Hồng Phất gọi phó dịch đỡ Đoàn Hồng vào phòng nghỉ ngơi trước, đang định bảo người đỡ Cầu Nhiệm Khách thì phát hiện Vân Diệp ngồi bên cạnh ông ta, được hai phó dịch giúp đỡ, buộc một sợi tơ lên người bái huynh, quấn rất sít, còn rất chặt, chân tay cũng bị quấn kín luôn.
- Vân hầu vì sao làm thế thế, sợi tơ của ngài không buộc nổi bái huynh của ta đâu, bái huynh ta có sức ngàn quân, gân trâu không có tác dụng với huynh ấy, ngài làm thế chỉ như trò đùa, cởi ra đi, tránh lát nữa huynh ấy nổi giận gây bất lợi với ngài.
- Phu thê thẩm thẩm nói chuyện giống nhau, thổi phồng cho huynh đệ của mình cũng có hạn thôi chứ, vãn bối không tin, lát nữa lấy ba vạn cân đá đè lên người ông ta, xem ông ta có thể hất đá chạy ra không?
Vân Diệp rất ghét sự máu lạnh vừa rồi của Hồng Phất Nữ, bái huynh của bà muốn chết thì cứa cổ, nhảy sông, treo cổ đều là lựa chọn không tệ, chơi đời một chút thì làm toàn thân nổ tung mà chết cũng được, làm sao phải kéo theo Đoàn Hồng, trước đó nói rồi, Đoàn Hồng tới giúp, không phải kẻ thù, vừa rồi nếu như không có thuốc mê do Tôn Tư Mạc chế, nói không chừng Đoàn Hồng chết rồi.
Tương lai Đoàn Hồng sẽ nối nghiệp Vô Thiệt, hiện đang ở thời kỳ bồi huấn, vô duyên vô cớ chết đi, tìm đâu ra cao thủ như thế, cao thủ trong bóng tối của Lý Nhị vô số, nhưng bày ra bên ngoài hiện chỉ có Đoàn Hồng, kiếm một người còn khổ hơn nhổ răng hổ, vì trị liệu cho một thẳng ngốc mà mất ở đây thì quá không đáng.
Hồng Phất Nữ bị câu nói của Vân Diệp làm nghẹn họng, không hiểu mình đắc tội với y ở chỗ nào, nhưng Đoàn Hồng được khiêng vào phòng khách thì biết rõ, sương giá trong mắt giảm đi một chút, điều chỉnh hô hấp của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vết thương của Cầu Nhiệm Khách cũng băng bó xong, Hồng Phất Nữ thậm chí bất chấp tỵ hiềm đích thân lau mặt cho Cầu Nhiệm Khách, làm Vân Diệp hoài nghi quan hệ của ba người bọn họ, Lý Tịnh nói mình là lão đại, nhưng nghe cách Hồng Phất Nữ nói chuyện lại không giống, lẽ nào...
Xua đi suy nghĩ xấu xa trong đầu, trước tiên cho Cầu Nhiệm Khách đủ kích thích đã, vừa rồi đại chiến tựa hồ đầu Cầu Nhiệm Khách đỡ hơn một chút, nói không chừng trong này còn có công Trình Xử Mặc đập cho một ghế.
Mới cho Cầu Nhiệm Khách uống thuốc, Vân Diệp liền phát hiện gân cổ tay ông ta giật giật, bà nội nó, đây mới là dược nhân tốt nhất, sức đề kháng cao, chịu thuốc tốt, ý chí sinh tồn mạnh mẽ, hiếm có nhất là thể hình lớn, có thể dùng lượng thuốc lớn nhất, nếu như Tôn Tư Mạc thấy, nhất định vô cùng cao hứng, vấn đề là nếu mang tên này về thử nghiệm thuốc sẽ bị Lý Tịnh giết cả nhà, nghĩ thì thấy thôi là hơn.
- Tỉnh lại rồi thì nói đi, không cần thăm dò, hai người đối xử tốt với ngươi đã bị ta giết rồi, hiện giờ muốn lấy ngươi ra khai đao, thế nào, có cần cho ngươi chút thời gian nhớ lại quá khứ không? Tránh gặp diêm vương vẫn làm một con quỷ hồ đồ.
- Vô sỉ, ngươi là sỉ nhục của võ nhân, một khi lão tử thoán được sẽ bằm vằm ngươi.
Cầu Nhiệm Khác bị trói tới mức quay đầu cũng khó khăn, chỉ có thể nhìn nóc nhà nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi ông ta đã thử, không biết thứ trói mình là cái gì, rất mảnh nhưng vô cùng dẻo dai, chỉ cần dùng sức một chút là cắt vào da thịt, cực kỳ ác độc.
- Sao, không muốn nghĩ à? Chỉ cần nói cho ta biết Bạch Ngọc Kinh ở đâu, ta sẽ bỏ qua những người chiếu cố ngươi, ngươi nghe đi, bọn chúng ở bên ngoài, có mấy nữ tử trông không tệ, lát nữa đem vào núi hưởng thụ một chút mới được.
- Một đám hạ nhân mà thôi, chẳng thể tính là người, ngươi muốn giết thì giết, liên quan chó gì tới lão tử.
- Ồ sai rồi, không chỉ hạ nhân, còn có hậu nhân của hai người đối xử tốt với ngươi, nghe nói bọn chúng là thân nhân của ngươi, ngươi không nhớ, nhưng bọn chúng nhớ, câu nói này của ngươi làm chết một đứa con của bọn chúng rồi.
Vân Diệp vừa rứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con khóc lóc cầu xin, chưa nói được mấy câu đã ngưng bặt, một mùi máu tanh tưởi bay vào.
Vân Diệp hít một hơi, tựa hồ rất hưởng thủ mùi máu, cười với Cầu Nhiệm Khách mặt thê thảm:
- Bạch Ngọc Kinh ở đâu? Vì sao ngươi biết, chẳng lẽ Điền Tương Tử nói với ngươi?
- Đầu lão tử bị trọng thương trong sóng gió, không nhớ nữa.
Cầu Nhiệm Khách gian nan trả lời:
- Không nhớ cũng không được, ngươi phải nhớ ra.
Nói xong bê một tiểu cô nương trắng bóc đáng yêu đong đưa trước mặt Cầu Nhiệm Khách, cầm bàn tay tiểu cô nương chỉ có ba bốn tuổi này vuốt ve má ông ta, sau đó bế tiểu cô nương ra ngoài, tức thì nghe thấy tiếng tiểu cô nương khóc lớn.
- Súc sinh dừng tay, súc sinh, dừng tay cho lão tử.
Cầu Nhiệm Khách liều mạng vùng vẫy, sợi tơ thịt vào thịt, má tươi chảy ra theo sợi ta, ông ta mơ mơ hồ hồ quên mất quá khứ, nhưng cảm giác giống người thân không lừa ông ta, mình và hai người kia nhất định có liên quan, nói không chừng là người thân của mình, những người đó đều là vương vấn lớn nhất trong trái tim cô độc của ông ta, không nóng sao được.
Lại ngửi thấy mùi máu tanh, mặc sợi tơ làm bị thương, quay đầu sang nhìn thấy trên khay bạc đặt một cánh tay nhỏ mịn màng, bên trên đầm đìa máu, cái tay còn đang cử động. Mà tên thiếu niên ác ma kia đang ghé mũi ngửi, nước dãi chảy ra, tựa hồ rất muốn ăn.
Vân Diệp lau miệng, ngó sen hầm rưới lên đường loãng, mùi vị không tệ, gần một năm rồi mình không ăn thứ này, nhưng việc chính quan trọng hơn, không tin thế này còn không đánh thức ký ức của Cầu Nhiệm Khách, đương nhiên mình còn phải thêm một ít thứ vào mới được.
Quyến luyến nhìn cái đĩa, thứ này mà lạnh ăn không ngon, không biết mình có thể ăn món ngó xen nóng hôi hổi này trước khi Cầu Nhiệm Khách bại trận không?
Cầu Nhiệm Khách nhìn thấy ánh mắt thèm khát của khuôn mặt thanh tú kia với miếng thịt người, bất giác lông tóc dựng cả lên, đây gọi là yếu thì sợ mạnh, mạnh sợ kẻ liều mạng, nhưng ở trước mặt ác quý lấy thịt người làm đồ ăn đều không đáng nhắc tới, nếu như tay chân không bị trói, Cầu Nhiệm Khách không sợ đánh nhau với tên ác ma này, nhưng hiện giờ toàn thân bị trói chặt lên ván gỗ, thứ tơ mảnh kia không hiểu là thứ quái quỷ gì, không động đậy được, nên người là đao là thớt, ta là cá là thịt, chỉ biết thở dài.
- Giết ta đi, đừng hành hạ những phụ nữ trẻ nhỏ đó, nhắm vào lão tử đây này, nếu nhíu mày một cái lão tử không phải là hảo hán.
- Ta biết ngươi là hảo hán, cho nên mới không tìm ngươi, chuyện ngươi gặp Tiêu Dao Tử và một thiếu niên trên hoang nguyên vùng Lũng có còn ấn tượng không?
Cầu Nhiệm Khác rống lớn:
- Lão tử không nhớ, lão tử không nhớ, vừa rồi có chút manh mối, hình như nhớ ra lão tử là ai rồi, khốn kiếp, đừng quấy rầy suy nghĩ của lão tử.
- Không được, ngươi nghĩ thật kỹ đi, sau năm trước vào một buổi chiều mùa thu, ngươi tới hoang nguyên vùng Lũng, trên hoang nguyên có một căn nhà cỏ, một ông già tóc trắng chiêu đãi ngươi, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi bên nghe các ngươi nói chuyện, ngươi nói ngươi biết Bạch Ngọc Kinh rồi, hỏi ông già đi ra sao, ông già không nói cho ngươi, ngươi bỏ lại một cái túi rồi đi mất, nói là bằng hữu của ông già đưa tới, ngươi không biết bên trong có cái gì, những chuyện này ngươi có nhớ không?
- Vân hầu vì sao làm thế thế, sợi tơ của ngài không buộc nổi bái huynh của ta đâu, bái huynh ta có sức ngàn quân, gân trâu không có tác dụng với huynh ấy, ngài làm thế chỉ như trò đùa, cởi ra đi, tránh lát nữa huynh ấy nổi giận gây bất lợi với ngài.
- Phu thê thẩm thẩm nói chuyện giống nhau, thổi phồng cho huynh đệ của mình cũng có hạn thôi chứ, vãn bối không tin, lát nữa lấy ba vạn cân đá đè lên người ông ta, xem ông ta có thể hất đá chạy ra không?
Vân Diệp rất ghét sự máu lạnh vừa rồi của Hồng Phất Nữ, bái huynh của bà muốn chết thì cứa cổ, nhảy sông, treo cổ đều là lựa chọn không tệ, chơi đời một chút thì làm toàn thân nổ tung mà chết cũng được, làm sao phải kéo theo Đoàn Hồng, trước đó nói rồi, Đoàn Hồng tới giúp, không phải kẻ thù, vừa rồi nếu như không có thuốc mê do Tôn Tư Mạc chế, nói không chừng Đoàn Hồng chết rồi.
Tương lai Đoàn Hồng sẽ nối nghiệp Vô Thiệt, hiện đang ở thời kỳ bồi huấn, vô duyên vô cớ chết đi, tìm đâu ra cao thủ như thế, cao thủ trong bóng tối của Lý Nhị vô số, nhưng bày ra bên ngoài hiện chỉ có Đoàn Hồng, kiếm một người còn khổ hơn nhổ răng hổ, vì trị liệu cho một thẳng ngốc mà mất ở đây thì quá không đáng.
Hồng Phất Nữ bị câu nói của Vân Diệp làm nghẹn họng, không hiểu mình đắc tội với y ở chỗ nào, nhưng Đoàn Hồng được khiêng vào phòng khách thì biết rõ, sương giá trong mắt giảm đi một chút, điều chỉnh hô hấp của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vết thương của Cầu Nhiệm Khách cũng băng bó xong, Hồng Phất Nữ thậm chí bất chấp tỵ hiềm đích thân lau mặt cho Cầu Nhiệm Khách, làm Vân Diệp hoài nghi quan hệ của ba người bọn họ, Lý Tịnh nói mình là lão đại, nhưng nghe cách Hồng Phất Nữ nói chuyện lại không giống, lẽ nào...
Xua đi suy nghĩ xấu xa trong đầu, trước tiên cho Cầu Nhiệm Khách đủ kích thích đã, vừa rồi đại chiến tựa hồ đầu Cầu Nhiệm Khách đỡ hơn một chút, nói không chừng trong này còn có công Trình Xử Mặc đập cho một ghế.
Mới cho Cầu Nhiệm Khách uống thuốc, Vân Diệp liền phát hiện gân cổ tay ông ta giật giật, bà nội nó, đây mới là dược nhân tốt nhất, sức đề kháng cao, chịu thuốc tốt, ý chí sinh tồn mạnh mẽ, hiếm có nhất là thể hình lớn, có thể dùng lượng thuốc lớn nhất, nếu như Tôn Tư Mạc thấy, nhất định vô cùng cao hứng, vấn đề là nếu mang tên này về thử nghiệm thuốc sẽ bị Lý Tịnh giết cả nhà, nghĩ thì thấy thôi là hơn.
- Tỉnh lại rồi thì nói đi, không cần thăm dò, hai người đối xử tốt với ngươi đã bị ta giết rồi, hiện giờ muốn lấy ngươi ra khai đao, thế nào, có cần cho ngươi chút thời gian nhớ lại quá khứ không? Tránh gặp diêm vương vẫn làm một con quỷ hồ đồ.
- Vô sỉ, ngươi là sỉ nhục của võ nhân, một khi lão tử thoán được sẽ bằm vằm ngươi.
Cầu Nhiệm Khác bị trói tới mức quay đầu cũng khó khăn, chỉ có thể nhìn nóc nhà nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi ông ta đã thử, không biết thứ trói mình là cái gì, rất mảnh nhưng vô cùng dẻo dai, chỉ cần dùng sức một chút là cắt vào da thịt, cực kỳ ác độc.
- Sao, không muốn nghĩ à? Chỉ cần nói cho ta biết Bạch Ngọc Kinh ở đâu, ta sẽ bỏ qua những người chiếu cố ngươi, ngươi nghe đi, bọn chúng ở bên ngoài, có mấy nữ tử trông không tệ, lát nữa đem vào núi hưởng thụ một chút mới được.
- Một đám hạ nhân mà thôi, chẳng thể tính là người, ngươi muốn giết thì giết, liên quan chó gì tới lão tử.
- Ồ sai rồi, không chỉ hạ nhân, còn có hậu nhân của hai người đối xử tốt với ngươi, nghe nói bọn chúng là thân nhân của ngươi, ngươi không nhớ, nhưng bọn chúng nhớ, câu nói này của ngươi làm chết một đứa con của bọn chúng rồi.
Vân Diệp vừa rứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con khóc lóc cầu xin, chưa nói được mấy câu đã ngưng bặt, một mùi máu tanh tưởi bay vào.
Vân Diệp hít một hơi, tựa hồ rất hưởng thủ mùi máu, cười với Cầu Nhiệm Khách mặt thê thảm:
- Bạch Ngọc Kinh ở đâu? Vì sao ngươi biết, chẳng lẽ Điền Tương Tử nói với ngươi?
- Đầu lão tử bị trọng thương trong sóng gió, không nhớ nữa.
Cầu Nhiệm Khách gian nan trả lời:
- Không nhớ cũng không được, ngươi phải nhớ ra.
Nói xong bê một tiểu cô nương trắng bóc đáng yêu đong đưa trước mặt Cầu Nhiệm Khách, cầm bàn tay tiểu cô nương chỉ có ba bốn tuổi này vuốt ve má ông ta, sau đó bế tiểu cô nương ra ngoài, tức thì nghe thấy tiếng tiểu cô nương khóc lớn.
- Súc sinh dừng tay, súc sinh, dừng tay cho lão tử.
Cầu Nhiệm Khách liều mạng vùng vẫy, sợi tơ thịt vào thịt, má tươi chảy ra theo sợi ta, ông ta mơ mơ hồ hồ quên mất quá khứ, nhưng cảm giác giống người thân không lừa ông ta, mình và hai người kia nhất định có liên quan, nói không chừng là người thân của mình, những người đó đều là vương vấn lớn nhất trong trái tim cô độc của ông ta, không nóng sao được.
Lại ngửi thấy mùi máu tanh, mặc sợi tơ làm bị thương, quay đầu sang nhìn thấy trên khay bạc đặt một cánh tay nhỏ mịn màng, bên trên đầm đìa máu, cái tay còn đang cử động. Mà tên thiếu niên ác ma kia đang ghé mũi ngửi, nước dãi chảy ra, tựa hồ rất muốn ăn.
Vân Diệp lau miệng, ngó sen hầm rưới lên đường loãng, mùi vị không tệ, gần một năm rồi mình không ăn thứ này, nhưng việc chính quan trọng hơn, không tin thế này còn không đánh thức ký ức của Cầu Nhiệm Khách, đương nhiên mình còn phải thêm một ít thứ vào mới được.
Quyến luyến nhìn cái đĩa, thứ này mà lạnh ăn không ngon, không biết mình có thể ăn món ngó xen nóng hôi hổi này trước khi Cầu Nhiệm Khách bại trận không?
Cầu Nhiệm Khách nhìn thấy ánh mắt thèm khát của khuôn mặt thanh tú kia với miếng thịt người, bất giác lông tóc dựng cả lên, đây gọi là yếu thì sợ mạnh, mạnh sợ kẻ liều mạng, nhưng ở trước mặt ác quý lấy thịt người làm đồ ăn đều không đáng nhắc tới, nếu như tay chân không bị trói, Cầu Nhiệm Khách không sợ đánh nhau với tên ác ma này, nhưng hiện giờ toàn thân bị trói chặt lên ván gỗ, thứ tơ mảnh kia không hiểu là thứ quái quỷ gì, không động đậy được, nên người là đao là thớt, ta là cá là thịt, chỉ biết thở dài.
- Giết ta đi, đừng hành hạ những phụ nữ trẻ nhỏ đó, nhắm vào lão tử đây này, nếu nhíu mày một cái lão tử không phải là hảo hán.
- Ta biết ngươi là hảo hán, cho nên mới không tìm ngươi, chuyện ngươi gặp Tiêu Dao Tử và một thiếu niên trên hoang nguyên vùng Lũng có còn ấn tượng không?
Cầu Nhiệm Khác rống lớn:
- Lão tử không nhớ, lão tử không nhớ, vừa rồi có chút manh mối, hình như nhớ ra lão tử là ai rồi, khốn kiếp, đừng quấy rầy suy nghĩ của lão tử.
- Không được, ngươi nghĩ thật kỹ đi, sau năm trước vào một buổi chiều mùa thu, ngươi tới hoang nguyên vùng Lũng, trên hoang nguyên có một căn nhà cỏ, một ông già tóc trắng chiêu đãi ngươi, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi bên nghe các ngươi nói chuyện, ngươi nói ngươi biết Bạch Ngọc Kinh rồi, hỏi ông già đi ra sao, ông già không nói cho ngươi, ngươi bỏ lại một cái túi rồi đi mất, nói là bằng hữu của ông già đưa tới, ngươi không biết bên trong có cái gì, những chuyện này ngươi có nhớ không?