- Chao ôi, quý nhân đúng là kiến thức rộng rãi, chính là đến từ nơi Ai Cập này, đáng thương thế, nghe tiểu cô nương biết nói tiếng người kia nói, mọi người cả thế giới muốn giết họ, nói họ là người không sạch sẽ, nhưng nô tỳ lén xem qua, rất sạch sẽ, còn không có mùi, nô tỳ thấy họ đáng thương mới thu nhận họ, cho ăn cơm.
- Yểu Nương này, bọn họ nói không sạch sẽ, là trong đầu không sạch sẽ, bị thần từ bỏ, bà không sợ thần của họ tới xử phạt bà sao?
Vân Diệp lần đầu tiên nghe nói độc thần giả, cho nên cũng rất muốn gặp những người này một lần, nói như vậy, độc thần giả có bản lĩnh mới có thể sống sót, thông thường đã sớm bị giáo đình thiêu chết rồi.
- À, nô tỳ không sợ đâu, nơi này là Đại Đường, nô tỳ sợ bộ khoái, cũng không sợ cái thần gì vô danh, quý nhân ngồi yên, nô tỳ sẽ đi gọi ca vũ bắt đầu.
Vỗ hai tay, lập tức có âm nhạc khoan thai vang lên, giống tiếng trời, âm tiết không biến hóa bao nhiêu, thật giống như gió thổi qua cây cỏ, lại giống như tuyết rơi lên nhánh tùng, mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt từ trong cửa ngầm đi vòng ra, bước chân mềm mại, theo thân thể chuyển động, váy màu sắc rực rỡ liền bay lượn theo, hình thành một hình tròn rất to, quả nhiên như tú bà nói, như một đóa hoa nở rộ, cũng giống một đóa hồ điệp xinh đẹp.
Lụa mỏng che mặt, chỉ có đôi mắt yên lặng như nước lộ ra ngoài. Cứng nhắc, vô dục vô cầu, đây vốn là điều cốt lõi mà loại vũ đạo này nên có, nhưng trong ánh mắt lộ ra không phải là sùng kính và hy vọng, mà là một loại chết lặng, cái này thì bất thường rồi.
Không đợi Vân Diệp đặt câu hỏi, lại có mấy nam nhân khoác áo choàng trắng đi ra từ cửa ngầm, đầu thắt dây dài, nam tử vừa đi ra, toàn bộ những người đó đều đặt tay phải lên lỗ tai, hình như đang nghe âm thanh từ xa xa, không thấy họ động đậy, áo choàng tự bay lên, dây băng cũng bay lên. Nếu như nữ tử là một đóa hoa bông gòn xinh đẹp, như vậy nam tử giống như đóa hoa loa kèn màu trắng, âm nhạc do một loại nhạc khí cùng loại với huyên phát ra, âm thanh hình như có người ở xa xa tụng kinh, không sai, loại vũ đạo này không cho người xem, là ca vũ hiến cho thần, hôm nay họ lấy ra buôn bán, không phải là độc thần giả là cái gì, thảo nào giáo đình muốn thiêu sống họ.
Lý Hoài Nhân thấy không phải là múa bụng cũng rất khó chịu, những nữ nhân này đều bao kín mít, không lộ ra chút da thịt, không có ý nghĩa, lão tử muốn xem múa bụng.
- Lăn xuống đi, cởi đồ ra rồi mới nhảy tiếp, lão tử muốn xem kiểu múa xoay mông thành sợi dây ấy.
Ác thiếu gia mà nổi tính lên thì khó có thể khắc chế, cầm theo một túi vàng chính là tới kiếm sảng khoái, không phải là đến xem mấy nam nhân nữ nhân rung rung áo choàng của mình thành bông hoa.
Tú bà không biết từ đâu chui ra rầy la đám nam nữ đang run rẩy:
- Thấy các ngươi đáng thương, cố ý cho các ngươi một cơ hội kiếm tiền, hầu hạ không tốt, dám chọc giận quý nhân, thực sự là chết tiệt.
Tú bà trên đời này không có thứ đồ chơi gì tốt, còn rút ra cây trâm từ trên đầu châm các cô gái đáng thương, miệng còn la mắng:
- Từ lâu đã bảo các ngươi mặc như các Hồ cơ bán rượu bên ngoài các ngươi không chịu, một cơ hội kiếm tiền bị lãng phí, cho chết đói luôn.
Tất cả cô gái đều giúp một cô gái ở chính giữa chịu đòn, thà mình bị châm cũng không chịu để cho tú bà châm cô gái ở giữa cái nào.
Trưởng Tôn Trùng vỗ tay cười to, nhìn tú bà giống như hổ nhập bầy dê, lớn tiếng tán thưởng, còn ném một thỏi bạc trong người ra ngoài xem kịch vui, Lý Thừa Càn không có đồ ném, chộp lấy mấy thỏi bạc cũng ném xuống dưới, Yểu Nương mừng rỡ, vì vậy châm càng ác hơn.
Vân Diệp mỉm cười, y muốn xem cô gái ở giữa có thể chịu tới mức độ nào, Trình Xử Mặc thì không cười khi ức hiếp người nhỏ yếu, ôm cánh tay để mặc ca kỹ bên người bỏ nho vào miệng.
Trong hoảng loạn, một cuốn sách mỏng rơi ra ngoài, Vân Diệp nói một câu với ca kỹ bên người, ca kỹ kia chạy ra giữa nhặt quyển sách đó cho Vân Diệp xem.
Không có ý nghĩa, một quyển [Nguyên lý hình học] rất bình thường, Euclid từ hơn 900 năm trước đã viết ra thứ này, chỗ quan trọng của quyển sách này không nằm ở nó có lý luận cao thâm gì, mà bởi vì đây là một quyển sách giáo khoa gần như hoàn mỹ, có thể tạo ra tác dụng rèn luyện tư duy lô-gích của con người, nhất là sau khi trải qua Hypatia bổ sung hoàn chỉnh, nó vẫn được tiếp tục sử dụng một nghìn năm.
Lật hai trang, Vân Diệp đã ngồi không yên, sách rất to, nhưng được làm bằng da cừu rất tốt, phía sau có thêm mấy hàng chữ kiểu mới, rất đẹp, đây không phải bút tích của nam nhân.
Quát bảo Yểu Nương nghừng lại, không đợi Vân Diệp nói thêm gì, một cô gái xông qua cướp lấy cuốn sách trong tay y, ôm chặt vào trong ngực, hộ vệ thủ vệ hai bên muốn xông lên nghiêm phạt nữ tử ti tiện này dám mạo phạm Vân hầu, Yểu Nương càng hùng hổ, đám nam tử vây nữ tử ở chính giữa, lưng hướng ra ngoài, chuẩn bị tiếp thu xử phạt.
Vẫy lui đám hộ vệ, đuổi Yểu Nương đi, Vân Diệp đi tới trước mặt họ, nói với nữ tử trong đám người:
- Ta không có ác ý, các bằng hữu của ta cũng không có, chẳng qua họ đi ra từ chiến trường, tính tình có hơi lỗ mãng, ta chỉ muốn hỏi một câu, Hypatia là gì của các ngươi, nàng đã mất 200 năm, vì sao ngươi có bản thảo của nàng, mặt khác ta rất muốn biết các ngươi đã gặp phải chuyện gì, nếu như đối với đế quốc Đại Đường không có hại, xuất phát từ kính trọng đối với Hypatia, ta nguyện ý trợ giúp các ngươi trở về quốc gia của các ngươi, các ngươi đến từ thành Alexandria?
Nữ tử ở giữa há hốc miệng, nàng bất kể như thế nào nào cũng không ngờ được tại Đông Phương xa xôi cũng sẽ có người biết việc Hypatia, điều đó không có khả năng.
Bọn Lý Thừa Càn cũng nghe không hiểu, việc tẩy răng gì, áp lực to bằng núi cũng không rõ lắm, đây là một đám ca kỹ, không cần có áp lực gì hết, thích thì lấy, nói nhảm cái gì.
* Hypatia: phiên âm đọc giống "tẩy răng", Alexandria phiên âm đọc giống "áp lực sơn đại"
Thiếu nữ đầu tiên là liến thoắng một hồi, Vân Diệp lắc đầu nói với nàng:
- Nếu ngươi biết tiếng Đại Đường thì nói đi, ta nghe không hiểu ngôn ngữ của ngươi, Đại Đường không cần những ngôn ngữ khó hiểu này.
Nữ hình như có chút phẫn nộ, còn lải nhải thêm một lúc, Vân Diệp ngả hai tay:
- Ta nghe không hiểu, coi như ngươi nói ta kiêu căng, ta nghe không hiểu, ngươi không phải là nói vô ích sao?
Thiếu nữ tức giận đẩy hộ vệ của nàng ra đi tới trước mặt Vân Diệp và ngồi xuống, Vân Diệp rất chịu khó dọn bàn qua, đặt ở giữa hai người, mình cũng ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn nàng.
- Người của Đường quốc đều kiêu căng như ngươi sao? Các ngươi không sợ sẽ dẫn tới căm hận sao?
- Đại Đường cho tới bây giờ cũng không phải khiến người thích, nó chỉ dùng để khiến người sợ.
Nghe Vân Diệp nói như vậy, Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc cùng nhau cười gật đầu, ngay cả Yểu Nương trốn ở góc phòng nghe trộm cũng cảm thấy lời nói của hầu gia rất có đạo lý, xoay người đạp một cái lên mông của một Hồ cơ.
- Yểu Nương này, bọn họ nói không sạch sẽ, là trong đầu không sạch sẽ, bị thần từ bỏ, bà không sợ thần của họ tới xử phạt bà sao?
Vân Diệp lần đầu tiên nghe nói độc thần giả, cho nên cũng rất muốn gặp những người này một lần, nói như vậy, độc thần giả có bản lĩnh mới có thể sống sót, thông thường đã sớm bị giáo đình thiêu chết rồi.
- À, nô tỳ không sợ đâu, nơi này là Đại Đường, nô tỳ sợ bộ khoái, cũng không sợ cái thần gì vô danh, quý nhân ngồi yên, nô tỳ sẽ đi gọi ca vũ bắt đầu.
Vỗ hai tay, lập tức có âm nhạc khoan thai vang lên, giống tiếng trời, âm tiết không biến hóa bao nhiêu, thật giống như gió thổi qua cây cỏ, lại giống như tuyết rơi lên nhánh tùng, mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt từ trong cửa ngầm đi vòng ra, bước chân mềm mại, theo thân thể chuyển động, váy màu sắc rực rỡ liền bay lượn theo, hình thành một hình tròn rất to, quả nhiên như tú bà nói, như một đóa hoa nở rộ, cũng giống một đóa hồ điệp xinh đẹp.
Lụa mỏng che mặt, chỉ có đôi mắt yên lặng như nước lộ ra ngoài. Cứng nhắc, vô dục vô cầu, đây vốn là điều cốt lõi mà loại vũ đạo này nên có, nhưng trong ánh mắt lộ ra không phải là sùng kính và hy vọng, mà là một loại chết lặng, cái này thì bất thường rồi.
Không đợi Vân Diệp đặt câu hỏi, lại có mấy nam nhân khoác áo choàng trắng đi ra từ cửa ngầm, đầu thắt dây dài, nam tử vừa đi ra, toàn bộ những người đó đều đặt tay phải lên lỗ tai, hình như đang nghe âm thanh từ xa xa, không thấy họ động đậy, áo choàng tự bay lên, dây băng cũng bay lên. Nếu như nữ tử là một đóa hoa bông gòn xinh đẹp, như vậy nam tử giống như đóa hoa loa kèn màu trắng, âm nhạc do một loại nhạc khí cùng loại với huyên phát ra, âm thanh hình như có người ở xa xa tụng kinh, không sai, loại vũ đạo này không cho người xem, là ca vũ hiến cho thần, hôm nay họ lấy ra buôn bán, không phải là độc thần giả là cái gì, thảo nào giáo đình muốn thiêu sống họ.
Lý Hoài Nhân thấy không phải là múa bụng cũng rất khó chịu, những nữ nhân này đều bao kín mít, không lộ ra chút da thịt, không có ý nghĩa, lão tử muốn xem múa bụng.
- Lăn xuống đi, cởi đồ ra rồi mới nhảy tiếp, lão tử muốn xem kiểu múa xoay mông thành sợi dây ấy.
Ác thiếu gia mà nổi tính lên thì khó có thể khắc chế, cầm theo một túi vàng chính là tới kiếm sảng khoái, không phải là đến xem mấy nam nhân nữ nhân rung rung áo choàng của mình thành bông hoa.
Tú bà không biết từ đâu chui ra rầy la đám nam nữ đang run rẩy:
- Thấy các ngươi đáng thương, cố ý cho các ngươi một cơ hội kiếm tiền, hầu hạ không tốt, dám chọc giận quý nhân, thực sự là chết tiệt.
Tú bà trên đời này không có thứ đồ chơi gì tốt, còn rút ra cây trâm từ trên đầu châm các cô gái đáng thương, miệng còn la mắng:
- Từ lâu đã bảo các ngươi mặc như các Hồ cơ bán rượu bên ngoài các ngươi không chịu, một cơ hội kiếm tiền bị lãng phí, cho chết đói luôn.
Tất cả cô gái đều giúp một cô gái ở chính giữa chịu đòn, thà mình bị châm cũng không chịu để cho tú bà châm cô gái ở giữa cái nào.
Trưởng Tôn Trùng vỗ tay cười to, nhìn tú bà giống như hổ nhập bầy dê, lớn tiếng tán thưởng, còn ném một thỏi bạc trong người ra ngoài xem kịch vui, Lý Thừa Càn không có đồ ném, chộp lấy mấy thỏi bạc cũng ném xuống dưới, Yểu Nương mừng rỡ, vì vậy châm càng ác hơn.
Vân Diệp mỉm cười, y muốn xem cô gái ở giữa có thể chịu tới mức độ nào, Trình Xử Mặc thì không cười khi ức hiếp người nhỏ yếu, ôm cánh tay để mặc ca kỹ bên người bỏ nho vào miệng.
Trong hoảng loạn, một cuốn sách mỏng rơi ra ngoài, Vân Diệp nói một câu với ca kỹ bên người, ca kỹ kia chạy ra giữa nhặt quyển sách đó cho Vân Diệp xem.
Không có ý nghĩa, một quyển [Nguyên lý hình học] rất bình thường, Euclid từ hơn 900 năm trước đã viết ra thứ này, chỗ quan trọng của quyển sách này không nằm ở nó có lý luận cao thâm gì, mà bởi vì đây là một quyển sách giáo khoa gần như hoàn mỹ, có thể tạo ra tác dụng rèn luyện tư duy lô-gích của con người, nhất là sau khi trải qua Hypatia bổ sung hoàn chỉnh, nó vẫn được tiếp tục sử dụng một nghìn năm.
Lật hai trang, Vân Diệp đã ngồi không yên, sách rất to, nhưng được làm bằng da cừu rất tốt, phía sau có thêm mấy hàng chữ kiểu mới, rất đẹp, đây không phải bút tích của nam nhân.
Quát bảo Yểu Nương nghừng lại, không đợi Vân Diệp nói thêm gì, một cô gái xông qua cướp lấy cuốn sách trong tay y, ôm chặt vào trong ngực, hộ vệ thủ vệ hai bên muốn xông lên nghiêm phạt nữ tử ti tiện này dám mạo phạm Vân hầu, Yểu Nương càng hùng hổ, đám nam tử vây nữ tử ở chính giữa, lưng hướng ra ngoài, chuẩn bị tiếp thu xử phạt.
Vẫy lui đám hộ vệ, đuổi Yểu Nương đi, Vân Diệp đi tới trước mặt họ, nói với nữ tử trong đám người:
- Ta không có ác ý, các bằng hữu của ta cũng không có, chẳng qua họ đi ra từ chiến trường, tính tình có hơi lỗ mãng, ta chỉ muốn hỏi một câu, Hypatia là gì của các ngươi, nàng đã mất 200 năm, vì sao ngươi có bản thảo của nàng, mặt khác ta rất muốn biết các ngươi đã gặp phải chuyện gì, nếu như đối với đế quốc Đại Đường không có hại, xuất phát từ kính trọng đối với Hypatia, ta nguyện ý trợ giúp các ngươi trở về quốc gia của các ngươi, các ngươi đến từ thành Alexandria?
Nữ tử ở giữa há hốc miệng, nàng bất kể như thế nào nào cũng không ngờ được tại Đông Phương xa xôi cũng sẽ có người biết việc Hypatia, điều đó không có khả năng.
Bọn Lý Thừa Càn cũng nghe không hiểu, việc tẩy răng gì, áp lực to bằng núi cũng không rõ lắm, đây là một đám ca kỹ, không cần có áp lực gì hết, thích thì lấy, nói nhảm cái gì.
* Hypatia: phiên âm đọc giống "tẩy răng", Alexandria phiên âm đọc giống "áp lực sơn đại"
Thiếu nữ đầu tiên là liến thoắng một hồi, Vân Diệp lắc đầu nói với nàng:
- Nếu ngươi biết tiếng Đại Đường thì nói đi, ta nghe không hiểu ngôn ngữ của ngươi, Đại Đường không cần những ngôn ngữ khó hiểu này.
Nữ hình như có chút phẫn nộ, còn lải nhải thêm một lúc, Vân Diệp ngả hai tay:
- Ta nghe không hiểu, coi như ngươi nói ta kiêu căng, ta nghe không hiểu, ngươi không phải là nói vô ích sao?
Thiếu nữ tức giận đẩy hộ vệ của nàng ra đi tới trước mặt Vân Diệp và ngồi xuống, Vân Diệp rất chịu khó dọn bàn qua, đặt ở giữa hai người, mình cũng ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn nàng.
- Người của Đường quốc đều kiêu căng như ngươi sao? Các ngươi không sợ sẽ dẫn tới căm hận sao?
- Đại Đường cho tới bây giờ cũng không phải khiến người thích, nó chỉ dùng để khiến người sợ.
Nghe Vân Diệp nói như vậy, Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc cùng nhau cười gật đầu, ngay cả Yểu Nương trốn ở góc phòng nghe trộm cũng cảm thấy lời nói của hầu gia rất có đạo lý, xoay người đạp một cái lên mông của một Hồ cơ.