản, vênh cái gì?
Tiểu Vũ mắt tỏa sáng nhìn sư phụ tống tiền Viên Thiên Cương, Thì Thì vô cùng lo lắng sư phụ nói ra bí mật của Phật gia, Địch Nhân Kiệt sớm đã hỗn loạn, té ra cao nhân toàn như thế, sư phụ lừa tiền của người ta, Viên thần tiên chửi bậy, hơn nữa chẳng thần kỳ, lời người ngoài không đáng nghe, tất cả mọi chuyện phải do mình tự đào chân tướng, bề ngoài hại chết người.
Vân Thiên Cương nhìn lại Vân Diệp, phát hiện ra y tuy cười, nhưng không có chút vẻ đùa cợt nào, nói cách khác, muốn biết chân tướng phải đem báu vật Thành Huyền Anh coi như tính mạng tặng cho y.
Trải qua vài ngày va chạm, sau khi Tiểu Vũ xác định địa vị nhị tỷ của mình liền đối xử tốt hơn với Địch Nhân Kiệt, mẹ nó cũng tới Thục rồi, hai người bây giờ có thể xem là đồng hương, bất kể thế nào cũng phải chiếu cố cho nhau, dù là trong cuộc sống hay học tập, Tiểu Vũ đều giúp đỡ Địch Nhân Kiệt rất nhiều.
Vân Diệp làm lão sư kỳ thực rất không hợp cách, chỉ giảng dạy học sinh qua loa về số học, phương pháp học tập, sau đó là bỏ mặc, học được bao nhiêu phải xem khả năng lĩnh ngộ cá nhân. May mà Địch Nhân Kiệt không phải là hạng tầm thường, mấy đề toán cộng trừ nhanh chóng thích ứng, thêm vào sự giúp đỡ của Tiểu Vũ, có thể nói là tiến bộ thần tốc, không bao lâu sẽ vượt qua Tiểu Nha, một năm sau vượt qua Thì Thì cũng chẳng phải khó.
Thiên phú là thứ rất quan trọng, đôi khi Vân Diệp chẳng cần giảng nhiều, Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt đã hiểu, còn đám Tiểu Nha vẫn giương đôi mắt ngây thơ nhìn ca ca, mỗi lần như thế Vân Diệp đều giảng riêng cho đám Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc một lượt, không cần bọn chúng hiểu hoàn toàn, chỉ cần bọn chúng có khái niệm cơ bản về toán học là được.
Hôm nay giảng bài song thì bên ngoài trời đổ mưa, thủy sư Lĩnh Nam đã phụng mệnh lên đường, chuẩn bị vận chuyển một chuyến lương thực nữa, Quan Trung là cái nơi chưa bao giờ đủ lương thực để ăn, bất kể có bao nhiêu đều ăn hết.
Lý Nhị không cho Vân Diệp đi Lĩnh Nam nữa, mệnh lệnh Lưu Nhân Nguyện tạm thời mang quân đi vận lương, lương thực mang tới sẽ đưa trực tiếp tới Hà Bắc, rồi dùng thuyền đưa về kinh thành.
Đại trưởng lão của người Thổ Cốc Hồn lại tới kinh, hiến lễ cho Lý Nhị, sứ tiết Tiết Duyên Đà cũng tới Trường An, các bộ tộc lẻ tẻ cũng phái sứ tiết tới, lần này khác với mọi lần, ai nấy mang theo mỹ nữ bộ tộc cùng với ca vũ đoàn, Quy Tư, Vu Điền thì càng dốc hết cao thủ ca vũ trong nước chuẩn bị biểu diễn ở Trường An. Đây chỉ là thủ đoạn lấy lòng triều Đường, cao minh thực sự là hiến cho Lý Nhị cái mũ vạn vương chi vương, chính là Thiên khả hãn, ý tứ là vị vua tối cao do trời phái xuống.
Đây là thành tựu thiên cổ, Lý Nhị mừng lắm, toàn quốc oanh động, quan lại lũ lượt dâng biểu chúc mừng đế vương, văn nhân sĩ tử đua nhau khen ngợi, tức thì Trường An từng bừng náo nhiệt.
Vân Diệp và Viên Thiên Cương ngồi ở nơi cao nhất trên Ngọc Sơn, bên ngoài mưa vẫn rả rích không ngừng, Thì Thì và Tiểu Vũ pha trà, Địch Nhân Kiệt rót rượu, Lý Thuần Phong không có việc gì làm dựa vào cột buồn chán ngắm phong cảnh.
Mỗi khi rượu trong chén của Viên Thiên Cương cạn là Địch Nhân Kiệt ân cần rót đầy, sùng bái nhìn vị thần tiên sống trước mắt, còn về phần chén sư phụ trống, cần gõ đầu nó mới biết.
- Có một đám mây tím giá lâm Trường An, không biết là vị sứ tiết nước nào tới chúc mừng bệ hạ.
Viên Thiên Cương vuốt râu làm vẻ cao thâm, khiến Địch Nhân Kiệt kích động không thôi.
- Lão Viên, có thể thay đổi cách nói chuyện của ông đi không, đừng có làm ra cái vẻ tiên tri buồn nôn đó, dưới chân núi có đội ngũ lớn thế kia, thằng ngốc cũng biết có sư tiết tới triều, không cần nói với ta.
Không chịu nổi kiểu nói chuyện hư hư thực thực này, Vân Diệp bóc trần luôn bản chất thần côn của ông ta, khiến ánh sao lấp lánh trong mắt Địch Nhân Kiệt mau chóng tối đi.
- Vân hầu, ngài có biết mình nhàm chán lắm không? Ngài thông minh, chẳng lẽ ngài có thể khiến tất cả mọi người thông minh như mình? Bọn họ cần dẫn dắt, cần giáo hóa, cần chỗ dựa tâm linh, bần đạo chính là làm việc đó, ngài cứ làm thế sẽ hủy đi đại cơ hội ngàn năm khó gặp của đạo gia ta.
- Nay thiên hạ lừa ngốc khắp nơi, ngài không có thiện cảm gì với Phật giáo, vì sao lại giúp đám lừa ngốc đó, Tây Du Ký do ngài bịa ra đã thành tiết mục chính khi Phật môn tục giảng, hương dân vô tri thích nhất là thứ thần thần quỷ quái đó, giờ Phật môn đã có thế sống lại từ tro tàn. Nay vạn quốc tới triều bái, nghe nói bọn họ tổ chức một trăm tên gọi là cao tăng đắc đạo, chuẩn bị tổ chức lễ bi tế ( giống cầu siêu) ba ngày ba đêm cho vong linh chiến tử, ngài nói ta phải ứng phó ra sao?
Phật Đạo giao phong chưa bao giờ ngừng, chuyến này Đạo Tín chơi lớn rồi, lễ bi tế đời sau có tên gọi là thủy lục đạo tràng, là lễ bày đồ chay cung phụng chúng quỷ siêu độ.
Truyền thuyết kể trong một lần Lương Vũ đế ngủ, trong mơ có một vị hòa thượng nói với ông ta: Lục đạo tứ sinh, thủ khổ vô lượng, sao không làm thủy lục đại trai tế vong linh? Cho nên vị hoàng đế cực kỳ tôn sùng Phật môn này chuyên nghiên cứu ra một nghi thức, lập thủy lục đạo tràng ở Trấn Giang, cung phụng ba loại đối tượng thượng trung hạ.
Thượng là cung dưỡng chư Phật, chư vị bồ tát, duyên giác, thanh văn, minh vương, bát bộ, bà la môn. Trung là cung dưỡng phạm vương đế thích, tất cả tôn thần. Hạ là cũng dưỡng long thần trời đất biển, a tu la, u hồn, quỷ thần không trốn về....
Không nói tới hiệu quả ra sao, chỉ nói tới chi phí thì đây là khoản chi tiêu cực lớn, cần phải lập chùa miếu riêng, diện tích ít hơn bốn trăm mẫu thì mất mặt quá, kỳ hoàn công ngắn, nhiệm vụ nặng nề, xem ra đội xây dựng Vân gia có thể kiếm khoản lớn rồi.
- Lão Viên, ta giúp ông thế nào đây, mỗi lần có chuyện cầu khẩn là toàn đến nhà ta ăn uống miễn phí, còn lấy đồ mang về, Đạo Tín làm việc đàng hoàng hơn ông, hỏi ta một câu đã cho nãi nãi ta chuỗi tràng hạt tốt nhất, ông tay trắng túi rỗng mà cũng mặt dày mò tới.
- Ngươi là đồ khốn kiếp lòng tham không đáy, cả Hoàng Đình Kinh cũng bị ngươi lừa mất rồi, giờ còn dám đòi hỏi, mau nghĩ cách đi, nghĩ ra cách thì ngươi muốn gì cũng được, không nghĩ ra cách thì ta dẫn toàn bộ đạo quán tới nhà ngươi ăn cơm.
Viên Thiên Cương nổi điên chẳng buồn lịch sự nữa, nói chuyện với lưu manh thì phải dùng thái độ của lưu manh:
Thì Thì bê trà cho Vân Diệp, nhưng không cho Viên Thiên Cương, bấy giờ y mới nhớ ra, vừa rồi Lão Viên có nói mấy câu lừa trọc, cha của Thì Thì là một con lừa trọc, cô bé nghe được tất nhiên không vui.
Chẳng nhắc Thì Thì, ai bảo ông thần khẩu hại xác phàm:
- Lão Viên nếu như ông chịu đem Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ của Tây Hoa pháp sư tặng cho ta, ta sẽ nói cho ông một bí mật cực lớn, bi tế hội chỉ là một thủ đoạn, chuyện quan trọng thực sự thì ông không biết, cũng không hiểu, vừa khéo ta là người duy nhất biết chân tướng. Lần trước ta hỏi xin Thành Huyền Anh, hắn không thèm để ý, nói pháp điển mật tàng của đạo gia không cho người ngoài biết, chỉ là cuốn sách nát thôi, ta cũng viết sách, còn toàn là dương bản, vênh cái gì?
Tiểu Vũ mắt tỏa sáng nhìn sư phụ tống tiền Viên Thiên Cương, Thì Thì vô cùng lo lắng sư phụ nói ra bí mật của Phật gia, Địch Nhân Kiệt sớm đã hỗn loạn, té ra cao nhân toàn như thế, sư phụ lừa tiền của người ta, Viên thần tiên chửi bậy, hơn nữa chẳng thần kỳ, lời người ngoài không đáng nghe, tất cả mọi chuyện phải do mình tự đào chân tướng, bề ngoài hại chết người.
Vân Thiên Cương nhìn lại Vân Diệp, phát hiện ra y tuy cười, nhưng không có chút vẻ đùa cợt nào, nói cách khác, muốn biết chân tướng phải đem báu vật Thành Huyền Anh coi như tính mạng tặng cho y.