Nhìn thấy hàn ý trong mắt Vân Diệp, hi vọng cuối cùng của Thành Huyền Anh tan vỡ, lấy trong lòng ra một con dao tinh xảo, sáng loáng, trông rất sắc. Bốc một nhúm đường trên bàn cho vào miệng, nhắm mắt lại nhấm nháp, nói:
- Trước kia khi cách tuyệt ngũ vị bần đạo có một phát hiện nhỏ, đỉnh lưỡi mẫn cảm với đồ ngọt nhất, cho nên bần đạo lấy vị ngọt bồi thường cho đứa bé đầu tiên chết đi, bất kể thế nào cũng là tội nghiệt của bần đạo.
Nói xong lấy dao cẩn thận cắt đầu lưỡi đi, đặt trên đĩa, kệ máu chảy ròng ròng, lấy bút viết trên giấy:" Lấy vị mặt bồi thường cho đứa bé thứ hai bị chết." Để Vân Diệp nhìn xong cắt bên lưỡi, đặt vào cái đĩa thứ hai.
Phun ra một ngụm máu, chấm máu viết câu thứ ba:" Lấy vị chua bồi thường cho đứa bé thứ ba bị chết." Đặt giấy xuống, cắt phần sau lưỡi, đặt lên đĩa.
Vân Diệp lạnh lùng nhìn hành động của Thành Huyền Anh, nếu như hắn muốn dùng chút máu me này dọa mình thì quá ấu trĩ rồi, Đơn Ưng ở bên cạnh càng không bận tâm, nghe thấy tri thức mới, hứng thú chấm các loại gia vị cho lên lưỡi, kiểm nghiệm xem lời Thành Huyền Anh có đúng hay không.
Thành Huyền Anh đứng không vững nữa, cố gắng thè chút lưỡi còn lại ra, vung dao chém, Vân Diệp nhìn rất rõ, cắt rất triệt để, còn ngắn hơn cả lưỡi Đông Ngư.
Thành Huyền Anh lúc này giống như người Nhật Bản, sau khi mổ bụng vẫn giữ phong độ, tận lực không để tay mình run rẩy, chữ viết không xiêu vẹo:" Lấy bị đắng bồi thường cho đứa bé thứ tư bị chết, Vân hầu đã hài lòng chưa?"
Vân Diệp gật đầu lấy nửa cái chân dê nhét cho con chó đang đợi ăn nãy giờ, nhìn con chó sung sướng gặm chân dê, vỗ tay nói:
- Nể ngươi một hán tử, lưỡi của ngươi không cần nuôi chó nữa, dùng chân dê thay thế, chuyện này kết thúc như vậy, có một vài chuyện không tiện nói ở đây, ngươi bảo Viên Thiên Cương tới nhà ta tìm ta, ta sẽ nói cho ông ta biết rốt cuộc là chuyện gì, cái lưỡi của ngươi hôm nay cắt rất đáng, nếu hôm nay ngươi không tới, ta sẽ ngồi cười đợi điểm ngoặt suy bại của Đạo gia các ngươi.
Thành Huyền Anh lại phun ra ngụm máu nữa, cầm lấy ít tro rơm chuẩn bị sẵn nhét vào miệng cầm máu, tuy đau tới mặt biến hình, vẫn muốn mỉm cười, nỗ lực hai lần không thành, đành bỏ, ra hiệu mời khách, tên khốn này từ đầu tới cuối đều không mất lễ số.
Mới ra khỏi đình đã nghe thấy tiếng Thành Huyền Anh đập đầu vào cột rầm rầm, Vân Diệp nói với Đơn Ưng vừa rồi nếm hoàng liên đang bị đắng nhăn mặt lại:
- Ngươi không biết học người ta à, lịch sự như thế, mất lưỡi cũng không thiếu lễ số. Đừng trèo tường nhà ta nữa, ta biết ngươi thích Đại Nha, ta có ngăn cản đâu, ngươi không thể đàng hoàng đi đại môn à, chuyện tốt đẹp mà làm như vụng trộm vậy.
Đơn Ưng không nói, há miệng ra là chảy nước miếng, chỉ kéo tay áo Vân Diệp, ý bảo y nhìn phía trước, chỉ thấy mảnh đất trống dưới đình có tám lão đạo, kẻ nào cũng cầm kiếm, nhìn Vân Diệp không có chút ý tốt nào, Viên Thiên Cương lên tiếng:
- Vân hầu, Thành Huyền Anh đã làm tất cả điều ngài yêu cầu, nếu ngài không có câu trả lời xác thực thì hôm nay ở lại Ngọc Sơn đi, bọn ta cũng không cần nhiều, ngài đền Thành Huyền Anh một cái lưỡi là được.
- Lão Viên, ông chắc là muốn lưỡi của ta, không muốn biết Phật môn làm gì à? Cho ông biết, năm ngày trước Ngọc Lâm hòa thượng tới nhà ta đã biết bí mật của ta rồi, hiện giờ nói không chừng đang bù đắp, các ngươi đã tới muộn bốn ngày, ông chắc là chỉ muốn lưỡi của ta, không muốn biết bí mật chứ?
Vân Diệp cười nhạt, đến Phùng Áng chĩa cung vào mặt y còn trấn định được, định hăm dọa y, đừng mơ:
Tóc Viên Thiên Cương như muốn dựng lên, Vân Diệp thản nhiên như không cùng con chó sau lưng liếm mép làm ông ta hoàn toàn nổi điên.
Một lão đạo tóc hoa râm ngăn Viên Thiên Cương lại, trầm giọng nói với Vân Diệp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Mục đích xỉ nhục đạo môn của ngươi đã đạt được rồi, vậy nói cho bọn ta biết, chuyện gì đáng cái lưới của Thành Huyền Anh.
- Thực ra ta muốn lấy tám cái tay của các ngươi cơ, tin tức này bán lỗ rồi, cái lưỡi của Thành Huyền Anh là để bỏ tội nghiệt của bản thân. Cái lưỡi của đạo môn đáng tiền lắm, ta đền không nổi, đáng tiếc con người ta là thế, bụng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm, vừa khéo bát cơm của đạo gia ta vẫn ăn được, Lão Viên, thói đời này cần có kẻ ngốc, kẻ ngu, nếu không thì không cứu nổi nữa rồi.
Mấy lão đạo không nói nữa, nhưng rút kiếm ra, Viên Thiên Cương mặt co giật, tựa cười tựa không nhìn Vân Diệp, lại liếc nhìn Đơn Ưng cầm đao có vẻ rất nóng lòng, nén giận hỏi:
- Nói cho ta biết chuyện kia.
Biết Lão Viên cũng khó xử, Vân Diệp không trêu họ nữa, lấy một tờ giấy ra đưa cho Viên Thiên Cương, ông ta mở ra nghi hoặc hỏi:
- Huyền Trang là ai? Hắn về có gì quan trọng.
Từ câu này Vân Diệp nghe ra Đạo gia cuồng vọng và ngu xuẩn thế nào, chắp tay sau lưng đi tới vách núi, nơi này là chỗ đám chết tiệt của thư viện vác dù nhảy xuống núi, chỉ nhìn mây mù cuồn cuộn phía dưới là biết đám học sinh đó điên ra sao, tên khốn Mạnh Hữu Đồng đang kiếm tư lịch trong quân, không biết hiện giờ hắn còn có dũng khí nhảy núi không?
- Vân Diệp, bần đạo tin ngươi không ăn nói bừa bãi, nhưng thế nào ngươi cũng phải nói cho bần đạo biết vì sao hắn về là lúc đạo môn suy bại, là bằng hữu nhiều năm, ngươi không tuyệt tình như thế chứ?
Vân Diệp quay lại, chẳng vờ vịt phong độ nữa, chửi luôn:
- Lão già khốn kiếp, giờ biết lấy tình cảm lay động ta rồi à? Đạo môn các ngươi mấy năm qua quá thuận lợi, kẻ nào kẻ nấy trừ vơ vét tiền tài, lừa gạt bách tính vô tri thì không có bản lĩnh nào khác, Huyền Trang là ai cũng không biết.
- Đó là người đi bộ ngàn dặm tới Thiên Trúc nơi khởi nguồn của Phật môn, đồng thời được hoan nghênh cực lớn ở đó, biện kinh cảm phục vô số cao tăng, cưỡi voi trắng dạo phố, tín đồ rải hoa khắp trời. Đó là hòa thượng mang vô số điển tịch Phật môn về, muốn truyền bá giáo nghĩa ở mảnh đất này.
- Bí tế hội được các ngươi dùng chiêu hồn pháp sự long trọng đối phó, cao tăng đại đức như Huyền Trang thì các ngươi lấy gì đối phó? Đi bộ vạn dặm, có thể nói là thành tâm, kiên định bất khuất, biện kinh khuất phục cao tăng Thiên Trúc, đó là đại trí tuệ. Mang về kinh văn gốc, có thể nói là tạo phúc chúng sinh. Các ngươi có một tên Thành Huyền Anh miễn cưỡng qua được mắt, với loại người thích ném trẻ con xuống biển như hắn, các ngươi cho rằng ngày tháng của Đạo môn còn bao nhiêu?
- Nể mặt không biết, giúp các ngươi còn cho là ác ý. Cầm kiếm chuẩn bị làm gì? Đâm ta à? Có gan đó không?
Vân Diệp ưỡn ngực đi thẳng tới tám lão đạo, bị khí thế của Vân Diệp lấn át bọn họ bất giác hạ mũi kiếm xuống, đầu óc lúc này đã tỉnh táo hơn rồi, biết sợ vô tình làm y bị thương thì hậu quả khó lường:
- Thành Huyền Anh chỉ cần tới Đông Hải xử lý tội nghiệt của hắn là ta sẽ vờ đi không biết, nhưng các ngươi không làm, nếu làm các ngươi có thể lấy công đức này tính vào bản thân, sau đó trở về lấy lưỡi của mình mà nói, rồi gặp Huyền Trang, tranh biện được thì tranh, không được thì giả câm. Đóng kịch là nghề của các ngươi, đừng nói ngay cả điều này cũng không biết.
- Thực sự có nhân vật như thế sao? Vì sao không ai ở Trường An biết?
Tám lão đạo nhìn nhau, không sao che giấu được sự kinh hoàng, chỉ có Viên Thiên Cương là truy hỏi:
- Lão Viên, sau này nếu không có cơm ăn thì tới Vân gia, ta xây cho ông một đạo quán nhỏ, giao tình nhiều năm của chúng ta, ta vẫn nuôi được sư đồ ông.
Nói xong rất vô lễ xô văng lão đạo chắn đường, đi qua giữa bọn họ, Đơn Ưng cười ha hả, tung người nhảy lên cành tùng, nhún người vài cái đã vượt qua đầu mấy lão đạo, cười lớn đuổi theo Vân Diệp, còn chó thấy chủ nhân chạy rồi, mong đợi có nhiều món ăn ngon hơn, chui qua ống quần đám lão đạo, vẫy đuôi chạy như bay xuống núi.
Đám lão đạo đồng loạt thở dài, đi nhanh tới Truy Phong Đình, hiện giờ sự sống chết của Thành Huyền Anh quan trọng hơn.
- Trước kia khi cách tuyệt ngũ vị bần đạo có một phát hiện nhỏ, đỉnh lưỡi mẫn cảm với đồ ngọt nhất, cho nên bần đạo lấy vị ngọt bồi thường cho đứa bé đầu tiên chết đi, bất kể thế nào cũng là tội nghiệt của bần đạo.
Nói xong lấy dao cẩn thận cắt đầu lưỡi đi, đặt trên đĩa, kệ máu chảy ròng ròng, lấy bút viết trên giấy:" Lấy vị mặt bồi thường cho đứa bé thứ hai bị chết." Để Vân Diệp nhìn xong cắt bên lưỡi, đặt vào cái đĩa thứ hai.
Phun ra một ngụm máu, chấm máu viết câu thứ ba:" Lấy vị chua bồi thường cho đứa bé thứ ba bị chết." Đặt giấy xuống, cắt phần sau lưỡi, đặt lên đĩa.
Vân Diệp lạnh lùng nhìn hành động của Thành Huyền Anh, nếu như hắn muốn dùng chút máu me này dọa mình thì quá ấu trĩ rồi, Đơn Ưng ở bên cạnh càng không bận tâm, nghe thấy tri thức mới, hứng thú chấm các loại gia vị cho lên lưỡi, kiểm nghiệm xem lời Thành Huyền Anh có đúng hay không.
Thành Huyền Anh đứng không vững nữa, cố gắng thè chút lưỡi còn lại ra, vung dao chém, Vân Diệp nhìn rất rõ, cắt rất triệt để, còn ngắn hơn cả lưỡi Đông Ngư.
Thành Huyền Anh lúc này giống như người Nhật Bản, sau khi mổ bụng vẫn giữ phong độ, tận lực không để tay mình run rẩy, chữ viết không xiêu vẹo:" Lấy bị đắng bồi thường cho đứa bé thứ tư bị chết, Vân hầu đã hài lòng chưa?"
Vân Diệp gật đầu lấy nửa cái chân dê nhét cho con chó đang đợi ăn nãy giờ, nhìn con chó sung sướng gặm chân dê, vỗ tay nói:
- Nể ngươi một hán tử, lưỡi của ngươi không cần nuôi chó nữa, dùng chân dê thay thế, chuyện này kết thúc như vậy, có một vài chuyện không tiện nói ở đây, ngươi bảo Viên Thiên Cương tới nhà ta tìm ta, ta sẽ nói cho ông ta biết rốt cuộc là chuyện gì, cái lưỡi của ngươi hôm nay cắt rất đáng, nếu hôm nay ngươi không tới, ta sẽ ngồi cười đợi điểm ngoặt suy bại của Đạo gia các ngươi.
Thành Huyền Anh lại phun ra ngụm máu nữa, cầm lấy ít tro rơm chuẩn bị sẵn nhét vào miệng cầm máu, tuy đau tới mặt biến hình, vẫn muốn mỉm cười, nỗ lực hai lần không thành, đành bỏ, ra hiệu mời khách, tên khốn này từ đầu tới cuối đều không mất lễ số.
Mới ra khỏi đình đã nghe thấy tiếng Thành Huyền Anh đập đầu vào cột rầm rầm, Vân Diệp nói với Đơn Ưng vừa rồi nếm hoàng liên đang bị đắng nhăn mặt lại:
- Ngươi không biết học người ta à, lịch sự như thế, mất lưỡi cũng không thiếu lễ số. Đừng trèo tường nhà ta nữa, ta biết ngươi thích Đại Nha, ta có ngăn cản đâu, ngươi không thể đàng hoàng đi đại môn à, chuyện tốt đẹp mà làm như vụng trộm vậy.
Đơn Ưng không nói, há miệng ra là chảy nước miếng, chỉ kéo tay áo Vân Diệp, ý bảo y nhìn phía trước, chỉ thấy mảnh đất trống dưới đình có tám lão đạo, kẻ nào cũng cầm kiếm, nhìn Vân Diệp không có chút ý tốt nào, Viên Thiên Cương lên tiếng:
- Vân hầu, Thành Huyền Anh đã làm tất cả điều ngài yêu cầu, nếu ngài không có câu trả lời xác thực thì hôm nay ở lại Ngọc Sơn đi, bọn ta cũng không cần nhiều, ngài đền Thành Huyền Anh một cái lưỡi là được.
- Lão Viên, ông chắc là muốn lưỡi của ta, không muốn biết Phật môn làm gì à? Cho ông biết, năm ngày trước Ngọc Lâm hòa thượng tới nhà ta đã biết bí mật của ta rồi, hiện giờ nói không chừng đang bù đắp, các ngươi đã tới muộn bốn ngày, ông chắc là chỉ muốn lưỡi của ta, không muốn biết bí mật chứ?
Vân Diệp cười nhạt, đến Phùng Áng chĩa cung vào mặt y còn trấn định được, định hăm dọa y, đừng mơ:
Tóc Viên Thiên Cương như muốn dựng lên, Vân Diệp thản nhiên như không cùng con chó sau lưng liếm mép làm ông ta hoàn toàn nổi điên.
Một lão đạo tóc hoa râm ngăn Viên Thiên Cương lại, trầm giọng nói với Vân Diệp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Mục đích xỉ nhục đạo môn của ngươi đã đạt được rồi, vậy nói cho bọn ta biết, chuyện gì đáng cái lưới của Thành Huyền Anh.
- Thực ra ta muốn lấy tám cái tay của các ngươi cơ, tin tức này bán lỗ rồi, cái lưỡi của Thành Huyền Anh là để bỏ tội nghiệt của bản thân. Cái lưỡi của đạo môn đáng tiền lắm, ta đền không nổi, đáng tiếc con người ta là thế, bụng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm, vừa khéo bát cơm của đạo gia ta vẫn ăn được, Lão Viên, thói đời này cần có kẻ ngốc, kẻ ngu, nếu không thì không cứu nổi nữa rồi.
Mấy lão đạo không nói nữa, nhưng rút kiếm ra, Viên Thiên Cương mặt co giật, tựa cười tựa không nhìn Vân Diệp, lại liếc nhìn Đơn Ưng cầm đao có vẻ rất nóng lòng, nén giận hỏi:
- Nói cho ta biết chuyện kia.
Biết Lão Viên cũng khó xử, Vân Diệp không trêu họ nữa, lấy một tờ giấy ra đưa cho Viên Thiên Cương, ông ta mở ra nghi hoặc hỏi:
- Huyền Trang là ai? Hắn về có gì quan trọng.
Từ câu này Vân Diệp nghe ra Đạo gia cuồng vọng và ngu xuẩn thế nào, chắp tay sau lưng đi tới vách núi, nơi này là chỗ đám chết tiệt của thư viện vác dù nhảy xuống núi, chỉ nhìn mây mù cuồn cuộn phía dưới là biết đám học sinh đó điên ra sao, tên khốn Mạnh Hữu Đồng đang kiếm tư lịch trong quân, không biết hiện giờ hắn còn có dũng khí nhảy núi không?
- Vân Diệp, bần đạo tin ngươi không ăn nói bừa bãi, nhưng thế nào ngươi cũng phải nói cho bần đạo biết vì sao hắn về là lúc đạo môn suy bại, là bằng hữu nhiều năm, ngươi không tuyệt tình như thế chứ?
Vân Diệp quay lại, chẳng vờ vịt phong độ nữa, chửi luôn:
- Lão già khốn kiếp, giờ biết lấy tình cảm lay động ta rồi à? Đạo môn các ngươi mấy năm qua quá thuận lợi, kẻ nào kẻ nấy trừ vơ vét tiền tài, lừa gạt bách tính vô tri thì không có bản lĩnh nào khác, Huyền Trang là ai cũng không biết.
- Đó là người đi bộ ngàn dặm tới Thiên Trúc nơi khởi nguồn của Phật môn, đồng thời được hoan nghênh cực lớn ở đó, biện kinh cảm phục vô số cao tăng, cưỡi voi trắng dạo phố, tín đồ rải hoa khắp trời. Đó là hòa thượng mang vô số điển tịch Phật môn về, muốn truyền bá giáo nghĩa ở mảnh đất này.
- Bí tế hội được các ngươi dùng chiêu hồn pháp sự long trọng đối phó, cao tăng đại đức như Huyền Trang thì các ngươi lấy gì đối phó? Đi bộ vạn dặm, có thể nói là thành tâm, kiên định bất khuất, biện kinh khuất phục cao tăng Thiên Trúc, đó là đại trí tuệ. Mang về kinh văn gốc, có thể nói là tạo phúc chúng sinh. Các ngươi có một tên Thành Huyền Anh miễn cưỡng qua được mắt, với loại người thích ném trẻ con xuống biển như hắn, các ngươi cho rằng ngày tháng của Đạo môn còn bao nhiêu?
- Nể mặt không biết, giúp các ngươi còn cho là ác ý. Cầm kiếm chuẩn bị làm gì? Đâm ta à? Có gan đó không?
Vân Diệp ưỡn ngực đi thẳng tới tám lão đạo, bị khí thế của Vân Diệp lấn át bọn họ bất giác hạ mũi kiếm xuống, đầu óc lúc này đã tỉnh táo hơn rồi, biết sợ vô tình làm y bị thương thì hậu quả khó lường:
- Thành Huyền Anh chỉ cần tới Đông Hải xử lý tội nghiệt của hắn là ta sẽ vờ đi không biết, nhưng các ngươi không làm, nếu làm các ngươi có thể lấy công đức này tính vào bản thân, sau đó trở về lấy lưỡi của mình mà nói, rồi gặp Huyền Trang, tranh biện được thì tranh, không được thì giả câm. Đóng kịch là nghề của các ngươi, đừng nói ngay cả điều này cũng không biết.
- Thực sự có nhân vật như thế sao? Vì sao không ai ở Trường An biết?
Tám lão đạo nhìn nhau, không sao che giấu được sự kinh hoàng, chỉ có Viên Thiên Cương là truy hỏi:
- Lão Viên, sau này nếu không có cơm ăn thì tới Vân gia, ta xây cho ông một đạo quán nhỏ, giao tình nhiều năm của chúng ta, ta vẫn nuôi được sư đồ ông.
Nói xong rất vô lễ xô văng lão đạo chắn đường, đi qua giữa bọn họ, Đơn Ưng cười ha hả, tung người nhảy lên cành tùng, nhún người vài cái đã vượt qua đầu mấy lão đạo, cười lớn đuổi theo Vân Diệp, còn chó thấy chủ nhân chạy rồi, mong đợi có nhiều món ăn ngon hơn, chui qua ống quần đám lão đạo, vẫy đuôi chạy như bay xuống núi.
Đám lão đạo đồng loạt thở dài, đi nhanh tới Truy Phong Đình, hiện giờ sự sống chết của Thành Huyền Anh quan trọng hơn.