Vân Diệp chẳng bao giờ tin đám tử tù vì cảm tạ ơn đức của hoàng đế mà tự trở về chịu chết, trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như thế. Nếu là y, nhất định còn chạy nhanh hơn cả cái tên chạy tới Đồng Quan kia.
Nhưng với bên ngoài thì đây là điềm lành, bách quan phải dâng biểu chúc mừng, Vân Diệp nghĩ cả tối, rất muốn vẽ một cái đầu lợn dâng lên, nhưng không có cái gan đó, đành bố trí nhiệm vụ cho Tiểu Vũ, phải viết cho sư phụ một bài văn bợ đít thơm phưng phức, mai sư phụ cần dùng, không được chậm trễ.
Ngụy Trưng vì việc này bệnh mười ngày, khi đại triệu hội Vân Diệp nhìn ông ta mỉa mai, Ngụy Trưng phải che mặt bỏ chạy.
Giờ lại là chuyện này, Lý Khác chưa bị vấy bẩn, thấy mình có một đám võ sĩ như thế, phải đi ngăn thảm án phát sinh, cả khả năng làm được là phải làm.
Vân Diệp ngồi dậy nói:
- Ở Nam Chiếu có một hiện tượng kỳ quái, một số bộ tộc nơi đó thích cho năm loại độc vật nuôi trong chum, kết quả là trong chum chỉ còn lại một loại, sau đó đem loại độc vật thắng lợi đó cùng bốn loại độc vật thắng lợi khác tiếp tục cho vào chum nuôi, không biết trải qua bao nhiêu lượt giết chóc, thứ còn lại nhất định là khủng bố nhất trong ác loại độc vật. Khi đó chủ nhân đích thân dùng máu của mình nuôi độc vật, nghe đâu có thể đạt tới kết quả cùng độc vật tâm linh tương thông, kết quả bóp chết độc vật, nghiền thành bột, thế là thành cổ độc, khi dùng hại người chưa bao giờ thất bại.
- Diệp Tử, chuyện truyền kỳ này ta cũng biết, ta còn biết chuyện kim tàm cổ quét nhà nữa, ngươi có muốn nghe không?
Lý Khác nổi hứng nói chuyện, hỏi:
Vân Diệp ngáp dài, nằm xuống phũ phàng nói:
- Nếu muốn nói chuyện rồi thì ngậm mồm lại ngủ đi, ai mà thích nghe ngươi kể chuyện ma quỷ, chỉ cần người không muốn đi tới chỗ ánh lửa kia là được, kệ xác ngươi nghĩ gì thì nghĩ.
- Ngươi bắt nạt người ta, kể câu chuyện không đầu không cuối, khơi lên hứng thú nói chuyện của người ta rồi đi ngủ, không được, ngươi phải nghe ta kể hết chuyện.
- Cút xéo, tránh xa ta ra một chút, đại nam nhân gì mà mà hở mồm ra là người ta, người ta, làm ta sởn da gà, đừng sán lại gần ta.
Lý Thái đành ấm ức chui vào chăn, nhìn trăng sáng tới ngây người, chim bay qua một lúc rồi, tiếng chém giết đằng xa cũng dần lắng xuống, tới khi ngọn lửa tắt, Tần Lĩnh khôi phục lại như xưa.
Khi trời sáng, Vân Diệp tuyên bố hôm nay về nhà, đám hoàn khố vừa che giấu niềm vui, vừa than vãn chuyến đi này còn chơi chua đủ, Trình Xử Mặc định nói vài câu lại thôi, chuyên đi này biểu hiện của đám hoàn khố tốt lắm rồi.
Nhân lúc đợi ăn sáng, đám hoàn khố quây lại thì thầm thảo luận chuyện xảy ra, đêm qua, bản thân nằm trong chăn ngủ, không có nghĩa là gia tướng không đi, đem tin tức có được tổng hợp lại, liền miêu tả sinh động đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- Nói như thế bị tập kích hôm qua là chùa Kim Các? Trưởng lão chùa Kím Các còn tới nhà ta, chúc phúc cho tổ mẫu, có thể xem là một vị cao tăng đắc đạo, gia tướng nói tử thương rất nhiều, không biết có vị trưởng lão đó không, nếu có thì thật đáng tiếc. Phía tập kích là đạo sĩ, gia tướng nghe thấy tiếng chửi lừa trọc, mũi trâu, nói vậy bọn họ trở mặt thật rồi, từ đấu khẩu phát triển thành nói chuyện bằng đao thương, có điều không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta cứ về nhà của chúng ta là hơn.
- Diệp Tử, thời gian này ta ở trong biệt thự của nhà ta ở Ngọc Sơn thì hơn, rảnh rỗi tới nghe các tiên sinh giảng bài cũng không tệ, chỉ không biết Lý Cương tiên sinh còn đích thân giảng bài không?
Trường Tôn Xung rõ ràng có chuyện khác không muốn nói, kể qua loa cho mọi người nghe trận chiến đêm qua rồi chuyển đề tài tới biệt thự Ngọc Sơn.
Đều là nhà phú quý, cho dù không có biệt thự Ngọc Sơn, cũng nói tới nhà người quen mượn, dù sao là hoàn khố, chịu đủ cuộc sống nơi hoang dã rồi, chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống ở biệt thự xa hoa.
Ở Tần Lĩnh không cưỡi ngựa được, toàn bộ ngựa của mọi người đều đặt ở chùa Ngạ Lang, giao cho chủ bạ Lam Điền huyện trông, trở về cùng hắn thanh toán chi phí nuôi ngựa, chủ bạ tiên sinh ở điểm này tuyệt đối không thông cảm chút nào.
Sài Lệnh Vũ nằm trên cáng, buồn chán há miệng nhìn quanh, cảnh mùa thu bốn phía đỏ rực, rất là đáng ngắm nhìn, quanh năm ở trong thành Trường An đúng là cũng hơi chán.
Khi hắn đưa mắt tiễn một bầy nhạ bay tới chân trời, đột nhiên trở mình nhảy xuống cán, kéo tay Vân Diệp nói nhìn kìa, nhìn kìa không ngừng, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nước mắt Vân Diệp chảy ra, ở giữa lưng chừng núi, Tôn Tư Mạc quần áo rách rưới chống gậy gỗ mìm cười nhìn bọn họ.
Cả đám người lập tức bùng nổ, hò reo tràn tới, Trình Xử Mặc là người đầu tiên tới nơi, cách mười trượng đã khấu đầu, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân bao gồm Lý Khác cũng không có chút do dự nào đều khấu đầu, lúc này chẳng có vương tôn công tử gì hết, trước mặt Tôn Tư Mạc chỉ có một đám vãn bối.
Vân Diệp nắm tay Tôn Tư Mạc hỏi:
- Thời gian qua đạo trưởng sống thế nào, có khỏe không?
Tôn Tư Mạc cười đỡ từng tên hoàn khố dậy, bợp tai tên này một cái, mắng tên kia vài câu, cuối cùng cám ơn tình nghĩa của bọn họ, đám thiếu niên lại reo hò.
Vân Diệp nhìn thấy năm dược nhân sau lưng Tôn Tư Mạc, kẻ nào kẻ nấy không phân biệt nổi râu hay tóc nữa, như cỏ dại, nhưng tinh thần không tệ, vác sọt trúc, trong toàn dược liệu.
- Năm người bọn họ quyết định sau này theo ta chế thuốc, ngươi đi đón gia quyến bọn họ lên núi, lần này là lão đạo có lỗi với họ, đều là hán tử không tệ.
Tìm thấy Tôn Tư Mạc, sĩ khí tất nhiên tăng vọt, khuôn mặt vốn có chú u ám của Trường Tôn Xung giờ trở nên sáng sửa, Tôn Tư Mạc không muốn thấy đạo sĩ và hòa thượng chém giết, cho nên giờ mới rời núi, thành công của thuốc ngừa đậu mùa đã tăng thêm vô số hào quang cho ông ta, giờ nói ông ta không phải thần tiên cũng chẳng ai tin.
Ép Tôn Tư Mạc lên cáng, đám hoàn khố luân phiên khiêng Lão Tôn, Sài Lệnh Vũ bị đau bụng bám ở bên, không ngừng kể cho Lão Tông nghe đám người bọn mình vất vả ra sao, cuối cùng kết thúc luôn nói, dù mệt chết cũng đáng, lần này vào núi có lẽ là cuộc hành trình gian khổ nhất của hắn từ bé tới giờ, công lớn tìm được Tôn tiên sinh làm hắn mừng rỡ nói năng lộn xộn.
Tôn Tư Mạc nắm lấy tay hắn bắt mạch, lấy trong lòng ra một viên thuốc, bảo Sài Lệnh Vũ nuốt vào, không được uống nước, cứ nuốt thẳng, có tác dụng thần kỵ trị tiêu chảy.
Khi đi qua chùa Kim Các, nhìn đống đổ nát cháy xém, Tôn Tư Mạc thở dài một tiếng nhưng không dừng lại, ánh mắt những hòa thượng nhìn ông ta toàn thù hận, làm lòng lão đạo trở nên nặng nề.
Dọc đường đi, không chỉ có chùa miếu bị đốt, còn có rất nhiều đạo quán, đám đạo sĩ không còn nơi nào để đi nhìn thấy Tôn Tư Mạc thì gào khóc, chỉ về phía chùa miếu tố cáo đám hòa thượng hung tàn ra sao, cầu xin Tôn thần tiên cứu đạo quán, cứu đạo môn đang suy sụp.
Đối diện với bọn họ, Tôn Tư Mạc vẫn không nói không rằng, hỏi xin Vân Diệp thuốc trị thương tốt nhất băng bó cho họ, tự mình đi tới dọn đại môn bị đập phá, được đám hoàn khố giúp đỡ dựng lại những bức tượng, ngồi ở đại điện hai canh giờ, bề ngoài không có gì thay đổi, chỉ là tinh thần sa xút hơn nhiều, cả ngày không nói, Vân Diệp bê cho ông một bát cháo, cũng chỉ húp non nửa, không muốn ăn, thần tiên cũng có phiền não vô cùng vô tận.
Nhưng với bên ngoài thì đây là điềm lành, bách quan phải dâng biểu chúc mừng, Vân Diệp nghĩ cả tối, rất muốn vẽ một cái đầu lợn dâng lên, nhưng không có cái gan đó, đành bố trí nhiệm vụ cho Tiểu Vũ, phải viết cho sư phụ một bài văn bợ đít thơm phưng phức, mai sư phụ cần dùng, không được chậm trễ.
Ngụy Trưng vì việc này bệnh mười ngày, khi đại triệu hội Vân Diệp nhìn ông ta mỉa mai, Ngụy Trưng phải che mặt bỏ chạy.
Giờ lại là chuyện này, Lý Khác chưa bị vấy bẩn, thấy mình có một đám võ sĩ như thế, phải đi ngăn thảm án phát sinh, cả khả năng làm được là phải làm.
Vân Diệp ngồi dậy nói:
- Ở Nam Chiếu có một hiện tượng kỳ quái, một số bộ tộc nơi đó thích cho năm loại độc vật nuôi trong chum, kết quả là trong chum chỉ còn lại một loại, sau đó đem loại độc vật thắng lợi đó cùng bốn loại độc vật thắng lợi khác tiếp tục cho vào chum nuôi, không biết trải qua bao nhiêu lượt giết chóc, thứ còn lại nhất định là khủng bố nhất trong ác loại độc vật. Khi đó chủ nhân đích thân dùng máu của mình nuôi độc vật, nghe đâu có thể đạt tới kết quả cùng độc vật tâm linh tương thông, kết quả bóp chết độc vật, nghiền thành bột, thế là thành cổ độc, khi dùng hại người chưa bao giờ thất bại.
- Diệp Tử, chuyện truyền kỳ này ta cũng biết, ta còn biết chuyện kim tàm cổ quét nhà nữa, ngươi có muốn nghe không?
Lý Khác nổi hứng nói chuyện, hỏi:
Vân Diệp ngáp dài, nằm xuống phũ phàng nói:
- Nếu muốn nói chuyện rồi thì ngậm mồm lại ngủ đi, ai mà thích nghe ngươi kể chuyện ma quỷ, chỉ cần người không muốn đi tới chỗ ánh lửa kia là được, kệ xác ngươi nghĩ gì thì nghĩ.
- Ngươi bắt nạt người ta, kể câu chuyện không đầu không cuối, khơi lên hứng thú nói chuyện của người ta rồi đi ngủ, không được, ngươi phải nghe ta kể hết chuyện.
- Cút xéo, tránh xa ta ra một chút, đại nam nhân gì mà mà hở mồm ra là người ta, người ta, làm ta sởn da gà, đừng sán lại gần ta.
Lý Thái đành ấm ức chui vào chăn, nhìn trăng sáng tới ngây người, chim bay qua một lúc rồi, tiếng chém giết đằng xa cũng dần lắng xuống, tới khi ngọn lửa tắt, Tần Lĩnh khôi phục lại như xưa.
Khi trời sáng, Vân Diệp tuyên bố hôm nay về nhà, đám hoàn khố vừa che giấu niềm vui, vừa than vãn chuyến đi này còn chơi chua đủ, Trình Xử Mặc định nói vài câu lại thôi, chuyên đi này biểu hiện của đám hoàn khố tốt lắm rồi.
Nhân lúc đợi ăn sáng, đám hoàn khố quây lại thì thầm thảo luận chuyện xảy ra, đêm qua, bản thân nằm trong chăn ngủ, không có nghĩa là gia tướng không đi, đem tin tức có được tổng hợp lại, liền miêu tả sinh động đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- Nói như thế bị tập kích hôm qua là chùa Kim Các? Trưởng lão chùa Kím Các còn tới nhà ta, chúc phúc cho tổ mẫu, có thể xem là một vị cao tăng đắc đạo, gia tướng nói tử thương rất nhiều, không biết có vị trưởng lão đó không, nếu có thì thật đáng tiếc. Phía tập kích là đạo sĩ, gia tướng nghe thấy tiếng chửi lừa trọc, mũi trâu, nói vậy bọn họ trở mặt thật rồi, từ đấu khẩu phát triển thành nói chuyện bằng đao thương, có điều không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta cứ về nhà của chúng ta là hơn.
- Diệp Tử, thời gian này ta ở trong biệt thự của nhà ta ở Ngọc Sơn thì hơn, rảnh rỗi tới nghe các tiên sinh giảng bài cũng không tệ, chỉ không biết Lý Cương tiên sinh còn đích thân giảng bài không?
Trường Tôn Xung rõ ràng có chuyện khác không muốn nói, kể qua loa cho mọi người nghe trận chiến đêm qua rồi chuyển đề tài tới biệt thự Ngọc Sơn.
Đều là nhà phú quý, cho dù không có biệt thự Ngọc Sơn, cũng nói tới nhà người quen mượn, dù sao là hoàn khố, chịu đủ cuộc sống nơi hoang dã rồi, chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống ở biệt thự xa hoa.
Ở Tần Lĩnh không cưỡi ngựa được, toàn bộ ngựa của mọi người đều đặt ở chùa Ngạ Lang, giao cho chủ bạ Lam Điền huyện trông, trở về cùng hắn thanh toán chi phí nuôi ngựa, chủ bạ tiên sinh ở điểm này tuyệt đối không thông cảm chút nào.
Sài Lệnh Vũ nằm trên cáng, buồn chán há miệng nhìn quanh, cảnh mùa thu bốn phía đỏ rực, rất là đáng ngắm nhìn, quanh năm ở trong thành Trường An đúng là cũng hơi chán.
Khi hắn đưa mắt tiễn một bầy nhạ bay tới chân trời, đột nhiên trở mình nhảy xuống cán, kéo tay Vân Diệp nói nhìn kìa, nhìn kìa không ngừng, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nước mắt Vân Diệp chảy ra, ở giữa lưng chừng núi, Tôn Tư Mạc quần áo rách rưới chống gậy gỗ mìm cười nhìn bọn họ.
Cả đám người lập tức bùng nổ, hò reo tràn tới, Trình Xử Mặc là người đầu tiên tới nơi, cách mười trượng đã khấu đầu, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân bao gồm Lý Khác cũng không có chút do dự nào đều khấu đầu, lúc này chẳng có vương tôn công tử gì hết, trước mặt Tôn Tư Mạc chỉ có một đám vãn bối.
Vân Diệp nắm tay Tôn Tư Mạc hỏi:
- Thời gian qua đạo trưởng sống thế nào, có khỏe không?
Tôn Tư Mạc cười đỡ từng tên hoàn khố dậy, bợp tai tên này một cái, mắng tên kia vài câu, cuối cùng cám ơn tình nghĩa của bọn họ, đám thiếu niên lại reo hò.
Vân Diệp nhìn thấy năm dược nhân sau lưng Tôn Tư Mạc, kẻ nào kẻ nấy không phân biệt nổi râu hay tóc nữa, như cỏ dại, nhưng tinh thần không tệ, vác sọt trúc, trong toàn dược liệu.
- Năm người bọn họ quyết định sau này theo ta chế thuốc, ngươi đi đón gia quyến bọn họ lên núi, lần này là lão đạo có lỗi với họ, đều là hán tử không tệ.
Tìm thấy Tôn Tư Mạc, sĩ khí tất nhiên tăng vọt, khuôn mặt vốn có chú u ám của Trường Tôn Xung giờ trở nên sáng sửa, Tôn Tư Mạc không muốn thấy đạo sĩ và hòa thượng chém giết, cho nên giờ mới rời núi, thành công của thuốc ngừa đậu mùa đã tăng thêm vô số hào quang cho ông ta, giờ nói ông ta không phải thần tiên cũng chẳng ai tin.
Ép Tôn Tư Mạc lên cáng, đám hoàn khố luân phiên khiêng Lão Tôn, Sài Lệnh Vũ bị đau bụng bám ở bên, không ngừng kể cho Lão Tông nghe đám người bọn mình vất vả ra sao, cuối cùng kết thúc luôn nói, dù mệt chết cũng đáng, lần này vào núi có lẽ là cuộc hành trình gian khổ nhất của hắn từ bé tới giờ, công lớn tìm được Tôn tiên sinh làm hắn mừng rỡ nói năng lộn xộn.
Tôn Tư Mạc nắm lấy tay hắn bắt mạch, lấy trong lòng ra một viên thuốc, bảo Sài Lệnh Vũ nuốt vào, không được uống nước, cứ nuốt thẳng, có tác dụng thần kỵ trị tiêu chảy.
Khi đi qua chùa Kim Các, nhìn đống đổ nát cháy xém, Tôn Tư Mạc thở dài một tiếng nhưng không dừng lại, ánh mắt những hòa thượng nhìn ông ta toàn thù hận, làm lòng lão đạo trở nên nặng nề.
Dọc đường đi, không chỉ có chùa miếu bị đốt, còn có rất nhiều đạo quán, đám đạo sĩ không còn nơi nào để đi nhìn thấy Tôn Tư Mạc thì gào khóc, chỉ về phía chùa miếu tố cáo đám hòa thượng hung tàn ra sao, cầu xin Tôn thần tiên cứu đạo quán, cứu đạo môn đang suy sụp.
Đối diện với bọn họ, Tôn Tư Mạc vẫn không nói không rằng, hỏi xin Vân Diệp thuốc trị thương tốt nhất băng bó cho họ, tự mình đi tới dọn đại môn bị đập phá, được đám hoàn khố giúp đỡ dựng lại những bức tượng, ngồi ở đại điện hai canh giờ, bề ngoài không có gì thay đổi, chỉ là tinh thần sa xút hơn nhiều, cả ngày không nói, Vân Diệp bê cho ông một bát cháo, cũng chỉ húp non nửa, không muốn ăn, thần tiên cũng có phiền não vô cùng vô tận.