- Ngươi nói có đạo lý, thế nhưng tên ở đâu? Trường cung mặc dù không tiện dùng, thế nhưng tính chuẩn xác cao, người Cao Ly tất cả đều là thứ này, một khi chúng ta theo không kịp lắp tên, chính là đại tai nạn.
- Phong cẩu, ngươi có phải ấm đầu rồi chăng? Chúng ta hiện tại không phải là lục quân, chúng ta là thuỷ quân, quân nhu lương thảo không cần người mang ngựa vác, chúng ta có quân hạm, bao nhiêu quân nhu mà chả mang được theo? Ngươi xem những thương nhân này, chúng chính là đang mang tên tới. Tương Tác giám không cho phép dân gian làm tên, thế nhưng chỉ vót nhọn đầu gậy thì sao? Chúng ta giảm bớt tên, sử dụng nhiều nỗ, cho nên cần những đầu gỗ nhọn này thay tên là được. Đến lúc đó không cần chính xác, chỉ cần bắn ra từng mảng là được rồi. Phong cẩu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, có thể theo Hầu gia giết địch là phúc khí của quân nhân.
Cẩu Phong cũng thoả mãn gật đầu, đều xuất thân hãn tướng, có được trang bị như vậy, dù cho bị người vây quanh, chỉ cần không phải là tử địa, thì người tới càng nhiều, cũng chỉ là chết càng nhiều mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Công thành tạc hiện tại đến bao nhiêu?
Vân Diệp đứng trong đại sảnh không ngừng mà chỉ vào từng hạng mục trong sổ sách hỏi Tư Mã quản lý quân nhu, tầm quan trọng của quân nhu y rõ ràng hơn bất kì ai. Lần này nếu như có thể sử dụng khí tài giải quyết vấn đề, y sẽ không dùng mạng người đổi lấy. Mười ngày chạy tám chuyến Tương Tác giám, còn uy hiếp đe dọa, cuối cùng cũng dùng dầu hoả đổi được một nhóm lớn công thành tạc, được vận chuyển tới trong mấy ngày qua.
- Đại soái, công thành tạc của chúng ta đã sớm vượt mức rồi, hiện tại đã có sáu vạn cái. Chúng ta không dùng được những thứ này, hơn nữa chúng ta cũng tự tạo được 8 vạn cái.
Tư Mã một bụng khổ tâm, thứ công thành tạc này dùng cho các tướng sĩ leo thành, hắn không nghĩ ra cần nó để làm gì.
- Ta mặc kệ, ta không định công thành, ta cần nó để đối phó với kỵ binh. Lão tử đã sắp xếp một ván lớn, chờ kỵ binh đi tìm cái chết.
Tư Mã không khỏi rùng mình, công thành tạc đối phó kỵ binh? Nghĩ đến uy lực đáng sợ của bát ngưu nỗ, hắn cũng cho rằng là một biện pháp tốt, chỉ là giá cả không thích hợp, giá thành chế tạo một cái công thành tạc đầy đủ là 300 văn, coi như là giảm bớt lượng sắt, giá thành cũng không thể thấp hơn 200 văn. Một vạn quan tiền mới có thể chế tạo được 5 vạn cái. Không cần đến công thành tạc, một vạn quan tiền này cũng đủ để đè chết rất nhiều người, đây chẳng phải là chiến tranh, đây là đi phá sản.
Đối với chuẩn bịcủa mình Vân Diệp rất thoả mãn, quân đội cường hãn của Đại Đường sợ rằng còn chưa giàu đến vậy. Chiến sĩ tinh nhuệ phối hợp vũ trang cường hãn, tại thời đại vũ khí lạnh hẳn là có thể bù đắp sự thiếu hụt về mặt chỉ huy của y.
Ta không tham công, không liều lĩnh, đóng vững đánh chắc, như máy ủi đất đẩy tới, không tin đám mao Cao Ly có thể làm khó dễ được ta, đây đúng là suy nghĩ trong đầu Vân Diệp, bản thân y không hiểu quân sự, thế nhưng các tướng tá dưới trướng lại rất hiểu. Chỉ cần có một tham mưu, coi như là không có kỳ mưu diệu kế, nhưng vững vàng hẳn là không thành vấn đề. Lục chiến thì hỏi bọn Lại Truyền Phong, thủy chiến thì hỏi đám Lưu Nhân Nguyên, không tin bản thân không xông qua được Liêu Đông.
**********
Vân Diệp mang theo ba nghìn bộ hạ, vào một sáng sớm tuyết bay rời bờ Vị Thủy. Đám thương nhân từ Trường An nhìn doanh trại trống rỗng thì sững sờ, nhưng thấy hàng hóa vẫn có một xe đẩy khỏi đại doanh thì khéo léo ngậm miệng lại, quân quốc đại sự không cần hỏi bọn họ, chỉ cần hàng hóa tới tay thì những chuyện khác có liên quan gì.
Tân Nguyệt khi nghe gia tướng bẩm báo thì khóc rống, nhưng vừa bật ra tiếng thì vội vùi đầu vào chăn, sợ tiếng khóc của mình bị người khác nghe được. Chờ khi phát tiết xong còn cố ý thoa phấn, cố gắng che đậy chút tiều tụy trên mặt.
Vân cục cưng cầm một trái hồng lớn chạy vào cửa, đẩy trái hồng đến mép mẫu thân. Tân Nguyệt cố ra vẻ tươi cười cắn một miếng. Vân bảo bảo thấy vậy hoan hô rồi chạy ra cửa, nhũ nương vội vàng đuổi theo đỡ, sợ nó bị té.
Tân Nguyệt nhìn nhi tử đi xa, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ áo bông thật dày, đây là bông vải Hầu gia mang từ Cao Xương tới, phu quân nói chỉ cần cho thứ này vào trong lớp vải thì vô cùng ấm áp. Phu quân chưa bao giờ nói sai, lần này cũng vậy, Tân Nguyệt khoác áo bông lên người, chỉ trong chốc lát đã thấy nóng đổ mồ hôi, quả nhiên là đồ tốt.
Nhưng y phục ấm áp như vậy phu quân lại không được mặc, nghĩ tới đây Tân Nguyệt lại hối hận lắc đầu. Sao nàng không làm nó từ sớm, nghe người ta nói, Liêu Đông lạnh đến nỗi tảng đá cũng có thể bị nứt vỡ. Nếu có bộ y phục này có lẽ sẽ khá hơn một chút, phu quân rất sợ lạnh, nghe Na Nhật Mộ nói, khi còn trên thảo nguyên, phu quân rất ít khi rời khỏi trướng.
Phu quân vắng mặt, Na Nhật Mộ cũng mất đi vẻ tươi cười vốn thấy. Cắn răng chuẩn bị lễ vật để về thảo nguyên, cả ngày đều ở trong phòng bận bịu. Hơn hai năm qua, phu quân mua cho nàng thật nhiều thứ. Nàng ngay cả búp bê bùn cũng không bỏ, chất đầy ba, bốn xe. Thấy những thứ này, lòng Tân Nguyệt không khỏi chua xót, từ ngày đó đến nay Na Nhật Mộ toàn phải nhờ vào mấy thứ này để chống chọi qua đêm giá rét.
Phải đi ra ngoài thôi, Tân Nguyệt cố gắng ưỡn ngực, kiểm tra dung nhan mình lần cuối, lúc này mới gọi nha hoàn, kêu tôi tớ, dự định dò xét một chút sản nghiệp, sáng sớm nãi nãi đã an vị mã xa xem Vân gia phong địa có bị người xâm chiếm hay không. Nam nhân không có ở đây, mình chính là chủ nhân trong nhà, phân phó một tiếng xong, mã xa Vân gia liền nghiền tuyết chạy tới Trường An...
Trình Xử Mặc về đến nhà, rũ sạch tuyết trên người, làm ấm toàn thân rồi mới bế nha đầu từ tay Cửu Y lên vai chạy khắp phòng. Nha đầu cười khanh khách, thế nhưng trên mặt Trình Xử Mặc cũng chẳng có vẻ tươi cười gì.
- Phu quân, nếu chàng không thoải mái thì cứ mắng thiếp vài câu, đánh vài cái, xả chút giận, đừng cố gắng áp chế trong lòng.
Cửu Y lí nhí nói với Trình Xử Mặc.
- Hà, không có gì không vui, huynh đệ ta muốn kiến công lập nghiệp, ta đây không phải là rất vui vẻ sao? Đánh chửi nữ nhân thì tính bản lĩnh. Muốn đánh cũng phải đi tìm một tên thân thủ tốt để đánh, những lời của nàng đã nhắc nhở ta, lão đại Tào gia lần trước chửi ta, ta không tìm được cơ hội đánh hắn. Hôm nay vừa lúc tìm hắn thư giãn gân cốt một chút.
Nói xong bế nha đầu xuống, hai cha con thân thiết một hồi, Trình Xử Mặc mới mặc thêm áo khoác, trong sự lo lắng của Cửu Y vén rèm lẫn vào gió tuyết.
Từ sau khi tới Đại Đường, tất cả có thể là vô cùng thuận lợi, Vân Diệp đối với hành trình Liêu Đông suy nghĩ rất nhiều, duy nhất không có nghĩ tới Hoàng Hà ngay cạnh này. Lúc đến Tam Cửu, con sông này không ngờ lại đông kết, thuyền đội không vào được Hoàng Hà, ngay cả vận hà cũng đông cứng. Trên Hoàng Hà dùng xe trượt tuyết rất không an toàn, thế nhưng trên vận hà thì không thành vấn đề, chỉ cần gắn thêm đồ vào móng ngựa là được.
- Phong cẩu, ngươi có phải ấm đầu rồi chăng? Chúng ta hiện tại không phải là lục quân, chúng ta là thuỷ quân, quân nhu lương thảo không cần người mang ngựa vác, chúng ta có quân hạm, bao nhiêu quân nhu mà chả mang được theo? Ngươi xem những thương nhân này, chúng chính là đang mang tên tới. Tương Tác giám không cho phép dân gian làm tên, thế nhưng chỉ vót nhọn đầu gậy thì sao? Chúng ta giảm bớt tên, sử dụng nhiều nỗ, cho nên cần những đầu gỗ nhọn này thay tên là được. Đến lúc đó không cần chính xác, chỉ cần bắn ra từng mảng là được rồi. Phong cẩu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, có thể theo Hầu gia giết địch là phúc khí của quân nhân.
Cẩu Phong cũng thoả mãn gật đầu, đều xuất thân hãn tướng, có được trang bị như vậy, dù cho bị người vây quanh, chỉ cần không phải là tử địa, thì người tới càng nhiều, cũng chỉ là chết càng nhiều mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Công thành tạc hiện tại đến bao nhiêu?
Vân Diệp đứng trong đại sảnh không ngừng mà chỉ vào từng hạng mục trong sổ sách hỏi Tư Mã quản lý quân nhu, tầm quan trọng của quân nhu y rõ ràng hơn bất kì ai. Lần này nếu như có thể sử dụng khí tài giải quyết vấn đề, y sẽ không dùng mạng người đổi lấy. Mười ngày chạy tám chuyến Tương Tác giám, còn uy hiếp đe dọa, cuối cùng cũng dùng dầu hoả đổi được một nhóm lớn công thành tạc, được vận chuyển tới trong mấy ngày qua.
- Đại soái, công thành tạc của chúng ta đã sớm vượt mức rồi, hiện tại đã có sáu vạn cái. Chúng ta không dùng được những thứ này, hơn nữa chúng ta cũng tự tạo được 8 vạn cái.
Tư Mã một bụng khổ tâm, thứ công thành tạc này dùng cho các tướng sĩ leo thành, hắn không nghĩ ra cần nó để làm gì.
- Ta mặc kệ, ta không định công thành, ta cần nó để đối phó với kỵ binh. Lão tử đã sắp xếp một ván lớn, chờ kỵ binh đi tìm cái chết.
Tư Mã không khỏi rùng mình, công thành tạc đối phó kỵ binh? Nghĩ đến uy lực đáng sợ của bát ngưu nỗ, hắn cũng cho rằng là một biện pháp tốt, chỉ là giá cả không thích hợp, giá thành chế tạo một cái công thành tạc đầy đủ là 300 văn, coi như là giảm bớt lượng sắt, giá thành cũng không thể thấp hơn 200 văn. Một vạn quan tiền mới có thể chế tạo được 5 vạn cái. Không cần đến công thành tạc, một vạn quan tiền này cũng đủ để đè chết rất nhiều người, đây chẳng phải là chiến tranh, đây là đi phá sản.
Đối với chuẩn bịcủa mình Vân Diệp rất thoả mãn, quân đội cường hãn của Đại Đường sợ rằng còn chưa giàu đến vậy. Chiến sĩ tinh nhuệ phối hợp vũ trang cường hãn, tại thời đại vũ khí lạnh hẳn là có thể bù đắp sự thiếu hụt về mặt chỉ huy của y.
Ta không tham công, không liều lĩnh, đóng vững đánh chắc, như máy ủi đất đẩy tới, không tin đám mao Cao Ly có thể làm khó dễ được ta, đây đúng là suy nghĩ trong đầu Vân Diệp, bản thân y không hiểu quân sự, thế nhưng các tướng tá dưới trướng lại rất hiểu. Chỉ cần có một tham mưu, coi như là không có kỳ mưu diệu kế, nhưng vững vàng hẳn là không thành vấn đề. Lục chiến thì hỏi bọn Lại Truyền Phong, thủy chiến thì hỏi đám Lưu Nhân Nguyên, không tin bản thân không xông qua được Liêu Đông.
**********
Vân Diệp mang theo ba nghìn bộ hạ, vào một sáng sớm tuyết bay rời bờ Vị Thủy. Đám thương nhân từ Trường An nhìn doanh trại trống rỗng thì sững sờ, nhưng thấy hàng hóa vẫn có một xe đẩy khỏi đại doanh thì khéo léo ngậm miệng lại, quân quốc đại sự không cần hỏi bọn họ, chỉ cần hàng hóa tới tay thì những chuyện khác có liên quan gì.
Tân Nguyệt khi nghe gia tướng bẩm báo thì khóc rống, nhưng vừa bật ra tiếng thì vội vùi đầu vào chăn, sợ tiếng khóc của mình bị người khác nghe được. Chờ khi phát tiết xong còn cố ý thoa phấn, cố gắng che đậy chút tiều tụy trên mặt.
Vân cục cưng cầm một trái hồng lớn chạy vào cửa, đẩy trái hồng đến mép mẫu thân. Tân Nguyệt cố ra vẻ tươi cười cắn một miếng. Vân bảo bảo thấy vậy hoan hô rồi chạy ra cửa, nhũ nương vội vàng đuổi theo đỡ, sợ nó bị té.
Tân Nguyệt nhìn nhi tử đi xa, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ áo bông thật dày, đây là bông vải Hầu gia mang từ Cao Xương tới, phu quân nói chỉ cần cho thứ này vào trong lớp vải thì vô cùng ấm áp. Phu quân chưa bao giờ nói sai, lần này cũng vậy, Tân Nguyệt khoác áo bông lên người, chỉ trong chốc lát đã thấy nóng đổ mồ hôi, quả nhiên là đồ tốt.
Nhưng y phục ấm áp như vậy phu quân lại không được mặc, nghĩ tới đây Tân Nguyệt lại hối hận lắc đầu. Sao nàng không làm nó từ sớm, nghe người ta nói, Liêu Đông lạnh đến nỗi tảng đá cũng có thể bị nứt vỡ. Nếu có bộ y phục này có lẽ sẽ khá hơn một chút, phu quân rất sợ lạnh, nghe Na Nhật Mộ nói, khi còn trên thảo nguyên, phu quân rất ít khi rời khỏi trướng.
Phu quân vắng mặt, Na Nhật Mộ cũng mất đi vẻ tươi cười vốn thấy. Cắn răng chuẩn bị lễ vật để về thảo nguyên, cả ngày đều ở trong phòng bận bịu. Hơn hai năm qua, phu quân mua cho nàng thật nhiều thứ. Nàng ngay cả búp bê bùn cũng không bỏ, chất đầy ba, bốn xe. Thấy những thứ này, lòng Tân Nguyệt không khỏi chua xót, từ ngày đó đến nay Na Nhật Mộ toàn phải nhờ vào mấy thứ này để chống chọi qua đêm giá rét.
Phải đi ra ngoài thôi, Tân Nguyệt cố gắng ưỡn ngực, kiểm tra dung nhan mình lần cuối, lúc này mới gọi nha hoàn, kêu tôi tớ, dự định dò xét một chút sản nghiệp, sáng sớm nãi nãi đã an vị mã xa xem Vân gia phong địa có bị người xâm chiếm hay không. Nam nhân không có ở đây, mình chính là chủ nhân trong nhà, phân phó một tiếng xong, mã xa Vân gia liền nghiền tuyết chạy tới Trường An...
Trình Xử Mặc về đến nhà, rũ sạch tuyết trên người, làm ấm toàn thân rồi mới bế nha đầu từ tay Cửu Y lên vai chạy khắp phòng. Nha đầu cười khanh khách, thế nhưng trên mặt Trình Xử Mặc cũng chẳng có vẻ tươi cười gì.
- Phu quân, nếu chàng không thoải mái thì cứ mắng thiếp vài câu, đánh vài cái, xả chút giận, đừng cố gắng áp chế trong lòng.
Cửu Y lí nhí nói với Trình Xử Mặc.
- Hà, không có gì không vui, huynh đệ ta muốn kiến công lập nghiệp, ta đây không phải là rất vui vẻ sao? Đánh chửi nữ nhân thì tính bản lĩnh. Muốn đánh cũng phải đi tìm một tên thân thủ tốt để đánh, những lời của nàng đã nhắc nhở ta, lão đại Tào gia lần trước chửi ta, ta không tìm được cơ hội đánh hắn. Hôm nay vừa lúc tìm hắn thư giãn gân cốt một chút.
Nói xong bế nha đầu xuống, hai cha con thân thiết một hồi, Trình Xử Mặc mới mặc thêm áo khoác, trong sự lo lắng của Cửu Y vén rèm lẫn vào gió tuyết.
Từ sau khi tới Đại Đường, tất cả có thể là vô cùng thuận lợi, Vân Diệp đối với hành trình Liêu Đông suy nghĩ rất nhiều, duy nhất không có nghĩ tới Hoàng Hà ngay cạnh này. Lúc đến Tam Cửu, con sông này không ngờ lại đông kết, thuyền đội không vào được Hoàng Hà, ngay cả vận hà cũng đông cứng. Trên Hoàng Hà dùng xe trượt tuyết rất không an toàn, thế nhưng trên vận hà thì không thành vấn đề, chỉ cần gắn thêm đồ vào móng ngựa là được.