Thôi Cửu gần như nhảy cẫng lên:
- Thật sao! Tiên sinh sẽ tới Nhạc Châu làm thứ sử? Ha ha ha, chỉ cần tiên sinh tới đại đường ngồi, học sinh xem xem tên vương bát đản nào dám ho he.
- Khốn kiếp, ta bắt bọn họ ngậm miệng thì chẳng phải cũng thành vương bát đản, đừng mừng quá sớm, ta có thể tới Nhạc Châu hay không phải xem các ngươi lập cơ sở thế nào, nếu trước khi ta tới còn chưa chuẩn bị xong, các ngươi biết tính ta rồi đó. Trước kia ở thư viện cùng lắm là đắp giả sơn, lần này dưới sự giúp đỡ của ta mà còn không làm nên chuyện thì ta sẽ cho các ngươi tới Động Đình Hồ đắp đảo. Các ngươi không đủ nhân thủ, vậy năm nay học sinh lớp cao sẽ thực tập ở Nhạc Châu, đó là trợ giúp lớn nhất mà ta có thể làm, các ngươi tự xem đấy mà làm.
Thôi Cửu hớn ha hớn hở cáo tử, ra đến cửa lại, ấp a ấp úng nói:
- Tiên sinh, hai tên vương bát đản đó thậm chí còn làm sập nhà của bọn học sinh, khiến bọn học sinh phải tắm mưa cả tháng trong lều có, để chúng thăng quan dễ dàng như thế, trong lòng học sinh không thoải mái.
- Ai bảo ngươi thăng quan nhất định là chuyện tốt, triều đình nay đang mở rộng mục mã giám, ta nghe nói mục trường dưới Âm Sơn thiếu một vị mục giám và mục thừa, vừa vặn một chính lục phẩm, một trong lục phẩm, cai quản một trăm Hồ tử chăn ngựa cho triều đình, nghe đâu béo bở lắm.
Thôi Cửu có điên mới tin chăn ngựa có gì béo bở, triều đình khống chế số lượng chiến mã cực kỳ nghiêm ngặt, tăng giảm một con cũng phải báo lên, nghĩ tới cảnh hai lão thư sinh khoác áo lông cừu chăn ngựa trên thảo nguyên là lạnh từ đầu tới chân, không khỏi xót xa cho hai lão đầu béo ú đó, có điều làm thế thực là quá tốt, mình làm xong việc rồi, đương nhiên phải tới Yến Lai lâu một chuyến, không biết bộ dạng hiện giờ còn lọt vào mắt xanh của các nàng không.
Xem bản kế hoạch thư của họ, thiện cảm của Vân Diệp với Quan Đình Lung tăng lên thêm một cấp, ông ta đang liều cái mạng già, cả học sinh thư viện cũng thành người da đen, ông ta nhất định càng thêm thê thảm.
Vân Diệp xem bản vẽ, một tháp chuông cao vun vút đứng sừng sững, khu dân cư chỉnh tề, đường xá thẳng tắp, quan nha nguy nga, thị tập náo nhiệt, viên lâm đẹp đẽ, chỉ thêm mỗi hoàng cung là thành phiên bản Trường An, lão già này nghĩ cái gì thế?
Chuyển Trường An tới Lưỡng Hồ là suy nghĩ của kẻ não mọc ở mông, ngươi muốn thành trì quy mô hùng vĩ, khí phái cũng được đi, nhưng chuyển Trường An tới Lưỡng Hồ là có ý gì? Trường An chỉ có một, nhất định chỉ có một, với tâm thái của Lý Nhị, ông làm thành Trường An thứ hai, thể diện của đế kinh để vào đâu, huống hồ tòa thành này còn đẹp hơn, mới hơn cả Trường An.
Quá thể đáng nhất là còn viết thơ vào tranh, lão tử trộm bao nhiêu thơ nhưu vậy, ông chọn bài nào không chọn lại chọn " Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung, thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong." Khí thế lắm, nhưng đây là lập chí khoét tường của người ta, lão phu tử này đúng là không biết cách làm người.
Bám chặt núi xanh chẳng buông rời,
Gốc mọc bền vững nơi vách xa.
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Trúc thạch - Trịnh Bản Kiều.
Người số khổ đành tự ra tay, tòa thành vuông vưc biến thành xây dựa vào núi, ví trí Nhạc Châu vốn rất tốt, Khói mây Vân Mộng bao quanh, xa xa tiếng sóng bên thành Nhạc Dương. Ý cảnh tuyệt vời, nên viết hai câu thơ này lên chứ không phải là bài thơ khoét góc tường kia.
Thành vuông vức tốn công tốn của, từ góc độ quân sự lại chẳng có chỗ hiểm yếu mà thủ, vì thế nửa số thành thị xuất hiện ở triền núi, thành hình dạng cầu thang, như thế cũng rất có lợi cho mua bán phòng ốc, chỗ thấp là chợ phồn hoa, chỗ cao tùng xanh ngát, có khí phái lên Thái Sơn thấy núi non đều nhỏ, là lựa chọn hàng đầu của hào môn đại hộ, chứ ông xây nhà ở bình nguyên lại gần tường thành thì lão tử bán cho ai? Ai thích bị máy ném đá dội đá vào đầu không?
Suốt cả ba ngày Vân Diệp không thò đầu ra ngoài, không gặp ai cả, đối chiếu với bản đồ vẽ phác thảo, không cần tinh tế làm gì, chỉ là thứ phù hợp với mỹ học là bị y cho vào, còn về phần tương lai thành thị thành ra thế nào thì chỉ có trời mới biết, Vân Diệp không phải là kiến trúc sư, Đại Đường có nhân tài chuyên môn ở phương diện này, nhưng đánh chết họ cũng chẳng vẽ được bản mô hình đẹp như thế.
Sau khi vẽ xong, Vân Diệp thấy nó rất có tố chất lừa tình, nhìn hai tòa tháp chuông đông tây cao tận trời xanh, nhìn Động Đình Hồ bên cạnh mỹ lệ nhường nào, đúng là thấy được cá bơi dưới đáy, bên trên có mây trắng bồng bềnh, Động Đình Hồ đúng là Khúc Giang phóng đại.
Còn về phần hàng năm lũ lụt tràn lan, đê sụp cả đống, bao nhiêu người thành thức ăn cho cá thì tất nhiên không vẽ lên, mất cả cái đẹp, lướt qua là được, lão tử cũng biết dùng thủ pháp Xuân Thu.
Những mái ngói cong cong ẩn hiện trong rừng trùng đủ để đám huân quý muốn mua nhà cho con cháu nảy tâm tư giết người cướp của, trên bản vẽ còn đặc biệt ghi chú cống ngầm cực lớn, đảm bảo thành thị không có chút ô uế nào, Trường An bẩn thỉu lộn xộn không thể so sánh được.
Mời Lý Cương tiên sinh chấp bút, mười bốn chữ "Khói mây Vân Mộng bao quanh, xa xa tiếng sóng bên thành Nhạc Dương" mang khi thế quân lâm thiên hạ, Thôi Cửu thấy bản vẽ này gần như phát cuồng, xách Địch Nhân Kiệt đang tô màu lên bản đồ, ném qua một bên, định ném cả Tiểu Vũ, nhưng bắt gặp đôi mắt phượng long lanh thì xấu hổ lùi lại, xoa tay mời Tiểu Vũ rời bản đồ, để hắn xem cho đã.
- Tiên sinh, không được rồi, người không biết đất nơi đó quá mềm, không thể xây được nhà cao, còn nữa, chỗ đất cao này toàn là nham thạch cực cứng, đục chạm vào lừa lửa tóe ra, không có đại thụ, còn nữa...
- Quan trọng gì chứ? Không xây được lầu cao thì ta biến nó thành chợ, chỗ không trồng được cây to thì biến thành diễn võ trường, quân doanh, ai nói với ngươi quân doanh phải trồng cây? Còn về xây quân doanh ra sao là chuyện của binh bộ, liên quan chó gì tới chúng ta, dù xây quân doanh thành chuồng lợn thì cũng là binh bộ mất mặt, tốn công vào thứ không đáng làm gì? Nghĩ cách đưa họ tới đã.
Thôi Cửu sùng bái nhìn tiên sinh, đánh lên đầu của mình, mắng bản thân ngu xuẩn, cầm bút lông, cùng Tiểu Vũ, Địch Nhân Kiệt tô màu. Vân Diệp nhìn thấy hắn tỉ mỉ vẽ vô số hoa quế nở rộ hai bên đường, mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài.
Có bản vẽ này là bán nhà được rồi, Vân gia trước giờ toàn thế, bán là phải bán cho sớm, nhà ở Ngọc Sơn cũng vậy, phường Hưng Hóa cũng vậy, ra tay muốn, đến bã cũng chẳng vớt được, cái nhà ầm ĩ của Úy Trì gia tặng miễn phí cho nhà Lão Trình, nay là pháp bảo đuổi ác khách của Trình gia, từ khi Vân Diệp nói gian nhà đó có thể tĩnh tâm, nó liền biến thành của Lý Hiếu Cung, toàn bộ Ngọc Sơn duy có một căn nhà tùy tiện có được, còn các căn nhà khác sớm thành sản nghiệp không bán của các gia tộc.
Nơi này có cảnh trí đẹp nhất, trường học tốt nhất, y viện và y sinh tốt nhất, thuận tiện nói một câu, nơi này còn thủ vệ nghiêm ngặt nhất, mỗi ngày tới chập tối, binh sĩ thủ vệ đứng trên đỉnh nói phát ra tiếng sói tru thê thảm, làm tất cả hộ sống nơi này thấy yên tâm.
- Thật sao! Tiên sinh sẽ tới Nhạc Châu làm thứ sử? Ha ha ha, chỉ cần tiên sinh tới đại đường ngồi, học sinh xem xem tên vương bát đản nào dám ho he.
- Khốn kiếp, ta bắt bọn họ ngậm miệng thì chẳng phải cũng thành vương bát đản, đừng mừng quá sớm, ta có thể tới Nhạc Châu hay không phải xem các ngươi lập cơ sở thế nào, nếu trước khi ta tới còn chưa chuẩn bị xong, các ngươi biết tính ta rồi đó. Trước kia ở thư viện cùng lắm là đắp giả sơn, lần này dưới sự giúp đỡ của ta mà còn không làm nên chuyện thì ta sẽ cho các ngươi tới Động Đình Hồ đắp đảo. Các ngươi không đủ nhân thủ, vậy năm nay học sinh lớp cao sẽ thực tập ở Nhạc Châu, đó là trợ giúp lớn nhất mà ta có thể làm, các ngươi tự xem đấy mà làm.
Thôi Cửu hớn ha hớn hở cáo tử, ra đến cửa lại, ấp a ấp úng nói:
- Tiên sinh, hai tên vương bát đản đó thậm chí còn làm sập nhà của bọn học sinh, khiến bọn học sinh phải tắm mưa cả tháng trong lều có, để chúng thăng quan dễ dàng như thế, trong lòng học sinh không thoải mái.
- Ai bảo ngươi thăng quan nhất định là chuyện tốt, triều đình nay đang mở rộng mục mã giám, ta nghe nói mục trường dưới Âm Sơn thiếu một vị mục giám và mục thừa, vừa vặn một chính lục phẩm, một trong lục phẩm, cai quản một trăm Hồ tử chăn ngựa cho triều đình, nghe đâu béo bở lắm.
Thôi Cửu có điên mới tin chăn ngựa có gì béo bở, triều đình khống chế số lượng chiến mã cực kỳ nghiêm ngặt, tăng giảm một con cũng phải báo lên, nghĩ tới cảnh hai lão thư sinh khoác áo lông cừu chăn ngựa trên thảo nguyên là lạnh từ đầu tới chân, không khỏi xót xa cho hai lão đầu béo ú đó, có điều làm thế thực là quá tốt, mình làm xong việc rồi, đương nhiên phải tới Yến Lai lâu một chuyến, không biết bộ dạng hiện giờ còn lọt vào mắt xanh của các nàng không.
Xem bản kế hoạch thư của họ, thiện cảm của Vân Diệp với Quan Đình Lung tăng lên thêm một cấp, ông ta đang liều cái mạng già, cả học sinh thư viện cũng thành người da đen, ông ta nhất định càng thêm thê thảm.
Vân Diệp xem bản vẽ, một tháp chuông cao vun vút đứng sừng sững, khu dân cư chỉnh tề, đường xá thẳng tắp, quan nha nguy nga, thị tập náo nhiệt, viên lâm đẹp đẽ, chỉ thêm mỗi hoàng cung là thành phiên bản Trường An, lão già này nghĩ cái gì thế?
Chuyển Trường An tới Lưỡng Hồ là suy nghĩ của kẻ não mọc ở mông, ngươi muốn thành trì quy mô hùng vĩ, khí phái cũng được đi, nhưng chuyển Trường An tới Lưỡng Hồ là có ý gì? Trường An chỉ có một, nhất định chỉ có một, với tâm thái của Lý Nhị, ông làm thành Trường An thứ hai, thể diện của đế kinh để vào đâu, huống hồ tòa thành này còn đẹp hơn, mới hơn cả Trường An.
Quá thể đáng nhất là còn viết thơ vào tranh, lão tử trộm bao nhiêu thơ nhưu vậy, ông chọn bài nào không chọn lại chọn " Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung, thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong." Khí thế lắm, nhưng đây là lập chí khoét tường của người ta, lão phu tử này đúng là không biết cách làm người.
Bám chặt núi xanh chẳng buông rời,
Gốc mọc bền vững nơi vách xa.
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Trúc thạch - Trịnh Bản Kiều.
Người số khổ đành tự ra tay, tòa thành vuông vưc biến thành xây dựa vào núi, ví trí Nhạc Châu vốn rất tốt, Khói mây Vân Mộng bao quanh, xa xa tiếng sóng bên thành Nhạc Dương. Ý cảnh tuyệt vời, nên viết hai câu thơ này lên chứ không phải là bài thơ khoét góc tường kia.
Thành vuông vức tốn công tốn của, từ góc độ quân sự lại chẳng có chỗ hiểm yếu mà thủ, vì thế nửa số thành thị xuất hiện ở triền núi, thành hình dạng cầu thang, như thế cũng rất có lợi cho mua bán phòng ốc, chỗ thấp là chợ phồn hoa, chỗ cao tùng xanh ngát, có khí phái lên Thái Sơn thấy núi non đều nhỏ, là lựa chọn hàng đầu của hào môn đại hộ, chứ ông xây nhà ở bình nguyên lại gần tường thành thì lão tử bán cho ai? Ai thích bị máy ném đá dội đá vào đầu không?
Suốt cả ba ngày Vân Diệp không thò đầu ra ngoài, không gặp ai cả, đối chiếu với bản đồ vẽ phác thảo, không cần tinh tế làm gì, chỉ là thứ phù hợp với mỹ học là bị y cho vào, còn về phần tương lai thành thị thành ra thế nào thì chỉ có trời mới biết, Vân Diệp không phải là kiến trúc sư, Đại Đường có nhân tài chuyên môn ở phương diện này, nhưng đánh chết họ cũng chẳng vẽ được bản mô hình đẹp như thế.
Sau khi vẽ xong, Vân Diệp thấy nó rất có tố chất lừa tình, nhìn hai tòa tháp chuông đông tây cao tận trời xanh, nhìn Động Đình Hồ bên cạnh mỹ lệ nhường nào, đúng là thấy được cá bơi dưới đáy, bên trên có mây trắng bồng bềnh, Động Đình Hồ đúng là Khúc Giang phóng đại.
Còn về phần hàng năm lũ lụt tràn lan, đê sụp cả đống, bao nhiêu người thành thức ăn cho cá thì tất nhiên không vẽ lên, mất cả cái đẹp, lướt qua là được, lão tử cũng biết dùng thủ pháp Xuân Thu.
Những mái ngói cong cong ẩn hiện trong rừng trùng đủ để đám huân quý muốn mua nhà cho con cháu nảy tâm tư giết người cướp của, trên bản vẽ còn đặc biệt ghi chú cống ngầm cực lớn, đảm bảo thành thị không có chút ô uế nào, Trường An bẩn thỉu lộn xộn không thể so sánh được.
Mời Lý Cương tiên sinh chấp bút, mười bốn chữ "Khói mây Vân Mộng bao quanh, xa xa tiếng sóng bên thành Nhạc Dương" mang khi thế quân lâm thiên hạ, Thôi Cửu thấy bản vẽ này gần như phát cuồng, xách Địch Nhân Kiệt đang tô màu lên bản đồ, ném qua một bên, định ném cả Tiểu Vũ, nhưng bắt gặp đôi mắt phượng long lanh thì xấu hổ lùi lại, xoa tay mời Tiểu Vũ rời bản đồ, để hắn xem cho đã.
- Tiên sinh, không được rồi, người không biết đất nơi đó quá mềm, không thể xây được nhà cao, còn nữa, chỗ đất cao này toàn là nham thạch cực cứng, đục chạm vào lừa lửa tóe ra, không có đại thụ, còn nữa...
- Quan trọng gì chứ? Không xây được lầu cao thì ta biến nó thành chợ, chỗ không trồng được cây to thì biến thành diễn võ trường, quân doanh, ai nói với ngươi quân doanh phải trồng cây? Còn về xây quân doanh ra sao là chuyện của binh bộ, liên quan chó gì tới chúng ta, dù xây quân doanh thành chuồng lợn thì cũng là binh bộ mất mặt, tốn công vào thứ không đáng làm gì? Nghĩ cách đưa họ tới đã.
Thôi Cửu sùng bái nhìn tiên sinh, đánh lên đầu của mình, mắng bản thân ngu xuẩn, cầm bút lông, cùng Tiểu Vũ, Địch Nhân Kiệt tô màu. Vân Diệp nhìn thấy hắn tỉ mỉ vẽ vô số hoa quế nở rộ hai bên đường, mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài.
Có bản vẽ này là bán nhà được rồi, Vân gia trước giờ toàn thế, bán là phải bán cho sớm, nhà ở Ngọc Sơn cũng vậy, phường Hưng Hóa cũng vậy, ra tay muốn, đến bã cũng chẳng vớt được, cái nhà ầm ĩ của Úy Trì gia tặng miễn phí cho nhà Lão Trình, nay là pháp bảo đuổi ác khách của Trình gia, từ khi Vân Diệp nói gian nhà đó có thể tĩnh tâm, nó liền biến thành của Lý Hiếu Cung, toàn bộ Ngọc Sơn duy có một căn nhà tùy tiện có được, còn các căn nhà khác sớm thành sản nghiệp không bán của các gia tộc.
Nơi này có cảnh trí đẹp nhất, trường học tốt nhất, y viện và y sinh tốt nhất, thuận tiện nói một câu, nơi này còn thủ vệ nghiêm ngặt nhất, mỗi ngày tới chập tối, binh sĩ thủ vệ đứng trên đỉnh nói phát ra tiếng sói tru thê thảm, làm tất cả hộ sống nơi này thấy yên tâm.