Kẻ địch hai ngày không có động tĩnh rồi, cứ chờ đợi thế này rất bất lợi, cho nên Lưu Phương chuẩn bị chủ động tìm địch quyết chiến, lần này không có thuyền để ngồi, nên mọi người đều mang vũ khí của mình, Vân Diệp yêu cầu có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, nỏ tám trâu trừ mấy chục cái dùng cảnh giới, còn lại tháo ra đặt trên xe ngựa, đến khi lên chiến trường mới lắp lại, làm thế cũng là bất đắc dĩ, chẳng có nhiều xe ngựa để chở.
Trên đường kỵ binh Cao Ly không ngừng xuất hiện, rõ ràng chẳng làm được gì còn đi theo nạp mạng, nỏ tám trâu luôn ở trang thái phát xạ, chỉ cần kỵ binh Cao Ly tới biểu diễn kỵ thuật là bị Vô Thiệt bắn bay đi, thời gian qua tên xạ điêu thủ kia biến mất, biết Vô Thiệt làm thế là thu hút sự chú ý của tên xạ điêu thủ kia, giảm bớt áp lực cho mình.
Với một số người không cần nói lời cảm kích, nói còn bị người ta ghét, Vô Thiệt, Lưu Phương đều là người lọc lõi thành tinh, chỉ có tình cảm từ đáy lòng mới được họ tiếp nhận, càng vờ vịt giả dối càng bị họ ghét, vì làm thế là xỉ nhục trí tuệ của bọn họ.
Càng tới gần thành Đại Vương càng gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ, có một số nông dân Cao Ly cũng trở nên không an phận nữa, sau khi một đội mười người vào thôn thăm dò tình hình biến mất, Vân Diệp hỏi thôn dân, bọn họ ngậm miệng không nói, quân sĩ tìm được mười cỗ thi thể trong chuồng lợn, trưởng lão trong thôn mới quỳ xuống cầu xin.
Vân Diệp không hiểu cách tư duy của họ, biết rõ đại quân ở ngoài mà vẫn dám giết quân sĩ vào thôn, chẳng lẽ cho rằng quỳ xuống cầu xin thì đại quân sẽ tha cho?
Hai mươi mấy người bị trưởng thôn điểm danh mặt xám như cho tàn, một đám phụ nữ đuổi trưởng thôn chửi bới đánh đập, họ nghĩ trưởng thông không khai ra người nhà của họ thì sẽ an toàn? Nực cười, có ai nghĩ tới mình đang đối diện với những cỗ máy giết người không?
Vân Diệp không nói một lời, cưỡi ngựa rời đi.
Đằng sau có tiếng gào thét thảm thiết, tiếng đao chém vào thịt chui vào tai, Vân Diệp cố gắng chuyên tâm vào nhúm lông trắng trên đầu Vượng Tài, bốn ba sợi hay bốn bốn nhỉ, vừa rồi bị gió làm hoa mắt, phải đếm lại...
Mỗi lần cắm trại, Vô Thiệt đều ở ngoài, một mình ngồi trên xe, nỏ tám trâu đặt bên trên, có thể xoay ba trăm sáu mươi độ, tên dư dả, mấy ngày qua ông ta giết vô số du kỵ, hôm nay Lại Truyền Phong đồ sát thôn làng, hẳn tên xạ điêu thủ kia vô cùng phẫn nộ.
Phẫn nộ luôn làm người ta mất lý trí, khi một xạ điêu thủ lạnh lùng chứa đầy lửa giận trong lòng, bàn tay không chế dây cung của hắn ít nhiều sẽ run rẩy, chỉ cần hắn chậm một chút chút thôi, sẽ bị Vô Thiệt giết chết, trong tầm bắn của cung năm thạch, chính là cự ly vô địch của nỏ tám trâu, ngươi chỉ nghe thấy tiếng nỏ bật lên, nhưng luc đó đục công thành đã xuyên qua người ngươi.
Vô Thiệt nhàn ngã ngồi trên xe ngựa uống trà, trên tường khoang xe đeo một chuỗi tai người dài, đó là chiến tích thời gian qua của ông ta, mỗi cái tai đại biểu cho một mạng người.
Liêu Đông cỏ cây khô héo, nếu như cúi đầu xuống sẽ phát hiện trong bãi có có ít màu xanh tựa có tựa không, chỉ cần thêm hai ngày nữa thôi, màu xanh này sẽ nhanh chóng lớn lên, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất kết tua, mọc lá, hé nụ, nở hoa, kết quả, đó là quá trình hoàn chỉnh của sinh mệnh.
Đằng xa không biết trẻ con nhà ai đốt cỏ, tường lựa dựa thế gió nhanh chóng ập tới Vô Thiệt, Vô Thiệt cứ như không nhìn thấy, vẫn nhàn nhã uống trà, chén trà này ông ta uống gần một canh giờ rồi, trong chén không có nước, chỉ có gió. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Trong tiếng cỏ khô nổ lốp đốp, tiếng dây cung đanh gọn vang lên, Vô Thiệt nghiêng đầu đi, mũi tên to như ngón tay sượt qua tai ông ta, còn mang đi ít tóc trắng.
Hai tay Vô Thiệt vừa chạm vào cò, cò liền hỏng luôn, nỏ tám trâu mất cò hoàn toàn vô dụng, sau tường lửa, một nam tử toàn thân áo đen đứng dậy, cây cung lớn kéo căng, trên dây không ngờ là ba mũi tên, mặt hắn có nụ cười, vì đối thủ chết chắc rồi, không một ai tránh được ba mũi tên của mình.
Tên bay đi hắn mới nhìn thấy trước mặt lão già tóc trắng không biết từ lúc nào dựng lên một cái bàn mỏng, hắn không cho rằng cái bàn mỏng ấy có thể chắn được tên của mình.
Vân gia luôn có những thứ kỳ quái, ví như tấm sắt trước mắt, đó là sàn xe ngựa của Vân Diệp, trước kia đã thử rồi, nỏ tám trâu chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên nó.
Cung năm thạch tuy là lợi khí vô song, nhưng bất kể thế nào cũng không thể so với sức mạnh thứ máy móc như nỏ tám trâu, ba mũi tên chạm vào tấm sắt nảy ra, rơi xuống dất, xạ điêu thủ nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười chế nhạo của lão già tóc trắng.
Lửa cháy tới trước lão già đó không xa thì tắt ngúm, vì đứng dậy hắn mới phát hiện ra cỏ chỗ đó thiếu một mảng, lửa không đốt tới được.
Trong ống tên của hắn còn tám cái, cực hạn của hắn là mười ba mũi tên, bắn hết, hai tay của hắn phải nghỉ tới hai tháng mới có thể kéo được cái cung này, hiện hắn đứng trong tro tàn không nhúc nhích, sau lưng lão già có bốn cái nỏ tám trâu nâng lên, chỉ cần hắn cử động, mười hai cái đục công thành sẽ xé xác hắn.
Liều mạng trên chiến trương thường là tiểu binh, vì bọn họ biết mình không có giá trị gì, rơi vào tay đối phương chỉ có xử tử, các tướng quân không nghĩ thế, chỉ cần thời cơ thích hợp, mình luôn có thể trả về, hoặc trao đổi, đôi khi trên chiến trường tướng lĩnh sống mái với nhau, nhưng rời chiến trường thành bằng hữu sinh tử cũng chẳng có gì lạ, bọn họ gọi đó là công tư phân minh, chỉ không biết rằng khi bọn họ chè chén hàn huyên những âm hồn tiểu binh nghĩ gì?
Xạ điêu thủ ném cung đi, lập tức có quân sĩ đi lên dùng một sợi dây như tơ trói hắn lại, hắn thử rồi, dùng sức thế nào cũng không thoát được.
Vân Diệp dẫn gia tướng bị thương của nhà mình tới, nhìn xạ điêu thụ một lượt, nghe thấy hắn nói:
- Ta lạ xạ điêu thủ Cao Ly, tên Hắc Xỉ Trường, là chí giao với Doanh Châu Đô Đốc, Hộ Đông Di giáo úy Trương Kiệm của các ngươi, nếu ngươi đem ta tới chỗ Trương Kiệm, nhất định được ông ta tưởng thưởng.
- Trương Kiệm à? Hắn ta quen ngươi? Một quan lại Đại Đường và một quý tộc Cao Ly lại có quan hệ thân thiết, vậy ta phải viết thư hỏi Trương Kiệm vì sao ông ta lại xưng huynh gọi đệ với người Cao Ly.
- Ngươi nói thế là sao, bọn ta tuy khác nước, chẳng lẽ lại không thể thành bằng hữu? Chẳng lẽ ngươi không có bằng hữu dị tộc?
- Có, ta có một tiểu thiếp sinh con đẻ cái cho ta, còn có một người tên Uyên Cái Tô Văn, có điều ta đã cướp lão bà của hắn, vứt hắn vào biển, đại khái là thế. Ngươi phế một cánh tay của gia tướng nhà ta, vậy dùng một cánh tây của ngươi đền.
Chuyện Uyên Cái Tô Văn làm Vân Diệp hối không kịp, y quyết không phạm sai lầm tương tự, gọi Lưu Tiến Bảo tới, chuẩn bị chặt một tay của tên xạ điêu thủ đền cho hộ vệ của mình, một gia tướng trung thành như vậy, không thể để hắn chịu thiệt.
- Cánh tay của gia tướng nhà ngươi sao so được với cánh tay của ta, ta là xạ điêu thủ, dù hoàng đế của các ngươi cũng chiêu mộ ta, tuyệt đối không hạ độc thủ, ngươi làm thế là hủy hoại của báu, hai cánh tay này, trăm vạn người khó có lấy một, Đại Đường cũng không có ai được xưng là xạ điêu thủ, sao ngươi có thể làm thế, nếu ngươi hiến ta cho hoàng đế của ngươi, ngươi sẽ được trọng thưởng, chẳng lẽ ngươi không biết một quốc gia sở hữu xạ điêu thú mang ý nghĩa gì à?
Hắc Xỉ Trường không ngừng lùi lại, muốn tránh xa Lưu Tiến Bảo, Lại Truyền Phong mấy máy môi, cuối cùng không nói gì.
Trên đường kỵ binh Cao Ly không ngừng xuất hiện, rõ ràng chẳng làm được gì còn đi theo nạp mạng, nỏ tám trâu luôn ở trang thái phát xạ, chỉ cần kỵ binh Cao Ly tới biểu diễn kỵ thuật là bị Vô Thiệt bắn bay đi, thời gian qua tên xạ điêu thủ kia biến mất, biết Vô Thiệt làm thế là thu hút sự chú ý của tên xạ điêu thủ kia, giảm bớt áp lực cho mình.
Với một số người không cần nói lời cảm kích, nói còn bị người ta ghét, Vô Thiệt, Lưu Phương đều là người lọc lõi thành tinh, chỉ có tình cảm từ đáy lòng mới được họ tiếp nhận, càng vờ vịt giả dối càng bị họ ghét, vì làm thế là xỉ nhục trí tuệ của bọn họ.
Càng tới gần thành Đại Vương càng gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ, có một số nông dân Cao Ly cũng trở nên không an phận nữa, sau khi một đội mười người vào thôn thăm dò tình hình biến mất, Vân Diệp hỏi thôn dân, bọn họ ngậm miệng không nói, quân sĩ tìm được mười cỗ thi thể trong chuồng lợn, trưởng lão trong thôn mới quỳ xuống cầu xin.
Vân Diệp không hiểu cách tư duy của họ, biết rõ đại quân ở ngoài mà vẫn dám giết quân sĩ vào thôn, chẳng lẽ cho rằng quỳ xuống cầu xin thì đại quân sẽ tha cho?
Hai mươi mấy người bị trưởng thôn điểm danh mặt xám như cho tàn, một đám phụ nữ đuổi trưởng thôn chửi bới đánh đập, họ nghĩ trưởng thông không khai ra người nhà của họ thì sẽ an toàn? Nực cười, có ai nghĩ tới mình đang đối diện với những cỗ máy giết người không?
Vân Diệp không nói một lời, cưỡi ngựa rời đi.
Đằng sau có tiếng gào thét thảm thiết, tiếng đao chém vào thịt chui vào tai, Vân Diệp cố gắng chuyên tâm vào nhúm lông trắng trên đầu Vượng Tài, bốn ba sợi hay bốn bốn nhỉ, vừa rồi bị gió làm hoa mắt, phải đếm lại...
Mỗi lần cắm trại, Vô Thiệt đều ở ngoài, một mình ngồi trên xe, nỏ tám trâu đặt bên trên, có thể xoay ba trăm sáu mươi độ, tên dư dả, mấy ngày qua ông ta giết vô số du kỵ, hôm nay Lại Truyền Phong đồ sát thôn làng, hẳn tên xạ điêu thủ kia vô cùng phẫn nộ.
Phẫn nộ luôn làm người ta mất lý trí, khi một xạ điêu thủ lạnh lùng chứa đầy lửa giận trong lòng, bàn tay không chế dây cung của hắn ít nhiều sẽ run rẩy, chỉ cần hắn chậm một chút chút thôi, sẽ bị Vô Thiệt giết chết, trong tầm bắn của cung năm thạch, chính là cự ly vô địch của nỏ tám trâu, ngươi chỉ nghe thấy tiếng nỏ bật lên, nhưng luc đó đục công thành đã xuyên qua người ngươi.
Vô Thiệt nhàn ngã ngồi trên xe ngựa uống trà, trên tường khoang xe đeo một chuỗi tai người dài, đó là chiến tích thời gian qua của ông ta, mỗi cái tai đại biểu cho một mạng người.
Liêu Đông cỏ cây khô héo, nếu như cúi đầu xuống sẽ phát hiện trong bãi có có ít màu xanh tựa có tựa không, chỉ cần thêm hai ngày nữa thôi, màu xanh này sẽ nhanh chóng lớn lên, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất kết tua, mọc lá, hé nụ, nở hoa, kết quả, đó là quá trình hoàn chỉnh của sinh mệnh.
Đằng xa không biết trẻ con nhà ai đốt cỏ, tường lựa dựa thế gió nhanh chóng ập tới Vô Thiệt, Vô Thiệt cứ như không nhìn thấy, vẫn nhàn nhã uống trà, chén trà này ông ta uống gần một canh giờ rồi, trong chén không có nước, chỉ có gió. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Trong tiếng cỏ khô nổ lốp đốp, tiếng dây cung đanh gọn vang lên, Vô Thiệt nghiêng đầu đi, mũi tên to như ngón tay sượt qua tai ông ta, còn mang đi ít tóc trắng.
Hai tay Vô Thiệt vừa chạm vào cò, cò liền hỏng luôn, nỏ tám trâu mất cò hoàn toàn vô dụng, sau tường lửa, một nam tử toàn thân áo đen đứng dậy, cây cung lớn kéo căng, trên dây không ngờ là ba mũi tên, mặt hắn có nụ cười, vì đối thủ chết chắc rồi, không một ai tránh được ba mũi tên của mình.
Tên bay đi hắn mới nhìn thấy trước mặt lão già tóc trắng không biết từ lúc nào dựng lên một cái bàn mỏng, hắn không cho rằng cái bàn mỏng ấy có thể chắn được tên của mình.
Vân gia luôn có những thứ kỳ quái, ví như tấm sắt trước mắt, đó là sàn xe ngựa của Vân Diệp, trước kia đã thử rồi, nỏ tám trâu chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên nó.
Cung năm thạch tuy là lợi khí vô song, nhưng bất kể thế nào cũng không thể so với sức mạnh thứ máy móc như nỏ tám trâu, ba mũi tên chạm vào tấm sắt nảy ra, rơi xuống dất, xạ điêu thủ nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười chế nhạo của lão già tóc trắng.
Lửa cháy tới trước lão già đó không xa thì tắt ngúm, vì đứng dậy hắn mới phát hiện ra cỏ chỗ đó thiếu một mảng, lửa không đốt tới được.
Trong ống tên của hắn còn tám cái, cực hạn của hắn là mười ba mũi tên, bắn hết, hai tay của hắn phải nghỉ tới hai tháng mới có thể kéo được cái cung này, hiện hắn đứng trong tro tàn không nhúc nhích, sau lưng lão già có bốn cái nỏ tám trâu nâng lên, chỉ cần hắn cử động, mười hai cái đục công thành sẽ xé xác hắn.
Liều mạng trên chiến trương thường là tiểu binh, vì bọn họ biết mình không có giá trị gì, rơi vào tay đối phương chỉ có xử tử, các tướng quân không nghĩ thế, chỉ cần thời cơ thích hợp, mình luôn có thể trả về, hoặc trao đổi, đôi khi trên chiến trường tướng lĩnh sống mái với nhau, nhưng rời chiến trường thành bằng hữu sinh tử cũng chẳng có gì lạ, bọn họ gọi đó là công tư phân minh, chỉ không biết rằng khi bọn họ chè chén hàn huyên những âm hồn tiểu binh nghĩ gì?
Xạ điêu thủ ném cung đi, lập tức có quân sĩ đi lên dùng một sợi dây như tơ trói hắn lại, hắn thử rồi, dùng sức thế nào cũng không thoát được.
Vân Diệp dẫn gia tướng bị thương của nhà mình tới, nhìn xạ điêu thụ một lượt, nghe thấy hắn nói:
- Ta lạ xạ điêu thủ Cao Ly, tên Hắc Xỉ Trường, là chí giao với Doanh Châu Đô Đốc, Hộ Đông Di giáo úy Trương Kiệm của các ngươi, nếu ngươi đem ta tới chỗ Trương Kiệm, nhất định được ông ta tưởng thưởng.
- Trương Kiệm à? Hắn ta quen ngươi? Một quan lại Đại Đường và một quý tộc Cao Ly lại có quan hệ thân thiết, vậy ta phải viết thư hỏi Trương Kiệm vì sao ông ta lại xưng huynh gọi đệ với người Cao Ly.
- Ngươi nói thế là sao, bọn ta tuy khác nước, chẳng lẽ lại không thể thành bằng hữu? Chẳng lẽ ngươi không có bằng hữu dị tộc?
- Có, ta có một tiểu thiếp sinh con đẻ cái cho ta, còn có một người tên Uyên Cái Tô Văn, có điều ta đã cướp lão bà của hắn, vứt hắn vào biển, đại khái là thế. Ngươi phế một cánh tay của gia tướng nhà ta, vậy dùng một cánh tây của ngươi đền.
Chuyện Uyên Cái Tô Văn làm Vân Diệp hối không kịp, y quyết không phạm sai lầm tương tự, gọi Lưu Tiến Bảo tới, chuẩn bị chặt một tay của tên xạ điêu thủ đền cho hộ vệ của mình, một gia tướng trung thành như vậy, không thể để hắn chịu thiệt.
- Cánh tay của gia tướng nhà ngươi sao so được với cánh tay của ta, ta là xạ điêu thủ, dù hoàng đế của các ngươi cũng chiêu mộ ta, tuyệt đối không hạ độc thủ, ngươi làm thế là hủy hoại của báu, hai cánh tay này, trăm vạn người khó có lấy một, Đại Đường cũng không có ai được xưng là xạ điêu thủ, sao ngươi có thể làm thế, nếu ngươi hiến ta cho hoàng đế của ngươi, ngươi sẽ được trọng thưởng, chẳng lẽ ngươi không biết một quốc gia sở hữu xạ điêu thú mang ý nghĩa gì à?
Hắc Xỉ Trường không ngừng lùi lại, muốn tránh xa Lưu Tiến Bảo, Lại Truyền Phong mấy máy môi, cuối cùng không nói gì.