Có vật liệu ngon thì tất nhiên là phải làm một bữa ngon, hải sâm xào hành ngon tuyệt vời, mời Nguyên Đại Khả và Lưu Phương, không có món khác, chỉ có một chậu hải sâm xào, một vò rượu.
Nguyên Đại Khả cắm đầu ăn một đống mới ngẩng đầu lên uống ngụm rượu, giơ ngón cái với Vân Diệp:
- Sớm nghe nói tới tài nấu nướng thần kỳ của Vân hầu, cái thứ đen xì xì không đáng để mắt qua bàn tay của hầu gia liền biến thành món ăn cực phẩm trên đời. Hạ quan làm quan ở Đăng Châu ba năm, luôn nghĩ đây là nơi nghèo khó cằn cỗi, ai ngờ thứ ngon như vậy ở dưới sự quản hạt của mình, đúng là có mắt không tròng.
- Người ta nói y toán học cao thâm, tinh thông bách gia, khéo léo gì gì đó thì lão phu không phục, nhưng chậu hải sâm này thì lão phu phải nói tiếng phục, lão phu từng ăn cơm trong hoàng cung, so với món này thì kém quá xa, hôm nay coi như thỏa mãn cái bụng, chỉ là không biết khi nào được trả hận trong lòng.
Lưu Phương gật gù tán đồng:
Nguyên Đại Khả rất thông minh không hỏi lai lịch của Lưu Phương, khôn khéo lảng sang chủ đề khác, thỉnh giáo làm sao mang món ngon này tới Trường An bán với giá cao.
- Lão Nguyên, hải sâm là thứ quý báu, ông không thể mang nó còn sống tới kinh thành được, trừ khi bất chấp chi phí, một con thuyền chỉ chở vài trăm con hải sâm, lần trước ta thấy vài con ở đông cung, đoán chừng chỉ có bằng ấy sống sót. Nếu như ông muốn biến hải sâm thành một sản nghiệp của Đăng Châu chỉ còn cách làm hải sâm khô, còn muốn ăn đồ tươi vẫn phải đến Đăng Châu.
Trời chiều ngả bóng chưa lâu, phía tây còn lững lờ một áng mây đỏ rực, biển cũng bị đám mây này biến thành màu đỏ, nhưng cảnh sắc của nó còn tráng lệ hơn bầu trời.
Vì biển sống, mỗi khi một con sóng cuộn lên, ráng chiều ánh trên đầu ngọn sóng chẳng khác nào một ngọn lửa cháy bừng bừng, cuộn tới rồi biến mất, ở phía đằng sau, lại một con sóng kéo tới.
Suốt cả ngày Vân Diệp ở bên bờ biển, không phải vì đợi hạm đội tới, mà là đám Lại Truyền Phong ba ngày rồi chưa có tin tức gì.
Hạm đội không cần lo, bọn họ đi trên biển chỉ cần ông trời không ra oai thì bọn họ là hùng mạnh nhất, nên chỉ lo cho đám Lại Truyền Phong, Vân Diệp không cho rằng bọn họ là mật thám giỏi, kẻ nào cũng là hung thần có thể dọa trẻ con ngừng khóc, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, người như thế trà trộn vào thành Sa Thi lại không khiến phía Cao Ly chú ý sao? Nhưng đám Nhân Hùng thì không thành vấn đề, hắn tới thành Sa Ti vô số lần, quen thuộc thủ quân Cao Ly, đôi khi còn giúp người Cao Ly mua ít đặc sản Đại Đường.
Vầng trăng trên trời chiếu xuống mặt biển, sóng nước lóng lánh, thi thoảng có con cá vọt lên mặt biển mang theo giọt nước màu bạc, dưới trời đêm tĩnh lặng, Vân Diệp bước trên cát mềm, thong thả đi về phía trước, nước biển ôn nhu vuốt ve bờ cát, gió mang theo hơi thở mặn mòi của biển cả, nhưng trong lòng y lo lắng và nóng ruột khó diễn tả thành lời.
Khi Vân Diệp nhận định rằng bọn họ sẽ không về nữa thì mặt biển xuất hiện một chiếc thuyền không lớn, đang chèo nhanh về bờ.
- Hầu gia, Lại tướng quân về rồi, tiểu nhân nhận ra cái thuyền này, hai cột buồm, khoong sai được, chính là bọn họ.
Lưu Tiến Bảo nhảy từ tảng đá xuống, chạy nhanh tới bẩm báo với Vân Diệp:
Kỳ thực chẳng cần hắn nói Vân Diệp đã nhìn thấy rồi, tới khi chiếc thuyền cập bến, y vẫn đứng trên tảng đá, đếm từng người một, tất cả đều trở về bình an.
- Hầu gia, mạt tướng may mắn không làm nhục sứ mệnh, thứ hầu gia muốn đã mang về.
Lại Truyền Phong thấy nửa đêm rồi mà Vân Diệp còn đợi bên biển, ít nhiều cũng cảm động, đi tới thi lễ:
- Tốt lắm, trở về bình an là tốt, bản đồ các ngươi vẽ giao hết cho Lưu tiên sinh, ngay bây giờ, sau đó tới chỗ quản doanh nhận năm vò rượu, ăn no uống say rồi tranh thủ nghỉ ngơi, mai hạm đội tới còn lên thuyền diễn luyện, đây là đại sự không thể xem nhẹ.
- Vâng, mạt tướng tuân lệnh, chỉ là mai hạm đội có tới được không?
- Không tới? Ngươi có biết sai kỳ hạn là tội gì không? Đó là tội chém đầu, dù Lưu Nhân Nguyện có bò cũng phải tới, mai là kỳ hạn cuối cùng, nếu không bản soái trị theo quân pháp.
Lại Truyền Phong nuốt nước bọt, lúc này mới nhớ ra người trẻ tuổi trước mặt là thống soái hạm đội, mình quanh năm ở trên mặt đất nên không ý thức được, tới giờ vẫn coi bản thân là lục quân, không liên quan tới thủy sư.
Lúc thì chẳng thấy ai, về thì lại kéo cả đống về, đang chuẩn bị về doanh thì phát hiện có một chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển, giọng oang oang của Cầu Tử cách tới hai dặm vẫn nghe thấy.
Nếu như nói đám Lại Truyền Phong là bọn cướp thì ba người từ trên thuyền xuống là lũ trộm, ai nấy đều vác một cái bọc to, bước chân nặng nề, để lại dấu chân sâu trên bãi cát.
- Ông trời ạ, trên lưng lão gia từ toàn châu báu, ba vị này dứt khoát kiếm được dê béo.
Nhân Hùng hâm mộ tới sáng mắt, thời buổi này không dễ kiếm được dê béo.
- Đại ca, đệ về rồi, mua cho Đại Nha ít sính lễ, không tệ, cái trấn Xích Phong mà huynh nói thật khó tìm, nếu không phải tiểu đệ biết nhìn núi thì không tìm được rồi.
Đơn Ưng hớn hở giơ bọc lên:
- Lần đầu tiên lão phu phát hiện ra võ công có thể biến thành tiền, quan viên Cao Ly béo thật, chuyến đi này chúng ta ở lại lâu một chút, hiện lão phu thích làm đạo tặc che mặt rồi.
Vô Thiệt vỗ vỗ lên cái bọc to đùng sau lưng, mắt lim dim mơ mộng:
- Đừng đắc ý vội, có làm kinh động tới đối phương chứ? Lần sau không cho đi, đó là vùng tài nguyên của mọi người, lần này chi tiêu của thủy quân dựa vào nơi đó hết đấy, khi chúng ta về sẽ vét sạch toàn bộ tài vật nơi đó.
Nhân Hùng há hốc mồm:
- Hầu gia, trong quân ngũ cũng cho cướp bóc sao?
- Ra biển thì chúng ta không còn là người Đường nữa, khi ấy chúng ta là cường đạo đáng sợ nhất trên đời, chỉ cần là nơi hạm đội tới được đều nằm trong phạm vi cướp bóc của chúng ta.
- Hầu gia thật lợi hại, tiểu nhân làm cường đạo ba mươi năm, tài vật đánh cướp cả đời cũng không so được số lẻ do ngài cướp một lần, còn bị quan phủ đuổi chạy như chó, ài, tiểu nhân làm sai nghề rồi, biết thế ngay từ đầu nên làm quan quân.
Vân Diệp đá một phát vào chân Nhân Hùng, áp giọng nói:
- Ngươi thì hiểu cái chó gì, đây là cách tước giảm thực lực của kẻ địch, dám đem so với chuyện ăn cướp của ngươi à?
Đơn Ưng cười ha hả, Cẩu Tử cười hì hì, chỉ có Vô Thiệt cười như cú mèo, có thể ông ta nhận ra tiếng cười của mình không dễ nghẽ, xấu hổ xoa mặt, thúc mọi người về doanh.
Dưới ánh nến leo lét, Lưu Phương xem bản đồ chi tiết của Đại Hắc Sơn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, nhanh chóng điều chỉnh những lá cờ nhỏ trên sa bàn, điều chỉnh xong thì mặt cũng trở lại bình thường.
Vô Thiệt lấy từ trong lòng ra một cuốn vải trắng, mở ra xem thì ra là bản đồ bố trí hải cảng Tam Sơn Phổ, Vân Diệp chỉ những vòng tròn lớn nhỏ trên vải:
- Đây là cái gì?
- Vòng tròn lớn là thuyền lớn, vòng tròn nhỏ là thuyền nhỏ, tất cả đều là chiến thuyền.
- Vậy hình tam giác này là cái gì?
Vân Diệp lại chỉ hình tam giác giữa những vòng tròn, hỏi:
- Còn cần phải hỏi à, hình tam giác nhất định là thương thuyền, số thương thuyền này được quân hạm bảo vệ, nhất định là hàng hóa đắt tiền, Cẩu Tử lặn tới xem, về nói bên trong trống không, chẳng có ai cả, nhưng khoang thuyền được đóng rất kín, độ ăn nước tới mức giới hạn.
Nguyên Đại Khả cắm đầu ăn một đống mới ngẩng đầu lên uống ngụm rượu, giơ ngón cái với Vân Diệp:
- Sớm nghe nói tới tài nấu nướng thần kỳ của Vân hầu, cái thứ đen xì xì không đáng để mắt qua bàn tay của hầu gia liền biến thành món ăn cực phẩm trên đời. Hạ quan làm quan ở Đăng Châu ba năm, luôn nghĩ đây là nơi nghèo khó cằn cỗi, ai ngờ thứ ngon như vậy ở dưới sự quản hạt của mình, đúng là có mắt không tròng.
- Người ta nói y toán học cao thâm, tinh thông bách gia, khéo léo gì gì đó thì lão phu không phục, nhưng chậu hải sâm này thì lão phu phải nói tiếng phục, lão phu từng ăn cơm trong hoàng cung, so với món này thì kém quá xa, hôm nay coi như thỏa mãn cái bụng, chỉ là không biết khi nào được trả hận trong lòng.
Lưu Phương gật gù tán đồng:
Nguyên Đại Khả rất thông minh không hỏi lai lịch của Lưu Phương, khôn khéo lảng sang chủ đề khác, thỉnh giáo làm sao mang món ngon này tới Trường An bán với giá cao.
- Lão Nguyên, hải sâm là thứ quý báu, ông không thể mang nó còn sống tới kinh thành được, trừ khi bất chấp chi phí, một con thuyền chỉ chở vài trăm con hải sâm, lần trước ta thấy vài con ở đông cung, đoán chừng chỉ có bằng ấy sống sót. Nếu như ông muốn biến hải sâm thành một sản nghiệp của Đăng Châu chỉ còn cách làm hải sâm khô, còn muốn ăn đồ tươi vẫn phải đến Đăng Châu.
Trời chiều ngả bóng chưa lâu, phía tây còn lững lờ một áng mây đỏ rực, biển cũng bị đám mây này biến thành màu đỏ, nhưng cảnh sắc của nó còn tráng lệ hơn bầu trời.
Vì biển sống, mỗi khi một con sóng cuộn lên, ráng chiều ánh trên đầu ngọn sóng chẳng khác nào một ngọn lửa cháy bừng bừng, cuộn tới rồi biến mất, ở phía đằng sau, lại một con sóng kéo tới.
Suốt cả ngày Vân Diệp ở bên bờ biển, không phải vì đợi hạm đội tới, mà là đám Lại Truyền Phong ba ngày rồi chưa có tin tức gì.
Hạm đội không cần lo, bọn họ đi trên biển chỉ cần ông trời không ra oai thì bọn họ là hùng mạnh nhất, nên chỉ lo cho đám Lại Truyền Phong, Vân Diệp không cho rằng bọn họ là mật thám giỏi, kẻ nào cũng là hung thần có thể dọa trẻ con ngừng khóc, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, người như thế trà trộn vào thành Sa Thi lại không khiến phía Cao Ly chú ý sao? Nhưng đám Nhân Hùng thì không thành vấn đề, hắn tới thành Sa Ti vô số lần, quen thuộc thủ quân Cao Ly, đôi khi còn giúp người Cao Ly mua ít đặc sản Đại Đường.
Vầng trăng trên trời chiếu xuống mặt biển, sóng nước lóng lánh, thi thoảng có con cá vọt lên mặt biển mang theo giọt nước màu bạc, dưới trời đêm tĩnh lặng, Vân Diệp bước trên cát mềm, thong thả đi về phía trước, nước biển ôn nhu vuốt ve bờ cát, gió mang theo hơi thở mặn mòi của biển cả, nhưng trong lòng y lo lắng và nóng ruột khó diễn tả thành lời.
Khi Vân Diệp nhận định rằng bọn họ sẽ không về nữa thì mặt biển xuất hiện một chiếc thuyền không lớn, đang chèo nhanh về bờ.
- Hầu gia, Lại tướng quân về rồi, tiểu nhân nhận ra cái thuyền này, hai cột buồm, khoong sai được, chính là bọn họ.
Lưu Tiến Bảo nhảy từ tảng đá xuống, chạy nhanh tới bẩm báo với Vân Diệp:
Kỳ thực chẳng cần hắn nói Vân Diệp đã nhìn thấy rồi, tới khi chiếc thuyền cập bến, y vẫn đứng trên tảng đá, đếm từng người một, tất cả đều trở về bình an.
- Hầu gia, mạt tướng may mắn không làm nhục sứ mệnh, thứ hầu gia muốn đã mang về.
Lại Truyền Phong thấy nửa đêm rồi mà Vân Diệp còn đợi bên biển, ít nhiều cũng cảm động, đi tới thi lễ:
- Tốt lắm, trở về bình an là tốt, bản đồ các ngươi vẽ giao hết cho Lưu tiên sinh, ngay bây giờ, sau đó tới chỗ quản doanh nhận năm vò rượu, ăn no uống say rồi tranh thủ nghỉ ngơi, mai hạm đội tới còn lên thuyền diễn luyện, đây là đại sự không thể xem nhẹ.
- Vâng, mạt tướng tuân lệnh, chỉ là mai hạm đội có tới được không?
- Không tới? Ngươi có biết sai kỳ hạn là tội gì không? Đó là tội chém đầu, dù Lưu Nhân Nguyện có bò cũng phải tới, mai là kỳ hạn cuối cùng, nếu không bản soái trị theo quân pháp.
Lại Truyền Phong nuốt nước bọt, lúc này mới nhớ ra người trẻ tuổi trước mặt là thống soái hạm đội, mình quanh năm ở trên mặt đất nên không ý thức được, tới giờ vẫn coi bản thân là lục quân, không liên quan tới thủy sư.
Lúc thì chẳng thấy ai, về thì lại kéo cả đống về, đang chuẩn bị về doanh thì phát hiện có một chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển, giọng oang oang của Cầu Tử cách tới hai dặm vẫn nghe thấy.
Nếu như nói đám Lại Truyền Phong là bọn cướp thì ba người từ trên thuyền xuống là lũ trộm, ai nấy đều vác một cái bọc to, bước chân nặng nề, để lại dấu chân sâu trên bãi cát.
- Ông trời ạ, trên lưng lão gia từ toàn châu báu, ba vị này dứt khoát kiếm được dê béo.
Nhân Hùng hâm mộ tới sáng mắt, thời buổi này không dễ kiếm được dê béo.
- Đại ca, đệ về rồi, mua cho Đại Nha ít sính lễ, không tệ, cái trấn Xích Phong mà huynh nói thật khó tìm, nếu không phải tiểu đệ biết nhìn núi thì không tìm được rồi.
Đơn Ưng hớn hở giơ bọc lên:
- Lần đầu tiên lão phu phát hiện ra võ công có thể biến thành tiền, quan viên Cao Ly béo thật, chuyến đi này chúng ta ở lại lâu một chút, hiện lão phu thích làm đạo tặc che mặt rồi.
Vô Thiệt vỗ vỗ lên cái bọc to đùng sau lưng, mắt lim dim mơ mộng:
- Đừng đắc ý vội, có làm kinh động tới đối phương chứ? Lần sau không cho đi, đó là vùng tài nguyên của mọi người, lần này chi tiêu của thủy quân dựa vào nơi đó hết đấy, khi chúng ta về sẽ vét sạch toàn bộ tài vật nơi đó.
Nhân Hùng há hốc mồm:
- Hầu gia, trong quân ngũ cũng cho cướp bóc sao?
- Ra biển thì chúng ta không còn là người Đường nữa, khi ấy chúng ta là cường đạo đáng sợ nhất trên đời, chỉ cần là nơi hạm đội tới được đều nằm trong phạm vi cướp bóc của chúng ta.
- Hầu gia thật lợi hại, tiểu nhân làm cường đạo ba mươi năm, tài vật đánh cướp cả đời cũng không so được số lẻ do ngài cướp một lần, còn bị quan phủ đuổi chạy như chó, ài, tiểu nhân làm sai nghề rồi, biết thế ngay từ đầu nên làm quan quân.
Vân Diệp đá một phát vào chân Nhân Hùng, áp giọng nói:
- Ngươi thì hiểu cái chó gì, đây là cách tước giảm thực lực của kẻ địch, dám đem so với chuyện ăn cướp của ngươi à?
Đơn Ưng cười ha hả, Cẩu Tử cười hì hì, chỉ có Vô Thiệt cười như cú mèo, có thể ông ta nhận ra tiếng cười của mình không dễ nghẽ, xấu hổ xoa mặt, thúc mọi người về doanh.
Dưới ánh nến leo lét, Lưu Phương xem bản đồ chi tiết của Đại Hắc Sơn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, nhanh chóng điều chỉnh những lá cờ nhỏ trên sa bàn, điều chỉnh xong thì mặt cũng trở lại bình thường.
Vô Thiệt lấy từ trong lòng ra một cuốn vải trắng, mở ra xem thì ra là bản đồ bố trí hải cảng Tam Sơn Phổ, Vân Diệp chỉ những vòng tròn lớn nhỏ trên vải:
- Đây là cái gì?
- Vòng tròn lớn là thuyền lớn, vòng tròn nhỏ là thuyền nhỏ, tất cả đều là chiến thuyền.
- Vậy hình tam giác này là cái gì?
Vân Diệp lại chỉ hình tam giác giữa những vòng tròn, hỏi:
- Còn cần phải hỏi à, hình tam giác nhất định là thương thuyền, số thương thuyền này được quân hạm bảo vệ, nhất định là hàng hóa đắt tiền, Cẩu Tử lặn tới xem, về nói bên trong trống không, chẳng có ai cả, nhưng khoang thuyền được đóng rất kín, độ ăn nước tới mức giới hạn.