- Bẩm Đại thống lĩnh, cáo thân của bốn người bọn thuộc hạ đều đã tới nơi, chức vị của thuộc hạ thăng nửa cấp, Nhị Dương và Cẩu giáo úy cũng như thế, đa tạ ơn đề bạt của Đại thống lĩnh.
Lão Lại nói xong liền cùng ba người kia vén chiến bào quỳ một gối xuống, Vân Diệp xua tay bảo bọn họ đứng dậy, lúc này trong đại sảnh chỉ có Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp tụ ưỡn bụng đứng bên Vân Diệp, ngoài cửa là tám gia tướng võ trang đầy đủ, nha hoàn phó dịnh không dám đi qua đại sảnh, ngay cả Tân Nguyệt cũng không dám, chuyện này Trình phu nhân đã dạy Tân Nguyệt từ lâu, nữ nhân không được hỏi tới chuyện quân ngũ, ngay cả nhìn cũng không được. Tân Nguyệt tuân thủ nghiêm ngặt, nàng biết trong quân nhiều quy củ.
- Đó là nhờ các nươi có nền tảng tốt, nếu không ta muốn đề bạt các ngươi cũng chẳng có cớ, may bản soái ở binh bộ có vài phần thể diện, bọn họ làm rất nhanh. Theo ta sẽ không phải chịu thiệt, huống hồ các ngươi đều là người cũ, thủy quân chúng ta không thiếu tiền tài, chỉ thiếu công lao. Con mẹ nó, quan hức của lão tử tới tận cùng rồi, cần công lao làm cái chó gì nữa, chụp cái mũ dữ quốc đồng hưu xuống là bệ hạ không định phong thưởng cho ta nữa.
- Cho nên các ngươi hưởng lợi, chỉ cần lập công, thủy sư Lĩnh Nam ta không có chuyện che giấu không báo lên, bản soái chỉ huy một vạn ba nghìn tướng sĩ, hơn tám trăm chiến hạm, nay đảm nhận chuyện vận lương, có thể nói là nhiệm vụ nặng nề, lương thực ở Trường An không bao giờ đủ ăn, người quá nhiều.
- Chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì phải làm cho tốt, thời gia qua các ngươi ít nhiều cũng biết quy củ ở trong doanh rồi, đó là không được nhúng tay bừa bãi, kẻ nào vươn tay ra là chặt, chặt luôn cả đầu. Chuyện mất mặt hút máu lính không được xảy ra trong thủy sư chúng ta, phạm sai lầm thì đánh đòn, biệt giam, chặt đầu, chỉ không có chuyện phạt quân lương, các ngươi phải chấp hành theo. Đều là phủ binh cả, ra ngoài làm lính chẳng có tiền lương, có điều thủy sư có, khi thuyền trống ta cho phép chở ít hàng, nhưng là hàng của thủy sư chúng ta, hàng của người ngoài một hạt gạo cũng không cho, các ngươi nhớ chưa?
- Vâng!
Bốn người đồng thanh đáp to:
Vân Diệp hài lòng gật đầu:
- Các ngươi cũng biết, bản soái chẳng hiểu cái đếch gì về binh pháp hết, cho nên chuyện kiếm lối ra, thăng quan, phát tài cho huynh đệ là của bản soái, bị người ta ức hiếp có thể tìm bản soái ra mặt cho các ngươi, huynh đệ không có cái ăn, không có tiền, lập công không được thăng quan đều có thể tìm ta, thậm chí con bà làm ma thế mạng cũng có thể tìm bản soái, bản soái nhất định khiến các ngươi vừa lòng. Nhưng xung phong hãm trận, quyết chiết đánh địch, công thành cướp trại là của các ngươi, hiểu chưa? Nếu thấy không bằng thì đề xuất ra, ta sẽ đưa các ngươi về chỗ cũ.
- Đại soái! Chỉ thứ chó má mới cho là không công bằng, lên trận giết địch vốn là bổn phận của mạt tướng, bọn mạt tướng không sợ đổ máu hi sinh, chỉ sợ tương lai không có kết cục tốt. Bọn mạt tướng mới với thủy quân mà lương thưởng tự nhiên tăng gấp đôi, bà nương con nhỏ có chỗ ở, càng chưa nói tới có tiên sinh tốt nhất dạy bọn nhỏ, ơn này bọn mạt tướng chết cả trăm lần cũng không báo đáp hết được, nếu có ai nghi ngờ quyết định của đại soái, phải hỏi thanh đao của mạt tướng có đồng ý không.
Vân Diệp hài lòng gật đầu, bản thân là cái thứ gì thì tự biết, hai quân đối trận bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, mình chỉ huy bừa chẳng bằng giao cho những dũng tướng có kinh nghiệm này, chỉ là người mà mình cần mãi mà chưa xuất hiện, làm Vân Diệp rất đau đầu.
Đại Đường xưa nay không coi trọng thủy quân, cho nên Vân Diệp mới có cơ hội tự thống lĩnh một quân, so với việc nói Lý Nhị nhìn trung tài năng quân sự của y, không bằng nói nhìn trúng tài kiếm tiền của y. Cả một hạm đội giờ không cần triều đình đầu tư, ngược lại mỗi năm thu lợi không ít, riêng điều này Lý Nhị đã hài lòng rồi.
Hiện giờ tướng sĩ thủy quân nơi khác đều vắt óc tìm cách vào thủy sư Lĩnh Nam, Vân Diệp thừa cơ thu nạp mấy dũng tướng trên biển, khiến thống lĩnh thủy sư khác đều dâng tấu đàn hặc Vân Diệp, chuyện này y chẳng bận tâm, bất kể là binh bộ thay thượng thư tỉnh đều không báo chuyện nhỏ nhặt này lên hoàng đế.
Thi lễ xong, công việc cũng xong, không khí tức thì nới lỏng, Vân Diệp cho bốn người ngồi xuống, mang trà nước lên, tán gẫu chuyện trong quân, tăng cường tình cảm.
- Hầu gia, vừa rồi mạt tướng nhìn như nhìn thấy xa giá của nương nương từ phủ ra, chẳng lẽ hôm nay nương nương tới phủ?
Lại Truyền Phong ỷ vào thân quen với Vân Diệp, hỏi nhỏ:
Vân Diệp cười khổ chỉ cái tai giờ vẫn còn đỏ au:
- Hôm qua tới điện Vạn Dân tham dự yến hổi, chẳng may đắc tội với nương nương, nên tới tính sổ với ta, tai sắp bị kéo rách rồi.
- Nương nương hôm nay tới là vì nhéo tai hầu gia?
Bốn người đồng loạt mở to mắt ra:
- Chứ còn vì cái gì được nữa, nương nương có thể coi là lão sư của ta, chỉ cần ta phạm lỗi là không bao giờ buông tha, chuyện cũ không muốn nhớ lại, trước kia vì dạy nghi biểu cho ta và thái tử, nương nương hạ lệnh buộc ta và thái tử lên ghế tập ngồi, tư vị đó không dễ chịu.
Vân Diệp cố ý nhắc tới quan hệ sâu xa của mình và nương nương là muốn để lại một ấn tượng cho đám mãnh tướng này, đó là chủ soái mình thủ đoạn thông thiên, làm việc dưới trướng nhất định không tệ. Con người đều theo lợi tránh hại, nhất là ở trong quân ngũ, ôm cái chân to rất quan trọng, theo không đúng người, nhẹ thì cả đời long đong lận đận, nặng thì mất mạng.
Bốn người nhìn nhau một cái, khi đối diện với Vân Diệp càng tỏ ra cung kinh, uống một chén trà, ăn vài miếng bánh rồi đứng dậy cáo lui, chuẩn bị tới đại doanh thủy quân tiếp tục thao luyện một nghìn tướng sĩ lục chiến đội.
- Đem rác rưởi trên người các ngươi vứt đi, ở đây có bốn bộ giáp trụ, trong thủy quân chỉ có bốn người các ngươi tệ nhất, đây là khải giáp mới do xảo tượng Vân gia làm ra, lần trước đo người các ngươi là vì thế. Mang đi đi, thứ này nhìn nhẹ nhàng, nhưng năng lực phòng ngự không kém quang minh khải, thậm chí còn hơn, con bà nó, còn bắt lão tử bỏ tiền trang bị cho bộ hạ của mình.
Bốn người mừng rỡ, khải giáp tốt nhất của Đại Đường xưa nay đều từ Vân gia mà ra, chỉ là Vân gia khống chế rất nghiêm, rất ít có khải giáp thất lạc ra ngoài, ở chợ có tiền chẳng mua nổi, nghe nói được tặng, bốn người sao chả mừng phát điên.
Bộ hạ đi rồi, Vân gia có lại được sự yên tĩnh trước kia, nhìn quản sự tiễn chân bốn vị tướng quân, Tân Nguyện ra đại sảnh, thấy trượng phu ngồi một mình trên ghế ngủ gật, hỉ hửng áp vào lưng Vân Diệp nói:
- Phu quân à, bốn vị tướng quân này mời từ Tả Vũ vệ phải không, Đỗ gia nương tử nói với thiếp thân, chàng chiếm lợi lớn, Đỗ tướng quân mấy ngày qua nổi điên, nói mãnh tướng ở Tả Vũ vệ doanh bị chàng lấy hết, giờ ông ta là tướng không quân.
Vân Diệp ngả mình ra sau, để ngồi dễ chịu hơn:
- Còn chưa nghe ra à, Đỗ gia đang đòi bồi thường đấy, công sự thua mất một chiêu, nên muốn kiếm lại thể diện ở mặt khác, có điều lần này nhường hắn một lần, nhà ta và Đỗ gia có qua lại làm ăn với nhau không?
- Có chút liên quan về chuyện buôn bán đồ da, Đỗ gia vốn kinh doanh đồ gia, nhưng nhà ta mang da từ Liêu đông về, Đỗ gia kinh doanh không tốt nữa.
Tân Nguyệt thời gian qua đã rèn luyện thành thục rồi, Đỗ gia nương tử nói chuyện này chẳng qua là muốn kiếm ít lợi lộc từ chuyện làm ăn của Vân gia, cho nên nàng mới nói cho trượng phu.
Lão Lại nói xong liền cùng ba người kia vén chiến bào quỳ một gối xuống, Vân Diệp xua tay bảo bọn họ đứng dậy, lúc này trong đại sảnh chỉ có Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp tụ ưỡn bụng đứng bên Vân Diệp, ngoài cửa là tám gia tướng võ trang đầy đủ, nha hoàn phó dịnh không dám đi qua đại sảnh, ngay cả Tân Nguyệt cũng không dám, chuyện này Trình phu nhân đã dạy Tân Nguyệt từ lâu, nữ nhân không được hỏi tới chuyện quân ngũ, ngay cả nhìn cũng không được. Tân Nguyệt tuân thủ nghiêm ngặt, nàng biết trong quân nhiều quy củ.
- Đó là nhờ các nươi có nền tảng tốt, nếu không ta muốn đề bạt các ngươi cũng chẳng có cớ, may bản soái ở binh bộ có vài phần thể diện, bọn họ làm rất nhanh. Theo ta sẽ không phải chịu thiệt, huống hồ các ngươi đều là người cũ, thủy quân chúng ta không thiếu tiền tài, chỉ thiếu công lao. Con mẹ nó, quan hức của lão tử tới tận cùng rồi, cần công lao làm cái chó gì nữa, chụp cái mũ dữ quốc đồng hưu xuống là bệ hạ không định phong thưởng cho ta nữa.
- Cho nên các ngươi hưởng lợi, chỉ cần lập công, thủy sư Lĩnh Nam ta không có chuyện che giấu không báo lên, bản soái chỉ huy một vạn ba nghìn tướng sĩ, hơn tám trăm chiến hạm, nay đảm nhận chuyện vận lương, có thể nói là nhiệm vụ nặng nề, lương thực ở Trường An không bao giờ đủ ăn, người quá nhiều.
- Chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì phải làm cho tốt, thời gia qua các ngươi ít nhiều cũng biết quy củ ở trong doanh rồi, đó là không được nhúng tay bừa bãi, kẻ nào vươn tay ra là chặt, chặt luôn cả đầu. Chuyện mất mặt hút máu lính không được xảy ra trong thủy sư chúng ta, phạm sai lầm thì đánh đòn, biệt giam, chặt đầu, chỉ không có chuyện phạt quân lương, các ngươi phải chấp hành theo. Đều là phủ binh cả, ra ngoài làm lính chẳng có tiền lương, có điều thủy sư có, khi thuyền trống ta cho phép chở ít hàng, nhưng là hàng của thủy sư chúng ta, hàng của người ngoài một hạt gạo cũng không cho, các ngươi nhớ chưa?
- Vâng!
Bốn người đồng thanh đáp to:
Vân Diệp hài lòng gật đầu:
- Các ngươi cũng biết, bản soái chẳng hiểu cái đếch gì về binh pháp hết, cho nên chuyện kiếm lối ra, thăng quan, phát tài cho huynh đệ là của bản soái, bị người ta ức hiếp có thể tìm bản soái ra mặt cho các ngươi, huynh đệ không có cái ăn, không có tiền, lập công không được thăng quan đều có thể tìm ta, thậm chí con bà làm ma thế mạng cũng có thể tìm bản soái, bản soái nhất định khiến các ngươi vừa lòng. Nhưng xung phong hãm trận, quyết chiết đánh địch, công thành cướp trại là của các ngươi, hiểu chưa? Nếu thấy không bằng thì đề xuất ra, ta sẽ đưa các ngươi về chỗ cũ.
- Đại soái! Chỉ thứ chó má mới cho là không công bằng, lên trận giết địch vốn là bổn phận của mạt tướng, bọn mạt tướng không sợ đổ máu hi sinh, chỉ sợ tương lai không có kết cục tốt. Bọn mạt tướng mới với thủy quân mà lương thưởng tự nhiên tăng gấp đôi, bà nương con nhỏ có chỗ ở, càng chưa nói tới có tiên sinh tốt nhất dạy bọn nhỏ, ơn này bọn mạt tướng chết cả trăm lần cũng không báo đáp hết được, nếu có ai nghi ngờ quyết định của đại soái, phải hỏi thanh đao của mạt tướng có đồng ý không.
Vân Diệp hài lòng gật đầu, bản thân là cái thứ gì thì tự biết, hai quân đối trận bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, mình chỉ huy bừa chẳng bằng giao cho những dũng tướng có kinh nghiệm này, chỉ là người mà mình cần mãi mà chưa xuất hiện, làm Vân Diệp rất đau đầu.
Đại Đường xưa nay không coi trọng thủy quân, cho nên Vân Diệp mới có cơ hội tự thống lĩnh một quân, so với việc nói Lý Nhị nhìn trung tài năng quân sự của y, không bằng nói nhìn trúng tài kiếm tiền của y. Cả một hạm đội giờ không cần triều đình đầu tư, ngược lại mỗi năm thu lợi không ít, riêng điều này Lý Nhị đã hài lòng rồi.
Hiện giờ tướng sĩ thủy quân nơi khác đều vắt óc tìm cách vào thủy sư Lĩnh Nam, Vân Diệp thừa cơ thu nạp mấy dũng tướng trên biển, khiến thống lĩnh thủy sư khác đều dâng tấu đàn hặc Vân Diệp, chuyện này y chẳng bận tâm, bất kể là binh bộ thay thượng thư tỉnh đều không báo chuyện nhỏ nhặt này lên hoàng đế.
Thi lễ xong, công việc cũng xong, không khí tức thì nới lỏng, Vân Diệp cho bốn người ngồi xuống, mang trà nước lên, tán gẫu chuyện trong quân, tăng cường tình cảm.
- Hầu gia, vừa rồi mạt tướng nhìn như nhìn thấy xa giá của nương nương từ phủ ra, chẳng lẽ hôm nay nương nương tới phủ?
Lại Truyền Phong ỷ vào thân quen với Vân Diệp, hỏi nhỏ:
Vân Diệp cười khổ chỉ cái tai giờ vẫn còn đỏ au:
- Hôm qua tới điện Vạn Dân tham dự yến hổi, chẳng may đắc tội với nương nương, nên tới tính sổ với ta, tai sắp bị kéo rách rồi.
- Nương nương hôm nay tới là vì nhéo tai hầu gia?
Bốn người đồng loạt mở to mắt ra:
- Chứ còn vì cái gì được nữa, nương nương có thể coi là lão sư của ta, chỉ cần ta phạm lỗi là không bao giờ buông tha, chuyện cũ không muốn nhớ lại, trước kia vì dạy nghi biểu cho ta và thái tử, nương nương hạ lệnh buộc ta và thái tử lên ghế tập ngồi, tư vị đó không dễ chịu.
Vân Diệp cố ý nhắc tới quan hệ sâu xa của mình và nương nương là muốn để lại một ấn tượng cho đám mãnh tướng này, đó là chủ soái mình thủ đoạn thông thiên, làm việc dưới trướng nhất định không tệ. Con người đều theo lợi tránh hại, nhất là ở trong quân ngũ, ôm cái chân to rất quan trọng, theo không đúng người, nhẹ thì cả đời long đong lận đận, nặng thì mất mạng.
Bốn người nhìn nhau một cái, khi đối diện với Vân Diệp càng tỏ ra cung kinh, uống một chén trà, ăn vài miếng bánh rồi đứng dậy cáo lui, chuẩn bị tới đại doanh thủy quân tiếp tục thao luyện một nghìn tướng sĩ lục chiến đội.
- Đem rác rưởi trên người các ngươi vứt đi, ở đây có bốn bộ giáp trụ, trong thủy quân chỉ có bốn người các ngươi tệ nhất, đây là khải giáp mới do xảo tượng Vân gia làm ra, lần trước đo người các ngươi là vì thế. Mang đi đi, thứ này nhìn nhẹ nhàng, nhưng năng lực phòng ngự không kém quang minh khải, thậm chí còn hơn, con bà nó, còn bắt lão tử bỏ tiền trang bị cho bộ hạ của mình.
Bốn người mừng rỡ, khải giáp tốt nhất của Đại Đường xưa nay đều từ Vân gia mà ra, chỉ là Vân gia khống chế rất nghiêm, rất ít có khải giáp thất lạc ra ngoài, ở chợ có tiền chẳng mua nổi, nghe nói được tặng, bốn người sao chả mừng phát điên.
Bộ hạ đi rồi, Vân gia có lại được sự yên tĩnh trước kia, nhìn quản sự tiễn chân bốn vị tướng quân, Tân Nguyện ra đại sảnh, thấy trượng phu ngồi một mình trên ghế ngủ gật, hỉ hửng áp vào lưng Vân Diệp nói:
- Phu quân à, bốn vị tướng quân này mời từ Tả Vũ vệ phải không, Đỗ gia nương tử nói với thiếp thân, chàng chiếm lợi lớn, Đỗ tướng quân mấy ngày qua nổi điên, nói mãnh tướng ở Tả Vũ vệ doanh bị chàng lấy hết, giờ ông ta là tướng không quân.
Vân Diệp ngả mình ra sau, để ngồi dễ chịu hơn:
- Còn chưa nghe ra à, Đỗ gia đang đòi bồi thường đấy, công sự thua mất một chiêu, nên muốn kiếm lại thể diện ở mặt khác, có điều lần này nhường hắn một lần, nhà ta và Đỗ gia có qua lại làm ăn với nhau không?
- Có chút liên quan về chuyện buôn bán đồ da, Đỗ gia vốn kinh doanh đồ gia, nhưng nhà ta mang da từ Liêu đông về, Đỗ gia kinh doanh không tốt nữa.
Tân Nguyệt thời gian qua đã rèn luyện thành thục rồi, Đỗ gia nương tử nói chuyện này chẳng qua là muốn kiếm ít lợi lộc từ chuyện làm ăn của Vân gia, cho nên nàng mới nói cho trượng phu.