Cuối cùng cũng dàn xếp xong, Cao Dương lúc này mới phát hiện trên mỗi cái giường đều có một cái áo bào màu thiên thanh, cầm lên xem, đúng rồi, đây là áo bào của thư viện, vừa rồi những ma ma kia xem vóc người của họ rồi mang tới, loại y phục nam tử này thi thoảng mặc một lần không thành vấn đề, nhưng luôn phải mặc thì Cao Dương không muốn tẹo nào.
Đang làu bàu thì thấy Tiểu Vũ mặc đồng phục tay cầm khay cơm ngân nga tiểu khúc cùng Tiểu Nha đi lấy cơm, cười đùa ríu rít, lúc này mới nhớ ra mình hưng phấn cả ngày, tới giờ chưa ăn cơm.
Không có cung nhân hầu hạ, mình ngay cả ăn cơm cũng quên, lại nhìn ba đứa muội muội, đoán chùng chúng cũng đói rồi, đang định đi thì thấy mỹ nam tử kia mang hộp cơm to vào.
Hắn chỉ mỉm cười với Cao Dương, không nói một lời, bày từng món ăn lên bàn, làm động tác mời rồi xoay người rời đi đóng cửa lại.
- Tỷ tỷ, nam tử đó thật đẹp quá, giống như mỹ nam tử trong tranh vậy.
Thành Dương tuổi nhỏ nhất mặt hồng hồng nói nhỏ với Cao Dương.
Tức thì mấy nàng công chúa ngây cả ra chìm vào mộng đẹp.
Cả thư viện đều chấm bài thâu đêm suốt sáng, chen lấn trong đồ thư quán, cửa đóng chặt, tới khi bài thi tháo phách đọc tên thì tất cả những người ở đây đều không được ra ngoài, bài thi là lấy ngẫu nhiên, không ai biết là của ai, vốn Vân Diệp chép bài thi lại một lượt, Hứa Kính Tông cũng đồng ý, kết quả bị Lý Cương mắng một trận, phòng người như phòng trộm, sỉ nhục của quân tử.
Trong thư viện chỉ có hai tên tiểu nhân vô sỉ, cho nên tiểu nhân vô sĩ không được chấm bài, hai người đành bày một cái bàn ngoài đồ thư quán, bảo nhà bếp mang tới vài món ăn, uống chút rượu chống lại cái lạnh đầu xuân.
- Lão Hứa, mấy năm qua may nhờ có ngươi, ta thường không có nhà, nếu không có ngươi ở thư viện thì đã chẳng có ngày nay, công ngươi không thể bỏ qua, nào cùng uống một chén.
Hai người uống một hơi cạn sạch, úp chén xuống, cười ha hả, lấy đũa gắp thức săn, ăn được vài miếng Hứa Kính Tông cười khổ:
- Vân hầu, ngài nói xem, hai ta tận tụy vì thư viện, vì sao giờ mang cái tiếng tiểu nhân, người khác bận rộn, chỉ hai ta ngồi uống rượu.
- Vì hai ta đúng là tiểu nhân, Lão Hứa, chớ không phục, ta suốt ngày tính kế, vơ vét tiền khắp nơi, ngươi cả ngày tính toán cái nọ cái kia, chẳng bỏ sót cái gì. Ta ở ngoài đấu với người ta, ngươi ở trong gần như nhẫn nhục chịu đựng, ngươi nói xem, hai chúng ta có tí khí độ quân tử nào không?
- Nói thì nói thế, nhưng ta không cam lòng, ai chẳng muốn có thanh danh tốt, lúc nào mang tiếng xấu ai chịu nổi.
Hứa Kính Tông khổ não vùi đầu uống rượu.
Vân Diệp bóc quả trứng mặn cho vào bát Hứa Kính Tông:
- Lễ bộ thị lang là chức quan thanh quý, Lão Hứa vì sao không đi? Còn từ chối ba lần, lần này quyết tâm không đi.
Hứa Kính Tông uống một chén rươu, gõ bàn:
- Thanh quý ư? Vân hầu, ngài trong vòng tròn đó chém giết như thù còn chưa rõ sao? Làm gì có quan thanh quý thực sự? Một hầu gia nhàn tản như ngài còn thiếu chút nữa mất mạng trong vòng xoáy, ta không có chỗ dựa, không có thế lực, nhảy vào đó không tan xương nát thịt mới lạ. Ngài xem, mấy năm qua quan viên triều đình đổi liên tục, ai cũng nơm nớp lo sợ, ta có chỗ tốt không phiền toái, vì sao lại vào vũng bùn? Nhìn thư viện dần trở nên hùng vĩ là ta thỏa mãn rồi, ở đây cả đời cũng không tệ, chết rồi kiếm lấy pho tượng trong thư viện, xem như không có lỗi với cuộc đời.
Vân Diệp gãi đầu:
- Hiện giờ triều đường đúng là không cho người sống, trừ mấy vị lão đại không thay đổi thì còn lại luân chuẩn như đèn kéo quân, nay là quan công bộ, mai đã thành thứ sử bên ngoài, không có sáu bảy năm không yên tĩnh lại.
- Quên đi, ta nhìn thấu rồi, nay đại tiểu tử đi Vân châu, nghe nói không tệ, có nhân mạch thư viện thế nào cũng nở mày nở mặt, tí tuổi đã là quan thất phẩm, ta ở đuổi nó không có bản lĩnh ấy.
- Đại nhi tử ngươi không tệ, nhưng so với ngươi thì kém xa lắm, mười tám học sĩ Tần vương phủ năm xưa có ai giá áo túi cơm? Ta coi trọng bản lĩnh của ngươi nên mới tính đủ kế đưa ngươi tới thư viện, nói thật, năm xưa nghe ngươi tới thư viện, ta như gặp đại địch.
- Lại còn cho học sinh nghỉ phép nữa, làm ta đứng ngây ra trước thư viện trống bao lâu.
Hứa Kính Tông lẩm bẩm, cảm thấy chuyện hết sức thú vị, cầm đũa chỉ Vân Diệp cười nghiên ngả.
Quân tử có lạc thú của quân tử, tiểu nhân cũng có lạc thú của tiểu nhân, hai người chén qua chén lại, chẳng bao lâu đã hết một vò rượu, vừa cầm vò thứ hai lên, Hứa Kính Tông ngăn lại:
- Hôm nay hứng trí cao, đã uống một vò rồi, thư viện có việc, không thể uống thêm, con người nên biết tích phúc, đó là đạo lý ta ngộ ra hai năm qua, hứng trí cao nhất là lúc khoái lạc nhất, tận hưởng hết thành không hay.
Vân Diệp chắp tay thụ giáo, bảo phó dịch dọn bàn, một đông một tây đi kiểm tra phòng, các tiên sinh khác hôm nay không rảnh, đành do hai tên tiểu nhân làm.
Ánh trăng lành lạnh, Vân Diệp chùm áo choàng lên người, dẫm trên ánh trăng đi trên đòn nhỏ, phòng nào còn ánh nến mắng tới tới tắt nến mới thôi, chẳng mấy chốc tới phân viện nữ tử, Lai Anh đang gác cửa, đầu ngoẹo sang bên ngủ gật, Xứng Tâm ngồi đối diện say sưa thêu hoa, thi thoảng quệt trâm lên đầu cho trơn, cảnh quỷ dị vô cùng.
Gõ bàn, Lai Anh giật mình tỉnh lại, thấy Vân Diệp xấu hổ cúi đầu xuống.
- Sao, ngày đầu của bọn nhỏ vào ở, có quen không?
- Hầu gia, không tệ, các tiểu nương tử chơi đùa rất lâu mới ngủ, cao hứng lắm, chỉ là hay lén chạy ra nhìn Xứng Tâm.
Nói xong che miệng cười, như con gà mái vừa đẻ được một quả trứng.
Xứng Tâm chẳng xấu hổ, chỉ cần kiếm được đất dụng võ là hắn rất vui, mấy năm ở Vân gia là ngày tháng vui vẻ nhất trong đời, không ai ức hiếp, không ai kỳ thị, cho dù mấy tiểu nương tử hay trêu ghẹo thì là vì còn nhỏ.
Rảnh thì điều phối hương liệu, thuê hoa, thời gian trước không biết hầu gia kiếm đâu ra một bản mẫu đơn cát tường muốn hắn thêu, nói là lễ vật mừng thọ Tần lão công gia, hắn vui lắm, thời gian qua luôn nghĩ làm sao thuê cho ra thần vận.
- Xứng Tâm làm tốt lắm, thong thả thôi, từng bước hóa nhập vào cuộc sống, từ nhỏ thân thế ngươi gập ghềnh, bị xem thường nhiều rồi, nhưng trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngươi luôn tìm kiếm lối thoát cho mình, rất tốt, ta thấy ngươi ở đường thêu thùa có phát triển lớn, không kém thủ đoạn điều chế hương liệu đâu.
Xứng Tâm vui sướng tạ ơn, Lai Anh bấy giờ mới phát hiện ra Xứng Tâm đang thêu bức tranh cực lớn, chỉ nhìn đóa mẫu đơn tươi đẹp ướt át là lòng ngứa ngáy, cầm lấy xem, phải thừa nhận Vân Diệp nói có lý.
Lưu Tiến Bảo cầm đèn lồng chiếu vào lầu gác, tên đó lập tức xuất hiện hai thanh y nữ tử, đó là nữ thị vệ hoàng cung, có tám người. Thấy mọi thứ bình thường Vân Diệp mới đi, y không định vào nội viện.
Nghe thấy tiếng chuông canh ba, thư viện vẫn bận rộn, phó dịch ra vào đưa nước, Hứa Kính Tông an bài nhà bếp làm đồ ăn khuya, người cao tuổi còn có canh sâm, xa xa nhìn thấy Lý Cương ngồi trên giường nói chuyện với Ngọc Sơn, trước mặt là đống bài thi, tuổi cao như thế mà vẫn còn vất vả mãi.
Bình yên, ổn định là dấu hiệu của thịnh thế, trước kia Vân Diệp luôn quy tội diệt vong cho một triều đại vào hoàng đế, nhưng tới đây mới hiểu, thực ra quân vương chịu trách nhiệm rất nhỏ, nguyên nhân một đế quốc to lớn diệt vong vô cùng phức tạp, quy tội cho hoàng đế là bất công.
Cho dù là kẻ ngốc cũng biết chỉ cần giảm lao dịch phú thuế, để bách tính có cơm ăn, áo ấm là khiến vương triều của mình kéo dài vô hạn, cái tư tưởng ăn chơi cho đã mặt kệ sau này hồng thủy ngập trời như Louis 15 không có thị trường ở nơi này, bởi vì suy nghĩ gia thiên hạ ăn sâu vào xương tủy họ, ai cũng muốn để lại thứ tốt nhất cho con cháu, mình được làm thánh vương hậu thế hoài niệm mãi mãi.
Thực tế tác dụng gia chủ không khác mấy hoàng đế, đều chịu trách nhiệm gia tộc của mình, chỉ khác nhau lớn hay bé mà thôi, hoàng đế hiểu, chủ yếu thần mạnh, thiên địa biến sắc, nên đế vương lo nhất là quyền thần, mà không phải bách tính, lấy lợi ích bách tính làm lớn mạnh bản thân là lựa chọn duy nhất.
Trăng xuống, không khí ấm thấp của mùa xuân thấm vào gan, Vân Diệp chẳng biết mình đứng trong sương bao lâu, trời đã sáng, hoa xuân của thư viện đang nở rộ, hoạt động cơ thể cứng đờ của mình ở sân rộng trước đồ thư quán, một ngày bận rộn đã kết thúc, hôm nay được ngủ ngon rồi.
Không biết Hứa Kính Tông từ đâu chui ra, nói:
- Các tiên sinh xong việc, giờ tới chúng ta, không biết bao nhiêu người cao hứng, bao nhiêu người thất vọng. Hai ta nhất định sẽ nhận được vô số thiếp mời, đây là lúc oai phong nhất của ta, hầu gia nói xem năm nay chúng ta có bao nhiêu hạn nghạch để thương lượng?
Vân Diệp cười khổ:
- Trong thư viện chỉ có hai ta đi làm chuyện hèn hạ vô sỉ, Lý Cương tiên sinh nói rồi, ba mươi mốt, không thêm, ta muốn loại bỏ hết những người không hợp cách, nhưng không thực tế, người sống ở nhân gian, sao có thể tránh được bụi trần.
- Hoàng gia tám người, do nương nương muốn, Phòng tướng muốn bốn, Đỗ tướng muốn mười một cho quân đội, hai ta chỉ còn tám hạn ngạch, quy củ cũ, mỗi người một nửa.
Hứa Kính Tông rầu rĩ:
- Có tám thôi à, chưa luận quen biết cũ, riêng quan nha địa phương đã không đủ ứng phó.
- Hết cách rồi, chỉ có tám thôi, hiện làm chút việc cũng khó, ba một người này còn do Lý Cương tiên sinh độc đoán bác bỏ ý kiến mọi người mới kiếm được, thêm một người sẽ bị các tiên sinh chửi bới, còn uy hiếp ta, nếu để hạng ngu dốt không biết chữ trà trộn vào, sẽ đuổi ngay không nể nang gì hết.
Hứa Kính Tông ngửa mặt thở dài:
Đang làu bàu thì thấy Tiểu Vũ mặc đồng phục tay cầm khay cơm ngân nga tiểu khúc cùng Tiểu Nha đi lấy cơm, cười đùa ríu rít, lúc này mới nhớ ra mình hưng phấn cả ngày, tới giờ chưa ăn cơm.
Không có cung nhân hầu hạ, mình ngay cả ăn cơm cũng quên, lại nhìn ba đứa muội muội, đoán chùng chúng cũng đói rồi, đang định đi thì thấy mỹ nam tử kia mang hộp cơm to vào.
Hắn chỉ mỉm cười với Cao Dương, không nói một lời, bày từng món ăn lên bàn, làm động tác mời rồi xoay người rời đi đóng cửa lại.
- Tỷ tỷ, nam tử đó thật đẹp quá, giống như mỹ nam tử trong tranh vậy.
Thành Dương tuổi nhỏ nhất mặt hồng hồng nói nhỏ với Cao Dương.
Tức thì mấy nàng công chúa ngây cả ra chìm vào mộng đẹp.
Cả thư viện đều chấm bài thâu đêm suốt sáng, chen lấn trong đồ thư quán, cửa đóng chặt, tới khi bài thi tháo phách đọc tên thì tất cả những người ở đây đều không được ra ngoài, bài thi là lấy ngẫu nhiên, không ai biết là của ai, vốn Vân Diệp chép bài thi lại một lượt, Hứa Kính Tông cũng đồng ý, kết quả bị Lý Cương mắng một trận, phòng người như phòng trộm, sỉ nhục của quân tử.
Trong thư viện chỉ có hai tên tiểu nhân vô sỉ, cho nên tiểu nhân vô sĩ không được chấm bài, hai người đành bày một cái bàn ngoài đồ thư quán, bảo nhà bếp mang tới vài món ăn, uống chút rượu chống lại cái lạnh đầu xuân.
- Lão Hứa, mấy năm qua may nhờ có ngươi, ta thường không có nhà, nếu không có ngươi ở thư viện thì đã chẳng có ngày nay, công ngươi không thể bỏ qua, nào cùng uống một chén.
Hai người uống một hơi cạn sạch, úp chén xuống, cười ha hả, lấy đũa gắp thức săn, ăn được vài miếng Hứa Kính Tông cười khổ:
- Vân hầu, ngài nói xem, hai ta tận tụy vì thư viện, vì sao giờ mang cái tiếng tiểu nhân, người khác bận rộn, chỉ hai ta ngồi uống rượu.
- Vì hai ta đúng là tiểu nhân, Lão Hứa, chớ không phục, ta suốt ngày tính kế, vơ vét tiền khắp nơi, ngươi cả ngày tính toán cái nọ cái kia, chẳng bỏ sót cái gì. Ta ở ngoài đấu với người ta, ngươi ở trong gần như nhẫn nhục chịu đựng, ngươi nói xem, hai chúng ta có tí khí độ quân tử nào không?
- Nói thì nói thế, nhưng ta không cam lòng, ai chẳng muốn có thanh danh tốt, lúc nào mang tiếng xấu ai chịu nổi.
Hứa Kính Tông khổ não vùi đầu uống rượu.
Vân Diệp bóc quả trứng mặn cho vào bát Hứa Kính Tông:
- Lễ bộ thị lang là chức quan thanh quý, Lão Hứa vì sao không đi? Còn từ chối ba lần, lần này quyết tâm không đi.
Hứa Kính Tông uống một chén rươu, gõ bàn:
- Thanh quý ư? Vân hầu, ngài trong vòng tròn đó chém giết như thù còn chưa rõ sao? Làm gì có quan thanh quý thực sự? Một hầu gia nhàn tản như ngài còn thiếu chút nữa mất mạng trong vòng xoáy, ta không có chỗ dựa, không có thế lực, nhảy vào đó không tan xương nát thịt mới lạ. Ngài xem, mấy năm qua quan viên triều đình đổi liên tục, ai cũng nơm nớp lo sợ, ta có chỗ tốt không phiền toái, vì sao lại vào vũng bùn? Nhìn thư viện dần trở nên hùng vĩ là ta thỏa mãn rồi, ở đây cả đời cũng không tệ, chết rồi kiếm lấy pho tượng trong thư viện, xem như không có lỗi với cuộc đời.
Vân Diệp gãi đầu:
- Hiện giờ triều đường đúng là không cho người sống, trừ mấy vị lão đại không thay đổi thì còn lại luân chuẩn như đèn kéo quân, nay là quan công bộ, mai đã thành thứ sử bên ngoài, không có sáu bảy năm không yên tĩnh lại.
- Quên đi, ta nhìn thấu rồi, nay đại tiểu tử đi Vân châu, nghe nói không tệ, có nhân mạch thư viện thế nào cũng nở mày nở mặt, tí tuổi đã là quan thất phẩm, ta ở đuổi nó không có bản lĩnh ấy.
- Đại nhi tử ngươi không tệ, nhưng so với ngươi thì kém xa lắm, mười tám học sĩ Tần vương phủ năm xưa có ai giá áo túi cơm? Ta coi trọng bản lĩnh của ngươi nên mới tính đủ kế đưa ngươi tới thư viện, nói thật, năm xưa nghe ngươi tới thư viện, ta như gặp đại địch.
- Lại còn cho học sinh nghỉ phép nữa, làm ta đứng ngây ra trước thư viện trống bao lâu.
Hứa Kính Tông lẩm bẩm, cảm thấy chuyện hết sức thú vị, cầm đũa chỉ Vân Diệp cười nghiên ngả.
Quân tử có lạc thú của quân tử, tiểu nhân cũng có lạc thú của tiểu nhân, hai người chén qua chén lại, chẳng bao lâu đã hết một vò rượu, vừa cầm vò thứ hai lên, Hứa Kính Tông ngăn lại:
- Hôm nay hứng trí cao, đã uống một vò rồi, thư viện có việc, không thể uống thêm, con người nên biết tích phúc, đó là đạo lý ta ngộ ra hai năm qua, hứng trí cao nhất là lúc khoái lạc nhất, tận hưởng hết thành không hay.
Vân Diệp chắp tay thụ giáo, bảo phó dịch dọn bàn, một đông một tây đi kiểm tra phòng, các tiên sinh khác hôm nay không rảnh, đành do hai tên tiểu nhân làm.
Ánh trăng lành lạnh, Vân Diệp chùm áo choàng lên người, dẫm trên ánh trăng đi trên đòn nhỏ, phòng nào còn ánh nến mắng tới tới tắt nến mới thôi, chẳng mấy chốc tới phân viện nữ tử, Lai Anh đang gác cửa, đầu ngoẹo sang bên ngủ gật, Xứng Tâm ngồi đối diện say sưa thêu hoa, thi thoảng quệt trâm lên đầu cho trơn, cảnh quỷ dị vô cùng.
Gõ bàn, Lai Anh giật mình tỉnh lại, thấy Vân Diệp xấu hổ cúi đầu xuống.
- Sao, ngày đầu của bọn nhỏ vào ở, có quen không?
- Hầu gia, không tệ, các tiểu nương tử chơi đùa rất lâu mới ngủ, cao hứng lắm, chỉ là hay lén chạy ra nhìn Xứng Tâm.
Nói xong che miệng cười, như con gà mái vừa đẻ được một quả trứng.
Xứng Tâm chẳng xấu hổ, chỉ cần kiếm được đất dụng võ là hắn rất vui, mấy năm ở Vân gia là ngày tháng vui vẻ nhất trong đời, không ai ức hiếp, không ai kỳ thị, cho dù mấy tiểu nương tử hay trêu ghẹo thì là vì còn nhỏ.
Rảnh thì điều phối hương liệu, thuê hoa, thời gian trước không biết hầu gia kiếm đâu ra một bản mẫu đơn cát tường muốn hắn thêu, nói là lễ vật mừng thọ Tần lão công gia, hắn vui lắm, thời gian qua luôn nghĩ làm sao thuê cho ra thần vận.
- Xứng Tâm làm tốt lắm, thong thả thôi, từng bước hóa nhập vào cuộc sống, từ nhỏ thân thế ngươi gập ghềnh, bị xem thường nhiều rồi, nhưng trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngươi luôn tìm kiếm lối thoát cho mình, rất tốt, ta thấy ngươi ở đường thêu thùa có phát triển lớn, không kém thủ đoạn điều chế hương liệu đâu.
Xứng Tâm vui sướng tạ ơn, Lai Anh bấy giờ mới phát hiện ra Xứng Tâm đang thêu bức tranh cực lớn, chỉ nhìn đóa mẫu đơn tươi đẹp ướt át là lòng ngứa ngáy, cầm lấy xem, phải thừa nhận Vân Diệp nói có lý.
Lưu Tiến Bảo cầm đèn lồng chiếu vào lầu gác, tên đó lập tức xuất hiện hai thanh y nữ tử, đó là nữ thị vệ hoàng cung, có tám người. Thấy mọi thứ bình thường Vân Diệp mới đi, y không định vào nội viện.
Nghe thấy tiếng chuông canh ba, thư viện vẫn bận rộn, phó dịch ra vào đưa nước, Hứa Kính Tông an bài nhà bếp làm đồ ăn khuya, người cao tuổi còn có canh sâm, xa xa nhìn thấy Lý Cương ngồi trên giường nói chuyện với Ngọc Sơn, trước mặt là đống bài thi, tuổi cao như thế mà vẫn còn vất vả mãi.
Bình yên, ổn định là dấu hiệu của thịnh thế, trước kia Vân Diệp luôn quy tội diệt vong cho một triều đại vào hoàng đế, nhưng tới đây mới hiểu, thực ra quân vương chịu trách nhiệm rất nhỏ, nguyên nhân một đế quốc to lớn diệt vong vô cùng phức tạp, quy tội cho hoàng đế là bất công.
Cho dù là kẻ ngốc cũng biết chỉ cần giảm lao dịch phú thuế, để bách tính có cơm ăn, áo ấm là khiến vương triều của mình kéo dài vô hạn, cái tư tưởng ăn chơi cho đã mặt kệ sau này hồng thủy ngập trời như Louis 15 không có thị trường ở nơi này, bởi vì suy nghĩ gia thiên hạ ăn sâu vào xương tủy họ, ai cũng muốn để lại thứ tốt nhất cho con cháu, mình được làm thánh vương hậu thế hoài niệm mãi mãi.
Thực tế tác dụng gia chủ không khác mấy hoàng đế, đều chịu trách nhiệm gia tộc của mình, chỉ khác nhau lớn hay bé mà thôi, hoàng đế hiểu, chủ yếu thần mạnh, thiên địa biến sắc, nên đế vương lo nhất là quyền thần, mà không phải bách tính, lấy lợi ích bách tính làm lớn mạnh bản thân là lựa chọn duy nhất.
Trăng xuống, không khí ấm thấp của mùa xuân thấm vào gan, Vân Diệp chẳng biết mình đứng trong sương bao lâu, trời đã sáng, hoa xuân của thư viện đang nở rộ, hoạt động cơ thể cứng đờ của mình ở sân rộng trước đồ thư quán, một ngày bận rộn đã kết thúc, hôm nay được ngủ ngon rồi.
Không biết Hứa Kính Tông từ đâu chui ra, nói:
- Các tiên sinh xong việc, giờ tới chúng ta, không biết bao nhiêu người cao hứng, bao nhiêu người thất vọng. Hai ta nhất định sẽ nhận được vô số thiếp mời, đây là lúc oai phong nhất của ta, hầu gia nói xem năm nay chúng ta có bao nhiêu hạn nghạch để thương lượng?
Vân Diệp cười khổ:
- Trong thư viện chỉ có hai ta đi làm chuyện hèn hạ vô sỉ, Lý Cương tiên sinh nói rồi, ba mươi mốt, không thêm, ta muốn loại bỏ hết những người không hợp cách, nhưng không thực tế, người sống ở nhân gian, sao có thể tránh được bụi trần.
- Hoàng gia tám người, do nương nương muốn, Phòng tướng muốn bốn, Đỗ tướng muốn mười một cho quân đội, hai ta chỉ còn tám hạn ngạch, quy củ cũ, mỗi người một nửa.
Hứa Kính Tông rầu rĩ:
- Có tám thôi à, chưa luận quen biết cũ, riêng quan nha địa phương đã không đủ ứng phó.
- Hết cách rồi, chỉ có tám thôi, hiện làm chút việc cũng khó, ba một người này còn do Lý Cương tiên sinh độc đoán bác bỏ ý kiến mọi người mới kiếm được, thêm một người sẽ bị các tiên sinh chửi bới, còn uy hiếp ta, nếu để hạng ngu dốt không biết chữ trà trộn vào, sẽ đuổi ngay không nể nang gì hết.
Hứa Kính Tông ngửa mặt thở dài: