Lan Lăng đúng là rất thông minh, mau chóng gọi nhũ mẫu, cùng với bốn cung nữ của mình tới, năn nỉ Vân Diệp làm lại một lần nữa, Vân Diệp mỉm cười, làm lại một lần, việc này rất đơn giản, gần như không có hàm lượng kỹ thuật nào, một người lớn và năm tiểu nha đâu chẳng mấy chốc làm được kẹo sữa, mùi vị tựa hồ còn ngon hơn do Vân Diệp làm, Đại Đường chưa bao giờ thiếu cao thủ chế biến sữa.
Việc còn lại phải xem tiểu cô nương làm thế nào, chiếm lĩnh được thị trường hoàng cung, khai phát thị trường khác sẽ không tốn công, chỉ cần đi bước đầu, sức mạnh của dục vọng và tư bản sẽ đẩy nó dần dần tiến tới, cuối cùng thành công ty kẹo lớn, Lan Lăng rõ ràng có tiềm lực ở phương diện này...
Trở về Ngọc Sơn, Vân Diệp không về nhà mà rẽ qua lều thuốc của Tôn Tư Mạc, tới đó tắm rửa từ đầu tới chân một lượt, lại ngâm nước liễu, y ít nhiều nhiễm chứng lo sợ vi trùng của Tôn Tư Mạc.
Vừa mới qua cửa đã thấy mộc tượng và đồ đệ khiêng gỗ từ hậu môn rẽ vào công phòng ở tiền viện, thấy hầu gia về, đặt gỗ xuống hành lễ.
- Gỗ tốt lắm, trong nhà định làm gì thế?
- Bẩm hầu gia, thanh danh xe trẻ con của nhà ta đã truyền đi, thời gian qua tiểu nhân làm liên tục, vừa mới đưa ba cái cho nhà Ngạc quốc công, hiện phủ Hàn quốc công lại đưa gỗ tới, xin nhà ta làm cho ba cái, tiện nghi phường còn gửi đơn đặt hàng tiểu nhân, muốn một tháng đưa tới năm mươi cái, hầu gia xem, chuyện nhà ta còn chưa lo hết, ai rảnh mà để ý tới thương hộ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ngốc, ngươi dạy mấy tên độ đệ là được, bảo chúng đi làm cho thương hộ, còn ngươi chuyên môn làm cho nhà phú quý.
Vân Diệp rất lo cho trí thông minh của trang hộ nhà mình:
- Hầu gia, không được đâu, đây là kỹ thuật của nhà ta, không truyền cho người ngoài được, tiểu nhân sẽ bị chửi chết mất.
Mộc tượng như bị ong đốt, phản đối ngay:
Kệ xác thích làm gì thì làm, định đá cho một cái thì Tân Nguyệt đẩy Vân bảo bảo đi tới, nói với mộc tượng:
- Kỹ thuật nhà ta quý giá, ai mà thèm vài đồng tiền, làm cho mấy nhà trưởng bối là được, Hà Thiệu càng ngày càng quá đáng, dám đưa ra yêu cầu này, đáng đánh chết.
Thấy nhi tử cười chảy giãi, ai còn để ý tới mấy khúc gỗ mục nữa, Hà Thiệu giờ béo tới mức không đi nổi nữa, làm một cái kiệu để mấy Côn Lôn nô khiêng, ăn đòn cũng đáng.
Bế nhi tử trừ trong xe ra, đây mới là bảo bối của lão tử, cùng nhi tử thân mật một lúc, lại ngậm bàn tay mũm mĩm của nó trong miệng, phát hiện ra Tiểu Nha vội vội vàng vàng chạy từ hậu viện ra, trẫm cũng lỏng lẻo rơi sau tai, cầm một cái dao chặt củi, chặt một cây trúc to bằng ngón tay, chặt ra ba đoạn, rồi lại chạy về.
Tân Nguyệt giận tím mặt, tóm ngay lấy, vỗ vào mông mấy cái, còn chút bộ dạng đại gia khuê tú nào nữa không, dã nha đầu ở thôn quê cũng không quậy phá tới mức này.
Có Tân Nguyệt giáo dục rồi, Vân Diệp không quản nữa, bế nhi tử đi tìm khuê nữ, tới hậu hoa viên liền sững sờ, Na Mộ Nhật đứng trong nhà trên cây, đầu thò ra từ cửa sổ, lè lưỡi với mấy tiểu nha đầu, còn thu thang dây lại, làm mấy tiểu nha đầu phía dưới phẫn nộ lên án, Na Mộ Nhật cực kỳ đắc ý, còn lấy khuê nữ ra khoe.
Vân Diệp đang ngớ ra thì Tân Nguyệt đã nổi điên, hạ lệnh Na Mộ Nhật từ trên cây xuống, nhét khuê nữ vào trong lòng Vân Diệp, véo tai Na Mộ Nhật vỗ đen đét lên lưng, mấy tiểu nha đầu còn chưa kịp cười tiếng thứ hai thì tai họa tới, trúc Tiểu Nha vừa chặt được dùng giáo huấn chúng, tức thì trong hoa viên quý khóc thần gào. Thẩm thẩm, cô cô thò đầu từ trong phòng ra nhìn một cái rồi tiếp tục chơi mạt chược, xem chừng chuyện này đã rất bình thường rồi.
Cả nhà thật hòa thuận, chỉ là Địch Nhân Kiệt đâu rồi? Nhà trên cây cũng không phải chỉ có một cái, đi vòng qua bồn hoa, thấy Địch Nhân Kiệt tay cầm sách ngồi trong nhà trên cây, đầu lắc lư đọc sách, Hàm Hàm khổng lồ nằm dưới gốc cây, lấy người cọ vào cây, thịt trên mặt sắp che hết cả mắt rồi, thấy Vân Diệp tới vất vả đứng dậy, đong đưa cái mông mỡ chạy đi tìm Tiểu Nha cứu mạng.
Muốn giết con lợn này ăn thịt lâu rồi, lần nào Tiểu Nha cũng không cho, có nhà ai nuôi con lợn tới hơn ba năm? Hiện giờ phải nặng tới nghìn cân rồi, nãi nãi cũng không cho giết, trong nhà có thêm một con vật sống luôn tốt, chỉ là hay ăn vụng thì không tốt.
Bảo Địch Nhân Kiệt đón lấy nhi tử, rồi bề khuê nữ leo lên thang, nhìn căn nhà, cuối cùng biết đám tiểu nha đầu vì sao không tới nơi này.
Trên cái bàn gỗ mềm nho nhỏ dùng trâm thuê hoa cắm đầy các loại tiêu bản côn trùng, thậm chí có cả một con rắn, miệng mở to, nhìn mà rợn người, chẳng trách đám Tiểu Nha không dám lên, dù Thì Thì to gan nhất cũng không dám ở cùng với rắn.
- Tiểu Kiệt, con gian lắm.
Vân Diệp đặt khê nữ nằm trong lòng, buông nhi tử ra cho nó bò trên thảm, lấy tiêu bản quan sát:
Địch Nhân Kiệt gãi đầu:
- Con chẳng có chỗ nào yên tĩnh, bọn họ thích nhất là vào phòng con đùa nghịch, nhảy lên nhảy xuống giường của con, còn mặc y phục của con, hết cách, đành đem tiêu bản đến, từ khi Tiến Bảo thúc thúc bắt cho con một con rắn thì không ai dám tới nữa.
- Tự mình giải quyết khó khăn mới là giỏi, ta luôn đợi con cầu cứu, nhưng con không cầu cứu, có thể tự mình giải quyết chuyện vụn vặt, tương lai nhất định sẽ xử lý tốt chuyện lớn, Tiểu Kiệt, giỏi lắm.
Với trẻ con, Vân Diệp luôn hào phóng khích lệ, Địch Nhân Kiệt nghe xong luôn hơn hở, giúp Vân Diệp kéo Vân bảo bảo từ cửa sổ về hết lần này tới lần khác.
Trẻ ngoan thì phải thưởng, đứa bé này thích nhất là thịt kho, hôm nay rảnh rỗi làm cho nó một bữa, vả lại mình cũng thèm, ở trong núi ăn không ngon, ngủ không tốt, thiệt cho cái bụng.
Người đắc ý là dễ quên mọi việc, Địch Nhân Kiệt gắp hai miếng thịt to như nắm tay vào bát, mới ăn được một miếng đã chạy ra vườn hoa khoe. Đám tiểu nha đầu cùng với Nhị nương Na Mộ Nhật bị Đại nương phạt đứng, xếp hàng một dưới cây, đang trách móc đổ lỗi cho nhau thì phát hiện Địch Nhân Kiệt bê bát thịt xuất hiện..
Lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của Địch Nhân Kiệt, lại nhìn cái bát trống rỗng, Vân Diệp lấy thịt trong lồng hấp định dể dành ăn khuya cho nó hai miêngs, lần này Địch Nhân Kiệt biết khôn ngồi cạnh sư phụ ăn, không ra vườn hoa nữa.
Buổi tối đi ngủ, Na Mộ Nhật nằm lỳ trên giường Tân Nguyệt không chịu xuống, cáo trạng với Vân Diệp rằng Tân Nguyệt lấy gậy đánh mình, còn bày chứng cứ cho trương phu xem, nhìn Na Mộ Nhật nằm trên giường chổng mông trắng nõn lên, Vân Diệp tí nữa trào máu mũi, Tân Nguyệt tức thì lửa giận ngùn ngụt, vỗ đen đét lên mông Na Mộ Nhật, đẩy ngay Vân Diệp ra ngoài, nói đêm nay phải xử lý Na Mộ Nhật đến nơi đến chốn...
Trong nhà là thế đấy, hơi ồn nào một chút nhưng không tệ, rất có sức sống, một mình uống rượu dưới trăng cũng rất có ý cảnh, người ta nói trăng sáng thời Tần là khiến người ta suy tư nhất, trăng sáng triều Đường cũng đẹp lắm, vàng vàng treo trên ngọn núi, hiện giờ không có nhiều suy nghĩ lung tung, chỉ muốn cao hứng sống hết cuộc đời, có người đang múa kiếm, kiếm khí loang loáng hàn quang, múa rất đẹp, chỉ là thấy mỗi ánh kiếm, không thấy người.
Một thiếu nữ khẽ ngâm nga:
Người đẹp nay trưởng thành đằm thắm,
Áo mỏng che lớp gấm rực màu.
Nàng là ái nữ Tề hầu,
Phu nhân nước Vệ, đứng đầu cung nga.
Tề đông cung nàng là em gái,
Chị em nàng đã lấy Hình hầu,
Đàm công, dì dượng với nhau.
Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ cao lại trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mĩm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.
Người đẹp nay đã trưởng thành lộng lẫy,
Đến ngoài xa dừng lại thung dung.
Xe nàng bốn ngựa tráng hùng,
Quai hàm quấn đỏ trùng trùng ngựa xe.
Đến triều buông tấm che lông trĩ,
Đại phu nên sớm nghỉ lui về.
Để vua khỏi nhọc sớm kề.
Nước Hoàng Hà mênh mông bát ngát
Cuồn cuộn trôi về bắc xuôi dòng.
Đặt lờ lóc xóc ra công,
Cả triên cá vĩ đầy sông dồi dào.
Đã lên đài cỏ lau xanh mướt,
Gái đưa dâu trang sức rườm rà.
Quan theo dũng tráng tài ba.
Thạc nhân - Người đẹp - Dịch: Tạ Quang Phát ( thivien.net)
Thôi con bé này sắp hỏng rồi, sao có thể nói với một tên cướp múa kiếm mình muốn gả đi chứ, Tề Khương xuất giá long trọng có là cái chó gì, muội tử của ta hơn cả trăm lần, Nhất Nương, Nhuận Nương là biểu tiểu thư, lễ nghi của Vân gia không thể dùng với chúng, Đại Nha thì khác, nó là Vân gia đại tiểu thư thực sự. Họ Vân của Nhất Nương, Nhuận Nương là do Vân Diệp cố ép vào, nhưng không được vào tộc phổ, không được vào từ đường, chuyện này chịu thôi, đừng nói tới người khác, cửa ải của nãi nãi đã không qua nổi rồi, khi gả Nhất Nương, nãi nãi nói nếu dùng quá nhiều lễ tiết, sẽ khiến tất cả quyền quý cười cho, Nhận Nương sắp xuất giá cũng không cho Vân Diệp xen vào, muốn cho thêm tiền cũng phải cho sau lưng.
Đại Nha mà xuất giá thì nghi trượng của Vân gia có thể dùng tới rồi, trong cái thế giới thể diện là hàng đầu này, ngươi dù không có một xu hồi môn, chỉ cần dùng nghi trượng, nhà chồng còn mừng hơn cả lấy được tiền, hiện giờ xem ra tiểu cô nương mười sáu tuổi muốn gả đi rồi, nuôi phí công bao năm, bị một thằng ăn cướp lấy mất hồn.
Nghĩ tới đó là giận không chỗ phát tiết, rống lên với phía bên kia tường:
- Nằm mơ, muốn học Tề Khương xuất giá sớm thì trả tiền nợ của thằng ăn cướp kia đi đã, rồi sau đó tay không rời nhà, một xu cũng không cho, không có kẻ nào có lương tâm, nửa đêm múa kiếm quấy rầy giấc mộng của người ta.
Đại Nha đâu có ngờ ca ca ở ngay sau tường hét một tiếng rồi chui ngay vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại, rất nhanh trên đầu tường xuất hiện bộ mặt phẫn nộ của Đơn Ưng, chẳng thấy hắn dùng lực ra sao đã nhảy tới, tay rung lên, bảo kiếm sáng loáng cắm xuống đất, ngồi trước mặt Vân Diệp, lấy bầu rượu tu một ngụm, đàng hoàng nói:
- Đại cữu ca, Đơn gia ta chỉ còn một mình ta nữa thôi, đại cữu ca thấy khi nào cưới Đại Nha quá môn thì thích hợp, để ta khỏi phải trèo tường suốt.
- Cưới cái rắm, hiện giờ trên vai ngươi có mỗi cái đầu, nhà không có nửa gian, đất không nổi một tấc, ngươi muốn Đại Nha đi ăn cướp với ngươi à? Nha đầu này từ nhỏ chịu khổ cực, ta không nỡ để nó bị khổ nữa, đợi ngươi có nhà, có xe, có bạc rồi hẵng cưới, ta thương Đại Nha thêm vài năm nữa tính sau.
- Ai nói ta không có gì, ở Lạc Dương có sản nghiệp to tướng.
Đơn Ưng không phục:
- Ta mới xem sổ sách xong, năm ngoái ngươi bám diêm kiếm một trăm ba mươi quan, sau đó xây nhà cho những người cô quả kia, tốn một nghìn tám trăm quan, tức là ngươi lại nợ hơn một nghìn sáu trăm quan nữa. Chưởng quầy tìm ta khóc lóc, nói trả lương cho những người kia thái quá, nếu không kiếm lại được tiền vốn, cuối năm Vân gia tổ chức họp, thể diện của ông ta mất hết, xin tẩu tử của ngươi chọn người khác, ông ta chuẩn bị đi ăn xin.
- Ngươi cũng biết họ rất nghèo mà.
- Ngươi còn nghèo hơn, nợ một đống, bảo đao trên người còn đem đi thế chấp, giờ lấy lão bà cũng không có tiền, muốn cứu người phải cứu mình trước, ngươi không hiểu à?
- Ta sẽ kiếm được tiền, chuyện nhỏ.
Nói xong đứng dậy, mượn lực cành cây thoáng cái đã biến mất.
- Ca ca, Tiểu Ưng liệu có chuyện gì không, huynh ấy đi ăn cướp rồi.
Đại Nha từ sau cây chạy ra, nắm tay Vân Diệp lắc lấy lắc để:
***
Tác giả lẫn rồi, Đại Nha làm sao mang họ Vân được....
Việc còn lại phải xem tiểu cô nương làm thế nào, chiếm lĩnh được thị trường hoàng cung, khai phát thị trường khác sẽ không tốn công, chỉ cần đi bước đầu, sức mạnh của dục vọng và tư bản sẽ đẩy nó dần dần tiến tới, cuối cùng thành công ty kẹo lớn, Lan Lăng rõ ràng có tiềm lực ở phương diện này...
Trở về Ngọc Sơn, Vân Diệp không về nhà mà rẽ qua lều thuốc của Tôn Tư Mạc, tới đó tắm rửa từ đầu tới chân một lượt, lại ngâm nước liễu, y ít nhiều nhiễm chứng lo sợ vi trùng của Tôn Tư Mạc.
Vừa mới qua cửa đã thấy mộc tượng và đồ đệ khiêng gỗ từ hậu môn rẽ vào công phòng ở tiền viện, thấy hầu gia về, đặt gỗ xuống hành lễ.
- Gỗ tốt lắm, trong nhà định làm gì thế?
- Bẩm hầu gia, thanh danh xe trẻ con của nhà ta đã truyền đi, thời gian qua tiểu nhân làm liên tục, vừa mới đưa ba cái cho nhà Ngạc quốc công, hiện phủ Hàn quốc công lại đưa gỗ tới, xin nhà ta làm cho ba cái, tiện nghi phường còn gửi đơn đặt hàng tiểu nhân, muốn một tháng đưa tới năm mươi cái, hầu gia xem, chuyện nhà ta còn chưa lo hết, ai rảnh mà để ý tới thương hộ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ngốc, ngươi dạy mấy tên độ đệ là được, bảo chúng đi làm cho thương hộ, còn ngươi chuyên môn làm cho nhà phú quý.
Vân Diệp rất lo cho trí thông minh của trang hộ nhà mình:
- Hầu gia, không được đâu, đây là kỹ thuật của nhà ta, không truyền cho người ngoài được, tiểu nhân sẽ bị chửi chết mất.
Mộc tượng như bị ong đốt, phản đối ngay:
Kệ xác thích làm gì thì làm, định đá cho một cái thì Tân Nguyệt đẩy Vân bảo bảo đi tới, nói với mộc tượng:
- Kỹ thuật nhà ta quý giá, ai mà thèm vài đồng tiền, làm cho mấy nhà trưởng bối là được, Hà Thiệu càng ngày càng quá đáng, dám đưa ra yêu cầu này, đáng đánh chết.
Thấy nhi tử cười chảy giãi, ai còn để ý tới mấy khúc gỗ mục nữa, Hà Thiệu giờ béo tới mức không đi nổi nữa, làm một cái kiệu để mấy Côn Lôn nô khiêng, ăn đòn cũng đáng.
Bế nhi tử trừ trong xe ra, đây mới là bảo bối của lão tử, cùng nhi tử thân mật một lúc, lại ngậm bàn tay mũm mĩm của nó trong miệng, phát hiện ra Tiểu Nha vội vội vàng vàng chạy từ hậu viện ra, trẫm cũng lỏng lẻo rơi sau tai, cầm một cái dao chặt củi, chặt một cây trúc to bằng ngón tay, chặt ra ba đoạn, rồi lại chạy về.
Tân Nguyệt giận tím mặt, tóm ngay lấy, vỗ vào mông mấy cái, còn chút bộ dạng đại gia khuê tú nào nữa không, dã nha đầu ở thôn quê cũng không quậy phá tới mức này.
Có Tân Nguyệt giáo dục rồi, Vân Diệp không quản nữa, bế nhi tử đi tìm khuê nữ, tới hậu hoa viên liền sững sờ, Na Mộ Nhật đứng trong nhà trên cây, đầu thò ra từ cửa sổ, lè lưỡi với mấy tiểu nha đầu, còn thu thang dây lại, làm mấy tiểu nha đầu phía dưới phẫn nộ lên án, Na Mộ Nhật cực kỳ đắc ý, còn lấy khuê nữ ra khoe.
Vân Diệp đang ngớ ra thì Tân Nguyệt đã nổi điên, hạ lệnh Na Mộ Nhật từ trên cây xuống, nhét khuê nữ vào trong lòng Vân Diệp, véo tai Na Mộ Nhật vỗ đen đét lên lưng, mấy tiểu nha đầu còn chưa kịp cười tiếng thứ hai thì tai họa tới, trúc Tiểu Nha vừa chặt được dùng giáo huấn chúng, tức thì trong hoa viên quý khóc thần gào. Thẩm thẩm, cô cô thò đầu từ trong phòng ra nhìn một cái rồi tiếp tục chơi mạt chược, xem chừng chuyện này đã rất bình thường rồi.
Cả nhà thật hòa thuận, chỉ là Địch Nhân Kiệt đâu rồi? Nhà trên cây cũng không phải chỉ có một cái, đi vòng qua bồn hoa, thấy Địch Nhân Kiệt tay cầm sách ngồi trong nhà trên cây, đầu lắc lư đọc sách, Hàm Hàm khổng lồ nằm dưới gốc cây, lấy người cọ vào cây, thịt trên mặt sắp che hết cả mắt rồi, thấy Vân Diệp tới vất vả đứng dậy, đong đưa cái mông mỡ chạy đi tìm Tiểu Nha cứu mạng.
Muốn giết con lợn này ăn thịt lâu rồi, lần nào Tiểu Nha cũng không cho, có nhà ai nuôi con lợn tới hơn ba năm? Hiện giờ phải nặng tới nghìn cân rồi, nãi nãi cũng không cho giết, trong nhà có thêm một con vật sống luôn tốt, chỉ là hay ăn vụng thì không tốt.
Bảo Địch Nhân Kiệt đón lấy nhi tử, rồi bề khuê nữ leo lên thang, nhìn căn nhà, cuối cùng biết đám tiểu nha đầu vì sao không tới nơi này.
Trên cái bàn gỗ mềm nho nhỏ dùng trâm thuê hoa cắm đầy các loại tiêu bản côn trùng, thậm chí có cả một con rắn, miệng mở to, nhìn mà rợn người, chẳng trách đám Tiểu Nha không dám lên, dù Thì Thì to gan nhất cũng không dám ở cùng với rắn.
- Tiểu Kiệt, con gian lắm.
Vân Diệp đặt khê nữ nằm trong lòng, buông nhi tử ra cho nó bò trên thảm, lấy tiêu bản quan sát:
Địch Nhân Kiệt gãi đầu:
- Con chẳng có chỗ nào yên tĩnh, bọn họ thích nhất là vào phòng con đùa nghịch, nhảy lên nhảy xuống giường của con, còn mặc y phục của con, hết cách, đành đem tiêu bản đến, từ khi Tiến Bảo thúc thúc bắt cho con một con rắn thì không ai dám tới nữa.
- Tự mình giải quyết khó khăn mới là giỏi, ta luôn đợi con cầu cứu, nhưng con không cầu cứu, có thể tự mình giải quyết chuyện vụn vặt, tương lai nhất định sẽ xử lý tốt chuyện lớn, Tiểu Kiệt, giỏi lắm.
Với trẻ con, Vân Diệp luôn hào phóng khích lệ, Địch Nhân Kiệt nghe xong luôn hơn hở, giúp Vân Diệp kéo Vân bảo bảo từ cửa sổ về hết lần này tới lần khác.
Trẻ ngoan thì phải thưởng, đứa bé này thích nhất là thịt kho, hôm nay rảnh rỗi làm cho nó một bữa, vả lại mình cũng thèm, ở trong núi ăn không ngon, ngủ không tốt, thiệt cho cái bụng.
Người đắc ý là dễ quên mọi việc, Địch Nhân Kiệt gắp hai miếng thịt to như nắm tay vào bát, mới ăn được một miếng đã chạy ra vườn hoa khoe. Đám tiểu nha đầu cùng với Nhị nương Na Mộ Nhật bị Đại nương phạt đứng, xếp hàng một dưới cây, đang trách móc đổ lỗi cho nhau thì phát hiện Địch Nhân Kiệt bê bát thịt xuất hiện..
Lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của Địch Nhân Kiệt, lại nhìn cái bát trống rỗng, Vân Diệp lấy thịt trong lồng hấp định dể dành ăn khuya cho nó hai miêngs, lần này Địch Nhân Kiệt biết khôn ngồi cạnh sư phụ ăn, không ra vườn hoa nữa.
Buổi tối đi ngủ, Na Mộ Nhật nằm lỳ trên giường Tân Nguyệt không chịu xuống, cáo trạng với Vân Diệp rằng Tân Nguyệt lấy gậy đánh mình, còn bày chứng cứ cho trương phu xem, nhìn Na Mộ Nhật nằm trên giường chổng mông trắng nõn lên, Vân Diệp tí nữa trào máu mũi, Tân Nguyệt tức thì lửa giận ngùn ngụt, vỗ đen đét lên mông Na Mộ Nhật, đẩy ngay Vân Diệp ra ngoài, nói đêm nay phải xử lý Na Mộ Nhật đến nơi đến chốn...
Trong nhà là thế đấy, hơi ồn nào một chút nhưng không tệ, rất có sức sống, một mình uống rượu dưới trăng cũng rất có ý cảnh, người ta nói trăng sáng thời Tần là khiến người ta suy tư nhất, trăng sáng triều Đường cũng đẹp lắm, vàng vàng treo trên ngọn núi, hiện giờ không có nhiều suy nghĩ lung tung, chỉ muốn cao hứng sống hết cuộc đời, có người đang múa kiếm, kiếm khí loang loáng hàn quang, múa rất đẹp, chỉ là thấy mỗi ánh kiếm, không thấy người.
Một thiếu nữ khẽ ngâm nga:
Người đẹp nay trưởng thành đằm thắm,
Áo mỏng che lớp gấm rực màu.
Nàng là ái nữ Tề hầu,
Phu nhân nước Vệ, đứng đầu cung nga.
Tề đông cung nàng là em gái,
Chị em nàng đã lấy Hình hầu,
Đàm công, dì dượng với nhau.
Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ cao lại trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mĩm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.
Người đẹp nay đã trưởng thành lộng lẫy,
Đến ngoài xa dừng lại thung dung.
Xe nàng bốn ngựa tráng hùng,
Quai hàm quấn đỏ trùng trùng ngựa xe.
Đến triều buông tấm che lông trĩ,
Đại phu nên sớm nghỉ lui về.
Để vua khỏi nhọc sớm kề.
Nước Hoàng Hà mênh mông bát ngát
Cuồn cuộn trôi về bắc xuôi dòng.
Đặt lờ lóc xóc ra công,
Cả triên cá vĩ đầy sông dồi dào.
Đã lên đài cỏ lau xanh mướt,
Gái đưa dâu trang sức rườm rà.
Quan theo dũng tráng tài ba.
Thạc nhân - Người đẹp - Dịch: Tạ Quang Phát ( thivien.net)
Thôi con bé này sắp hỏng rồi, sao có thể nói với một tên cướp múa kiếm mình muốn gả đi chứ, Tề Khương xuất giá long trọng có là cái chó gì, muội tử của ta hơn cả trăm lần, Nhất Nương, Nhuận Nương là biểu tiểu thư, lễ nghi của Vân gia không thể dùng với chúng, Đại Nha thì khác, nó là Vân gia đại tiểu thư thực sự. Họ Vân của Nhất Nương, Nhuận Nương là do Vân Diệp cố ép vào, nhưng không được vào tộc phổ, không được vào từ đường, chuyện này chịu thôi, đừng nói tới người khác, cửa ải của nãi nãi đã không qua nổi rồi, khi gả Nhất Nương, nãi nãi nói nếu dùng quá nhiều lễ tiết, sẽ khiến tất cả quyền quý cười cho, Nhận Nương sắp xuất giá cũng không cho Vân Diệp xen vào, muốn cho thêm tiền cũng phải cho sau lưng.
Đại Nha mà xuất giá thì nghi trượng của Vân gia có thể dùng tới rồi, trong cái thế giới thể diện là hàng đầu này, ngươi dù không có một xu hồi môn, chỉ cần dùng nghi trượng, nhà chồng còn mừng hơn cả lấy được tiền, hiện giờ xem ra tiểu cô nương mười sáu tuổi muốn gả đi rồi, nuôi phí công bao năm, bị một thằng ăn cướp lấy mất hồn.
Nghĩ tới đó là giận không chỗ phát tiết, rống lên với phía bên kia tường:
- Nằm mơ, muốn học Tề Khương xuất giá sớm thì trả tiền nợ của thằng ăn cướp kia đi đã, rồi sau đó tay không rời nhà, một xu cũng không cho, không có kẻ nào có lương tâm, nửa đêm múa kiếm quấy rầy giấc mộng của người ta.
Đại Nha đâu có ngờ ca ca ở ngay sau tường hét một tiếng rồi chui ngay vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại, rất nhanh trên đầu tường xuất hiện bộ mặt phẫn nộ của Đơn Ưng, chẳng thấy hắn dùng lực ra sao đã nhảy tới, tay rung lên, bảo kiếm sáng loáng cắm xuống đất, ngồi trước mặt Vân Diệp, lấy bầu rượu tu một ngụm, đàng hoàng nói:
- Đại cữu ca, Đơn gia ta chỉ còn một mình ta nữa thôi, đại cữu ca thấy khi nào cưới Đại Nha quá môn thì thích hợp, để ta khỏi phải trèo tường suốt.
- Cưới cái rắm, hiện giờ trên vai ngươi có mỗi cái đầu, nhà không có nửa gian, đất không nổi một tấc, ngươi muốn Đại Nha đi ăn cướp với ngươi à? Nha đầu này từ nhỏ chịu khổ cực, ta không nỡ để nó bị khổ nữa, đợi ngươi có nhà, có xe, có bạc rồi hẵng cưới, ta thương Đại Nha thêm vài năm nữa tính sau.
- Ai nói ta không có gì, ở Lạc Dương có sản nghiệp to tướng.
Đơn Ưng không phục:
- Ta mới xem sổ sách xong, năm ngoái ngươi bám diêm kiếm một trăm ba mươi quan, sau đó xây nhà cho những người cô quả kia, tốn một nghìn tám trăm quan, tức là ngươi lại nợ hơn một nghìn sáu trăm quan nữa. Chưởng quầy tìm ta khóc lóc, nói trả lương cho những người kia thái quá, nếu không kiếm lại được tiền vốn, cuối năm Vân gia tổ chức họp, thể diện của ông ta mất hết, xin tẩu tử của ngươi chọn người khác, ông ta chuẩn bị đi ăn xin.
- Ngươi cũng biết họ rất nghèo mà.
- Ngươi còn nghèo hơn, nợ một đống, bảo đao trên người còn đem đi thế chấp, giờ lấy lão bà cũng không có tiền, muốn cứu người phải cứu mình trước, ngươi không hiểu à?
- Ta sẽ kiếm được tiền, chuyện nhỏ.
Nói xong đứng dậy, mượn lực cành cây thoáng cái đã biến mất.
- Ca ca, Tiểu Ưng liệu có chuyện gì không, huynh ấy đi ăn cướp rồi.
Đại Nha từ sau cây chạy ra, nắm tay Vân Diệp lắc lấy lắc để:
***
Tác giả lẫn rồi, Đại Nha làm sao mang họ Vân được....