Vân Diệp bảo người thả tráng hán ra, nói với tráng hán:
- Vốn không định làm vậy với ngươi, nhưng suy nghĩ của ngươi quá sức hoang đường, nên ta mới muốn cho ngươi nhớ lâu, để sau này phàm làm việc gì cũng phải dùng đầu óc. Trong thư viện này toàn quý nhân, há có thể để ngươi nói xấu lung tung, dân cáo quan kết quả thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?
- Lão gia không biết đấy thôi, hiện tại vừa qua xuân canh, chính đang vào lúc giáp hạt, Tôn Cẩu Nhi thân thể gầy yếu, cả nhà chỉ trông vào con lừa đen này làm mướn ruộng người khác sống qua ngày. Giờ còn lừa không còn, ngài bảo toàn gia 6 người họ sống thế nào đây? Cho nên tiểu nhân cuống quá, mới nghĩ do học sinh thư viện làm, hồ đồ chạy tới đây. Tiểu nhân giờ đã biết sai, sau này sẽ không dám hấp tấp nữa.
Nói xong vái hai cái rồi định đi.
- Chậm đã! Nói còn chưa xong mà định đi đâu. Nếu nhà hắn không còn lừa, không còn cách nào sống thì ta có một cách. Thấy mảnh đất trống trước thư viện kia không?
Vân Diệp chỉ vào bãi đất mọc đầy cỏ cao phía trước thư viện, để đám huyết khí phương cương kia phát tiết, không gì tốt hơn bóng bầu dục hoặc bóng đá. Mã cầu là thứ quá phí tiền, chỉ có bóng đá là dễ làm, dù sao nhân công sẵn có, chỉ cần phát cỏ, sau đấy mướn mấy hương dân chăm sóc cỏ thường xuyên, chẳng phải là sẽ có một sân vận động sao? Lão Ngưu vẫn tức vì không có chỗ thao luyện những tiểu tử này, có chỗ này thì tốt rồi.
- Gọi những ai đang nhàn rỗi trong thôn trang các ngươi tới, dọn dẹp mảnh đất kia cho ta, sau đó tìm mấy giống cỏ mềm trồng lên. Tôn Cẩu Nhi không phải không có đường sống sao, sau này chỉ cần chuyên môn chăm sóc mặt cỏ cho thư viện là được, tiền công các ngươi đi thương lượng với quản gia, ta không quản.
Vân Diệp nói xong cũng không để ý tới đám hương dân đang quỳ phía sau, tới nâng Lý Cương vào thư viện.
- Tiểu tử, việc này làm tốt lắm, lão phu càng ngày càng thấy tiểu tử ngươi thuận mắt.
Hai lão tiên sinh Ngọc Sơn, Nguyên Chương nói chuyện với nhau trước cửa thư viện, rõ ràng một màn vừa rồi khiến hai người rất vừa ý, đối với cách xử lý của Vân Diệp hai người rất tán thành.
- Còn chưa có manh mối kẻ giết lừa, có gì đáng khen.
Lý Cương vẫn hoài nghi trong đám học sinh có người làm việc này.
- Lão Lý à! Ngươi nhọc lòng làm gì, ngươi xem tiểu tử này có gì không trong suy tính của y? Có khi trong lòng y đã biết rồi cũng nên. Lớn tuổi rồi thì nên tu thân dưỡng tính mới phải, các việc khác bớt quản đi. Được rồi, tiểu tử, bình rượu trong phòng ta hết rồi, nhớ bảo quản gia rót đầy cho ta. Mấy hôm nay không uống rượu lão cảm thấy khó chịu quá, rượu của Vân gia ngươi rất mạnh, uống một ngụm mà toàn thân ấm áp, thoải mái, so với Tam Lặc Tương, Ngọc Đống Xuân mạnh hơn nhiều, ngươi nhớ đó.
- Tiểu tử, ngươi đã biết ai giết con lừa?
Lý Cương có chút giật mình.
- Mới có chút đầu mối, còn chưa xác định được, đêm nay sẽ biết. Tiên sinh, ta định tìm một tên bại hoại có bản lĩnh cho thư viện, ngài thấy thế nào?
- Vậy phải xem hắn bại hoại thế nào.
- Đầu lở loét, chân chảy mủ.
- Bản lĩnh thế nào?
- Đào tường, khoan thành như trên đất bằng, nhìn núi biết địa thế, nhìn nước biết nước trong.
- Đại tài như vậy xem ra cũng có thể dùng được một chút.
- Nhưng hắn rất xấu.
- Không sao, kỳ tài đâu phải để ngắm.
- Vậy tiểu tử đi bố trí, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay ngài sẽ thấy hắn.
Dưới ánh trăng vằng vặc, trong rừng cây thưa thớt, một mộ bia trơ trọi dựng giữa vùng hoang vu. Đây là phần mộ của quý nhân tiền Tùy. Từ thạch thú ngổn ngang có thể đoán được người này lúc sinh tiền địa vị hiển hách thế nào.
Thời gian là thanh đao giết người nhanh nhất, bất kể ngươi là vạn thế tướng quân, hay tuyệt thế mỹ nhân, kết quả cũng không thoát được thanh đao đoạt mạng này. Xương khô mộ hoang, có ai còn nhớ rõ tới ngươi lúc sinh tiền xấu hay đẹp?
Thực ra là vẫn có người nhớ tới, nhưng không phải hắn nhớ tới mỹ mạo của ngươi, cũng không để bụng ngươi trung hay gian, hắn chỉ muốn biết thật ra trước khi chết ngươi chôn bao nhiêu tài bảo theo người.
Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ này, hắn không ngại cẩn thận đào ngươi lên.
Bọn họ cũng là một đám người rất chân chất, có tín ngưỡng, có nguyên tắc, phối hợp với móng lừa đen, cầm theo gạo nếp trắng, gà gáy nến tắt không mô kim (tìm vàng).
Từ khi Tào Tháo lập Phát Khưu trung lang tướng, Mô Kim giáo úy, phần mộ khắp Quan Trung đều bị quật trộm không còn. Thiểm Tây có câu danh ngôn: Hà Nam chôn tài tử, Hà Bắc chôn danh tướng, còn Quan Trung chỉ để chôn hoàng thượng, cho nên đất nơi đây không biết mai táng bao nhiêu vương công quý thích, tạo điều kiện cho Tào Tháo. Đây chỉ là kế nhất thời của Tào lão đại, không ngờ lại gieo hại vạn năm. Sau đó để tránh bị báo ứng, tương truyền Tào Tháo lập 36 tòa mộ giả, còn mộ thật đến cả nghìn năm sau vẫn chưa bị phát hiện.
Hoàng Thử (chuột hoang) hôm nay rất thuận lợi, từ trong quan mò lấy hai hạt châu, trong phần mộ tối như mực lại phát ra quang mang lục sắc, nếu như để Vân Diệp thấy được thì y sẽ quay đầu chạy trối chết, con bà ngươi chứ, cầm khoáng thạch phóng xạ mà như bảo bối, chán sống rồi phải không?
Kim quan trên đầu thây ma nặng chừng một cân, đồ ngọc hắn không dám cầm, nếu như bị người khác biết đây là đồ trong mộ táng, thì hắn còn sống hay không cũng là vấn đề.
Cũng đủ rồi, hôm nay thu hoạch cũng khá, ngọn nến góc Đông Nam vẫn đang cháy, xem ra chủ nhân ngôi mộ này đối với việc hắn lấy đồ cũng không có ý kiến, tổ tiên tám đời đều làm nghề này, xem người chết nhiều cũng thành bình thường. Hắn cẩn thận mặc y phục lại cho thi thể, rồi thắp một nén nhang, chậm rãi rời khỏi phần mộ.
Khi hắn vừa thò đầu ra khỏi mộ táng, còn chưa kịp hít thở chút không khí thì phát hiện thấy một đôi mắt sáng đang hiếu kỳ nhìn bản thân.
- Hà, ngươi đệ nhất công trình sư của ta, rốt cuộc tìm được ngươi rồi.
**********
Hoàng Thử chạy không thoát khỏi tay Vân Diệp, bị Uất Trì Bảo Lâm đang hưng phấn dùng dây gân bò trói thành một cục, lại được hai hộ vệ cho vào gậy gỗ khiêng đi.
Vân Diệp lục loi trên người này tìm được thứ gì đó. Móng lừa đen? Vẫn còn mới, chắc hẳn từ con lừa của hương dân. Còn có gạo nếp? Đồ trừ tà tốt nhất chẳng phải là gạo nếp sao?
Kim quan? Tay nghề vẫn còn non, nấu chảy đúc thành khối có lẽ sẽ dễ dùng hơn.
Dạ minh châu? Trời ạ! Vân Diệp run bắn lên, rớt bịch viên minh châu xuống đất. Trong bóng đêm viên minh châu phát ra quang mang lục sắc. Phản ứng đầu tiên của y chính là muốn chạy, nhưng nhìn một chút lại thấy yên lòng. Con mẹ nó là huỳnh thạch, không phải nguyên tố phóng xạ. Lúc trước trong viện nghiên cứu khoáng chất y đã bị phóng xạ ám ảnh. Lão giáo sư chết tiệt muốn chứng minh sự tồn tại của phóng xạ, nên đã dùng phóng xạ chiếu vào huỳnh thạch bình thường, kết quả huỳnh thạch bình thường cũng có thể phát quang trong bóng đêm. Dạ minh châu giả mạo thế này, không biết là kẻ nào tán tận lương tâm, ai sở hữu đều không may. Truyện được copy tại
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân nước dãi rớt ra, lộ dáng vẻ thèm muốn.
- Đừng nhìn nữa, thứ này không có gì hay hết, nhìn như bảo bối, thực tế chỉ là viên đá bình thường, đã từng nghe huỳnh thạch chưa?
Mọi người đều lắc đầu quầy quậy.
- Vốn không định làm vậy với ngươi, nhưng suy nghĩ của ngươi quá sức hoang đường, nên ta mới muốn cho ngươi nhớ lâu, để sau này phàm làm việc gì cũng phải dùng đầu óc. Trong thư viện này toàn quý nhân, há có thể để ngươi nói xấu lung tung, dân cáo quan kết quả thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?
- Lão gia không biết đấy thôi, hiện tại vừa qua xuân canh, chính đang vào lúc giáp hạt, Tôn Cẩu Nhi thân thể gầy yếu, cả nhà chỉ trông vào con lừa đen này làm mướn ruộng người khác sống qua ngày. Giờ còn lừa không còn, ngài bảo toàn gia 6 người họ sống thế nào đây? Cho nên tiểu nhân cuống quá, mới nghĩ do học sinh thư viện làm, hồ đồ chạy tới đây. Tiểu nhân giờ đã biết sai, sau này sẽ không dám hấp tấp nữa.
Nói xong vái hai cái rồi định đi.
- Chậm đã! Nói còn chưa xong mà định đi đâu. Nếu nhà hắn không còn lừa, không còn cách nào sống thì ta có một cách. Thấy mảnh đất trống trước thư viện kia không?
Vân Diệp chỉ vào bãi đất mọc đầy cỏ cao phía trước thư viện, để đám huyết khí phương cương kia phát tiết, không gì tốt hơn bóng bầu dục hoặc bóng đá. Mã cầu là thứ quá phí tiền, chỉ có bóng đá là dễ làm, dù sao nhân công sẵn có, chỉ cần phát cỏ, sau đấy mướn mấy hương dân chăm sóc cỏ thường xuyên, chẳng phải là sẽ có một sân vận động sao? Lão Ngưu vẫn tức vì không có chỗ thao luyện những tiểu tử này, có chỗ này thì tốt rồi.
- Gọi những ai đang nhàn rỗi trong thôn trang các ngươi tới, dọn dẹp mảnh đất kia cho ta, sau đó tìm mấy giống cỏ mềm trồng lên. Tôn Cẩu Nhi không phải không có đường sống sao, sau này chỉ cần chuyên môn chăm sóc mặt cỏ cho thư viện là được, tiền công các ngươi đi thương lượng với quản gia, ta không quản.
Vân Diệp nói xong cũng không để ý tới đám hương dân đang quỳ phía sau, tới nâng Lý Cương vào thư viện.
- Tiểu tử, việc này làm tốt lắm, lão phu càng ngày càng thấy tiểu tử ngươi thuận mắt.
Hai lão tiên sinh Ngọc Sơn, Nguyên Chương nói chuyện với nhau trước cửa thư viện, rõ ràng một màn vừa rồi khiến hai người rất vừa ý, đối với cách xử lý của Vân Diệp hai người rất tán thành.
- Còn chưa có manh mối kẻ giết lừa, có gì đáng khen.
Lý Cương vẫn hoài nghi trong đám học sinh có người làm việc này.
- Lão Lý à! Ngươi nhọc lòng làm gì, ngươi xem tiểu tử này có gì không trong suy tính của y? Có khi trong lòng y đã biết rồi cũng nên. Lớn tuổi rồi thì nên tu thân dưỡng tính mới phải, các việc khác bớt quản đi. Được rồi, tiểu tử, bình rượu trong phòng ta hết rồi, nhớ bảo quản gia rót đầy cho ta. Mấy hôm nay không uống rượu lão cảm thấy khó chịu quá, rượu của Vân gia ngươi rất mạnh, uống một ngụm mà toàn thân ấm áp, thoải mái, so với Tam Lặc Tương, Ngọc Đống Xuân mạnh hơn nhiều, ngươi nhớ đó.
- Tiểu tử, ngươi đã biết ai giết con lừa?
Lý Cương có chút giật mình.
- Mới có chút đầu mối, còn chưa xác định được, đêm nay sẽ biết. Tiên sinh, ta định tìm một tên bại hoại có bản lĩnh cho thư viện, ngài thấy thế nào?
- Vậy phải xem hắn bại hoại thế nào.
- Đầu lở loét, chân chảy mủ.
- Bản lĩnh thế nào?
- Đào tường, khoan thành như trên đất bằng, nhìn núi biết địa thế, nhìn nước biết nước trong.
- Đại tài như vậy xem ra cũng có thể dùng được một chút.
- Nhưng hắn rất xấu.
- Không sao, kỳ tài đâu phải để ngắm.
- Vậy tiểu tử đi bố trí, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay ngài sẽ thấy hắn.
Dưới ánh trăng vằng vặc, trong rừng cây thưa thớt, một mộ bia trơ trọi dựng giữa vùng hoang vu. Đây là phần mộ của quý nhân tiền Tùy. Từ thạch thú ngổn ngang có thể đoán được người này lúc sinh tiền địa vị hiển hách thế nào.
Thời gian là thanh đao giết người nhanh nhất, bất kể ngươi là vạn thế tướng quân, hay tuyệt thế mỹ nhân, kết quả cũng không thoát được thanh đao đoạt mạng này. Xương khô mộ hoang, có ai còn nhớ rõ tới ngươi lúc sinh tiền xấu hay đẹp?
Thực ra là vẫn có người nhớ tới, nhưng không phải hắn nhớ tới mỹ mạo của ngươi, cũng không để bụng ngươi trung hay gian, hắn chỉ muốn biết thật ra trước khi chết ngươi chôn bao nhiêu tài bảo theo người.
Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ này, hắn không ngại cẩn thận đào ngươi lên.
Bọn họ cũng là một đám người rất chân chất, có tín ngưỡng, có nguyên tắc, phối hợp với móng lừa đen, cầm theo gạo nếp trắng, gà gáy nến tắt không mô kim (tìm vàng).
Từ khi Tào Tháo lập Phát Khưu trung lang tướng, Mô Kim giáo úy, phần mộ khắp Quan Trung đều bị quật trộm không còn. Thiểm Tây có câu danh ngôn: Hà Nam chôn tài tử, Hà Bắc chôn danh tướng, còn Quan Trung chỉ để chôn hoàng thượng, cho nên đất nơi đây không biết mai táng bao nhiêu vương công quý thích, tạo điều kiện cho Tào Tháo. Đây chỉ là kế nhất thời của Tào lão đại, không ngờ lại gieo hại vạn năm. Sau đó để tránh bị báo ứng, tương truyền Tào Tháo lập 36 tòa mộ giả, còn mộ thật đến cả nghìn năm sau vẫn chưa bị phát hiện.
Hoàng Thử (chuột hoang) hôm nay rất thuận lợi, từ trong quan mò lấy hai hạt châu, trong phần mộ tối như mực lại phát ra quang mang lục sắc, nếu như để Vân Diệp thấy được thì y sẽ quay đầu chạy trối chết, con bà ngươi chứ, cầm khoáng thạch phóng xạ mà như bảo bối, chán sống rồi phải không?
Kim quan trên đầu thây ma nặng chừng một cân, đồ ngọc hắn không dám cầm, nếu như bị người khác biết đây là đồ trong mộ táng, thì hắn còn sống hay không cũng là vấn đề.
Cũng đủ rồi, hôm nay thu hoạch cũng khá, ngọn nến góc Đông Nam vẫn đang cháy, xem ra chủ nhân ngôi mộ này đối với việc hắn lấy đồ cũng không có ý kiến, tổ tiên tám đời đều làm nghề này, xem người chết nhiều cũng thành bình thường. Hắn cẩn thận mặc y phục lại cho thi thể, rồi thắp một nén nhang, chậm rãi rời khỏi phần mộ.
Khi hắn vừa thò đầu ra khỏi mộ táng, còn chưa kịp hít thở chút không khí thì phát hiện thấy một đôi mắt sáng đang hiếu kỳ nhìn bản thân.
- Hà, ngươi đệ nhất công trình sư của ta, rốt cuộc tìm được ngươi rồi.
**********
Hoàng Thử chạy không thoát khỏi tay Vân Diệp, bị Uất Trì Bảo Lâm đang hưng phấn dùng dây gân bò trói thành một cục, lại được hai hộ vệ cho vào gậy gỗ khiêng đi.
Vân Diệp lục loi trên người này tìm được thứ gì đó. Móng lừa đen? Vẫn còn mới, chắc hẳn từ con lừa của hương dân. Còn có gạo nếp? Đồ trừ tà tốt nhất chẳng phải là gạo nếp sao?
Kim quan? Tay nghề vẫn còn non, nấu chảy đúc thành khối có lẽ sẽ dễ dùng hơn.
Dạ minh châu? Trời ạ! Vân Diệp run bắn lên, rớt bịch viên minh châu xuống đất. Trong bóng đêm viên minh châu phát ra quang mang lục sắc. Phản ứng đầu tiên của y chính là muốn chạy, nhưng nhìn một chút lại thấy yên lòng. Con mẹ nó là huỳnh thạch, không phải nguyên tố phóng xạ. Lúc trước trong viện nghiên cứu khoáng chất y đã bị phóng xạ ám ảnh. Lão giáo sư chết tiệt muốn chứng minh sự tồn tại của phóng xạ, nên đã dùng phóng xạ chiếu vào huỳnh thạch bình thường, kết quả huỳnh thạch bình thường cũng có thể phát quang trong bóng đêm. Dạ minh châu giả mạo thế này, không biết là kẻ nào tán tận lương tâm, ai sở hữu đều không may. Truyện được copy tại
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân nước dãi rớt ra, lộ dáng vẻ thèm muốn.
- Đừng nhìn nữa, thứ này không có gì hay hết, nhìn như bảo bối, thực tế chỉ là viên đá bình thường, đã từng nghe huỳnh thạch chưa?
Mọi người đều lắc đầu quầy quậy.