Tiểu Vũ vô tâm vâng một tiếng rồi chạy mất, Vân Diệp lau mồ hôi lạnh, khủng khiếp quá, có thằng ngốc mới cưới nó, cưới nó rồi thì trong nhà còn sống sao nổi.
Lắc đầu, Vân Diệp ném tâm tư này lên chín tầng trời, dưới cái vỏ ngoài xinh đẹp của Tiểu Vũ là một con bá vương long ăn thịt người không nhả xương, đáng sợ hơn cả họa bì, ai mà thích ôm bá vương long ngủ chứ, chán sống chắc.
Sau khi Trường Tôn thị đi, Vân phủ tức thì trở nên yên tĩnh, không có khách tới nhà nữa, nóc nhà cũng không có thám tử nhảy đi nhảy lại nữa, làm Đơn Ưng rất thất vọng, hôm nay hắn đã chuyên môn chuẩn bị lang nha tiễn có móc câu, nghe nói sức sát thương kinh người, cùng Lão Giang ngồi trông sân uống rượu cả đêm mà chẳng ai tới, rất bực bội.
Tới khi tấm biển trên cửa Vân Diệp biến thành số một thì có một thanh y đạo nhân tới trước cổng Vân gia, đưa một tâm danh thiếp lên, rồi ung dung đi về phía Ngọc Sơn, không nói một lời, không có lấy một động tác dư thừa, mặt mang nụ cười ôn hòa, lưng vác bảo kiếm, tua kiểm rung rinh theo từng bước chân...
Vân Diệp nhìn thấy danh thiếp thì bật cười, sát khí trong mắt làm người ta không rét mà run, ăn mặc chỉnh tề dẫn Đơn Ưng lên đỉn nói, sau lưng đi theo một con chó, lưỡi thè ra, nước giãi ròng ròng, nó biết hôm nay có món ngon tới rồi. nguồn TruyệnFULL.vn
Người Trung Quốc bất kể là thời cổ đại hay đời sau luôn thích bàn việc trên bàn ăn, trong Truy Phong Đình trên đỉnh núi đã bày hai cái bàn, bên trên ê hề những món ngon ở Trường An, các loại thịt nướng, còn có món ăn Vân gia do quán cơm Trình gia làm, trong vò rượu cũng chứa rượu mạnh của Vân gia, bên ngoài đình còn có một tráng hán đang nướng một con dê, làm khắp núi toàn mũi hương liệu gay mũi, Vân Diệp cực ghét mùi này, Đơn Ưng lại vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đội thuyền từ Lĩnh Nam trở về Trường An, giá hương liệu tụt thê thảm, hiển giờ ngay cả bình dân tiểu hộ cũng có thể ma một ít về làm thịt ăn, nếu như nhà ai không có ít mùi hương liệu thì bị người ta cho rằng sống gian khó, người ăn hương liệu nhiều, giá lại tăng lên, ai ai cũng đợi đội thuyền ở Lĩnh Nam tới, khi giá xuống tích trữ, tránh mình ăn thịt không có hương liệu, làm ánh mắt hàng xóm nhìn mình cứ quai quái.
Món ngon bị hương liệu làm hỏng, Vân Diệp luôn cho rằng như vậy, thức ăn có trăm vị, thêm hương liệu vào thế là giống hệt nhau, ngửi thì không tệ, ăn thì khó chịu. Trong nhà Tân Nguyệt nỗ lực làm ra vẻ người có tiền mấy ngày, đem hương liệu về ướp hết món ăn, kết quả mấy tiểu cô khóc lóc không chịu ăn cơm, hết cách, Vân gia lại khôi phục thời đại trà xanh cơm nhạt.
Nhìn thấy đạo sĩ trẻ ở đình trước mặt khoát phất trần lên vai hành lễ, Vân Diệp còn chưa nói, con cho vàng sau lưng đã hướng về phía hắn sủa, trong mắt đạo sĩ phủ lớp sương buồn bã, nhưng lập tức ẩn đi, cười nói:
- Sớm nghe đại danh Vân hầu từ lâu, nhưng chúng ta lại không có cơ hội nói chuyện kỹ, tạo thành hiểu lầm hôm nay, đúng là tạo hóa trêu người. Thôi vậy, chuyện đã tới nước này không nói nhiều nữa, hôm nay còn có thời gian, xin Vân hầu cho bần đạo thưởng thức những món ngon chưa từng hưởng thụ, để năm tháng sau này không tới mức không có hồi ức gì.
- Chỉ cần ngươi có thể làm những đứa bé đã chết sống lại, Vân Diệp đích thân xuống bếp làm một trăm món lớn, để ngươi thưởng thức hết mỹ vị nhân gian, đồng thời khấu đầu tạ lỗi với ngươi.
Nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ không có kẻ nào tốt hết, ít nhất kẻ Vân Diệp gặp được không phải sắc ma thì là biến thái, Lý Khác tí tuổi đầu đã có mười mấy phòng thiếp, Lý Thái ít hơn hắn mấy tháng giờ chỉ có một lão bà. Xứng Tâm không nói, Cẩu Tử bái một thái giám làm sư phụ, nay trở nên nửa âm nửa dương, không ngờ biết xin Vân Diệp xà phòng để tắm, trước kia hắn toàn ra sông lấy cát trà người. Hiện giờ tên đạo sĩ trước mắt bỏ đi bộ đạo bào là thành thế gia công tử phong độ, rất dễ lừa tình.
Thành Huyền Anh không giải thích, mà đưa tay mới Vân Diệp ngồi, Đơn Ưng ngồi bên cạnh ngửi một lượt nói:
- Thức ăn không có vấn đề.
Giọng rất lớn, Thành Huyền Anh nghe thấy cười khổ:
- Vân hầu yên tâm, thức ăn hôm nay đều do bần đạo mời danh trù Trường An nấu, hẳn bọn họ không có gan giở trò.
- Ta tin bọn họ, nhưng không tin ngươi, một kẻ có thể tàn nhãn ném trẻ con vào biển thì hạ độc người khác cũng không có gì lạ.
- Vân hầu, chỉ bằng vào tin đồn mà ngài gán tội cho bần đạo, chỉ e khó làm người ta phục.
- Thành Huyền Anh, đừng để ta xem thường ngươi, trên báo cáo của quan phủ cũng chứng minh chuyện này do ngươi làm, huống hồ bổn hầu còn có bằng chứng, ngươi muốn lấy con của Đông Ngư tế hải long vương, Đông Ngư không chịu, nói ngươi là yêu đạo, kết quả lưỡi của hắn không còn nữa, khi đó ngươi ở hiện trường, đừng nói chuyện này cũng là giả.
Thành Huyền Anh thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu:
- Đúng thế, hán tử đó tên là Đông Ngư? Không phải bần đạo đã tha cho con hắn rồi sao? Sao hắn còn hận bần đạo như thế?
- Ngươi xuất gia khi còn nhỏ, không biết tình thân là gì, nếu có kẻ đối đãi với con ta như thế, dù lên trời xuống đất ta cũng băm vằm thành vạn mảnh, Đông Ngư nhìn thấy ngươi ở Trường An, nếu như không phải hắn nói, ta lại tra xét hết báo cáo của quan phủ thì không biết Thành Huyền Anh ngươi độc ác như thế.
Thành Huyền Anh đột nhiên cười to, nâng chén rượu trước mặt lên:
- Thế sự phức tạp, đúng và sai sao có thể nói rõ ràng, Vân hầu, cứ uống đã, khi cơm no rượu say là lúc cắt lưỡi nuôi chó. Ngài vì một ca kỹ không tiếc hủy diệt Đậu gia trong một ngày, nay vì đứa trẻ vô tội mà lấy lưỡi Thành Huyền Anh đã là xử nhẹ rồi, bần đạo sao còn không biết đủ.
Vân Diệp cầm chén mời Thành Huyền Anh, dù sao là một kẻ dám làm dám chịu, bày tỏ tôn trọng một chút cũng không quá.
Rượu rất mạnh, có một cục lửa chạy từ cổ họng xuống dạ dày, cái lạnh do gió trên đỉnh núi mang tới tức thì bị xua tan, ba người trong đình đều không nói gì, ăn vài miếng lại nâng chén mời nhau, nếu người không biết nguồn cơn còn tưởng ba hảo hữu lâu ngày không gặp đang chè chén.
Uống được một lúc, Thành Huyền Anh lấy bảo kiếm sau lưng, đặt lên đầu gối, lấy khăn tay yêu quý lau lưỡi kiếm, nói:
- Thanh kiếm này không phải chỉ là làm đẹp, thủa thiếu niên bần đạo theo ân sư luyện kiếm, mười lăm năm có tiểu thành, khi xách kiếm ngao du thiên hạ, thanh kiếm này từng uống máu nóng trên cổ ác tặc, từng chém đầu lâu tiểu nhân vô sỉ. Vân hầu, thanh kiếm này chưa từng làm nhục lời giáo huấn của ân sư, ngài có tin không?
Vân Diệp ném xương dê trong tay đi, gật đầu thừa nhận:
- Tin, vì ta phát hiện ngươi ngoại trừ thích ném trẻ con xuống biển ra thì phương diện khác đúng là có thể làm tấm gương, ngươi nói thanh kiếm này từng hành hiệp trượng nghĩa, vậy nhất định không sai.
Thành Tử Anh gật đầu cảm tạ Vân Diệp:
- Đạo môn chưa bao giờ có thói quen dùng người sống cúng tế, chỉ cần phát hiện, đừng nói là cần nhân sĩ chính nghĩa như Vân hầu truy sát, ngay đạo môn cũng không dung, thanh lý môn hộ là chuyện thường có.
Vân Diệp gãi đầu, y cũng lấy làm lạ, một kẻ có lịch sử dùng người sống cúng tế làm sao lại thành Tây Hoa pháp sư, phẫn nộ của Vân Diệp với Viên Thiên Cương tới từ đó, cho rằng ông ta bao che cho một tên hung thủ sát nhân, giờ xem ra hình như có ẩn tình?
Không đúng, bất kể hắn có ẩn tình gì, những đứa bé chết là nguyên do tại hắn, dù khi đó thần kinh hắn thác loạn thì hung thủ cũng chính là hắn, huống hồ sang năm vẫn sẽ có đứa bé bị ném vào biển, thói quen xấu hình thành sẽ tự thành quán tính của nó, cuối cùng đạt tới cảnh giới mỗi năm không ném trẻ con xuống biển thì không thoải mãi, khi ấy muôn ngăn cản cũng khó. Hiện giờ lấy cái lưỡi của Thành Huyền Anh không phải là quá đáng.
Lắc đầu, Vân Diệp ném tâm tư này lên chín tầng trời, dưới cái vỏ ngoài xinh đẹp của Tiểu Vũ là một con bá vương long ăn thịt người không nhả xương, đáng sợ hơn cả họa bì, ai mà thích ôm bá vương long ngủ chứ, chán sống chắc.
Sau khi Trường Tôn thị đi, Vân phủ tức thì trở nên yên tĩnh, không có khách tới nhà nữa, nóc nhà cũng không có thám tử nhảy đi nhảy lại nữa, làm Đơn Ưng rất thất vọng, hôm nay hắn đã chuyên môn chuẩn bị lang nha tiễn có móc câu, nghe nói sức sát thương kinh người, cùng Lão Giang ngồi trông sân uống rượu cả đêm mà chẳng ai tới, rất bực bội.
Tới khi tấm biển trên cửa Vân Diệp biến thành số một thì có một thanh y đạo nhân tới trước cổng Vân gia, đưa một tâm danh thiếp lên, rồi ung dung đi về phía Ngọc Sơn, không nói một lời, không có lấy một động tác dư thừa, mặt mang nụ cười ôn hòa, lưng vác bảo kiếm, tua kiểm rung rinh theo từng bước chân...
Vân Diệp nhìn thấy danh thiếp thì bật cười, sát khí trong mắt làm người ta không rét mà run, ăn mặc chỉnh tề dẫn Đơn Ưng lên đỉn nói, sau lưng đi theo một con chó, lưỡi thè ra, nước giãi ròng ròng, nó biết hôm nay có món ngon tới rồi. nguồn TruyệnFULL.vn
Người Trung Quốc bất kể là thời cổ đại hay đời sau luôn thích bàn việc trên bàn ăn, trong Truy Phong Đình trên đỉnh núi đã bày hai cái bàn, bên trên ê hề những món ngon ở Trường An, các loại thịt nướng, còn có món ăn Vân gia do quán cơm Trình gia làm, trong vò rượu cũng chứa rượu mạnh của Vân gia, bên ngoài đình còn có một tráng hán đang nướng một con dê, làm khắp núi toàn mũi hương liệu gay mũi, Vân Diệp cực ghét mùi này, Đơn Ưng lại vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đội thuyền từ Lĩnh Nam trở về Trường An, giá hương liệu tụt thê thảm, hiển giờ ngay cả bình dân tiểu hộ cũng có thể ma một ít về làm thịt ăn, nếu như nhà ai không có ít mùi hương liệu thì bị người ta cho rằng sống gian khó, người ăn hương liệu nhiều, giá lại tăng lên, ai ai cũng đợi đội thuyền ở Lĩnh Nam tới, khi giá xuống tích trữ, tránh mình ăn thịt không có hương liệu, làm ánh mắt hàng xóm nhìn mình cứ quai quái.
Món ngon bị hương liệu làm hỏng, Vân Diệp luôn cho rằng như vậy, thức ăn có trăm vị, thêm hương liệu vào thế là giống hệt nhau, ngửi thì không tệ, ăn thì khó chịu. Trong nhà Tân Nguyệt nỗ lực làm ra vẻ người có tiền mấy ngày, đem hương liệu về ướp hết món ăn, kết quả mấy tiểu cô khóc lóc không chịu ăn cơm, hết cách, Vân gia lại khôi phục thời đại trà xanh cơm nhạt.
Nhìn thấy đạo sĩ trẻ ở đình trước mặt khoát phất trần lên vai hành lễ, Vân Diệp còn chưa nói, con cho vàng sau lưng đã hướng về phía hắn sủa, trong mắt đạo sĩ phủ lớp sương buồn bã, nhưng lập tức ẩn đi, cười nói:
- Sớm nghe đại danh Vân hầu từ lâu, nhưng chúng ta lại không có cơ hội nói chuyện kỹ, tạo thành hiểu lầm hôm nay, đúng là tạo hóa trêu người. Thôi vậy, chuyện đã tới nước này không nói nhiều nữa, hôm nay còn có thời gian, xin Vân hầu cho bần đạo thưởng thức những món ngon chưa từng hưởng thụ, để năm tháng sau này không tới mức không có hồi ức gì.
- Chỉ cần ngươi có thể làm những đứa bé đã chết sống lại, Vân Diệp đích thân xuống bếp làm một trăm món lớn, để ngươi thưởng thức hết mỹ vị nhân gian, đồng thời khấu đầu tạ lỗi với ngươi.
Nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ không có kẻ nào tốt hết, ít nhất kẻ Vân Diệp gặp được không phải sắc ma thì là biến thái, Lý Khác tí tuổi đầu đã có mười mấy phòng thiếp, Lý Thái ít hơn hắn mấy tháng giờ chỉ có một lão bà. Xứng Tâm không nói, Cẩu Tử bái một thái giám làm sư phụ, nay trở nên nửa âm nửa dương, không ngờ biết xin Vân Diệp xà phòng để tắm, trước kia hắn toàn ra sông lấy cát trà người. Hiện giờ tên đạo sĩ trước mắt bỏ đi bộ đạo bào là thành thế gia công tử phong độ, rất dễ lừa tình.
Thành Huyền Anh không giải thích, mà đưa tay mới Vân Diệp ngồi, Đơn Ưng ngồi bên cạnh ngửi một lượt nói:
- Thức ăn không có vấn đề.
Giọng rất lớn, Thành Huyền Anh nghe thấy cười khổ:
- Vân hầu yên tâm, thức ăn hôm nay đều do bần đạo mời danh trù Trường An nấu, hẳn bọn họ không có gan giở trò.
- Ta tin bọn họ, nhưng không tin ngươi, một kẻ có thể tàn nhãn ném trẻ con vào biển thì hạ độc người khác cũng không có gì lạ.
- Vân hầu, chỉ bằng vào tin đồn mà ngài gán tội cho bần đạo, chỉ e khó làm người ta phục.
- Thành Huyền Anh, đừng để ta xem thường ngươi, trên báo cáo của quan phủ cũng chứng minh chuyện này do ngươi làm, huống hồ bổn hầu còn có bằng chứng, ngươi muốn lấy con của Đông Ngư tế hải long vương, Đông Ngư không chịu, nói ngươi là yêu đạo, kết quả lưỡi của hắn không còn nữa, khi đó ngươi ở hiện trường, đừng nói chuyện này cũng là giả.
Thành Huyền Anh thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu:
- Đúng thế, hán tử đó tên là Đông Ngư? Không phải bần đạo đã tha cho con hắn rồi sao? Sao hắn còn hận bần đạo như thế?
- Ngươi xuất gia khi còn nhỏ, không biết tình thân là gì, nếu có kẻ đối đãi với con ta như thế, dù lên trời xuống đất ta cũng băm vằm thành vạn mảnh, Đông Ngư nhìn thấy ngươi ở Trường An, nếu như không phải hắn nói, ta lại tra xét hết báo cáo của quan phủ thì không biết Thành Huyền Anh ngươi độc ác như thế.
Thành Huyền Anh đột nhiên cười to, nâng chén rượu trước mặt lên:
- Thế sự phức tạp, đúng và sai sao có thể nói rõ ràng, Vân hầu, cứ uống đã, khi cơm no rượu say là lúc cắt lưỡi nuôi chó. Ngài vì một ca kỹ không tiếc hủy diệt Đậu gia trong một ngày, nay vì đứa trẻ vô tội mà lấy lưỡi Thành Huyền Anh đã là xử nhẹ rồi, bần đạo sao còn không biết đủ.
Vân Diệp cầm chén mời Thành Huyền Anh, dù sao là một kẻ dám làm dám chịu, bày tỏ tôn trọng một chút cũng không quá.
Rượu rất mạnh, có một cục lửa chạy từ cổ họng xuống dạ dày, cái lạnh do gió trên đỉnh núi mang tới tức thì bị xua tan, ba người trong đình đều không nói gì, ăn vài miếng lại nâng chén mời nhau, nếu người không biết nguồn cơn còn tưởng ba hảo hữu lâu ngày không gặp đang chè chén.
Uống được một lúc, Thành Huyền Anh lấy bảo kiếm sau lưng, đặt lên đầu gối, lấy khăn tay yêu quý lau lưỡi kiếm, nói:
- Thanh kiếm này không phải chỉ là làm đẹp, thủa thiếu niên bần đạo theo ân sư luyện kiếm, mười lăm năm có tiểu thành, khi xách kiếm ngao du thiên hạ, thanh kiếm này từng uống máu nóng trên cổ ác tặc, từng chém đầu lâu tiểu nhân vô sỉ. Vân hầu, thanh kiếm này chưa từng làm nhục lời giáo huấn của ân sư, ngài có tin không?
Vân Diệp ném xương dê trong tay đi, gật đầu thừa nhận:
- Tin, vì ta phát hiện ngươi ngoại trừ thích ném trẻ con xuống biển ra thì phương diện khác đúng là có thể làm tấm gương, ngươi nói thanh kiếm này từng hành hiệp trượng nghĩa, vậy nhất định không sai.
Thành Tử Anh gật đầu cảm tạ Vân Diệp:
- Đạo môn chưa bao giờ có thói quen dùng người sống cúng tế, chỉ cần phát hiện, đừng nói là cần nhân sĩ chính nghĩa như Vân hầu truy sát, ngay đạo môn cũng không dung, thanh lý môn hộ là chuyện thường có.
Vân Diệp gãi đầu, y cũng lấy làm lạ, một kẻ có lịch sử dùng người sống cúng tế làm sao lại thành Tây Hoa pháp sư, phẫn nộ của Vân Diệp với Viên Thiên Cương tới từ đó, cho rằng ông ta bao che cho một tên hung thủ sát nhân, giờ xem ra hình như có ẩn tình?
Không đúng, bất kể hắn có ẩn tình gì, những đứa bé chết là nguyên do tại hắn, dù khi đó thần kinh hắn thác loạn thì hung thủ cũng chính là hắn, huống hồ sang năm vẫn sẽ có đứa bé bị ném vào biển, thói quen xấu hình thành sẽ tự thành quán tính của nó, cuối cùng đạt tới cảnh giới mỗi năm không ném trẻ con xuống biển thì không thoải mãi, khi ấy muôn ngăn cản cũng khó. Hiện giờ lấy cái lưỡi của Thành Huyền Anh không phải là quá đáng.