Tân Nguyệt cả ngày tính sổ sách, phu quân về nhà, trong nhà thêm vào một khoản thu nhập, năm nay thu nhập trên thảo nguyên nhất định sẽ giảm bớt, Na Mộ Nhật chạy về nhà, không có chủ nhân, biên quân nể mặt phu nhân Vân hầu, không có nghĩa là nể mặt Vân gia quản sự, có số tiền này bù vào khoảng trống cũng tốt.
Na Mộ Nhật tốn cả ngày làm bản thân thơm phưng phức, tối nay phu quân sẽ tới phòng mình ngủ, mình cỏ thể bỏ thể diện tới giường Tân Nguyệt, nhưng Tân Nguyệt không bỏ thể diện tới tranh giường với mình, nghĩ tới đó liền vui vẻ, làm tiểu thiếp cũng có cái lợi của tiểu thiếp.
Muộn lắm rồi, Vân Mộ đã ngủ rồi, phu quân vẫn chưa tới, nước rửa chân đã lạnh, đi đâu mất rồi? Na Mộ Nhật lén lút ghé vào cửa sổ của Tân Nguyệt nhìn trộm, không có phu quân, chỉ có Tân Nguyệt đang tính sổ, không nhịn được vào phòng hỏi:
- Tỷ tỷ, phu quân đi đâu rồi? Sao cả tối chưa về.
Tân Nguyệt mỉm cười đi tới gần Na Mộ Nhật, ghé vào cổ ngửi một cái, cười tới gập người, đập bàn nói:
- Đúng là oán phụ, đêm nay muội phải canh phòng trống rồi, đám Lão Giang có chuyện tìm phu quân, trời vừa tối đã cưỡi ngựa ra ngoài, để lại lời dặn nói đêm nay chưa chắc đã về, ha ha ha, cười chết mất, ai bảo muội thích thủ đoạn, tối nay ôm gối mà ngủ đi.
Nói xong đẩy Na Mộ Nhật ra ngoài, đóng cạnh cửa lại. Na Mộ Nhật ra tới cổng vòm vẫn nghe thấy tiếng Tân Nguyệt cười.
Hoạn Nương vừa mới dỗ Vân Mộ ngủ, thấy Na Mộ Nhật ỉu xìu quay về, hầu gia không đi cùng, chuyện gì nữa đây, nữ nhân ngốc nghếch này lại chọc giận hầu gia rồi sao?
Nghe Na Mộ Nhật giải thích xong, Hoạn Nương thở phào, mình mong Na Mộ Nhật sinh bé trai, tương lai kế thừa thảo nguyên, để khuê nữ như Vân Mộ ở thảo nguyên thật quá tàn nhẫn. Hầu gia có việc phải đi không phải là ghét Na Mộ Nhật, hầu gia là nam nhân tốt trọng tình trọng nghĩa, vừa rồi mình quá lo.
Đoàn người bảy tuấn mã phi nước kiệu trên quan đạo, chẳng bao lâu tới Tế liễu doanh, xa xa nhìn thấy doanh trại người Thổ Phồn dựng trên mảnh đất nhiều cây, nơi mát mẻ nhất quanh đây, Trường An vào mùa thu vẫn khiến người Thổ Phồn quen cái lạnh giá ở cao nguyên cảm thấy nóng bức khó chịu.
Ra sau ngọn đồi, Lão Giang bới cỏ lộ ra một cửa động, hướng vào trong hắng giọng, chẳng bao lâu một bóng người xách đén lưu ly đi ra, bóng đen lay động làm người ta sởn gai ốc, Vân Diệp cố nhịn không chạy, đợi bóng người tới gần phát hiện ra là hoàng Thử, cái mặt xấu xí của tên khốn này bị đèn chiếu trắng bệch, từ lòng đất đi ra có thể dọa chết người ta.
- Hầu gia, tiểu nhân đã tìm thấy chỗ người Thổ Phồn giấu tài bảo, tối mai có thể ra tay.
Hoàng Thử thấy Vân Diệp tới thì vô cùng kích động, hầu gia tới tức là đồng ý làm việc này.
- Làm cũng không sao, nhưng có sạch sẽ không? Nếu để quan phủ bắt được thì khó coi lắm.
Vân Diệp nhỏ giọng hỏi Hoàng Thử, tên này là lão tặc, cần ý kiến chuyên gia:
- Hầu gia, hai ngày qua tiểu nhân luôn ở dưới đất, phát hiện người Thổ Phồn chỉ sáng tối kiếm tra một lượt, lúc khác không cho người ta tới gần hai gian phòng đó, bọn chúng không thích ở trong nhà, thích ở trong lều, một số tên ngủ luôn trên cỏ, tiểu nhân có nửa buổi tối để xóa đấu vết.
- Không được, cao thủ của Bách kỵ ti rất nhiều, một số thuật truy tung rất đáng sợ, muốn thần không biết quỷ không hay chỉ có cách phá hủy hiện trường, trước kia ngươi nói có thể làm sập mảnh đất này phải không? Làm đi, ai tới cũng chỉ cho là thiên tai chứ không phải nhân họa.
- Hầu gia, nếu muốn làm sập nơi này thì mình tiểu nhân không đủ, nếu chẳng may người Thổ Phồn chuyển vào thành, thì chúng ta tốn công vô ích.
- Ngươi cho ta biết, nếu đổ đầy nước vào cái động này sẽ có kết quả gì?
- Hầu gia, ở đây toàn đất vàng, ở trong vốn nguy hiểm rồi, chỉ dựa vào hai cây trụ đá lớn chống đỡ, nếu trút đầy nước vào, vách hầm nhũn ra, chỉ cần tiểu nhân làm sập hai cây trụ đá, cả vùng đất lớn sẽ sụp xuống, người Thổ Phồn sẽ chẳng còn mấy kẻ sống sót.
- Sau ngọn đồi là một con suối nhỏ, lượng nước không ít, chỉ cần dẫn vào là được.
- Không được hầu gia, nếu chúng ta sửa dòng nước, há chẳng phải để mọi người biết có người hại chúng, cả Trường An chỉ có nhà ta có thù với người Thổ Phồn, kẻ ngốc cũng biết là ai làm.
- Làm tốt việc của ngươi đi, ai nói phải sửa dòng nước, ngươi tước cách một ngọn đồi là ta không có cách dẫn nước tới à? Ngươi chỉ cần ngụy trang tốt cửa hầm là được, cỏ đổ phải dựng lại, có gãy phải xử lý, chẳng may không kịp xử lý thì lấy vài con dê ở gần đây tới làm loạn hiện trường.
Hoàng Thử mặc dù không biết làm sao mới có thể dẫn nước tới, nhưng xưa nay hắn luôn tin vào hầu gia, hầu gia nói được là làm được.
Dặn dò Hoàng Thử vạn sự phải cẩn trọng, còn cấp cho hắn một gia tướng liền vội vàng trở về, đêm nay có một việc rất quan trọng phải làm.
Về nhà liền bảo Lão Tiền lấy ngay da trâu trong nhà ra, mời những lão binh ngay trong đêm may thành từng miếng hình chữ nhật, cuối cùng cuộn lại thành thùng da, giữa dùng nan trúc chống lên, nối liền với nhau xong dùng sơn bịt hết chỗ lọt khí, tới khi trời sáng thì làm xong ống da dài bảy tám trượng, ống to thế này một ngày là đủ đổ nước đầy lăng mộ.
Chọn chỗ làm thí nghiệm, kết quả rất tốt, vừa tháo thừng bị đầu ống ra là nước chảy ào ào, mọi chuyện đã đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi đêm nay hành động, đợi sau khi người Thổ Phồn kiểm tra tài bảo lần thứ hai liền đổ nước vào lăng mộ.
Lão Giang không cho phép đích thân Vân Diệp làm chuyện này, một khi gia chủ bị bắt thì chút đường xoay chuyển cũng không còn, đường được quốc hầu đi làm trộm, đúng là chưa từng có.
Lão Giang thì không có vấn có vấn đề, cùng lắm là nói nhất thời nảy ý, giấu gia chủ làm việc này, gánh hết trách nhiệm, hầu gia chỉ có tội dạy dỗ kẻ dưới khôn nghiêm, chẳng có gì to tát, hào môn đại hộ Trường An có gia thần nào không gánh cho gia chủ vài tội danh, sạch sẽ như mình là hiếm có.
Vân Diệp rất tán đồng, mình là một vị truyền mệnh hầu lại đi làm cái chuyện chỉ Hoàng Thử mới làm thì quá mất mặt, bị bắt coi như nổi danh rồi, chẳng biết sử sách mỉa mai mình ra sao, khó thoát cái danh hầu gia ăn trộm. Lý Nhị chẳng qua chỉ nạp tẩu tẩu, đệ muội của mình vào cung mà bị sử sách viết thành cực kỳ ô uế. Hán kinh học, Tấn thanh đạm, Đường ô quy, Tống lánh đời, Nguyên hồ đồ, Thanh nhếch nhác, đó là Tam Tự Kinh tổng kết lịch sử, nói tới nhà Lý Nhị là nói tới con rùa đen cực lớn, mũ của nam nhân Lý gia đều xanh rì.
Tới mình, đám sử gia kia không múa bút bôi nhọ mới là lạ, mình phải tránh đi, không thể hồ đồ hỏng ở chuyện này.
Thấy trời còn sớm, liền ngủ ở xưởng rượu một canh giờ, tới khi mặt trời lên tới ba cây xào mới tỉnh ngủ, mở mắt ra thì không thấy các lão binh đâu nữa, Vân Diệp không hỏi mà về thẳng nhà, Lưu Tiến Bảo rất muốn cùng các tiền bối làm trộm một chuyến, nhưng bị Lão Giang chửi mắng té tát.
Trong nhà đã chuẩn bị xong, Na Mộ Nhật bĩu môi tủi thân thay y phục cho phu quân, Vân Diệp dỗ dành chút là qua, Na Mộ Nhật xưa nay vô tư, nữ nhi thảo nguyên chưa biết làm mình làm mẩy với nam nhân của mình.
Bốn cố xe ngựa mang toàn bộ nhà Vân Diệp rầm rộ tới Trình gia trang tử, hai canh giờ sau tới nơi, thấy Trình Giảo Kim đứng vuốt râu, lòng Vân Diệp ấm áp, Trình Xử Mặc hiện cũng để đống râu ria, ôm chầm lấy huynh đệ, vỗ mạnh lưng.
Dẫn hai đứa bé biết đi tới hành lễ với phu phụ Lão Trình, Vân Bảo Bảo thì hay gặp rồi, nhưng Vân Mộ mặc giáp da, cưỡi cho lớn được Lão Trình thích lắm, ông ta thích nhất đứa bé có chí tính khí phỉ tặc, chứ ngoan ngoãn như Vân Bảo Bảo không giống con nhà tướng.
Na Mộ Nhật tốn cả ngày làm bản thân thơm phưng phức, tối nay phu quân sẽ tới phòng mình ngủ, mình cỏ thể bỏ thể diện tới giường Tân Nguyệt, nhưng Tân Nguyệt không bỏ thể diện tới tranh giường với mình, nghĩ tới đó liền vui vẻ, làm tiểu thiếp cũng có cái lợi của tiểu thiếp.
Muộn lắm rồi, Vân Mộ đã ngủ rồi, phu quân vẫn chưa tới, nước rửa chân đã lạnh, đi đâu mất rồi? Na Mộ Nhật lén lút ghé vào cửa sổ của Tân Nguyệt nhìn trộm, không có phu quân, chỉ có Tân Nguyệt đang tính sổ, không nhịn được vào phòng hỏi:
- Tỷ tỷ, phu quân đi đâu rồi? Sao cả tối chưa về.
Tân Nguyệt mỉm cười đi tới gần Na Mộ Nhật, ghé vào cổ ngửi một cái, cười tới gập người, đập bàn nói:
- Đúng là oán phụ, đêm nay muội phải canh phòng trống rồi, đám Lão Giang có chuyện tìm phu quân, trời vừa tối đã cưỡi ngựa ra ngoài, để lại lời dặn nói đêm nay chưa chắc đã về, ha ha ha, cười chết mất, ai bảo muội thích thủ đoạn, tối nay ôm gối mà ngủ đi.
Nói xong đẩy Na Mộ Nhật ra ngoài, đóng cạnh cửa lại. Na Mộ Nhật ra tới cổng vòm vẫn nghe thấy tiếng Tân Nguyệt cười.
Hoạn Nương vừa mới dỗ Vân Mộ ngủ, thấy Na Mộ Nhật ỉu xìu quay về, hầu gia không đi cùng, chuyện gì nữa đây, nữ nhân ngốc nghếch này lại chọc giận hầu gia rồi sao?
Nghe Na Mộ Nhật giải thích xong, Hoạn Nương thở phào, mình mong Na Mộ Nhật sinh bé trai, tương lai kế thừa thảo nguyên, để khuê nữ như Vân Mộ ở thảo nguyên thật quá tàn nhẫn. Hầu gia có việc phải đi không phải là ghét Na Mộ Nhật, hầu gia là nam nhân tốt trọng tình trọng nghĩa, vừa rồi mình quá lo.
Đoàn người bảy tuấn mã phi nước kiệu trên quan đạo, chẳng bao lâu tới Tế liễu doanh, xa xa nhìn thấy doanh trại người Thổ Phồn dựng trên mảnh đất nhiều cây, nơi mát mẻ nhất quanh đây, Trường An vào mùa thu vẫn khiến người Thổ Phồn quen cái lạnh giá ở cao nguyên cảm thấy nóng bức khó chịu.
Ra sau ngọn đồi, Lão Giang bới cỏ lộ ra một cửa động, hướng vào trong hắng giọng, chẳng bao lâu một bóng người xách đén lưu ly đi ra, bóng đen lay động làm người ta sởn gai ốc, Vân Diệp cố nhịn không chạy, đợi bóng người tới gần phát hiện ra là hoàng Thử, cái mặt xấu xí của tên khốn này bị đèn chiếu trắng bệch, từ lòng đất đi ra có thể dọa chết người ta.
- Hầu gia, tiểu nhân đã tìm thấy chỗ người Thổ Phồn giấu tài bảo, tối mai có thể ra tay.
Hoàng Thử thấy Vân Diệp tới thì vô cùng kích động, hầu gia tới tức là đồng ý làm việc này.
- Làm cũng không sao, nhưng có sạch sẽ không? Nếu để quan phủ bắt được thì khó coi lắm.
Vân Diệp nhỏ giọng hỏi Hoàng Thử, tên này là lão tặc, cần ý kiến chuyên gia:
- Hầu gia, hai ngày qua tiểu nhân luôn ở dưới đất, phát hiện người Thổ Phồn chỉ sáng tối kiếm tra một lượt, lúc khác không cho người ta tới gần hai gian phòng đó, bọn chúng không thích ở trong nhà, thích ở trong lều, một số tên ngủ luôn trên cỏ, tiểu nhân có nửa buổi tối để xóa đấu vết.
- Không được, cao thủ của Bách kỵ ti rất nhiều, một số thuật truy tung rất đáng sợ, muốn thần không biết quỷ không hay chỉ có cách phá hủy hiện trường, trước kia ngươi nói có thể làm sập mảnh đất này phải không? Làm đi, ai tới cũng chỉ cho là thiên tai chứ không phải nhân họa.
- Hầu gia, nếu muốn làm sập nơi này thì mình tiểu nhân không đủ, nếu chẳng may người Thổ Phồn chuyển vào thành, thì chúng ta tốn công vô ích.
- Ngươi cho ta biết, nếu đổ đầy nước vào cái động này sẽ có kết quả gì?
- Hầu gia, ở đây toàn đất vàng, ở trong vốn nguy hiểm rồi, chỉ dựa vào hai cây trụ đá lớn chống đỡ, nếu trút đầy nước vào, vách hầm nhũn ra, chỉ cần tiểu nhân làm sập hai cây trụ đá, cả vùng đất lớn sẽ sụp xuống, người Thổ Phồn sẽ chẳng còn mấy kẻ sống sót.
- Sau ngọn đồi là một con suối nhỏ, lượng nước không ít, chỉ cần dẫn vào là được.
- Không được hầu gia, nếu chúng ta sửa dòng nước, há chẳng phải để mọi người biết có người hại chúng, cả Trường An chỉ có nhà ta có thù với người Thổ Phồn, kẻ ngốc cũng biết là ai làm.
- Làm tốt việc của ngươi đi, ai nói phải sửa dòng nước, ngươi tước cách một ngọn đồi là ta không có cách dẫn nước tới à? Ngươi chỉ cần ngụy trang tốt cửa hầm là được, cỏ đổ phải dựng lại, có gãy phải xử lý, chẳng may không kịp xử lý thì lấy vài con dê ở gần đây tới làm loạn hiện trường.
Hoàng Thử mặc dù không biết làm sao mới có thể dẫn nước tới, nhưng xưa nay hắn luôn tin vào hầu gia, hầu gia nói được là làm được.
Dặn dò Hoàng Thử vạn sự phải cẩn trọng, còn cấp cho hắn một gia tướng liền vội vàng trở về, đêm nay có một việc rất quan trọng phải làm.
Về nhà liền bảo Lão Tiền lấy ngay da trâu trong nhà ra, mời những lão binh ngay trong đêm may thành từng miếng hình chữ nhật, cuối cùng cuộn lại thành thùng da, giữa dùng nan trúc chống lên, nối liền với nhau xong dùng sơn bịt hết chỗ lọt khí, tới khi trời sáng thì làm xong ống da dài bảy tám trượng, ống to thế này một ngày là đủ đổ nước đầy lăng mộ.
Chọn chỗ làm thí nghiệm, kết quả rất tốt, vừa tháo thừng bị đầu ống ra là nước chảy ào ào, mọi chuyện đã đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi đêm nay hành động, đợi sau khi người Thổ Phồn kiểm tra tài bảo lần thứ hai liền đổ nước vào lăng mộ.
Lão Giang không cho phép đích thân Vân Diệp làm chuyện này, một khi gia chủ bị bắt thì chút đường xoay chuyển cũng không còn, đường được quốc hầu đi làm trộm, đúng là chưa từng có.
Lão Giang thì không có vấn có vấn đề, cùng lắm là nói nhất thời nảy ý, giấu gia chủ làm việc này, gánh hết trách nhiệm, hầu gia chỉ có tội dạy dỗ kẻ dưới khôn nghiêm, chẳng có gì to tát, hào môn đại hộ Trường An có gia thần nào không gánh cho gia chủ vài tội danh, sạch sẽ như mình là hiếm có.
Vân Diệp rất tán đồng, mình là một vị truyền mệnh hầu lại đi làm cái chuyện chỉ Hoàng Thử mới làm thì quá mất mặt, bị bắt coi như nổi danh rồi, chẳng biết sử sách mỉa mai mình ra sao, khó thoát cái danh hầu gia ăn trộm. Lý Nhị chẳng qua chỉ nạp tẩu tẩu, đệ muội của mình vào cung mà bị sử sách viết thành cực kỳ ô uế. Hán kinh học, Tấn thanh đạm, Đường ô quy, Tống lánh đời, Nguyên hồ đồ, Thanh nhếch nhác, đó là Tam Tự Kinh tổng kết lịch sử, nói tới nhà Lý Nhị là nói tới con rùa đen cực lớn, mũ của nam nhân Lý gia đều xanh rì.
Tới mình, đám sử gia kia không múa bút bôi nhọ mới là lạ, mình phải tránh đi, không thể hồ đồ hỏng ở chuyện này.
Thấy trời còn sớm, liền ngủ ở xưởng rượu một canh giờ, tới khi mặt trời lên tới ba cây xào mới tỉnh ngủ, mở mắt ra thì không thấy các lão binh đâu nữa, Vân Diệp không hỏi mà về thẳng nhà, Lưu Tiến Bảo rất muốn cùng các tiền bối làm trộm một chuyến, nhưng bị Lão Giang chửi mắng té tát.
Trong nhà đã chuẩn bị xong, Na Mộ Nhật bĩu môi tủi thân thay y phục cho phu quân, Vân Diệp dỗ dành chút là qua, Na Mộ Nhật xưa nay vô tư, nữ nhi thảo nguyên chưa biết làm mình làm mẩy với nam nhân của mình.
Bốn cố xe ngựa mang toàn bộ nhà Vân Diệp rầm rộ tới Trình gia trang tử, hai canh giờ sau tới nơi, thấy Trình Giảo Kim đứng vuốt râu, lòng Vân Diệp ấm áp, Trình Xử Mặc hiện cũng để đống râu ria, ôm chầm lấy huynh đệ, vỗ mạnh lưng.
Dẫn hai đứa bé biết đi tới hành lễ với phu phụ Lão Trình, Vân Bảo Bảo thì hay gặp rồi, nhưng Vân Mộ mặc giáp da, cưỡi cho lớn được Lão Trình thích lắm, ông ta thích nhất đứa bé có chí tính khí phỉ tặc, chứ ngoan ngoãn như Vân Bảo Bảo không giống con nhà tướng.