Tường thành nguy nga đã che hết ánh mặt trời, khiến người đứng trong bóng râm chỉ một lát là phát lạnh. Tường thành không chỉ chặn ánh mặt trời, còn chặn cả gió lạnh. Khí lưu chỗ cao mang theo tiếng vù vù thổi vào tường, khí lưu chỗ thấp lại thổi mạnh vào tường thành, gió xoáy mang theo bụi bặm quẩn quanh phía trước. Nhưng muốn phá tan mặt tường thành này cũng không phải là chuyện dễ.
Cửa cung cuối cùng cũng mở, khí lưu này dường như tìm được nơi thoát, thoáng cái đã ào qua. Đoạn Hồng ra truyền chỉ bất kể võ công cao cường thế nào, trong chớp mắt cũng đã phủ đầy bụi đất.
Hắng giọng nhổ cát ra ngoài, sau đó dùng tay áo lau miệng, quan sát từ trên xuống dưới giáp trụ của Vân Diệp, bật cười khúc khích, lại còn che miệng cười, đúng là một động tác rất nữ tính, xem ra người này không chỉ thân thể tàn tật, tâm lý cũng có vấn đề rất lớn.
- Hầu gia, mấy thứ kia là ngài dùng sao? Sức ngài cũng lớn quá, 20 cân sắt ngài có thể vung được mấy cái? Loại ngạnh cung tam tam này bất luận ngài có thể kéo được hay không, chỉ là kỹ xảo khai cung ngài cũng phải mất ba năm mới học được. Thứ mã sóc này còn khó dùng hơn, ngài cần phải thỉnh giáo mã sóc danh gia Uất Trì tướng quân. Ngài xem, treo ở đây không đúng, vạn nhất rớt xuống đất thì không cần địch nhân chém, bản thân ngài cũng có thể bị chính mã sóc của mình đâm rớt xuống ngựa. Nếu như ngựa mà nhanh một chút có khi còn bay lên, lúc đó muốn không bị làm sao thật là khó.
- Đoạn Hồng, ngươi tới chọc ngoáy lão tử hay là tới tuyên chỉ? Có việc gì ngươi nói mau một chút, đừng tưởng rằng võ công ngươi cao thì ta không làm gì được ngươi, lần trước bị treo trên cây cũng không phải là ta.
- Chúng ta không thể trêu vào ngài, không nói nữa, bệ hạ tuyên ngươi yết kiến, được rồi, cho ngươi cưỡi ngựa tiến cung, bệ hạ muốn xem bộ dạng ngươi vũ trang đầy đủ ra sao. Vừa rồi môn quan vào bẩm báo còn nói ngươi đằng đằng sát khí, bọn họ cũng không dám đắc tội, cho nên bệ hạ rất tò mò, mệnh ta dẫn vị đằng đằng sát khí tiến cung diện thánh.
Vân Diệp thở dài một tiếng, hiệu quả không tốt. Vừa mới ra ngoài đã muốn thị uy rồi, quên mất Lý Nhị vốn là người từ chém giết mà ra, có dạng tướng quân nào mà chưa thấy qua? Về nhà hù dọa đám Tân Nguyệt thì không thành vấn đề, nhưng muốn hù Lý Nhị đến Trương Phi tái thế còn không được. Vừa định cất bước thì Đoạn Hồng lại nói:
- Ngài cưỡi ngựa vào, bệ hạ còn cố ý phân phó ngài cưỡi ngựa thẳng đến trước Vạn Dân điện, bệ hạ đang ở đó chờ ngài. Đừng nói lão Đoạn ta không nói giao tình, nói cho ngươi hay, bệ hạ cũng đã chuẩn bị mã sóc.
Nếu đã định diễn trò, nhất định phải diễn đến cùng. Vân Diệp kéo cương Vượng Tài, Vượng Tài liền từ đất đứng lên, hai chân to lớn đạp lên trời hai cái, hí dài một tiếng liền vọt vào hoàng cung. Đoạn Hồng túm được đuôi Vượng Tài, không ngờ cũng bay lên trời, lăng không ba bước rồi điểm xuống đất, bám sát theo sau.
Đi qua Thái Cực cung, chạy qua Thái Dịch trì, Vạn Dân điện đã ở trước mặt. Trên quảng trường Lý Nhị đại mã kim đao đang ngồi trên thái sư ỷ, thứ này sớm đã thịnh hành khắp thành Trường An, Tiện Nghi phường trước nay chưa từng có vật phàm.
Bên cạnh thái sư ỷ dựng một cây mã sóc, anh tử (dây tua) đỏ như máu phấp phới trong gió, thấy Vân Diệp cưỡi ngựa tiến đến thì lập tức hăng hái đứng dậy, quăng thái sư ỷ vào chiến mã muốn đánh Vân Diệp ngã chết, liền đó vung mã sóc, chỉ thấy thái sư ỷ kia nhất thời tứ phân ngũ liệt, rất nhiều phi tử cung nữ trên lan can Vạn Dân cung nhất tề hò reo.
Vân Diệp trong lòng phiền muộn, Lý Nhị vì khoe khoang còn dẫn cả đàn hậu cung đến trợ uy. Chỉ thấy Lý Nhị một thân thanh sắc thường phục, vạt áo choàng giắt ở bên hông, mã sóc trong tay chỉ xuống mặt đất trước mặt, khác nào Hoàng Phi Hồng? Đàn hậu cung của hắn bắt đầu mê muội hết ầm ĩ lên.
Vân Diệp rất muốn xông về phía trước một chút, ai ngờ Vượng Tài không nghe. Vượng Tài nghĩ rằng phía trước có một đầu thương sắc bén đang chờ, ngu gì lao lên, hơn nữa nó nghĩ Lý Nhị chỉ là đang chơi đùa mà thôi.
Vượng Tài không tiến về phía trước mà quay đầu lại bất mãn nhìn Vân Diệp, các phi tử của Lý Nhị thấy vậy thì hoan hô càng lớn.
Vân Diệp xấu hổ, Vượng Tài chết tiệt, lúc này còn hờn dỗi, làm hại y biến thành trò cười.
- Tiểu tử, lúc này che mặt lại, lên chiến trường chính là sống chết, địch nhân lao tới trước người ngươi mới giơ liên gia chống đỡ. Nhớ năm đó trẫm bị gãy mã sóc, gãy trường cung, đao cũng chém gãy hai thanh, chính là dựa vào liên gia ngang dọc trong thiên quân vạn mã. Tiểu tử, ngươi còn đánh nữa hay thôi?
(liên gia: một loại vũ khí, xem thêm link ở cuối post)
Vân Diệp tụt khỏi lưng Vượng Tài, bĩu môi nói:
- Dưới long uy của ngài Vượng Tài không dám lao lên, vi thần là tướng quân trên ngựa, không am hiểu bộ chiến, năm đó ngài hoành hành trong thiên quân vạn mã cũng là một chiêu này sao.
Lời nói này nói ra Vân Diệp cũng thấy mặt mình đỏ, thế nhưng nếu không vậy, không làm cho Lý Nhị cao hứng, thì sao có thể giúp được ba tên ngố Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân.
Quả nhiên Lý Nhị cười ha ha đứng lên, cắm mã sóc xuống đất, lấy liên gia từ trên lưng Vượng Tài xuống, cổ tay rung lên xích sắt đã bị mở ra. Vân Diệp chỉ thấy một quả cầu gai nhọn bằng sắt vun vút bay lượn quanh thân Lý Nhị, tiếng gió thổi vù vù, Lý Nhị múa rất hưng phấn, cuối cùng còn nện liên gia xuống tảng đá lát trên mặt đất, nhất thời đá vụn bay tán loạn, tảng đá to lớn đã bị hắn cứng rắn đập vỡ thành hai nửa, xem chừng hắn cũng không phải nói phét.
Hắn múa liên gia xong, dưới sự cổ vũ của đám cung phi tiếp tục lấy ra trường cung, rút tên dài. Chỉ trong một hơi thở đã bắn liên tiếp 3 mũi tên, trên tường đối diện phía xa đã xuất hiện hình tam giác hoàn mỹ.
Lý Nhị đặt lại cung tiễn lên lưng Vượng Tài, lấy mã sóc của mình lại. Vân Diệp đi sát theo sau, từ lúc bắt đầu y đã không định tỷ võ cùng Lý Nhị, Lý Nhị thật ra cũng là một viên hãn tướng, bách kỵ xông trận, việc này thực sự hắn đã trải qua. Vân Diệp tự nghĩ không có cách đánh thắng được hắn, không thể làm gì khác hơn đành dùng mưu.
- Muốn cứu thái tử, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, tiểu tử, ngươi phải thể hiện bản lĩnh thật sự, trẫm và hoàng hậu đánh cược, trẫm cược ngươi trong vòng 3 canh giờ nhất định sẽ vào hoàng cung, mà hiện tại mới qua hơn một canh giờ, vì vậy trẫm thắng. Có điều ngươi toàn thân giáp trụ mà tới, thật ra ngoài dự liệu của trẫm, hoàng hậu nói ngươi nhất định sẽ phát rồ, từ điểm này mà tính hoàng hậu cũng coi là thắng. Cho nên đánh cược của trẫm và hoàng hậu rốt cuộc là hòa.
Thái tử cùng Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân lén trộm hỏa dược, chuyện này không phải là nhỏ. Bất quá trẫm cũng thực sự không tức giận,
Thanh Tước cung cấp phương tiện cho bọn hắn trẫm cũng không tức giận, điều này nói lên điều gì? Tiểu tử ngươi có hiểu gì không? Điều này nói rõ một mình ngươi thật sự không chế tạo hỏa dược một mình, đối với ý chỉ của trẫm ngươi tuân thủ nghiêm khắc, biết phân trên dưới, nặng nhẹ, đây cũng là một điểm khiến trẫm thoải mái nhất. Thà rằng đi trộm cũng không tự chế tạo một mình, coi như tiểu tử ngươi còn hiểu lợi hại trong đó.
Cửa cung cuối cùng cũng mở, khí lưu này dường như tìm được nơi thoát, thoáng cái đã ào qua. Đoạn Hồng ra truyền chỉ bất kể võ công cao cường thế nào, trong chớp mắt cũng đã phủ đầy bụi đất.
Hắng giọng nhổ cát ra ngoài, sau đó dùng tay áo lau miệng, quan sát từ trên xuống dưới giáp trụ của Vân Diệp, bật cười khúc khích, lại còn che miệng cười, đúng là một động tác rất nữ tính, xem ra người này không chỉ thân thể tàn tật, tâm lý cũng có vấn đề rất lớn.
- Hầu gia, mấy thứ kia là ngài dùng sao? Sức ngài cũng lớn quá, 20 cân sắt ngài có thể vung được mấy cái? Loại ngạnh cung tam tam này bất luận ngài có thể kéo được hay không, chỉ là kỹ xảo khai cung ngài cũng phải mất ba năm mới học được. Thứ mã sóc này còn khó dùng hơn, ngài cần phải thỉnh giáo mã sóc danh gia Uất Trì tướng quân. Ngài xem, treo ở đây không đúng, vạn nhất rớt xuống đất thì không cần địch nhân chém, bản thân ngài cũng có thể bị chính mã sóc của mình đâm rớt xuống ngựa. Nếu như ngựa mà nhanh một chút có khi còn bay lên, lúc đó muốn không bị làm sao thật là khó.
- Đoạn Hồng, ngươi tới chọc ngoáy lão tử hay là tới tuyên chỉ? Có việc gì ngươi nói mau một chút, đừng tưởng rằng võ công ngươi cao thì ta không làm gì được ngươi, lần trước bị treo trên cây cũng không phải là ta.
- Chúng ta không thể trêu vào ngài, không nói nữa, bệ hạ tuyên ngươi yết kiến, được rồi, cho ngươi cưỡi ngựa tiến cung, bệ hạ muốn xem bộ dạng ngươi vũ trang đầy đủ ra sao. Vừa rồi môn quan vào bẩm báo còn nói ngươi đằng đằng sát khí, bọn họ cũng không dám đắc tội, cho nên bệ hạ rất tò mò, mệnh ta dẫn vị đằng đằng sát khí tiến cung diện thánh.
Vân Diệp thở dài một tiếng, hiệu quả không tốt. Vừa mới ra ngoài đã muốn thị uy rồi, quên mất Lý Nhị vốn là người từ chém giết mà ra, có dạng tướng quân nào mà chưa thấy qua? Về nhà hù dọa đám Tân Nguyệt thì không thành vấn đề, nhưng muốn hù Lý Nhị đến Trương Phi tái thế còn không được. Vừa định cất bước thì Đoạn Hồng lại nói:
- Ngài cưỡi ngựa vào, bệ hạ còn cố ý phân phó ngài cưỡi ngựa thẳng đến trước Vạn Dân điện, bệ hạ đang ở đó chờ ngài. Đừng nói lão Đoạn ta không nói giao tình, nói cho ngươi hay, bệ hạ cũng đã chuẩn bị mã sóc.
Nếu đã định diễn trò, nhất định phải diễn đến cùng. Vân Diệp kéo cương Vượng Tài, Vượng Tài liền từ đất đứng lên, hai chân to lớn đạp lên trời hai cái, hí dài một tiếng liền vọt vào hoàng cung. Đoạn Hồng túm được đuôi Vượng Tài, không ngờ cũng bay lên trời, lăng không ba bước rồi điểm xuống đất, bám sát theo sau.
Đi qua Thái Cực cung, chạy qua Thái Dịch trì, Vạn Dân điện đã ở trước mặt. Trên quảng trường Lý Nhị đại mã kim đao đang ngồi trên thái sư ỷ, thứ này sớm đã thịnh hành khắp thành Trường An, Tiện Nghi phường trước nay chưa từng có vật phàm.
Bên cạnh thái sư ỷ dựng một cây mã sóc, anh tử (dây tua) đỏ như máu phấp phới trong gió, thấy Vân Diệp cưỡi ngựa tiến đến thì lập tức hăng hái đứng dậy, quăng thái sư ỷ vào chiến mã muốn đánh Vân Diệp ngã chết, liền đó vung mã sóc, chỉ thấy thái sư ỷ kia nhất thời tứ phân ngũ liệt, rất nhiều phi tử cung nữ trên lan can Vạn Dân cung nhất tề hò reo.
Vân Diệp trong lòng phiền muộn, Lý Nhị vì khoe khoang còn dẫn cả đàn hậu cung đến trợ uy. Chỉ thấy Lý Nhị một thân thanh sắc thường phục, vạt áo choàng giắt ở bên hông, mã sóc trong tay chỉ xuống mặt đất trước mặt, khác nào Hoàng Phi Hồng? Đàn hậu cung của hắn bắt đầu mê muội hết ầm ĩ lên.
Vân Diệp rất muốn xông về phía trước một chút, ai ngờ Vượng Tài không nghe. Vượng Tài nghĩ rằng phía trước có một đầu thương sắc bén đang chờ, ngu gì lao lên, hơn nữa nó nghĩ Lý Nhị chỉ là đang chơi đùa mà thôi.
Vượng Tài không tiến về phía trước mà quay đầu lại bất mãn nhìn Vân Diệp, các phi tử của Lý Nhị thấy vậy thì hoan hô càng lớn.
Vân Diệp xấu hổ, Vượng Tài chết tiệt, lúc này còn hờn dỗi, làm hại y biến thành trò cười.
- Tiểu tử, lúc này che mặt lại, lên chiến trường chính là sống chết, địch nhân lao tới trước người ngươi mới giơ liên gia chống đỡ. Nhớ năm đó trẫm bị gãy mã sóc, gãy trường cung, đao cũng chém gãy hai thanh, chính là dựa vào liên gia ngang dọc trong thiên quân vạn mã. Tiểu tử, ngươi còn đánh nữa hay thôi?
(liên gia: một loại vũ khí, xem thêm link ở cuối post)
Vân Diệp tụt khỏi lưng Vượng Tài, bĩu môi nói:
- Dưới long uy của ngài Vượng Tài không dám lao lên, vi thần là tướng quân trên ngựa, không am hiểu bộ chiến, năm đó ngài hoành hành trong thiên quân vạn mã cũng là một chiêu này sao.
Lời nói này nói ra Vân Diệp cũng thấy mặt mình đỏ, thế nhưng nếu không vậy, không làm cho Lý Nhị cao hứng, thì sao có thể giúp được ba tên ngố Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân.
Quả nhiên Lý Nhị cười ha ha đứng lên, cắm mã sóc xuống đất, lấy liên gia từ trên lưng Vượng Tài xuống, cổ tay rung lên xích sắt đã bị mở ra. Vân Diệp chỉ thấy một quả cầu gai nhọn bằng sắt vun vút bay lượn quanh thân Lý Nhị, tiếng gió thổi vù vù, Lý Nhị múa rất hưng phấn, cuối cùng còn nện liên gia xuống tảng đá lát trên mặt đất, nhất thời đá vụn bay tán loạn, tảng đá to lớn đã bị hắn cứng rắn đập vỡ thành hai nửa, xem chừng hắn cũng không phải nói phét.
Hắn múa liên gia xong, dưới sự cổ vũ của đám cung phi tiếp tục lấy ra trường cung, rút tên dài. Chỉ trong một hơi thở đã bắn liên tiếp 3 mũi tên, trên tường đối diện phía xa đã xuất hiện hình tam giác hoàn mỹ.
Lý Nhị đặt lại cung tiễn lên lưng Vượng Tài, lấy mã sóc của mình lại. Vân Diệp đi sát theo sau, từ lúc bắt đầu y đã không định tỷ võ cùng Lý Nhị, Lý Nhị thật ra cũng là một viên hãn tướng, bách kỵ xông trận, việc này thực sự hắn đã trải qua. Vân Diệp tự nghĩ không có cách đánh thắng được hắn, không thể làm gì khác hơn đành dùng mưu.
- Muốn cứu thái tử, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, tiểu tử, ngươi phải thể hiện bản lĩnh thật sự, trẫm và hoàng hậu đánh cược, trẫm cược ngươi trong vòng 3 canh giờ nhất định sẽ vào hoàng cung, mà hiện tại mới qua hơn một canh giờ, vì vậy trẫm thắng. Có điều ngươi toàn thân giáp trụ mà tới, thật ra ngoài dự liệu của trẫm, hoàng hậu nói ngươi nhất định sẽ phát rồ, từ điểm này mà tính hoàng hậu cũng coi là thắng. Cho nên đánh cược của trẫm và hoàng hậu rốt cuộc là hòa.
Thái tử cùng Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân lén trộm hỏa dược, chuyện này không phải là nhỏ. Bất quá trẫm cũng thực sự không tức giận,
Thanh Tước cung cấp phương tiện cho bọn hắn trẫm cũng không tức giận, điều này nói lên điều gì? Tiểu tử ngươi có hiểu gì không? Điều này nói rõ một mình ngươi thật sự không chế tạo hỏa dược một mình, đối với ý chỉ của trẫm ngươi tuân thủ nghiêm khắc, biết phân trên dưới, nặng nhẹ, đây cũng là một điểm khiến trẫm thoải mái nhất. Thà rằng đi trộm cũng không tự chế tạo một mình, coi như tiểu tử ngươi còn hiểu lợi hại trong đó.