- Không có lương thực? Đây chẳng phải là thương đạo à, hai nhà chúng ta còn thiếu thương đội sao? Cho dù không có của nhà chúng ta, nhà khác lại không có à? Ngươi xem, thương đội nhà Ngưu thúc thúc chẳng phải đang đi qua à? Hỏi bọn họ xin lương thực là được.
Trình Xử Mặc và Vân Diệp đứng giữa đường, những tiểu thương không dám tới, hơn trăm đại hán tóc ta bù xù vũ trang đầy đủ đứng đó như cướp đường, lại như sơn tặc, người nhát gan quỳ cả xuống hô:
- Đại vương tha mạng.
Quản sự Ngưu gia là Ngưu Cửu cũng là người từng trải, thương đội nhà mình thường không ai dám đụng vào, đi tới đầu đội ngũ liền bật cười, là Vân hầu và tiểu công gia dẫn gia tướng đi cướp.
Vội tới thi lễ:
- Hầu gia, tiểu công gia, sao hôm nay lại có hứng trí chơi trò ăn cướp, nếu như trong đám người này có châu báu, hai vị chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ lột sạch chúng lục soát.
Trình Xử Mặc tung chân, đá Ngưu Cửu ngã lăn quay, nói lớn:
- Bố láo bố toét, con mẹ ngươi đã bao giờ nghe thấy có nhân vật giống hầu gia và tiểu công gia như ta đi cướp không, không rảnh lắm lời với ngươi, mau đem lương thực cho bọn ta, bọn ta còn phải vào núi tìm người, nhanh lên.
Ngưu Cửu bị đá một cái cũng không giận, nhà võ tướng là thế, không giỏi ăn nói thì lấy chân đá, hai vị này không khác gì công tử nhà mình, vội mang lương thực trong thương đội đưa Trình Xử Mặc, bản thân không sao, tới dịch trạm phía trước bổ xung là được, nhưng lương thực không có nhiều mà hầu gia có hơn trăm đại hán.
Ngưu Cửu trong thương đội còn có chút thể diện, đánh tiếng một cái, gom lương thực các nhà khác lại, cho vào bao đưa tới.
- Ngưu Cửu, sau khi về nhà nói bọn ta phát hiện ra tung tích Tôn tiên sinh, đang tìm kiếm, không bao lâu nữa sẽ tìm thấy, bảo trong nhà đừng lo.
Ngưu Cửu vâng lời, Vân Diệp chia lương thực ra cho mỗi người, phất tay, lại lần nữa vào núi, lần này còn không tìm thấy chỉ đành về phủ thôi, núi non bao la thế này tìm sáu người thực sự không khác gì mò kim đáy biển.
Vân Diệp không muốn xen vào tranh đấu giữa hai nhà Phật Đạo, nhưng Tần Lĩnh khắp nơi là đạo quán và chùa miếu, thực ra bọn họ mới là chủ nhân của Tần Lĩnh, muốn biết tung tích Tôn Tư Mạc, phải nghe ngóng từ bọn họ.
Kỳ quái là bất kể đạo quán hay chùa miếu đều như sắp gặp đại địch, cửa đóng chặt, dù gõ cửa có người đáp thường thường cũng mang theo gậy gộc, thái độ hung dữ ngang ngược.
- Diệp Tử, đám chó má này còn dám lấy loại ánh mắt đó nhìn lão tử, lão tử chém chết hắn.
Đi ba ngôi chùa mà không có tin tức hữu dụng nào, Trình Xử Mặc không khỏi nóng lòng, tính tình trở nên nóng nảy.
Không được, phải nghỉ ngơi thôi, tìm không được Tôn đạo trưởng thì bản thân đã hỏng rồi, ai cũng mỏi mệt, bất tri bất giác đã ở trong núi một tháng.
Lá khắp núi sau khi gặp sương liền biến thành màu quất hồng, sương càng nhiều, lá càng đỏ, xa xa nhìn lại như một biển lửa.
Vân Diệp cắm trại ở cửa núi, đó là nơi y hẹn với Trường Tôn Xung và Lý Hoài Nhân, ngày mai nếu không tìm thấy Tôn tiên sinh phải về nhà, Vân Diệp không có lý do gì giữ đám hoàn khố trong rặng Tần Lĩnh.
Người lục tục quay về, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đều tay trắng, khi một người cố ý tránh người khác, muốn tìm được thật quá khó khăn, xuất phát từ sự sợ hãi với đậu mùa, Tôn Tư Mạc cố chấp cho rằng thứ giống như con sâu nhỏ kia vẫn tồn tại trong cơ thể mình, theo lý luận của ông ta, tuần hoàn của cơ thể con người là quá trình quay tròn, không trải qua lượt tuần hoàn nào đó chưa rửa sạch dư độc trong cơ thể, để đảm bảo, ông ta tự định ra một giá trị tuần hoàn lớn nhất, là nửa năm, chưa tới nửa năm ông ta sẽ không xuất hiện, Vân Diệp quá hiểu tính khí lão đạo.
Một tháng trời ăn gió nằm sương, đám hoàn khố sớm chẳng còn sự nhiệt tình khi mới tới, hiện giờ nguyên nhân khiến bọn họ tiếp tục ở lại Tần Lĩnh chính là vì không một ai đề xuất về nhà, đều cắn răng chịu đựng, đợi khi người nhu nhược đầu tiên ra mặt, thể diện quan trọng hơn mạng sống, bọn họ luôn cho rằng như vậy, đáng tiếc không một ai đề nghị rút lui, dù là Sài Lệnh Vũ bị tiêu chảy ba ngày cũng không nói.
Hôm nay trăng sáng sao thưa, là một ngày đẹp, ai nấy đều co mình trong chăn ngây ra nhìn bầu tời, đằng xa trôi tới một đám mây đen, đáng sợ là nó lại phát ra tiếng động lớn, chớp mắt đã bao phủ bầu trời, mọi người sởn gai ốc, Vân Diệp trở mình nói:
- Chẳng có gì cả đâu, đó là đàn chim bay về nam, ban ngày không dám bay qua núi, ác điểu quá nhiều, cho nên chọn bay đêm, đôi khi chim cũng rất thông minh, chẳng có gì kỳ quái, các ngươi chỉ cần lo bị phân chim rơi lên người là đủ.
Có một số con chìm gần như bay sạt qua đầu bọn họ, có những lời của Vân Diệp, mọi người yên tĩnh nằm xuống, nhìn từng con chim bay vọt qua đầu.
Mơ hồ có tiếng kêu thảm truyền tới, có có ánh lửa, một số con chim bay không ngờ còn về phía ánh sáng, Vân Diệp nghe thấy, bịt tai lại tiếp tục ngủ, Lý Khác thấy mình phải đi xem, dù sao mình là hoàng tử.
Vừa mới ngồi dậy đã bị Vân Diệp ấn xuống, nhét vào chăn, nói:
- Chuyện bên ngoài không liên quan tới chúng ta.
Lý Khác rõ ràng còn chưa trưởng thành, ngươi chỉ cần nghe tiếng ngáy đột nhiên vang lên của đám Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân và đám hoàn khố khác là biết sự khác nhau giữa trưởng thày và non nớt, quý tộc toàn thiên hạ đều biết hòa thượng và đạo sĩ sẽ đánh nhau, hoàng đế cũng biết, nhưng hòa thượng và đạo sĩ không có tên trong danh sách vạn dân, sổ thuế của quan phủ cũng không có những kẻ này, vậy không tính là con dân của hoàng đế, cho nên Lý Nhị chẳng bận tâm sự sống chết của chúng.
Lý Nhị hiện giờ rất chú trọng lý lẽ, ngươi nộp thuế cho ta, ta bảo hộ ngươi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng như ai, cho nên bần dân bách tính chết một người là đại sự, phải tra tới cùng, hòa thương chết, hay đạo sĩ chết thì chẳng sao, từ lần trước Vân Diệp nói với ông ta khế ước tinh thần, ông ta tự cho mình là hoàn đế tốt tôn trọng khế ước.
Đầu đại lễ nhi, Lý Nhị thả tất cả từ tù trong ngục về nhà, cho bọn họ đoàn viên với gia đình ba ngày, ba ngày sau phải tự nhận cái chết, chuyện này Chu Văn Vương từng làm, được xưng tụng là vạn thế hiền quân, sau khi có được cái mũ thiên khả hãn, Lý Nhị muốn xem xem mình có phải cũng là vạn thế hiền quân không, ba trăm tử tù khóc lóc về nhà, cảm tạ ơn đức.
Quả nhiên hoàng đế bệ hạ của Đại Đường lại là một vị vạn thế hiền quân nữa, ba ngày sau toàn bộ tử tù đều về nhà giam, mặc sạch sẽ chờ chết, thế là toàn thiên hạ đều tán thưởng hoàng đế nhân đức, trong lúc cao hứng Lý Nhị vung bút, xá miễn toàn bộ tử tù, làm văn võ toàn triều há hốc mồm.
Đau khổ nhất là Đại thủ lĩnh của Bách kỵ ti, bản thân và thủ hạ vì mỹ danh của hoàng đế suốt ba ngày nấp trong chỗ tối giám thị đám tử tù, người Quan Trung tính tình bạo ngược, kẻ giết người có tử tế nổi không, không chạy mới là lạ, Bách kỵ ti vất vả lắm mới bắt từng tên muốn bỏ trốn về. Tên hung hãn nhất chạy tới tận Đồng Quan, vì bắt hắn, Bách kỵ ti có một người chết, bốn bị thương, mặc dù ngầm cho hắn nềm mùi đau khổ, nhưng vì thể diện của hoàng đế, vẫn đưa hắn về ngục.
Khi tên đó nghe nói mình được xá miễn thì cười rộ lên tới thanh lâu chơi gái, hoàn toàn không thèm để ý tới sắc mặt của người Bách kỵ ti, tuy đêm đó hắn chết trên giường của kỹ nữ cũng là nhạc cực sinh bi, nghe nói chết cực kỳ sảng khoái.
Trình Xử Mặc và Vân Diệp đứng giữa đường, những tiểu thương không dám tới, hơn trăm đại hán tóc ta bù xù vũ trang đầy đủ đứng đó như cướp đường, lại như sơn tặc, người nhát gan quỳ cả xuống hô:
- Đại vương tha mạng.
Quản sự Ngưu gia là Ngưu Cửu cũng là người từng trải, thương đội nhà mình thường không ai dám đụng vào, đi tới đầu đội ngũ liền bật cười, là Vân hầu và tiểu công gia dẫn gia tướng đi cướp.
Vội tới thi lễ:
- Hầu gia, tiểu công gia, sao hôm nay lại có hứng trí chơi trò ăn cướp, nếu như trong đám người này có châu báu, hai vị chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ lột sạch chúng lục soát.
Trình Xử Mặc tung chân, đá Ngưu Cửu ngã lăn quay, nói lớn:
- Bố láo bố toét, con mẹ ngươi đã bao giờ nghe thấy có nhân vật giống hầu gia và tiểu công gia như ta đi cướp không, không rảnh lắm lời với ngươi, mau đem lương thực cho bọn ta, bọn ta còn phải vào núi tìm người, nhanh lên.
Ngưu Cửu bị đá một cái cũng không giận, nhà võ tướng là thế, không giỏi ăn nói thì lấy chân đá, hai vị này không khác gì công tử nhà mình, vội mang lương thực trong thương đội đưa Trình Xử Mặc, bản thân không sao, tới dịch trạm phía trước bổ xung là được, nhưng lương thực không có nhiều mà hầu gia có hơn trăm đại hán.
Ngưu Cửu trong thương đội còn có chút thể diện, đánh tiếng một cái, gom lương thực các nhà khác lại, cho vào bao đưa tới.
- Ngưu Cửu, sau khi về nhà nói bọn ta phát hiện ra tung tích Tôn tiên sinh, đang tìm kiếm, không bao lâu nữa sẽ tìm thấy, bảo trong nhà đừng lo.
Ngưu Cửu vâng lời, Vân Diệp chia lương thực ra cho mỗi người, phất tay, lại lần nữa vào núi, lần này còn không tìm thấy chỉ đành về phủ thôi, núi non bao la thế này tìm sáu người thực sự không khác gì mò kim đáy biển.
Vân Diệp không muốn xen vào tranh đấu giữa hai nhà Phật Đạo, nhưng Tần Lĩnh khắp nơi là đạo quán và chùa miếu, thực ra bọn họ mới là chủ nhân của Tần Lĩnh, muốn biết tung tích Tôn Tư Mạc, phải nghe ngóng từ bọn họ.
Kỳ quái là bất kể đạo quán hay chùa miếu đều như sắp gặp đại địch, cửa đóng chặt, dù gõ cửa có người đáp thường thường cũng mang theo gậy gộc, thái độ hung dữ ngang ngược.
- Diệp Tử, đám chó má này còn dám lấy loại ánh mắt đó nhìn lão tử, lão tử chém chết hắn.
Đi ba ngôi chùa mà không có tin tức hữu dụng nào, Trình Xử Mặc không khỏi nóng lòng, tính tình trở nên nóng nảy.
Không được, phải nghỉ ngơi thôi, tìm không được Tôn đạo trưởng thì bản thân đã hỏng rồi, ai cũng mỏi mệt, bất tri bất giác đã ở trong núi một tháng.
Lá khắp núi sau khi gặp sương liền biến thành màu quất hồng, sương càng nhiều, lá càng đỏ, xa xa nhìn lại như một biển lửa.
Vân Diệp cắm trại ở cửa núi, đó là nơi y hẹn với Trường Tôn Xung và Lý Hoài Nhân, ngày mai nếu không tìm thấy Tôn tiên sinh phải về nhà, Vân Diệp không có lý do gì giữ đám hoàn khố trong rặng Tần Lĩnh.
Người lục tục quay về, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đều tay trắng, khi một người cố ý tránh người khác, muốn tìm được thật quá khó khăn, xuất phát từ sự sợ hãi với đậu mùa, Tôn Tư Mạc cố chấp cho rằng thứ giống như con sâu nhỏ kia vẫn tồn tại trong cơ thể mình, theo lý luận của ông ta, tuần hoàn của cơ thể con người là quá trình quay tròn, không trải qua lượt tuần hoàn nào đó chưa rửa sạch dư độc trong cơ thể, để đảm bảo, ông ta tự định ra một giá trị tuần hoàn lớn nhất, là nửa năm, chưa tới nửa năm ông ta sẽ không xuất hiện, Vân Diệp quá hiểu tính khí lão đạo.
Một tháng trời ăn gió nằm sương, đám hoàn khố sớm chẳng còn sự nhiệt tình khi mới tới, hiện giờ nguyên nhân khiến bọn họ tiếp tục ở lại Tần Lĩnh chính là vì không một ai đề xuất về nhà, đều cắn răng chịu đựng, đợi khi người nhu nhược đầu tiên ra mặt, thể diện quan trọng hơn mạng sống, bọn họ luôn cho rằng như vậy, đáng tiếc không một ai đề nghị rút lui, dù là Sài Lệnh Vũ bị tiêu chảy ba ngày cũng không nói.
Hôm nay trăng sáng sao thưa, là một ngày đẹp, ai nấy đều co mình trong chăn ngây ra nhìn bầu tời, đằng xa trôi tới một đám mây đen, đáng sợ là nó lại phát ra tiếng động lớn, chớp mắt đã bao phủ bầu trời, mọi người sởn gai ốc, Vân Diệp trở mình nói:
- Chẳng có gì cả đâu, đó là đàn chim bay về nam, ban ngày không dám bay qua núi, ác điểu quá nhiều, cho nên chọn bay đêm, đôi khi chim cũng rất thông minh, chẳng có gì kỳ quái, các ngươi chỉ cần lo bị phân chim rơi lên người là đủ.
Có một số con chìm gần như bay sạt qua đầu bọn họ, có những lời của Vân Diệp, mọi người yên tĩnh nằm xuống, nhìn từng con chim bay vọt qua đầu.
Mơ hồ có tiếng kêu thảm truyền tới, có có ánh lửa, một số con chim bay không ngờ còn về phía ánh sáng, Vân Diệp nghe thấy, bịt tai lại tiếp tục ngủ, Lý Khác thấy mình phải đi xem, dù sao mình là hoàng tử.
Vừa mới ngồi dậy đã bị Vân Diệp ấn xuống, nhét vào chăn, nói:
- Chuyện bên ngoài không liên quan tới chúng ta.
Lý Khác rõ ràng còn chưa trưởng thành, ngươi chỉ cần nghe tiếng ngáy đột nhiên vang lên của đám Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân và đám hoàn khố khác là biết sự khác nhau giữa trưởng thày và non nớt, quý tộc toàn thiên hạ đều biết hòa thượng và đạo sĩ sẽ đánh nhau, hoàng đế cũng biết, nhưng hòa thượng và đạo sĩ không có tên trong danh sách vạn dân, sổ thuế của quan phủ cũng không có những kẻ này, vậy không tính là con dân của hoàng đế, cho nên Lý Nhị chẳng bận tâm sự sống chết của chúng.
Lý Nhị hiện giờ rất chú trọng lý lẽ, ngươi nộp thuế cho ta, ta bảo hộ ngươi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng như ai, cho nên bần dân bách tính chết một người là đại sự, phải tra tới cùng, hòa thương chết, hay đạo sĩ chết thì chẳng sao, từ lần trước Vân Diệp nói với ông ta khế ước tinh thần, ông ta tự cho mình là hoàn đế tốt tôn trọng khế ước.
Đầu đại lễ nhi, Lý Nhị thả tất cả từ tù trong ngục về nhà, cho bọn họ đoàn viên với gia đình ba ngày, ba ngày sau phải tự nhận cái chết, chuyện này Chu Văn Vương từng làm, được xưng tụng là vạn thế hiền quân, sau khi có được cái mũ thiên khả hãn, Lý Nhị muốn xem xem mình có phải cũng là vạn thế hiền quân không, ba trăm tử tù khóc lóc về nhà, cảm tạ ơn đức.
Quả nhiên hoàng đế bệ hạ của Đại Đường lại là một vị vạn thế hiền quân nữa, ba ngày sau toàn bộ tử tù đều về nhà giam, mặc sạch sẽ chờ chết, thế là toàn thiên hạ đều tán thưởng hoàng đế nhân đức, trong lúc cao hứng Lý Nhị vung bút, xá miễn toàn bộ tử tù, làm văn võ toàn triều há hốc mồm.
Đau khổ nhất là Đại thủ lĩnh của Bách kỵ ti, bản thân và thủ hạ vì mỹ danh của hoàng đế suốt ba ngày nấp trong chỗ tối giám thị đám tử tù, người Quan Trung tính tình bạo ngược, kẻ giết người có tử tế nổi không, không chạy mới là lạ, Bách kỵ ti vất vả lắm mới bắt từng tên muốn bỏ trốn về. Tên hung hãn nhất chạy tới tận Đồng Quan, vì bắt hắn, Bách kỵ ti có một người chết, bốn bị thương, mặc dù ngầm cho hắn nềm mùi đau khổ, nhưng vì thể diện của hoàng đế, vẫn đưa hắn về ngục.
Khi tên đó nghe nói mình được xá miễn thì cười rộ lên tới thanh lâu chơi gái, hoàn toàn không thèm để ý tới sắc mặt của người Bách kỵ ti, tuy đêm đó hắn chết trên giường của kỹ nữ cũng là nhạc cực sinh bi, nghe nói chết cực kỳ sảng khoái.