Nghĩ tới thê tử huynh đệ trong nhà đều gặp thảm họa, không khỏi khổ sở, lòng muốn báo thù cũng nhạt đi:
- Chúng ta đi thôi, bệnh của hắn không trì hoãn được nữa.
- Không được, muốn trị bệnh cho sư tử, trừ sư tử ra chỉ có hổ, bá bá xem vãn bối có giống mãnh thú không? Trừ khi bá bá tìm một cao thủ tuyệt đỉnh mới được, thân thủ của huynh đệ bá bá đâu phải tôm tép thường có thể địch lại.
- Trị bệnh cho hắn ra sao cần cao thủ?
Lý Tịnh không hiểu trị bệnh liên quan gì tới thân thủ:
- Trị bệnh là chuyện của vãn bối, các chuyện khác là của bá bá, như đi trả thù, đó là chuyện lớn, sao có thể bỏ giữa chừng, Hà Gian vương, Anh công, Lô công còn chưa đi mà.
Lý Tịnh lấy làm lạ:
- Ngươi chắc chứ? Những tên đó không phải là bằng hữu của ngươi sao?
- Đương nhiên phải, có nạn cùng chia vốn là bổn phận của huynh đệ, Trương Tôn Xung gặp họa rồi, sao đám Lý Hoài Nhân có thể yên thân một mình, bá bá đi đi, vãn bối tới hoàng cung tìm một vị cao thủ tuyệt đỉnh, lần trước tên đó gặp chuyện như thế mà không chết, chẳng biết lần này qua được không.
Lý Tịnh không phải là người tốt, lão này tuyệt đối không thể tính là người tốt, khi Lý Uyên khởi binh ông ta bán đứng Lý gia định đi báo tin cho Tùy Dương Đế, nếu chẳng phải Lưu Văn Tĩnh nói cho thì sớm chết ngắc rồi.
Ông ta luôn đứng sai đội vào lúc cần thiết, Lý Nhị muốn ông ta giết ca ca, đệ đệ của mình, ông ta lại lựa chọn không giúp bên nào, quân công đứng đầu võ tướng Đại Đường, nhưng khiếm khuyết chính trị luôn làm ông ta ở địa vị lừng chừng. Không ai lòng dạ khoan dung tới độ dung nạp được vạn vật, nếu như có thì đó là biển, không liên quan tới người, Lý Nhị chưa bao giờ là người có lòng dạ rộng rãi, ông ta chỉ phán đoán sự việc một cách lạnh lùng, cân nhắc lợi hại với mình, nếu như có lợi, cái khác là chuyện nhỏ, cười cái là qua.
Lý Tịnh hiện giờ hữu dụng với ông ta, uy phục bốn phía cần uy danh của Lý Tịnh, cho nên ông ta lựa chọn quên đi sai lầm của Lý Tịnh, nhưng hiện ngay cả Hầu Quân Tập cũng dám chất vấn Lý Tịnh, vị tướng quân vang danh thiên cổ này lúc nào cũng suy tính đường lui cho mình, đáng tiếc, mưu kế của các tướng quân đều đơn giản, ông ta đành học tập cách của Vương Tiễn đại tướng triều Tần, đó là bôi xấu bản thân, ra sức đắc tội với huân quý, hiện là thời cơ tốt, một đám hoàn cố thôi, mình xử trí cùng lắm là bị bất mãn, không bị ghi hận.
Vân Diệp có tình cảm rất phức tạp với Lý Tịnh, y thương cho vị danh tướng một đời này, cho nên luôn nhẫn nhịn Lý Tịnh, vì tôn kính, đặt bản thân ở vị trí kẻ yếu.
Nghĩ cũng phải, thống soái vô địch trên chiến trường, chỉ cần về tới Trường An lập tức thành rùa rụt đầu, đóng chặt cửa ru rú trong nhà, ngay bộ tướng của chính mình cũng thấy công gia bạc bẽo.
Cầu Nhiệm Khách là một chiến sĩ bẩm sinh, chỉ có thông qua chiến đấu có lẽ mới mở được trái tim bế tắc của ông ta. Đơn Ưng không được, nếu bị thương mình sẽ bị Đại Nha làm phiền chết thôi. Vô Thiệt? Ông già này suốt ngày bận dạy dỗ đồ đệ, thời gian còn lại cùng mấy ông già khác uống trà, chơi thuyền, hứng thú lên thì vào rặng Tần Lĩnh bắt hồ về cho đồ đệ mình luyện võ, là người nghỉ hưu rồi không nên quấy rấy cuộc sống bình tĩnh của ông ta.
Trong hoàng cung luôn có cao thủ, tựa hồ xuất hiện không ngớt, cũng không biết Lý Nhị kiếm đâu ra những cao thủ này, Vô Thiệt đi một cái là lập tức có Đoàn Hồng thay vào. Tên đó hình như thân thủ còn hơn Vô Thiệt vài phần, không lấy ra dùng, thực sự không phải với thân thủ siêu việt của hắn.
Hoàng cung gần đây người ra người vào rất náo nhiệt, từng xe lễ vật được đưa vào hoàng cung, từng đội cung nữ được thưởng cho nhà này, nhà kia, Lão Trình cũng có hai nàng.
Lão già Lưu Chính Hội còn hứng thú tìm nữ nhân à? Đến đi còn chẳng vững nữa là. Thấy xe ngựa của ông ta vừa mang đi bốn cung nữ, trông không tệ, chưa tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng động lòng người là hình dung khá thỏa đáng, Lưu Chính Vũ hôm qua tiểu phúc bị trọng thương, lúc này cười dâm dật hối lộ nội thị, đoán chúng bốn cung nữ kia khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
- Vì sao nhà ta không có?
Vân Diệp hậm hực lẩm bẩm, mặc dù mang về nhất định là phiền toái lớn, nhưng người ta đều có, sao mình không có? Đây là một loại phân biệt đối xử.
- Diệp Tử, nếu ngươi muốn thì chỗ ta có tám cung nữ tuyệt sắc, lát nữa ta đưa tới nhà ngươi.
Lý Thừa Càn mặc long bào ngũ trảo lòe loẹt, trông như búp bê vải đứng sau Vân Diệp, đoán chừng đến một lúc rồi, nghe thấy Vân Diệp làu bàu thì chêm vào một câu:
- Bớt bày trò đi, ngươi đâu phải không biết tính khí Tân Nguyệt ra sao, cưới Na Mộ Nhật, cánh ta ta tím liền mấy ngày, nếu đưa liền về tám nàng, bà nương đó dám lập tức cứa cổ. Vì bình an lâu dài trong nhà, thôi thi hơn. Ta không cần, cũng không dám, nhưng ít ra cũng phải ban cho ta để ta từ chối chứ.
- Tính ngươi quá mềm, nếu ở Đông cung, Tô thị một câu cũng chẳng dám nói.
Lý Thừa Càn ưỡn ngực lên, làm ra vẻ khí khái;
- Tô thị không dám nói, ta không tin Hầu thị cũng không dám nói. Nữ nhi nhà tướng quân đâu dễ chơi, quy củ nhà ngươi nhiều, nàng ta không dám làm càn, nhưng ngầm làm khó ngươi chắc không ít hà?
Hai người sóng vai đi vào hoàng cung, thường ngày không một ai dám ý kiến gì với hai người bọn họ, nhưng hôm nay cung vệ lại chặn hai người bọn họ, giở trò thô bỉ từ đầu tới chân một lượt mới cho đi.
Lý Thừa Càn tựa hồ biết trước, bị soát người cũng không phản đối, đứng im đó, Vân Diệp nhìn thấy tình hình đó, đành mặc kệ, trong hoàng cung luôn rất kỳ lạ, thi thoảng bỗng dưng thêm một số quy củ.
Đoàn Hồng luôn mang cái mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi để ý kỹ sẽ phát hiện nụ cười của hắn chưa bao giờ thay đổi, vừa vặn lộ ra tám cái răng, môi cong lên luôn ở vị trí cố định, nhưng phối hợp với hai con mắt lạnh như băng, làm người ta có kích động muốn động thủ.
Lý Nhị không rảnh gặp Vân Diệp, ông ta đang tiếp kiến sứ tiết Cao Ly, nghe nội thị nói Vân Diệp muốn nhờ Đoàn Hồng đi trị bệnh cho huynh đệ của Lý Tịnh, nên rất rộng rãi đồng ý. Cáo biệt Lý Thừa Càn, nói với hắn khả năng Lý Tịnh sẽ tìm hắn kiếm chuyện, rồi tâm tình khoan khoái mang Đoàn Hồng rời cung.
Trong xe ngựa, Đoàn Hồng vẫn đứng, khom lưng, đầu chạm vào trần xe, mặc dù ngựa chạy rất nhanh, nhưng tên này chẳng lắc lư lấy một cái.
- Trong xe chỉ có hai chúng ta, ngươi không ngồi xuống được à? Nói chuyện với ngươi cứ phải ngửa cổ rất mệt.
- Nô tài cứ đứng là hơn, chẳng may có biến cố gì, nô tài chạy cũng nhanh hơn.
- Đi xem bệnh cho một bệnh nhân thì có nguy hiểm gì, ta lại không thể hại ngươi, ngồi xuống đi, chúng ta bàn xem phải xem bệnh ra sao, ngươi là chủ lực.
Đoàn Hồng thở dài:
- Hầu gia, trong nhà ngài có cao thủ như Vô Thiệt, vì sao nhất định kéo nô tài đi? Vị hòa thượng đó trước khi xuất gia là Cầu Nhiệm Khách danh tiếng lẫy lừng, nay đã tẩu hỏa nhập ma, người như thế, muốn nhớ lại chuyện trước kia, biện pháp tốt nhất là một trận kịch chiến, hoặc là một kích thích mạnh. Rõ ràng ngài lựa chọn cái trước, hẳn nô tài là tên quỷ xui xẻo phải đại chiến với tên điên chứ gì.
- Ngươi cũng biết chuyện này à? Hay quá, vừa rồi còn không biết phải nói với ngươi ra sao, giờ thì tiện rồi, ta thấy ngươi ở trong cung nhàn tới buồn chán, cho nên tìm ngươi hoạt động tốt, võ công tới tầm như ngươi, nhất định khó kiếm đối thủ, có cao thủ cho ngươi luyện thân thủ có gì không tốt, hiện ngươi nhất định cảm động lắm hả?
Vân Diệp ngạc nhiên khi Đoàn Hồng cũng biết biện pháp này, thật hiếm có, bất giác nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
- Chúng ta đi thôi, bệnh của hắn không trì hoãn được nữa.
- Không được, muốn trị bệnh cho sư tử, trừ sư tử ra chỉ có hổ, bá bá xem vãn bối có giống mãnh thú không? Trừ khi bá bá tìm một cao thủ tuyệt đỉnh mới được, thân thủ của huynh đệ bá bá đâu phải tôm tép thường có thể địch lại.
- Trị bệnh cho hắn ra sao cần cao thủ?
Lý Tịnh không hiểu trị bệnh liên quan gì tới thân thủ:
- Trị bệnh là chuyện của vãn bối, các chuyện khác là của bá bá, như đi trả thù, đó là chuyện lớn, sao có thể bỏ giữa chừng, Hà Gian vương, Anh công, Lô công còn chưa đi mà.
Lý Tịnh lấy làm lạ:
- Ngươi chắc chứ? Những tên đó không phải là bằng hữu của ngươi sao?
- Đương nhiên phải, có nạn cùng chia vốn là bổn phận của huynh đệ, Trương Tôn Xung gặp họa rồi, sao đám Lý Hoài Nhân có thể yên thân một mình, bá bá đi đi, vãn bối tới hoàng cung tìm một vị cao thủ tuyệt đỉnh, lần trước tên đó gặp chuyện như thế mà không chết, chẳng biết lần này qua được không.
Lý Tịnh không phải là người tốt, lão này tuyệt đối không thể tính là người tốt, khi Lý Uyên khởi binh ông ta bán đứng Lý gia định đi báo tin cho Tùy Dương Đế, nếu chẳng phải Lưu Văn Tĩnh nói cho thì sớm chết ngắc rồi.
Ông ta luôn đứng sai đội vào lúc cần thiết, Lý Nhị muốn ông ta giết ca ca, đệ đệ của mình, ông ta lại lựa chọn không giúp bên nào, quân công đứng đầu võ tướng Đại Đường, nhưng khiếm khuyết chính trị luôn làm ông ta ở địa vị lừng chừng. Không ai lòng dạ khoan dung tới độ dung nạp được vạn vật, nếu như có thì đó là biển, không liên quan tới người, Lý Nhị chưa bao giờ là người có lòng dạ rộng rãi, ông ta chỉ phán đoán sự việc một cách lạnh lùng, cân nhắc lợi hại với mình, nếu như có lợi, cái khác là chuyện nhỏ, cười cái là qua.
Lý Tịnh hiện giờ hữu dụng với ông ta, uy phục bốn phía cần uy danh của Lý Tịnh, cho nên ông ta lựa chọn quên đi sai lầm của Lý Tịnh, nhưng hiện ngay cả Hầu Quân Tập cũng dám chất vấn Lý Tịnh, vị tướng quân vang danh thiên cổ này lúc nào cũng suy tính đường lui cho mình, đáng tiếc, mưu kế của các tướng quân đều đơn giản, ông ta đành học tập cách của Vương Tiễn đại tướng triều Tần, đó là bôi xấu bản thân, ra sức đắc tội với huân quý, hiện là thời cơ tốt, một đám hoàn cố thôi, mình xử trí cùng lắm là bị bất mãn, không bị ghi hận.
Vân Diệp có tình cảm rất phức tạp với Lý Tịnh, y thương cho vị danh tướng một đời này, cho nên luôn nhẫn nhịn Lý Tịnh, vì tôn kính, đặt bản thân ở vị trí kẻ yếu.
Nghĩ cũng phải, thống soái vô địch trên chiến trường, chỉ cần về tới Trường An lập tức thành rùa rụt đầu, đóng chặt cửa ru rú trong nhà, ngay bộ tướng của chính mình cũng thấy công gia bạc bẽo.
Cầu Nhiệm Khách là một chiến sĩ bẩm sinh, chỉ có thông qua chiến đấu có lẽ mới mở được trái tim bế tắc của ông ta. Đơn Ưng không được, nếu bị thương mình sẽ bị Đại Nha làm phiền chết thôi. Vô Thiệt? Ông già này suốt ngày bận dạy dỗ đồ đệ, thời gian còn lại cùng mấy ông già khác uống trà, chơi thuyền, hứng thú lên thì vào rặng Tần Lĩnh bắt hồ về cho đồ đệ mình luyện võ, là người nghỉ hưu rồi không nên quấy rấy cuộc sống bình tĩnh của ông ta.
Trong hoàng cung luôn có cao thủ, tựa hồ xuất hiện không ngớt, cũng không biết Lý Nhị kiếm đâu ra những cao thủ này, Vô Thiệt đi một cái là lập tức có Đoàn Hồng thay vào. Tên đó hình như thân thủ còn hơn Vô Thiệt vài phần, không lấy ra dùng, thực sự không phải với thân thủ siêu việt của hắn.
Hoàng cung gần đây người ra người vào rất náo nhiệt, từng xe lễ vật được đưa vào hoàng cung, từng đội cung nữ được thưởng cho nhà này, nhà kia, Lão Trình cũng có hai nàng.
Lão già Lưu Chính Hội còn hứng thú tìm nữ nhân à? Đến đi còn chẳng vững nữa là. Thấy xe ngựa của ông ta vừa mang đi bốn cung nữ, trông không tệ, chưa tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng động lòng người là hình dung khá thỏa đáng, Lưu Chính Vũ hôm qua tiểu phúc bị trọng thương, lúc này cười dâm dật hối lộ nội thị, đoán chúng bốn cung nữ kia khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
- Vì sao nhà ta không có?
Vân Diệp hậm hực lẩm bẩm, mặc dù mang về nhất định là phiền toái lớn, nhưng người ta đều có, sao mình không có? Đây là một loại phân biệt đối xử.
- Diệp Tử, nếu ngươi muốn thì chỗ ta có tám cung nữ tuyệt sắc, lát nữa ta đưa tới nhà ngươi.
Lý Thừa Càn mặc long bào ngũ trảo lòe loẹt, trông như búp bê vải đứng sau Vân Diệp, đoán chừng đến một lúc rồi, nghe thấy Vân Diệp làu bàu thì chêm vào một câu:
- Bớt bày trò đi, ngươi đâu phải không biết tính khí Tân Nguyệt ra sao, cưới Na Mộ Nhật, cánh ta ta tím liền mấy ngày, nếu đưa liền về tám nàng, bà nương đó dám lập tức cứa cổ. Vì bình an lâu dài trong nhà, thôi thi hơn. Ta không cần, cũng không dám, nhưng ít ra cũng phải ban cho ta để ta từ chối chứ.
- Tính ngươi quá mềm, nếu ở Đông cung, Tô thị một câu cũng chẳng dám nói.
Lý Thừa Càn ưỡn ngực lên, làm ra vẻ khí khái;
- Tô thị không dám nói, ta không tin Hầu thị cũng không dám nói. Nữ nhi nhà tướng quân đâu dễ chơi, quy củ nhà ngươi nhiều, nàng ta không dám làm càn, nhưng ngầm làm khó ngươi chắc không ít hà?
Hai người sóng vai đi vào hoàng cung, thường ngày không một ai dám ý kiến gì với hai người bọn họ, nhưng hôm nay cung vệ lại chặn hai người bọn họ, giở trò thô bỉ từ đầu tới chân một lượt mới cho đi.
Lý Thừa Càn tựa hồ biết trước, bị soát người cũng không phản đối, đứng im đó, Vân Diệp nhìn thấy tình hình đó, đành mặc kệ, trong hoàng cung luôn rất kỳ lạ, thi thoảng bỗng dưng thêm một số quy củ.
Đoàn Hồng luôn mang cái mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi để ý kỹ sẽ phát hiện nụ cười của hắn chưa bao giờ thay đổi, vừa vặn lộ ra tám cái răng, môi cong lên luôn ở vị trí cố định, nhưng phối hợp với hai con mắt lạnh như băng, làm người ta có kích động muốn động thủ.
Lý Nhị không rảnh gặp Vân Diệp, ông ta đang tiếp kiến sứ tiết Cao Ly, nghe nội thị nói Vân Diệp muốn nhờ Đoàn Hồng đi trị bệnh cho huynh đệ của Lý Tịnh, nên rất rộng rãi đồng ý. Cáo biệt Lý Thừa Càn, nói với hắn khả năng Lý Tịnh sẽ tìm hắn kiếm chuyện, rồi tâm tình khoan khoái mang Đoàn Hồng rời cung.
Trong xe ngựa, Đoàn Hồng vẫn đứng, khom lưng, đầu chạm vào trần xe, mặc dù ngựa chạy rất nhanh, nhưng tên này chẳng lắc lư lấy một cái.
- Trong xe chỉ có hai chúng ta, ngươi không ngồi xuống được à? Nói chuyện với ngươi cứ phải ngửa cổ rất mệt.
- Nô tài cứ đứng là hơn, chẳng may có biến cố gì, nô tài chạy cũng nhanh hơn.
- Đi xem bệnh cho một bệnh nhân thì có nguy hiểm gì, ta lại không thể hại ngươi, ngồi xuống đi, chúng ta bàn xem phải xem bệnh ra sao, ngươi là chủ lực.
Đoàn Hồng thở dài:
- Hầu gia, trong nhà ngài có cao thủ như Vô Thiệt, vì sao nhất định kéo nô tài đi? Vị hòa thượng đó trước khi xuất gia là Cầu Nhiệm Khách danh tiếng lẫy lừng, nay đã tẩu hỏa nhập ma, người như thế, muốn nhớ lại chuyện trước kia, biện pháp tốt nhất là một trận kịch chiến, hoặc là một kích thích mạnh. Rõ ràng ngài lựa chọn cái trước, hẳn nô tài là tên quỷ xui xẻo phải đại chiến với tên điên chứ gì.
- Ngươi cũng biết chuyện này à? Hay quá, vừa rồi còn không biết phải nói với ngươi ra sao, giờ thì tiện rồi, ta thấy ngươi ở trong cung nhàn tới buồn chán, cho nên tìm ngươi hoạt động tốt, võ công tới tầm như ngươi, nhất định khó kiếm đối thủ, có cao thủ cho ngươi luyện thân thủ có gì không tốt, hiện ngươi nhất định cảm động lắm hả?
Vân Diệp ngạc nhiên khi Đoàn Hồng cũng biết biện pháp này, thật hiếm có, bất giác nhìn hắn bằng ánh mắt khác.