Ngồi trên đầu tướng Cẩu Tử bực bội nhìn trăng sáng tròn xoe, nói với Đơn Ưng:
- Trăng mờ gió lớn, giết người phóng hỏa, nay trăng sáng vằng vặc như thế, y phục hai ta mặc cũng không thích hợp, đi trên đường bắt mắt như chấy trên đầu hòa thượng, ngươi chắc tối nay muốn xông vào phủ thành thủ chứ?
Đơn Ưng vừa mới diệt một tên lính canh ngầm trên tường, vừa nãy bịt miệng không cho hắn lên tiếng, hiện giờ đầu tên lính canh đã xoay hai vòng tất nhiên không nói gì được nữa, đặt thi thể dựa vào tường, quay đầu lại nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta là gây náo loạn, giết vài người Cao Ly thôi, ngươi sợ rồi à?
- Đừng dùng cách khích tướng với ta, ta không phải là chim non trong miệng hầu gia hay nói, ta đã lên chiến trường, nên trò này với ta vô ích, giết người mà thôi, có gì đáng sợ.
Nói xong nhảy từ trên tường xuống, khi rơi xuống đất lăn mình về phía trước để giảm lực đạo, không phát ra một tiếng động nào.
Hậu hoa viên không thiếu chuyện phong lưu, phủ thành thủ cũng như thế, đoản mâu trong tay Cẩu Tử vừa rút khỏi cổ hai kẻ vụng trộm, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu, còn tưởng mình bị bại lộ rồi, giết người xong mới hiểu ra là chuyện gì, nhổ nước bọt lên hai tấm thân trần, trời lạnh thế này mà không sợ cảm.
Mục tiêu ở tiền viện, hai người xuyên qua một loạt viện tử, hướng thẳng về phía trước mò tới, dọc đường vì để lại đường lui, diệt hết trạm canh cà ngầm lẫn công khai, không khí tươi mát lan tỏa mùi máu tanh.
Hai người đan nhau tiên lên, cuối cùng tới một gian phòng đèn đuốc sáng choang, nghe giọng nói hùng hồn trong đó, mặc dù không hiểu nói gì, Cẩu Tử dám khẳng định chính chủ nhất định ở đó.
Quay đầu tìm Đơn Ưng, thấy Đơn Ưng thay một bộ trang phục phó dịch bê một cái khay gỗ đi tới, còn ném một bộ y phục và một cái ấm trà cho hắn.
Kích cỡ y phục rất vừa, mặc ngoài áo dạ hành, xách ấm trà, Cầu Tử phát hiện ra dưới cái khay gỗ của Đơn Ưng có nỏ đã lên dây, đây là thứ đặc chế của thư viện, trừ hoàng gia trang bị trăm cái thì chỉ thư viện có vài cái, chẳng biết vì sao Đơn Ưng lại có, mình thèm thứ này lâu rôi.
May mà đai lưng da ở hông có hai mươi sáu chiếc phi đao, tay vuốt qua hông một cái, hai tay xuất hiện hai chiếc phi đao mỏng, nhìn nhau một cái, Đơn Ưng bê khay cúi đầu đi nhanh về gian phòng kia, vừa mới tới cửa, hộ vệ đứng hai bên đưa tay ngăn lại, chuẩn bị nhận đồ trong tay họ, không cho tới gần hơn.
Có lẽ là đã quá nửa đêm, thủ vệ đều có chút mệt mỏi, mặc dù thực hiện chức trách, nhưng không nghiêm ngặt như thường ngày, khi phát hiện ra hai người trước mặt đều không quen biết thì đã muộn, yết hầu có thanh đao xuyên qua, thanh đao của Đơn Ưng dưới ánh trăng sáng khác thường, mỗi lần ra tay đều có thủ vệ mất mạng.
Ấm trà trong tay Cẩu Tử đập mạnh lên đầu một tên thủ vệ khác, người cuộn lại, rầm một tiếng xô văng cửa phòng, người không ngừng lăn tròn, phi đao trong tay bắn ra.
Khi hắn đứng dậy thì trên mặt đất đã có ba người nằm, người ngồi ở chủ vị cánh tay trúng ba đao, đã được bộ hạ vây kín.
Cẩu Tử thấy tên đó hi sinh cánh tay giữ lấy mạng thì lòng nổi giận, xoay người một cái, phi trảo ở hông bay ra chụp thẳng vào lão giả ở chủ vị.
Tiếng quát rộ lên, bảy tám thanh trường đao đồng loạt bổ về phi trảo, còn có hai thanh xé gió đâm Cẩu Tử, Cẩu Tử rung tay, phi trảo rụt lại như độc xà, xoay một vòng nhỏ, chộp vào yết hầu một tên đại hán mặc khải giáp.
Yết hầu bị phi trảo xé rách, hán tử đó xoay tròn, máu tươi phun ồng ộc, thành suối phun máu.
Hai thanh trường đao còn chưa chạm vào Cẩu Tử thì chủ nhân đã ôm cổ ngã lăn ra đất, yết hầu cắm một mũi tên.
Phi đao trong tay Cẩu Tử lần nữa bay ra, nhưng không thu được hiệu quả, người trong phòng đều mặc khải giáp, chỉ cần cúi đầu xuống, bảo vệ mắt là không lo phi đao làm bị thương.
Tiếng nỏ sau lưng Cẩu Tử vang lên ba lần, ba người Cao Ly phía trước đổ gục, mũi tên lấy thép làm động lực đủ xuyên vàng đục đá.
Một võ tướng Cao Ly gầm lớn, lật tung bàn, nắm trong tay đánh tới Đơn Ưng, hai người sau lưng cũng bám sát theo.
Phi trảo của Cẩu Tử lại phóng về phía lão giả ở chủ vị, hắn tránh ba chiến tướng Cao Ly, một lòng muốn diệt lão giả kia.
Tính sai rồi, lão giả kia không ngờ đá vào bàn, người lướt ra đằng sau, tay phải tóm lấy một thanh trường kiếm trên giá, kiếm hoa loáng lên, phi trảo lập tức bị chém đứt một ngón tay, xích sắt mang theo lực phản chấn cực lớn bay về phía mặt bên Cẩu Tử, bản tay tới va mạnh vào lưng hắn, thiếu chút nữa không thở nổi.
Cẩu Tử khống chế thân hình chuẩn bị nhào tời lần nữa thì phát hiện lão giả đó được tướng lĩnh Cao Ly còn lại hộ vệ đằng sau, Đơn Ưng đang chém giết đằng sau đột nhiên hét lớn:
- Tảo đái tư nãi.
…..
Vân Diệp buộc mình vào cột buồm, lần này không có cuồng phong, nhưng đằng sau lưng là sóng lớn cao bằng người ầm ầm kéo tới, thực sự không phải là cảm giác hay lắm. Đuôi thuyền vống lên cao, thiếu chút nữa tưởng mình bị vùi xuống đáy nước.
Dưới lực hút của mặt trăng, con sóng này vừa qua con sóng lớn hơn phía đằng sau lại hình thành, tướng sĩ thủy quân đứng trên bè còn đỡ một chút, đám tướng sĩ lục quân mới học bơi nửa tháng mặt cắt không ra máu, tới ngay cả Lại Truyền Phong, Cẩu Phong thấy chết chóc số cũng khiếp sợ không thôi.
Bè được nối với nhau thành một mảng, có tác dụng chống chọi sóng gió, Vân Diệp ôm cột buồm nhìn thấy rõ mảng bè như cái áo rách bị sóng đánh lên xuống liên hồi.
Do có chuẩn bị trước nên tất cả tướng sĩ đều cố định mình lên bè hoặc thuyền, cắn răng chống lại sóng nước.
Đối diện với Vân Diệp là Uyên Cái Tô Văn bị thường trói chặt như con tằm, ở phương diện an toàn Vân Diệp chưa bao giờ xem nhẹ, loại người như Uyên Cái Tô Văn thì đích thân mình trông coi vẫn hơn.
- Vân hầu đúng là đại tài, Uyên Cái Tô Văn này chưa từng nghĩ ra cách vào sông như thế, hôm nay mở rộng tầm mắt rồi.
Uyên Cái Tô Văn đầu ngửa lên trời cảm thán, không biết khóc hay cười.
Nhìn thấy đội thuyền lao nhanh về phía trước, tuy thiếu chiến hạm lớn, nhìn thấy thành bè bập bềnh trước mặt, Vân Diệp ít nhiều có chút tự hào, ở thuyền đối diện Vô Thiệt nắm lấy Lưu Phương, đang ra sức gào gì đó. Trận hình lần nữa điều chỉnh phương hướng, cuối cùng tới giữa Liêu Thủy, ai nói xích sắt liên hoàn của Tào Tháo là sai? Ai nói học theo Tào Tháo nhất định là bị xui xẻo?
Con người dễ gặp chuyện lúc đắc ý nhất, ví như Tào Tháo ở đường Hoa Dung, ví như Vân Diệp bây giờ, y tính tới mọi nhân tố, chỉ không nghĩ tới một người, một nữ nhân.
Vì nàng là nữ nhân nên Vân Diệp rất hào phóng nhốt nàng trong khoang thuyền, vì nàng là nữ nhân, Vân Diệp không có nữ nhân trông chừng nàng nên để mặc nàng, vì nàng là nữ nhân, Vân Diệp dùng một cái khóa khóa lại trong phòng.
Giờ xảy ra chuyện rồi, nữ nhân chết tiệt đó biết mở khóa, còn rất thông minh lấy y phục làm thừng xoay tròn xiết đứt then cửa, hiện đang mình trần đứng trên sàn thuyền, dùng cả miệng lẫn tay cởi thừng cho Uyên Cái Tô Văn.
Vân Diệp cuống lên, không kịp cởi thừng trên người, cầm nỏ nhắm vào Uyên Cái Tô Văn bóp cò liền ba phát, đúng lúc này thuyền bị sóng lớn đẩy lên cao, ba mũi tên sượt qua Uyên Cái Tô Văn, một mũi trúng vai Vinh Hoa, nàng thét lên, ngã ra sàn, lúc này thuyền nghiêng đi, Vinh Hoa bị trượt tới mũi thuyền trong tiếng kêu xé lòng của Uyên Cái Tô Văn.
- Trăng mờ gió lớn, giết người phóng hỏa, nay trăng sáng vằng vặc như thế, y phục hai ta mặc cũng không thích hợp, đi trên đường bắt mắt như chấy trên đầu hòa thượng, ngươi chắc tối nay muốn xông vào phủ thành thủ chứ?
Đơn Ưng vừa mới diệt một tên lính canh ngầm trên tường, vừa nãy bịt miệng không cho hắn lên tiếng, hiện giờ đầu tên lính canh đã xoay hai vòng tất nhiên không nói gì được nữa, đặt thi thể dựa vào tường, quay đầu lại nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta là gây náo loạn, giết vài người Cao Ly thôi, ngươi sợ rồi à?
- Đừng dùng cách khích tướng với ta, ta không phải là chim non trong miệng hầu gia hay nói, ta đã lên chiến trường, nên trò này với ta vô ích, giết người mà thôi, có gì đáng sợ.
Nói xong nhảy từ trên tường xuống, khi rơi xuống đất lăn mình về phía trước để giảm lực đạo, không phát ra một tiếng động nào.
Hậu hoa viên không thiếu chuyện phong lưu, phủ thành thủ cũng như thế, đoản mâu trong tay Cẩu Tử vừa rút khỏi cổ hai kẻ vụng trộm, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu, còn tưởng mình bị bại lộ rồi, giết người xong mới hiểu ra là chuyện gì, nhổ nước bọt lên hai tấm thân trần, trời lạnh thế này mà không sợ cảm.
Mục tiêu ở tiền viện, hai người xuyên qua một loạt viện tử, hướng thẳng về phía trước mò tới, dọc đường vì để lại đường lui, diệt hết trạm canh cà ngầm lẫn công khai, không khí tươi mát lan tỏa mùi máu tanh.
Hai người đan nhau tiên lên, cuối cùng tới một gian phòng đèn đuốc sáng choang, nghe giọng nói hùng hồn trong đó, mặc dù không hiểu nói gì, Cẩu Tử dám khẳng định chính chủ nhất định ở đó.
Quay đầu tìm Đơn Ưng, thấy Đơn Ưng thay một bộ trang phục phó dịch bê một cái khay gỗ đi tới, còn ném một bộ y phục và một cái ấm trà cho hắn.
Kích cỡ y phục rất vừa, mặc ngoài áo dạ hành, xách ấm trà, Cầu Tử phát hiện ra dưới cái khay gỗ của Đơn Ưng có nỏ đã lên dây, đây là thứ đặc chế của thư viện, trừ hoàng gia trang bị trăm cái thì chỉ thư viện có vài cái, chẳng biết vì sao Đơn Ưng lại có, mình thèm thứ này lâu rôi.
May mà đai lưng da ở hông có hai mươi sáu chiếc phi đao, tay vuốt qua hông một cái, hai tay xuất hiện hai chiếc phi đao mỏng, nhìn nhau một cái, Đơn Ưng bê khay cúi đầu đi nhanh về gian phòng kia, vừa mới tới cửa, hộ vệ đứng hai bên đưa tay ngăn lại, chuẩn bị nhận đồ trong tay họ, không cho tới gần hơn.
Có lẽ là đã quá nửa đêm, thủ vệ đều có chút mệt mỏi, mặc dù thực hiện chức trách, nhưng không nghiêm ngặt như thường ngày, khi phát hiện ra hai người trước mặt đều không quen biết thì đã muộn, yết hầu có thanh đao xuyên qua, thanh đao của Đơn Ưng dưới ánh trăng sáng khác thường, mỗi lần ra tay đều có thủ vệ mất mạng.
Ấm trà trong tay Cẩu Tử đập mạnh lên đầu một tên thủ vệ khác, người cuộn lại, rầm một tiếng xô văng cửa phòng, người không ngừng lăn tròn, phi đao trong tay bắn ra.
Khi hắn đứng dậy thì trên mặt đất đã có ba người nằm, người ngồi ở chủ vị cánh tay trúng ba đao, đã được bộ hạ vây kín.
Cẩu Tử thấy tên đó hi sinh cánh tay giữ lấy mạng thì lòng nổi giận, xoay người một cái, phi trảo ở hông bay ra chụp thẳng vào lão giả ở chủ vị.
Tiếng quát rộ lên, bảy tám thanh trường đao đồng loạt bổ về phi trảo, còn có hai thanh xé gió đâm Cẩu Tử, Cẩu Tử rung tay, phi trảo rụt lại như độc xà, xoay một vòng nhỏ, chộp vào yết hầu một tên đại hán mặc khải giáp.
Yết hầu bị phi trảo xé rách, hán tử đó xoay tròn, máu tươi phun ồng ộc, thành suối phun máu.
Hai thanh trường đao còn chưa chạm vào Cẩu Tử thì chủ nhân đã ôm cổ ngã lăn ra đất, yết hầu cắm một mũi tên.
Phi đao trong tay Cẩu Tử lần nữa bay ra, nhưng không thu được hiệu quả, người trong phòng đều mặc khải giáp, chỉ cần cúi đầu xuống, bảo vệ mắt là không lo phi đao làm bị thương.
Tiếng nỏ sau lưng Cẩu Tử vang lên ba lần, ba người Cao Ly phía trước đổ gục, mũi tên lấy thép làm động lực đủ xuyên vàng đục đá.
Một võ tướng Cao Ly gầm lớn, lật tung bàn, nắm trong tay đánh tới Đơn Ưng, hai người sau lưng cũng bám sát theo.
Phi trảo của Cẩu Tử lại phóng về phía lão giả ở chủ vị, hắn tránh ba chiến tướng Cao Ly, một lòng muốn diệt lão giả kia.
Tính sai rồi, lão giả kia không ngờ đá vào bàn, người lướt ra đằng sau, tay phải tóm lấy một thanh trường kiếm trên giá, kiếm hoa loáng lên, phi trảo lập tức bị chém đứt một ngón tay, xích sắt mang theo lực phản chấn cực lớn bay về phía mặt bên Cẩu Tử, bản tay tới va mạnh vào lưng hắn, thiếu chút nữa không thở nổi.
Cẩu Tử khống chế thân hình chuẩn bị nhào tời lần nữa thì phát hiện lão giả đó được tướng lĩnh Cao Ly còn lại hộ vệ đằng sau, Đơn Ưng đang chém giết đằng sau đột nhiên hét lớn:
- Tảo đái tư nãi.
…..
Vân Diệp buộc mình vào cột buồm, lần này không có cuồng phong, nhưng đằng sau lưng là sóng lớn cao bằng người ầm ầm kéo tới, thực sự không phải là cảm giác hay lắm. Đuôi thuyền vống lên cao, thiếu chút nữa tưởng mình bị vùi xuống đáy nước.
Dưới lực hút của mặt trăng, con sóng này vừa qua con sóng lớn hơn phía đằng sau lại hình thành, tướng sĩ thủy quân đứng trên bè còn đỡ một chút, đám tướng sĩ lục quân mới học bơi nửa tháng mặt cắt không ra máu, tới ngay cả Lại Truyền Phong, Cẩu Phong thấy chết chóc số cũng khiếp sợ không thôi.
Bè được nối với nhau thành một mảng, có tác dụng chống chọi sóng gió, Vân Diệp ôm cột buồm nhìn thấy rõ mảng bè như cái áo rách bị sóng đánh lên xuống liên hồi.
Do có chuẩn bị trước nên tất cả tướng sĩ đều cố định mình lên bè hoặc thuyền, cắn răng chống lại sóng nước.
Đối diện với Vân Diệp là Uyên Cái Tô Văn bị thường trói chặt như con tằm, ở phương diện an toàn Vân Diệp chưa bao giờ xem nhẹ, loại người như Uyên Cái Tô Văn thì đích thân mình trông coi vẫn hơn.
- Vân hầu đúng là đại tài, Uyên Cái Tô Văn này chưa từng nghĩ ra cách vào sông như thế, hôm nay mở rộng tầm mắt rồi.
Uyên Cái Tô Văn đầu ngửa lên trời cảm thán, không biết khóc hay cười.
Nhìn thấy đội thuyền lao nhanh về phía trước, tuy thiếu chiến hạm lớn, nhìn thấy thành bè bập bềnh trước mặt, Vân Diệp ít nhiều có chút tự hào, ở thuyền đối diện Vô Thiệt nắm lấy Lưu Phương, đang ra sức gào gì đó. Trận hình lần nữa điều chỉnh phương hướng, cuối cùng tới giữa Liêu Thủy, ai nói xích sắt liên hoàn của Tào Tháo là sai? Ai nói học theo Tào Tháo nhất định là bị xui xẻo?
Con người dễ gặp chuyện lúc đắc ý nhất, ví như Tào Tháo ở đường Hoa Dung, ví như Vân Diệp bây giờ, y tính tới mọi nhân tố, chỉ không nghĩ tới một người, một nữ nhân.
Vì nàng là nữ nhân nên Vân Diệp rất hào phóng nhốt nàng trong khoang thuyền, vì nàng là nữ nhân, Vân Diệp không có nữ nhân trông chừng nàng nên để mặc nàng, vì nàng là nữ nhân, Vân Diệp dùng một cái khóa khóa lại trong phòng.
Giờ xảy ra chuyện rồi, nữ nhân chết tiệt đó biết mở khóa, còn rất thông minh lấy y phục làm thừng xoay tròn xiết đứt then cửa, hiện đang mình trần đứng trên sàn thuyền, dùng cả miệng lẫn tay cởi thừng cho Uyên Cái Tô Văn.
Vân Diệp cuống lên, không kịp cởi thừng trên người, cầm nỏ nhắm vào Uyên Cái Tô Văn bóp cò liền ba phát, đúng lúc này thuyền bị sóng lớn đẩy lên cao, ba mũi tên sượt qua Uyên Cái Tô Văn, một mũi trúng vai Vinh Hoa, nàng thét lên, ngã ra sàn, lúc này thuyền nghiêng đi, Vinh Hoa bị trượt tới mũi thuyền trong tiếng kêu xé lòng của Uyên Cái Tô Văn.