Sông hẹp lại, nước chảy càng lúc càng xiết, ba tấm buồm đều thu lại, các thủy thủ nỗ lực chèo thuyền, khắc phục sức nước, may mà đằng sau có sóng biển không ngừng cuốn tới, hỗ trợ đội thuyền phần nào.
Nữ nhân kia nấp trong khoang thuyền hát suốt, tựa hồ vô cùng vui vẻ, chuyện Uyên Cái Tô Văn bỏ chạy từ trên xuống dưới không ai trách Vân Diệp, ngay cả Lưu Phương luôn coi Vân Diệp như đồ đệ cũng chẳng nói gì, với ông ta, đây là chuyện nhỏ tới mức chẳng thể nhỏ hơn, bất kể thế nào Uyên Cái Tô Văn cũng không thể tới thành Thương Nham trước bọn họ.
- Vân hầu tới phòng thiếp thân, phải chăng muốn thiếp thân hầu ngủ?
Mỗi lần tới chỗ Vinh Hoa, nữ nhân này đều cung kính thi lễ với Vân Diệp, sau đó hỏi thẳng câu này:
- Miễn đi, ta không có thói quen lẫn hứng thú cưỡng bức, bỏ dao xuống đi, suốt ngày dí vào cằm không mệt à? Con dao nhỏ như vậy không giết được bản thân cô đâu.
- Thiếp thân biết không được, chỉ chuẩn bị rạch nát khuôn mặt này, nếu hầu gia định cưỡng ép, thân thân sẽ rạch lên mặt, không biết hầu gia có thích nữ nhân xấu xí không?
Đừng thấy Vinh Hoa cười hì hì nói câu đó, Vân Diệp biết nếu mình muốn làm gì nàng, nàng lấy dao rạch mặt không chút do dự.
- Uyên Cái Tô Văn chạy rồi, cô làm sao bây giờ? Ta làm xong việc sẽ về Đại Đường, ta không định trả cô cho hắn, vậy cô ở Đại Đường thủ tiết cả đời cho Lão Cái đi. Cô sống ở Cao Ly chắc cũng chẳng dễ chịu, nhìn đám tử sĩ muốn giết có là biết chẳng phải của nhà bình thường, các người đội mũ xanh cho Cao Kiến Vũ, ta nghĩ ông ta sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, nói không chừng ông ta còn diệt luôn Lão Cái.
- Vân Hầu ngài đánh giá cao Cao Kiến Vũ rồi, thiếp thân gả cho Cao gia làm thứ phi, ông ta chưa bao giờ tới gặp thiếp thân, thiếp thân ở nhà mẹ đẻ, chỉ mang cái danh thứ phi xuông mà thôi, từ lúc năm tuổi thiếp thân đã nói với Tô Văn muốn gả cho huynh ấy, suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi. Trong số quý tộc Cao Ly, huynh ấy ưu tú như vậy, hoàn toàn khác đám hoàn khố khiến người ta buồn nôn kia, trời chưa sáng huynh ấy đã luyện võ, sau đó nghiên cứu binh pháp, bách gia chư tử, tới mười tám tuổi đã là người tài hoa nhất lớp trẻ ở Cao Ly.
- Quy tộc Cao Ly bằng tuổi huynh ấy đã thê thiếp thành bầy, chỉ huynh ấy vẫn một thân một mình, hoàng đế muốn gả muội muội cho huynh ấy, huynh ấy từ chối ngay, thiếp thân biết huynh ấy chờ mình, nếu thiếp thân nói một câu, chúng ta tư bôn đi, huynh ấy nhất định vứt bỏ tất cả mang thiếp thân đi.
- Sau khi phụ thân chết, thiếp thân không còn vương vấn gì nữa, muốn trao thân cho huynh ấy, sau đó tự sát, không thể hại huynh ấy, huynh ấy ưu tú như thế.
- Kết qua, ha ha ha, kết quả huynh ấy từ Liêu Đông xa xôi giám sát xây dựng trường thành trở về, mang thiếp thân rời khỏi thành bình nhưỡng, chạy tới Tam Sơn Phổ, vì thế lực nhà huynh ấy ở đó.
- Buổi tối hôm đó là kế dụ địch của huynh ấy, muốn dụ toàn bộ kẻ địch tiềm tàng ra để giết, huynh ấy làm được rồi, tiếc là gặp phải ngài, Tô Văn nói, ngài là kẻ địch đáng sợ, huynh ấy muốn giết chết ngài, nhất định sẽ làm được, huynh ấy chưa bao giờ để người khác thất vọng.
Nghe Vinh Hoa ca ngợi Uyên Cái Tô Văn như tình thánh, Vân Diệp bực tức nói:
- Có chuyện này chưa nói với cô, ta đã đem tin Uyên Cái Tô Văn đưa bọn ta đi đốt thành Ti Sa, hủy Tam Sơn phổ truyền đi, không biết có ai tin không?
Vinh Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên làm Vân Diệp giật mình, khuôn mặt vốn trắng bệch tràn ngập thù hận, có điều nàng chỉ nhìn Vân Diệp một cái rồi lại cúi đầu xuống.
- Cao Kiến Vũ không phải đồ ngốc, Tô Văn không có bất kỳ lo do gì giúp Đường Quốc, nhà huynh ấy, tổ tiên huynh ấy đều ở Cao Ly, huynh ấy không phản bội, không ai tin hết đâu, bọn họ sẽ đem toàn bộ tội nghiệt tính lên người ngài thôi, sử quan Cao Ly sẽ viết, Vân Diệp đốt thành Ti Sa.
- Điều cô nói chỉ là giả thiết, đợi Lão Cái thoát được kiếp nạn này hẵng nói, giữa đêm sóng to gió lớn như thế nhảy xuống thuyền hi vọng sống sót không lớn, cô chuẩn bị tuẫn tình vì hắn thì hơn.
Uyên Cái Tô Văn trốn rồi, Vân Diệp liền mất hứng thú nói chuyện với Vinh Hoa, đánh tốt trận trước mắt mới là quan trọng, nay Đơn Ưng, Cẩu Tử, Nhân Hùng đều ở thành Thương Nham, dựa theo tính của Tiểu Ưng, có Cẩu Tử giúp đỡ, hắn nhất định gây ra hỗn loạn, chỉ không biết hỗn loạn tới mức độ nào.
Thành Thương Nham rất loạn, cực loạn, tòa thành chỉ có bốn cổng nay đang lùng sục khắp nơi, huyết án hôm qua trong thành làm người trong thành run sợ, Cao Huệ Chân chết rồi, sau khi lửa tắt mới phát hiện mười bảy tướng quân đều chết trong phòng, nay thống soái thành Thương Nham là Cao Ngọc Long, đại nhi tử của Cao Huệ Chân, mệnh lệnh đầu tiên hắn đưa ra là đóng kín cổng thành lùng sục.
Ở trong thành đều là người Cao Ly, thành ba dặm, quách bảy dặm, chỉ đám người sống ở ngoài quách mới đáng hoài nghi, hắn quên mất, kim tiền ở bất kỳ xã hội nào cũng có sức mạnh ghê gớm, ở trong nội thành cũng chẳng phải toàn người Cao Ly, có rất nhiều phú thương, ví dụ như Thôi Hoàn, ông ta là phú thương nổi danh ở Cao Ly, để thuận tiện, thuê rất nhiều người Đường, Lão Phương là đại chưởng quầy, tất nhiên có thân phận hơn người một bậc.
Cao Ngọc Long không có thu hoạch gì ở ngoài quách, ánh mắt chuyển vào nội thành, lúc này hắn không cho rằng là thủ đoạn của kẻ địch nữa, rất có khả năng là nội quỷ.
Thế là tính chất sự việc thay đổi, tranh đấu quyền lực có rất nhiều bóng tối không ai biết, có kẻ muốn thay thế nhà ta thống trị biên thành?
Những người Đường được phú thương thuê mướn có thể bỏ qua, vì kế thừa quyền lợi biên thành không liên quan tới họ, những kẻ ngốc chỉ biết kiếm tiền cho người khác đó không đáng tốn công.
Cẩu Tử nằm trên đống cỏ trong sân, miệng ngậm một gốc rạ hỏi:
- Tiểu Ưng, chuyện do hai ta làm, sao người Cao Ly cứ tìm người khác gây phiền toái?
Đơn Ưng đang chải lông cho chiến mã, nghe Cẩu Tử hỏi, ném ngay bàn chải đi:
- Ngươi còn mặt mũi mà hỏi à, hôm đó cho ả nữ nhân ấy một đao là xong, ngươi lại hôn người ta, tiếp tục như thế ngươi sẽ biến thành hái hoa tặc, ta thấy phải biến ngươi thành giống sư phụ của ngươi, thế mới triệt tận gốc được.
- Thế không được, ta chuẩn bị kiếm hai ba nương xinh đẹp, sinh vài đứa con, để lại vài đứa, cho một đứa theo họ của sư phụ, ngươi triệt gốc của ta không được, sư phụ ta sẽ tìm ngươi liều mạng.
Hai người đang tán phét bậy bạ thì Lão Phương đi vào, đóng đại môn, nói nhỏ với họ: Truyện được copy tại
- Đại quân của hầu gia tới rồi, nay ở Liêu Thủy cách thành năm mươi dặm, các ngươi nói xem chúng ta phối hợp với đại quân để mở cổng thành thế nào?
Đơn Ưng về phòng, lấy một cuốn sách nhỏ ra, chỉ những cái cái tên cửa hiệu trên đó:
- Đây đều là thương gia Đại Đường, tổng cộng có hai mươi mốt nhà, thế nào cũng gom được hai trăm người, ngoài quách không cần chúng ta lo, hầu gia sẽ không tùy tiện công phá, còn trong thành phải xem chúng ta rồi. Phương thúc, thúc đi liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ sẵn sàng, nếu có người không nghe thì giết luôn, đám Nhân Hùng cũng ở trong thành, bảo họ phối hợp.
- Không cần lo, chỉ cần là người Đại Đường, nếu không nghe, chẳng những bọn họ quay về không sống nổi, ngay cả gia chủ của họ cũng thối hoắc, đây là chuyện chết người, không ai dám tùy tiện.
Lão Phương nhận lấy cuốn sách xem vài lượt, mặt hiện lên nụ cười, đều là mấy cửa hiệu thường ngày qua lại gần gũi, mọi người ở Cao Ly, không ai dám nói thật, thì ra đều là người Đường hết, chả trách làm việc với họ lại thuận lợi như thế.
Nữ nhân kia nấp trong khoang thuyền hát suốt, tựa hồ vô cùng vui vẻ, chuyện Uyên Cái Tô Văn bỏ chạy từ trên xuống dưới không ai trách Vân Diệp, ngay cả Lưu Phương luôn coi Vân Diệp như đồ đệ cũng chẳng nói gì, với ông ta, đây là chuyện nhỏ tới mức chẳng thể nhỏ hơn, bất kể thế nào Uyên Cái Tô Văn cũng không thể tới thành Thương Nham trước bọn họ.
- Vân hầu tới phòng thiếp thân, phải chăng muốn thiếp thân hầu ngủ?
Mỗi lần tới chỗ Vinh Hoa, nữ nhân này đều cung kính thi lễ với Vân Diệp, sau đó hỏi thẳng câu này:
- Miễn đi, ta không có thói quen lẫn hứng thú cưỡng bức, bỏ dao xuống đi, suốt ngày dí vào cằm không mệt à? Con dao nhỏ như vậy không giết được bản thân cô đâu.
- Thiếp thân biết không được, chỉ chuẩn bị rạch nát khuôn mặt này, nếu hầu gia định cưỡng ép, thân thân sẽ rạch lên mặt, không biết hầu gia có thích nữ nhân xấu xí không?
Đừng thấy Vinh Hoa cười hì hì nói câu đó, Vân Diệp biết nếu mình muốn làm gì nàng, nàng lấy dao rạch mặt không chút do dự.
- Uyên Cái Tô Văn chạy rồi, cô làm sao bây giờ? Ta làm xong việc sẽ về Đại Đường, ta không định trả cô cho hắn, vậy cô ở Đại Đường thủ tiết cả đời cho Lão Cái đi. Cô sống ở Cao Ly chắc cũng chẳng dễ chịu, nhìn đám tử sĩ muốn giết có là biết chẳng phải của nhà bình thường, các người đội mũ xanh cho Cao Kiến Vũ, ta nghĩ ông ta sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, nói không chừng ông ta còn diệt luôn Lão Cái.
- Vân Hầu ngài đánh giá cao Cao Kiến Vũ rồi, thiếp thân gả cho Cao gia làm thứ phi, ông ta chưa bao giờ tới gặp thiếp thân, thiếp thân ở nhà mẹ đẻ, chỉ mang cái danh thứ phi xuông mà thôi, từ lúc năm tuổi thiếp thân đã nói với Tô Văn muốn gả cho huynh ấy, suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi. Trong số quý tộc Cao Ly, huynh ấy ưu tú như vậy, hoàn toàn khác đám hoàn khố khiến người ta buồn nôn kia, trời chưa sáng huynh ấy đã luyện võ, sau đó nghiên cứu binh pháp, bách gia chư tử, tới mười tám tuổi đã là người tài hoa nhất lớp trẻ ở Cao Ly.
- Quy tộc Cao Ly bằng tuổi huynh ấy đã thê thiếp thành bầy, chỉ huynh ấy vẫn một thân một mình, hoàng đế muốn gả muội muội cho huynh ấy, huynh ấy từ chối ngay, thiếp thân biết huynh ấy chờ mình, nếu thiếp thân nói một câu, chúng ta tư bôn đi, huynh ấy nhất định vứt bỏ tất cả mang thiếp thân đi.
- Sau khi phụ thân chết, thiếp thân không còn vương vấn gì nữa, muốn trao thân cho huynh ấy, sau đó tự sát, không thể hại huynh ấy, huynh ấy ưu tú như thế.
- Kết qua, ha ha ha, kết quả huynh ấy từ Liêu Đông xa xôi giám sát xây dựng trường thành trở về, mang thiếp thân rời khỏi thành bình nhưỡng, chạy tới Tam Sơn Phổ, vì thế lực nhà huynh ấy ở đó.
- Buổi tối hôm đó là kế dụ địch của huynh ấy, muốn dụ toàn bộ kẻ địch tiềm tàng ra để giết, huynh ấy làm được rồi, tiếc là gặp phải ngài, Tô Văn nói, ngài là kẻ địch đáng sợ, huynh ấy muốn giết chết ngài, nhất định sẽ làm được, huynh ấy chưa bao giờ để người khác thất vọng.
Nghe Vinh Hoa ca ngợi Uyên Cái Tô Văn như tình thánh, Vân Diệp bực tức nói:
- Có chuyện này chưa nói với cô, ta đã đem tin Uyên Cái Tô Văn đưa bọn ta đi đốt thành Ti Sa, hủy Tam Sơn phổ truyền đi, không biết có ai tin không?
Vinh Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên làm Vân Diệp giật mình, khuôn mặt vốn trắng bệch tràn ngập thù hận, có điều nàng chỉ nhìn Vân Diệp một cái rồi lại cúi đầu xuống.
- Cao Kiến Vũ không phải đồ ngốc, Tô Văn không có bất kỳ lo do gì giúp Đường Quốc, nhà huynh ấy, tổ tiên huynh ấy đều ở Cao Ly, huynh ấy không phản bội, không ai tin hết đâu, bọn họ sẽ đem toàn bộ tội nghiệt tính lên người ngài thôi, sử quan Cao Ly sẽ viết, Vân Diệp đốt thành Ti Sa.
- Điều cô nói chỉ là giả thiết, đợi Lão Cái thoát được kiếp nạn này hẵng nói, giữa đêm sóng to gió lớn như thế nhảy xuống thuyền hi vọng sống sót không lớn, cô chuẩn bị tuẫn tình vì hắn thì hơn.
Uyên Cái Tô Văn trốn rồi, Vân Diệp liền mất hứng thú nói chuyện với Vinh Hoa, đánh tốt trận trước mắt mới là quan trọng, nay Đơn Ưng, Cẩu Tử, Nhân Hùng đều ở thành Thương Nham, dựa theo tính của Tiểu Ưng, có Cẩu Tử giúp đỡ, hắn nhất định gây ra hỗn loạn, chỉ không biết hỗn loạn tới mức độ nào.
Thành Thương Nham rất loạn, cực loạn, tòa thành chỉ có bốn cổng nay đang lùng sục khắp nơi, huyết án hôm qua trong thành làm người trong thành run sợ, Cao Huệ Chân chết rồi, sau khi lửa tắt mới phát hiện mười bảy tướng quân đều chết trong phòng, nay thống soái thành Thương Nham là Cao Ngọc Long, đại nhi tử của Cao Huệ Chân, mệnh lệnh đầu tiên hắn đưa ra là đóng kín cổng thành lùng sục.
Ở trong thành đều là người Cao Ly, thành ba dặm, quách bảy dặm, chỉ đám người sống ở ngoài quách mới đáng hoài nghi, hắn quên mất, kim tiền ở bất kỳ xã hội nào cũng có sức mạnh ghê gớm, ở trong nội thành cũng chẳng phải toàn người Cao Ly, có rất nhiều phú thương, ví dụ như Thôi Hoàn, ông ta là phú thương nổi danh ở Cao Ly, để thuận tiện, thuê rất nhiều người Đường, Lão Phương là đại chưởng quầy, tất nhiên có thân phận hơn người một bậc.
Cao Ngọc Long không có thu hoạch gì ở ngoài quách, ánh mắt chuyển vào nội thành, lúc này hắn không cho rằng là thủ đoạn của kẻ địch nữa, rất có khả năng là nội quỷ.
Thế là tính chất sự việc thay đổi, tranh đấu quyền lực có rất nhiều bóng tối không ai biết, có kẻ muốn thay thế nhà ta thống trị biên thành?
Những người Đường được phú thương thuê mướn có thể bỏ qua, vì kế thừa quyền lợi biên thành không liên quan tới họ, những kẻ ngốc chỉ biết kiếm tiền cho người khác đó không đáng tốn công.
Cẩu Tử nằm trên đống cỏ trong sân, miệng ngậm một gốc rạ hỏi:
- Tiểu Ưng, chuyện do hai ta làm, sao người Cao Ly cứ tìm người khác gây phiền toái?
Đơn Ưng đang chải lông cho chiến mã, nghe Cẩu Tử hỏi, ném ngay bàn chải đi:
- Ngươi còn mặt mũi mà hỏi à, hôm đó cho ả nữ nhân ấy một đao là xong, ngươi lại hôn người ta, tiếp tục như thế ngươi sẽ biến thành hái hoa tặc, ta thấy phải biến ngươi thành giống sư phụ của ngươi, thế mới triệt tận gốc được.
- Thế không được, ta chuẩn bị kiếm hai ba nương xinh đẹp, sinh vài đứa con, để lại vài đứa, cho một đứa theo họ của sư phụ, ngươi triệt gốc của ta không được, sư phụ ta sẽ tìm ngươi liều mạng.
Hai người đang tán phét bậy bạ thì Lão Phương đi vào, đóng đại môn, nói nhỏ với họ: Truyện được copy tại
- Đại quân của hầu gia tới rồi, nay ở Liêu Thủy cách thành năm mươi dặm, các ngươi nói xem chúng ta phối hợp với đại quân để mở cổng thành thế nào?
Đơn Ưng về phòng, lấy một cuốn sách nhỏ ra, chỉ những cái cái tên cửa hiệu trên đó:
- Đây đều là thương gia Đại Đường, tổng cộng có hai mươi mốt nhà, thế nào cũng gom được hai trăm người, ngoài quách không cần chúng ta lo, hầu gia sẽ không tùy tiện công phá, còn trong thành phải xem chúng ta rồi. Phương thúc, thúc đi liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ sẵn sàng, nếu có người không nghe thì giết luôn, đám Nhân Hùng cũng ở trong thành, bảo họ phối hợp.
- Không cần lo, chỉ cần là người Đại Đường, nếu không nghe, chẳng những bọn họ quay về không sống nổi, ngay cả gia chủ của họ cũng thối hoắc, đây là chuyện chết người, không ai dám tùy tiện.
Lão Phương nhận lấy cuốn sách xem vài lượt, mặt hiện lên nụ cười, đều là mấy cửa hiệu thường ngày qua lại gần gũi, mọi người ở Cao Ly, không ai dám nói thật, thì ra đều là người Đường hết, chả trách làm việc với họ lại thuận lợi như thế.