Hoàng đế bệ hạ tự mình quan sát lão đào thụ, cũng tự mình nghiệm bức đồ án kia, quả nhiên giống như Vương Khuê nói, trên cành khô to bằng miệng chén xuất hiện một bức [Lão tử xuất quan đồ], râu tóc rõ ràng, mang đậm phong thái cổ xưa, tuyệt không phải do con người làm ra. Hoàng đế thấy vậy lập tức quỳ bái, chỉ tiếc cây đào đã chết, đành cho người đào cả gốc đào lên, coi là chí bảo mang vào hoàng cung, lập đàn thờ cúng cả bốn mùa.
Triều thần liên tiếp có ý kiến, bảo vật như vậy cần phải đưa đến Lão quân quan. Lão tử chính là tổ đạo gia, không những chỉ là tổ tiên hoàng tộc, mà còn là tổ tiên vạn dân, cần phải được vạn dân thờ cúng mới phải. Lý Nhị bất đắc dĩ đành phải mang cành đào gửi tới Lão quân quan, trong nhất thời bách tính Trường An chen chúc, cửa Lão quân quan phải mở cả ngày để nghênh đón khách hành hương tứ phương.
Vật ấy vừa ra, thần phật Trường An không khỏi buồn bã thất sắc. Trong thời gian ngắn cũng không có thần phật xuất thế, huyện lệnh Vạn Niên cũng bởi vậy được thăng quan ba cấp, phơi phới đến Hoài Nam đảm nhiệm Thứ sử.
Trong nhà tắm nhà Hoàng Thử, Vân Diệp trần truồng nằm sấp trên sạp trúc, Hoàng Thử đang ra sức chà lưng cho y. Vân Diệp chờ cho đến lúc toàn thân đỏ hồng lên mới bước vào trong bồn tắm, dập dềnh trong thùng gỗ lấy rượu ấm ra làm vài ngụm, khẽ nói với Hoàng Thử ngồi đối diện:
- Hãy quên chuyện này đi, sau đó tìm cách xóa dấu vết. Nếu sau này bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ không còn chốn chôn thân.
- Hầu gia, đây vốn là thủ đoạn chỉ thần tiên mới có, người thô bỉ như ta sao có thể nghĩ ra được. Hoàng Thử nhờ có thư viện mới được tái sinh, dù tiểu mệnh có ra sao ta cũng không bán đứng thư viện.
Vân Diệp cười cười, đứng dậy lau khô người rồi mặc quần áo ra khỏi nhà tắm. Bí mật của Đại Đường thì nhiều lắm, nhiều thêm một cái cũng chẳng sao. Biết đâu cành đào kia sau trăm ngàn năm hương hỏa, có khi thành thần vật cũng chưa biết chừng.
Huyền Trang ngày mai vào thành, liệu còn được vạn dân quỳ bái hay không? Đấu tranh phải cần lực lượng cân đối, bằng không cứ để Huyền Trang một mình một đường thì thật mất vui.
Ti thiên giám như điên tới tấp báo lên hoàng đế, bọn họ phát hiện các hoàng tử người nào người nấy lai lịch bất phàm, nhất là thái tử điện hạ. Lý Nhị sau khi kiên trì nghe xong Ti thiên giám tâng bốc các hoàng tử thì về hậu cung cau mày nhìn Lý Thừa Càn, cho rằng thái tử làm như vậy thật sự là mất hết phong độ.
Lý Thừa Càn cười khổ, Lý Thái bước tới nói với phụ thân:
- Phụ hoàng, phụ hoàng đừng đổ chuyện này lên đầu đại ca, là hài nhi buộc Ti thiên giám thượng những tấu chương này. Sau này loại chuyện này phát sinh nữa hài nhi thật muốn giết người.
- Nói ngươi là Văn khúc tinh quân hạ phàm không được sao? Tóm lại điềm lành của hoàng gia đã bị ngươi cho thành hồ đồ, chẳng phải khiến thiên hạ chê cười? Ngươi thực là không nghiêm túc, quá không hiểu chuyện.
- Phụ hoàng, hài nhi có thành tựu ngày hôm nay đương nhiên là do tổ tông phù hộ, nói hài nhi là tinh quân gì gì hạ phàm thật là vô nghĩa. Cốt nhục hài nhi đều là do phụ hoàng và mẫu hậu ban cho, học vấn là tiên sinh giáo huấn cùng khổ học của nhi thần, con đường học vấn đâu có đường tắt để đi. Ti thiên giám chỉ bằng một câu đã khiến học vấn hài nhi khổ cực học được là do thiên bẩm, chính là vũ nhục hài nhi. Hơn nữa làm như vậy đối với căn cơ Đại Đường ta không có chỗ nào tốt, không hành bọn họ một hồi hài nhi khó nguôi được lửa giận trong lòng.
Lý Nhị cũng cười khổ, một chuyện tốt bị Lý Thái cho là chuyện cười, hiện tại nếu ai lấy Văn khúc tinh quân mà nói, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người giễu cợt, kể cả chính Lý Thái.
Thư viện cũng không nhàn rỗi, Tôn Tư Mạc mở [Thiên Kim phương], dựa theo các đơn thuốc khác nhau in thành vô số tờ riêng. Các học sinh cấp thấp ôm từng chồng cao tới đầu đi phân phát khắp xung quanh. Người Trường An chưa từng thấy chuyện tốt như vậy, chen chúc nhau giành đơn thuốc. Mặc kệ biết chữ hay không biết chữ, đều muốn có được một tờ trong [Thiên Kim phương], sau này cũng có cái khoác lác, trong nhà có đại tác phẩm của Tôn thần tiên.
Vân Diệp không có ý định cho toàn bộ người Trường An biết xem bệnh, quan trọng là truyền thụ vệ sinh thường thức, không uống nước lã, rửa tay trước khi ăn, rác phải thu gom một chỗ, dự phòng tật bệnh, thậm chí ôn dịch cũng có vài cách thô sơ phòng hộ. Trường An huyện không may mắn có thần mộc, nhưng lại có được những ý kiến của Tôn tiên sinh. Huyện lệnh tự mình ra đường bố trí nhiệm vụ, dọn dẹp ám câu (cống ngầm), sai người dọn những nơi có nước tù đọng. Tôn tiên sinh nói lăng quăng sinh sôi trong đó, là căn nguyên của mọi bệnh tật.
Huyền Trang vẫn vào kinh, quan viên Hồng Lư tự ra nghênh đón ngoài ba mươi dặm. Tiêu Vũ là người giúp đỡ Huyền Trang đương nhiên đi trước, Lý Hiếu Cung cũng dẫn theo Lý Hoài Nhân cùng đi trước. Náo nhiệt như vậy có thể nào thiếu Vân Diệp? Y cùng Đan Ưng hai người đều là thiếu gia Vân gia. Tới trước Chu Tước môn, chọn một chỗ tốt chờ thánh tăng được xưng tụng trong miệng mọi người đại giá quang lâm.
Rất nhiều người, nhưng toàn là người còn xa mới được ghi lại trong sử sách đều đổ ra đường, nhìn Huyền Trang cưỡi ngựa trắng đang đi ra từ cửa thành. Vân Diệp thiếu chút nữa không nhận ra người này là Huyền Trang hiên ngang ngày trước. Ngồi trên lưng ngựa bảo tướng trang nghiêm, tuy rằng đen như than nhưng từ trong xương cốt tỏa ra một khí chất trách trời thương dân. Áo cà sa đỏ thẫm khoác lên người, Đạo Tín dẫn ngựa ở phía trước, phía sau bốn vị lão tăng mi dài râu bạc không ngừng tụng kinh. Có hoa y đồng tử không ngừng tung cánh hoa từ giỏ lên trời, khắp nơi rải vàng hoa cúc.
Không biết các hòa thượng đã ngắt bao nhiêu cúc vàng, nói chung từ đầu đường xa xôi cho đến mãi cửa thành, tạo thành một con đường hoàng kim. Huyền Trang xuống ngựa, tự nhiên có người quỳ gối làm bệ. Huyền Trang đạp lưng người này xuống ngựa xong còn tứ phúc cho hắn. Vân Diệp trố mắt nhìn thấy hắn run rẩy hạnh phúc đến bất tỉnh.
- Lợn, lợn, cha, lợn.
Vân Bảo Nhi trên cổ Vân Diệp túm tóc y gọi y nhìn lợn. Vân Diệp kì lạ nhìn qua, không phải trư yêu xuất hiện đấy chứ?
Mẹ nó, quả thật là có. Huyền Trang từ chỗ nào tìm ra được ba tùy tùng này? Người đầu tiên mang theo khổng tước kim quan, mặc dù đen gầy như khỉ, nhưng mặc áo cà sa, mang kim quan cũng có vài phần dáng dấp cao tăng. Hai vị phía sau thì rất khó coi, trong đó một người bụng to như trống, tứ chi ngắn nhỏ, mặt đen, môi to trề ra ngoài, lỗ mũi chỉ thiên, Vân Bảo Nhi thật sự miêu tả quá đúng về sư tăng này. Một người cuối cùng gánh một gánh đồ rất to, thân hình cao lớn thô kệch, thân trần lộ toàn lông lá, trên ngực trần toàn là lông đen xoăn tít, Vân Diệp còn ngờ rằng người này còn chưa tiến hóa hoàn toàn, thế nhưng nhìn hắn tuy gánh đồ rất nặng, nhưng bước đi cực kỳ mềm mại thì bèn hỏi Đan Ưng:
- Người này liệu có phải là một tuyệt đỉnh cao thủ hay không?
Đan Ưng sắc mặt ngưng trọng, nói nhỏ với Vân Diệp:
- Nhìn người gánh đồ thì cũng phải thôi, nhưng người mang kim quan kia tuyệt đối là cao thủ cương cân thiết cốt. Đừng thấy hắn nhỏ gầy mà xem thường, trong ba người thì hắn là cao thủ cực mạnh.
- Ngươi đừng nói tên mập như lợn kia cũng là cao thủ đấy chứ?
Theo truyền thuyết, ba đồ đệ Đường Tăng người nào người nấy thân thủ bất phàm, lẽ nào tên mập này thực sự có thủ đoạn của Trư Bát Giới hay sao?
- Không, tên mập kia chỉ là một phó dịch, không biết võ công. Trên đời này lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy? Thật không biết người mang kim quan võ công thật ra đến bực nào.
- Muốn thử sao? Đừng có gấp, sẽ có cơ hội. Trong hành trình của Huyền Trang ở Trường An nếu như không qua thư viện thì ta khinh. Nên nhớ địa vị thư viện chúng ta hiện tại cũng không phải làng nhàng, muốn hoằng pháp ở Trường An hắn ắt phải tới thư viện. Hơn nữa Huyền Trang còn thiếu ta một ước định, cho nên hắn nhất định sẽ đến.
Xem xong kỳ nhân Vân Diệp đương nhiên không có hứng thú xem cuồng tín đồ sùng bái Huyền Trang. Dẫn theo Đan Ưng về lại tửu lâu ăn chút cơm rồi về nhà.
Cơm nước vừa mới bắt đầu, bình phong che bàn ăn đã bị người mở ra. Đạo Tín vừa còn dẫn ngựa phía dưới đã đi đến thi lễ, nói:
- Vân hầu, cố hữu đã vạn lý trở về, vì sao lại trốn ở một chỗ không chịu gặp mặt?
- Đạo Tín đại sư, hôm nay thịnh hội là của Huyền Trang, thuộc về phật môn. Vân Diệp là người thế tục, giờ khắc này đương nhiên không tiện gặp lại. Đợi cho náo nhiệt qua đi, lúc Huyền Trang khôi phục thanh đăng cổ phật, ta tự nhiên sẽ đăng môn bái phỏng, lắng nghe một chút phong tình dị vực.
Triều thần liên tiếp có ý kiến, bảo vật như vậy cần phải đưa đến Lão quân quan. Lão tử chính là tổ đạo gia, không những chỉ là tổ tiên hoàng tộc, mà còn là tổ tiên vạn dân, cần phải được vạn dân thờ cúng mới phải. Lý Nhị bất đắc dĩ đành phải mang cành đào gửi tới Lão quân quan, trong nhất thời bách tính Trường An chen chúc, cửa Lão quân quan phải mở cả ngày để nghênh đón khách hành hương tứ phương.
Vật ấy vừa ra, thần phật Trường An không khỏi buồn bã thất sắc. Trong thời gian ngắn cũng không có thần phật xuất thế, huyện lệnh Vạn Niên cũng bởi vậy được thăng quan ba cấp, phơi phới đến Hoài Nam đảm nhiệm Thứ sử.
Trong nhà tắm nhà Hoàng Thử, Vân Diệp trần truồng nằm sấp trên sạp trúc, Hoàng Thử đang ra sức chà lưng cho y. Vân Diệp chờ cho đến lúc toàn thân đỏ hồng lên mới bước vào trong bồn tắm, dập dềnh trong thùng gỗ lấy rượu ấm ra làm vài ngụm, khẽ nói với Hoàng Thử ngồi đối diện:
- Hãy quên chuyện này đi, sau đó tìm cách xóa dấu vết. Nếu sau này bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ không còn chốn chôn thân.
- Hầu gia, đây vốn là thủ đoạn chỉ thần tiên mới có, người thô bỉ như ta sao có thể nghĩ ra được. Hoàng Thử nhờ có thư viện mới được tái sinh, dù tiểu mệnh có ra sao ta cũng không bán đứng thư viện.
Vân Diệp cười cười, đứng dậy lau khô người rồi mặc quần áo ra khỏi nhà tắm. Bí mật của Đại Đường thì nhiều lắm, nhiều thêm một cái cũng chẳng sao. Biết đâu cành đào kia sau trăm ngàn năm hương hỏa, có khi thành thần vật cũng chưa biết chừng.
Huyền Trang ngày mai vào thành, liệu còn được vạn dân quỳ bái hay không? Đấu tranh phải cần lực lượng cân đối, bằng không cứ để Huyền Trang một mình một đường thì thật mất vui.
Ti thiên giám như điên tới tấp báo lên hoàng đế, bọn họ phát hiện các hoàng tử người nào người nấy lai lịch bất phàm, nhất là thái tử điện hạ. Lý Nhị sau khi kiên trì nghe xong Ti thiên giám tâng bốc các hoàng tử thì về hậu cung cau mày nhìn Lý Thừa Càn, cho rằng thái tử làm như vậy thật sự là mất hết phong độ.
Lý Thừa Càn cười khổ, Lý Thái bước tới nói với phụ thân:
- Phụ hoàng, phụ hoàng đừng đổ chuyện này lên đầu đại ca, là hài nhi buộc Ti thiên giám thượng những tấu chương này. Sau này loại chuyện này phát sinh nữa hài nhi thật muốn giết người.
- Nói ngươi là Văn khúc tinh quân hạ phàm không được sao? Tóm lại điềm lành của hoàng gia đã bị ngươi cho thành hồ đồ, chẳng phải khiến thiên hạ chê cười? Ngươi thực là không nghiêm túc, quá không hiểu chuyện.
- Phụ hoàng, hài nhi có thành tựu ngày hôm nay đương nhiên là do tổ tông phù hộ, nói hài nhi là tinh quân gì gì hạ phàm thật là vô nghĩa. Cốt nhục hài nhi đều là do phụ hoàng và mẫu hậu ban cho, học vấn là tiên sinh giáo huấn cùng khổ học của nhi thần, con đường học vấn đâu có đường tắt để đi. Ti thiên giám chỉ bằng một câu đã khiến học vấn hài nhi khổ cực học được là do thiên bẩm, chính là vũ nhục hài nhi. Hơn nữa làm như vậy đối với căn cơ Đại Đường ta không có chỗ nào tốt, không hành bọn họ một hồi hài nhi khó nguôi được lửa giận trong lòng.
Lý Nhị cũng cười khổ, một chuyện tốt bị Lý Thái cho là chuyện cười, hiện tại nếu ai lấy Văn khúc tinh quân mà nói, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người giễu cợt, kể cả chính Lý Thái.
Thư viện cũng không nhàn rỗi, Tôn Tư Mạc mở [Thiên Kim phương], dựa theo các đơn thuốc khác nhau in thành vô số tờ riêng. Các học sinh cấp thấp ôm từng chồng cao tới đầu đi phân phát khắp xung quanh. Người Trường An chưa từng thấy chuyện tốt như vậy, chen chúc nhau giành đơn thuốc. Mặc kệ biết chữ hay không biết chữ, đều muốn có được một tờ trong [Thiên Kim phương], sau này cũng có cái khoác lác, trong nhà có đại tác phẩm của Tôn thần tiên.
Vân Diệp không có ý định cho toàn bộ người Trường An biết xem bệnh, quan trọng là truyền thụ vệ sinh thường thức, không uống nước lã, rửa tay trước khi ăn, rác phải thu gom một chỗ, dự phòng tật bệnh, thậm chí ôn dịch cũng có vài cách thô sơ phòng hộ. Trường An huyện không may mắn có thần mộc, nhưng lại có được những ý kiến của Tôn tiên sinh. Huyện lệnh tự mình ra đường bố trí nhiệm vụ, dọn dẹp ám câu (cống ngầm), sai người dọn những nơi có nước tù đọng. Tôn tiên sinh nói lăng quăng sinh sôi trong đó, là căn nguyên của mọi bệnh tật.
Huyền Trang vẫn vào kinh, quan viên Hồng Lư tự ra nghênh đón ngoài ba mươi dặm. Tiêu Vũ là người giúp đỡ Huyền Trang đương nhiên đi trước, Lý Hiếu Cung cũng dẫn theo Lý Hoài Nhân cùng đi trước. Náo nhiệt như vậy có thể nào thiếu Vân Diệp? Y cùng Đan Ưng hai người đều là thiếu gia Vân gia. Tới trước Chu Tước môn, chọn một chỗ tốt chờ thánh tăng được xưng tụng trong miệng mọi người đại giá quang lâm.
Rất nhiều người, nhưng toàn là người còn xa mới được ghi lại trong sử sách đều đổ ra đường, nhìn Huyền Trang cưỡi ngựa trắng đang đi ra từ cửa thành. Vân Diệp thiếu chút nữa không nhận ra người này là Huyền Trang hiên ngang ngày trước. Ngồi trên lưng ngựa bảo tướng trang nghiêm, tuy rằng đen như than nhưng từ trong xương cốt tỏa ra một khí chất trách trời thương dân. Áo cà sa đỏ thẫm khoác lên người, Đạo Tín dẫn ngựa ở phía trước, phía sau bốn vị lão tăng mi dài râu bạc không ngừng tụng kinh. Có hoa y đồng tử không ngừng tung cánh hoa từ giỏ lên trời, khắp nơi rải vàng hoa cúc.
Không biết các hòa thượng đã ngắt bao nhiêu cúc vàng, nói chung từ đầu đường xa xôi cho đến mãi cửa thành, tạo thành một con đường hoàng kim. Huyền Trang xuống ngựa, tự nhiên có người quỳ gối làm bệ. Huyền Trang đạp lưng người này xuống ngựa xong còn tứ phúc cho hắn. Vân Diệp trố mắt nhìn thấy hắn run rẩy hạnh phúc đến bất tỉnh.
- Lợn, lợn, cha, lợn.
Vân Bảo Nhi trên cổ Vân Diệp túm tóc y gọi y nhìn lợn. Vân Diệp kì lạ nhìn qua, không phải trư yêu xuất hiện đấy chứ?
Mẹ nó, quả thật là có. Huyền Trang từ chỗ nào tìm ra được ba tùy tùng này? Người đầu tiên mang theo khổng tước kim quan, mặc dù đen gầy như khỉ, nhưng mặc áo cà sa, mang kim quan cũng có vài phần dáng dấp cao tăng. Hai vị phía sau thì rất khó coi, trong đó một người bụng to như trống, tứ chi ngắn nhỏ, mặt đen, môi to trề ra ngoài, lỗ mũi chỉ thiên, Vân Bảo Nhi thật sự miêu tả quá đúng về sư tăng này. Một người cuối cùng gánh một gánh đồ rất to, thân hình cao lớn thô kệch, thân trần lộ toàn lông lá, trên ngực trần toàn là lông đen xoăn tít, Vân Diệp còn ngờ rằng người này còn chưa tiến hóa hoàn toàn, thế nhưng nhìn hắn tuy gánh đồ rất nặng, nhưng bước đi cực kỳ mềm mại thì bèn hỏi Đan Ưng:
- Người này liệu có phải là một tuyệt đỉnh cao thủ hay không?
Đan Ưng sắc mặt ngưng trọng, nói nhỏ với Vân Diệp:
- Nhìn người gánh đồ thì cũng phải thôi, nhưng người mang kim quan kia tuyệt đối là cao thủ cương cân thiết cốt. Đừng thấy hắn nhỏ gầy mà xem thường, trong ba người thì hắn là cao thủ cực mạnh.
- Ngươi đừng nói tên mập như lợn kia cũng là cao thủ đấy chứ?
Theo truyền thuyết, ba đồ đệ Đường Tăng người nào người nấy thân thủ bất phàm, lẽ nào tên mập này thực sự có thủ đoạn của Trư Bát Giới hay sao?
- Không, tên mập kia chỉ là một phó dịch, không biết võ công. Trên đời này lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy? Thật không biết người mang kim quan võ công thật ra đến bực nào.
- Muốn thử sao? Đừng có gấp, sẽ có cơ hội. Trong hành trình của Huyền Trang ở Trường An nếu như không qua thư viện thì ta khinh. Nên nhớ địa vị thư viện chúng ta hiện tại cũng không phải làng nhàng, muốn hoằng pháp ở Trường An hắn ắt phải tới thư viện. Hơn nữa Huyền Trang còn thiếu ta một ước định, cho nên hắn nhất định sẽ đến.
Xem xong kỳ nhân Vân Diệp đương nhiên không có hứng thú xem cuồng tín đồ sùng bái Huyền Trang. Dẫn theo Đan Ưng về lại tửu lâu ăn chút cơm rồi về nhà.
Cơm nước vừa mới bắt đầu, bình phong che bàn ăn đã bị người mở ra. Đạo Tín vừa còn dẫn ngựa phía dưới đã đi đến thi lễ, nói:
- Vân hầu, cố hữu đã vạn lý trở về, vì sao lại trốn ở một chỗ không chịu gặp mặt?
- Đạo Tín đại sư, hôm nay thịnh hội là của Huyền Trang, thuộc về phật môn. Vân Diệp là người thế tục, giờ khắc này đương nhiên không tiện gặp lại. Đợi cho náo nhiệt qua đi, lúc Huyền Trang khôi phục thanh đăng cổ phật, ta tự nhiên sẽ đăng môn bái phỏng, lắng nghe một chút phong tình dị vực.